Chương 33: Hà Quân
"Hoắc Mạc Đình thật sự rất quan tâm tới em" Lăng Kỳ để ý tới thời gian gần đây hai người họ gần như đã hoà hợp giống một đôi vợ chồng bình thường.
"Vậy sao?" Lăng Nhiễm lại cảm thấy giống như là giám sát hơn là bảo vệ, lại nhìn hai người đàn ông đứng đằng sau khẽ lắc đầu.
"Ừm, em phải cố gắng trân trọng đấy! Người đàn ông như Hoắc Mạc Đình không có nhiều đâu!"
"Em biết rồi, còn chị? Cũng không nhỏ tuổi, chị không định tìm cho mình một đối tượng sao?" Lăng Nhiễm thật sự hiếu kỳ, một người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp như vậy mà không có đối tượng yêu đương thì hơi kì.
"Chị...có rồi, chỉ là.." Lăng Kỳ chần chừ một hồi rồi không nói nổi.
"Sao vậy? Người chị thích là ai vậy?"
"Bí mật! Nhưng mà người đó không thích chị" Lăng Kỳ bất lực, nếu như khi đó người gả đi là mình chứ không phải Lăng Nhiễm.
"Chị đã thử tỏ tình chưa?"
Lăng Kỳ lắc đầu: "Làm sao con gái có thể tỏ tình cơ chứ!"
"Có làm sao đâu, mình thích thì phải bộc lộ mà đoạt lấy thôi, anh ấy là ai vậy? Nếu biết em sẽ giúp chị một tay!" Quan niệm sai lệch, là con gái tại sao lại không thể tỏ tình cơ chứ, mình thích thì mình nhích thôi!
"Không tiện nói tên, nhưng anh ấy rất đẹp trai, tài giỏi, ánh mắt đôi khi dịu dàng, đôi khi sẽ lạnh lẽo khiến người khác run sợ...chỉ là anh ấy sẽ mãi chẳng thuộc về chị!" Nói tới đây, mắt Lăng Kỳ đã phủ một tầng sương.
"Anh ấy...yêu ai khác sao?"
Vừa dứt lời thì Lăng Kỳ ôm mặt khóc thút thít. Lăng Nhiễm biết mình lỡ lời luống cuống tay chân ôm lấy chị gái: "Chị đừng khóc, trên thế giới có nhiều người, nhất định em sẽ tìm giúp chị một người đàn ông hoàn hảo!"
Người đi đường cũng bị thu hút bởi bọn họ, muốn đứng lại xem nhưng hai người vệ sĩ phát huy tác dụng dùng ánh mắt sắc bén giải tán mọi người xung quanh.
"Nhưng không phải anh ấy..." Lăng Kỳ càng nghĩ càng tủi thân, cô ghen tị chứ, ghen tị với chính em gái mình! Ghen với hạnh phúc của con bé! Liệu cô có xứng làm một người chị không?
"Được rồi, không sao, không phải thì tìm người khác tới khi nào chị vừa ý thì thôi được không? Chúng ta sắp tới nhà hàng rồi, để đôi mắt sưng thì không hay chút nào!" Kinh nghiệm dỗ bà ngoại mỗi khi cô bận bịu quá đều được áp dụng lên Lăng Kỳ.
Quả nhiên là có tác dụng, Lăng Kỳ đã ngừng khóc: "Chị xin lỗi"
"Không sao không sao! Đó là quyền hạn của con người"
Hai người đi bộ một hồi cuối cùng cũng tới, nhà hàng tên là 'Đồ Toa' mới mở nên có rất nhiều khách ghé qua thưởng thức, tổng cộng có 3 tầng, tầng một là phòng hợp tập thể, tầng hai là phòng riêng, tầng ba là nơi tổ chức sự kiện, tiệc quy mô nhỏ. Lăng Nhiễm không thích chốn ồn ào nên cô chọn phòng riêng trên lầu hai.
"Số phòng 16, kính mời quý khách!" Nhân viên chỉ dẫn bọn họ tới tận phòng rồi giới thiệu Menu.
Qua lời nhân viên, thì ra nơi này là do Hà thị trực quản lý. Hai chị em đang trò chuyện đợi lên món thì cánh cửa bật mở, cứ tưởng là nhân viên đem đồ ăn tới rồi, đang định khen thao tác nhanh nhẹn thì phát hiện một người đàn ông mặt đỏ bừng bừng đi vào.
"Mọi người đâu hết rồi!" Nghe giọng điệu thì người này say khướt rồi.
"Xin lỗi! Anh nhầm phòng rồi!" Lăng Nhiễm né xa ra.
Ai ngờ người kia không trả lời trực tiếp túm vai Lăng Nhiễm coi cô như thùng rác "Oẹ!"
"..." Lăng Nhiễm hoàn toàn đứng hình, cái gì vừa xảy ra vậy? Cảm nhận phía bụng hơi ướt cô cúi xuống. Mẹ nó! Hắn dám nôn lên người cô! Đã vậy còn gục vào vai cô nữa!
"Cút ra!" Lăng Nhiễm dùng một cước đạp người đàn ông lăn ra tới cửa.
"Tiểu Nhiễm! Em không sao chứ?" Lăng Kỳ rút sấp khăn giấy lau người cho cô.
"Không sao!"
Vệ sĩ phòng bên cạnh nghe tiếng động lập tức lao ra, kéo người đàn ông nằm dưới đất dậy chuẩn bị ra tay thì Lăng Nhiễm nói: "Đừng đánh! Mau kéo anh ta đi!"
"Phu nhân! Xin lỗi, chúng tôi đáng trách!" Một người vệ sĩ buông tay quỳ xuống nói.
"Không sao, không trách các anh, kéo tên đó đi mau!" Lăng Nhiễm nhíu mày, ôi trời lần đầu có người nôn lên người cô như vậy! Khó chịu quá!
Lăng Nhiễm đứng lên, dẫm phải một tấm thẻ, cầm lên thì là một tấm CMND: "Hà Quân?"
Em trai Hà Diệu? Đây là quán của nhà cậu ta? Lăng Nhiễm không ngờ tới sẽ lại gặp Hà Quân trong trường hợp này, sau này Hà Quân sẽ là đối thủ đáng gờm của Hà Diệu, hai anh em xâu xé lẫn nhau, tiếc là chưa biết kết quả vì cuốn tiểu thuyết còn dang dở.
"Sao vậy? Chúng ta mau đi thay đồ thôi!" Lăng Kỳ thúc dục khi thấy Lăng Nhiễm đờ người ra.
"À, vâng!" Lăng Nhiễm tiện tay đúc chiếc thẻ vào túi xách rồi đi ra khỏi phòng.
- -----
Tin tức này đã tới tai Hoắc Mạc Đình, đồng thời có một bức ảnh mờ ám gửi cho anh. Anh trầm tư nhìn màn hình máy tính, trong bức ảnh không ai khác là vợ anh và một người đàn ông, đang ôm nhau....
"Hà Quân?" Hoắc Mạc Đình gõ nhẹ tay xuống bàn không theo bất cứ nhịp điệu nào. Thật sự đây là kế hoãn binh của Lăng Nhiễm sao?
"Sao mình lại để ý mấy chuyện này cơ chứ" Hoắc Mạc Đình đưa tay lên xoa bóp ấn thái dương.
Hà Quân là em trai của Hà Diệu, hắn ta hẳn là cử người đi theo dõi Lăng Nhiễm lợi dụng cô. Nhưng căn bản là hai anh em nhà họ Hà vốn đã không hoà thuận từ sớm rồi, việc Hà Quân làm tay sai cho Hà Diệu là điều không thể, như vậy tiếp cận Lăng Nhiễm với mục đích gì?
"Vậy sao?" Lăng Nhiễm lại cảm thấy giống như là giám sát hơn là bảo vệ, lại nhìn hai người đàn ông đứng đằng sau khẽ lắc đầu.
"Ừm, em phải cố gắng trân trọng đấy! Người đàn ông như Hoắc Mạc Đình không có nhiều đâu!"
"Em biết rồi, còn chị? Cũng không nhỏ tuổi, chị không định tìm cho mình một đối tượng sao?" Lăng Nhiễm thật sự hiếu kỳ, một người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp như vậy mà không có đối tượng yêu đương thì hơi kì.
"Chị...có rồi, chỉ là.." Lăng Kỳ chần chừ một hồi rồi không nói nổi.
"Sao vậy? Người chị thích là ai vậy?"
"Bí mật! Nhưng mà người đó không thích chị" Lăng Kỳ bất lực, nếu như khi đó người gả đi là mình chứ không phải Lăng Nhiễm.
"Chị đã thử tỏ tình chưa?"
Lăng Kỳ lắc đầu: "Làm sao con gái có thể tỏ tình cơ chứ!"
"Có làm sao đâu, mình thích thì phải bộc lộ mà đoạt lấy thôi, anh ấy là ai vậy? Nếu biết em sẽ giúp chị một tay!" Quan niệm sai lệch, là con gái tại sao lại không thể tỏ tình cơ chứ, mình thích thì mình nhích thôi!
"Không tiện nói tên, nhưng anh ấy rất đẹp trai, tài giỏi, ánh mắt đôi khi dịu dàng, đôi khi sẽ lạnh lẽo khiến người khác run sợ...chỉ là anh ấy sẽ mãi chẳng thuộc về chị!" Nói tới đây, mắt Lăng Kỳ đã phủ một tầng sương.
"Anh ấy...yêu ai khác sao?"
Vừa dứt lời thì Lăng Kỳ ôm mặt khóc thút thít. Lăng Nhiễm biết mình lỡ lời luống cuống tay chân ôm lấy chị gái: "Chị đừng khóc, trên thế giới có nhiều người, nhất định em sẽ tìm giúp chị một người đàn ông hoàn hảo!"
Người đi đường cũng bị thu hút bởi bọn họ, muốn đứng lại xem nhưng hai người vệ sĩ phát huy tác dụng dùng ánh mắt sắc bén giải tán mọi người xung quanh.
"Nhưng không phải anh ấy..." Lăng Kỳ càng nghĩ càng tủi thân, cô ghen tị chứ, ghen tị với chính em gái mình! Ghen với hạnh phúc của con bé! Liệu cô có xứng làm một người chị không?
"Được rồi, không sao, không phải thì tìm người khác tới khi nào chị vừa ý thì thôi được không? Chúng ta sắp tới nhà hàng rồi, để đôi mắt sưng thì không hay chút nào!" Kinh nghiệm dỗ bà ngoại mỗi khi cô bận bịu quá đều được áp dụng lên Lăng Kỳ.
Quả nhiên là có tác dụng, Lăng Kỳ đã ngừng khóc: "Chị xin lỗi"
"Không sao không sao! Đó là quyền hạn của con người"
Hai người đi bộ một hồi cuối cùng cũng tới, nhà hàng tên là 'Đồ Toa' mới mở nên có rất nhiều khách ghé qua thưởng thức, tổng cộng có 3 tầng, tầng một là phòng hợp tập thể, tầng hai là phòng riêng, tầng ba là nơi tổ chức sự kiện, tiệc quy mô nhỏ. Lăng Nhiễm không thích chốn ồn ào nên cô chọn phòng riêng trên lầu hai.
"Số phòng 16, kính mời quý khách!" Nhân viên chỉ dẫn bọn họ tới tận phòng rồi giới thiệu Menu.
Qua lời nhân viên, thì ra nơi này là do Hà thị trực quản lý. Hai chị em đang trò chuyện đợi lên món thì cánh cửa bật mở, cứ tưởng là nhân viên đem đồ ăn tới rồi, đang định khen thao tác nhanh nhẹn thì phát hiện một người đàn ông mặt đỏ bừng bừng đi vào.
"Mọi người đâu hết rồi!" Nghe giọng điệu thì người này say khướt rồi.
"Xin lỗi! Anh nhầm phòng rồi!" Lăng Nhiễm né xa ra.
Ai ngờ người kia không trả lời trực tiếp túm vai Lăng Nhiễm coi cô như thùng rác "Oẹ!"
"..." Lăng Nhiễm hoàn toàn đứng hình, cái gì vừa xảy ra vậy? Cảm nhận phía bụng hơi ướt cô cúi xuống. Mẹ nó! Hắn dám nôn lên người cô! Đã vậy còn gục vào vai cô nữa!
"Cút ra!" Lăng Nhiễm dùng một cước đạp người đàn ông lăn ra tới cửa.
"Tiểu Nhiễm! Em không sao chứ?" Lăng Kỳ rút sấp khăn giấy lau người cho cô.
"Không sao!"
Vệ sĩ phòng bên cạnh nghe tiếng động lập tức lao ra, kéo người đàn ông nằm dưới đất dậy chuẩn bị ra tay thì Lăng Nhiễm nói: "Đừng đánh! Mau kéo anh ta đi!"
"Phu nhân! Xin lỗi, chúng tôi đáng trách!" Một người vệ sĩ buông tay quỳ xuống nói.
"Không sao, không trách các anh, kéo tên đó đi mau!" Lăng Nhiễm nhíu mày, ôi trời lần đầu có người nôn lên người cô như vậy! Khó chịu quá!
Lăng Nhiễm đứng lên, dẫm phải một tấm thẻ, cầm lên thì là một tấm CMND: "Hà Quân?"
Em trai Hà Diệu? Đây là quán của nhà cậu ta? Lăng Nhiễm không ngờ tới sẽ lại gặp Hà Quân trong trường hợp này, sau này Hà Quân sẽ là đối thủ đáng gờm của Hà Diệu, hai anh em xâu xé lẫn nhau, tiếc là chưa biết kết quả vì cuốn tiểu thuyết còn dang dở.
"Sao vậy? Chúng ta mau đi thay đồ thôi!" Lăng Kỳ thúc dục khi thấy Lăng Nhiễm đờ người ra.
"À, vâng!" Lăng Nhiễm tiện tay đúc chiếc thẻ vào túi xách rồi đi ra khỏi phòng.
- -----
Tin tức này đã tới tai Hoắc Mạc Đình, đồng thời có một bức ảnh mờ ám gửi cho anh. Anh trầm tư nhìn màn hình máy tính, trong bức ảnh không ai khác là vợ anh và một người đàn ông, đang ôm nhau....
"Hà Quân?" Hoắc Mạc Đình gõ nhẹ tay xuống bàn không theo bất cứ nhịp điệu nào. Thật sự đây là kế hoãn binh của Lăng Nhiễm sao?
"Sao mình lại để ý mấy chuyện này cơ chứ" Hoắc Mạc Đình đưa tay lên xoa bóp ấn thái dương.
Hà Quân là em trai của Hà Diệu, hắn ta hẳn là cử người đi theo dõi Lăng Nhiễm lợi dụng cô. Nhưng căn bản là hai anh em nhà họ Hà vốn đã không hoà thuận từ sớm rồi, việc Hà Quân làm tay sai cho Hà Diệu là điều không thể, như vậy tiếp cận Lăng Nhiễm với mục đích gì?