Chương 44
Kì thi giữa kì hoành tráng hơn chút so với kì thi tháng.
Theo quan điểm của trường, kì thi tháng chỉ là kì thi nhỏ, mỗi học kì có hai kì thi quan trọng là thi giữa kì và thi cuối kì.
Đây cũng là lí do tại sao trường Gia Hoa nói với Minh Phạn là cần phải xem thành tích của Minh Hi trong kì thi giữa kì.
Lần này cũng chia phòng thi như cũ, lớp quốc tế chỉ có một mình Minh Hi hóa giải được lời nguyền của phòng thi 11 và phòng thi 12 để bước vào phòng thi đầu tiên.
Phòng thi 1 số 50 là vị trí chỗ ngồi của Minh Hi.
Phòng thi 1 nằm trong tòa nhà đa phương tiện, trong phòng thí nghiệm lớn có đúng 50 cái bàn, mặt bàn rộng, khoảng cách giữa các bàn lớn, bốn góc phòng đều có camera giám sát, còn có 3 giám thị canh thi quan sát ở những góc khác nhau.
Bọn Phùng Mạn Mạn sợ Minh Hi đến phòng thi 1 sẽ bị học sinh lớp hỏa tiễn bắt nạt nên cố ý đưa Minh Hi đến tận phòng thi 1.
Minh Hi tìm được cái bàn dán số 50 thì ngồi xuống, đây lại là cái bàn gần cửa nhất, nếu không đóng cửa lại thì có cảm giác hơi lạnh.
Phòng học rất lớn, điều hòa trung tâm không được bật nên chỗ này có vẻ lạnh lẽo.
Phùng Mạn Mạn đặt một cốc trà sữa lên bàn Minh Hi: “Tớ mới mua.”
Hàn Mạt khá ngớ ngẩn, cột vào chân bàn của Minh Hi một bộ đàm: “Ai dám bắt nạt cậu thì cậu cứ dùng bộ đàm này gọi người tới.”
“Đây không phải là gian lận sao?” Minh Hi nhìn bộ đàm cạn lời.
“Cái này mà gọi là gian lận gì chứ, lúc chúng ta thi cũng có dùng nó để trao đổi đâu.”
Ấn Thiếu Thần đứng một bên nhìn họ nháo nhào.
Anh biết, nếu lần này Minh Hi thi tốt thì có thể sẽ phải chuyển tới lớp hỏa tiễn.
Khi biết chuyện từ Minh Nguyệt, anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng không còn cách nào khác, không thể vì sự ích kỉ của mình mà ép buộc cô.
Hơn nữa lúc trước cô bị người khác ức hiếp thậm tệ, lần này thật sự cần dựa vào thi cử để nở mày nở mặt.
Nhóm người này đến phòng thi 1, đám người “ miệng mồm như khẩu đại bác” của lớp hỏa tiễn lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người này cũng không dám nhìn Minh Hi, sợ đột nhiên chạm mắt với ai đó rồi bị hỏi một câu: “Mày nhìn gì?”
Giống như tên Dương Hào lúc này hận không thể chui xuống gầm bàn ngay lập tức.
Thật ra bọn họ cũng rất thấp thỏm, nếu thành tích lần này của Minh Hi vẫn tốt như trước thì người mất mặt chắc chắn là lớp hỏa tiễn bọn họ.
Lúc trước khinh thường lớp quốc tế học hành không tốt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người từ bên ngoài nhảy vào đánh bại lớp bọn họ trong vài giây, lúc này không còn mặt mũi để nói gì cả.
Những người cá cược với Minh Hi còn cáu kỉnh hơn.
Trạng nguyên kì thi tuyển sinh trung học của Giang Tô, đấu với người như vậy rất dễ dàng bị K.O.
Chờ những người đưa Minh Hi đến đi hết, nhân tài lớp hỏa tiễn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bọn họ đang cảm thấy đồng cảm cho bạn học duy nhất bị đẩy khỏi lớp hỏa tiễn, bạn học đang đứng trên ranh giới nguy hiểm, cũng có chút lo lắng cho Minh Hi.
Cũng may bọn họ biết Minh Hi tính tình mềm mại, đến phòng thi này cũng sẽ không làm ra chuyện tồi tệ gì.
Bất ngờ, đám người kia mới đi khỏi không lâu thì bộ đàm đột ngột phát ra tiếng, sau âm thanh xôn xao là tiếng của Hàn Mạt: “Minh Hi, Minh Hi, nghe rõ trả lời.”
Minh Hi che mặt, cầm lấy bộ đàm hỏi: “Gì thế?”
“Anh trai sẽ hát cho em nghe một bài để có thêm can đảm nhé.” Nói xong liền thật sự bắt đầu hát, hát như đọc diễn cảm bài thơ vậy, không nghe được giai điệu gì cả.
Tiếng của bộ đàm rất lớn, đột ngột vang lên trong phòng thi, toàn bộ học sinh trong phòng học đều đang nghe giọng hát kì quái của Hàn Mạt.
Minh Hi luống cuống tay chân tắt bộ đàm đi, sau đó ném sang một bên, vô cùng bực, đám người này đúng là cái gì cũng làm được.
Sau khi tắt bộ đàm, cô cẩn thận nhìn những người khác, phát hiện có mấy người đang nhìn lén mình, thấy cô ngẩng đầu liền lần lượt cúi đầu.
Cô thấy Đường Tử Kì vẫn đang vùi đầu đọc sách, miệng lẩm bẩm, chắc là đang học thuộc gì đó, dù Ấn Thiếu Thần tới cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Thật là chịu khó.
Hà Nhiên ở bên kia đang cười trộm.
Anh ta xếp thứ hai, ngồi phía sau Đường Tử Kì, nhanh chóng chạm mặt Minh Hi, anh ta còn vẫy vẫy tay chào hỏi Minh Hi.
Minh Hi đáp lại bằng một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Cô thực sự khá bất an trong một môi trường mới.
Ngày đó cô chuyển trường về đây nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất thấp thỏm, lần này vào phòng thi 1 một mình bị cả lớp tên lửa vây quanh, cô cũng có chút lo lắng.
Nhưng mà bị đám Phùng Mạn Mạn đến nháo nhào một trận, cô liền cảm thấy khá hơn nhiều.
Đáng tiếc chưa được một lúc thì Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Hàn Mạt quay lại, xách theo mấy cái túi bước vào, sau khi đi vào thì bày trên bàn Minh Hi một đống trà sữa.
“Không uống được à?” Minh Hi lập tức hỏi một câu, bày trận thế này giống muốn bán trà sữa vậy.
“Siêu thị không có bán máy ủ ấm tay, không mua được, đặt mấy thứ này bên cạnh thì cậu có thể ấm hơn một xíu, thi xong một môn đổi một đống khác. Lúc tay lạnh có thể cầm cốc, khát còn có thể uống.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
Ấn Thiếu Thần vừa rồi đứng ở cửa cảm thấy hơi lạnh nên sau khi quay về liền đi siêu thị, đáng tiếc lúc này siêu thị vẫn chưa bán đồ dùng cho mùa đông, không có một cái máy ủ ấm tay nào cả.
Đám đầu gấu như bọn họ chưa bao giờ mặc quần áo dài tay, trong phòng ngủ cũng không có đồ gì, chỉ có thể dùng hạ sách này.
Minh Hi “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản trả lại cậu.”
“Lăn qua một bên đi.” Ấn Thiếu Thần nói xong quay đầu bỏ đi
Thiệu Dư vui vẻ đi theo, còn đến cạnh nói với Minh Hi: “Ấn thiếu sợ mua chậm nên lần lượt thương lượng với các học sinh khác để chen hàng nên giờ mới mua xong á.”
Nói xong liền rời đi.
Minh Hi hệ thống sưởi ấm đơn sơ đặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy khá thú vị.
Đường Tử Kì rốt cuộc cũng bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn qua phía bên này của bọn họ, nhìn Minh Hi đang cầm trà sữa, trong long dâng lên sự hâm mộ.
Nhưng mà những cái đó đều không thuộc về cô ấy.
Cuối cùng vẫn là thu tay vào trong ống tay áo khoác len, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
*
Đặc điểm của học bá là gì.
Chính là sau khi sờ vào bài thi, cô lập tức có cảm giác an toàn, cầm bút lên múa bút thành văn.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa phòng thi số 1 và phòng thi số 12 chính là phòng thi số 1 vào 15 phút cuối sẽ có người liên tục kiểm tra, chỉnh sửa.
Phòng thi số 12 có thể rời khỏi phòng sau 15 phút, nhìn chung chỉ có chưa đến một nửa số người còn lại trong phòng học, những người này là đang chờ đáp án.
Hà Nhiên được xem như là ngoại lệ trong phòng thi, mỗi lần làm xong đều không dò lại, trực tiếp nộp bài.
Minh Hi và Hà Nhiên không giống nhau, cô làm bài rất cẩn thận, câu nào không chắc chắn sẽ ghi nhớ số câu, sau khi làm xong hết sẽ làm lại, cuối cùng mới điền đáp án.
Cô cũng đợi đến hết giờ mới nộp bài thi, sau đó lấy cặp của mình trên bục giảng.
Học sinh lớp hỏa tiễn thầm nghĩ quả nhiên Minh Hi mặc dù học trong lớp quốc tế cũng cần phải tận dụng mọi lúc để học.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Minh Hi lấy trong cặp ra một túi đồ trang điểm, soi gương bắt đầu trang điểm.
Lớp hỏa tiễn: “……”
Lúc Minh Hi trang điểm thì đám Ấn Thiếu Thần lại tới.
Họ nộp bài cho môn thi đầu tiên từ rất sớm, tranh thủ đi mua một đống trà sữa cho Minh Hi, chuẩn bị mang những cốc cũ đi bỏ.
“Tiếc thật……” Minh Hi nhìn trà sữa lẩm bẩm.
“Đây là lời nói của một thiên kim nhà tỉ phú à?” Thiệu Dư nhịn không được hỏi.
“Tôi có phải người tiêu tiền như rác đâu chứ.” Minh Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thi thế nào bạn học tiểu học.” Hàn Mạt chủ động hỏi Minh Hi.
Hỏi xong câu này, học sinh lớp hỏa tiễn đang thảo luận đáp án đều im lặng trong nháy mắt
Minh Hi mím môi suy ngẫm rồi đáp: “Phải xem tiêu chuẩn là gì.”
“Tiêu chuẩn tối thiểu là bao nhiêu?” Ấn Thiếu Thần đứng bên cạnh hỏi.
“Chắc chắn phải trên 140 điểm.” Minh Hi trả lời.
“Tiêu chuẩn tối đa thì sao?”
“Chắc là thiếu chút điểm nữa là tối đa.”
“À……câu trả lời này hay nhỉ, tôi không kìm được sức mạnh học tra của mình muốn đánh người!” Hàn Mạt nghe xong quá sức tức giận.
“Nếu cậu có thể, cút.” Ấn Thiếu Thần lập tức mắng một câu.
“Tôi sai rồi.” Hàn Mạt lập tức xách theo trà sữa lạnh mặt xám xịt đi ra ngoài.
Khi Ấn Thiếu Thần cũng định đi, Minh Hi đột nhiên gọi anh lại: “Ấn Thiếu Thần chờ một chút.”
Ấn Thiếu Thần đứng ở cửa quay đầu lại nhìn cô.
“Cố lên!” Minh Hi đột nhiên nói.
Ấn Thiếu Thần nhớ tới đây là yêu cầu của anh, anh hy vọng Minh Hi có thể cổ vũ cho mình, cũng may cô còn nhớ rõ.
Anh nhịn không được nở nụ cười, nụ cười thuần khiết không có tạp chất.
Nói một nam sinh cười ngọt ngào thì có chút ghê tởm, nhưng Ấn Thiếu Thần cười lại có thể được miêu tả một cách hoàn hảo bằng từ "ngọt ngào", với đôi mắt cong, khóe miệng nhếch lên và tiếng cười nhẹ khiến đôi tai tê dại.
Đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt được.
“Ừ, biết rồi.” Anh đáp rồi rời đi.
Kì thi lại sắp bắt đầu, Minh Hi cất lại đồ đạc, lấy bút ra tiếp tục chuẩn bị thi.
Kỳ thi giữa kỳ sẽ kéo dài trong hai ngày, sau khi thi xong là cuối tuần.
Chờ thi xong hết, Phùng Mạn Mạn và cả nhóm quay lại để đón Minh Hi trở về.
“Thi được không Minh Hi?” Phùng Mạn Mạn đi theo bóp vai Minh Hi rồi hỏi.
“Còn tùy vào tiêu chuẩn nữa!” Hàn Mạt trả lời thay Minh Hi, còn bắt chước cách trả lời nữa.
Phùng Mạn Mạn đã sớm nghe Hàn Mạt than phiền, nhịn không được cười ha hả.
“Bạn học Hàn Mai Mai à, cậu thế này là ghen tị đó!” Phùng Mạn Mạn nói với Hàn Mạt.
“Hàn Mai Mai? Tên người yêu cậu đó hả? Cậu đừng có mà bao biện, sách giáo khoa của chúng ta không có xuất hiện cái tên Hàn Mai Mai!” Hàn Mạt lập tức bẻ lại.
“Làm sao đây, tớ mong chờ điểm lắm luôn!” Phùng Mạn Mạn cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Minh Hi, quay đầu hỏi Minh Hi, “Cậu có hồi hộp không?”
Minh Hi không hồi hộp lắm, lắc đầu sau đó hẹn Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết cuối tuần đi ăn bún.
Cô thậm chí còn thở phào một hơi, may mà thi xong rồi, mấy ngày nay nghiêm túc đến có chút mất ngủ, đầu óc hơi ngơ ngẩn, nếu mất đi ý chí thì sẽ xảy ra chuyện.
Cơ thể sẽ mất kiểm soát……
Phùng Mạn Mạn đã bị đánh bại bởi sự bình tĩnh của Minh Hi, một nhóm người cùng nhau quay lại lớp quốc tế.
Bọn họ quay lại thu dọn phòng học, dọn bàn học về vị trí cũ của mình. Ấn Thiếu Thần không thích đồ của mình bị người khác chạm vào nên bàn của anh và Minh Hi chỉ đơn giản là đặt ở hàng cuối cùng, nhét vào trong góc, có đồ trên mặt bàn.
Sau khi bọn họ trở về, phòng học đã được sắp xếp lại gần xong.
“Minh Hi, có người tìm.” Có người gọi Minh Hi.
Minh Hi lập tức đi ra ngoài, nhìn nửa ngày không thấy người nào quen, ngay sau đó thấy một nam sinh đi đếm trước mặt mình: “Là tôi tìm chị.”
“Cậu là……”
“Lớp 10 hỏa tiễn Lâm Trạm Thành, chị có thể đi lại đây một lát không?” Nam sinh nói với cô.
Cô nghi hoặc đi theo.
Phùng Mạn Mạn vẫn luôn theo dõi, sau đó kêu lên: “Chuyện gì thế, Lâm Trạm Thành lớp 10 hỏa tiễn gọi Minh Hi ra ngoài làm gì, thổ lộ à?”
“Biết à?” Thiệu Dư hỏi cô ấy.
“Trường học chúng ta chỉ cần là nam sinh đẹp là tôi đều biết hết, Lâm Trạm Thành hạng nhất khối 10, vốn không thèm để ý đến Gia Hoa chúng ta, bị giáo viên Gia Hoa đào tới đây. Lớn lên trắng trẻo mềm mại, đeo mắt kính, vô cùng ngoan ngoãn lại lịch sự, chỉ là……có hơi lùn.” Phùng Mạn Mạn trả lời.
Ấn Thiếu Thần ngồi trên ghế lau mặt bàn, cũng nhìn lên, từ cửa sổ kính bên hông phòng học, có thể thấy Minh Hi được gọi đến góc cầu thang đối diện, hai người đang nói gì đó.
Thiệu Dư và Hàn Mạt đều nhìn lén Ấn Thiếu Thần, có hơi bất an, sợ rằng vị này nổ tung vì ghen mất.
“Có phải là sức hút giữa học bá với nhau không? Hạng nhất khối 10 thích hạng nhất khối 11 của chúng ta.” Lưu Tuyết cũng theo dõi cùng.
“Minh Hi cao 172 cm, Lâm Trạm Thành mớ có 175 cm, hơi lùn.”
“Ừ, cũng hơi gầy……Minh Hi của chúng ta tuy rằng nhìn gầy nhưng ngực lớn nên có vẻ khỏe mạnh hơn, đứng cạnh cậu ta trông cũng không khác biệt lắm.” Lưu Tuyết lắc đầu, quả thực có chút yếu ớt.
“Chỉ sợ là Minh Hi thích bộ não trâu bò chứ không phải ngoại hình trâu bò.” Phùng Mạn Mạn nhanh chóng liếc Ấn Thiếu Thần một cái, sau đó cười trộm.
Ấn Thiếu Thần hơi khó chịu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phía bên kia, Minh Hi bị Lâm Trạm Thành gọi ra cảm thấy không thể hiểu được.
Lâm Trạm Thành dường như còn căng thẳng hơn cô, cuối cùng vẫn thu hết dũng khí nói với cô: “Chị không được bắt nạt cô ấy!”
“Hả?” Minh Hi không thể hiểu được, cô bắt nạt ai? Minh Hi này không phải Minh Hi kia, cô chưa có làm gì hết nha!
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!” Lâm Trạm Thành lập tức bổ sung một câu.
“Ai?”
Lâm Trạm Thành nuốt một ngụm nước bọt: “Minh Nguyệt……”
“À, chị không có bắt nạt em ấy.”
“Tôi biết rõ chị hư hỏng thế nào!” Lâm Trạm Thành lập tức hung ác nói.
Minh Hi đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, híp mắt nhìn Lâm Trạm Thành.
Minh Hi đọc sách qua loa, thường xuyên không nhớ được tên nhân vật phụ, như những người xuyên sách khác sẽ nhớ rõ vai chính trọng sinh ngày nào, ngày nào sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Hi không nhớ được, cô đọc không để ý đến những thứ đó, cưỡi ngựa xem hoa mà xem. Hơn nữa cô đã xuyên sách hơn ba năm rồi, rất nhiều cốt truyện đều là có những sự kiện xảy ra nhắc cô nhớ, cô mới nhớ tới.
Cô không biết người này là ai, chỉ nghĩ có khi nào lại xuất hiện thêm một người trọng sinh?
Rối loạn vậy sao?
Đây là sự hỗn loạn đầu tiên trong lịch sử.
Nhưng còn may là những anh hùng trong truyện Thủy Hử không đến đây.
Lúc trước cô cảm thấy mình chỉ cần ứng phó với một mình Ấn Thiếu Thần là được, bây giờ lại xuất hiện thêm người nữa…… Thật là làm Minh Hi trở tay không kịp.
“Vậy em cố lên nha!” Minh Hi lại còn có tâm trạng cổ vũ cho Lâm Trạm Thành.
“Chị đang xem thường tôi à?” Lâm Trạm Thành hơi hơi nhíu mày.
Minh Hi lắc đầu: “Không có.”
Thật ra Lâm Trạm Thành đến đây như thế có hơi rút dây động rừng, làm cô chú ý tới cậu ta.
Bất quá Minh Hi nghĩ đến Ấn Thiếu Thần sau khi trọng sinh liền trở thành một học sinh trung học xuất chúng, chắc là bia đỡ đạn trọng sinh cũng sẽ không có tiến bộ gì lớn lắm.
Cái này giống như một bia đỡ đạn trọng sinh, cậu ta có một kẻ thù, cậu ta liền trực tiếp chạy tới tuyên chiến, bị kẻ thù theo dõi, sau đó chắc là trở thành lót đường, chết như thế nào cũng không biết.
Đứa nhỏ này có ngốc không chứ?
Sao vào được lớp hỏa tiễn vậy?
Dựa vào sắp đặt trong sách sao?
Vẫn là cô nghĩ nhiều, Lâm Trạm Thành này không trọng sinh, chỉ là cảm thấy cô sẽ thương tổn Minh Nguyệt nên mới đến đây cảnh cáo cô.
Lâm Trạm Thành còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị người khác ngắt ngang.
“Nói gì thế?” Ấn Thiếu Thần đi tới hỏi.
Lâm Trạm Thành thấy Ấn Thiếu Thần, mím môi quay đi không nói gì.
Minh Hi cũng không ngăn cản, chỉ quay đầu lại nói với Ấn Thiếu Thần: “Không có gì đâu.”
“Về sau người khác kêu cậu ra ngoài cậu cũng đừng quan tâm.”
“Lỡ như có việc thì sao?”
“Có việc gấp thì để cho người đó gọi cảnh sát.”
“……”
Không thể hiểu được.
Theo quan điểm của trường, kì thi tháng chỉ là kì thi nhỏ, mỗi học kì có hai kì thi quan trọng là thi giữa kì và thi cuối kì.
Đây cũng là lí do tại sao trường Gia Hoa nói với Minh Phạn là cần phải xem thành tích của Minh Hi trong kì thi giữa kì.
Lần này cũng chia phòng thi như cũ, lớp quốc tế chỉ có một mình Minh Hi hóa giải được lời nguyền của phòng thi 11 và phòng thi 12 để bước vào phòng thi đầu tiên.
Phòng thi 1 số 50 là vị trí chỗ ngồi của Minh Hi.
Phòng thi 1 nằm trong tòa nhà đa phương tiện, trong phòng thí nghiệm lớn có đúng 50 cái bàn, mặt bàn rộng, khoảng cách giữa các bàn lớn, bốn góc phòng đều có camera giám sát, còn có 3 giám thị canh thi quan sát ở những góc khác nhau.
Bọn Phùng Mạn Mạn sợ Minh Hi đến phòng thi 1 sẽ bị học sinh lớp hỏa tiễn bắt nạt nên cố ý đưa Minh Hi đến tận phòng thi 1.
Minh Hi tìm được cái bàn dán số 50 thì ngồi xuống, đây lại là cái bàn gần cửa nhất, nếu không đóng cửa lại thì có cảm giác hơi lạnh.
Phòng học rất lớn, điều hòa trung tâm không được bật nên chỗ này có vẻ lạnh lẽo.
Phùng Mạn Mạn đặt một cốc trà sữa lên bàn Minh Hi: “Tớ mới mua.”
Hàn Mạt khá ngớ ngẩn, cột vào chân bàn của Minh Hi một bộ đàm: “Ai dám bắt nạt cậu thì cậu cứ dùng bộ đàm này gọi người tới.”
“Đây không phải là gian lận sao?” Minh Hi nhìn bộ đàm cạn lời.
“Cái này mà gọi là gian lận gì chứ, lúc chúng ta thi cũng có dùng nó để trao đổi đâu.”
Ấn Thiếu Thần đứng một bên nhìn họ nháo nhào.
Anh biết, nếu lần này Minh Hi thi tốt thì có thể sẽ phải chuyển tới lớp hỏa tiễn.
Khi biết chuyện từ Minh Nguyệt, anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng không còn cách nào khác, không thể vì sự ích kỉ của mình mà ép buộc cô.
Hơn nữa lúc trước cô bị người khác ức hiếp thậm tệ, lần này thật sự cần dựa vào thi cử để nở mày nở mặt.
Nhóm người này đến phòng thi 1, đám người “ miệng mồm như khẩu đại bác” của lớp hỏa tiễn lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người này cũng không dám nhìn Minh Hi, sợ đột nhiên chạm mắt với ai đó rồi bị hỏi một câu: “Mày nhìn gì?”
Giống như tên Dương Hào lúc này hận không thể chui xuống gầm bàn ngay lập tức.
Thật ra bọn họ cũng rất thấp thỏm, nếu thành tích lần này của Minh Hi vẫn tốt như trước thì người mất mặt chắc chắn là lớp hỏa tiễn bọn họ.
Lúc trước khinh thường lớp quốc tế học hành không tốt, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người từ bên ngoài nhảy vào đánh bại lớp bọn họ trong vài giây, lúc này không còn mặt mũi để nói gì cả.
Những người cá cược với Minh Hi còn cáu kỉnh hơn.
Trạng nguyên kì thi tuyển sinh trung học của Giang Tô, đấu với người như vậy rất dễ dàng bị K.O.
Chờ những người đưa Minh Hi đến đi hết, nhân tài lớp hỏa tiễn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bọn họ đang cảm thấy đồng cảm cho bạn học duy nhất bị đẩy khỏi lớp hỏa tiễn, bạn học đang đứng trên ranh giới nguy hiểm, cũng có chút lo lắng cho Minh Hi.
Cũng may bọn họ biết Minh Hi tính tình mềm mại, đến phòng thi này cũng sẽ không làm ra chuyện tồi tệ gì.
Bất ngờ, đám người kia mới đi khỏi không lâu thì bộ đàm đột ngột phát ra tiếng, sau âm thanh xôn xao là tiếng của Hàn Mạt: “Minh Hi, Minh Hi, nghe rõ trả lời.”
Minh Hi che mặt, cầm lấy bộ đàm hỏi: “Gì thế?”
“Anh trai sẽ hát cho em nghe một bài để có thêm can đảm nhé.” Nói xong liền thật sự bắt đầu hát, hát như đọc diễn cảm bài thơ vậy, không nghe được giai điệu gì cả.
Tiếng của bộ đàm rất lớn, đột ngột vang lên trong phòng thi, toàn bộ học sinh trong phòng học đều đang nghe giọng hát kì quái của Hàn Mạt.
Minh Hi luống cuống tay chân tắt bộ đàm đi, sau đó ném sang một bên, vô cùng bực, đám người này đúng là cái gì cũng làm được.
Sau khi tắt bộ đàm, cô cẩn thận nhìn những người khác, phát hiện có mấy người đang nhìn lén mình, thấy cô ngẩng đầu liền lần lượt cúi đầu.
Cô thấy Đường Tử Kì vẫn đang vùi đầu đọc sách, miệng lẩm bẩm, chắc là đang học thuộc gì đó, dù Ấn Thiếu Thần tới cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Thật là chịu khó.
Hà Nhiên ở bên kia đang cười trộm.
Anh ta xếp thứ hai, ngồi phía sau Đường Tử Kì, nhanh chóng chạm mặt Minh Hi, anh ta còn vẫy vẫy tay chào hỏi Minh Hi.
Minh Hi đáp lại bằng một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Cô thực sự khá bất an trong một môi trường mới.
Ngày đó cô chuyển trường về đây nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất thấp thỏm, lần này vào phòng thi 1 một mình bị cả lớp tên lửa vây quanh, cô cũng có chút lo lắng.
Nhưng mà bị đám Phùng Mạn Mạn đến nháo nhào một trận, cô liền cảm thấy khá hơn nhiều.
Đáng tiếc chưa được một lúc thì Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Hàn Mạt quay lại, xách theo mấy cái túi bước vào, sau khi đi vào thì bày trên bàn Minh Hi một đống trà sữa.
“Không uống được à?” Minh Hi lập tức hỏi một câu, bày trận thế này giống muốn bán trà sữa vậy.
“Siêu thị không có bán máy ủ ấm tay, không mua được, đặt mấy thứ này bên cạnh thì cậu có thể ấm hơn một xíu, thi xong một môn đổi một đống khác. Lúc tay lạnh có thể cầm cốc, khát còn có thể uống.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
Ấn Thiếu Thần vừa rồi đứng ở cửa cảm thấy hơi lạnh nên sau khi quay về liền đi siêu thị, đáng tiếc lúc này siêu thị vẫn chưa bán đồ dùng cho mùa đông, không có một cái máy ủ ấm tay nào cả.
Đám đầu gấu như bọn họ chưa bao giờ mặc quần áo dài tay, trong phòng ngủ cũng không có đồ gì, chỉ có thể dùng hạ sách này.
Minh Hi “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản trả lại cậu.”
“Lăn qua một bên đi.” Ấn Thiếu Thần nói xong quay đầu bỏ đi
Thiệu Dư vui vẻ đi theo, còn đến cạnh nói với Minh Hi: “Ấn thiếu sợ mua chậm nên lần lượt thương lượng với các học sinh khác để chen hàng nên giờ mới mua xong á.”
Nói xong liền rời đi.
Minh Hi hệ thống sưởi ấm đơn sơ đặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy khá thú vị.
Đường Tử Kì rốt cuộc cũng bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn qua phía bên này của bọn họ, nhìn Minh Hi đang cầm trà sữa, trong long dâng lên sự hâm mộ.
Nhưng mà những cái đó đều không thuộc về cô ấy.
Cuối cùng vẫn là thu tay vào trong ống tay áo khoác len, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
*
Đặc điểm của học bá là gì.
Chính là sau khi sờ vào bài thi, cô lập tức có cảm giác an toàn, cầm bút lên múa bút thành văn.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa phòng thi số 1 và phòng thi số 12 chính là phòng thi số 1 vào 15 phút cuối sẽ có người liên tục kiểm tra, chỉnh sửa.
Phòng thi số 12 có thể rời khỏi phòng sau 15 phút, nhìn chung chỉ có chưa đến một nửa số người còn lại trong phòng học, những người này là đang chờ đáp án.
Hà Nhiên được xem như là ngoại lệ trong phòng thi, mỗi lần làm xong đều không dò lại, trực tiếp nộp bài.
Minh Hi và Hà Nhiên không giống nhau, cô làm bài rất cẩn thận, câu nào không chắc chắn sẽ ghi nhớ số câu, sau khi làm xong hết sẽ làm lại, cuối cùng mới điền đáp án.
Cô cũng đợi đến hết giờ mới nộp bài thi, sau đó lấy cặp của mình trên bục giảng.
Học sinh lớp hỏa tiễn thầm nghĩ quả nhiên Minh Hi mặc dù học trong lớp quốc tế cũng cần phải tận dụng mọi lúc để học.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Minh Hi lấy trong cặp ra một túi đồ trang điểm, soi gương bắt đầu trang điểm.
Lớp hỏa tiễn: “……”
Lúc Minh Hi trang điểm thì đám Ấn Thiếu Thần lại tới.
Họ nộp bài cho môn thi đầu tiên từ rất sớm, tranh thủ đi mua một đống trà sữa cho Minh Hi, chuẩn bị mang những cốc cũ đi bỏ.
“Tiếc thật……” Minh Hi nhìn trà sữa lẩm bẩm.
“Đây là lời nói của một thiên kim nhà tỉ phú à?” Thiệu Dư nhịn không được hỏi.
“Tôi có phải người tiêu tiền như rác đâu chứ.” Minh Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thi thế nào bạn học tiểu học.” Hàn Mạt chủ động hỏi Minh Hi.
Hỏi xong câu này, học sinh lớp hỏa tiễn đang thảo luận đáp án đều im lặng trong nháy mắt
Minh Hi mím môi suy ngẫm rồi đáp: “Phải xem tiêu chuẩn là gì.”
“Tiêu chuẩn tối thiểu là bao nhiêu?” Ấn Thiếu Thần đứng bên cạnh hỏi.
“Chắc chắn phải trên 140 điểm.” Minh Hi trả lời.
“Tiêu chuẩn tối đa thì sao?”
“Chắc là thiếu chút điểm nữa là tối đa.”
“À……câu trả lời này hay nhỉ, tôi không kìm được sức mạnh học tra của mình muốn đánh người!” Hàn Mạt nghe xong quá sức tức giận.
“Nếu cậu có thể, cút.” Ấn Thiếu Thần lập tức mắng một câu.
“Tôi sai rồi.” Hàn Mạt lập tức xách theo trà sữa lạnh mặt xám xịt đi ra ngoài.
Khi Ấn Thiếu Thần cũng định đi, Minh Hi đột nhiên gọi anh lại: “Ấn Thiếu Thần chờ một chút.”
Ấn Thiếu Thần đứng ở cửa quay đầu lại nhìn cô.
“Cố lên!” Minh Hi đột nhiên nói.
Ấn Thiếu Thần nhớ tới đây là yêu cầu của anh, anh hy vọng Minh Hi có thể cổ vũ cho mình, cũng may cô còn nhớ rõ.
Anh nhịn không được nở nụ cười, nụ cười thuần khiết không có tạp chất.
Nói một nam sinh cười ngọt ngào thì có chút ghê tởm, nhưng Ấn Thiếu Thần cười lại có thể được miêu tả một cách hoàn hảo bằng từ "ngọt ngào", với đôi mắt cong, khóe miệng nhếch lên và tiếng cười nhẹ khiến đôi tai tê dại.
Đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt được.
“Ừ, biết rồi.” Anh đáp rồi rời đi.
Kì thi lại sắp bắt đầu, Minh Hi cất lại đồ đạc, lấy bút ra tiếp tục chuẩn bị thi.
Kỳ thi giữa kỳ sẽ kéo dài trong hai ngày, sau khi thi xong là cuối tuần.
Chờ thi xong hết, Phùng Mạn Mạn và cả nhóm quay lại để đón Minh Hi trở về.
“Thi được không Minh Hi?” Phùng Mạn Mạn đi theo bóp vai Minh Hi rồi hỏi.
“Còn tùy vào tiêu chuẩn nữa!” Hàn Mạt trả lời thay Minh Hi, còn bắt chước cách trả lời nữa.
Phùng Mạn Mạn đã sớm nghe Hàn Mạt than phiền, nhịn không được cười ha hả.
“Bạn học Hàn Mai Mai à, cậu thế này là ghen tị đó!” Phùng Mạn Mạn nói với Hàn Mạt.
“Hàn Mai Mai? Tên người yêu cậu đó hả? Cậu đừng có mà bao biện, sách giáo khoa của chúng ta không có xuất hiện cái tên Hàn Mai Mai!” Hàn Mạt lập tức bẻ lại.
“Làm sao đây, tớ mong chờ điểm lắm luôn!” Phùng Mạn Mạn cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Minh Hi, quay đầu hỏi Minh Hi, “Cậu có hồi hộp không?”
Minh Hi không hồi hộp lắm, lắc đầu sau đó hẹn Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết cuối tuần đi ăn bún.
Cô thậm chí còn thở phào một hơi, may mà thi xong rồi, mấy ngày nay nghiêm túc đến có chút mất ngủ, đầu óc hơi ngơ ngẩn, nếu mất đi ý chí thì sẽ xảy ra chuyện.
Cơ thể sẽ mất kiểm soát……
Phùng Mạn Mạn đã bị đánh bại bởi sự bình tĩnh của Minh Hi, một nhóm người cùng nhau quay lại lớp quốc tế.
Bọn họ quay lại thu dọn phòng học, dọn bàn học về vị trí cũ của mình. Ấn Thiếu Thần không thích đồ của mình bị người khác chạm vào nên bàn của anh và Minh Hi chỉ đơn giản là đặt ở hàng cuối cùng, nhét vào trong góc, có đồ trên mặt bàn.
Sau khi bọn họ trở về, phòng học đã được sắp xếp lại gần xong.
“Minh Hi, có người tìm.” Có người gọi Minh Hi.
Minh Hi lập tức đi ra ngoài, nhìn nửa ngày không thấy người nào quen, ngay sau đó thấy một nam sinh đi đếm trước mặt mình: “Là tôi tìm chị.”
“Cậu là……”
“Lớp 10 hỏa tiễn Lâm Trạm Thành, chị có thể đi lại đây một lát không?” Nam sinh nói với cô.
Cô nghi hoặc đi theo.
Phùng Mạn Mạn vẫn luôn theo dõi, sau đó kêu lên: “Chuyện gì thế, Lâm Trạm Thành lớp 10 hỏa tiễn gọi Minh Hi ra ngoài làm gì, thổ lộ à?”
“Biết à?” Thiệu Dư hỏi cô ấy.
“Trường học chúng ta chỉ cần là nam sinh đẹp là tôi đều biết hết, Lâm Trạm Thành hạng nhất khối 10, vốn không thèm để ý đến Gia Hoa chúng ta, bị giáo viên Gia Hoa đào tới đây. Lớn lên trắng trẻo mềm mại, đeo mắt kính, vô cùng ngoan ngoãn lại lịch sự, chỉ là……có hơi lùn.” Phùng Mạn Mạn trả lời.
Ấn Thiếu Thần ngồi trên ghế lau mặt bàn, cũng nhìn lên, từ cửa sổ kính bên hông phòng học, có thể thấy Minh Hi được gọi đến góc cầu thang đối diện, hai người đang nói gì đó.
Thiệu Dư và Hàn Mạt đều nhìn lén Ấn Thiếu Thần, có hơi bất an, sợ rằng vị này nổ tung vì ghen mất.
“Có phải là sức hút giữa học bá với nhau không? Hạng nhất khối 10 thích hạng nhất khối 11 của chúng ta.” Lưu Tuyết cũng theo dõi cùng.
“Minh Hi cao 172 cm, Lâm Trạm Thành mớ có 175 cm, hơi lùn.”
“Ừ, cũng hơi gầy……Minh Hi của chúng ta tuy rằng nhìn gầy nhưng ngực lớn nên có vẻ khỏe mạnh hơn, đứng cạnh cậu ta trông cũng không khác biệt lắm.” Lưu Tuyết lắc đầu, quả thực có chút yếu ớt.
“Chỉ sợ là Minh Hi thích bộ não trâu bò chứ không phải ngoại hình trâu bò.” Phùng Mạn Mạn nhanh chóng liếc Ấn Thiếu Thần một cái, sau đó cười trộm.
Ấn Thiếu Thần hơi khó chịu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phía bên kia, Minh Hi bị Lâm Trạm Thành gọi ra cảm thấy không thể hiểu được.
Lâm Trạm Thành dường như còn căng thẳng hơn cô, cuối cùng vẫn thu hết dũng khí nói với cô: “Chị không được bắt nạt cô ấy!”
“Hả?” Minh Hi không thể hiểu được, cô bắt nạt ai? Minh Hi này không phải Minh Hi kia, cô chưa có làm gì hết nha!
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!” Lâm Trạm Thành lập tức bổ sung một câu.
“Ai?”
Lâm Trạm Thành nuốt một ngụm nước bọt: “Minh Nguyệt……”
“À, chị không có bắt nạt em ấy.”
“Tôi biết rõ chị hư hỏng thế nào!” Lâm Trạm Thành lập tức hung ác nói.
Minh Hi đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, híp mắt nhìn Lâm Trạm Thành.
Minh Hi đọc sách qua loa, thường xuyên không nhớ được tên nhân vật phụ, như những người xuyên sách khác sẽ nhớ rõ vai chính trọng sinh ngày nào, ngày nào sẽ xảy ra chuyện gì.
Minh Hi không nhớ được, cô đọc không để ý đến những thứ đó, cưỡi ngựa xem hoa mà xem. Hơn nữa cô đã xuyên sách hơn ba năm rồi, rất nhiều cốt truyện đều là có những sự kiện xảy ra nhắc cô nhớ, cô mới nhớ tới.
Cô không biết người này là ai, chỉ nghĩ có khi nào lại xuất hiện thêm một người trọng sinh?
Rối loạn vậy sao?
Đây là sự hỗn loạn đầu tiên trong lịch sử.
Nhưng còn may là những anh hùng trong truyện Thủy Hử không đến đây.
Lúc trước cô cảm thấy mình chỉ cần ứng phó với một mình Ấn Thiếu Thần là được, bây giờ lại xuất hiện thêm người nữa…… Thật là làm Minh Hi trở tay không kịp.
“Vậy em cố lên nha!” Minh Hi lại còn có tâm trạng cổ vũ cho Lâm Trạm Thành.
“Chị đang xem thường tôi à?” Lâm Trạm Thành hơi hơi nhíu mày.
Minh Hi lắc đầu: “Không có.”
Thật ra Lâm Trạm Thành đến đây như thế có hơi rút dây động rừng, làm cô chú ý tới cậu ta.
Bất quá Minh Hi nghĩ đến Ấn Thiếu Thần sau khi trọng sinh liền trở thành một học sinh trung học xuất chúng, chắc là bia đỡ đạn trọng sinh cũng sẽ không có tiến bộ gì lớn lắm.
Cái này giống như một bia đỡ đạn trọng sinh, cậu ta có một kẻ thù, cậu ta liền trực tiếp chạy tới tuyên chiến, bị kẻ thù theo dõi, sau đó chắc là trở thành lót đường, chết như thế nào cũng không biết.
Đứa nhỏ này có ngốc không chứ?
Sao vào được lớp hỏa tiễn vậy?
Dựa vào sắp đặt trong sách sao?
Vẫn là cô nghĩ nhiều, Lâm Trạm Thành này không trọng sinh, chỉ là cảm thấy cô sẽ thương tổn Minh Nguyệt nên mới đến đây cảnh cáo cô.
Lâm Trạm Thành còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị người khác ngắt ngang.
“Nói gì thế?” Ấn Thiếu Thần đi tới hỏi.
Lâm Trạm Thành thấy Ấn Thiếu Thần, mím môi quay đi không nói gì.
Minh Hi cũng không ngăn cản, chỉ quay đầu lại nói với Ấn Thiếu Thần: “Không có gì đâu.”
“Về sau người khác kêu cậu ra ngoài cậu cũng đừng quan tâm.”
“Lỡ như có việc thì sao?”
“Có việc gấp thì để cho người đó gọi cảnh sát.”
“……”
Không thể hiểu được.