Chương 32: Cựu học sinh cá biệt
Văn án:
Người đàn ông có chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh ở đuôi chân mày trái, liền hướng ánh mắt chứa đầy vẻ tà nghiệt của mình sau màn khói thuốc lá trắng đến cô. Hắn nhếch mép cười khẩy, rồi chậm rãi nhả ra từng chữ:
- Tôi chẳng biết cái gọi là hạnh phúc là thứ ra sao. Nhưng yên tâm, nếu em bằng lòng theo tôi, thì trời cho tôi còn được thở ngày nào. Ông đây hứa danh dự sẽ lo lắng mọi thứ, không bao giờ để em chịu khổ 1 giây phút nào cả.
*Thế nhưng, biểu hiện của cô chẳng có 1 chút vui vẻ nào sau khi nghe những lời nói ấy. Bày ra 1 mặt đầy rẫy những sự bất mãn dành cho anh ta, cô dũng cảm đáp trả rằng: *
*- Thật sự quý hoá quá! Nhưng ông anh à, anh có thể để dành hơi thở mà lo lắng cho cô nào khác đó, trừ mặt tôi ra có được không? *
Nhả 1 vòng khói trắng đầy nghệ thuật, gã đàn ông tỏ vẻ chẳng quan tâm đến lời đề nghị của cô gái có mùi thơm đặc trưng của phấn em bé kia. Một lần nữa trả lại cô đúng 3 từ:
- Đếch…muốn…thế!
Và rồi, cô ấy chỉ muốn đứng dậy vỗ vào ngực thình thịch như tinh tinh mà hét lên rằng:”Trời ơi là trời! Ai trả đĩa bay cho gã này về hành tinh của hắn dùm con cái đi. Chứ cứ để hắn ám con như vầy hoài, sao mà con sống nổi cơ chứ???”
…
''Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
…”
(Mong ước kỉ niệm xưa - Xuân Phương)
Nữa! Lại là bài hát mà năm nào trong Lễ Tổng Kết cuối năm, cũng được đội âm thanh của tất cả các trường học trên toàn quốc phóng loa mở vang. Nhằm khơi dậy tâm trạng xúc động cho các bạn học sinh kết thúc 1 năm học nữa, tạm thời chia tay thầy cô và bạn bè để nghỉ hè. Còn đối với tụi lớp 12 như cô, lời bài hát như những lời trăn trối…à không, như cột mốc đánh dấu kết thúc quá trình 12 năm trời làm học sinh ròng rã của bản thân. Khi mà nay mai mỗi người sẽ 1 ngả bước vào chặng đường mới của cuộc đời.
Trong tất cả các học sinh khối 12 đang tụ họp nơi đây, có người sẽ tiếp tục đi theo con đường học vấn như học Đại Học hoặc đi du học. Có bạn lại muốn đi học nghề vì biết khả năng của bản thân không thể học cao thêm được nữa. Có người thì ráng lấy tấm bằng để đi làm công nhân, hoặc 1 công việc gì đó chỉ cần trình độ tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông, mong muốn kiếm được tiền ngay lập tức. Bên cạnh đó, cũng có những người chọn cách lập gia đình, tại cũng đủ 18 cộng tới nơi rồi. Mà thôi, dẹp dùm cái sự lựa chọn cuối cùng này đi. Thời đại 4.0, ai dại lại đi lấy vợ lấy chồng sớm như các cụ ngày xưa chi cho cực vậy không biết. Mở to mắt mà nhìn kìa, thanh xuân còn biết bao nhiêu việc cần mần ở phía trước đó.
Có lẽ cả cái trường này, và trong ngày Lễ Tổng Kết này, duy chỉ có mỗi mình cô mặc áo dài trắng lại đi đôi ‘sneaker’ loại Mid top màu đen, với đế cao su được cách điệu trông khá hầm hố. Trên đầu, mái tóc ‘bob’ ngắn ngang đến xương quai hàm được bao bọc bởi chiếc nón lưỡi trai màu đen đầy cá tính. Và trước ngực cô là chiếc túi bao tử để đựng ba cái đồ linh tinh lặt vặt.
Chiếc áo dài trắng truyền thống tinh tươm, vốn được dùng để tôn vinh sự nữ tính đằm thắm cho các cô thiếu nữ. Nhưng khi được đặt trên thân cô, lại còn bị cố tình may rộng rãi ra thêm 1 xíu. Nên xấu số chỉ làm nền tương phản cho những phụ kiện màu đen của cô thêm phần nổi bật thôi. Bởi vậy tuy khuôn mặt cô có các nét trông rất xinh xắn đáng yêu, nhưng cái thần thái lại rất mạnh mẽ cá tính. Trái ngược với toàn bộ các nữ sinh mình dây, tóc dài thướt tha đang đứng làm duyên làm dáng khắp sân trường.
Nhưng lạ ở chỗ, những ánh mắt xung quanh chẳng ai buồn bàn tán hay soi mói về cái gu thời trang mạnh mẽ lạ lùng này của cô cả. Tại học sinh trong trường, ai ai lại chẳng biết đến Đỗ Vi Linh - lớp trưởng 12A1 là cô chứ. Cộng với cái trình đi giao lưu kết bạn tứ phương của cô rất hay, nên lớp lớn lớp nhỏ nào cô cũng có người quen biết. Với lại, mọi thứ 2 đầu tuần chào cờ nào mọi người chẳng trông thấy cô trong bộ dạng này. Nên nhìn riết vốn đã quen mắt rồi, đến cả thầy cô cũng vậy. Mà thiệt, cho dù họ có dùng những ánh mắt kì quái xì xèo đánh giá mình, thì cô cũng chẳng buồn quan tâm tới đâu. Vì quan điểm: ’ Linh làm những gì Linh thích, và Linh thích những gì Linh làm. Ngay cả phụ huynh Linh còn không sợ bị nghe càm ràm, thì ai làm gì lại Linh?’ Ta nói 'tâm sinh tướng. Vậy nên, khí chất của cô có 1 chút bướng bỉnh ngông nghênh, 1 chút bất cần xốc nổi. Nhưng thực ra, cái cô hướng đến đó chính là tự do của bản thân, yêu thích sự tự chủ để có thể làm những điều mà mình thích thôi.
- Bữa nay đen thui vậy mày? Đôi ‘Nike’ trắng hôm bữa tao tặng sao không mang?
Giọng nói của 1 tên con trai phát ra từ sau lưng, kèm theo là cánh tay vác lên vai cô như đang quàng 1 người chiến hữu. Chẳng mảy may giật mình, cô liếc qua khuôn mặt của thằng bạn bên cạnh rồi nhếch mép trả lời:
- Đang để ở nhà cúng xua vong. Sợ mày yếm gì trong đó đi vô xui tận mạng ai biết được.
Cậu bạn nghe cô nói như thế chẳng cảm thấy tức giận, trái lại còn mỉm cười khá vui vẻ khi bị con bạn khịa. Bỗng:
- Luânnnn.
Lại thêm 1 giọng nói đỏng đảnh nghe rõ mùi ‘giấm’ của cô nàng nào đó phát ra từ bên tả. Khiến cậu bạn chán nản, đôi mắt đang cong đuôi cười với cô liền hạ xuống liếc sang cô gái bên kia. Còn cô thì đã sớm thoát ra khỏi vòng tay của cậu, không quên tặng cho cậu 1 cú huých nhẹ vào hông rồi mắng vốn:
- Mày ra với con ghệ mày đi, tránh xa tao ra 1 chút. Mất công tối về nó nhắn tin tao hoài phiền muốn chết.
Mắt cậu hướng theo cô, còn cánh tay trống không cô vừa đẩy ra đã có người khác ôm lấy. Theo đó là những lời nói giận dỗi trách móc mong được cậu dỗ dành:
- Anh làm người yêu em rồi sao cứ tò tò bên con nhỏ đó hoài vậy? Em không chịu đâu nha!
Cô gái ở bên cạnh cậu đúng là 1 tiểu thư xinh đẹp đích thực. Hình tượng trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ có chút ‘trẻ trâu’ của con bạn thân kia. Đôi môi cô bạn được thoa son đỏ mọng, mái tóc dài tới thắt lưng uốn lọn đuôi được chăm sóc kỹ lưỡng, nên bóng mượt và rờ đã tay cực kỳ. Cộng với hình thể 3 vòng nở nang động lòng người trong chiếc áo dài gấm cao cấp trông rất cuốn mắt. Nhưng thật ra ban đầu, cậu cưa cẩm cô ta chẳng phải vì những điểm này. Thế nên giờ đây, khi bị người đẹp trách móc lần thứ n, cậu lại thở dài tỏ ý nhắc nhở:
- Đừng ghen tuông vớ vẩn nữa. Hãy biết mình ở vị trí nào đi.
Đáp lại cô bạn gái bằng vẻ mặt hờ hững, cậu ngoảnh mặt bỏ đi 1 lèo, khiến cô ta quýnh quáng rưng rưng nước mắt. Vội chạy theo bạn trai của mình năn nỉ ỉ oi, bất chấp mình đang đứng trước mặt biết bao nhiêu người:
- Anh…em xin lỗi mà, đừng như vậy mà.
Dẫu cho mình chính là 1 trong những hoa khôi đình đám của trường, đằng sau lại có biết bao nhiêu chàng trai thầm mến theo đuổi khác. Nhưng cô ả đây chỉ muốn ở bên cạnh làm bạn gái của cậu học sinh tên Trịnh Minh Luân này thôi. Đơn giản, nếu đem ra so sánh, cậu ta có vẻ ngoài hào nhoáng, lộ rõ thân phận là 1 thiếu gia công tử con của người có chức có quyền. Thật ra thì trong ngôi trường tư thục này trai ‘hot boy’ nhà giàu không thiếu. Nhưng cậu ta luôn được xếp đứng ở vị trí số 1. Nên mình đang là hoa khôi không phải dạng nhất của trường, nếu sánh bước bên cậu ta, há chẳng phải cũng được thăng hạng và được mọi người nể trọng theo luôn sao?
Vả lại ban đầu, chính cậu ta là người đã rắc thính trước. Nên bọn nữ sinh trong trường, ai ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ lẫn ghen tị vì cô ả được nam thần nhắm tới, sau khi cậu ta vừa mới chia tay em hoa khôi dưới khối 11 xong. Nhờ đó mà cái mặt ả ta được hất cao lên thêm 1 xíu mà không ai dám đụng vào. Mặc dù biết cậu ta chẳng mấy thật lòng với mình, có thể nói oạch toẹt ra là đang qua đường. Nhưng cậu ta thật sự rất rộng rãi, quen nhau chưa được 3 tháng nhưng ả mè nheo đòi gì cậu ta cũng đều đáp ứng. Tuy là học sinh nhưng đối với mấy vụ tiền bạc chịu chi rất thẳng tay. Điều ấy càng khiến cho mọi người thêm phần thán phục ả hơn. Đó là lí do tại sao cái phao tốt này nhất định phải cố bám lấy. Rời tay 1 cái là sẽ có con khác cuỗm mất ngay.
…
- Vi Linhhhh!!!
Nhìn cả đám bạn trong lớp đang vẫy tay gọi tên, cô đủng đỉnh đi đến đó để nhập bọn. Kể ra ban đầu cái lớp này năm lớp 10 cũng chia bè chia phái, đấu đá loạn xì ngầu như 12 xứ quân. Nhưng cũng nhờ cô - lớp trưởng, được ví như ông Tướng cờ lau Đinh Tiên Hoàng, đã đứng ra thống nhất cả lớp, nên đến bây giờ tụi nó đoàn kết bền chặt dữ lắm. Chỉ cần 1 đứa trong lớp bị tụi lớp khác bắt nạt, xác định cả đám kéo nhau qua bên đó làm ầm ĩ đòi lại công bằng cho bằng được mới thôi. Vì: ‘Anh em mình là 1 gia đình,1 gia đình là chơi hết mình, chơi hết mình rồi viết bản tường trình.’ Ok! Thật ra cả lớp cùng bị viết bản kiểm điểm cũng vui mà.
Tập trung cho tụi trong lớp xếp thành hàng xong xuôi, cô hiển nhiên phải đứng đầu để cầm bảng hiệu. Ai biểu nắm cái danh to nhất lớp nên việc gì cũng đến tay. Thật ra, lớp trưởng không cần phải là đứa học giỏi nhất hay khoẻ mạnh nhất. Mà là đứa có tài lãnh đạo, khiến cho mọi người phải nể và phục nhất. Mặc dù nhiều lần trong ba năm qua, giáo viên chủ nhiệm cũng muốn bầu lại dàn ban cán sự, để cho các bạn khác có mong muốn cũng được đề cử. Nhưng vì cả lớp đã đồng lòng kí giấy muốn giữ nguyên chức vụ của những người hiện hành không muốn thay đổi. Nên dù cô có muốn từ chối để nhường suất lại cho người khác lên thay thế, nhưng bị tụi nó ép quá với chả có đứa nào muốn ngồi vào vị trí của cô. Đành thôi…đâu lại vào đấy.
Khi bên trên sân khấu, thầy bí thư bắt đầu thử micro yêu cầu tất cả học sinh ổn định vị trí, chuẩn bị hát quốc ca chào cờ khai mạc buổi lễ. Thì vị trí phía đằng sau cô, thằng Luân lớp phó học tập nãy giờ mới đi dẹo với con Xuyến lớp 12A5 về. Nó bèn chen lên cầm lấy cây cờ của lớp từ tay thằng Tuynh lớp phó lao động, chiếm chỗ đứng ở vị trí thứ 2 đầu hàng ngay phía sau lớp trưởng. Điều ấy chẳng khiến cho thằng Tuynh khó chịu, trái lại, nó còn cảm thấy rất biết ơn, vì không phải giữ cây cờ nặng trịch này suốt 3 năm qua trong các buổi lễ. Do ai chẳng biết thằng Luân với lớp trưởng vốn thân thiết và dính nhau như sam từ trước khi cả đám lên cấp 3 rồi. Ngày xưa còn từng hiểu nhầm tụi này là 1 đôi nữa ấy chứ.
Ngó xuống thấy mấy đứa trong lớp đã đâu vào đấy. Xong chuyện, cô quay qua đứng tám với nhỏ Sương, con bạn thân của mình cũng chơi chung với cả thằng Luân, hiện đang là lớp trưởng 12A2 bên cạnh. Bỗng, cả đám học sinh nhao nhao nhau chỉ chỏ lên khu vực dành cho các cựu học sinh của trường. Con Sương liền huých tay cô nhiều chuyện:
- Ê mày, người kia là cựu học sinh của trường mình sao? Nhìn như dân đàn anh đàn chị á.
Theo hướng mắt của con nhỏ, cô lia tầm nhìn của mình qua bên đó. Không khó khăn trong việc nhận dạng, vì người đó quả thật, như 1 nhân vật cá biệt giữa 1 rừng những cựu học sinh ưu tú nho nhã. Khi mà người nào người nấy xung quanh cũng trông hiền triết và thành đạt. Còn anh ta lại hệt như 1 cái chấm đen to đùng, xen giữa 1 mảng trắng sáng thanh tao đó vậy.
Mặc dù biết không nên ‘trông mặt mà bắt hình dong’, nhưng, dù có khoác trên người bộ vest đen lịch lãm kia. Cũng không thể át được cái thần thái trông như 1 gã du côn của ông chú đó được. Cái vẻ ngoài hổ báo ấy có thể bức mọi người xung quanh cảm thấy hoang mang lẫn sợ sệt. Không dám nhìn thẳng luôn chứ đừng nói gì đến chuyện ra bắt tay làm quen. Nên ngay cả cô, dù là 1 con nhỏ vốn cứng đầu ngổ ngáo bất chấp, khi chạm phải ánh nhìn từ đôi mắt phủ đầy u ám khắc nghiệt của người kia, cũng phải rén ngang không dám dòm lại.
Mà khoan, sao đôi mắt của anh ta cứ đổ dồn đến cô thế nhỉ? Khiến cô vội đảo ánh mắt của mình sang nơi khác, rồi cũng tò mò len lén nhìn lại. Eo, người đó vẫn còn đang nhìn cô kìa. Trong giây phút, cô liền lúng túng hoang mang vội lùi người về phía sau. Đưa tay che miệng, cô ngoái xuống hỏi nhỏ thằng Luân nãy giờ không biết đang bị gì mà giữ im lặng không phát ra tiếng nào:
- Luân! Mày có thấy cái người kia sao cứ nhìn tao hoài không?
Vốn định hỏi nó để cậy nó xác nhận dùm. Ấy thế mà thằng nhỏ liền trả lời cô bằng giọng nói không cao không thấp, nhưng đủ khiến cô giật bắn người:
- Người đó…chính là anh trai của tao.
- Hả?
Ngớ người trước câu trả lời của thằng bạn, cô lại tiếp tục nghe nó giới thiệu:.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Cùng cha…nhưng khác mẹ.
Ồ!
Người đàn ông có chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh ở đuôi chân mày trái, liền hướng ánh mắt chứa đầy vẻ tà nghiệt của mình sau màn khói thuốc lá trắng đến cô. Hắn nhếch mép cười khẩy, rồi chậm rãi nhả ra từng chữ:
- Tôi chẳng biết cái gọi là hạnh phúc là thứ ra sao. Nhưng yên tâm, nếu em bằng lòng theo tôi, thì trời cho tôi còn được thở ngày nào. Ông đây hứa danh dự sẽ lo lắng mọi thứ, không bao giờ để em chịu khổ 1 giây phút nào cả.
*Thế nhưng, biểu hiện của cô chẳng có 1 chút vui vẻ nào sau khi nghe những lời nói ấy. Bày ra 1 mặt đầy rẫy những sự bất mãn dành cho anh ta, cô dũng cảm đáp trả rằng: *
*- Thật sự quý hoá quá! Nhưng ông anh à, anh có thể để dành hơi thở mà lo lắng cho cô nào khác đó, trừ mặt tôi ra có được không? *
Nhả 1 vòng khói trắng đầy nghệ thuật, gã đàn ông tỏ vẻ chẳng quan tâm đến lời đề nghị của cô gái có mùi thơm đặc trưng của phấn em bé kia. Một lần nữa trả lại cô đúng 3 từ:
- Đếch…muốn…thế!
Và rồi, cô ấy chỉ muốn đứng dậy vỗ vào ngực thình thịch như tinh tinh mà hét lên rằng:”Trời ơi là trời! Ai trả đĩa bay cho gã này về hành tinh của hắn dùm con cái đi. Chứ cứ để hắn ám con như vầy hoài, sao mà con sống nổi cơ chứ???”
…
''Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
…”
(Mong ước kỉ niệm xưa - Xuân Phương)
Nữa! Lại là bài hát mà năm nào trong Lễ Tổng Kết cuối năm, cũng được đội âm thanh của tất cả các trường học trên toàn quốc phóng loa mở vang. Nhằm khơi dậy tâm trạng xúc động cho các bạn học sinh kết thúc 1 năm học nữa, tạm thời chia tay thầy cô và bạn bè để nghỉ hè. Còn đối với tụi lớp 12 như cô, lời bài hát như những lời trăn trối…à không, như cột mốc đánh dấu kết thúc quá trình 12 năm trời làm học sinh ròng rã của bản thân. Khi mà nay mai mỗi người sẽ 1 ngả bước vào chặng đường mới của cuộc đời.
Trong tất cả các học sinh khối 12 đang tụ họp nơi đây, có người sẽ tiếp tục đi theo con đường học vấn như học Đại Học hoặc đi du học. Có bạn lại muốn đi học nghề vì biết khả năng của bản thân không thể học cao thêm được nữa. Có người thì ráng lấy tấm bằng để đi làm công nhân, hoặc 1 công việc gì đó chỉ cần trình độ tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông, mong muốn kiếm được tiền ngay lập tức. Bên cạnh đó, cũng có những người chọn cách lập gia đình, tại cũng đủ 18 cộng tới nơi rồi. Mà thôi, dẹp dùm cái sự lựa chọn cuối cùng này đi. Thời đại 4.0, ai dại lại đi lấy vợ lấy chồng sớm như các cụ ngày xưa chi cho cực vậy không biết. Mở to mắt mà nhìn kìa, thanh xuân còn biết bao nhiêu việc cần mần ở phía trước đó.
Có lẽ cả cái trường này, và trong ngày Lễ Tổng Kết này, duy chỉ có mỗi mình cô mặc áo dài trắng lại đi đôi ‘sneaker’ loại Mid top màu đen, với đế cao su được cách điệu trông khá hầm hố. Trên đầu, mái tóc ‘bob’ ngắn ngang đến xương quai hàm được bao bọc bởi chiếc nón lưỡi trai màu đen đầy cá tính. Và trước ngực cô là chiếc túi bao tử để đựng ba cái đồ linh tinh lặt vặt.
Chiếc áo dài trắng truyền thống tinh tươm, vốn được dùng để tôn vinh sự nữ tính đằm thắm cho các cô thiếu nữ. Nhưng khi được đặt trên thân cô, lại còn bị cố tình may rộng rãi ra thêm 1 xíu. Nên xấu số chỉ làm nền tương phản cho những phụ kiện màu đen của cô thêm phần nổi bật thôi. Bởi vậy tuy khuôn mặt cô có các nét trông rất xinh xắn đáng yêu, nhưng cái thần thái lại rất mạnh mẽ cá tính. Trái ngược với toàn bộ các nữ sinh mình dây, tóc dài thướt tha đang đứng làm duyên làm dáng khắp sân trường.
Nhưng lạ ở chỗ, những ánh mắt xung quanh chẳng ai buồn bàn tán hay soi mói về cái gu thời trang mạnh mẽ lạ lùng này của cô cả. Tại học sinh trong trường, ai ai lại chẳng biết đến Đỗ Vi Linh - lớp trưởng 12A1 là cô chứ. Cộng với cái trình đi giao lưu kết bạn tứ phương của cô rất hay, nên lớp lớn lớp nhỏ nào cô cũng có người quen biết. Với lại, mọi thứ 2 đầu tuần chào cờ nào mọi người chẳng trông thấy cô trong bộ dạng này. Nên nhìn riết vốn đã quen mắt rồi, đến cả thầy cô cũng vậy. Mà thiệt, cho dù họ có dùng những ánh mắt kì quái xì xèo đánh giá mình, thì cô cũng chẳng buồn quan tâm tới đâu. Vì quan điểm: ’ Linh làm những gì Linh thích, và Linh thích những gì Linh làm. Ngay cả phụ huynh Linh còn không sợ bị nghe càm ràm, thì ai làm gì lại Linh?’ Ta nói 'tâm sinh tướng. Vậy nên, khí chất của cô có 1 chút bướng bỉnh ngông nghênh, 1 chút bất cần xốc nổi. Nhưng thực ra, cái cô hướng đến đó chính là tự do của bản thân, yêu thích sự tự chủ để có thể làm những điều mà mình thích thôi.
- Bữa nay đen thui vậy mày? Đôi ‘Nike’ trắng hôm bữa tao tặng sao không mang?
Giọng nói của 1 tên con trai phát ra từ sau lưng, kèm theo là cánh tay vác lên vai cô như đang quàng 1 người chiến hữu. Chẳng mảy may giật mình, cô liếc qua khuôn mặt của thằng bạn bên cạnh rồi nhếch mép trả lời:
- Đang để ở nhà cúng xua vong. Sợ mày yếm gì trong đó đi vô xui tận mạng ai biết được.
Cậu bạn nghe cô nói như thế chẳng cảm thấy tức giận, trái lại còn mỉm cười khá vui vẻ khi bị con bạn khịa. Bỗng:
- Luânnnn.
Lại thêm 1 giọng nói đỏng đảnh nghe rõ mùi ‘giấm’ của cô nàng nào đó phát ra từ bên tả. Khiến cậu bạn chán nản, đôi mắt đang cong đuôi cười với cô liền hạ xuống liếc sang cô gái bên kia. Còn cô thì đã sớm thoát ra khỏi vòng tay của cậu, không quên tặng cho cậu 1 cú huých nhẹ vào hông rồi mắng vốn:
- Mày ra với con ghệ mày đi, tránh xa tao ra 1 chút. Mất công tối về nó nhắn tin tao hoài phiền muốn chết.
Mắt cậu hướng theo cô, còn cánh tay trống không cô vừa đẩy ra đã có người khác ôm lấy. Theo đó là những lời nói giận dỗi trách móc mong được cậu dỗ dành:
- Anh làm người yêu em rồi sao cứ tò tò bên con nhỏ đó hoài vậy? Em không chịu đâu nha!
Cô gái ở bên cạnh cậu đúng là 1 tiểu thư xinh đẹp đích thực. Hình tượng trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ có chút ‘trẻ trâu’ của con bạn thân kia. Đôi môi cô bạn được thoa son đỏ mọng, mái tóc dài tới thắt lưng uốn lọn đuôi được chăm sóc kỹ lưỡng, nên bóng mượt và rờ đã tay cực kỳ. Cộng với hình thể 3 vòng nở nang động lòng người trong chiếc áo dài gấm cao cấp trông rất cuốn mắt. Nhưng thật ra ban đầu, cậu cưa cẩm cô ta chẳng phải vì những điểm này. Thế nên giờ đây, khi bị người đẹp trách móc lần thứ n, cậu lại thở dài tỏ ý nhắc nhở:
- Đừng ghen tuông vớ vẩn nữa. Hãy biết mình ở vị trí nào đi.
Đáp lại cô bạn gái bằng vẻ mặt hờ hững, cậu ngoảnh mặt bỏ đi 1 lèo, khiến cô ta quýnh quáng rưng rưng nước mắt. Vội chạy theo bạn trai của mình năn nỉ ỉ oi, bất chấp mình đang đứng trước mặt biết bao nhiêu người:
- Anh…em xin lỗi mà, đừng như vậy mà.
Dẫu cho mình chính là 1 trong những hoa khôi đình đám của trường, đằng sau lại có biết bao nhiêu chàng trai thầm mến theo đuổi khác. Nhưng cô ả đây chỉ muốn ở bên cạnh làm bạn gái của cậu học sinh tên Trịnh Minh Luân này thôi. Đơn giản, nếu đem ra so sánh, cậu ta có vẻ ngoài hào nhoáng, lộ rõ thân phận là 1 thiếu gia công tử con của người có chức có quyền. Thật ra thì trong ngôi trường tư thục này trai ‘hot boy’ nhà giàu không thiếu. Nhưng cậu ta luôn được xếp đứng ở vị trí số 1. Nên mình đang là hoa khôi không phải dạng nhất của trường, nếu sánh bước bên cậu ta, há chẳng phải cũng được thăng hạng và được mọi người nể trọng theo luôn sao?
Vả lại ban đầu, chính cậu ta là người đã rắc thính trước. Nên bọn nữ sinh trong trường, ai ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ lẫn ghen tị vì cô ả được nam thần nhắm tới, sau khi cậu ta vừa mới chia tay em hoa khôi dưới khối 11 xong. Nhờ đó mà cái mặt ả ta được hất cao lên thêm 1 xíu mà không ai dám đụng vào. Mặc dù biết cậu ta chẳng mấy thật lòng với mình, có thể nói oạch toẹt ra là đang qua đường. Nhưng cậu ta thật sự rất rộng rãi, quen nhau chưa được 3 tháng nhưng ả mè nheo đòi gì cậu ta cũng đều đáp ứng. Tuy là học sinh nhưng đối với mấy vụ tiền bạc chịu chi rất thẳng tay. Điều ấy càng khiến cho mọi người thêm phần thán phục ả hơn. Đó là lí do tại sao cái phao tốt này nhất định phải cố bám lấy. Rời tay 1 cái là sẽ có con khác cuỗm mất ngay.
…
- Vi Linhhhh!!!
Nhìn cả đám bạn trong lớp đang vẫy tay gọi tên, cô đủng đỉnh đi đến đó để nhập bọn. Kể ra ban đầu cái lớp này năm lớp 10 cũng chia bè chia phái, đấu đá loạn xì ngầu như 12 xứ quân. Nhưng cũng nhờ cô - lớp trưởng, được ví như ông Tướng cờ lau Đinh Tiên Hoàng, đã đứng ra thống nhất cả lớp, nên đến bây giờ tụi nó đoàn kết bền chặt dữ lắm. Chỉ cần 1 đứa trong lớp bị tụi lớp khác bắt nạt, xác định cả đám kéo nhau qua bên đó làm ầm ĩ đòi lại công bằng cho bằng được mới thôi. Vì: ‘Anh em mình là 1 gia đình,1 gia đình là chơi hết mình, chơi hết mình rồi viết bản tường trình.’ Ok! Thật ra cả lớp cùng bị viết bản kiểm điểm cũng vui mà.
Tập trung cho tụi trong lớp xếp thành hàng xong xuôi, cô hiển nhiên phải đứng đầu để cầm bảng hiệu. Ai biểu nắm cái danh to nhất lớp nên việc gì cũng đến tay. Thật ra, lớp trưởng không cần phải là đứa học giỏi nhất hay khoẻ mạnh nhất. Mà là đứa có tài lãnh đạo, khiến cho mọi người phải nể và phục nhất. Mặc dù nhiều lần trong ba năm qua, giáo viên chủ nhiệm cũng muốn bầu lại dàn ban cán sự, để cho các bạn khác có mong muốn cũng được đề cử. Nhưng vì cả lớp đã đồng lòng kí giấy muốn giữ nguyên chức vụ của những người hiện hành không muốn thay đổi. Nên dù cô có muốn từ chối để nhường suất lại cho người khác lên thay thế, nhưng bị tụi nó ép quá với chả có đứa nào muốn ngồi vào vị trí của cô. Đành thôi…đâu lại vào đấy.
Khi bên trên sân khấu, thầy bí thư bắt đầu thử micro yêu cầu tất cả học sinh ổn định vị trí, chuẩn bị hát quốc ca chào cờ khai mạc buổi lễ. Thì vị trí phía đằng sau cô, thằng Luân lớp phó học tập nãy giờ mới đi dẹo với con Xuyến lớp 12A5 về. Nó bèn chen lên cầm lấy cây cờ của lớp từ tay thằng Tuynh lớp phó lao động, chiếm chỗ đứng ở vị trí thứ 2 đầu hàng ngay phía sau lớp trưởng. Điều ấy chẳng khiến cho thằng Tuynh khó chịu, trái lại, nó còn cảm thấy rất biết ơn, vì không phải giữ cây cờ nặng trịch này suốt 3 năm qua trong các buổi lễ. Do ai chẳng biết thằng Luân với lớp trưởng vốn thân thiết và dính nhau như sam từ trước khi cả đám lên cấp 3 rồi. Ngày xưa còn từng hiểu nhầm tụi này là 1 đôi nữa ấy chứ.
Ngó xuống thấy mấy đứa trong lớp đã đâu vào đấy. Xong chuyện, cô quay qua đứng tám với nhỏ Sương, con bạn thân của mình cũng chơi chung với cả thằng Luân, hiện đang là lớp trưởng 12A2 bên cạnh. Bỗng, cả đám học sinh nhao nhao nhau chỉ chỏ lên khu vực dành cho các cựu học sinh của trường. Con Sương liền huých tay cô nhiều chuyện:
- Ê mày, người kia là cựu học sinh của trường mình sao? Nhìn như dân đàn anh đàn chị á.
Theo hướng mắt của con nhỏ, cô lia tầm nhìn của mình qua bên đó. Không khó khăn trong việc nhận dạng, vì người đó quả thật, như 1 nhân vật cá biệt giữa 1 rừng những cựu học sinh ưu tú nho nhã. Khi mà người nào người nấy xung quanh cũng trông hiền triết và thành đạt. Còn anh ta lại hệt như 1 cái chấm đen to đùng, xen giữa 1 mảng trắng sáng thanh tao đó vậy.
Mặc dù biết không nên ‘trông mặt mà bắt hình dong’, nhưng, dù có khoác trên người bộ vest đen lịch lãm kia. Cũng không thể át được cái thần thái trông như 1 gã du côn của ông chú đó được. Cái vẻ ngoài hổ báo ấy có thể bức mọi người xung quanh cảm thấy hoang mang lẫn sợ sệt. Không dám nhìn thẳng luôn chứ đừng nói gì đến chuyện ra bắt tay làm quen. Nên ngay cả cô, dù là 1 con nhỏ vốn cứng đầu ngổ ngáo bất chấp, khi chạm phải ánh nhìn từ đôi mắt phủ đầy u ám khắc nghiệt của người kia, cũng phải rén ngang không dám dòm lại.
Mà khoan, sao đôi mắt của anh ta cứ đổ dồn đến cô thế nhỉ? Khiến cô vội đảo ánh mắt của mình sang nơi khác, rồi cũng tò mò len lén nhìn lại. Eo, người đó vẫn còn đang nhìn cô kìa. Trong giây phút, cô liền lúng túng hoang mang vội lùi người về phía sau. Đưa tay che miệng, cô ngoái xuống hỏi nhỏ thằng Luân nãy giờ không biết đang bị gì mà giữ im lặng không phát ra tiếng nào:
- Luân! Mày có thấy cái người kia sao cứ nhìn tao hoài không?
Vốn định hỏi nó để cậy nó xác nhận dùm. Ấy thế mà thằng nhỏ liền trả lời cô bằng giọng nói không cao không thấp, nhưng đủ khiến cô giật bắn người:
- Người đó…chính là anh trai của tao.
- Hả?
Ngớ người trước câu trả lời của thằng bạn, cô lại tiếp tục nghe nó giới thiệu:.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Cùng cha…nhưng khác mẹ.
Ồ!