Chương 98: Kéo Tóc
Thời gian này tất thảy đều yên bình, học viện Phong Khởi vì không có hai anh em họ Mạc mà lần đầu tiên giống một trường đại học thực thụ. Hôm nay Trương Ý Nhi có buổi thi thực hành cuối cùng, trước đó Lạc Quý Nhân đã đồng ý đi cùng nên từ sớm cả hai đã rời ký túc xá. Đan Đan có công việc gấp nên không đi theo bảo vệ Trương Ý Nhi, cô cũng trấn an cô ấy rằng ở nơi đông người sẽ không ai dám ra tay làm gì cô đâu. Cô không hỏi bọn họ rốt cuộc có chuyện gì, rất nguy hiểm hay sao nhưng vẫn nhịn, cô nhìn ra được Đan Đan hay ngài Fred đều không có ý định tiết lộ cho cô hay, dù rất khó chịu nhưng chỉ có thể thở dài vì cô tin bọn họ đều là vì cô. Địa điểm tập trung cách học viện tám cây số, không xa cũng không quá gần, đến nơi Lạc Quý Nhân phụ Trương Ý Nhi mang giá vẽ xuống. Hai bọn cô tới sớm, xung quanh hồ mới có vài ba người. Ngoại cảnh mà chọn nơi này đúng là không tệ, hồ tự nhiên vừa lớn vừa lãng mạn, xung quanh hồ được bao phủ những hàng cây bạch dương, có một cây bạch quả rất cao lớn gần đó, một mình một cõi tỏa sáng, bóng của nó hắt xuống mặt hồ càng đặc biệt có ý vị. Bầu trời hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời như đã sớm biết sự có mặt của bọn cô nên bất chấp tầng tầng lớp mây mà soi rọi từng tia sáng xuống mặt hồ lăn tăn. Bình minh và hoàng hôn luôn là hai thời điểm đẹp nhất trong ngày, thích hợp để ngắm cảnh, mà lúc này tại đây càng phù hợp để bọn họ vẽ tranh. Bảy giờ, mọi người đã tập trung đầy đủ, cũng chẳng có mấy sinh viên, ngoại trừ lớp chuyên ngành của cô, có thêm những sinh viên từ lớp khác, trên dưới hai mươi bạn học. Dụng cụ vẽ đã bày ra đầy đủ, Lạc Quý Nhân không thể đứng gần nơi thi cử nên phải tự mình đi dạo ở xa xa đợi Trương Ý Nhi. Chủ đề của bài thi lần này là “Cảnh và lặng yên” - một đề tài đặc biệt có chiều sâu, mặc sức cho sinh viên liên tưởng. Kết thúc bài thi một cách suôn sẻ, Trương Ý Nhi thu dọn đồ đạc, tạm biệt giáo sư Hàn xong mới chạy đến chỗ Lạc Quý Nhân đang đợi. Nào ngờ có một bé gái khoảng 12 tuổi đang chơi đuổi bắt cùng bạn, không nhìn đường đâm sầm vào người Trương Ý Nhi, quá bất ngờ suýt thì không đứng vững ngã nhào xuống đất rồi. Cô bé đó chỉ cười ha hả mà chẳng hề xin lỗi cô lấy một tiếng, bọn trẻ bây giờ thật là, được nuông chiều quá đây mà. Ngay thời điểm con bé cong chân bỏ chạy, da đầu truyền tới cơn đau nhoi nhói, mấy sợi tóc ngu ngốc mắc vào khuy áo của cô nhóc rồi cứ thế bị kéo đi. Trương Ý Nhi chỉ rên nhẹ, đứng yên ngó hai đứa nhỏ tiếp tục trò rượt đuổi vô vị. Thở dài một hơi, có chút bực bội nhưng nghĩ đến cô bé chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành liền thôi. . ||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||Đi tìm người khi nãy trước đã. “Cậu muốn tìm ai?” Bị Trương Ý Nhi kéo đi một cách thần bí, Lạc Quý Nhân lờ mờ chẳng hiểu mô tê gì những vẫn mặc cho cô bạn bên cạnh lôi lôi kéo kéo. Cảm thấy khó hiểu, trong mấy tiếng đồng hồ thi cử cô nàng này còn có thời gian ngắm người đẹp à. Trương Ý Nhi giải thích qua loa: “Khi nãy lúc tớ đang mù mịt không nghĩ ra được ý tưởng thì một người đàn ông ngồi trên xe lăn xuất hiện trong tầm mắt, có điều người đó ở xa quá nên tớ không nhìn rõ, chỉ thấy có người phía sau đẩy xe lăn giúp anh ta, trên đầu còn đội một cái mũ len màu đen. Nhờ vậy mà tớ mới nghĩ ra ý tưởng của bức tranh.” Lạc Quý Nhân hình như đoán được gì đó liền hỏi: “Cậu đưa anh ta vào bức tranh?” Trương Ý Nhi gật đầu: “Tớ muốn gặp mặt nói một tiếng, dù sao chưa xin đã tự tiện vẽ vời người ta, không được lịch sự lắm.” Ra là sợ động chạm đến sự riêng tư của người khác, Lạc Quý Nhân chợt cười một tiếng trêu: “Cậu cũng vẽ rồi, còn lịch sự cái khỉ.” Cô nàng nào đó cười ngượng ngùng, cắn cắn móng tay: “Lúc đó có nghĩ xa vậy đâu.” Trở lại với chuyện chính, Lạc Quý Nhân nghiêm túc: “Qua lâu rồi, chắc anh ta đã rời khỏi đây.” Đây cũng là điều cô nghĩ, ai lại ở hồ chỉ đi đi lại lại ngắm cảnh tận mấy tiếng đồng hồ chứ, cuối cùng chỉ có thể thở dài bỏ qua chuyện này. Nếu có duyên gặp lại sẽ trực tiếp nói một tiếng với anh ta. “Đi ăn thôi.” Lạc Quý Nhân vác giá vẽ giúp Trương Ý Nhi, cả hai đối xử với nhau vô cùng tự nhiên, lại khá ăn ý, không ai ngại ngùng cũng chẳng ai từ chối lòng tốt của đối phương. Ngồi trên xe Trương Ý Nhi khoác tay trên khung cửa, ánh mắt ngắm cảnh vật trôi qua bên ngoài: “Cậu không có chút tin tức nào của hai anh em họ Mạc hả?” Không bất ngờ với câu hỏi của Trương Ý Nhi, Lạc Quý Nhân ừ: “Có lẽ bị Mạc Chính Thiên giam lỏng tại Mạc gia rồi.” Nghĩ đến gì đó cô lại nói thêm: “Cậu mặc kệ hai kẻ đó đi, dù Mạc Chính Thiên phạt chúng thế nào thì qua kỳ mới chúng sẽ trở lại như thường thôi.” Điều này đương nhiên Trương Ý Nhi hiểu, nhưng dù có trở lại chắc chắn chúng sẽ không dám động đến Hứa Hâm và Lâm Lục Ngạt nữa, như vậy là cô yên tâm rồi. Mong rằng những ngày này, Mạc Chính Thiên sẽ công tư phân mình, phạt ra dáng phạt mà không phải chỉ cho có lệ.