Chương 3: Chị gái Lăng Kỳ
Lăng Nhiễm dừng tại một quán cafe đối diện công ty Hoắc thị. Mỉm cười đi vào trong. Vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy có người gọi.
"Tiểu Nhiễm!"
"Chị!" Lăng Nhiễm vui vẻ đi tới bên Lăng Kỳ chị gái cô.
"Xin lỗi vì bắt em tới tận đây, tại chị không thể tới Hoắc gia!" Lăng Kỳ áy náy nhìn Lăng Nhiễm.
"A, không sao, dù sao em cũng định đi ra ngoài" Lăng Nhiễm cười nói.
"Cơ thể em sao rồi?" Lăng Kỳ hỏi chuyện chính.
"Không có gì đáng ngại đâu, thể lực hơi kém so với trước đây thôi"
"Người hạ độc em có phải đã bị bắt và trở về thế giới bên kia rồi đúng không?" Lăng Kỳ hỏi, chuyện này rất ít người biết cô may mắn mới nghe ngóng được.
"Vâng" Đây là tác phẩm của Hoắc Mạc Đình. Xem ra người chồng này cũng có chút lương tâm. Anh không làm thì cô cũng nhất định không bỏ qua. Người hạ độc chính là bạn thân của nữ chính Thiên Kì Nhan sau khi tiến vào giới giải trí tên là Tần Thi Hàm. Người này vô cùng ghét Lăng Nhiễm. Thừa cơ mua chuộc người trong nhà đầu độc cô vì làm bị thương mặt của Thiên Kì Nhan khiến việc đóng phim tạm thời bị dừng lại, cô ấy đã vài lần muốn tự sát. Chậc...thủ đoạn của Lăng Nhiễm cũng không phải nhẹ nhàng, đối với diễn viên gương mặt vô cùng quan trọng để bị thương hẳn là rất sốc.
"Về nhà một chuyến được không? Ba mẹ cũng đã nghe chuyện, ba rất lo cho em đấy!" Lăng Kỳ nhíu mày nói.
"Chỉ có ba lo lắng thôi sao?" Lăng Nhiễm lẩm bẩm trong miệng. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ba mẹ của Lăng Nhiễm thôi. Từ nhỏ Dương Yên đã mất ba mẹ, sống nương tựa vào bà ngoại, bởi vì nhà nội khinh thường mẹ cô lại càng không muốn dính líu tới cô.
"Em nói gì cơ?" Lăng Kỳ không nghe rõ hỏi lại.
"À không có, vậy chút nữa em về cùng chị!" Sớm đối mặt cũng tốt, dù sao cái gia đình đó từ lâu đã không coi cô là người một nhà rồi.
"Ừm!" Lăng Kỳ vui vẻ cười.
Tới lúc hai người đang chuẩn bị đi thì có một giọng nói chanh chua vang lại: "Ấy, đây không phải là vị Hoắc phu nhân trong lời đồn sao? Vậy mà còn mặt mũi đi ra ngoài!"
Lăng Nhiễm và Lăng Kỳ đồng thời quay người lại phát hiện một người phụ nữ ngực to não nhỏ ở phía sau đang nhìn bọn họ bằng nửa con mắt.
"Phiền cô đây ăn nói cho cẩn thận" Người lên tiếng là Lăng Kỳ.
"Tôi chỉ cẩn thận với những người đáng cẩn thận, còn cái loại người như cô ta không xứng!" Người phụ nữ khinh thường cười.
"Kệ cô ta đi chị, ra ngoài không mang theo não" Lăng Nhiễm kéo tay Lăng Kỳ lại.
"Cô nói ai ra ngoài không mang theo não!" Người phụ nữ nghe xong tức giận nói.
"Ai tự nhận thì là người đó! Tôi cũng đâu nói tên cô, cô tự cho mình không mang theo não à?" Lăng Nhiễm là người chẳng dễ dàng bỏ qua cho người muốn kiếm chuyện, muốn cãi cô có thể cãi tới cùng, muốn đánh cô cũng có thể đánh, vì đây là con đường sinh sống duy nhất của cô ở kiếp trước khi xuyên sách.
"Cô!" Người phụ nữ tức giận dậm chân ngay sau đó lại lên giọng mỉa mai: "Ha..nực cười loại phụ nữ như cô thì có quyền gì nói tôi? Cái loại người vô liêm sỉ không biết tốt xấu như cô sao không chết quách đi cho rồi!"
'Chát!' Tiếng bạt tai vang lên, người phụ nữ đã nhận được một cái tát của Lăng Kỳ.
"Ai cho phép cô nói em gái tôi như vậy!" Lăng Kỳ tức giận hùng hổ nói.
"Mày dám đánh tao! Con khốn này!" Người phụ nữ cảm thấy má mình bỏng rát. Trợn mắt hằm hằm nhìn Lăng Kỳ.
"Có gì mà không dám! Đáng lắm!" Lăng Kỳ hất cằm kiêu ngạo nói.
"Tao đánh chết mày!!" Người phụ nữ nói rồi xông lên nhào vào người Lăng Kỳ.
- ----------------
"Hoắc tổng! Phu nhân đang gây lộn với người khác ở đối diện công ty, có cần..." Trợ lý Cẩn nhận được thông báo liền đi vào báo cáo.
Hoắc Mạc Đình đang viết nghe vậy liền ngẩng đầu lên, gây lộn? Trước đến nay mặc dù Lăng Nhiễm không có phép tắc nhưng chưa bao giờ đi gây lộn vật lý với người khác, đa phần chỉ chơi trò tâm lý.
"Ừ" Hoắc Mạc Đình nghĩ vài giây rồi lại tiếp tục làm việc, giống như chuyện này và anh chẳng liên quan gì đến nhau.
"Nhưng mà, tôi thấy phu nhân đã uống café" Trợ lý Cẩn biết rõ kết quả trước sau như một nhưng lại bổ xung một câu.
"Cô ta chán sống rồi à? Đi!" Hoắc Mạc Đình nghe vậy liền cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý Cẩn cười mỉm gật đầu rồi đi theo. Biết ngay Hoắc tổng lạnh lùng của bọn họ vẫn còn chút chút gì đó với phu nhân.
- -------------------
Lăng Nhiễm bị cào một phát vào má, thấy đối phương vẫn muốn đánh Lăng Kỳ, liền kéo cô ta ra giơ tay muốn cho đối phương một bạt tai nhưng lại thấy đầu óc choáng váng, lại bị đối phương nhân cơ hội đẩy cô một cái. Lăng Nhiễm ngã ngồi xuống đất, sao tự nhiên lại chóng mặt như vậy? Ngực vô cùng khó chịu.
"Tiểu Nhiễm! Em sao vậy!?" Lăng Kỳ tiến nhanh tới đỡ lấy người Lăng Nhiễm. Người cô lúc này lạnh toát.
"Khó...t...hở...." Lăng Nhiễm thều thào nói, chuyện gì sảy ra vậy? Cô chưa kịp làm gì mà đã phải chết rồi ư? Tầm mắt Lăng Nhiễm mờ dần, khó khăn thở dốc. Ánh mắt mê mang của Lăng Nhiễm trước khi lịm đi nhìn thấy bóng dáng cao lớn không quen thuộc lắm xuất hiện rồi mờ dần...
"Tiểu Nhiễm!"
"Chị!" Lăng Nhiễm vui vẻ đi tới bên Lăng Kỳ chị gái cô.
"Xin lỗi vì bắt em tới tận đây, tại chị không thể tới Hoắc gia!" Lăng Kỳ áy náy nhìn Lăng Nhiễm.
"A, không sao, dù sao em cũng định đi ra ngoài" Lăng Nhiễm cười nói.
"Cơ thể em sao rồi?" Lăng Kỳ hỏi chuyện chính.
"Không có gì đáng ngại đâu, thể lực hơi kém so với trước đây thôi"
"Người hạ độc em có phải đã bị bắt và trở về thế giới bên kia rồi đúng không?" Lăng Kỳ hỏi, chuyện này rất ít người biết cô may mắn mới nghe ngóng được.
"Vâng" Đây là tác phẩm của Hoắc Mạc Đình. Xem ra người chồng này cũng có chút lương tâm. Anh không làm thì cô cũng nhất định không bỏ qua. Người hạ độc chính là bạn thân của nữ chính Thiên Kì Nhan sau khi tiến vào giới giải trí tên là Tần Thi Hàm. Người này vô cùng ghét Lăng Nhiễm. Thừa cơ mua chuộc người trong nhà đầu độc cô vì làm bị thương mặt của Thiên Kì Nhan khiến việc đóng phim tạm thời bị dừng lại, cô ấy đã vài lần muốn tự sát. Chậc...thủ đoạn của Lăng Nhiễm cũng không phải nhẹ nhàng, đối với diễn viên gương mặt vô cùng quan trọng để bị thương hẳn là rất sốc.
"Về nhà một chuyến được không? Ba mẹ cũng đã nghe chuyện, ba rất lo cho em đấy!" Lăng Kỳ nhíu mày nói.
"Chỉ có ba lo lắng thôi sao?" Lăng Nhiễm lẩm bẩm trong miệng. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ba mẹ của Lăng Nhiễm thôi. Từ nhỏ Dương Yên đã mất ba mẹ, sống nương tựa vào bà ngoại, bởi vì nhà nội khinh thường mẹ cô lại càng không muốn dính líu tới cô.
"Em nói gì cơ?" Lăng Kỳ không nghe rõ hỏi lại.
"À không có, vậy chút nữa em về cùng chị!" Sớm đối mặt cũng tốt, dù sao cái gia đình đó từ lâu đã không coi cô là người một nhà rồi.
"Ừm!" Lăng Kỳ vui vẻ cười.
Tới lúc hai người đang chuẩn bị đi thì có một giọng nói chanh chua vang lại: "Ấy, đây không phải là vị Hoắc phu nhân trong lời đồn sao? Vậy mà còn mặt mũi đi ra ngoài!"
Lăng Nhiễm và Lăng Kỳ đồng thời quay người lại phát hiện một người phụ nữ ngực to não nhỏ ở phía sau đang nhìn bọn họ bằng nửa con mắt.
"Phiền cô đây ăn nói cho cẩn thận" Người lên tiếng là Lăng Kỳ.
"Tôi chỉ cẩn thận với những người đáng cẩn thận, còn cái loại người như cô ta không xứng!" Người phụ nữ khinh thường cười.
"Kệ cô ta đi chị, ra ngoài không mang theo não" Lăng Nhiễm kéo tay Lăng Kỳ lại.
"Cô nói ai ra ngoài không mang theo não!" Người phụ nữ nghe xong tức giận nói.
"Ai tự nhận thì là người đó! Tôi cũng đâu nói tên cô, cô tự cho mình không mang theo não à?" Lăng Nhiễm là người chẳng dễ dàng bỏ qua cho người muốn kiếm chuyện, muốn cãi cô có thể cãi tới cùng, muốn đánh cô cũng có thể đánh, vì đây là con đường sinh sống duy nhất của cô ở kiếp trước khi xuyên sách.
"Cô!" Người phụ nữ tức giận dậm chân ngay sau đó lại lên giọng mỉa mai: "Ha..nực cười loại phụ nữ như cô thì có quyền gì nói tôi? Cái loại người vô liêm sỉ không biết tốt xấu như cô sao không chết quách đi cho rồi!"
'Chát!' Tiếng bạt tai vang lên, người phụ nữ đã nhận được một cái tát của Lăng Kỳ.
"Ai cho phép cô nói em gái tôi như vậy!" Lăng Kỳ tức giận hùng hổ nói.
"Mày dám đánh tao! Con khốn này!" Người phụ nữ cảm thấy má mình bỏng rát. Trợn mắt hằm hằm nhìn Lăng Kỳ.
"Có gì mà không dám! Đáng lắm!" Lăng Kỳ hất cằm kiêu ngạo nói.
"Tao đánh chết mày!!" Người phụ nữ nói rồi xông lên nhào vào người Lăng Kỳ.
- ----------------
"Hoắc tổng! Phu nhân đang gây lộn với người khác ở đối diện công ty, có cần..." Trợ lý Cẩn nhận được thông báo liền đi vào báo cáo.
Hoắc Mạc Đình đang viết nghe vậy liền ngẩng đầu lên, gây lộn? Trước đến nay mặc dù Lăng Nhiễm không có phép tắc nhưng chưa bao giờ đi gây lộn vật lý với người khác, đa phần chỉ chơi trò tâm lý.
"Ừ" Hoắc Mạc Đình nghĩ vài giây rồi lại tiếp tục làm việc, giống như chuyện này và anh chẳng liên quan gì đến nhau.
"Nhưng mà, tôi thấy phu nhân đã uống café" Trợ lý Cẩn biết rõ kết quả trước sau như một nhưng lại bổ xung một câu.
"Cô ta chán sống rồi à? Đi!" Hoắc Mạc Đình nghe vậy liền cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý Cẩn cười mỉm gật đầu rồi đi theo. Biết ngay Hoắc tổng lạnh lùng của bọn họ vẫn còn chút chút gì đó với phu nhân.
- -------------------
Lăng Nhiễm bị cào một phát vào má, thấy đối phương vẫn muốn đánh Lăng Kỳ, liền kéo cô ta ra giơ tay muốn cho đối phương một bạt tai nhưng lại thấy đầu óc choáng váng, lại bị đối phương nhân cơ hội đẩy cô một cái. Lăng Nhiễm ngã ngồi xuống đất, sao tự nhiên lại chóng mặt như vậy? Ngực vô cùng khó chịu.
"Tiểu Nhiễm! Em sao vậy!?" Lăng Kỳ tiến nhanh tới đỡ lấy người Lăng Nhiễm. Người cô lúc này lạnh toát.
"Khó...t...hở...." Lăng Nhiễm thều thào nói, chuyện gì sảy ra vậy? Cô chưa kịp làm gì mà đã phải chết rồi ư? Tầm mắt Lăng Nhiễm mờ dần, khó khăn thở dốc. Ánh mắt mê mang của Lăng Nhiễm trước khi lịm đi nhìn thấy bóng dáng cao lớn không quen thuộc lắm xuất hiện rồi mờ dần...