Chương 34: Cú sốc đầu đời
Trưa hôm ấy, buổi yến tiệc tại điện Bách An kết thúc trong sự rối loạn, vua Thế Minh ra chỉ cắt bổng lộc của quan Đô đốc Lê Tịnh trong nửa năm, lấy đó làm gương cho những người khác. Ngoài ra người còn ban chỉ chuyện hôm nay không được ai kể ra ngoài hòng giữ danh tiếng cho Diệp Lan cùng triều đình.
Riêng Diệp Lan sau khi xin ban hôn không được, cô đã cùng cha rời cung ngay khi ấy. Huyền Vy đứng từ điện Bách An nhìn theo cười phủi tay.
“Ha ha, tưởng hại chị ta mà dễ à!”
Bấy giờ ông Trần Khiêm mới hốt hoảng hỏi công chúa.
“Ấy công chúa, còn con gái thần? Sao không có tin tức gì vậy, lẽ nào nó…”
Nói đến đây giọng ông nghẹn lại sụt sùi, Huyền Vy thấy vậy chẳng những không tỏ ra lo lắng còn cười lớn trả lời.
“Ta quên, thật ra chị ấy bị trúng xuân dược chứ làm gì trúng độc! Chắc giờ đã giải độc xong rồi, há há!”
Ông Trần Khiêm ngơ ngẩn một vài giây rồi cũng hiểu ra, ông hành lễ kính cẩn đa tạ công chúa Huyền Vy.
Nửa canh giờ sau.
Loan Châu lúc này đang dần tỉnh lại, cô thấy đầu mình đau buốt, cả cơ thể mệt mỏi như vừa chạy một đoạn xa. Cô mở đôi mắt nặng trĩu, lòng thầm nghĩ mình đã trở lại thời hiện đại rồi chăng?
Vậy nhưng khi cô nhìn lại thì có một nỗi hoang mang không nhẹ, đập vào mắt cô là bờ ngực nam nhân rắn chắc, cánh tay đang ôm cô cảm giác có cử động thì lại ôm chặt hơn.
Sự tiếp xúc gần này???
Loan Châu thấy bờ vai mình mát mẻ thì càng giật mình hơn, cô muốn hét lên nhưng lại tự bịt miệng mà nhăn mặt.
Cô kéo chăn nhìn vào lại một phen muốn ngất, gương mặt đỏ bừng bừng như ai đặt chậu than sát bên.
Vậy là…cô và Thiên Phúc đã…
Cảm giác người kia đã tỉnh, Thiên Phúc mở mắt nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, cậu ngại ngùng lên tiếng.
“Mợ…mợ tỉnh rồi à?”
Loan Châu nói lắp bắp như muốn khóc.
“Cái…cái gì thế này…cậu…”
“Tôi xin lỗi…mợ đừng khóc!”
Loan Châu không biết rõ mà chỉ nhớ mang máng cậu hôn cô, chụp vội chiếc áo cô mặc lại, đôi mắt trực trào đỏ ửng nhìn cậu. Cô không quát cậu, chỉ ngồi lặng người rồi nói.
“Tôi…tôi muốn về.”
Thiên Phúc nhận ra sự trầm lặng đột ngột ấy, cậu mặc áo vừa đi lại chạm vào vai cô thì Loan Châu đã đứng phắt dậy trừng mắt nhìn cậu.
“Đừng động vào tôi!”
Bàn tay Thiên Phúc lơ lửng trong không khí rồi hạ xuống, ánh mắt cô nhìn cậu tỏ rõ sự uất nghẹn. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đang trước mặt cậu…có phải Ngọc Liên không?
Giọng cậu hạ thấp, những tưởng Ngọc Liên chỉ giận dỗi vì thời gian trước cậu vô tâm với cô, nào ngờ bây giờ cô lại căm phẫn cậu như vậy.
“Ta về thôi!”
Không khí trong phòng cô đặc đến khó thở, Loan Châu lặng lẽ dọn dẹp đồ dùng của cô, Thiên Phúc thấy cô lảo đảo toan đến đỡ nhưng cô vùng ra. Những hành động ấy khiến Thiên Phúc khó chịu vô cùng.
Vì sao một người lại thay đổi nhanh đến vậy, chẳng phải trước đây Ngọc Liên luôn muốn điều này sao? Chẳng phải cô luôn muốn được cậu gần gũi sao? Sao bây giờ thái độ của cô lạ đến vậy…
Hai người lặng lẽ thu dọn, Thiên Phúc lên bẩm vua Thế Minh rằng phu nhân của mình sức khỏe không ổn xin phép về trước.
Trên đường về Loan Châu ngồi trong xe ngựa khóc rấm rứt, dù sao cô cũng là con gái mới lớn, biết rằng cơ thể này là vợ của người ta nhưng tại sao lại làm như vậy. Mặc cho Thiên Phúc đi ngang xe ngựa nói vọng vào hay cậu mua gì cho cô ăn thì cô vẫn im lặng.
Loan Châu vừa khóc thút thít vừa tự nói trong đầu.
“Cô hài lòng chưa? Cậu ấy đã…cô hài lòng rồi nhưng còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì để trở về đây?”
Đoạn đường từ kinh thành về huyện Thanh Hòa chẳng xa hơn lúc đi tí nào, vậy mà cả hai con người ấy lại thấy khó thở tột cùng.
Sau một ngày đường, Thiên Phúc cùng Loan Châu đã trở về, cô đi vào cúi đầu chào ông bà Lý rồi một mạch đi về phòng đóng cửa. Con Tỵ thấy mợ về liền chạy theo nhưng cô cũng không cho nó vào phòng, nó bối rối nhìn cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn Thiên Phúc.
Ông bà Lý thấy cô con dâu như vậy thì gọi Thiên Phúc vào tra hỏi. Thiên Phúc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, đến đoạn cả hai lúc ấy thì cậu ngập ngừng đỏ mặt. Bà Lý suy tư.
“Lạ nhỉ, trước kia con không muốn gần nó, bây giờ người bị xua đuổi lại là con?”
…****************…
Riêng Diệp Lan sau khi xin ban hôn không được, cô đã cùng cha rời cung ngay khi ấy. Huyền Vy đứng từ điện Bách An nhìn theo cười phủi tay.
“Ha ha, tưởng hại chị ta mà dễ à!”
Bấy giờ ông Trần Khiêm mới hốt hoảng hỏi công chúa.
“Ấy công chúa, còn con gái thần? Sao không có tin tức gì vậy, lẽ nào nó…”
Nói đến đây giọng ông nghẹn lại sụt sùi, Huyền Vy thấy vậy chẳng những không tỏ ra lo lắng còn cười lớn trả lời.
“Ta quên, thật ra chị ấy bị trúng xuân dược chứ làm gì trúng độc! Chắc giờ đã giải độc xong rồi, há há!”
Ông Trần Khiêm ngơ ngẩn một vài giây rồi cũng hiểu ra, ông hành lễ kính cẩn đa tạ công chúa Huyền Vy.
Nửa canh giờ sau.
Loan Châu lúc này đang dần tỉnh lại, cô thấy đầu mình đau buốt, cả cơ thể mệt mỏi như vừa chạy một đoạn xa. Cô mở đôi mắt nặng trĩu, lòng thầm nghĩ mình đã trở lại thời hiện đại rồi chăng?
Vậy nhưng khi cô nhìn lại thì có một nỗi hoang mang không nhẹ, đập vào mắt cô là bờ ngực nam nhân rắn chắc, cánh tay đang ôm cô cảm giác có cử động thì lại ôm chặt hơn.
Sự tiếp xúc gần này???
Loan Châu thấy bờ vai mình mát mẻ thì càng giật mình hơn, cô muốn hét lên nhưng lại tự bịt miệng mà nhăn mặt.
Cô kéo chăn nhìn vào lại một phen muốn ngất, gương mặt đỏ bừng bừng như ai đặt chậu than sát bên.
Vậy là…cô và Thiên Phúc đã…
Cảm giác người kia đã tỉnh, Thiên Phúc mở mắt nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, cậu ngại ngùng lên tiếng.
“Mợ…mợ tỉnh rồi à?”
Loan Châu nói lắp bắp như muốn khóc.
“Cái…cái gì thế này…cậu…”
“Tôi xin lỗi…mợ đừng khóc!”
Loan Châu không biết rõ mà chỉ nhớ mang máng cậu hôn cô, chụp vội chiếc áo cô mặc lại, đôi mắt trực trào đỏ ửng nhìn cậu. Cô không quát cậu, chỉ ngồi lặng người rồi nói.
“Tôi…tôi muốn về.”
Thiên Phúc nhận ra sự trầm lặng đột ngột ấy, cậu mặc áo vừa đi lại chạm vào vai cô thì Loan Châu đã đứng phắt dậy trừng mắt nhìn cậu.
“Đừng động vào tôi!”
Bàn tay Thiên Phúc lơ lửng trong không khí rồi hạ xuống, ánh mắt cô nhìn cậu tỏ rõ sự uất nghẹn. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đang trước mặt cậu…có phải Ngọc Liên không?
Giọng cậu hạ thấp, những tưởng Ngọc Liên chỉ giận dỗi vì thời gian trước cậu vô tâm với cô, nào ngờ bây giờ cô lại căm phẫn cậu như vậy.
“Ta về thôi!”
Không khí trong phòng cô đặc đến khó thở, Loan Châu lặng lẽ dọn dẹp đồ dùng của cô, Thiên Phúc thấy cô lảo đảo toan đến đỡ nhưng cô vùng ra. Những hành động ấy khiến Thiên Phúc khó chịu vô cùng.
Vì sao một người lại thay đổi nhanh đến vậy, chẳng phải trước đây Ngọc Liên luôn muốn điều này sao? Chẳng phải cô luôn muốn được cậu gần gũi sao? Sao bây giờ thái độ của cô lạ đến vậy…
Hai người lặng lẽ thu dọn, Thiên Phúc lên bẩm vua Thế Minh rằng phu nhân của mình sức khỏe không ổn xin phép về trước.
Trên đường về Loan Châu ngồi trong xe ngựa khóc rấm rứt, dù sao cô cũng là con gái mới lớn, biết rằng cơ thể này là vợ của người ta nhưng tại sao lại làm như vậy. Mặc cho Thiên Phúc đi ngang xe ngựa nói vọng vào hay cậu mua gì cho cô ăn thì cô vẫn im lặng.
Loan Châu vừa khóc thút thít vừa tự nói trong đầu.
“Cô hài lòng chưa? Cậu ấy đã…cô hài lòng rồi nhưng còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì để trở về đây?”
Đoạn đường từ kinh thành về huyện Thanh Hòa chẳng xa hơn lúc đi tí nào, vậy mà cả hai con người ấy lại thấy khó thở tột cùng.
Sau một ngày đường, Thiên Phúc cùng Loan Châu đã trở về, cô đi vào cúi đầu chào ông bà Lý rồi một mạch đi về phòng đóng cửa. Con Tỵ thấy mợ về liền chạy theo nhưng cô cũng không cho nó vào phòng, nó bối rối nhìn cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn Thiên Phúc.
Ông bà Lý thấy cô con dâu như vậy thì gọi Thiên Phúc vào tra hỏi. Thiên Phúc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, đến đoạn cả hai lúc ấy thì cậu ngập ngừng đỏ mặt. Bà Lý suy tư.
“Lạ nhỉ, trước kia con không muốn gần nó, bây giờ người bị xua đuổi lại là con?”
…****************…