Chương : 2
Hai tay đan vào nhau, Vân cúi mặt không dám nhìn về phía trước. Với giọng run run Vân bắt đầu kể, gia đình Vân sống ở Thái Bình, cha Vân mất trong một vụ tai nạn khi lái xe đi đánh hàng từ cửa khẩu Móng Cái về. Va chạm quá nặng, tuy được người dân đưa vào bệnh viện cứu chữa nhưng hai ngày sau bố của Vân không qua khỏi. Vân còn nhớ trước lúc lâm chung bố của Vân vẫn cố nhét vào tay một người bạn của bố là chú Toàn cái dây chuyền bạc mặt đá lục bảo rồi chỉ tay vào mẹ con Vân, ai ở đó cũng hiểu bố Vân muốn gửi gắm mẹ con Vân cho người bạn thân nhất, cũng là chiến hữu làm ăn của mình. Sau đó ông nhắm mắt xuôi tay.
Chú Toàn lớn hơn bố Vân 2 tuổi, vợ cũng mất sớm. Thấy bảo hai vợ chồng lấy nhau được 3 năm nhưng không con cái gì, không rõ nguyên nhân là do ai nhưng một ngày nọ chú Toàn thấy vợ nhảy từ tầng 3 xuống chết ngay tại chỗ. Theo kết luận của công an thì vợ chú Toàn bị khủng hoảng tâm lý nặng dẫn đến tự sát....Bao năm nay chú Toàn ở vậy và là cánh tay phải của bố Vân trong chuyện làm ăn. Vì là người thân quen nên chú Toàn đến nhà Vân như thành viên trong gia đình. Chú cũng rất quan tâm đến gia đình Vân, từ ngày bô mất thì chú đến thường xuyên hơn. Lo cho Vân và Mẹ vân từng bữa ăn giấc ngủ.....Sau ba năm hai mẹ con Vân cũng chấp nhận chú Toàn làm chồng, làm bố dượng.
Việc làm ăn ở cửa khẩu từ khi chú Toàn tiếp nhận rất thuận buồm xuôi gió, chú Toàn và mẹ Vân không làm đám cưới. Vân còn nhớ ngày chú Toàn chuyển đến nhà Vân hôm đó mưa rất to. Vân có hỏi mẹ tại sao chú lại muốn chuyển đến đây thì mẹ nói:
- Nhà cũ có kỷ niệm buồn với chú, vợ chú tự tử chết ngay khi chú ở nhà. Giờ chú muốn chuyển về với mẹ con mình để phần nào quên đi quá khứ đau thương đó.
Vân lúc đó nghĩ thương chú Toàn lắm, trời mưa to Vân và mẹ đội ô ra xe giúp chú chuyển đồ. Mẹ thì kéo vali, thấy có hũ bằng sứ màu trắng, nắp được trùm vải đỏ Vân định bê vào thì chú Toàn kéo giật Vân lại rồi nói:
- Đây là hũ tro cốt của vợ dượng, mưa trơn trượt lát dượng tự chuyển vào nhà được. Cảm ơn con.....
Vân thấy cái kéo tay giật lại đó khá mạnh, hơi đau nên Vân cũng không nói gì, lẳng lặng đi vào. Vừa quay lưng đi Vân bỗng nghe như có tiếng cười bên tai:
- He...he...he..
Giọng cười của một đứa trẻ, Vân hốt hoảng quay lại thì sấm nổ rung trời, tiếng sấm làm Vân giật mình trượt chân ngã xuống đất. Chú Toàn vội chạy đến đỡ Vân dậy, rồi nói:
- Cẩn thận chứ con, dượng đã bảo rồi trời mưa trơn lắm. Con đi từ từ thôi....
Tiếng sấm cùng với cái ngã đau điếng vừa rồi làm Vân quên hẳn đi điệu cười khi nãy. Mà có khi là Vân tự nghĩ ra, trời mưa thế này thì tiếng mưa rơi, tiếng gió rít qua vách tường, những âm thanh đó pha trộn khiến con người ta nhầm lẫn. Mưa ngày càng to, gió càng lớn chiếc ô của Vân bị thổi bung ra. Vội vã Vân chạy vào trong nhà, chiếc áo mỏng Vân đang mặc ướt hết. Chú Toàn cũng đi đằng sau, hai dượng con vào đến nhà thì mẹ Vân chạy đến đưa khăn cho hai người lau khô.
Vân hồn nhiên tươi cười đỡ lấy khăn từ tay mẹ rồi lau tóc, Vân quay sang hỏi dượng Toàn:
- Mưa to quá ha dượng, may nãy con không cầm cái bình của dượng không chắc rơi vỡ rồi.
Bất chợt Vân nhìn thấy ánh mắt của dượng Toàn đang chăm chăm nhìn vào phần cơ thể bị nước mưa làm lộ ra rõ mồn một của Vân. Dượng Toàn đang ngắm cái cơ thể của cô gái đôi mươi, đang nhìn bầu ngực lộ ra lấp ló sau chiếc áo lót dính chặt vào lớp ảo mỏng tanh bên ngoài. Vân vội lấy khăn che phần ngực lại rồi đỏ mặt quay đi. Bị bắt gặp dượng Toàn cũng thấy bối rối, tay vẫn ôm chiếc hũ trắng sứ, có nắp vải màu đỏ. Dượng Toàn hắng giọng rồi nói:
- Đúng thời tiết mưa nắng thất thường, không biết đường nào mà lần. À mà mình này căn phòng nhỏ anh nói trước với em...em đã thu dọn cho anh chưa..??
Mẹ Vân đang để gọn đồ vào một góc quay ra nói với dượng Toàn:
- Dạ, em dọn rồi anh ạ...Phòng đó trên tầng hai, ngày trước anh Quân ( Bố Vân) dùng để đồ cũ vẫn dùng được. Nó nằm ngay cạnh phòng ngủ của mình đó anh.
Vân thắc mắc không hiểu sao dượng Toàn lại muốn dọn dẹp sạch cái phòng nhỏ đó. Thấy Vân tỏ vẻ không hiểu mẹ Vân liền giải thích:
- Dượng con muốn dùng căn phòng đó để lập bàn thờ, để tro cốt của cô Loan ( vợ Toàn) trong phòng đó thờ cúng. Mẹ nghĩ như vậy cũng tiện, gian thờ nhà mình để vợ chú ở đó cũng không tiện.
Vân còn nhớ lúc nhỏ tí Vân hay trốn bố vào căn phòng đó để nấp. Căn phòng đó tuy là phòng chứa đồ nhưng tràn ngập kỷ niệm, tiếng cười của hai bố con Vân khi bố tìm được Vân đang trốn trong cái tủ cũ, hay những khi Vân bị mẹ đánh Vân cũng chạy vào đó trốn để rồi mẹ Vân hốt hoảng khi không thấy con đâu. Lúc đó bố Vân xuất hiện nói:
- Giờ tìm được con mình không được đánh nó nhé..
Mẹ Vân rối rít gật đầu, một phút sau bố vào phòng chứa đồ lôi cổ Vân ra giao cho mẹ. Vậy là Vân không bị mẹ đánh, nhắc tới căn phòng nhỏ Vân chợt chảy nước mắt vì nhớ đến Bố. Điều đầu tiên dượng Toàn làm khi vào nhà đó là chuyển ban thờ, lư hương, bát nhang lên căn phòng nhỏ. Những thứ đó dượng Toàn nhờ mẹ con Vân chuyển lên hộ, chỉ riêng cái hũ sứ màu trắng, đậy bằng nắp vải đỏ thì dượng Toàn chưa hề đặt xuống dù chỉ một lần. Nhưng thấy dượng toàn ân nghĩa với vợ như thế mẹ con Vân lấy làm cảm động lắm.
Đồ đạc thờ cúng được chuyển lên hết phòng nhỏ, dượng Toàn nói:
- Giờ anh ở đây bày biện nốt, em với con giúp anh những thứ còn lại nhé. Lát ngớt mưa cả nhà mình đi ăn..
Mẹ Vân gật đầu đồng ý rồi hai mẹ con Vân xuống phụ dượng Toàn ít đồ cá nhân còn lại. Khoảng một tiếng sau mẹ Vân nói:
- Con lên xem dượng xong chưa, cả nhà mình chuẩn bị đi ăn.
Vân nghe lời mẹ chạy lên tầng hai nơi căn phòng nhỏ. Cửa mở he hé, trời mưa nên khá âm u, phòng nhỏ không bật điện chỉ lập loè ánh sáng mờ mờ, ra là dượng Toàn thắp nến. Vốn tò mò nên Vân ngó qua khe cửa hé nhìn. Vân thấy dượng Toàn đã xếp đồ thờ xong, chính giữa bàn thờ là cái hũ sứ màu trắng. Đột nhiên dượng Toàn đứng dậy, Vân thấy rõ dượng dùng một chiếc kim dài bọc trong tấm vải đỏ chích vào đầu ngón tay. Tiếp đó dượng Toàn mở cái nắp bằng vải màu đỏ ra. Dượng nhỏ ba giọt máu vào trong cái hũ sứ màu trắng.
Đột nhiên Vân lạnh hết sống lưng, như có bàn tay ai đó đang sờ nhẹ lướt qua vai Vân, tiếng cười rất gần bên tai:
- He....he....he...
Vân sợ dựng tóc gáy, ánh chớp loé lên. Cả căn phòng sáng bừng lên trong ánh chớp giật rồi lại trở về sắc mập mờ của ánh nến:
- Con đứng đây làm gì....???
Vân giật thót tim, lùi người lại. Thì ra là mẹ Vân, thấy lâu quá hai dượng con không ai xuống lên mẹ Vân đi lên tầng tìm. Đặt tay lên lồng ngực thở hắt một cái, Vân bủn rủn hết tay chân. Kẽo kẹt.....kẹt....tiếng cửa phòng nhỏ mở ra, dượng Toàn tiến lại gần:
- Anh xong rồi, nhiều đồ linh tinh quá mãi mới xong. Ngớt mưa rồi nhà mình đi ăn nhé.....Ăn gì bây giờ nhỉ...Cho con gái chọn....
Vân đứng im tại chỗ vì pha giật mình ban nãy, dượng Toàn và mẹ Vân đang đi xuống cầu thang. Bỗng nhiên Vân thấy dượng Toàn quay lại nhìn mình với ánh mắt đầy ma dị, nhưng không phải, chỉ là do Vân tưởng tượng. Dượng Toàn đang gọi Vân:
- Đi thôi con, dượng đói lắm rồi...Nhanh nhanh nào...
Cùng với đó là nụ cười tươi đầy hiền hậu, Vân tự trách bản thân nghĩ quá nhiều, dượng Toàn là người tốt cơ mà....Quên hết tất cả những chuyện vừa xảy ra Vân chạy đến nắm tay mẹ rồi cùng Dượng đi ăn..Ba người đi khuất khỏi cầu thang mà không hay biết cánh cửa phòng nhỏ ban nãy dượng Toàn đâu có đóng...
Kẹt...kẹt...kẹt....cánh cửa không người đang từ từ khép lại một cách nhẹ nhàng....
Chú Toàn lớn hơn bố Vân 2 tuổi, vợ cũng mất sớm. Thấy bảo hai vợ chồng lấy nhau được 3 năm nhưng không con cái gì, không rõ nguyên nhân là do ai nhưng một ngày nọ chú Toàn thấy vợ nhảy từ tầng 3 xuống chết ngay tại chỗ. Theo kết luận của công an thì vợ chú Toàn bị khủng hoảng tâm lý nặng dẫn đến tự sát....Bao năm nay chú Toàn ở vậy và là cánh tay phải của bố Vân trong chuyện làm ăn. Vì là người thân quen nên chú Toàn đến nhà Vân như thành viên trong gia đình. Chú cũng rất quan tâm đến gia đình Vân, từ ngày bô mất thì chú đến thường xuyên hơn. Lo cho Vân và Mẹ vân từng bữa ăn giấc ngủ.....Sau ba năm hai mẹ con Vân cũng chấp nhận chú Toàn làm chồng, làm bố dượng.
Việc làm ăn ở cửa khẩu từ khi chú Toàn tiếp nhận rất thuận buồm xuôi gió, chú Toàn và mẹ Vân không làm đám cưới. Vân còn nhớ ngày chú Toàn chuyển đến nhà Vân hôm đó mưa rất to. Vân có hỏi mẹ tại sao chú lại muốn chuyển đến đây thì mẹ nói:
- Nhà cũ có kỷ niệm buồn với chú, vợ chú tự tử chết ngay khi chú ở nhà. Giờ chú muốn chuyển về với mẹ con mình để phần nào quên đi quá khứ đau thương đó.
Vân lúc đó nghĩ thương chú Toàn lắm, trời mưa to Vân và mẹ đội ô ra xe giúp chú chuyển đồ. Mẹ thì kéo vali, thấy có hũ bằng sứ màu trắng, nắp được trùm vải đỏ Vân định bê vào thì chú Toàn kéo giật Vân lại rồi nói:
- Đây là hũ tro cốt của vợ dượng, mưa trơn trượt lát dượng tự chuyển vào nhà được. Cảm ơn con.....
Vân thấy cái kéo tay giật lại đó khá mạnh, hơi đau nên Vân cũng không nói gì, lẳng lặng đi vào. Vừa quay lưng đi Vân bỗng nghe như có tiếng cười bên tai:
- He...he...he..
Giọng cười của một đứa trẻ, Vân hốt hoảng quay lại thì sấm nổ rung trời, tiếng sấm làm Vân giật mình trượt chân ngã xuống đất. Chú Toàn vội chạy đến đỡ Vân dậy, rồi nói:
- Cẩn thận chứ con, dượng đã bảo rồi trời mưa trơn lắm. Con đi từ từ thôi....
Tiếng sấm cùng với cái ngã đau điếng vừa rồi làm Vân quên hẳn đi điệu cười khi nãy. Mà có khi là Vân tự nghĩ ra, trời mưa thế này thì tiếng mưa rơi, tiếng gió rít qua vách tường, những âm thanh đó pha trộn khiến con người ta nhầm lẫn. Mưa ngày càng to, gió càng lớn chiếc ô của Vân bị thổi bung ra. Vội vã Vân chạy vào trong nhà, chiếc áo mỏng Vân đang mặc ướt hết. Chú Toàn cũng đi đằng sau, hai dượng con vào đến nhà thì mẹ Vân chạy đến đưa khăn cho hai người lau khô.
Vân hồn nhiên tươi cười đỡ lấy khăn từ tay mẹ rồi lau tóc, Vân quay sang hỏi dượng Toàn:
- Mưa to quá ha dượng, may nãy con không cầm cái bình của dượng không chắc rơi vỡ rồi.
Bất chợt Vân nhìn thấy ánh mắt của dượng Toàn đang chăm chăm nhìn vào phần cơ thể bị nước mưa làm lộ ra rõ mồn một của Vân. Dượng Toàn đang ngắm cái cơ thể của cô gái đôi mươi, đang nhìn bầu ngực lộ ra lấp ló sau chiếc áo lót dính chặt vào lớp ảo mỏng tanh bên ngoài. Vân vội lấy khăn che phần ngực lại rồi đỏ mặt quay đi. Bị bắt gặp dượng Toàn cũng thấy bối rối, tay vẫn ôm chiếc hũ trắng sứ, có nắp vải màu đỏ. Dượng Toàn hắng giọng rồi nói:
- Đúng thời tiết mưa nắng thất thường, không biết đường nào mà lần. À mà mình này căn phòng nhỏ anh nói trước với em...em đã thu dọn cho anh chưa..??
Mẹ Vân đang để gọn đồ vào một góc quay ra nói với dượng Toàn:
- Dạ, em dọn rồi anh ạ...Phòng đó trên tầng hai, ngày trước anh Quân ( Bố Vân) dùng để đồ cũ vẫn dùng được. Nó nằm ngay cạnh phòng ngủ của mình đó anh.
Vân thắc mắc không hiểu sao dượng Toàn lại muốn dọn dẹp sạch cái phòng nhỏ đó. Thấy Vân tỏ vẻ không hiểu mẹ Vân liền giải thích:
- Dượng con muốn dùng căn phòng đó để lập bàn thờ, để tro cốt của cô Loan ( vợ Toàn) trong phòng đó thờ cúng. Mẹ nghĩ như vậy cũng tiện, gian thờ nhà mình để vợ chú ở đó cũng không tiện.
Vân còn nhớ lúc nhỏ tí Vân hay trốn bố vào căn phòng đó để nấp. Căn phòng đó tuy là phòng chứa đồ nhưng tràn ngập kỷ niệm, tiếng cười của hai bố con Vân khi bố tìm được Vân đang trốn trong cái tủ cũ, hay những khi Vân bị mẹ đánh Vân cũng chạy vào đó trốn để rồi mẹ Vân hốt hoảng khi không thấy con đâu. Lúc đó bố Vân xuất hiện nói:
- Giờ tìm được con mình không được đánh nó nhé..
Mẹ Vân rối rít gật đầu, một phút sau bố vào phòng chứa đồ lôi cổ Vân ra giao cho mẹ. Vậy là Vân không bị mẹ đánh, nhắc tới căn phòng nhỏ Vân chợt chảy nước mắt vì nhớ đến Bố. Điều đầu tiên dượng Toàn làm khi vào nhà đó là chuyển ban thờ, lư hương, bát nhang lên căn phòng nhỏ. Những thứ đó dượng Toàn nhờ mẹ con Vân chuyển lên hộ, chỉ riêng cái hũ sứ màu trắng, đậy bằng nắp vải đỏ thì dượng Toàn chưa hề đặt xuống dù chỉ một lần. Nhưng thấy dượng toàn ân nghĩa với vợ như thế mẹ con Vân lấy làm cảm động lắm.
Đồ đạc thờ cúng được chuyển lên hết phòng nhỏ, dượng Toàn nói:
- Giờ anh ở đây bày biện nốt, em với con giúp anh những thứ còn lại nhé. Lát ngớt mưa cả nhà mình đi ăn..
Mẹ Vân gật đầu đồng ý rồi hai mẹ con Vân xuống phụ dượng Toàn ít đồ cá nhân còn lại. Khoảng một tiếng sau mẹ Vân nói:
- Con lên xem dượng xong chưa, cả nhà mình chuẩn bị đi ăn.
Vân nghe lời mẹ chạy lên tầng hai nơi căn phòng nhỏ. Cửa mở he hé, trời mưa nên khá âm u, phòng nhỏ không bật điện chỉ lập loè ánh sáng mờ mờ, ra là dượng Toàn thắp nến. Vốn tò mò nên Vân ngó qua khe cửa hé nhìn. Vân thấy dượng Toàn đã xếp đồ thờ xong, chính giữa bàn thờ là cái hũ sứ màu trắng. Đột nhiên dượng Toàn đứng dậy, Vân thấy rõ dượng dùng một chiếc kim dài bọc trong tấm vải đỏ chích vào đầu ngón tay. Tiếp đó dượng Toàn mở cái nắp bằng vải màu đỏ ra. Dượng nhỏ ba giọt máu vào trong cái hũ sứ màu trắng.
Đột nhiên Vân lạnh hết sống lưng, như có bàn tay ai đó đang sờ nhẹ lướt qua vai Vân, tiếng cười rất gần bên tai:
- He....he....he...
Vân sợ dựng tóc gáy, ánh chớp loé lên. Cả căn phòng sáng bừng lên trong ánh chớp giật rồi lại trở về sắc mập mờ của ánh nến:
- Con đứng đây làm gì....???
Vân giật thót tim, lùi người lại. Thì ra là mẹ Vân, thấy lâu quá hai dượng con không ai xuống lên mẹ Vân đi lên tầng tìm. Đặt tay lên lồng ngực thở hắt một cái, Vân bủn rủn hết tay chân. Kẽo kẹt.....kẹt....tiếng cửa phòng nhỏ mở ra, dượng Toàn tiến lại gần:
- Anh xong rồi, nhiều đồ linh tinh quá mãi mới xong. Ngớt mưa rồi nhà mình đi ăn nhé.....Ăn gì bây giờ nhỉ...Cho con gái chọn....
Vân đứng im tại chỗ vì pha giật mình ban nãy, dượng Toàn và mẹ Vân đang đi xuống cầu thang. Bỗng nhiên Vân thấy dượng Toàn quay lại nhìn mình với ánh mắt đầy ma dị, nhưng không phải, chỉ là do Vân tưởng tượng. Dượng Toàn đang gọi Vân:
- Đi thôi con, dượng đói lắm rồi...Nhanh nhanh nào...
Cùng với đó là nụ cười tươi đầy hiền hậu, Vân tự trách bản thân nghĩ quá nhiều, dượng Toàn là người tốt cơ mà....Quên hết tất cả những chuyện vừa xảy ra Vân chạy đến nắm tay mẹ rồi cùng Dượng đi ăn..Ba người đi khuất khỏi cầu thang mà không hay biết cánh cửa phòng nhỏ ban nãy dượng Toàn đâu có đóng...
Kẹt...kẹt...kẹt....cánh cửa không người đang từ từ khép lại một cách nhẹ nhàng....