Chương 43: Trời ơi nữa hả?
Nghe bà cô nói tới khúc này cô liền khựng lại. Sau đó đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại mà bà ấy đã mở sẵn chờ cho cô xem. Đó là bức hình khá nhòe nhìn vào là biết bị chụp lén từ xa. Nhưng cô có thể dễ dàng nhận ra thân ảnh cao lớn trong bộ suit đen, và nhất là ánh mắt sáng quắc của chồng mình đang chiếu thẳng đến ống kính không một chút kiêng dè nào cả. Cứ như thể muốn thông báo cho đối phương biết mình đã phát hiện ra họ. Tức nhất là khi chưa kịp nhìn thiệt rõ dung nhan ‘bé ba’ nhìn thoáng qua đã biết là rất ngon nghẻ đang đi cạnh chồng cô, thì con bé Thủy từ đâu phi tới chụp vội lấy điện thoại của mẹ mình, mặt cười nói giả lả giải thích với cô:
- Mẹ em giỡn đó chị đừng có tin nha. Thế gian này người giống người thôi chị.
Sau đó nó cầm vội cánh tay của mẹ mình đang đơ mặt kéo đứng dậy mà lôi đi:
- Sắp đến giờ khai tiệc rồi mẹ đi với con nhanh lên.
Bà cô lúc này ú ớ vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn nhớ hôm qua chính con gái kêu mình tìm cớ cho cô coi được bức ảnh này nhằm làm cô bẽ mặt chơi. Sao bây giờ lại trông bối rối lo sợ như thế?
Cô cũng như bả, cũng nghệt mặt nhìn theo bóng lưng 2 mẹ con kia tai nghe thoang thoáng họ to nhỏ:
- Toi rồi mẹ ơi!
- Mà chuyện gì?
- Ra đây con kể mẹ nghe.
Lúc này mẹ cô từ xa đi lại hỏi chuyện vì giác quan của phụ nữ thường rất nhanh nhạy ba cái vụ xì xầm nhiều chuyện này.
- Cái bà đó ra to nhỏ gì với con thế? Mẹ đứng kia thấy chồng con không biết nói với bồ con Thủy chuyện gì mà khiến nó lật đật ra lôi mẹ nó đi vậy?
Cô lắc đầu giấu chuyện, chỉ kể với mẹ là cô ra hỏi thăm mình thôi chứ không hề nhắc tới chuyện bà già đó ra thẻo lẻo chuyện chồng cô qua Hồng Kông đi với gái bị con Thủy bắt gặp.
Vừa nói, cô vừa hướng mắt đến gã chồng đang đứng đằng kia cầm ly rượu tán gẫu với những người lớn trong giới làm ăn. Và rồi không hẹn mà gặp, hai ánh mắt chạm nhau. Cô thì trong lòng nổi trống đùng đùng nên khuôn mặt đanh lại nhìn là biết tới công chuyện rồi. Còn anh vẫn đứng đó, mặt mày bình tĩnh đối diện với giông tố bên cô, còn khiêu khích nở 1 nụ cười nhếch mép trông đáng ghét xấu xa cực kỳ. Khiến cô giận dỗi quay đi không thèm nhìn anh nữa, tay tiếp tục bấm điện thoại ráng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.
Ta nói vào tiệc cô ăn uống cho có lệ chứ nào có nuốt vào họng nổi. Trong đầu không tài nào quên được hình ảnh được xem ban nãy mà cảm giác như cứ có cái gì đó nghẹn ứ ở cần cổ. Bắt đầu thầm rủa cái tính đào hoa chết tiệt của anh. Và rồi cô quyết định buông đũa không ăn uống gì nữa dù mới là món khai vị.
- Mày đi đâu vậy?
Bà Vi đã đến và ngồi cạnh được 1 lúc, thấy cô đứng dậy bèn gọi với hỏi chuyện. Cô bèn giả bộ xoa bụng nói mình đang đau rồi kiếm cớ chuồn lẹ để không ai hay.
Vì buổi tiệc diễn ra ở khuôn viên nhà ba mẹ nên cô có phòng để về. Đây là căn phòng cô đã gắn bó cũng mấy năm trời rồi mới xa nó có tháng mấy chứ nhiêu. Mặc dù không còn ở đây nhưng ngày ngày vú Hoa vẫn lau dọn không để bụi bặm nên mọi thứ luôn tươm tất gọn gàng ở nguyên vị trí cũ sau khi cô đi lấy chồng.
Chốt cửa phòng, cô bắt đầu tận hưởng cảm giác thời còn độc thân tự do tự tại 1 mình. Chẳng ai quản cũng chẳng phiền lòng vì ai, muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi mà không bị kiểm soát miễn sao đừng làm việc gì trái với pháp luật. Tạm gác lại những bức rức và trăn trở trong lòng, cô đeo tai nghe lên, mở bài hát yêu thích, kiếm cuốn sách ngày trước còn đọc dang dở và nằm sấp trên giường.
Thời gian cứ thế trôi qua khi cô đang chìm trong sự bình yên thanh thản của mình, mặc dù bụng dạ đôi lúc có hơi réo vì đói 1 xíu nhưng cũng kệ thì ‘tách’. Ánh sáng trong phòng liền bừng lên khiến cô hoàn hồn ngó ra phía sau nơi cửa ra vào. Thoáng giật mình vì thấy anh chồng mà mình đã lãng quên cả tiếng đồng hồ vừa qua đang đứng lù lù góc đó với bộ mặt như vừa bị ai kiếm chuyện, trên tay là khay đựng đồ ăn với vài ba món mà cô thích.
Tháo tai nghe xuống, điều đầu tiên cô nghe được âm thanh từ thế giới bên ngoài là:
- Em nghĩ sao mà đọc sách với cái đèn ngủ tối thui như vậy. Muốn bị đui hay gì?
- Kệ tui.
Trông thấy anh tự nhiên nỗi giận trong lòng liền trào lên, cô cụt lủn đáp lại bằng vẻ mặt nghênh ngang ba gai của mình. Đã thành công chọc anh trợn mắt gằn giọng hất cằm hỏi lại:
- Vừa nói cái gì đó?
Mặc dù không phục nhưng dáng vẻ hung tợn của anh hiện tại đố cô dám cả gan làm càn hay trả treo gì nữa. Chỉ đành thoái lui đuổi khéo địch:
- Anh xuống nhà uống rượu với ba đi, khi nào về gọi 1 tiếng tôi xuống liền. Tôi ở đây chứ có trốn đi đâu đâu mà anh phải quản.
Nói nhiêu đó thôi ấy thế mà cô lại tiếp tục đun sôi máu trong người anh rồi.
- Lại vụ gì nữa? Ấm ấm ức ức cái gì thì nói toẹt ra còn giải quyết. Cứ anh anh tôi tôi nghe ứa gan đếch chịu được?
Vừa nói anh vừa thô lỗ đặt khay đồ ăn xuống cái kệ ngay đó khiến 1 chút đồ ăn bị trào ra ngoài.Và rồi nước mắt của vợ anh cũng trào ra vì sự cục súc của anh luôn.
Cô ngồi trên giường không nói năng thêm câu nào. Nước mắt nhạt nhòa tràn ngập con ngươi tuôn ra 2 bên gò má, cổ họng không thể nào kìm nén được những tiếng ‘hức’ tức tưởi. Anh đi với gái, anh bị người ra bắt quả tang xong giờ còn lớn tiếng quát tháo với cô như thế. Rồi vậy rốt cuộc anh coi cô là cái gì?
Ta nói vừa nhìn thấy cô đổ lệ thôi tự dưng anh bị đứng hình liền, bao nhiêu máu não dồn xuống đi đâu hết trơn. Khuôn mặt ban nãy đanh bao nhiêu giờ chùng xuống dịu dàng lộ vẻ hối hận thấy rõ:
- Anh xin lỗi!
Vừa nói, anh vừa tiến tới đưa tay ra định bụng lau nước mắt cho cô nhưng cô liền quay đi tỏ ý né tránh. Chịu không nổi, anh dang tay ôm cô chặt vào ngực mình siết lại không cho cô chạy thoát. Hai bên cứ thế giằng co bổ nhào xuống giường như chơi vật lộn.
- Anh buông ra chưa hả? Mau buông ra chưa?
- Tôi không buông, vợ tui tui ôm.
Một bên thì hết đấm hết đẩy hết cắn vừa khóc vừa mắng nhiếc. Bên còn lại cứ thế mà ôm chặt quyết không buông khiến tình cảnh bắt đầu trở nên có chút hài hài.
- Anh đi mà ôm gái đừng có mà ôm tui, tui không phải vợ anh.
- Gái nào? Em gái tui đó chứ ở đó gái nào? Ăn nói tào lao tát cho vỡ răng bây giờ?
Sau 1 hồi ‘đấm đá’ cự lộn cô đã hết khóc mặc dù mặt mũi vẫn đỏ au. Bởi vì sức mạnh đàn áp của anh quá lớn nên dù có vẫy vùng cùng kiệt thế nào cô cũng không thể thoát khỏi. Nên đành dồn hết lực vào cái mỏ dẩu lên cãi tới bến.
- Anh đừng có mà xạo, em gái gì mà bên tận Hồng Kông sao tui chưa bao giờ nghe qua? Nè, ngon thì tát đi! Cái mặt này nhiều máu lắm nè. Ngon thì táng vô.
- Đâu? Chỗ nào nhiều máu?
Cánh tay anh đưa lên nhắm thẳng tới má cô mà hạ xuống khiến cô nheo mắt lại vì bản năng. Rồi thì ‘ưm’, không có 1 cái táng nào hết mà bàn tay ấy bóp lấy má cô chu lên để anh hôn cho dễ dàng. Một nụ hôn sâu đậm nồng cháy rút cạn kiện những giận hờn của cô nãy giờ. Cũng may là ‘dâu’ cô đang rụng nếu không, chắc chắn sẽ có 1 vụ ‘nổ súng’ tàn khốc ngay tại đây rồi.
Khi kết thúc nụ hôn cũng là lúc 2 cái mỏ có chút sưng tấy. Nằm đè ở bên trên nhìn xuống cô vợ nhỏ nhắn vừa mới bị thu phục của mình. Anh lưu manh cạ nơi đang nóng hổi cũng như nhạy cảm nhất của bản thân lên đùi cô, vừa thở mạnh vừa nói:
- ‘Thanh gươm’ này không sợ rướm máu của em những lúc cấp bách như thế này. Nhưng vì phải đảm bảo sức khỏe sinh sản sau này của em được tốt nên đành nhờ em dùng tay tuốt vỏ gươm nữa rồi.
Dứt lời, anh đặt bàn tay cô xuống nơi đang cộm lên khiến mình ngứa ngáy khó chịu nãy giờ. Còn cô thì phồng mang trợn má:
- Trời ơi nữa hả?
Cứu tui! Cứu tui!
- Mẹ em giỡn đó chị đừng có tin nha. Thế gian này người giống người thôi chị.
Sau đó nó cầm vội cánh tay của mẹ mình đang đơ mặt kéo đứng dậy mà lôi đi:
- Sắp đến giờ khai tiệc rồi mẹ đi với con nhanh lên.
Bà cô lúc này ú ớ vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn nhớ hôm qua chính con gái kêu mình tìm cớ cho cô coi được bức ảnh này nhằm làm cô bẽ mặt chơi. Sao bây giờ lại trông bối rối lo sợ như thế?
Cô cũng như bả, cũng nghệt mặt nhìn theo bóng lưng 2 mẹ con kia tai nghe thoang thoáng họ to nhỏ:
- Toi rồi mẹ ơi!
- Mà chuyện gì?
- Ra đây con kể mẹ nghe.
Lúc này mẹ cô từ xa đi lại hỏi chuyện vì giác quan của phụ nữ thường rất nhanh nhạy ba cái vụ xì xầm nhiều chuyện này.
- Cái bà đó ra to nhỏ gì với con thế? Mẹ đứng kia thấy chồng con không biết nói với bồ con Thủy chuyện gì mà khiến nó lật đật ra lôi mẹ nó đi vậy?
Cô lắc đầu giấu chuyện, chỉ kể với mẹ là cô ra hỏi thăm mình thôi chứ không hề nhắc tới chuyện bà già đó ra thẻo lẻo chuyện chồng cô qua Hồng Kông đi với gái bị con Thủy bắt gặp.
Vừa nói, cô vừa hướng mắt đến gã chồng đang đứng đằng kia cầm ly rượu tán gẫu với những người lớn trong giới làm ăn. Và rồi không hẹn mà gặp, hai ánh mắt chạm nhau. Cô thì trong lòng nổi trống đùng đùng nên khuôn mặt đanh lại nhìn là biết tới công chuyện rồi. Còn anh vẫn đứng đó, mặt mày bình tĩnh đối diện với giông tố bên cô, còn khiêu khích nở 1 nụ cười nhếch mép trông đáng ghét xấu xa cực kỳ. Khiến cô giận dỗi quay đi không thèm nhìn anh nữa, tay tiếp tục bấm điện thoại ráng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.
Ta nói vào tiệc cô ăn uống cho có lệ chứ nào có nuốt vào họng nổi. Trong đầu không tài nào quên được hình ảnh được xem ban nãy mà cảm giác như cứ có cái gì đó nghẹn ứ ở cần cổ. Bắt đầu thầm rủa cái tính đào hoa chết tiệt của anh. Và rồi cô quyết định buông đũa không ăn uống gì nữa dù mới là món khai vị.
- Mày đi đâu vậy?
Bà Vi đã đến và ngồi cạnh được 1 lúc, thấy cô đứng dậy bèn gọi với hỏi chuyện. Cô bèn giả bộ xoa bụng nói mình đang đau rồi kiếm cớ chuồn lẹ để không ai hay.
Vì buổi tiệc diễn ra ở khuôn viên nhà ba mẹ nên cô có phòng để về. Đây là căn phòng cô đã gắn bó cũng mấy năm trời rồi mới xa nó có tháng mấy chứ nhiêu. Mặc dù không còn ở đây nhưng ngày ngày vú Hoa vẫn lau dọn không để bụi bặm nên mọi thứ luôn tươm tất gọn gàng ở nguyên vị trí cũ sau khi cô đi lấy chồng.
Chốt cửa phòng, cô bắt đầu tận hưởng cảm giác thời còn độc thân tự do tự tại 1 mình. Chẳng ai quản cũng chẳng phiền lòng vì ai, muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi mà không bị kiểm soát miễn sao đừng làm việc gì trái với pháp luật. Tạm gác lại những bức rức và trăn trở trong lòng, cô đeo tai nghe lên, mở bài hát yêu thích, kiếm cuốn sách ngày trước còn đọc dang dở và nằm sấp trên giường.
Thời gian cứ thế trôi qua khi cô đang chìm trong sự bình yên thanh thản của mình, mặc dù bụng dạ đôi lúc có hơi réo vì đói 1 xíu nhưng cũng kệ thì ‘tách’. Ánh sáng trong phòng liền bừng lên khiến cô hoàn hồn ngó ra phía sau nơi cửa ra vào. Thoáng giật mình vì thấy anh chồng mà mình đã lãng quên cả tiếng đồng hồ vừa qua đang đứng lù lù góc đó với bộ mặt như vừa bị ai kiếm chuyện, trên tay là khay đựng đồ ăn với vài ba món mà cô thích.
Tháo tai nghe xuống, điều đầu tiên cô nghe được âm thanh từ thế giới bên ngoài là:
- Em nghĩ sao mà đọc sách với cái đèn ngủ tối thui như vậy. Muốn bị đui hay gì?
- Kệ tui.
Trông thấy anh tự nhiên nỗi giận trong lòng liền trào lên, cô cụt lủn đáp lại bằng vẻ mặt nghênh ngang ba gai của mình. Đã thành công chọc anh trợn mắt gằn giọng hất cằm hỏi lại:
- Vừa nói cái gì đó?
Mặc dù không phục nhưng dáng vẻ hung tợn của anh hiện tại đố cô dám cả gan làm càn hay trả treo gì nữa. Chỉ đành thoái lui đuổi khéo địch:
- Anh xuống nhà uống rượu với ba đi, khi nào về gọi 1 tiếng tôi xuống liền. Tôi ở đây chứ có trốn đi đâu đâu mà anh phải quản.
Nói nhiêu đó thôi ấy thế mà cô lại tiếp tục đun sôi máu trong người anh rồi.
- Lại vụ gì nữa? Ấm ấm ức ức cái gì thì nói toẹt ra còn giải quyết. Cứ anh anh tôi tôi nghe ứa gan đếch chịu được?
Vừa nói anh vừa thô lỗ đặt khay đồ ăn xuống cái kệ ngay đó khiến 1 chút đồ ăn bị trào ra ngoài.Và rồi nước mắt của vợ anh cũng trào ra vì sự cục súc của anh luôn.
Cô ngồi trên giường không nói năng thêm câu nào. Nước mắt nhạt nhòa tràn ngập con ngươi tuôn ra 2 bên gò má, cổ họng không thể nào kìm nén được những tiếng ‘hức’ tức tưởi. Anh đi với gái, anh bị người ra bắt quả tang xong giờ còn lớn tiếng quát tháo với cô như thế. Rồi vậy rốt cuộc anh coi cô là cái gì?
Ta nói vừa nhìn thấy cô đổ lệ thôi tự dưng anh bị đứng hình liền, bao nhiêu máu não dồn xuống đi đâu hết trơn. Khuôn mặt ban nãy đanh bao nhiêu giờ chùng xuống dịu dàng lộ vẻ hối hận thấy rõ:
- Anh xin lỗi!
Vừa nói, anh vừa tiến tới đưa tay ra định bụng lau nước mắt cho cô nhưng cô liền quay đi tỏ ý né tránh. Chịu không nổi, anh dang tay ôm cô chặt vào ngực mình siết lại không cho cô chạy thoát. Hai bên cứ thế giằng co bổ nhào xuống giường như chơi vật lộn.
- Anh buông ra chưa hả? Mau buông ra chưa?
- Tôi không buông, vợ tui tui ôm.
Một bên thì hết đấm hết đẩy hết cắn vừa khóc vừa mắng nhiếc. Bên còn lại cứ thế mà ôm chặt quyết không buông khiến tình cảnh bắt đầu trở nên có chút hài hài.
- Anh đi mà ôm gái đừng có mà ôm tui, tui không phải vợ anh.
- Gái nào? Em gái tui đó chứ ở đó gái nào? Ăn nói tào lao tát cho vỡ răng bây giờ?
Sau 1 hồi ‘đấm đá’ cự lộn cô đã hết khóc mặc dù mặt mũi vẫn đỏ au. Bởi vì sức mạnh đàn áp của anh quá lớn nên dù có vẫy vùng cùng kiệt thế nào cô cũng không thể thoát khỏi. Nên đành dồn hết lực vào cái mỏ dẩu lên cãi tới bến.
- Anh đừng có mà xạo, em gái gì mà bên tận Hồng Kông sao tui chưa bao giờ nghe qua? Nè, ngon thì tát đi! Cái mặt này nhiều máu lắm nè. Ngon thì táng vô.
- Đâu? Chỗ nào nhiều máu?
Cánh tay anh đưa lên nhắm thẳng tới má cô mà hạ xuống khiến cô nheo mắt lại vì bản năng. Rồi thì ‘ưm’, không có 1 cái táng nào hết mà bàn tay ấy bóp lấy má cô chu lên để anh hôn cho dễ dàng. Một nụ hôn sâu đậm nồng cháy rút cạn kiện những giận hờn của cô nãy giờ. Cũng may là ‘dâu’ cô đang rụng nếu không, chắc chắn sẽ có 1 vụ ‘nổ súng’ tàn khốc ngay tại đây rồi.
Khi kết thúc nụ hôn cũng là lúc 2 cái mỏ có chút sưng tấy. Nằm đè ở bên trên nhìn xuống cô vợ nhỏ nhắn vừa mới bị thu phục của mình. Anh lưu manh cạ nơi đang nóng hổi cũng như nhạy cảm nhất của bản thân lên đùi cô, vừa thở mạnh vừa nói:
- ‘Thanh gươm’ này không sợ rướm máu của em những lúc cấp bách như thế này. Nhưng vì phải đảm bảo sức khỏe sinh sản sau này của em được tốt nên đành nhờ em dùng tay tuốt vỏ gươm nữa rồi.
Dứt lời, anh đặt bàn tay cô xuống nơi đang cộm lên khiến mình ngứa ngáy khó chịu nãy giờ. Còn cô thì phồng mang trợn má:
- Trời ơi nữa hả?
Cứu tui! Cứu tui!