Chương 44: Pha trà
Đối diện với bà Lý, một người phụ nữ Việt tay không tấc sắt, thầy Tân Lĩnh chợt thấy lạnh người. Lời nói nhỏ nhẹ, nét mặt ôn hòa mà khiến người đối diện phải cân nhắc lời nói của mình. Một người đầy đủ phẩm chất để được vào phủ Lý, là con dâu duy nhất của phủ, một mình gánh vác cả nhà chồng không phải đơn giản.
Thầy Tân Lĩnh nhìn sang con gái, thấy Bích Nguyệt cúi mặt không dám nhìn mình, ông ngầm hiểu ra việc làm của con gái. Đưa ánh mắt nhìn sang người đang đứng cạnh Thiên Phúc, khí chất toát ra là cô gái con nhà võ, nhưng chẳng phải trước nay cô gái này vốn bệnh tật sao?
Bà Lý lên tiếng tiếp.
“Ngọc Liên con dâu tôi vốn tính hiền lành nhẫn nhịn, nó không nói nhưng tôi thì khác. Cô Nguyệt muốn làm thiếp thì mời cô sang nhà khác, nhà này trước nay không có việc năm thê bảy thiếp. Với lại gia quy trong nhà do phụ nữ nắm, đàn ông lo việc nước việc lớn bên ngoài. Dù Thiên Phúc có lòng với cô thì cũng không thể qua được ý tôi.”
Thiên Phúc nghe mẹ nói vội xua tay.
“Mẹ, con không có ý gì với Bích Nguyệt cả, đời này con chỉ có Ngọc Liên là vợ!”
Loan Châu nghe cậu giải thích thì đưa tay che miệng nhịn cười, trông vẻ mặt cậu bây giờ có ai nghĩ cậu là phó tướng không kia chứ.
Thầy Tân Lĩnh giận nóng mặt, tuy biết con gái làm sai, nhưng dù sao cô vẫn là con gái của ông, bị tát bị mắng thế này làm sao ông chịu được. Vốn gia quy của phủ này ông cũng biết, không hiểu vì sao trong lúc đàn ông được cưới nhiều vợ thì riêng nhà họ Lý đàn ông chỉ được cưới một vợ. Đôi ba lần Bích Nguyệt đã xin ông sang nhà nói chuyện, nhưng thà là cưới về làm chính thất thì còn được, đây lại làm thiếp nên ông luôn thoái thác.
Thầy Tân Lĩnh nói.
“Bà Lý, Bích Nguyệt nhà tôi trẻ người non dạ, chỉ vì tình cảm riêng tư mà làm cho bà buồn lòng. Tôi xin bà Lý bỏ qua cho!”
Bà Lý nguýt mắt nhìn Bích Nguyệt mỉa mai.
“Thầy đã xin thì tôi nhận, nhưng mong thầy dạy dỗ con gái cẩn thận, phàm ở đời thứ không nên động vào chính là chồng người. Kẻo có ngày hối không kịp!”
Bích Nguyệt nghiến răng, bà Lý vừa mắng cô, vừa nói cha cô không biết dạy con, để con mình làm ra việc sai trái. Cô nhìn bà rồi nhìn sang Loan Châu mà nói.
“Gia quy gì chứ, các người ích kỷ giữ riêng cho mình mà thôi. Tôi hạ mình xin làm nhỏ còn không cho, lại mắng tôi nói cha tôi. Cô ta tốt lắm sao?”
Bốp!
Loan Châu gườm lạnh tay tát thẳng Bích Nguyệt, đời cô ghét nhất loại trơ trẽn này. Đọc bao nhiêu truyện xem bao nhiêu phim, cô đều ước một lần được tự tay xử những ả tiểu tam ấy.
Thấy con gái bị đánh, thầy Tân Lĩnh ngỡ Loan Châu vẫn yếu đuối định bênh con thì ông kịp thời dừng lại khi thấy ánh mắt của cô. Thiên Phúc cũng lập tức bước lên che chở cho Loan Châu, dù cậu biết một mình cô chấp hết còn được.
“Cô Nguyệt, chồng tôi tôi giữ, đó là giữ gìn hạnh phúc gia đình, ích kỷ gì chứ? Cô bảo tôi ích kỷ giữ cậu cho riêng tôi, cô thì không ư? Trong nhà tôi mà cô còn giở trò được à? Cậu Thiên Phúc cậu nói đi, nếu cậu muốn cưới cô Nguyệt đây làm lẽ, tôi xin Hoàng thượng hưu phu với cậu!”
Thiên Phúc hết bị bà Lý dồn ép, bây giờ lại bị Loan Châu thúc giục, cậu kêu trời gọi đất không nên lời. Cô vợ xuyên không này quả thật khiến cậu khổ sở quá mà.
“Tôi không nạp thiếp, không hưu thê, mợ vừa ý chưa?”
Loan Châu không trả lời chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Bích Nguyệt xấu hổ không ngõ nào mà chui vào, thầy Tân Lĩnh cũng bị con gái làm cho nhục nhã. Ông hắng giọng bảo Bích Nguyệt vào phòng lấy đồ về, cô bật khóc quỳ xuống ôm lấy chân cha mà van xin.
“Mày chưa đủ xấu hổ nhưng cha đủ rồi! Về nhà ngay!”
“Cha…”
Bích Nguyệt khóc nức nở, Loan Châu nhìn theo rồi nhìn sang cậu, cô dò xem cậu có động thái gì không. Nhưng có ăn gan hùm cậu cũng chẳng dám.
Trước khi đi, thầy Tân Lĩnh cúi đầu thay mặt con gái xin lỗi. Ông nhìn sang Loan Châu, lực ra cú tát khi nãy khá mạnh, căn bản một cô gái bình thường sẽ không thể được như vậy.
Sau khi cha con Bích Nguyệt rời đi, bà Lý hắng giọng.
“Lần sau đưa ai về phải hỏi ý kiến tôi, cậu Phúc rõ chưa?”
Thiên Phúc nuốt nước bọt lạnh sống lưng. Bà Lý phủi phủi tay rồi gọi Loan Châu.
“Mợ ra chợ với tôi nào!”
…****************…
Thầy Tân Lĩnh nhìn sang con gái, thấy Bích Nguyệt cúi mặt không dám nhìn mình, ông ngầm hiểu ra việc làm của con gái. Đưa ánh mắt nhìn sang người đang đứng cạnh Thiên Phúc, khí chất toát ra là cô gái con nhà võ, nhưng chẳng phải trước nay cô gái này vốn bệnh tật sao?
Bà Lý lên tiếng tiếp.
“Ngọc Liên con dâu tôi vốn tính hiền lành nhẫn nhịn, nó không nói nhưng tôi thì khác. Cô Nguyệt muốn làm thiếp thì mời cô sang nhà khác, nhà này trước nay không có việc năm thê bảy thiếp. Với lại gia quy trong nhà do phụ nữ nắm, đàn ông lo việc nước việc lớn bên ngoài. Dù Thiên Phúc có lòng với cô thì cũng không thể qua được ý tôi.”
Thiên Phúc nghe mẹ nói vội xua tay.
“Mẹ, con không có ý gì với Bích Nguyệt cả, đời này con chỉ có Ngọc Liên là vợ!”
Loan Châu nghe cậu giải thích thì đưa tay che miệng nhịn cười, trông vẻ mặt cậu bây giờ có ai nghĩ cậu là phó tướng không kia chứ.
Thầy Tân Lĩnh giận nóng mặt, tuy biết con gái làm sai, nhưng dù sao cô vẫn là con gái của ông, bị tát bị mắng thế này làm sao ông chịu được. Vốn gia quy của phủ này ông cũng biết, không hiểu vì sao trong lúc đàn ông được cưới nhiều vợ thì riêng nhà họ Lý đàn ông chỉ được cưới một vợ. Đôi ba lần Bích Nguyệt đã xin ông sang nhà nói chuyện, nhưng thà là cưới về làm chính thất thì còn được, đây lại làm thiếp nên ông luôn thoái thác.
Thầy Tân Lĩnh nói.
“Bà Lý, Bích Nguyệt nhà tôi trẻ người non dạ, chỉ vì tình cảm riêng tư mà làm cho bà buồn lòng. Tôi xin bà Lý bỏ qua cho!”
Bà Lý nguýt mắt nhìn Bích Nguyệt mỉa mai.
“Thầy đã xin thì tôi nhận, nhưng mong thầy dạy dỗ con gái cẩn thận, phàm ở đời thứ không nên động vào chính là chồng người. Kẻo có ngày hối không kịp!”
Bích Nguyệt nghiến răng, bà Lý vừa mắng cô, vừa nói cha cô không biết dạy con, để con mình làm ra việc sai trái. Cô nhìn bà rồi nhìn sang Loan Châu mà nói.
“Gia quy gì chứ, các người ích kỷ giữ riêng cho mình mà thôi. Tôi hạ mình xin làm nhỏ còn không cho, lại mắng tôi nói cha tôi. Cô ta tốt lắm sao?”
Bốp!
Loan Châu gườm lạnh tay tát thẳng Bích Nguyệt, đời cô ghét nhất loại trơ trẽn này. Đọc bao nhiêu truyện xem bao nhiêu phim, cô đều ước một lần được tự tay xử những ả tiểu tam ấy.
Thấy con gái bị đánh, thầy Tân Lĩnh ngỡ Loan Châu vẫn yếu đuối định bênh con thì ông kịp thời dừng lại khi thấy ánh mắt của cô. Thiên Phúc cũng lập tức bước lên che chở cho Loan Châu, dù cậu biết một mình cô chấp hết còn được.
“Cô Nguyệt, chồng tôi tôi giữ, đó là giữ gìn hạnh phúc gia đình, ích kỷ gì chứ? Cô bảo tôi ích kỷ giữ cậu cho riêng tôi, cô thì không ư? Trong nhà tôi mà cô còn giở trò được à? Cậu Thiên Phúc cậu nói đi, nếu cậu muốn cưới cô Nguyệt đây làm lẽ, tôi xin Hoàng thượng hưu phu với cậu!”
Thiên Phúc hết bị bà Lý dồn ép, bây giờ lại bị Loan Châu thúc giục, cậu kêu trời gọi đất không nên lời. Cô vợ xuyên không này quả thật khiến cậu khổ sở quá mà.
“Tôi không nạp thiếp, không hưu thê, mợ vừa ý chưa?”
Loan Châu không trả lời chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Bích Nguyệt xấu hổ không ngõ nào mà chui vào, thầy Tân Lĩnh cũng bị con gái làm cho nhục nhã. Ông hắng giọng bảo Bích Nguyệt vào phòng lấy đồ về, cô bật khóc quỳ xuống ôm lấy chân cha mà van xin.
“Mày chưa đủ xấu hổ nhưng cha đủ rồi! Về nhà ngay!”
“Cha…”
Bích Nguyệt khóc nức nở, Loan Châu nhìn theo rồi nhìn sang cậu, cô dò xem cậu có động thái gì không. Nhưng có ăn gan hùm cậu cũng chẳng dám.
Trước khi đi, thầy Tân Lĩnh cúi đầu thay mặt con gái xin lỗi. Ông nhìn sang Loan Châu, lực ra cú tát khi nãy khá mạnh, căn bản một cô gái bình thường sẽ không thể được như vậy.
Sau khi cha con Bích Nguyệt rời đi, bà Lý hắng giọng.
“Lần sau đưa ai về phải hỏi ý kiến tôi, cậu Phúc rõ chưa?”
Thiên Phúc nuốt nước bọt lạnh sống lưng. Bà Lý phủi phủi tay rồi gọi Loan Châu.
“Mợ ra chợ với tôi nào!”
…****************…