Chương 22: Tiệc khai máy
Thiên Kì Nhan tối nay sẽ đi dự tiệc khai máy, cô mặc một chiếc váy bó đơn giản màu be, cùng với chiếc áo khoác dài.
"Tiểu Mai vào thôi, sao vậy?" Thiên Kì Nhan hỏi khi thấy tiểu Mai chần chừ trước cưả phòng tiệc.
"Em hơi căng thẳng một chút" Tiểu Mai khẽ nói.
"Không sao đâu, thư giãn đi vào trong thôi" Thiên Kì Nhan nắm lấy tay cô bé an ủi. Cô không để ý một bên tay của tiểu Mai đang siết chặt.
"Ây, nữ chính của chúng ta tới rồi" Một người trong phòng nói khi thấy Thiên Kì Nhan cùng trợ lý tiến vào.
"Oa cô ấy quả nhiên xinh đẹp nhìn bên ngoài còn đẹp hơn ở trong tivi nữa"
"Phải đó, đây mới thực sự là mỹ nhân"
Tiếng khen không ngừng vang lên, khiến một vài người không muốn nhưng vẫn phải ghen tị.
"Chào mọi người" Thiên Kì Nhan mỉm cười chào.
"Để tôi giới thiệu một chút! Đây là Thiên Kì Nhan người sẽ đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim 'Đứa trẻ mù', còn đây là nam chính-Hà Diệu" Đạo diễn Lâm bước lên đứng giữa Thiên Kì Nhan và Hà Diệu.
"Chào! Tôi là Hà Diệu, sau này giúp đỡ nhau" Hà Diệu chìa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.
"Chào tiền bối, nghe danh đã lâu không ngờ có vinh dự được hợp tác chung" Thiên Kì Nhan nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy.
Ánh mắt Hà Diệu nhìn Thiên Kì Nhan có chút khác thường. Người phụ nữ này...đẹp một cách lạ lùng, dáng vẻ cao quý, thanh lịch.
"Được rồi mọi người tự nhiên đi" Đạo diễn Lâm nói rồi đi về phía phó đạo diễn và biên tập phim nói chuyện tiếp.
"Uống một ly chứ?" Hà Diệu nâng ly rượu vang lên hỏi.
"Đương nhiên là được"
Tiểu Mai nhanh chóng đưa tới tay Thiên Kì Nhan một ly rượu. Tầm mắt dán chặt vào ly rượu, mí mắt giựt giựt, cảm xúc hỗn độn không ai biết cô bé đang suy nghĩ cái gì.
"Không nghĩ Thiên tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, tôi rất hân hạnh được hợp tác với một mĩ nhân như cô"
"Cảm ơn Hà tiền bối đã khen ngợi, tôi đứng chung với tiền bối chỉ sợ làm fan của anh đẩy tôi lên đầu ngọn sóng" Thiên Kì Nhan nửa thật nửa đùa nói.
"Haha...cô thú vị thật đấy, cứ gọi tôi là anh Diệu được rồi tiền bối nghe xa cách quá dù sao chúng ta cũng hợp tác lâu dài"
"Gọi như vậy không thích hợp lắm tôi vẫn nên kêu Hà tiền bối thì hơn" Thiên Kì Nhan qua ánh mắt có thể biết cảm xúc Hà Diệu dành cho mình.
"Được rồi từ từ sẽ quen"
Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi, Thiên Kì Nhan cảm thấy có gì đó không ổn, người cô bắt đầu nóng thời tiết bây giờ là mùa thu làm sao có thể nóng, cô uống khá nhiều rượu nhưng cổ họng vẫn cảm thấy khô khan.
"Đạo diễn, thật xin lỗi tôi có chút chuyện đột xuất không thể cùng mọi người tiếp tục được" Thiên Kì Nhan nhạy bén nhận ra vấn đề, biểu hiện của cô rất giống với bị chuốc thuốc, trong giới giải trí không thể tránh được việc này.
"A, vậy sao! Không vấn đề, ta tiễn cô" Đạo diễn Lâm cũng ngà ngà say, ông tiễn cô ra tới tận cửa.
"Tạm biệt" Thiên Kì Nhan khẩn trương rời khỏi, hơi thở của cô dần dồn dập. Cảm giác nóng rát dần lan tỏa, bước đi dần lệch lạc nếu không có tiểu Mai đỡ có khi cô sẽ ngã xuống. Nhưng cô cảm thấy có gì đó lạ...tiểu Mai trước nay nói rất nhiều hôm nay đột nhiên trầm tính...
"Tiểu Mai! Đi kiếm chút đá lạnh tới đây" Sau khi lên xe Thiên Kì Nhan lập tức mở ngăn lạnh mini trên xe lấy nước rưới lên mặt.
"Vâng" Tiểu Mai tức tốc chạy đi.
Nghĩ một lát cảm thấy không ổn, cô liền gọi cho An Vũ Phong, điện thoại reo nhưng không có ai bắt máy. Cố gắng gọi mấy lần cũng không được. Thiên Kì Nhan thở dốc, kìm nén khoái cảm không rên lên, chết tiệt! Ai lại đi chơi cái loại thuốc này!
Đợi mãi không thấy tiểu Mai trở lại, đang định gọi thì có một người đàn ông mở cửa dùng động tác nhanh nhẹn, trói chặt tay Thiên Kì Nhan lại, bịt miệng cô vào.
"Ưm...ưm..." Là ai? Phía trước mờ ảo Thiên Kì Nhan không nhìn ra được gì, cô chỉ biết mềm nhũn để người ta vác lên vai ôm đi. Mùi đàn ông khiến Thiên Kì Nhan khó chịu vô cùng, cảm giác muốn đang dâng trào.
Tên đàn ông lạ mặt vác cô đi thẳng tới khách sạn phía đối diện, đang đi qua đường bỗng bị một hàng xe hơi chặn lại. Anh ta khẽ giật mình, một tay giữ chặt Thiên Kì Nhan đang không ngừng dãy dụa trên vai một bên luồn tay xuống hông nắm lấy khẩu súng.
Cửa xe đầu tiên mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ánh mắt sắc lạnh muốn băm tên kia thành trăm mảnh.
"Tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng!" Tên đàn ông lạ mặt rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào người vừa xuất hiện.
An Vũ Phong không nói gì cả, nhếch mép thưởng thức, đồng thời cho thuộc hạ một ánh mắt ngay lập tức mười mấy họng súng chĩa vào người đàn ông kia khiến ông ta sợ đứng không vững lập tức đặt Thiên Kì Nhan xuống chạy bán mạng vào nhà hàng vừa rồi.
"Đuổi" An Vũ Phong tiến nhanh về phía cô ra lệnh.
Thuộc hạ của anh lập tức vâng dạ rồi lập tức đuổi theo.
"Nhan Nhan! Em sao rồi?" An Vũ Phong rũ bỏ hoàn toàn mục đích ban đầu anh tới đây tìm cô. Cởi trói, bịt miệng cho cô.
"Giúp em...nóng..." Vừa được giải thoát đôi tay Thiên Kì Nhan lập tức ôm lấy cổ An Vũ Phong. Hơi thở nóng hổi của cô phả vào cổ anh như thứ thuốc kích thích khơi dậy ngọn lửa phía dưới.
"Khốn nạn!" An Vũ Phong khẽ rủa, ôm cô đứng dậy đi lên xe.
"### Về"
Lăng Nhiễm tung tăng đi dạo phố đêm ở Shopping mall HOALANGVIP-một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố. Cô cảm thấy hơi mệt, chắc là do đi nhiều quá. Cô vẫn chưa muốn trở về, vẫn chưa khám phá hết 1 tầng, có trách thì trách nơi đây quá rộng.
"Chúng ta nghỉ chút đi" Lăng Nhiễm nói với Tỉnh Y Hồng.
"Được, phía trước có tiệm trà-bánh, chúng ta vào đó đi!" Tỉnh Y Hồng gật đầu nhìn xung quanh phát hiện một tiệm bánh.
Hai người họ đi vào đó, gọi chút nước ngồi nghỉ một chút.
"Phu nhân, cô rất thích ngọc sao?" Tỉnh Y Hồng hỏi vì cô để ý thấy Lăng Nhiễm cái gì cũng xem qua một chút, chỉ có các cửa hàng ngọc bích, phỉ thúy là cô dừng chân lại xem xét khá lâu, nhưng lại chỉ mua một chiếc vòng tay phong cách hợp với người già.
"Đúng vậy, nhìn nó rất đẹp mắt hơn nữa Trong các sách y học cổ như Bản Thảo Cương Mục, Thần Nông Bản Thảo có ghi lại ngọc phỉ thúy còn có tác dụng giải trừ phiền bực, giải Trúng Nhiệt, nhuận Tâm Phế, hỗ trợ Thanh Hầu, dưỡng ngũ tạng, yên hồn phách, mượt tóc, sáng mắt, thính tai, thông huyết mạch. Em muốn mua một chiếc tặng bà ngoại" Lăng Nhiễm nói, khi trước cô tìm hiểu rất kỹ về ngọc phỉ thúy, muốn tặng cho bà ngoại một lần nhưng không kịp tặng đã xuyên tới đây.
Ngọc phỉ thúy có chứa một số nguyên tố vi lượng quý. Phỉ thúy có hàng chục màu sắc khác nhau tùy vào hàm lượng, tỉ lệ các nguyên tố cấu thành. Trong đó Si2O chiếm khoảng 58%, Al2O3 chiếm 23%, Na2O chiếm 13%, Cao 1% cùng với Mg, Ge, Mn và các nguyên tố vi lượng khác.
Qua việc tiếp xúc, cọ xát các nguyên tố vi lượng này được hấp thụ vào cơ thể giúp hỗ trợ cân bằng môi trường nội bào, thúc đẩy trao đổi chất tăng cường miễn dịch, hỗ trợ các tuyến nội tiết hoạt động tốt hơn, phát triển trí não ở trẻ, kháng viêm, ung bướu, giảm nguy cơ mất trí nhớ người cao tuổi, chống lão hóa, loãng xương...
"À, cô biết nhiều thật đấy còn...phu nhân...cô đang chảy máu cam..." Tỉnh Y Hồng đang nói phát hiện Lăng Nhiễm đột nhiên chảy máu cam.
Lăng Nhiễm chưa kịp nghe hiểu lời Tỉnh Y Hồng ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ, cô nhìn mọi thứ đột nhiên không rõ nét, tim bỗng đập nhanh quá... chuyện gì vậy?
"Phu nhân!" Tỉnh Y Hồng hoảng sợ gọi Lăng Nhiễm khi thân thể cô đổ xuống người Tỉnh Y Hồng.
"Cô sao vậy! Phu nhân làm ơn tỉnh lại đi!"
"Gọi bác sĩ...đúng rồi..." Tỉnh Y Hồng mò mẫm trong túi bằng một tay, tay còn lại giữ lấy Lăng Nhiễm. Bàn tay run rẩy bấm gọi cấp cứu. Làm ơn đừng có chuyện gì...
"Tiểu Mai vào thôi, sao vậy?" Thiên Kì Nhan hỏi khi thấy tiểu Mai chần chừ trước cưả phòng tiệc.
"Em hơi căng thẳng một chút" Tiểu Mai khẽ nói.
"Không sao đâu, thư giãn đi vào trong thôi" Thiên Kì Nhan nắm lấy tay cô bé an ủi. Cô không để ý một bên tay của tiểu Mai đang siết chặt.
"Ây, nữ chính của chúng ta tới rồi" Một người trong phòng nói khi thấy Thiên Kì Nhan cùng trợ lý tiến vào.
"Oa cô ấy quả nhiên xinh đẹp nhìn bên ngoài còn đẹp hơn ở trong tivi nữa"
"Phải đó, đây mới thực sự là mỹ nhân"
Tiếng khen không ngừng vang lên, khiến một vài người không muốn nhưng vẫn phải ghen tị.
"Chào mọi người" Thiên Kì Nhan mỉm cười chào.
"Để tôi giới thiệu một chút! Đây là Thiên Kì Nhan người sẽ đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim 'Đứa trẻ mù', còn đây là nam chính-Hà Diệu" Đạo diễn Lâm bước lên đứng giữa Thiên Kì Nhan và Hà Diệu.
"Chào! Tôi là Hà Diệu, sau này giúp đỡ nhau" Hà Diệu chìa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.
"Chào tiền bối, nghe danh đã lâu không ngờ có vinh dự được hợp tác chung" Thiên Kì Nhan nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy.
Ánh mắt Hà Diệu nhìn Thiên Kì Nhan có chút khác thường. Người phụ nữ này...đẹp một cách lạ lùng, dáng vẻ cao quý, thanh lịch.
"Được rồi mọi người tự nhiên đi" Đạo diễn Lâm nói rồi đi về phía phó đạo diễn và biên tập phim nói chuyện tiếp.
"Uống một ly chứ?" Hà Diệu nâng ly rượu vang lên hỏi.
"Đương nhiên là được"
Tiểu Mai nhanh chóng đưa tới tay Thiên Kì Nhan một ly rượu. Tầm mắt dán chặt vào ly rượu, mí mắt giựt giựt, cảm xúc hỗn độn không ai biết cô bé đang suy nghĩ cái gì.
"Không nghĩ Thiên tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, tôi rất hân hạnh được hợp tác với một mĩ nhân như cô"
"Cảm ơn Hà tiền bối đã khen ngợi, tôi đứng chung với tiền bối chỉ sợ làm fan của anh đẩy tôi lên đầu ngọn sóng" Thiên Kì Nhan nửa thật nửa đùa nói.
"Haha...cô thú vị thật đấy, cứ gọi tôi là anh Diệu được rồi tiền bối nghe xa cách quá dù sao chúng ta cũng hợp tác lâu dài"
"Gọi như vậy không thích hợp lắm tôi vẫn nên kêu Hà tiền bối thì hơn" Thiên Kì Nhan qua ánh mắt có thể biết cảm xúc Hà Diệu dành cho mình.
"Được rồi từ từ sẽ quen"
Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi, Thiên Kì Nhan cảm thấy có gì đó không ổn, người cô bắt đầu nóng thời tiết bây giờ là mùa thu làm sao có thể nóng, cô uống khá nhiều rượu nhưng cổ họng vẫn cảm thấy khô khan.
"Đạo diễn, thật xin lỗi tôi có chút chuyện đột xuất không thể cùng mọi người tiếp tục được" Thiên Kì Nhan nhạy bén nhận ra vấn đề, biểu hiện của cô rất giống với bị chuốc thuốc, trong giới giải trí không thể tránh được việc này.
"A, vậy sao! Không vấn đề, ta tiễn cô" Đạo diễn Lâm cũng ngà ngà say, ông tiễn cô ra tới tận cửa.
"Tạm biệt" Thiên Kì Nhan khẩn trương rời khỏi, hơi thở của cô dần dồn dập. Cảm giác nóng rát dần lan tỏa, bước đi dần lệch lạc nếu không có tiểu Mai đỡ có khi cô sẽ ngã xuống. Nhưng cô cảm thấy có gì đó lạ...tiểu Mai trước nay nói rất nhiều hôm nay đột nhiên trầm tính...
"Tiểu Mai! Đi kiếm chút đá lạnh tới đây" Sau khi lên xe Thiên Kì Nhan lập tức mở ngăn lạnh mini trên xe lấy nước rưới lên mặt.
"Vâng" Tiểu Mai tức tốc chạy đi.
Nghĩ một lát cảm thấy không ổn, cô liền gọi cho An Vũ Phong, điện thoại reo nhưng không có ai bắt máy. Cố gắng gọi mấy lần cũng không được. Thiên Kì Nhan thở dốc, kìm nén khoái cảm không rên lên, chết tiệt! Ai lại đi chơi cái loại thuốc này!
Đợi mãi không thấy tiểu Mai trở lại, đang định gọi thì có một người đàn ông mở cửa dùng động tác nhanh nhẹn, trói chặt tay Thiên Kì Nhan lại, bịt miệng cô vào.
"Ưm...ưm..." Là ai? Phía trước mờ ảo Thiên Kì Nhan không nhìn ra được gì, cô chỉ biết mềm nhũn để người ta vác lên vai ôm đi. Mùi đàn ông khiến Thiên Kì Nhan khó chịu vô cùng, cảm giác muốn đang dâng trào.
Tên đàn ông lạ mặt vác cô đi thẳng tới khách sạn phía đối diện, đang đi qua đường bỗng bị một hàng xe hơi chặn lại. Anh ta khẽ giật mình, một tay giữ chặt Thiên Kì Nhan đang không ngừng dãy dụa trên vai một bên luồn tay xuống hông nắm lấy khẩu súng.
Cửa xe đầu tiên mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ánh mắt sắc lạnh muốn băm tên kia thành trăm mảnh.
"Tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng!" Tên đàn ông lạ mặt rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào người vừa xuất hiện.
An Vũ Phong không nói gì cả, nhếch mép thưởng thức, đồng thời cho thuộc hạ một ánh mắt ngay lập tức mười mấy họng súng chĩa vào người đàn ông kia khiến ông ta sợ đứng không vững lập tức đặt Thiên Kì Nhan xuống chạy bán mạng vào nhà hàng vừa rồi.
"Đuổi" An Vũ Phong tiến nhanh về phía cô ra lệnh.
Thuộc hạ của anh lập tức vâng dạ rồi lập tức đuổi theo.
"Nhan Nhan! Em sao rồi?" An Vũ Phong rũ bỏ hoàn toàn mục đích ban đầu anh tới đây tìm cô. Cởi trói, bịt miệng cho cô.
"Giúp em...nóng..." Vừa được giải thoát đôi tay Thiên Kì Nhan lập tức ôm lấy cổ An Vũ Phong. Hơi thở nóng hổi của cô phả vào cổ anh như thứ thuốc kích thích khơi dậy ngọn lửa phía dưới.
"Khốn nạn!" An Vũ Phong khẽ rủa, ôm cô đứng dậy đi lên xe.
"### Về"
Lăng Nhiễm tung tăng đi dạo phố đêm ở Shopping mall HOALANGVIP-một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố. Cô cảm thấy hơi mệt, chắc là do đi nhiều quá. Cô vẫn chưa muốn trở về, vẫn chưa khám phá hết 1 tầng, có trách thì trách nơi đây quá rộng.
"Chúng ta nghỉ chút đi" Lăng Nhiễm nói với Tỉnh Y Hồng.
"Được, phía trước có tiệm trà-bánh, chúng ta vào đó đi!" Tỉnh Y Hồng gật đầu nhìn xung quanh phát hiện một tiệm bánh.
Hai người họ đi vào đó, gọi chút nước ngồi nghỉ một chút.
"Phu nhân, cô rất thích ngọc sao?" Tỉnh Y Hồng hỏi vì cô để ý thấy Lăng Nhiễm cái gì cũng xem qua một chút, chỉ có các cửa hàng ngọc bích, phỉ thúy là cô dừng chân lại xem xét khá lâu, nhưng lại chỉ mua một chiếc vòng tay phong cách hợp với người già.
"Đúng vậy, nhìn nó rất đẹp mắt hơn nữa Trong các sách y học cổ như Bản Thảo Cương Mục, Thần Nông Bản Thảo có ghi lại ngọc phỉ thúy còn có tác dụng giải trừ phiền bực, giải Trúng Nhiệt, nhuận Tâm Phế, hỗ trợ Thanh Hầu, dưỡng ngũ tạng, yên hồn phách, mượt tóc, sáng mắt, thính tai, thông huyết mạch. Em muốn mua một chiếc tặng bà ngoại" Lăng Nhiễm nói, khi trước cô tìm hiểu rất kỹ về ngọc phỉ thúy, muốn tặng cho bà ngoại một lần nhưng không kịp tặng đã xuyên tới đây.
Ngọc phỉ thúy có chứa một số nguyên tố vi lượng quý. Phỉ thúy có hàng chục màu sắc khác nhau tùy vào hàm lượng, tỉ lệ các nguyên tố cấu thành. Trong đó Si2O chiếm khoảng 58%, Al2O3 chiếm 23%, Na2O chiếm 13%, Cao 1% cùng với Mg, Ge, Mn và các nguyên tố vi lượng khác.
Qua việc tiếp xúc, cọ xát các nguyên tố vi lượng này được hấp thụ vào cơ thể giúp hỗ trợ cân bằng môi trường nội bào, thúc đẩy trao đổi chất tăng cường miễn dịch, hỗ trợ các tuyến nội tiết hoạt động tốt hơn, phát triển trí não ở trẻ, kháng viêm, ung bướu, giảm nguy cơ mất trí nhớ người cao tuổi, chống lão hóa, loãng xương...
"À, cô biết nhiều thật đấy còn...phu nhân...cô đang chảy máu cam..." Tỉnh Y Hồng đang nói phát hiện Lăng Nhiễm đột nhiên chảy máu cam.
Lăng Nhiễm chưa kịp nghe hiểu lời Tỉnh Y Hồng ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ, cô nhìn mọi thứ đột nhiên không rõ nét, tim bỗng đập nhanh quá... chuyện gì vậy?
"Phu nhân!" Tỉnh Y Hồng hoảng sợ gọi Lăng Nhiễm khi thân thể cô đổ xuống người Tỉnh Y Hồng.
"Cô sao vậy! Phu nhân làm ơn tỉnh lại đi!"
"Gọi bác sĩ...đúng rồi..." Tỉnh Y Hồng mò mẫm trong túi bằng một tay, tay còn lại giữ lấy Lăng Nhiễm. Bàn tay run rẩy bấm gọi cấp cứu. Làm ơn đừng có chuyện gì...