Chương 15
Trong tình huống vô cùng nghiêm túc thế này mà Thiệu Dư thấy Ấn Thiếu Thần vẫn có thể giúp Minh Hi che mắt liền không nhịn được cười một tràng.
Cười xong, thấy Phùng Mạn Mạn đang trừng mắt nhìn mình, lập tức nghiêm túc trở lại.
“Được rồi, chuyện ở đây cứ để chúng tôi giải quyết, các cậu về trước đi, đặc biệt hai người nhớ chăm sóc tốt cho bạn cùng bàn của tôi nhé.” Thiệu Dư nói xong, đẩy đám Minh Hi rời khỏi đó.
Phùng Mạn Mạn cũng bị Lưu Tuyết và Minh Hi kéo đi, trở lại lớp quốc tế.
Đường Tử Kì ngồi trong phòng học nhìn mấy người bọn họ, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút chướng mắt.
Chẳng phải nói rằng sau này Ấn Thiếu Thần sẽ trở thành bạn trai của mình sao?
Vậy tình huống hiện tại giữa Ấn Thiếu Thần và Minh Hi là thế nào?
Dù chưa bắt đầu qua lại với Ấn Thiếu Thần nhưng Đường Tử Kì cũng cảm thấy có chút chua xót.
Minh Hi chỉ vừa mới bước vào lớp thì chợt nghe thấy lớp hỏa tiễn bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh, còn có âm thanh của bàn ghế va vào nhau, dường như đám người Ấn Thiếu Thần lại làm ra hành động nghiêm trọng nào đó.
Minh Hi lo lắng hỏi Lưu Tuyết: "Sẽ không làm ầm ĩ đến mức nghiêm trọng chứ?"
“Có Ấn Thiếu Thần ở đây thì không sao đâu.” Lưu Tuyết nói xong liền tiếp tục an ủi Phùng Mạn Mạn, dường như không hề lo lắng chút nào.
Năm sáu phút sau, Ấn Thiếu Thần và những người khác quay trở lại lớp quốc tế, sau khi ngồi xuống, Ấn Thiếu Thần trực tiếp cởi giày, ngồi xuống ghế phát ra một tiếng vang.
Minh Hi nhìn xuống thấy đôi giày của Ấn Thiếu Thần bị dính máu, ngay cả dây giày trắng cũng bị nhuộm màu, trông rất buồn nôn.
“Tôi giúp cậu giặt giày nhé.” Minh Hi xung phong nhận việc.
“Ừ.” Ấn Thiếu Thần đáp lại.
“Thật ra Mạn Mạn nóng giận nên mới mắng chửi người khác, buột miệng mắng Đường Tử Kì vài câu cũng chỉ là vô tình, cậu đừng để ý.” Đầu tiên Minh Hi tặng một quả táo ngọt, sau đó cầu xin tha thứ giúp Phùng Mạn Mạn.
Ấn Thiếu Thần nghi hoặc nhìn Minh Hi rồi hỏi: "Đường Tử Kì là ai?"
“Hoa hậu giảng đường vừa mới chuyển vào lớp bên cạnh đó!” Minh Hi đáp.
Ấn Thiếu Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, anh không nhớ rõ họ tên đầy đủ, sau đó tiếp tục hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"
"……"
Cuốn sách này chắc chắn là xong đời rồi.
Bây giờ nam chính còn không nhớ được nữ chính là ai.
Này! Nữ chính đã bắt đầu theo đuổi anh rồi kìa. Anh có muốn ăn nhẹ không? Chẳng lẽ còn bắt nhân vật phản diện như cô ra trợ giúp à?
Nhân vật phản diện như cô cũng vì cuốn sách này mà rầu thúi ruột.
Hàn Mạt ló đầu qua nói: "Tôi không nghĩ Đường Tử Kì là hoa hậu giảng đường, nhiều nhất là hỏa hoa của lớp hỏa tiễn thôi."
Thiệu Dư lập tức bật cười khi nghe thấy cái tên này.
“Đúng vậy, tên của lớp bọn họ không hay, hỏa hoa, hỏa thảo, không giống tên lớp chúng ta đầy khí phách, quốc hoa, quốc thảo.” Hàn Mạt gật gật đầu bình luận “Quốc thảo Ấn Thiếu Thần, quốc hoa Minh Hi, có ai phản đối không?"
Phùng Mạn Mạn còn đang khóc đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi! Quốc hoa rõ ràng là tôi!"
Thiệu Dư lập tức vỗ tay tán thưởng người bạn cùng bàn của mình.
Phùng Mạn Mạn tức giận đánh Thiệu Dư vài cái.
Thấy Phùng Mạn Mạn cuối cùng đã bình thường trở lại, Minh Hi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Phùng Mạn Mạn.
Phùng Mạn Mạn nhìn Minh Hi, chần chờ một chút rồi nói: "Cậu không cần lo lắng quá đâu, cãi nhau thì cái gì cũng nói, cậu dựng cờ thì cũng không ai quan tâm đâu."
Phùng Mạn Mạn sợ rằng Minh Hi vì mình mà không xuống đài được.
Kết quả Minh Hi lại nghiêm túc mà nói: “Tớ nghiêm túc thật.”
“Thật lợi hại, Minh Hi của chúng ta muốn đánh bại mười cao thủ của trường trong nháy mắt.” Những lời này của Hàn Mạt không chân thành.
"Tôi học thật sự khá tốt. Vài năm gần đây tiến bộ rất nhiều." Minh Hi giải thích cho họ.
“Đúng vậy, cậu có một nền tảng tốt, cậu có rất nhiều không gian để vươn lên.” Hàn Mạt vẫn không tin lời Minh Hi nói.
Minh Hi không biết giải thích thế nào.
Phùng Mạn Mạn cũng rất lo lắng, hỏi Minh Hi: "Tớ biết bên cạnh có một ngôi chùa rất linh, không thì cuối tuần chúng ta qua đó cúng bái đi?"
“Không phải bên cạnh là chùa cầu con cái sao?” Thiệu Dư nghi ngờ hỏi.
“Lưới trời lồng lộng, biết đâu cảm nhận được tấm chân tình của chúng ta thì sao?” Phùng Mạn Mạn hỏi.
Hàn Mạt tiếp tục lắc đầu: "Không đáng tin, không đáng tin, không bằng trong khoảng thời gian này mỗi người chúng ta chăm chỉ học một môn đi, đến lúc đó Minh Hi chép bài môn của chúng ta. Với sự phối hợp này, Minh Hi có thể có tổng số điểm là 300."
“Được đó.” Phùng Mạn Mạn gật đầu.
Minh Hi: "……"
Nhìn những người này bắt đầu thảo luận xem ai sẽ học môn nào một cách nghiêm túc, Minh Hi không khỏi thở dài.
“Đi giặt giày đi.” Ấn Thiếu Thần đột nhiên lạnh lùng xen vào một câu.
“Sắp vào học rồi.” Minh Hi ngạc nhiên nói.
“Nên chạy nhanh đi.”
Hàn Mạt xung phong nhận việc: "Cậu giặt giày đi, tôi về phòng ngủ lấy cho Ấn Thiếu một đôi giày khác."
Minh Hi thở dài, cầm giày, lấy xà phòng trong lớp đi giặt giày.
*
Cuối tuần.
Minh Hi kéo Minh Nguyệt đi mua sắm, nói là để khuây khỏa tâm trạng.
Minh Nguyệt không có hứng thú lắm với việc mua sắm, khi tới trung tâm mua sắm phần lớn thời gian đều chơi với máy nhảy audition.
Minh Hi không thể theo kịp, tiếp tục tập cùng rất xấu hổ nên chỉ một mực đứng bên cạnh nhìn.
Khi Hà Nhiên trên eo đeo một chuỗi gấu bông đi tới, Minh Hi vẫn đang cầm hai cốc trà sữa ngây ngốc Minh Nguyệt.
Anh ta đứng bên cạnh Minh Hi, buồn bực hỏi "Cậu không chơi à?"
“Hả?” Minh Hi không phản ứng, quay đầu nhìn Hà Nhiên, còn vô cùng sửng sốt.
“Tôi rất dọa người à?” Hà Nhiên hỏi Minh Hi.
Minh Hi lắc đầu: "Chỉ là tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu."
"Tôi trốn một lớp học thêm, không có nơi nào để đi nên đến đây chơi một lát."
“Cậu học môn gì?” Minh Hi rõ ràng là đối với mặt học tập vẫn có hứng thú hơn.
"Khoa học tự nhiên."
Sau khi Hà Nhiên trả lời, thấy Minh Hi có vẻ đăm chiêu, nhịn không được nói: "Nghe nói cậu đánh cược với Dương Hào, còn nói muốn vượt mặt cậu ta? Bây giờ cũng muốn học thêm phải không? Thật ra thì cái loại cặn bã như vậy chỉ cần đánh một trận là được, không cần thiết phải làm những điều này."
"Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ta."
"Con người cậu ta tuy rằng chẳng ra gì nhưng học lực lại nằm trong top mười của lớp chúng tôi, căn bản tương đương với top mười toàn trường."
"Ồ."
Hà Nhiên lại nhìn Minh Hi, thấy Minh Hi vẫn nghiêm túc thì không nhịn được cười: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
"Ừ."
"Cảm giác cậu đã khác trước rất nhiều."
“Đúng là thay đổi một chút.”
"Cần tôi giới thiệu cho cậu các lớp học thêm không? Tôi có biết một vài nơi tốt trong thành phố này, quan trọng là cậu muốn học thêm cái gì." Hà Nhiên nói gì thì cũng là một học bá, gia đình theo dõi việc học của anh ta rất chặt, ở phương diện này Hà Nhiên cũng có chút kinh nghiệm, có thể giới thiệu một nơi đáng tin cậy cho Minh Hi.
"Tôi muốn tham gia một lớp học nói tiếng Anh."
"Hả..." Học sinh trong lớp quốc tế học thêm tiếng Anh.
Hai người đang tán gẫu, Minh Nguyệt đã nhảy xong một bài, cô ấy dựa vào lan can nhìn hai người hỏi: "Có cần tôi tránh đi không?"
Minh Hi lắc đầu: "Không."
Hà Nhiên gật đầu: "Cũng được."
Minh Nguyệt nhìn họ nhướng mày, đương nhiên cô ấy cũng biết Minh Hi từng đau khổ vì không theo đuổi được Hà Nhiên, đoán Minh Hi vẫn còn hơi khó xử nên cô ấy bước xuống và nói tiếp: “Tôi chơi đủ rồi, định về nhà, hai người cứ tiếp tục đi.”
“Ừ, cảm ơn cậu đã thông cảm, có muốn chọn một con gấu bông mang đi không?” Hà Nhiên cho Minh Nguyệt xem chiến lợi phẩm mình đeo trên eo.
“Sao cậu làm được thế?” Minh Nguyệt nhìn thấy thì nhịn không được hỏi.
“Đều phải có kĩ xảo, khi nào có thời gian tôi sẽ dạy cậu.” Hà Nhiên đáp.
Minh Nguyệt nhận lấy một con voi từ Hà Nhiên, cầm ly trà sữa trên tay Minh Hi rồi trực tiếp rời đi.
Minh Hi không muốn tiếp xúc nhiều với Hà Nhiên, cô muốn đi theo nhưng lại bị Hà Nhiên bắt lấy cổ tay: "Qua đây nói chuyện với tôi một lát đi, tôi luôn muốn hẹn cậu nhưng cậu thậm chí còn rất ít khi đi ra khỏi cửa lớp."
Cô sợ rằng sau khi đi ra ngoài không vào chỗ ngồi được, vì vậy cô đã uống ít nước hơn, chỉ vì sợ phải đi vệ sinh.
Thấy Minh Hi không định rời đi nữa, Hà Nhiên mới buông lỏng cổ tay Minh Hi ra, nhìn xung quanh rồi đưa Minh Hi vào một quán ăn.
Hai người ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, Hà Nhiên đẩy thực đơn đến trước mặt Minh Hi, nói: "Gọi món đi."
“Phải nói chuyện lâu lắm à?” Cô hỏi.
“Chỉ là muốn mời cậu ăn thôi.” Hà Nhiên đúng tình hợp lí mà trả lời.
Minh Hi cũng không rối rắm nhiều, sau khi gọi món mình muốn ăn, cô ngồi trên ghế mặt đối mặt với Hà Nhiên.
Hà Nhiên không ngồi ngay ngắn mà nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, tay chống cằm nhìn Minh Hi rồi nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu."
"Hả?"
"Những bức thư tình mà cậu viết cho tôi đã bị rò rỉ ra ngoài từ phía của tôi."
Minh Hi không trả lời, dùng ống hút khuấy trà sữa trân châu.
"Lúc đó cậu đã chuyển trường rồi, bạn bè đến nhà chơi, tôi đi chuẩn bị đồ uống thì họ tự lục lọi phát hiện ra, còn chụp ảnh gửi vào nhóm lớp, tôi muốn ngăn lại cũng không kịp. Vốn việc đã qua rồi, nghe nói cậu sẽ chuyển lại về trường nên nó bị đào lại và đưa lên diễn đàn."
“Ồ.” Minh Hi đáp lại.
“Gần đây tôi cũng đã trải nghiệm cảm giác bị chỉ trích, bọn họ nói rằng tôi hối hận, cảm giác này thật sự rất tệ, cho nên tôi cảm thấy có lỗi với cậu.” Hà Nhiên nói tiếp.
Bức thư tình do nguyên chủ viết.
Người thích Hà Nhiên cũng là nguyên chủ.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Minh Hi hiện tại mới là người hứng chịu những lời chỉ trích.
Cô cũng muốn thoải mái, nhưng sau những tình huống gay go sau khi trở lại trường học, cô không thể hoàn toàn bỏ qua.
"Thực ra tôi không nghĩ thích một người là chuyện hết sức nực cười. Điều nực cười là lúc đó tôi không xứng với cậu mà lại thích cậu. Vì sự không lường sức mình này mà tôi trở thành trò cười của người khác.” Minh Hi đột ngột nói.
Hà Nhiên nghe cô nói thì ngẩn ra nhưng không trả lời ngay lập tức.
"Tôi không muốn tính toán gì với cậu cả, mọi chuyện đã xảy ra rồi, dù cậu có xin lỗi cũng không thể bù đắp được gì. Tôi chỉ muốn để sự việc qua đi. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu cũng đừng bận tâm đến tôi, để mọi người nghĩ rằng chúng ta không qua lại là tốt nhất. Người khác đã quên chuyện này. Bây giờ thỉnh thoảng cậu đến gặp tôi, ầm ĩ ra một rắc rối nào đó thì sẽ làm cho những người khác một lần nữa nhắc lại việc trước kia."
Cuối cùng Hà Nhiên cũng hiểu ý của Minh Hi, tiếp tục ngồi bất động trên ghế không nói tiếng nào, mặt nở một nụ cười cay đắng.
Người phục vụ bắt đầu đem các món ăn ra, những thứ Minh Hi đã gọi đếu được mang lên.
Minh Hi mặc kệ Hà Nhiên, tự mình ăn.
Hà Nhiên chỉ gọi một miếng bánh ngọt và đồ uống, múc một miếng ăn rồi tiếp tục nhìn Minh Hi.
Điện thoại của Minh Hi rung lên, cô xem thử, đó là tin nhắn của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần: Cậu đang ở đâu?
Minh Hi nhìn tin nhắn có chút không nói nên lời, chẳng lẽ bất cứ lúc nào cô cũng phải báo cáo vị trí của mình cho anh à?
Cô đặt điện thoại xuống không trả lời, khi ngẩng đầu lên thì thấy Hà Nhiên đang nhìn ra cửa kính.
Cô nhìn theo liền thấy ba người đang đứng bên ngoài bức tường kính trong suốt của nhà hàng.
Ấn Thiếu Thần đang cầm điện thoại di động trong tay, đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn Minh Hi, vẻ mặt u ám.
Thiệu Dư vẫn là bộ dạng tươi cười như cũ, dường như đang xem một vở kịch.
Hàn Mạt đang nói gì đó với Thiệu Dư, Ming Xi không nghe rõ.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Nam sinh lớp các cậu thật thú vị.” Hà Nhiên khi nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán.
Minh Hi chỉ biết khóc than, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn: Tôi đang ở trước mắt cậu.
Minh Hi thực sự không hiểu.
Tại sao nguyên chủ lại nhắm tới Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kì nhiều như vậy? Đặc biệt là trước khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh không ở cùng một chỗ với Đường Tử Kì nhưng nguyên chủ vẫn nhắm vào Ấn Thiếu Thần rốt cuộc là vì sao?
Thái độ hiện tại của Ấn Thiếu Thần đối với cô là thế nào? Theo dõi toàn bộ các phương diện không có điểm mù à?
Cái quái gì vậy, cuốn sách này thực sự không thể giải thích được!
Vai nhân vật phản diện này cô không muốn đảm nhận chút nào!
Cười xong, thấy Phùng Mạn Mạn đang trừng mắt nhìn mình, lập tức nghiêm túc trở lại.
“Được rồi, chuyện ở đây cứ để chúng tôi giải quyết, các cậu về trước đi, đặc biệt hai người nhớ chăm sóc tốt cho bạn cùng bàn của tôi nhé.” Thiệu Dư nói xong, đẩy đám Minh Hi rời khỏi đó.
Phùng Mạn Mạn cũng bị Lưu Tuyết và Minh Hi kéo đi, trở lại lớp quốc tế.
Đường Tử Kì ngồi trong phòng học nhìn mấy người bọn họ, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút chướng mắt.
Chẳng phải nói rằng sau này Ấn Thiếu Thần sẽ trở thành bạn trai của mình sao?
Vậy tình huống hiện tại giữa Ấn Thiếu Thần và Minh Hi là thế nào?
Dù chưa bắt đầu qua lại với Ấn Thiếu Thần nhưng Đường Tử Kì cũng cảm thấy có chút chua xót.
Minh Hi chỉ vừa mới bước vào lớp thì chợt nghe thấy lớp hỏa tiễn bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh, còn có âm thanh của bàn ghế va vào nhau, dường như đám người Ấn Thiếu Thần lại làm ra hành động nghiêm trọng nào đó.
Minh Hi lo lắng hỏi Lưu Tuyết: "Sẽ không làm ầm ĩ đến mức nghiêm trọng chứ?"
“Có Ấn Thiếu Thần ở đây thì không sao đâu.” Lưu Tuyết nói xong liền tiếp tục an ủi Phùng Mạn Mạn, dường như không hề lo lắng chút nào.
Năm sáu phút sau, Ấn Thiếu Thần và những người khác quay trở lại lớp quốc tế, sau khi ngồi xuống, Ấn Thiếu Thần trực tiếp cởi giày, ngồi xuống ghế phát ra một tiếng vang.
Minh Hi nhìn xuống thấy đôi giày của Ấn Thiếu Thần bị dính máu, ngay cả dây giày trắng cũng bị nhuộm màu, trông rất buồn nôn.
“Tôi giúp cậu giặt giày nhé.” Minh Hi xung phong nhận việc.
“Ừ.” Ấn Thiếu Thần đáp lại.
“Thật ra Mạn Mạn nóng giận nên mới mắng chửi người khác, buột miệng mắng Đường Tử Kì vài câu cũng chỉ là vô tình, cậu đừng để ý.” Đầu tiên Minh Hi tặng một quả táo ngọt, sau đó cầu xin tha thứ giúp Phùng Mạn Mạn.
Ấn Thiếu Thần nghi hoặc nhìn Minh Hi rồi hỏi: "Đường Tử Kì là ai?"
“Hoa hậu giảng đường vừa mới chuyển vào lớp bên cạnh đó!” Minh Hi đáp.
Ấn Thiếu Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, anh không nhớ rõ họ tên đầy đủ, sau đó tiếp tục hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"
"……"
Cuốn sách này chắc chắn là xong đời rồi.
Bây giờ nam chính còn không nhớ được nữ chính là ai.
Này! Nữ chính đã bắt đầu theo đuổi anh rồi kìa. Anh có muốn ăn nhẹ không? Chẳng lẽ còn bắt nhân vật phản diện như cô ra trợ giúp à?
Nhân vật phản diện như cô cũng vì cuốn sách này mà rầu thúi ruột.
Hàn Mạt ló đầu qua nói: "Tôi không nghĩ Đường Tử Kì là hoa hậu giảng đường, nhiều nhất là hỏa hoa của lớp hỏa tiễn thôi."
Thiệu Dư lập tức bật cười khi nghe thấy cái tên này.
“Đúng vậy, tên của lớp bọn họ không hay, hỏa hoa, hỏa thảo, không giống tên lớp chúng ta đầy khí phách, quốc hoa, quốc thảo.” Hàn Mạt gật gật đầu bình luận “Quốc thảo Ấn Thiếu Thần, quốc hoa Minh Hi, có ai phản đối không?"
Phùng Mạn Mạn còn đang khóc đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi! Quốc hoa rõ ràng là tôi!"
Thiệu Dư lập tức vỗ tay tán thưởng người bạn cùng bàn của mình.
Phùng Mạn Mạn tức giận đánh Thiệu Dư vài cái.
Thấy Phùng Mạn Mạn cuối cùng đã bình thường trở lại, Minh Hi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Phùng Mạn Mạn.
Phùng Mạn Mạn nhìn Minh Hi, chần chờ một chút rồi nói: "Cậu không cần lo lắng quá đâu, cãi nhau thì cái gì cũng nói, cậu dựng cờ thì cũng không ai quan tâm đâu."
Phùng Mạn Mạn sợ rằng Minh Hi vì mình mà không xuống đài được.
Kết quả Minh Hi lại nghiêm túc mà nói: “Tớ nghiêm túc thật.”
“Thật lợi hại, Minh Hi của chúng ta muốn đánh bại mười cao thủ của trường trong nháy mắt.” Những lời này của Hàn Mạt không chân thành.
"Tôi học thật sự khá tốt. Vài năm gần đây tiến bộ rất nhiều." Minh Hi giải thích cho họ.
“Đúng vậy, cậu có một nền tảng tốt, cậu có rất nhiều không gian để vươn lên.” Hàn Mạt vẫn không tin lời Minh Hi nói.
Minh Hi không biết giải thích thế nào.
Phùng Mạn Mạn cũng rất lo lắng, hỏi Minh Hi: "Tớ biết bên cạnh có một ngôi chùa rất linh, không thì cuối tuần chúng ta qua đó cúng bái đi?"
“Không phải bên cạnh là chùa cầu con cái sao?” Thiệu Dư nghi ngờ hỏi.
“Lưới trời lồng lộng, biết đâu cảm nhận được tấm chân tình của chúng ta thì sao?” Phùng Mạn Mạn hỏi.
Hàn Mạt tiếp tục lắc đầu: "Không đáng tin, không đáng tin, không bằng trong khoảng thời gian này mỗi người chúng ta chăm chỉ học một môn đi, đến lúc đó Minh Hi chép bài môn của chúng ta. Với sự phối hợp này, Minh Hi có thể có tổng số điểm là 300."
“Được đó.” Phùng Mạn Mạn gật đầu.
Minh Hi: "……"
Nhìn những người này bắt đầu thảo luận xem ai sẽ học môn nào một cách nghiêm túc, Minh Hi không khỏi thở dài.
“Đi giặt giày đi.” Ấn Thiếu Thần đột nhiên lạnh lùng xen vào một câu.
“Sắp vào học rồi.” Minh Hi ngạc nhiên nói.
“Nên chạy nhanh đi.”
Hàn Mạt xung phong nhận việc: "Cậu giặt giày đi, tôi về phòng ngủ lấy cho Ấn Thiếu một đôi giày khác."
Minh Hi thở dài, cầm giày, lấy xà phòng trong lớp đi giặt giày.
*
Cuối tuần.
Minh Hi kéo Minh Nguyệt đi mua sắm, nói là để khuây khỏa tâm trạng.
Minh Nguyệt không có hứng thú lắm với việc mua sắm, khi tới trung tâm mua sắm phần lớn thời gian đều chơi với máy nhảy audition.
Minh Hi không thể theo kịp, tiếp tục tập cùng rất xấu hổ nên chỉ một mực đứng bên cạnh nhìn.
Khi Hà Nhiên trên eo đeo một chuỗi gấu bông đi tới, Minh Hi vẫn đang cầm hai cốc trà sữa ngây ngốc Minh Nguyệt.
Anh ta đứng bên cạnh Minh Hi, buồn bực hỏi "Cậu không chơi à?"
“Hả?” Minh Hi không phản ứng, quay đầu nhìn Hà Nhiên, còn vô cùng sửng sốt.
“Tôi rất dọa người à?” Hà Nhiên hỏi Minh Hi.
Minh Hi lắc đầu: "Chỉ là tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu."
"Tôi trốn một lớp học thêm, không có nơi nào để đi nên đến đây chơi một lát."
“Cậu học môn gì?” Minh Hi rõ ràng là đối với mặt học tập vẫn có hứng thú hơn.
"Khoa học tự nhiên."
Sau khi Hà Nhiên trả lời, thấy Minh Hi có vẻ đăm chiêu, nhịn không được nói: "Nghe nói cậu đánh cược với Dương Hào, còn nói muốn vượt mặt cậu ta? Bây giờ cũng muốn học thêm phải không? Thật ra thì cái loại cặn bã như vậy chỉ cần đánh một trận là được, không cần thiết phải làm những điều này."
"Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ta."
"Con người cậu ta tuy rằng chẳng ra gì nhưng học lực lại nằm trong top mười của lớp chúng tôi, căn bản tương đương với top mười toàn trường."
"Ồ."
Hà Nhiên lại nhìn Minh Hi, thấy Minh Hi vẫn nghiêm túc thì không nhịn được cười: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
"Ừ."
"Cảm giác cậu đã khác trước rất nhiều."
“Đúng là thay đổi một chút.”
"Cần tôi giới thiệu cho cậu các lớp học thêm không? Tôi có biết một vài nơi tốt trong thành phố này, quan trọng là cậu muốn học thêm cái gì." Hà Nhiên nói gì thì cũng là một học bá, gia đình theo dõi việc học của anh ta rất chặt, ở phương diện này Hà Nhiên cũng có chút kinh nghiệm, có thể giới thiệu một nơi đáng tin cậy cho Minh Hi.
"Tôi muốn tham gia một lớp học nói tiếng Anh."
"Hả..." Học sinh trong lớp quốc tế học thêm tiếng Anh.
Hai người đang tán gẫu, Minh Nguyệt đã nhảy xong một bài, cô ấy dựa vào lan can nhìn hai người hỏi: "Có cần tôi tránh đi không?"
Minh Hi lắc đầu: "Không."
Hà Nhiên gật đầu: "Cũng được."
Minh Nguyệt nhìn họ nhướng mày, đương nhiên cô ấy cũng biết Minh Hi từng đau khổ vì không theo đuổi được Hà Nhiên, đoán Minh Hi vẫn còn hơi khó xử nên cô ấy bước xuống và nói tiếp: “Tôi chơi đủ rồi, định về nhà, hai người cứ tiếp tục đi.”
“Ừ, cảm ơn cậu đã thông cảm, có muốn chọn một con gấu bông mang đi không?” Hà Nhiên cho Minh Nguyệt xem chiến lợi phẩm mình đeo trên eo.
“Sao cậu làm được thế?” Minh Nguyệt nhìn thấy thì nhịn không được hỏi.
“Đều phải có kĩ xảo, khi nào có thời gian tôi sẽ dạy cậu.” Hà Nhiên đáp.
Minh Nguyệt nhận lấy một con voi từ Hà Nhiên, cầm ly trà sữa trên tay Minh Hi rồi trực tiếp rời đi.
Minh Hi không muốn tiếp xúc nhiều với Hà Nhiên, cô muốn đi theo nhưng lại bị Hà Nhiên bắt lấy cổ tay: "Qua đây nói chuyện với tôi một lát đi, tôi luôn muốn hẹn cậu nhưng cậu thậm chí còn rất ít khi đi ra khỏi cửa lớp."
Cô sợ rằng sau khi đi ra ngoài không vào chỗ ngồi được, vì vậy cô đã uống ít nước hơn, chỉ vì sợ phải đi vệ sinh.
Thấy Minh Hi không định rời đi nữa, Hà Nhiên mới buông lỏng cổ tay Minh Hi ra, nhìn xung quanh rồi đưa Minh Hi vào một quán ăn.
Hai người ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, Hà Nhiên đẩy thực đơn đến trước mặt Minh Hi, nói: "Gọi món đi."
“Phải nói chuyện lâu lắm à?” Cô hỏi.
“Chỉ là muốn mời cậu ăn thôi.” Hà Nhiên đúng tình hợp lí mà trả lời.
Minh Hi cũng không rối rắm nhiều, sau khi gọi món mình muốn ăn, cô ngồi trên ghế mặt đối mặt với Hà Nhiên.
Hà Nhiên không ngồi ngay ngắn mà nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, tay chống cằm nhìn Minh Hi rồi nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu."
"Hả?"
"Những bức thư tình mà cậu viết cho tôi đã bị rò rỉ ra ngoài từ phía của tôi."
Minh Hi không trả lời, dùng ống hút khuấy trà sữa trân châu.
"Lúc đó cậu đã chuyển trường rồi, bạn bè đến nhà chơi, tôi đi chuẩn bị đồ uống thì họ tự lục lọi phát hiện ra, còn chụp ảnh gửi vào nhóm lớp, tôi muốn ngăn lại cũng không kịp. Vốn việc đã qua rồi, nghe nói cậu sẽ chuyển lại về trường nên nó bị đào lại và đưa lên diễn đàn."
“Ồ.” Minh Hi đáp lại.
“Gần đây tôi cũng đã trải nghiệm cảm giác bị chỉ trích, bọn họ nói rằng tôi hối hận, cảm giác này thật sự rất tệ, cho nên tôi cảm thấy có lỗi với cậu.” Hà Nhiên nói tiếp.
Bức thư tình do nguyên chủ viết.
Người thích Hà Nhiên cũng là nguyên chủ.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Minh Hi hiện tại mới là người hứng chịu những lời chỉ trích.
Cô cũng muốn thoải mái, nhưng sau những tình huống gay go sau khi trở lại trường học, cô không thể hoàn toàn bỏ qua.
"Thực ra tôi không nghĩ thích một người là chuyện hết sức nực cười. Điều nực cười là lúc đó tôi không xứng với cậu mà lại thích cậu. Vì sự không lường sức mình này mà tôi trở thành trò cười của người khác.” Minh Hi đột ngột nói.
Hà Nhiên nghe cô nói thì ngẩn ra nhưng không trả lời ngay lập tức.
"Tôi không muốn tính toán gì với cậu cả, mọi chuyện đã xảy ra rồi, dù cậu có xin lỗi cũng không thể bù đắp được gì. Tôi chỉ muốn để sự việc qua đi. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu cũng đừng bận tâm đến tôi, để mọi người nghĩ rằng chúng ta không qua lại là tốt nhất. Người khác đã quên chuyện này. Bây giờ thỉnh thoảng cậu đến gặp tôi, ầm ĩ ra một rắc rối nào đó thì sẽ làm cho những người khác một lần nữa nhắc lại việc trước kia."
Cuối cùng Hà Nhiên cũng hiểu ý của Minh Hi, tiếp tục ngồi bất động trên ghế không nói tiếng nào, mặt nở một nụ cười cay đắng.
Người phục vụ bắt đầu đem các món ăn ra, những thứ Minh Hi đã gọi đếu được mang lên.
Minh Hi mặc kệ Hà Nhiên, tự mình ăn.
Hà Nhiên chỉ gọi một miếng bánh ngọt và đồ uống, múc một miếng ăn rồi tiếp tục nhìn Minh Hi.
Điện thoại của Minh Hi rung lên, cô xem thử, đó là tin nhắn của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần: Cậu đang ở đâu?
Minh Hi nhìn tin nhắn có chút không nói nên lời, chẳng lẽ bất cứ lúc nào cô cũng phải báo cáo vị trí của mình cho anh à?
Cô đặt điện thoại xuống không trả lời, khi ngẩng đầu lên thì thấy Hà Nhiên đang nhìn ra cửa kính.
Cô nhìn theo liền thấy ba người đang đứng bên ngoài bức tường kính trong suốt của nhà hàng.
Ấn Thiếu Thần đang cầm điện thoại di động trong tay, đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn Minh Hi, vẻ mặt u ám.
Thiệu Dư vẫn là bộ dạng tươi cười như cũ, dường như đang xem một vở kịch.
Hàn Mạt đang nói gì đó với Thiệu Dư, Ming Xi không nghe rõ.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Nam sinh lớp các cậu thật thú vị.” Hà Nhiên khi nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán.
Minh Hi chỉ biết khóc than, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn: Tôi đang ở trước mắt cậu.
Minh Hi thực sự không hiểu.
Tại sao nguyên chủ lại nhắm tới Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kì nhiều như vậy? Đặc biệt là trước khi Ấn Thiếu Thần trọng sinh không ở cùng một chỗ với Đường Tử Kì nhưng nguyên chủ vẫn nhắm vào Ấn Thiếu Thần rốt cuộc là vì sao?
Thái độ hiện tại của Ấn Thiếu Thần đối với cô là thế nào? Theo dõi toàn bộ các phương diện không có điểm mù à?
Cái quái gì vậy, cuốn sách này thực sự không thể giải thích được!
Vai nhân vật phản diện này cô không muốn đảm nhận chút nào!