Chương 47
“Ừ.” Ấn Thiếu Thần chỉ nhẹ nhàng đáp lại, không tức giận như lần đầu.
Lần trước, anh không biết đến tột cùng là mình tức giận với Minh Hi hay là tức giận bản thân nhiều hơn.
Sao lại ngu ngốc như vậy, thích người khác mà phải dò xét nhiều lần như vậy mới dám khẳng định.
Có lẽ từ Hải Tinh biết được rằng Minh Hi rất khó theo đuổi, làm trong lòng anh hiểu rõ.
Cũng có thể do hiểu rằng không thực tế khi anh vừa mới thích người ta thì người ta liền thích anh, dù sao quan hệ của hai người lúc trước cũng không tốt đẹp lắm.
Cho nên Ấn Thiếu Thần lúc này rất bình tĩnh: “Bạn nam dạy cậu đàn piano cũng không được sao?”
“Ờ……được.”
Bạn nam.
Không phải bạn trai.
Ấn Thiếu Thần tiếp tục dạy Minh Hi đàn piano.
Thật ra Minh Hi không có nền tảng, không phân biệt được các nốt nhạc, cũng xem không hiểu nhạc phổ, học đàn piano chỉ là ghi nhớ các phím rồi ấn theo thôi.
Di động vang lên tiếng thông báo, Minh Hi lấy di động ra liền thấy trong nhóm @ mình.
Lưu Tuyết: Theo tin tức của tiền tuyến, kì thi giữa kì khối 11 có 3 người được hơn 700 điểm, chắc trong đó có một người là @Minh Hi.
Phùng Mạn Mạn: Đây không phải là lời vô ích à? Nói cái gì có ích chút đi!
Lưu Tuyết: Hi Hi 721 điểm!
Hàn Mạt: 66666!
Thiệu Dư: Thật là số điểm trâu bò quá đi.
Phùng Mạn Mạn: Tin tức chuẩn không? Sao cậu biết á?
Lưu Tuyết: Tớ trực tiếp hỏi Hoàng Hoa, là Hoàng Hoa nói.
Phùng Mạn Mạn: Hóa ra là vậy! Đại diện lớp chúng ta thật là trâu bò.
Lưu Tuyết: Dù sao tớ cũng là người đã trò chuyện với cô ấy về bạn trai cũ của cổ, là bạn bè thân thiết. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Phùng Mạn Mạn: Ha ha ha, trong giọng nói lộ ra một chút chua xót.
Hàn Mạt: Hà Nhiên và Đường Tử Kì bao nhiêu điểm? Cái này cũng rất quan trọng nhỉ?
Phùng Mạn Mạn: Đúng vậy.
Lưu Tuyết: Không biết, Hoàng Hoa cũng không biết, Hoàng Hoa chỉ có thể xem thành tích của lớp chúng ta thôi, còn kết quả của hai người kia thì vẫn phải xem danh sách lớn.
Phùng Mạn Mạn: Sao tớ cảm thấy tin này tốt nhất là đừng nên nói? Nói xong lại làm tớ càng khó chịu hơn.
Hàn Mạt: Không hẳn.
Minh Hi gõ chữ nhắn lại: Dù sao trong top ba là được.
Phùng Mạn Mạn: Tâm lí không tệ, tiếp tục giữ vững nhé.
Thiệu Dư: Tôi cảm thấy hơi hồi hộp khi nói chuyện với học bá, sợ đánh sai lỗi chính tả học bá lại chê cười.
Hàn Mạt: Không có văn hóa thật là mệt.
Phùng Mạn Mạn: Bắt nạt học bá đi.
Ngay sau đó nhóm người này lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại, còn toàn bộ đều nói tiếng Anh.
Minh Hi dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình đáp vài câu, sau đó nhóm người bắt đầu nói tiếng Pháp.
Minh Hi đã học tổng cộng vài tiết tiếng Pháp, vẫn là từ lớp 11 mới bắt đầu học, tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm*, học vô cùng hoang mang.
*Tiền bất trứ thôn, hậu bất trứ điếm: đi tới một nơi hoang vu không nhà cửa, không người ở, không có chỗ tá túc ăn nghỉ, chỉ người ở hoàn cảnh khó xử, trước không thành, sau cũng không thành.
Cô nhìn tin nhắn không khỏi thở dài.
Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô, click mở tin nhắn nghe một lần rồi phiên dịch cho Minh Hi: “Bọn họ đang mắng cậu là đồ ngốc.”
“Bọn họ chắc chắn là cố ý! Thấy tôi nghe không hiểu nên bắt nạt.”
Ấn Thiếu Thần cười, sau đó dạy Minh Hi một câu tiếng Pháp, nói cô trả lời như vậy là được.
“Có nghĩa gì vậy?” Minh Hi hỏi.
“Cậu cứ nhắn qua đi.”
Minh Hi nhấn giữ ghi âm tin nhắn thoại, nói những gì Ấn Thiếu Thần chỉ rồi gửi qua.
Trong nhóm yên tĩnh một lúc……
Phùng Mạn Mạn: Á……
Thiệu Dư: Chuyện gì thế?
Hàn Mạt: Tôi đã nghe đi nghe lại vài lần rồi, không nghe lầm đâu.
Lưu Tuyết: Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Minh Hi nóng nảy, nắm tay áo Ấn Thiếu Thần hỏi: “Câu nói kia có nghĩa gì thế?”
“Là đang nói: Không sai, tôi chính là đồ ngốc, sợ chưa.”
“……” Minh Hi trợn mắt liếc Ấn Thiếu Thần một cái, “Ấu trĩ.”
“Không sợ tôi sau này còn dám trừng tôi nữa à?” Ấn Thiếu Thần nhìn cô nhịn không được nhướng mày. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
“Sao tôi không được trừng bạn mình?”
“Được được, cho cậu trừng, cậu lại trừng tôi thêm lần nữa đi để tôi ghi lại biểu cảm hiếm hoi này của bạn mình nào.” Ấn Thiếu Thần nói rồi lấy di động ra chụp hình Minh Hi.
“Đừng, xấu hổ chết, tôi về đây.”
Ấn Thiếu Thần cũng không giữ cô lại, đứng dậy đưa cô về nhà, trước khi đi còn lên lầu lấy một cái áo khoác phủ thêm cho Minh Hi.
Áo khoác là loại áo khoác cao bồi, rộng thùng thình, Minh Hi mặc vào dài đến mông, chuẩn phong cách bạn trai.
Minh Hi cùng Ấn Thiếu Thần cùng nhau đi về, đi ngang qua đường nhỏ Minh Hi còn quay đầu lại nhìn rồi chạy tới nhặt lại đồ mà mình đã vứt lúc nãy.
“Mua cái mới đi, những thứ này xem như là dùng tốt” Ấn Thiếu Thần không nhịn được ném hết đồ vào thùng rác, đưa Minh Hi đi siêu thị.
“Đáng tiếc……”
“Không đáng tiếc, vui vẻ quan trọng nhất.”
Trước khi Minh Hi xuyên sách, đã xem một bộ ảnh trên mạng, chính là bạn trai nắm tay bạn gái đi khắp các nơi trên thế giới.
Chủ đạo trong bức ảnh là bạn trai nắm tay bạn gái, tay bạn gái chỉ lộ ra một nửa, bên cạnh là phong cảnh.
Lúc này Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần đi trước mình, dáng người cao ngất, vóc dáng đẹp, mặc chiếc áo khoác dài màu be, quần jean đơn giản, ống quần hơi xắn lên, sạch sẽ giống như ngày đầu tiên mang đôi giày màu trắng.
Tóc của anh rất đen, đen đến mức gần như có thể tan vào bóng đêm, làm cho cổ và tai càng thêm trắng nõn.
Anh nắm tay cô vô cùng chặt, muốn rút ra cũng không được.
Những gì cô nhìn thấy từ góc độ của mình cũng giống như những bức ảnh đó, cô bị anh nắm tay, mạnh mẽ dắt đi siêu thị.
Đêm đã khuya.
Hai người đi vào ban đêm, tổ hợp trai xinh gái đẹp, trên người cô còn mặc áo khoác của anh, nếu để người khác nhìn thấy chắc là sẽ bị hiểu lầm.
Cái bóng của hai người họ bị đèn đường kéo ra thật dài, sau đó phạm vi của đèn đường trở nên ngắn hơn và thay đổi.
Cái bóng của hai người tay vẫn luôn nắm tay nhau.
Hôm nay người trực siêu thị chính là thu ngân đeo kính mà Minh Hi khá quen thuộc, cô ấy nhìn thấy hai người tay trong tay tiến vào còn kinh ngạc một chút.
Lúc nghỉ hè Minh Hi còn trò chuyện với cô ấy về chuyện Oanh Vát quán, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần ở ngoài cửa không dám bước ra ngoài, ngồi trong siêu thị cả buổi trưa, bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Minh Hi đi vào lựa đồ, Ấn Thiếu Thần tới quầy thu ngân nói với người bán hàng: “Lấy một gói thuốc lá.”
Minh Hi đúng lúc đem một đống đồ ăn vặt ra, tới bên cạnh anh hỏi: “Cậu còn hút thuốc sao?”
Ấn Thiếu Thần bị hỏi liền sửng sốt, hỏi cô: “Cậu không thích mùi thuốc lá à?”
“Đương nhiên.”
Ấn Thiếu Thần lập tức lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Người bán hàng dừng động tác lấy thuốc, lập tức hông lấy thuốc nữa.
Chờ Minh Hi lần nữa đi lựa đồ, người bán hàng nhỏ giọng hỏi Ấn Thiếu Thần: “Bạn còn muốn lấy thuốc lá nữa không ạ?”
Ấn Thiếu Thần lắc đầu.
Chờ Minh Hi chọn đồ xong muốn tính tiền, Ấn Thiếu Thần nói thẳng một câu “Ghi nợ vào Oanh Vát quán đi.”
“Vâng, được.” Sau đó liền không thu tiền của Minh Hi, cũng mặc kệ Minh Hi muốn quét mã, mấy thứ này rốt cuộc là bao nhiêu tiền cũng không nói cho Minh Hi, vô cùng hiểu chuyện.
Cũng có thể nói là đặc biệt hiểu về Ấn Thiếu Thần.
Lúc Minh Hi và Ấn Thiếu Thần đi ra ngoài, Ấn Thiếu Thần vô cùng tự nhiên giúp cô xách đồ.
Cô hỏi Ấn Thiếu Thần: “Lát nữa cậu về nhà hay đến Oanh Vát quán?”
“Đưa cậu về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Xem tâm trạng.”
Minh Hi cũng không hỏi thêm, quay đầu nhìn Ấn Thiếu Thần, dưới ánh trăng thiếu niên không hung hăng như ngày thường mà ngược lại có một chút hòa nhã dễ gần.
Giống như bất tri bất giác thái độ của Ấn Thiếu Thần đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Thật sự không cần sợ anh nữa sao?
Tới cửa nhà, Minh Hi xách đồ quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần, liền thấy Ấn Thiếu Thần đút tay vào túi, vẫn luôn nhìn cô: “Vào đi, tôi nhìn cậu đi vào.”
Minh Hi đi vào sau đó trở lại phòng, cởi áo khoác ra nhìn vết thương trên cánh tay không khỏi bàng hoàng thở dài.
Lúc này cô nhận được tin nhắn của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần: [tin nhắn thoại]
Cô click mở ra nghe, là tiếng Pháp, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Phía dưới anh đã nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn thoại khác, là tiếng Anh, lúc này Minh Hi mới nghe hiểu được. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Đoạn cuối nói thẳng hơn, đơn giản bằng tiếng phổ thông: "Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ngon."
Ngay sau đó, Ấn Thiếu Thần lại nhắn một tin bằng tiếng Nga, Minh Hi hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy nói dài hơn tin trước một chút, cô đoán là vẫn cùng một nội dung.
Cô lập tức nhắn lại một đoạn tin nhắn thoại, cố ý nhỏ giọng nói: “Ừ, ngủ ngon.”
Lần trước, anh không biết đến tột cùng là mình tức giận với Minh Hi hay là tức giận bản thân nhiều hơn.
Sao lại ngu ngốc như vậy, thích người khác mà phải dò xét nhiều lần như vậy mới dám khẳng định.
Có lẽ từ Hải Tinh biết được rằng Minh Hi rất khó theo đuổi, làm trong lòng anh hiểu rõ.
Cũng có thể do hiểu rằng không thực tế khi anh vừa mới thích người ta thì người ta liền thích anh, dù sao quan hệ của hai người lúc trước cũng không tốt đẹp lắm.
Cho nên Ấn Thiếu Thần lúc này rất bình tĩnh: “Bạn nam dạy cậu đàn piano cũng không được sao?”
“Ờ……được.”
Bạn nam.
Không phải bạn trai.
Ấn Thiếu Thần tiếp tục dạy Minh Hi đàn piano.
Thật ra Minh Hi không có nền tảng, không phân biệt được các nốt nhạc, cũng xem không hiểu nhạc phổ, học đàn piano chỉ là ghi nhớ các phím rồi ấn theo thôi.
Di động vang lên tiếng thông báo, Minh Hi lấy di động ra liền thấy trong nhóm @ mình.
Lưu Tuyết: Theo tin tức của tiền tuyến, kì thi giữa kì khối 11 có 3 người được hơn 700 điểm, chắc trong đó có một người là @Minh Hi.
Phùng Mạn Mạn: Đây không phải là lời vô ích à? Nói cái gì có ích chút đi!
Lưu Tuyết: Hi Hi 721 điểm!
Hàn Mạt: 66666!
Thiệu Dư: Thật là số điểm trâu bò quá đi.
Phùng Mạn Mạn: Tin tức chuẩn không? Sao cậu biết á?
Lưu Tuyết: Tớ trực tiếp hỏi Hoàng Hoa, là Hoàng Hoa nói.
Phùng Mạn Mạn: Hóa ra là vậy! Đại diện lớp chúng ta thật là trâu bò.
Lưu Tuyết: Dù sao tớ cũng là người đã trò chuyện với cô ấy về bạn trai cũ của cổ, là bạn bè thân thiết. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Phùng Mạn Mạn: Ha ha ha, trong giọng nói lộ ra một chút chua xót.
Hàn Mạt: Hà Nhiên và Đường Tử Kì bao nhiêu điểm? Cái này cũng rất quan trọng nhỉ?
Phùng Mạn Mạn: Đúng vậy.
Lưu Tuyết: Không biết, Hoàng Hoa cũng không biết, Hoàng Hoa chỉ có thể xem thành tích của lớp chúng ta thôi, còn kết quả của hai người kia thì vẫn phải xem danh sách lớn.
Phùng Mạn Mạn: Sao tớ cảm thấy tin này tốt nhất là đừng nên nói? Nói xong lại làm tớ càng khó chịu hơn.
Hàn Mạt: Không hẳn.
Minh Hi gõ chữ nhắn lại: Dù sao trong top ba là được.
Phùng Mạn Mạn: Tâm lí không tệ, tiếp tục giữ vững nhé.
Thiệu Dư: Tôi cảm thấy hơi hồi hộp khi nói chuyện với học bá, sợ đánh sai lỗi chính tả học bá lại chê cười.
Hàn Mạt: Không có văn hóa thật là mệt.
Phùng Mạn Mạn: Bắt nạt học bá đi.
Ngay sau đó nhóm người này lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại, còn toàn bộ đều nói tiếng Anh.
Minh Hi dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình đáp vài câu, sau đó nhóm người bắt đầu nói tiếng Pháp.
Minh Hi đã học tổng cộng vài tiết tiếng Pháp, vẫn là từ lớp 11 mới bắt đầu học, tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm*, học vô cùng hoang mang.
*Tiền bất trứ thôn, hậu bất trứ điếm: đi tới một nơi hoang vu không nhà cửa, không người ở, không có chỗ tá túc ăn nghỉ, chỉ người ở hoàn cảnh khó xử, trước không thành, sau cũng không thành.
Cô nhìn tin nhắn không khỏi thở dài.
Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh cô, click mở tin nhắn nghe một lần rồi phiên dịch cho Minh Hi: “Bọn họ đang mắng cậu là đồ ngốc.”
“Bọn họ chắc chắn là cố ý! Thấy tôi nghe không hiểu nên bắt nạt.”
Ấn Thiếu Thần cười, sau đó dạy Minh Hi một câu tiếng Pháp, nói cô trả lời như vậy là được.
“Có nghĩa gì vậy?” Minh Hi hỏi.
“Cậu cứ nhắn qua đi.”
Minh Hi nhấn giữ ghi âm tin nhắn thoại, nói những gì Ấn Thiếu Thần chỉ rồi gửi qua.
Trong nhóm yên tĩnh một lúc……
Phùng Mạn Mạn: Á……
Thiệu Dư: Chuyện gì thế?
Hàn Mạt: Tôi đã nghe đi nghe lại vài lần rồi, không nghe lầm đâu.
Lưu Tuyết: Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Minh Hi nóng nảy, nắm tay áo Ấn Thiếu Thần hỏi: “Câu nói kia có nghĩa gì thế?”
“Là đang nói: Không sai, tôi chính là đồ ngốc, sợ chưa.”
“……” Minh Hi trợn mắt liếc Ấn Thiếu Thần một cái, “Ấu trĩ.”
“Không sợ tôi sau này còn dám trừng tôi nữa à?” Ấn Thiếu Thần nhìn cô nhịn không được nhướng mày. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
“Sao tôi không được trừng bạn mình?”
“Được được, cho cậu trừng, cậu lại trừng tôi thêm lần nữa đi để tôi ghi lại biểu cảm hiếm hoi này của bạn mình nào.” Ấn Thiếu Thần nói rồi lấy di động ra chụp hình Minh Hi.
“Đừng, xấu hổ chết, tôi về đây.”
Ấn Thiếu Thần cũng không giữ cô lại, đứng dậy đưa cô về nhà, trước khi đi còn lên lầu lấy một cái áo khoác phủ thêm cho Minh Hi.
Áo khoác là loại áo khoác cao bồi, rộng thùng thình, Minh Hi mặc vào dài đến mông, chuẩn phong cách bạn trai.
Minh Hi cùng Ấn Thiếu Thần cùng nhau đi về, đi ngang qua đường nhỏ Minh Hi còn quay đầu lại nhìn rồi chạy tới nhặt lại đồ mà mình đã vứt lúc nãy.
“Mua cái mới đi, những thứ này xem như là dùng tốt” Ấn Thiếu Thần không nhịn được ném hết đồ vào thùng rác, đưa Minh Hi đi siêu thị.
“Đáng tiếc……”
“Không đáng tiếc, vui vẻ quan trọng nhất.”
Trước khi Minh Hi xuyên sách, đã xem một bộ ảnh trên mạng, chính là bạn trai nắm tay bạn gái đi khắp các nơi trên thế giới.
Chủ đạo trong bức ảnh là bạn trai nắm tay bạn gái, tay bạn gái chỉ lộ ra một nửa, bên cạnh là phong cảnh.
Lúc này Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần đi trước mình, dáng người cao ngất, vóc dáng đẹp, mặc chiếc áo khoác dài màu be, quần jean đơn giản, ống quần hơi xắn lên, sạch sẽ giống như ngày đầu tiên mang đôi giày màu trắng.
Tóc của anh rất đen, đen đến mức gần như có thể tan vào bóng đêm, làm cho cổ và tai càng thêm trắng nõn.
Anh nắm tay cô vô cùng chặt, muốn rút ra cũng không được.
Những gì cô nhìn thấy từ góc độ của mình cũng giống như những bức ảnh đó, cô bị anh nắm tay, mạnh mẽ dắt đi siêu thị.
Đêm đã khuya.
Hai người đi vào ban đêm, tổ hợp trai xinh gái đẹp, trên người cô còn mặc áo khoác của anh, nếu để người khác nhìn thấy chắc là sẽ bị hiểu lầm.
Cái bóng của hai người họ bị đèn đường kéo ra thật dài, sau đó phạm vi của đèn đường trở nên ngắn hơn và thay đổi.
Cái bóng của hai người tay vẫn luôn nắm tay nhau.
Hôm nay người trực siêu thị chính là thu ngân đeo kính mà Minh Hi khá quen thuộc, cô ấy nhìn thấy hai người tay trong tay tiến vào còn kinh ngạc một chút.
Lúc nghỉ hè Minh Hi còn trò chuyện với cô ấy về chuyện Oanh Vát quán, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần ở ngoài cửa không dám bước ra ngoài, ngồi trong siêu thị cả buổi trưa, bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Minh Hi đi vào lựa đồ, Ấn Thiếu Thần tới quầy thu ngân nói với người bán hàng: “Lấy một gói thuốc lá.”
Minh Hi đúng lúc đem một đống đồ ăn vặt ra, tới bên cạnh anh hỏi: “Cậu còn hút thuốc sao?”
Ấn Thiếu Thần bị hỏi liền sửng sốt, hỏi cô: “Cậu không thích mùi thuốc lá à?”
“Đương nhiên.”
Ấn Thiếu Thần lập tức lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Người bán hàng dừng động tác lấy thuốc, lập tức hông lấy thuốc nữa.
Chờ Minh Hi lần nữa đi lựa đồ, người bán hàng nhỏ giọng hỏi Ấn Thiếu Thần: “Bạn còn muốn lấy thuốc lá nữa không ạ?”
Ấn Thiếu Thần lắc đầu.
Chờ Minh Hi chọn đồ xong muốn tính tiền, Ấn Thiếu Thần nói thẳng một câu “Ghi nợ vào Oanh Vát quán đi.”
“Vâng, được.” Sau đó liền không thu tiền của Minh Hi, cũng mặc kệ Minh Hi muốn quét mã, mấy thứ này rốt cuộc là bao nhiêu tiền cũng không nói cho Minh Hi, vô cùng hiểu chuyện.
Cũng có thể nói là đặc biệt hiểu về Ấn Thiếu Thần.
Lúc Minh Hi và Ấn Thiếu Thần đi ra ngoài, Ấn Thiếu Thần vô cùng tự nhiên giúp cô xách đồ.
Cô hỏi Ấn Thiếu Thần: “Lát nữa cậu về nhà hay đến Oanh Vát quán?”
“Đưa cậu về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Xem tâm trạng.”
Minh Hi cũng không hỏi thêm, quay đầu nhìn Ấn Thiếu Thần, dưới ánh trăng thiếu niên không hung hăng như ngày thường mà ngược lại có một chút hòa nhã dễ gần.
Giống như bất tri bất giác thái độ của Ấn Thiếu Thần đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Thật sự không cần sợ anh nữa sao?
Tới cửa nhà, Minh Hi xách đồ quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần, liền thấy Ấn Thiếu Thần đút tay vào túi, vẫn luôn nhìn cô: “Vào đi, tôi nhìn cậu đi vào.”
Minh Hi đi vào sau đó trở lại phòng, cởi áo khoác ra nhìn vết thương trên cánh tay không khỏi bàng hoàng thở dài.
Lúc này cô nhận được tin nhắn của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần: [tin nhắn thoại]
Cô click mở ra nghe, là tiếng Pháp, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Phía dưới anh đã nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn thoại khác, là tiếng Anh, lúc này Minh Hi mới nghe hiểu được. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Đoạn cuối nói thẳng hơn, đơn giản bằng tiếng phổ thông: "Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ngon."
Ngay sau đó, Ấn Thiếu Thần lại nhắn một tin bằng tiếng Nga, Minh Hi hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy nói dài hơn tin trước một chút, cô đoán là vẫn cùng một nội dung.
Cô lập tức nhắn lại một đoạn tin nhắn thoại, cố ý nhỏ giọng nói: “Ừ, ngủ ngon.”