Chương 59: Phát hiện
Sau bữa cơm hôm ấy, Thiên Đức ở lại một lát rồi cũng ra về, chuẩn bị chuyến đi hàng về lại miền trong.
Thúy Hoa tiễn Thiên Đức lên đường về lại phủ Lý, đôi mắt cô hơi đỏ nhìn cậu. Chỉ vừa gặp nhau phút chốc mà giờ lại chia tay, nỗi lòng cô gái mới lớn khiến cô muốn bên cạnh cậu thêm một chút nữa. Cô cúi đầu nói lí nhí.
“Cậu Thiên Đức, cậu có ra lại không?”
Thiên Đức ngạc nhiên, cậu hỏi lại.
“Cô Thúy Hoa có chuyện gì sao?”
Thúy Hoa nhận thấy lời nói của mình có chút không đúng. Cậu là người buôn hàng, cậu vào miền trong, ra miền ngoài suốt, cô hỏi vậy khác gì muốn cậu ra đây gặp mình. Cô còn chưa kịp giải thích thì Thiên Đức đã nói.
“Tôi sẽ còn ra, cô Thúy Hoa cần tôi chuyển hàng thì cứ bảo nhé!”
Dưới bóng chiều đổ dài ánh nắng cuối ngày, Thúy Hoa đứng cạnh Thiên Đức, cô nhìn cậu mà trái tim đang thổn thức. Tà áo cô bay nhẹ trong gió khi cô nhìn theo bóng cậu đi mất, trong bàn tay vẫn là hộp bột ngọc trai. Gương mặt cô rạng rỡ khi trông thấy chiếc túi thơm cô tặng, cậu đã đeo bên người.
…
Chiếc xe ngựa lộc cộc trên con đường, bóng chiều cũng đã chuyển màu, trời về cuối thu nên gió đã bắt đầu có chút se lạnh. Loan Châu mở mắt sau giấc ngủ dài, cô vén màn nhìn ra, mùi hương lúa chuẩn bị vào mùa thơm thoáng qua mũi.
Gió thổi rì rào lướt trên những cành lúa nặng trĩu, màu vàng xen lẫn màu xanh, tạo nên những đợt sóng cứ nối nhau mà dập dềnh.
Nghe động phía sau xe, Thiên Phúc ngoảnh lại, cậu đi chậm lại rồi gọi Loan Châu.
“Mợ dậy rồi à? Có đau nữa không?”
“Tôi không sao cả!”
Thiên Phúc hỏi tiếp.
“Đến thôn An Hội rồi, mợ về thăm cha mẹ không?”
“Cha mẹ sao?”
Cậu gật đầu nói tiếp.
“Là…cha mẹ của Ngọc Liên, với trời cũng sắp tối, về phủ cũng còn xa.”
Loan Châu nghĩ lại từ hôm trong kinh thành, cô cũng chưa gặp lại ông Trần, cha của Ngọc Liên. Nay tiện đường về thôi thì ghé sang thăm họ vậy, nghĩ vậy nên cô gật đầu đồng ý với cậu.
Chiếc xe cùng Hắc Phong rẽ vào một con đường khác. Đi thêm một đoạn thì cả hai cũng đã đến nhà, Loan Châu bước xuống xe, cô dõng dạc gọi.
“Anh Tuất, mở cửa cho tôi!”
Cánh cửa mở ra, tiếng gỗ nặng vang lên âm thanh cót két, thằng Tuất vội cúi đầu chào.
“Cô Ngọc Liên! Dạ cậu Thiên Phúc!”
Loan Châu cười vui vẻ chạy vào trong nhà, miệng gọi lớn.
“Cha. Mẹ!”
Bà Ngọc Dung nghe tiếng con gái thì vội vàng chạy ra, trông thấy cô thì ánh mắt ngập tràn xúc động, bà ôm lấy cô vuốt tóc rồi lại nhìn cô một lượt. Chợt thấy vầng trán Loan Châu bị băng lại, bà hốt hoảng hỏi cô.
“Đầu con sao vậy hả? Thiên Phúc! Chuyện này là sao!”
Thiên Phúc lúc này cúi đầu nói câu xin lỗi vì không bảo vệ được cho cô, nhìn thấy cậu lúng túng, Loan Châu xua tay rồi kéo bà Ngọc Dung đi vào trong.
“Không sao đâu mẹ, ta vào nhà đi.”
“Nhưng mà…”
Không đợi bà ấy nói hết, Loan Châu đã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, ông Trần Khiêm vừa trở về nghe tin Ngọc Liên về thăm thì mừng lắm. Ông nhanh chân đi vào, nhìn thấy Loan Châu, sự nghi hoặc lúc ở kinh lại trỗi lên trong lòng.
Dù vậy thì ông vẫn không khỏi lo lắng khi thấy con gái bị thương, càng lo hơn khi biết chuyện vì Ngọc Liên mà Thiên Phúc xin vua xét xử vị quan Đô đốc.
Bà Ngọc Dung đi xuống bếp dặn người làm cơm, Loan Châu nhanh chân đi theo. Chỉ còn ông Trần Khiêm ngồi trò chuyện với Thiên Phúc, ông cất lời hỏi
“Thiên Phúc, chuyện Ngọc Liên gặp nạn tại biên ải cha có nghe. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công danh sau này của con chứ?”
Thiên Phúc đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt cậu nhìn ra sân, lúc này đã bắt đầu nhuốm màu của buổi chiều tà.
“Con cũng đã có nghĩ đến, nhưng Ngọc Liên là vợ con, con không thể không bảo vệ cô ấy được!”
Ông Trần Khiêm nghe vậy, trong lòng có chút vui bởi con rể thương yêu cô con gái của ông. Chợt ông hỏi.
“Ngọc Liên…nó không phải là Ngọc Liên phải không?”
Lời nói vừa rồi làm cậu giật thót, ánh mắt cậu đảo liên tục cố gắng tìm lời giải thích hợp lý. Ông Trần Khiêm đứng dậy, tay chắp sau lưng từng bước đi ra cửa. Đôi mắt đã in hằn vết thời gian nhìn vào khoảng sân rộng, hình ảnh con gái ông lúc nhỏ lại hiện ra.
Độ chừng khi Ngọc Liên qua năm tuổi, cô bé bắt đầu có những biểu hiện đau bệnh, từ một đứa trẻ hoạt bát bỗng nhiên Ngọc Liên đổ bệnh, bao vị thầy lang, rồi cả vài vị thái y quen biết ông đều được mời về chẩn đoán.
Ngọc Liên lại xuất hiện những cơn đau thắt nơi vùng ngực, gương mặt xinh xắn, bụ bẫm ngày nào thì giờ trở nên nhợt nhạt, mạch đập lúc mạnh lúc yếu chẳng đều.
Ông bà Trần Khiêm thương con gái, cố gắng chạy chữa nhưng y học thời bấy giờ làm gì biết đến phẫu thuật tim, hay đơn giản là tìm ra được nguồn cơn căn bệnh họ cũng không làm được. Chỉ đơn giản là cô bị đau ngực, khó thở. Nói cách khác thì cô sống được bao lâu thì mừng bấy lâu.
Nhờ thuốc thang, lại được cha mẹ cắt cử người hầu chăm lo, Ngọc Liên dần dần ổn định lại sức khỏe, nhưng chỉ cần một tác động tâm lý sẽ khiến bệnh cô bộc phát.
Quãng kí ức chậm rãi tan đi, ông Trần Khiêm thở dài nói.
“Ngọc Liên là con gái cha, nó có bao sợi tóc cha còn biết mà. Chỉ cần cha nhìn là cha biết Ngọc Liên hiện tại không phải là con gái của cha!”
…****************…
Thúy Hoa tiễn Thiên Đức lên đường về lại phủ Lý, đôi mắt cô hơi đỏ nhìn cậu. Chỉ vừa gặp nhau phút chốc mà giờ lại chia tay, nỗi lòng cô gái mới lớn khiến cô muốn bên cạnh cậu thêm một chút nữa. Cô cúi đầu nói lí nhí.
“Cậu Thiên Đức, cậu có ra lại không?”
Thiên Đức ngạc nhiên, cậu hỏi lại.
“Cô Thúy Hoa có chuyện gì sao?”
Thúy Hoa nhận thấy lời nói của mình có chút không đúng. Cậu là người buôn hàng, cậu vào miền trong, ra miền ngoài suốt, cô hỏi vậy khác gì muốn cậu ra đây gặp mình. Cô còn chưa kịp giải thích thì Thiên Đức đã nói.
“Tôi sẽ còn ra, cô Thúy Hoa cần tôi chuyển hàng thì cứ bảo nhé!”
Dưới bóng chiều đổ dài ánh nắng cuối ngày, Thúy Hoa đứng cạnh Thiên Đức, cô nhìn cậu mà trái tim đang thổn thức. Tà áo cô bay nhẹ trong gió khi cô nhìn theo bóng cậu đi mất, trong bàn tay vẫn là hộp bột ngọc trai. Gương mặt cô rạng rỡ khi trông thấy chiếc túi thơm cô tặng, cậu đã đeo bên người.
…
Chiếc xe ngựa lộc cộc trên con đường, bóng chiều cũng đã chuyển màu, trời về cuối thu nên gió đã bắt đầu có chút se lạnh. Loan Châu mở mắt sau giấc ngủ dài, cô vén màn nhìn ra, mùi hương lúa chuẩn bị vào mùa thơm thoáng qua mũi.
Gió thổi rì rào lướt trên những cành lúa nặng trĩu, màu vàng xen lẫn màu xanh, tạo nên những đợt sóng cứ nối nhau mà dập dềnh.
Nghe động phía sau xe, Thiên Phúc ngoảnh lại, cậu đi chậm lại rồi gọi Loan Châu.
“Mợ dậy rồi à? Có đau nữa không?”
“Tôi không sao cả!”
Thiên Phúc hỏi tiếp.
“Đến thôn An Hội rồi, mợ về thăm cha mẹ không?”
“Cha mẹ sao?”
Cậu gật đầu nói tiếp.
“Là…cha mẹ của Ngọc Liên, với trời cũng sắp tối, về phủ cũng còn xa.”
Loan Châu nghĩ lại từ hôm trong kinh thành, cô cũng chưa gặp lại ông Trần, cha của Ngọc Liên. Nay tiện đường về thôi thì ghé sang thăm họ vậy, nghĩ vậy nên cô gật đầu đồng ý với cậu.
Chiếc xe cùng Hắc Phong rẽ vào một con đường khác. Đi thêm một đoạn thì cả hai cũng đã đến nhà, Loan Châu bước xuống xe, cô dõng dạc gọi.
“Anh Tuất, mở cửa cho tôi!”
Cánh cửa mở ra, tiếng gỗ nặng vang lên âm thanh cót két, thằng Tuất vội cúi đầu chào.
“Cô Ngọc Liên! Dạ cậu Thiên Phúc!”
Loan Châu cười vui vẻ chạy vào trong nhà, miệng gọi lớn.
“Cha. Mẹ!”
Bà Ngọc Dung nghe tiếng con gái thì vội vàng chạy ra, trông thấy cô thì ánh mắt ngập tràn xúc động, bà ôm lấy cô vuốt tóc rồi lại nhìn cô một lượt. Chợt thấy vầng trán Loan Châu bị băng lại, bà hốt hoảng hỏi cô.
“Đầu con sao vậy hả? Thiên Phúc! Chuyện này là sao!”
Thiên Phúc lúc này cúi đầu nói câu xin lỗi vì không bảo vệ được cho cô, nhìn thấy cậu lúng túng, Loan Châu xua tay rồi kéo bà Ngọc Dung đi vào trong.
“Không sao đâu mẹ, ta vào nhà đi.”
“Nhưng mà…”
Không đợi bà ấy nói hết, Loan Châu đã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, ông Trần Khiêm vừa trở về nghe tin Ngọc Liên về thăm thì mừng lắm. Ông nhanh chân đi vào, nhìn thấy Loan Châu, sự nghi hoặc lúc ở kinh lại trỗi lên trong lòng.
Dù vậy thì ông vẫn không khỏi lo lắng khi thấy con gái bị thương, càng lo hơn khi biết chuyện vì Ngọc Liên mà Thiên Phúc xin vua xét xử vị quan Đô đốc.
Bà Ngọc Dung đi xuống bếp dặn người làm cơm, Loan Châu nhanh chân đi theo. Chỉ còn ông Trần Khiêm ngồi trò chuyện với Thiên Phúc, ông cất lời hỏi
“Thiên Phúc, chuyện Ngọc Liên gặp nạn tại biên ải cha có nghe. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công danh sau này của con chứ?”
Thiên Phúc đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt cậu nhìn ra sân, lúc này đã bắt đầu nhuốm màu của buổi chiều tà.
“Con cũng đã có nghĩ đến, nhưng Ngọc Liên là vợ con, con không thể không bảo vệ cô ấy được!”
Ông Trần Khiêm nghe vậy, trong lòng có chút vui bởi con rể thương yêu cô con gái của ông. Chợt ông hỏi.
“Ngọc Liên…nó không phải là Ngọc Liên phải không?”
Lời nói vừa rồi làm cậu giật thót, ánh mắt cậu đảo liên tục cố gắng tìm lời giải thích hợp lý. Ông Trần Khiêm đứng dậy, tay chắp sau lưng từng bước đi ra cửa. Đôi mắt đã in hằn vết thời gian nhìn vào khoảng sân rộng, hình ảnh con gái ông lúc nhỏ lại hiện ra.
Độ chừng khi Ngọc Liên qua năm tuổi, cô bé bắt đầu có những biểu hiện đau bệnh, từ một đứa trẻ hoạt bát bỗng nhiên Ngọc Liên đổ bệnh, bao vị thầy lang, rồi cả vài vị thái y quen biết ông đều được mời về chẩn đoán.
Ngọc Liên lại xuất hiện những cơn đau thắt nơi vùng ngực, gương mặt xinh xắn, bụ bẫm ngày nào thì giờ trở nên nhợt nhạt, mạch đập lúc mạnh lúc yếu chẳng đều.
Ông bà Trần Khiêm thương con gái, cố gắng chạy chữa nhưng y học thời bấy giờ làm gì biết đến phẫu thuật tim, hay đơn giản là tìm ra được nguồn cơn căn bệnh họ cũng không làm được. Chỉ đơn giản là cô bị đau ngực, khó thở. Nói cách khác thì cô sống được bao lâu thì mừng bấy lâu.
Nhờ thuốc thang, lại được cha mẹ cắt cử người hầu chăm lo, Ngọc Liên dần dần ổn định lại sức khỏe, nhưng chỉ cần một tác động tâm lý sẽ khiến bệnh cô bộc phát.
Quãng kí ức chậm rãi tan đi, ông Trần Khiêm thở dài nói.
“Ngọc Liên là con gái cha, nó có bao sợi tóc cha còn biết mà. Chỉ cần cha nhìn là cha biết Ngọc Liên hiện tại không phải là con gái của cha!”
…****************…