Chương 31: Bị hiểu lầm là gay!
Khi Lăng Nhiễm xuống nhà, chẳng hiểu sao cô lại căng thẳng. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Nhiễm dừng bước ngay lập tức.
"Xin lỗi! Tôi không thấy gì cả!" Vội vã che mắt quay lưng lại với phòng khách.
Bên trên ghế sofa Triệu Khải đang bị Vương Thiếu Tuyền...đè lên trên thân! Lăng Nhiễm cảm thấy mình mang trọng tội rồi!
"Nhiễm Nhiễm! Không phải! Cô đừng suy nghĩ lung tung!" Triệu Khải mặt đỏ bừng bừng giải thích.
Vương Thiếu Tuyền đen mặt, nhanh như chớp đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo: "Đừng hiểu lầm! Tôi đang dạy dỗ cậu ta!"
"Dạy dỗ cái khỉ khô!" Giải thích như vậy khác nào tự đào hố chôn mình! Tên đần kia!
Lời nói của Vương Thiếu Tuyền chỉ càng khiến Lăng Nhiễm hiểu lầm giữa bọn họ xảy ra chuyện gì đó.
"Cái đó...hai người cứ từ từ, tôi đi trước!" Lăng Nhiễm không dám quay mặt lại, cô chỉ còn cách đi lùi bước, lần mò tiến nhanh vào bếp.
"Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm! Nhiễm Nhiễm!"
"Có gì mà hiểu lầm? Đàn ông với nhau" Vương Thiếu Tuyền cho rằng đây là chuyện hết sức bình thường, chỉ là làm vậy để khống chế Triệu Khải không cử động để anh dễ ra tay hơn thôi mà.
"Chính vì là đàn ông nên mới hiểu lầm đó! Tên đần này!" Triệu Khải gần như phát điên! Có khi nào anh ta bị hiểu lầm là gay không? Chắc luôn rồi còn gì nữa!
Vương Thiếu Tuyền nhíu mày, hiểu lầm gì cơ? Sao hồi nãy anh lại giải thích nhỉ?
Nhìn vẻ mặt của Vương Thiếu Tuyền vị nào đó vỗ tay lên trán: "Chẳng trách cậu ế hai mấy năm! Với cái trình độ hiểu chuyện này thì ế cả đời đi!"
"Hai người đó cãi nhau từ nãy tới giờ chưa chán sao?" Bích Lạc Doanh đeo tạp dề đứng cạnh Hoắc Mạc Đình ngó ra ngoài. Trùng hợp nhìn thấy Lăng Nhiễm đi vào.
"Chị Nhiễm! Chị dậy rồi sao?"
"Ừ" Lăng Nhiễm gật đầu đảo mắt qua Hoắc Mạc Đình lại nhớ tới nụ hôn khi nãy tâm trạng thả lỏng ngoài phòng khách lại một lần nữa tan biến.
"Em ra ngoài đi, trong này không khí không tốt!" Hoắc Mạc Đình chỉ quay lại nhìn Lăng Nhiễm một cái rồi tiếp tục công việc nấu nướng của mình.
"Ngoài đó...thôi ở trong này tốt hơn không khí ngoài đó" Ra ngoài đó nhỡ đâu phải chứng kiến cảnh tượng máu lửa thì sao, sức khỏe cô bây giờ yếu lắm đó chịu không nổi đâu ToT
"Đánh nhau sao?" Hoắc Mạc Đình định đi ra xem sao thì bị cô kéo lại.
"Đừng ra đó, họ đang...." Lăng Nhiễm ngấp ngứ không biết nói sao để anh hiểu.
Nhìn biểu cảm của cô lại nghe tiếng lớn nhỏ ngoài nhà anh bỗng bật cười.
Lần đầu tiên Lăng Nhiễm thấy anh cười tươi như vậy, có chút mê hoặc mà nhìn chăm chú.
"Hai người thôi đi! Còn có cái bóng đèn là em đây! Không nhanh nấu thì hôm nay mọi người sẽ nhịn đói đó! Đừng ở đó liếc mắt đưa tình nữa đi!" Bích Lạc Doanh chịu không nổi nói chen vào.
Liếc mắt đưa tình đâu ra vậy?
Bữa tối nhanh chóng được hoàn thành, do Hoắc Mạc Đình là đầu bếp chính, Bích Lạc Doanh phụ giúp một tay.
"Tối rồi nên chỉ hái được chút quả này thôi" Dì Thẩm đi từ ngoài vào xách trên tay một rổ hoa quả tươi.
"Không phải trong tủ lạnh có sao dì?" Lăng Nhiễm nhớ là trong tủ lạnh nhà cô không thiếu gì mà nhỉ.
"Cậu ta ăn hết rồi" Hoắc Mạc Đình hất cằm về phía Triệu Khải.
"..." Một mình anh ta ăn hết được đống hoa quả đó sao?
"Ăn rau củ quả tốt cho sức khoẻ! Nên ăn nhiều một chút!" Triệu Khải ái ngại sờ đầu.
Dì Thẩm nghe xong cười rộ lên, lâu lắm rồi Hoắc gia mới có được không khí vui vẻ như vậy! Chung quy là nhờ có Lăng Nhiễm.
"Được rồi mọi người ăn tối thôi! Thức ăn sắp nguội rồi, hôm nay em học anh Đình cách nấu nhiều món lắm đó để hôm nào biểu diễn cho mọi người xem!" Bích Lạc Doanh cười ngọt ngào nói.
"Vậy được! Hay là hôm nào em tỉ thí với Nhiễm Nhiễm đi! Cô ấy nấu ăn rất ngon anh đã từng nếm thử một lần! Phải không Đình Đình?" Chưa gì Triệu Khải đã hóng màn tỉ thí xảy ra rồi.
"Ai cho phép cậu gọi tôi bằng cái tên gớm ghiếc ấy?"
"Gớm ghiếc? Tôi phải quý cậu tôi mới gọi thế đấy!"
"Không mượn cậu quý tôi! Cảm ơn!"
"Anh giống trẻ con thật đấy Khải ca!" Lăng Nhiễm rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Nhiễm Nhiễm! Tôi trẻ con chỗ nào?" Ha...kêu anh ta trẻ con sao? Anh mà trẻ con thì chẳng còn ai có thể người lớn cả!
"Chỗ nào cũng trẻ con!"
"Cô! Tôi 27 tuổi rồi đấy nhé!" Triệu Khải không tin vào tai mình.
"Cô ấy nói sai chút nào đâu! Vừa trẻ con vừa trẻ trâu!" Vương Thiếu Tuyền bổ xung.
"Mấy người các ngươi hù lại bắt nạt ta! Thẩm đại nhân cứu mạng!" Triệu Khải đi lại phía dì Thẩm ôm lấy cánh tay bà.
"Không bắt nạt tiểu Khải nữa, mau ăn thôi"
"Vẫn là dì Thẩm tốt hơn mấy người đó!"
"Kệ cậu ta! Ăn thôi" Hoắc Mạc Đình gắp thức ăn vào bát của Lăng Nhiễm, cô cũng có qua có lại gắp cho anh một miếng sườn.
Bích Lạc Doanh thấy vậy định nói anh Đình sẽ không ăn đồ người khác gắp cho nhưng lời nói lên tới họng lại phải nuốt xuống vì thấy Hoắc Mạc Đình tự nhiên ăn thức ăn do Lăng Nhiễm gắp, bàn tay cầm đũa của cô ta xiết chặt lại. Sao có thể chứ!
"Xin lỗi! Tôi không thấy gì cả!" Vội vã che mắt quay lưng lại với phòng khách.
Bên trên ghế sofa Triệu Khải đang bị Vương Thiếu Tuyền...đè lên trên thân! Lăng Nhiễm cảm thấy mình mang trọng tội rồi!
"Nhiễm Nhiễm! Không phải! Cô đừng suy nghĩ lung tung!" Triệu Khải mặt đỏ bừng bừng giải thích.
Vương Thiếu Tuyền đen mặt, nhanh như chớp đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo: "Đừng hiểu lầm! Tôi đang dạy dỗ cậu ta!"
"Dạy dỗ cái khỉ khô!" Giải thích như vậy khác nào tự đào hố chôn mình! Tên đần kia!
Lời nói của Vương Thiếu Tuyền chỉ càng khiến Lăng Nhiễm hiểu lầm giữa bọn họ xảy ra chuyện gì đó.
"Cái đó...hai người cứ từ từ, tôi đi trước!" Lăng Nhiễm không dám quay mặt lại, cô chỉ còn cách đi lùi bước, lần mò tiến nhanh vào bếp.
"Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm! Nhiễm Nhiễm!"
"Có gì mà hiểu lầm? Đàn ông với nhau" Vương Thiếu Tuyền cho rằng đây là chuyện hết sức bình thường, chỉ là làm vậy để khống chế Triệu Khải không cử động để anh dễ ra tay hơn thôi mà.
"Chính vì là đàn ông nên mới hiểu lầm đó! Tên đần này!" Triệu Khải gần như phát điên! Có khi nào anh ta bị hiểu lầm là gay không? Chắc luôn rồi còn gì nữa!
Vương Thiếu Tuyền nhíu mày, hiểu lầm gì cơ? Sao hồi nãy anh lại giải thích nhỉ?
Nhìn vẻ mặt của Vương Thiếu Tuyền vị nào đó vỗ tay lên trán: "Chẳng trách cậu ế hai mấy năm! Với cái trình độ hiểu chuyện này thì ế cả đời đi!"
"Hai người đó cãi nhau từ nãy tới giờ chưa chán sao?" Bích Lạc Doanh đeo tạp dề đứng cạnh Hoắc Mạc Đình ngó ra ngoài. Trùng hợp nhìn thấy Lăng Nhiễm đi vào.
"Chị Nhiễm! Chị dậy rồi sao?"
"Ừ" Lăng Nhiễm gật đầu đảo mắt qua Hoắc Mạc Đình lại nhớ tới nụ hôn khi nãy tâm trạng thả lỏng ngoài phòng khách lại một lần nữa tan biến.
"Em ra ngoài đi, trong này không khí không tốt!" Hoắc Mạc Đình chỉ quay lại nhìn Lăng Nhiễm một cái rồi tiếp tục công việc nấu nướng của mình.
"Ngoài đó...thôi ở trong này tốt hơn không khí ngoài đó" Ra ngoài đó nhỡ đâu phải chứng kiến cảnh tượng máu lửa thì sao, sức khỏe cô bây giờ yếu lắm đó chịu không nổi đâu ToT
"Đánh nhau sao?" Hoắc Mạc Đình định đi ra xem sao thì bị cô kéo lại.
"Đừng ra đó, họ đang...." Lăng Nhiễm ngấp ngứ không biết nói sao để anh hiểu.
Nhìn biểu cảm của cô lại nghe tiếng lớn nhỏ ngoài nhà anh bỗng bật cười.
Lần đầu tiên Lăng Nhiễm thấy anh cười tươi như vậy, có chút mê hoặc mà nhìn chăm chú.
"Hai người thôi đi! Còn có cái bóng đèn là em đây! Không nhanh nấu thì hôm nay mọi người sẽ nhịn đói đó! Đừng ở đó liếc mắt đưa tình nữa đi!" Bích Lạc Doanh chịu không nổi nói chen vào.
Liếc mắt đưa tình đâu ra vậy?
Bữa tối nhanh chóng được hoàn thành, do Hoắc Mạc Đình là đầu bếp chính, Bích Lạc Doanh phụ giúp một tay.
"Tối rồi nên chỉ hái được chút quả này thôi" Dì Thẩm đi từ ngoài vào xách trên tay một rổ hoa quả tươi.
"Không phải trong tủ lạnh có sao dì?" Lăng Nhiễm nhớ là trong tủ lạnh nhà cô không thiếu gì mà nhỉ.
"Cậu ta ăn hết rồi" Hoắc Mạc Đình hất cằm về phía Triệu Khải.
"..." Một mình anh ta ăn hết được đống hoa quả đó sao?
"Ăn rau củ quả tốt cho sức khoẻ! Nên ăn nhiều một chút!" Triệu Khải ái ngại sờ đầu.
Dì Thẩm nghe xong cười rộ lên, lâu lắm rồi Hoắc gia mới có được không khí vui vẻ như vậy! Chung quy là nhờ có Lăng Nhiễm.
"Được rồi mọi người ăn tối thôi! Thức ăn sắp nguội rồi, hôm nay em học anh Đình cách nấu nhiều món lắm đó để hôm nào biểu diễn cho mọi người xem!" Bích Lạc Doanh cười ngọt ngào nói.
"Vậy được! Hay là hôm nào em tỉ thí với Nhiễm Nhiễm đi! Cô ấy nấu ăn rất ngon anh đã từng nếm thử một lần! Phải không Đình Đình?" Chưa gì Triệu Khải đã hóng màn tỉ thí xảy ra rồi.
"Ai cho phép cậu gọi tôi bằng cái tên gớm ghiếc ấy?"
"Gớm ghiếc? Tôi phải quý cậu tôi mới gọi thế đấy!"
"Không mượn cậu quý tôi! Cảm ơn!"
"Anh giống trẻ con thật đấy Khải ca!" Lăng Nhiễm rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Nhiễm Nhiễm! Tôi trẻ con chỗ nào?" Ha...kêu anh ta trẻ con sao? Anh mà trẻ con thì chẳng còn ai có thể người lớn cả!
"Chỗ nào cũng trẻ con!"
"Cô! Tôi 27 tuổi rồi đấy nhé!" Triệu Khải không tin vào tai mình.
"Cô ấy nói sai chút nào đâu! Vừa trẻ con vừa trẻ trâu!" Vương Thiếu Tuyền bổ xung.
"Mấy người các ngươi hù lại bắt nạt ta! Thẩm đại nhân cứu mạng!" Triệu Khải đi lại phía dì Thẩm ôm lấy cánh tay bà.
"Không bắt nạt tiểu Khải nữa, mau ăn thôi"
"Vẫn là dì Thẩm tốt hơn mấy người đó!"
"Kệ cậu ta! Ăn thôi" Hoắc Mạc Đình gắp thức ăn vào bát của Lăng Nhiễm, cô cũng có qua có lại gắp cho anh một miếng sườn.
Bích Lạc Doanh thấy vậy định nói anh Đình sẽ không ăn đồ người khác gắp cho nhưng lời nói lên tới họng lại phải nuốt xuống vì thấy Hoắc Mạc Đình tự nhiên ăn thức ăn do Lăng Nhiễm gắp, bàn tay cầm đũa của cô ta xiết chặt lại. Sao có thể chứ!