Chương 122: Món Nợ Này Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Hối Hận
Hắn vặn cổ tay rồi mở cửa nhưng đã bị khóa trái. Hắn tháo dây chuyền trên cổ xuống, tại mặt dây chuyền hình mặt trăng khuyết, hắn xoay một nút khóa nhỏ gắn trên đó, một lưỡi dao mỏng dính như màn lụa, vô cùng sắc bén.Chuyện phá khóa chẳng có gì khó khăn, rất nhanh người đàn ông đã tiến vào trong căn phòng, quả nhiên… nếu không có cô ả tự nhiên xuất hiện kia nhắc nhở thì hắn khó mà tìm ra Trương Ý Nhi.Trong phòng có hai bức tranh treo tường, với sự hiểu biết của hắn dành cho Dạ Huyền, thứ trông đơn giản là thứ đặc biệt nhất.Bức tranh vẽ bóng lưng của một cô gái, cô gái hơi nghiêng mặt, không nhìn rõ được dung mạo nhưng Frederick Nhược Đông có thể xác định đó là Tiểu Ý.Xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, hăn tiến tới gần bức tranh còn lại, Dạ Huyền sẽ không giấu phòng chứa bí mật đằng sau bức tranh quá thu hút kia. Một tiếng động như tiếng của cửa mật thất chầm chậm mở ra.Sau bức tranh đó chính là toàn bộ căn phòng được giấu kín, Frederick Nhược Đông luôn đề phòng trong bất cứ tình huống, hoàn cảnh nào, đặc biệt là tại một nơi trong Ám Dạ. Chúng nguy hiểm và cực kỳ khó chơi, hắn phải cực kỳ cảnh giác.Quả nhiên như hắn đoán, vài mũi tên bắn ra khi phát hiện kẻ lạ xâm nhập, bên vai sượt qua một mũi tên, không chắc có độc không, Frederick Nhược Đông hừ nhẹ, lại tiếp tục tiến vào trong.Hắn nhìn điện thoại, vị trí chấm đỏ chính là tại đây. Chắc chắn hệ thống đã thông báo có người xâm nhập thành công vào mật thất, hắn phải nhanh chóng tìm ra cô.Dưới sàn là loại đá hoa cương, xen kẽ hai màu, cứ bốn viên sẽ tạo thành một hình vuông lớn… Trên người hắn ngoại trừ chiếc điện thoại có khối lượng nặng một chút thì chỉ còn bộ đàm. Vị trí của Tiểu Ý đã tìm ra, điện thoại tạm thời không quan trọng nữa.Hắn dùng lực thật mạnh đập chiếc điện thoại trong tay vào một ô vuông. Và sự nghi ngờ của hắn hoàn toàn chính xác, ngay tức thì một tổ hợp bốn viên gạch đổ sập, chừa lại một lỗ đen như cái hố đen hõm mắt.Cứ nghĩ sẽ phải trải qua vài cái bẩy nữa, không ngờ Huyền Nhạn đã xuất hiện, cô ta đương nhiên đã xong chuyện chỉ là không thu được kết quả nào, cùng lúc đó thông báo có kẻ lạ xâm nhập, cô ta thầm nghĩ xong rồi, hiện tại ngoài Frederick Nhược Đông thì còn ai có thể ngang nhiên làm điều mạo hiểm đó tại Ám Dạ.Và chính xác như những gì cô ta nghĩ, thầm mắng “chết tiệt”, bị ánh mắt như con dao sắc nhọn kia dán chặt vào người, cô ta vẫn không chút dao động, chỉ là cơ thể đã dựng lên tư thế chuẩn bị đấu tay đôi.Frederick Nhược Đông nhìn cánh cửa gỗ vừa khép lại sau lưng Huyền Nhạn, hắn nhếch môi thả giọng lạnh băng: “Đừng thử sự kiên nhẫn của tôi.” Không đợi cô ta phản hồi hắn nhắc nhở: “Cô không đi cứu Boss của mình ngay e rằng không lâu nữa các người chỉ có thể nhặt xác hắn.” Lời thốt ra xong, Frederick Nhược Đông không do dự bước nhanh đến tấn công cô ta, đương nhiên hắn chỉ đấu với cô ta vài chiêu, vì Huyền Nhạn hiểu điều gì mới là quan trọng nhất lúc này, và Boss Dạ Huyền của cô ta chính là ưu tiên hàng đầu.Chẳng thèm quan tâm tới việc cô ta chạy đi, Frederick Nhược Đông xông thẳng vào trong căn phòng nhỏ, sau khi nhìn thấy người con gái mảnh mai, yếu ớt nằm sấp trên giường, lưng cô được chăn phủ lại nhưng Frederick có thể ngửi thấy mùi tanh của máu còn cả mùi sát trùng vết thương.Trong con ngươi thâm trầm nguy hiểm lúc này đã bị sự tức giận thay thế. Hắn chỉ còn một ý muốn là tắm máu toàn bộ Ám Dạ.Dùng khăn quấn Trương Ý Nhi đã bất tĩnh, hắn bế bổng cô lên rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.Deri đang quật ngã từng kẻ địch, tiếng rên đau đớn xen lẫn như tiếng gió quần quật rền vang khắp nơi, không ai có thể đấu lại sinh vật quá nguy hiểm đó, đương nhiên nó rất nghe lời chủ nhân, không làm chết người, nhưng thương tích thế nào thì nó không xác định được.Chủ nhân vừa xuất hiện, Deri đã bay đến muốn được khen thưởng tiếc là hiện tại chủ nhân không có tâm tình đi quan tâm nó, con mắt tinh tường chăm chú vào người lạ trong ngực chủ nhân, nó lắc lư đầu muốn tấn công ngay tức thì bị chủ nhân trừng mắt quát: “Đừng làm loạn.”Frederick Nhược Đông gọi Tiểu Trì: “Đến bệnh viện.”Trước khi rời khỏi Ám Dạ, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh tanh của Dạ Huyền, hắn không phát hiện được sự áy náy ẩn giấu sau đôi con ngươi đen tuyền kia: “Món nợ này… tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”Lần đầu tiên Lạc Hồ Ưng thấy dáng vẻ lo lắng, mất bình tĩnh như vậy trên khuôn mặt Frederick Nhược Đông máu lạnh. Lạc Quý Nhân đi cùng anh trai cũng bị cảnh tượng người đàn ông có vẻ ngoài yêu nghiệt, mặt mày tái nhợt ôm bổng cô gái nhỏ chạy nhanh đến phòng cấp cứu.Vài giây kinh ngạc qua đi, Lạc Quý Nhân hoảng hốt kéo tay anh họ: “Anh, là Ý Ý. Chúng ta qua đó xem thử.”Biết quan hệ giữa em họ và Trương Ý Nhi rất tốt, Lạc Hồ Ưng còn vì lòng riêng nên đương nhiên đồng ý cùng cô đến khu vực cấp cứu thám thính tình hình. Rốt cuộc là chuyện gì?Thấy Tiểu Trì đang ở bên ngoài đợi, Frederick Nhược Đông xem ra đã khống chế bác sĩ đòi vào bên trong rồi. Với thân phận và địa vị của hắn không ai dám nói “không”.