Chương : 15
Trên đường về nhà Vân vừa đi vừa khóc nức nở, nghĩ đến những người vì cô mà chết như bà Lanh, mẹ cô...thậm chí dì Phượng cũng gặp tai nạn, rồi bây giờ là nhà sư cũng vì muốn giúp cô mà ông bị nó hại đến thập tử nhất sinh, sống chết còn chưa biết thế nào. Vân tự trách bản thân mình đã gây tai hoạ đến mọi người. Cô khóc thành tiếng nhưng trên đoạn đường nhá nhém tối không một bóng người Vân cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn. Dường như trên cõi đời này Vân sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Về đến cổng nhà Vân ngừng khóc, khuôn mặt cô trở lại với trạng thái lạnh như băng, đôi mắt vô hồn trống rỗng, cô biết cái mình cần làm bây giờ là gì.
Định mở cổng đi vào nhà Vân chợt nhìn thấy phong bao đỏ mà sư thầy đã buộc trước cổng nhà Vân sáng nay. Bỗng nhiên nó bùng cháy phừng phừng dù không có ai châm lửa. Vân giật mình khi nghe thấy giọng của Nó:
" He...he...he..lão..già..đáng..chết..."
" Lão..dám..dán..lá..bùa..ở...đây..làm..con...không..xuất...hiện...được...cả...ngày...hôm..nay....hi...hi...he...he..."
Nhớ lại ban nãy sư thầy có nói đến:
" Phong bao đỏ đã hết tác dụng."
Giờ Vân mới hiểu ra chính phong bao này đã cầm chân Ngải, không cho nó ra khỏi nhà bám theo Vân trong khi cô đến chùa để làm lễ Cầu Siêu cho linh hồn lão Toàn, cũng là để linh hồn những người bị lão Toàn hại chết trước đó được thanh thản ra đi. Đến khi phong bao không còn kìm hãm được quỷ khí của Nó cũng là lúc Nó xuất hiện trước cổng chùa hãm hại nhà sư. Vị sư thầy kia cũng đã đoán được trước kiếp nạn của mình sắp phải đối mặt nên ông có nói với Vân một câu:
" Có thể sau này bần tăng và thí chủ sẽ không còn được gặp nhau nữa."
Nghĩ đến đây Vân cảm thấy ghê sợ thứ bùa Ngải đáng khinh này. Nó đã hại chết những người xuất hiện thân quen bên cạnh Vân. Nó muốn đối với Vân thì chỉ có nó là duy nhất, những người khác mà Vân chỉ cần quan tâm thì nó sẽ không ngần ngại ra tay hãm hại. Việc nó muốn giết sư thầy cũng chính vì nó không muốn sư thầy ra tay giúp đỡ Vân. Một loại Ngải độc địa, hung ác và tàn bạo. Vân cố kìm nén cảm xúc, cô hỏi nó:
- Mày...hại...chết..nhà sư..rồi phải không..??
Cánh cổng không ai đẩy tự nhiên mở ra với âm thanh gai người:
" Cạnh...cạnh...cạnh...két.....kéeeeeeeet......"
Vân bước vào trong thì cánh cổng đóng sập một cái "Rầm". Giọng nó vang lên:
" He..he...lão..chưa...chết..đâu..tuy...nhiên..lão...cũng...chẳng...đi...đâu...được..he...he..he..."
Vân tự cảm ơn trời vì nhà sư vẫn còn sống, nhưng vì Vân mà có lẽ ông bây giờ đã thành thân tàn ma dại. Vân im lặng bước vào trong căn nhà âm u, 7h tối trong căn nhà không một chút ánh sáng, vào trong Vân cũng không buồn bật đèn. Căn nhà tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa vào cửa sổ phòng khách tạo lên những âm thanh như đến từ địa ngục. Rèm cửa bay phần phật, tiếng gió hú khi thổi vào căn nhà rộng không ánh điện, tiếng lá cây xào xạc như đang có ai ngồi trên cành cây lay động. Những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau làm Vân như muốn phát điên. Cô lê từng bước mệt mỏi lên đến tầng ba, vào phòng mình Vân cởi bỏ bộ quần áo đầy bụi đường, cô khoác lên mình một chiếc váy ngủ màu trắng rồi nằm suy nghĩ miên man.
Vân ngủ thiếp đi ngay sau đó, trong mơ cô thấy mình đang dạo bước trên một thảm cỏ màu xanh, tiếng nhạc du dương làm cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Không bước tiếp, Vân nằm thả mình trên bãi cỏ xanh êm ái, hít một hơi thật dài cảm nhận mùi cỏ tươi nồng nàn, mùi đất phảng phất hương vị của rễ cây. Cô nghe thấy tiếng bước chân sột soạt như ai đó đang tiến lại gần. Ngồi dậy Vân chợt chảy nước mắt, từ xa xa hai hình bóng quen thuộc đang đi về phía Vân. Họ đang nắm tay nhau, bước chầm chậm nhìn Vân họ mỉm cười ấm áp. Vân đứng bật dậy chạy về phía họ, vừa khóc vừa gọi:
- Bố....Mẹ.....Con nhớ bố mẹ lắm....
Cô ôm chầm lấy cả hai khóc nức nở, nhưng cả hai người đều không nói gì. Bố Vân khẽ đưa tay xoa lên đầu cô, ông nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh của cô con gái bất hạnh về phía sau. Nhìn Vân ông khẽ cười, Vân nhìn bố cũng cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Đã từ rất lâu rồi Vân mới mơ được gặp bố, từ ngày bố mất chỉ duy nhất một lần trong tuần đầu Vân mơ thấy bố đứng ở cuối giường với một khuôn mặt u buồn, trong mơ khi đó Vân cố với tay giữ lấy bố nhưng càng cố với ông càng đi xa để rồi ông biến mất ngay cửa phòng trước khi quay lại nhìn Vân lần cuối. Giấc mơ đó Vân có kể với mẹ và mẹ cô có nói:
- Bố hiện về thăm mẹ con mình lần cuối trước khi đi xa đó con.
Nhưng hiện tại trước mặt cô là khuôn mặt hồng hào, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Bố cô mặc bộ vét đen kết hợp sơ mi trắng đầy lịch lãm. Kế bên là mẹ cô cũng rạng rỡ không kém, mẹ cô vẫn hiền hậu, nhẹ nhàng nhưng vô cùng sang trọng. Hình ảnh mà từ khi bố Vân mất thì mẹ Vân cũng quên đi vẻ đẹp của chính mình. Thay vào đó là cuộc sống tối tăm bị lão Toàn bạo hành không nương tay.
Nhìn cả bố lẫn mẹ Vân chỉ muốn giữ họ lại thật lâu, Vân ước thời gian lúc đó ngừng lại để gia đình họ không phải rời xa nhau nữa. Mẹ Vân khẽ đưa tay lên vuốt má cô, bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống nơi gò má có chút hốc hác, xanh xao sau bao ngày chịu đựng những ám ảnh kinh hoàng. Đột nhiên họ hạ tay xuống, khuôn mặt của bố mẹ Vân bỗng trở nên buồn bã, nụ cười trên môi hai người vụt tắt. Cả hai như đang lùi xa dần về phía sau, mẹ Vân đưa tay chỉ vào bụng Vân rồi càng lúc càng xa dần. Vân không hiểu gì cả chỉ cố gắng đưa tay với lấy hình bóng của bố mẹ nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của họ, cô chỉ nhìn thấy môi mẹ Vân đang mấp máy nói điều gì đó nhưng cô không nghe rõ...và rồi họ biến mất. Vân cố gọi theo vô vọng:
- Bố mẹ ơi.....Đừng bỏ con.....Con muốn đi cùng bố mẹ.......
Bất giác Vân cảm thấy như có gì đang chảy bên dưới chân mình, cô giật mình khi nhìn xuống là hai hàng máu đen chảy thành vũng ngay dưới bàn chân cô. Vân ôm đầu hét lên kinh hãi, bãi cỏ xanh chuyển thành một màu đỏ như máu, không gian xung quanh trở nên mờ mịt, máu chảy càng lúc càng nhiều. Vân nhìn thấy trong vũng máu dưới chân có một vật hình thù giống như thai nhi còn nguyên dây rốn đang nằm khẽ cọ quậy. Giật mình cô la lên thất thanh khi thai nhi đó đang cất lên tiếng khóc thảm thương:
" Oe....oe....oe...oeeeeee......"
Quá sợ hãi cô thét lên nhưng không có ai giúp đỡ. Choàng tỉnh dậy Vân đổ mồ hôi ướt đẫm chiếc váy ngủ. Ánh trăng sáng chiếu vào phòng từ cánh cửa sổ vẫn đang mở khiến cô có thể nhìn rõ chiếc đồng hồ đang chạy từng giây " tách...tách...tách..".
Lúc này vừa tròn 12h đêm, lau mồ hôi còn vương trên trán, Vân hoàn hồn bước ra khỏi giường. Cô tiến về phía ban công ngoài cửa phòng, trăng hôm nay không phải là trăng ngày rằm, nhưng bầu trời đêm đen kịt khiến ánh sáng mờ ảo của trăng trở nên lung linh, huyền ảo vô cùng. Những làn gió nhẹ pha chút sương đêm thôi qua làm chiếc váy ngủ màu trắng khẽ tung lên theo chiều gió. Nhìn Vân một cô gái mỏng manh với mái tóc dài đen nhánh đang hoà mình ánh trăng mờ ảo khiến khung cảnh trong màn đêm tựa hồ như truyện cổ tích.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao Vân nhớ lại giấc mơ vừa trải qua, có lẽ bố mẹ cô cũng đã hoá thành một trong những ngôi sao kia và đang lấp lánh nhìn cô từ trên trời cao vời vời. Nhìn từ ban công tầng ba xuống dưới bãi đất trống sau vườn bỗng nhiên trong đầu Vân nảy ra ý muốn nhảy xuống dưới. Cũng phải thôi, bố mẹ cô đã mất, bản thân cô cũng đã trả được thù. Vân không còn gì lưu luyến ở cái thế giới này nữa. Tiến về phía lan can....Nhưng chân của Vân không thể bước tiếp, có cái gì đó đang níu chặt lấy chân cô. Đối diện ban công là cây nhãn quen thuộc, cây nhãn lâu năm có tán khá rộng, có những cành vươn dài gần đến phòng của Vân. Và hiện giờ những cành nhãn đó đang rung rinh phát ra những tiếng xào xạc. Cơ thể không thể cử động, Vân đưa mắt nhìn về phía cành nhãn đang dao động mặc dù gió thổi không mạnh.
" He...he...he...mẹ..định...làm..gì..vậy."
Giọng nói của nó cất lên từ phía cành nhãn, nhưng đáng sợ nhất nó xuất hiện với một hình thù kì dị. Nó đang treo ngược bản thân bằng một sợi dây dính liền với phần bụng. Cả thân hình nó đang nhỏ từng giọt máu chảy ngược về phía phần đầu trọc lóc trắng ởn không một sợi tóc, đôi mât đỏ loé lên nhìn Vân một cách ghê sợ. Vân há hốc mồm vì phát hiện ra sợi dây đang treo ngược nó lủng lẳng trên cành nhãn chính là dây nhau. Cảnh tượng hãi hùng giống như giấc mơ cô vừa trải qua.
Vân chớp mắt nhìn lại nhưng khi mở mắt ra thì nó biến mất không còn ở đó nữa. Thay vào đó là cảm giác nhớp nháp bởi một thứ chất nhờn đang ngồi trên vai cô, sợi dây nhau của Nó đang quàng quanh cổ Vân rỉ từng giọt máu chảy xuống cơ thể biến chiếc váy ngủ trắng thành những vệt đỏ dài.
" Sao...mẹ...không...trả..lời...he...he...he.."
Vân bất động, chỉ ú ớ lên câu:
- Mẹ...không...ngủ...được..
Dứt lời nó biến mất, nhưng chiếc váy ngủ còn in những vệt máu như một lời cảnh cáo vẫn còn. Vân biết chỉ cần cô có ý định tự tử thì nó sẽ xuất hiện ngăn cản. Vì nó biết hiện tại Vân chính là sợi dây liên kết của nó với thế giới này, máu của Vân là thức ăn của nó mỗi ngày. Nếu Vân chết nó cũng sẽ chết, tuyệt vọng vì đến cả cái chết cũng không thể làm theo ý mình Vân đi vào phòng thu mình vào góc nhà nhìn lên chiếc đồng hồ đang chậm rãi nhích từng kim giây " tách....tách....tách...". Vân thức đến tận sáng ngày hôm sau cho đến khi những tia sáng của bình minh chiếu vào căn phòng. Cả đêm qua cô chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để kết liễu bản thân mình.
Đang ngồi trong góc nhà tự kỷ Vân chợt giật mình khi nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh gọi dưới nhà:
- Chị Vân ơi...Em đến chơi với chị này.
Vân không khỏi bàng hoàng vì đó là giọng của cu Tít con dì Phượng. Tại sao cu Tít lại ở trong nhà Vân lúc này. Chưa kịp định thần thì giọng dì Phượng vang lên:
- Vân ơi, con đâu rồi...Dì dẫn cu Tít đến thăm con này. Vân ơi....
Giọng dì Phượng vang khắp căn nhà, Vân vùng dậy chạy ra khỏi phòng đi vội xuống tầng một. Quả nhiên dì Phượng đang đứng ở phòng khách, cu Tít thì lăng xăng chuẩn bị leo lên đến tầng hai. Thấy Vân chạy xuống cu Tít mừng rỡ:
- Em chào chị Vân, lâu lắm chị không đến nhà chơi với em gì cả.
Vợ chồng dì Phượng hiếm muộn, ở với nhau phải đến chục năm mới có con. Ngày trước có thai cu Tít dì Phượng đi khắp nơi khoe:
- Nhờ chăm đi chùa lễ bái thành tâm nên các cụ thương nên cho thằng cu.
Đẻ cu Tít xong dì Phượng lại càng chăm làm công đức nơi cửa phật. Cu Tít năm nay mới học lớp 4, ngày nó học mẫu giáo suốt ngày bám rịt lấy Vân mỗi khi Vân đến nhà dì Phượng chơi. Nó quý Vân lắm, căn nhà này quá nguy hiểm với cu Tít. Vân vội vàng bế bổng cu Tít đi xuống tầng một. Nhìn dì Phượng đang xếp hoa quả ra đĩa Vân quên chào dì mà hỏi luôn:
- Dì...sao dì lại đến đây..? Mà chìa khoá đâu mà dì vào...??
Dì Phượng hơi bất ngờ trươc thái độ của Vân. Dì chưa kịp trả lời, Vân chợt nhận ra mình quá vô tâm khi trên đầu dì Phượng vẫn chưa tháo băng sau vụ tai nạn hôm trước. Vân vội sửa sai:
- Ý con là dì vẫn chưa bình phục không nên đi lại...
Dì Phượng nhìn Vân cười rồi nói:
- Có sao đâu con, vết thương ngoài da ấy mà. Nhìn con còn xanh xao hơn cả dì kia kìa. Dì lo cho con lắm...Hôm nay cu Tít nghỉ học nên dì dẫn đến thăm con luôn.
Thực ra cái Vân muốn biết là tại sao dì Phượng lại có chìa khoá vào nhà. Biết Vân còn đang thắc mắc dì Phượng giải thích:
- Không giấu gì con, hôm trước đến đây nấu cơm cho con, dì có lên phòng cũ của mẹ con. Thấy chùm chìa khoá để ở trên mặt bàn dì đã lấy mang về. Cho dì xin lỗi vì đã không hỏi ý con. Cũng tại mấy lần trước dì đến gọi mà con đâu có mở cửa. Đừng trách dì nhé....
Thì ra là như vậy, Vân đã hiểu...Không phải Vân ghét bỏ dì, trái lại Vân coi dì như mẹ thứ hai của mình. Nhưng dì đến đây như thế này là quá nguy hiểm, chưa kể đến còn dẫn theo cả cu Tít. Vụ tai nạn lần trước vẫn khiến Vân cảm thấy bất an vô cùng. Vân vội nói:
- Dạ không sao ạ, nhưng hay bây giờ dì cứ về đi lát con qua...Nhà cửa con bừa bộn lắm..
Cu tít nghe thế thì nũng nịu:
- Không em không về đâu, em chơi với chị Vân cơ.
Vân không dám xoa đầu thể hiện tình cảm với cu Tít như bình thường. Cô chỉ cười rồi nói:
- Cu tít ngoan về với mẹ đi rồi chị đến nhà chơi với cu Tít sau nhé.
Vân quay sang nói với dì Phượng:
- Dì về đi..con xin dì...Ở đây nguy hiểm lắm dì ơi...hu..hu.
Thấy Vân bật khóc dì Phượng nói:
- Dì về cũng được nhưng con phải hứa đến nhà dì ở.
Chẳng còn cách nào Vân gật đầu chấp nhận, dì Phượng xoa đầu cu Tít nói:
- Chị Vân bị ốm, mẹ con mình về cho chị Vân nghỉ ngơi. Mấy hôm nữa chị Vân về nhà mình ở với cu Tít luôn nhé...
Cu tít ngây thơ vỗ tay hoan hô tỏ vẻ mừng rỡ. Trước khi về dì Phượng quay lại nói với Vân:
- Dì biết con đang có chuyện, những chuyện kỳ lạ diễn ra trong căn nhà này dì cũng phần nào hiểu được. Dì đã đến gặp......À mà thôi, hôm nay dì dẫn cu Tít đến đây là muốn con biết gia đình của dì cũng rất mong muốn con về sống chung. Vài hôm nữa dì sẽ dẫn con đến gặp người này.
Vân im lặng không nói gì, vì lời nói của dì Phượng vẫn chưa thể hiện hết ẩn ý. Nhưng có một điều bây giờ Vân mới chú ý khi nhìn thấy dì Phượng và cu Tít nắm tay nhau bước ra khỏi nhà. Trên cổ tay hai mẹ con dì Phượng đều đeo một sợi dây màu đỏ có buộc một chiếc phong bao nhỏ giống như sợi dây mà vị sư thầy hôm trước buộc vào cổng nhà Vân.
Hôm nay hai mẹ con dì Phượng đến nhà nhưng " Nó" không xuất hiện...........
- -----------------------------------
Còn tiếp nhưng hơi lâu nhé....
Định mở cổng đi vào nhà Vân chợt nhìn thấy phong bao đỏ mà sư thầy đã buộc trước cổng nhà Vân sáng nay. Bỗng nhiên nó bùng cháy phừng phừng dù không có ai châm lửa. Vân giật mình khi nghe thấy giọng của Nó:
" He...he...he..lão..già..đáng..chết..."
" Lão..dám..dán..lá..bùa..ở...đây..làm..con...không..xuất...hiện...được...cả...ngày...hôm..nay....hi...hi...he...he..."
Nhớ lại ban nãy sư thầy có nói đến:
" Phong bao đỏ đã hết tác dụng."
Giờ Vân mới hiểu ra chính phong bao này đã cầm chân Ngải, không cho nó ra khỏi nhà bám theo Vân trong khi cô đến chùa để làm lễ Cầu Siêu cho linh hồn lão Toàn, cũng là để linh hồn những người bị lão Toàn hại chết trước đó được thanh thản ra đi. Đến khi phong bao không còn kìm hãm được quỷ khí của Nó cũng là lúc Nó xuất hiện trước cổng chùa hãm hại nhà sư. Vị sư thầy kia cũng đã đoán được trước kiếp nạn của mình sắp phải đối mặt nên ông có nói với Vân một câu:
" Có thể sau này bần tăng và thí chủ sẽ không còn được gặp nhau nữa."
Nghĩ đến đây Vân cảm thấy ghê sợ thứ bùa Ngải đáng khinh này. Nó đã hại chết những người xuất hiện thân quen bên cạnh Vân. Nó muốn đối với Vân thì chỉ có nó là duy nhất, những người khác mà Vân chỉ cần quan tâm thì nó sẽ không ngần ngại ra tay hãm hại. Việc nó muốn giết sư thầy cũng chính vì nó không muốn sư thầy ra tay giúp đỡ Vân. Một loại Ngải độc địa, hung ác và tàn bạo. Vân cố kìm nén cảm xúc, cô hỏi nó:
- Mày...hại...chết..nhà sư..rồi phải không..??
Cánh cổng không ai đẩy tự nhiên mở ra với âm thanh gai người:
" Cạnh...cạnh...cạnh...két.....kéeeeeeeet......"
Vân bước vào trong thì cánh cổng đóng sập một cái "Rầm". Giọng nó vang lên:
" He..he...lão..chưa...chết..đâu..tuy...nhiên..lão...cũng...chẳng...đi...đâu...được..he...he..he..."
Vân tự cảm ơn trời vì nhà sư vẫn còn sống, nhưng vì Vân mà có lẽ ông bây giờ đã thành thân tàn ma dại. Vân im lặng bước vào trong căn nhà âm u, 7h tối trong căn nhà không một chút ánh sáng, vào trong Vân cũng không buồn bật đèn. Căn nhà tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa vào cửa sổ phòng khách tạo lên những âm thanh như đến từ địa ngục. Rèm cửa bay phần phật, tiếng gió hú khi thổi vào căn nhà rộng không ánh điện, tiếng lá cây xào xạc như đang có ai ngồi trên cành cây lay động. Những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau làm Vân như muốn phát điên. Cô lê từng bước mệt mỏi lên đến tầng ba, vào phòng mình Vân cởi bỏ bộ quần áo đầy bụi đường, cô khoác lên mình một chiếc váy ngủ màu trắng rồi nằm suy nghĩ miên man.
Vân ngủ thiếp đi ngay sau đó, trong mơ cô thấy mình đang dạo bước trên một thảm cỏ màu xanh, tiếng nhạc du dương làm cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Không bước tiếp, Vân nằm thả mình trên bãi cỏ xanh êm ái, hít một hơi thật dài cảm nhận mùi cỏ tươi nồng nàn, mùi đất phảng phất hương vị của rễ cây. Cô nghe thấy tiếng bước chân sột soạt như ai đó đang tiến lại gần. Ngồi dậy Vân chợt chảy nước mắt, từ xa xa hai hình bóng quen thuộc đang đi về phía Vân. Họ đang nắm tay nhau, bước chầm chậm nhìn Vân họ mỉm cười ấm áp. Vân đứng bật dậy chạy về phía họ, vừa khóc vừa gọi:
- Bố....Mẹ.....Con nhớ bố mẹ lắm....
Cô ôm chầm lấy cả hai khóc nức nở, nhưng cả hai người đều không nói gì. Bố Vân khẽ đưa tay xoa lên đầu cô, ông nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh của cô con gái bất hạnh về phía sau. Nhìn Vân ông khẽ cười, Vân nhìn bố cũng cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Đã từ rất lâu rồi Vân mới mơ được gặp bố, từ ngày bố mất chỉ duy nhất một lần trong tuần đầu Vân mơ thấy bố đứng ở cuối giường với một khuôn mặt u buồn, trong mơ khi đó Vân cố với tay giữ lấy bố nhưng càng cố với ông càng đi xa để rồi ông biến mất ngay cửa phòng trước khi quay lại nhìn Vân lần cuối. Giấc mơ đó Vân có kể với mẹ và mẹ cô có nói:
- Bố hiện về thăm mẹ con mình lần cuối trước khi đi xa đó con.
Nhưng hiện tại trước mặt cô là khuôn mặt hồng hào, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Bố cô mặc bộ vét đen kết hợp sơ mi trắng đầy lịch lãm. Kế bên là mẹ cô cũng rạng rỡ không kém, mẹ cô vẫn hiền hậu, nhẹ nhàng nhưng vô cùng sang trọng. Hình ảnh mà từ khi bố Vân mất thì mẹ Vân cũng quên đi vẻ đẹp của chính mình. Thay vào đó là cuộc sống tối tăm bị lão Toàn bạo hành không nương tay.
Nhìn cả bố lẫn mẹ Vân chỉ muốn giữ họ lại thật lâu, Vân ước thời gian lúc đó ngừng lại để gia đình họ không phải rời xa nhau nữa. Mẹ Vân khẽ đưa tay lên vuốt má cô, bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống nơi gò má có chút hốc hác, xanh xao sau bao ngày chịu đựng những ám ảnh kinh hoàng. Đột nhiên họ hạ tay xuống, khuôn mặt của bố mẹ Vân bỗng trở nên buồn bã, nụ cười trên môi hai người vụt tắt. Cả hai như đang lùi xa dần về phía sau, mẹ Vân đưa tay chỉ vào bụng Vân rồi càng lúc càng xa dần. Vân không hiểu gì cả chỉ cố gắng đưa tay với lấy hình bóng của bố mẹ nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của họ, cô chỉ nhìn thấy môi mẹ Vân đang mấp máy nói điều gì đó nhưng cô không nghe rõ...và rồi họ biến mất. Vân cố gọi theo vô vọng:
- Bố mẹ ơi.....Đừng bỏ con.....Con muốn đi cùng bố mẹ.......
Bất giác Vân cảm thấy như có gì đang chảy bên dưới chân mình, cô giật mình khi nhìn xuống là hai hàng máu đen chảy thành vũng ngay dưới bàn chân cô. Vân ôm đầu hét lên kinh hãi, bãi cỏ xanh chuyển thành một màu đỏ như máu, không gian xung quanh trở nên mờ mịt, máu chảy càng lúc càng nhiều. Vân nhìn thấy trong vũng máu dưới chân có một vật hình thù giống như thai nhi còn nguyên dây rốn đang nằm khẽ cọ quậy. Giật mình cô la lên thất thanh khi thai nhi đó đang cất lên tiếng khóc thảm thương:
" Oe....oe....oe...oeeeeee......"
Quá sợ hãi cô thét lên nhưng không có ai giúp đỡ. Choàng tỉnh dậy Vân đổ mồ hôi ướt đẫm chiếc váy ngủ. Ánh trăng sáng chiếu vào phòng từ cánh cửa sổ vẫn đang mở khiến cô có thể nhìn rõ chiếc đồng hồ đang chạy từng giây " tách...tách...tách..".
Lúc này vừa tròn 12h đêm, lau mồ hôi còn vương trên trán, Vân hoàn hồn bước ra khỏi giường. Cô tiến về phía ban công ngoài cửa phòng, trăng hôm nay không phải là trăng ngày rằm, nhưng bầu trời đêm đen kịt khiến ánh sáng mờ ảo của trăng trở nên lung linh, huyền ảo vô cùng. Những làn gió nhẹ pha chút sương đêm thôi qua làm chiếc váy ngủ màu trắng khẽ tung lên theo chiều gió. Nhìn Vân một cô gái mỏng manh với mái tóc dài đen nhánh đang hoà mình ánh trăng mờ ảo khiến khung cảnh trong màn đêm tựa hồ như truyện cổ tích.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao Vân nhớ lại giấc mơ vừa trải qua, có lẽ bố mẹ cô cũng đã hoá thành một trong những ngôi sao kia và đang lấp lánh nhìn cô từ trên trời cao vời vời. Nhìn từ ban công tầng ba xuống dưới bãi đất trống sau vườn bỗng nhiên trong đầu Vân nảy ra ý muốn nhảy xuống dưới. Cũng phải thôi, bố mẹ cô đã mất, bản thân cô cũng đã trả được thù. Vân không còn gì lưu luyến ở cái thế giới này nữa. Tiến về phía lan can....Nhưng chân của Vân không thể bước tiếp, có cái gì đó đang níu chặt lấy chân cô. Đối diện ban công là cây nhãn quen thuộc, cây nhãn lâu năm có tán khá rộng, có những cành vươn dài gần đến phòng của Vân. Và hiện giờ những cành nhãn đó đang rung rinh phát ra những tiếng xào xạc. Cơ thể không thể cử động, Vân đưa mắt nhìn về phía cành nhãn đang dao động mặc dù gió thổi không mạnh.
" He...he...he...mẹ..định...làm..gì..vậy."
Giọng nói của nó cất lên từ phía cành nhãn, nhưng đáng sợ nhất nó xuất hiện với một hình thù kì dị. Nó đang treo ngược bản thân bằng một sợi dây dính liền với phần bụng. Cả thân hình nó đang nhỏ từng giọt máu chảy ngược về phía phần đầu trọc lóc trắng ởn không một sợi tóc, đôi mât đỏ loé lên nhìn Vân một cách ghê sợ. Vân há hốc mồm vì phát hiện ra sợi dây đang treo ngược nó lủng lẳng trên cành nhãn chính là dây nhau. Cảnh tượng hãi hùng giống như giấc mơ cô vừa trải qua.
Vân chớp mắt nhìn lại nhưng khi mở mắt ra thì nó biến mất không còn ở đó nữa. Thay vào đó là cảm giác nhớp nháp bởi một thứ chất nhờn đang ngồi trên vai cô, sợi dây nhau của Nó đang quàng quanh cổ Vân rỉ từng giọt máu chảy xuống cơ thể biến chiếc váy ngủ trắng thành những vệt đỏ dài.
" Sao...mẹ...không...trả..lời...he...he...he.."
Vân bất động, chỉ ú ớ lên câu:
- Mẹ...không...ngủ...được..
Dứt lời nó biến mất, nhưng chiếc váy ngủ còn in những vệt máu như một lời cảnh cáo vẫn còn. Vân biết chỉ cần cô có ý định tự tử thì nó sẽ xuất hiện ngăn cản. Vì nó biết hiện tại Vân chính là sợi dây liên kết của nó với thế giới này, máu của Vân là thức ăn của nó mỗi ngày. Nếu Vân chết nó cũng sẽ chết, tuyệt vọng vì đến cả cái chết cũng không thể làm theo ý mình Vân đi vào phòng thu mình vào góc nhà nhìn lên chiếc đồng hồ đang chậm rãi nhích từng kim giây " tách....tách....tách...". Vân thức đến tận sáng ngày hôm sau cho đến khi những tia sáng của bình minh chiếu vào căn phòng. Cả đêm qua cô chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để kết liễu bản thân mình.
Đang ngồi trong góc nhà tự kỷ Vân chợt giật mình khi nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh gọi dưới nhà:
- Chị Vân ơi...Em đến chơi với chị này.
Vân không khỏi bàng hoàng vì đó là giọng của cu Tít con dì Phượng. Tại sao cu Tít lại ở trong nhà Vân lúc này. Chưa kịp định thần thì giọng dì Phượng vang lên:
- Vân ơi, con đâu rồi...Dì dẫn cu Tít đến thăm con này. Vân ơi....
Giọng dì Phượng vang khắp căn nhà, Vân vùng dậy chạy ra khỏi phòng đi vội xuống tầng một. Quả nhiên dì Phượng đang đứng ở phòng khách, cu Tít thì lăng xăng chuẩn bị leo lên đến tầng hai. Thấy Vân chạy xuống cu Tít mừng rỡ:
- Em chào chị Vân, lâu lắm chị không đến nhà chơi với em gì cả.
Vợ chồng dì Phượng hiếm muộn, ở với nhau phải đến chục năm mới có con. Ngày trước có thai cu Tít dì Phượng đi khắp nơi khoe:
- Nhờ chăm đi chùa lễ bái thành tâm nên các cụ thương nên cho thằng cu.
Đẻ cu Tít xong dì Phượng lại càng chăm làm công đức nơi cửa phật. Cu Tít năm nay mới học lớp 4, ngày nó học mẫu giáo suốt ngày bám rịt lấy Vân mỗi khi Vân đến nhà dì Phượng chơi. Nó quý Vân lắm, căn nhà này quá nguy hiểm với cu Tít. Vân vội vàng bế bổng cu Tít đi xuống tầng một. Nhìn dì Phượng đang xếp hoa quả ra đĩa Vân quên chào dì mà hỏi luôn:
- Dì...sao dì lại đến đây..? Mà chìa khoá đâu mà dì vào...??
Dì Phượng hơi bất ngờ trươc thái độ của Vân. Dì chưa kịp trả lời, Vân chợt nhận ra mình quá vô tâm khi trên đầu dì Phượng vẫn chưa tháo băng sau vụ tai nạn hôm trước. Vân vội sửa sai:
- Ý con là dì vẫn chưa bình phục không nên đi lại...
Dì Phượng nhìn Vân cười rồi nói:
- Có sao đâu con, vết thương ngoài da ấy mà. Nhìn con còn xanh xao hơn cả dì kia kìa. Dì lo cho con lắm...Hôm nay cu Tít nghỉ học nên dì dẫn đến thăm con luôn.
Thực ra cái Vân muốn biết là tại sao dì Phượng lại có chìa khoá vào nhà. Biết Vân còn đang thắc mắc dì Phượng giải thích:
- Không giấu gì con, hôm trước đến đây nấu cơm cho con, dì có lên phòng cũ của mẹ con. Thấy chùm chìa khoá để ở trên mặt bàn dì đã lấy mang về. Cho dì xin lỗi vì đã không hỏi ý con. Cũng tại mấy lần trước dì đến gọi mà con đâu có mở cửa. Đừng trách dì nhé....
Thì ra là như vậy, Vân đã hiểu...Không phải Vân ghét bỏ dì, trái lại Vân coi dì như mẹ thứ hai của mình. Nhưng dì đến đây như thế này là quá nguy hiểm, chưa kể đến còn dẫn theo cả cu Tít. Vụ tai nạn lần trước vẫn khiến Vân cảm thấy bất an vô cùng. Vân vội nói:
- Dạ không sao ạ, nhưng hay bây giờ dì cứ về đi lát con qua...Nhà cửa con bừa bộn lắm..
Cu tít nghe thế thì nũng nịu:
- Không em không về đâu, em chơi với chị Vân cơ.
Vân không dám xoa đầu thể hiện tình cảm với cu Tít như bình thường. Cô chỉ cười rồi nói:
- Cu tít ngoan về với mẹ đi rồi chị đến nhà chơi với cu Tít sau nhé.
Vân quay sang nói với dì Phượng:
- Dì về đi..con xin dì...Ở đây nguy hiểm lắm dì ơi...hu..hu.
Thấy Vân bật khóc dì Phượng nói:
- Dì về cũng được nhưng con phải hứa đến nhà dì ở.
Chẳng còn cách nào Vân gật đầu chấp nhận, dì Phượng xoa đầu cu Tít nói:
- Chị Vân bị ốm, mẹ con mình về cho chị Vân nghỉ ngơi. Mấy hôm nữa chị Vân về nhà mình ở với cu Tít luôn nhé...
Cu tít ngây thơ vỗ tay hoan hô tỏ vẻ mừng rỡ. Trước khi về dì Phượng quay lại nói với Vân:
- Dì biết con đang có chuyện, những chuyện kỳ lạ diễn ra trong căn nhà này dì cũng phần nào hiểu được. Dì đã đến gặp......À mà thôi, hôm nay dì dẫn cu Tít đến đây là muốn con biết gia đình của dì cũng rất mong muốn con về sống chung. Vài hôm nữa dì sẽ dẫn con đến gặp người này.
Vân im lặng không nói gì, vì lời nói của dì Phượng vẫn chưa thể hiện hết ẩn ý. Nhưng có một điều bây giờ Vân mới chú ý khi nhìn thấy dì Phượng và cu Tít nắm tay nhau bước ra khỏi nhà. Trên cổ tay hai mẹ con dì Phượng đều đeo một sợi dây màu đỏ có buộc một chiếc phong bao nhỏ giống như sợi dây mà vị sư thầy hôm trước buộc vào cổng nhà Vân.
Hôm nay hai mẹ con dì Phượng đến nhà nhưng " Nó" không xuất hiện...........
- -----------------------------------
Còn tiếp nhưng hơi lâu nhé....