Chương 32: Kẻ đứng sau
Loan Châu được đưa về phòng, gương mặt cô bất chợt đỏ ửng lên, ánh mắt cô lơ mơ nhìn Thiên Phúc, cổ họng cô khô khốc khó chịu.
Cả cơ thể cô như có con sâu con kiến đang bò bên trong, Thiên Phúc lúc này hốt hoảng hỏi.
“Mợ sao vậy, mợ bị làm sao vậy?”
Loan Châu thở gấp gáp kể lại mọi chuyện, đôi mắt Thiên Phúc rưng rưng giọng ráo riết.
“Mợ biết rồi sao còn uống hả? Mợ…”
“Tôi…sợ bị chém đầu…”
Thiên Phúc tức tốc chạy ra bên ngoài bảo cung nữ gọi Thái y. Cung nữ liền vào điện bẩm báo, công chúa nghe thấy liền gọi một quan Thái y đi cùng mình sang Dinh Quán.
Mọi người xôn xao, vừa rồi còn đánh võ vậy mà thoáng cái đổ bệnh rồi ư? Những người đi theo nịnh bợ quan Đô đốc nay lại ra vẻ khinh bỉ.
“Thật là, làm hỏng cả buổi tiệc!”
“Bản thân không ổn thì ở nhà đi, lại còn đi cùng. Gặp bà nhà tôi là tôi khóa cửa nhốt hết!”
Ai cũng bàn tán, chỉ riêng Diệp Lan đang tái mặt, cô đang lo lắng lỡ như chuyện bỏ thuốc bị phát hiện thì sẽ thế nào đây.
Tại phòng Thiên Phúc.
Thái y bắt mạch rồi trầm ngâm.
“Mạch loạn, khí huyết loạn…”
Thiên Phúc cả ông Trần Khiêm đều sốt ruột.
Giọng quan Thái y lại nói tiếp.
“Phó tướng, ta e là phu nhân bị trúng độc rồi!”
Huyền Vy đang ngồi lau mồ hôi cho Loan Châu, nghe vậy liền tức khí quát.
“Khốn kiếp, trong yến tiệc kẻ nào dám hạ độc chứ!”
Thiên Phúc không nói gì, cậu biết là ai, cậu nhờ công chúa cùng ông Trần Khiêm ở lại rồi lôi quan Thái y đến điện Bách An.
Diệp Lan thấy Thiên Phúc quay lại ngỡ là cậu tiếp tục dự tiệc. Nào ngờ cậu đứng trước vua tâu.
“Bẩm Hoàng thượng, phu nhân của thần không hề bị bệnh, nàng bị kẻ xấu hạ độc!”
Xung quanh bàn tán, vua Thế Minh nghiêng đầu ra vẻ chưa hiểu Thiên Phúc nói, cậu lập tức cầm chum rượu của mình lên đưa cho quan Thái y, ông ấy ngửi mùi rồi giật mình thừa nhận.
“Quả là ngoài mùi men rượu, còn có cả mùi thuốc, e là…”
Nói đến đây vị quan nọ ghé sát tai Thiên Phúc nói nhỏ, chẳng biết ông ấy nói gì mà cậu đỏ bừng hai tai. Miệng lắp bắp.
“Ông…nói thật à?”
Thiên Phúc đảo mắt suy ngẫm, rồi cậu xin vua Thế Minh về phòng chăm sóc phu nhân của mình.
Diệp Lan nhìn quanh quất, gương mặt thất thần lo sợ, làm sao mà cậu biết được trong chum rượu có vấn đề chứ?
Một lát sau công chúa Huyền Vy cùng ông Trần Khiêm quay lại, giọng công chúa bực bội.
“Lôi cung nữ đó vào đây!”
Liền khi ấy hai tên lính lôi một cung nữ đi vào điện, dáng người cung nữ bò rạp, khóc lóc xin tha mạng.
Vua Thế Minh hỏi con gái, Huyền Vy đáp.
“Cung nữ này cố ý bỏ thuốc độc vào chum rượu của Phó tướng, phu nhân trông thấy đã thay ngài ấy uống. Bây giờ độc nhiễm cơ thể e là không qua khỏi!”
Nghe vậy, vua Thế Minh đập bàn quát lớn.
“To gan, trong yến tiệc của ta dám hạ độc!”
Cô cung nữ kia nghe thuốc độc thì run bần bật, cô ta gào khóc kêu tha. Huyền Vy nghiến răng.
“Ngươi muốn sống thì khai ra kẻ sai bảo ngươi. Nếu bao che thì ta cho ngươi chăn vịt!”
Nghe vậy cung nữ nọ lại khóc lóc, bởi cô ta biết “chăn vịt” mà công chúa nói chính xác là chém đầu. Giọng cung nữ van xin.
“Hoàng thượng khai ân, công chúa khai ân!”
Ông Trần Khiêm cũng quỳ xuống khóc xin vua Thế Minh.
“Hoàng thượng, con gái thần vì cứu phó tướng mà giờ mạng sống lay lắt…mong Hoàng thượng làm chủ…”
Đứng trước lời buộc tội của con gái, lời van xin của ông Trần Khiêm, vua Thế Minh tức giận ép buộc cung nữ kia. Cô cung nữ co rúm lại, cô nào biết thuốc kia là thuốc độc, chẳng phải Diệp Lan bảo chỉ là “Xuân dược” thôi sao?
Cô cung nữ lết đến phía Diệp Lan cầu cứu.
“Tiểu thư cứu nô tì…”
Diệp Lan trừng mắt chối cãi.
“Con nô tì này, ngươi nói gì hả? Ta…ta không biết gì cả!!”
“Tiểu thư…là mạng người đó, cái mạng nô tì không đền hết tội đâu ạ…”
Diệp Lan hoảng loạn, cô bị mọi người bàn tán dò xét, cô nhìn xung quanh ai cũng bắt đầu nhìn cô dò xét.
Tiểu thư Diệp Lan hạ độc với Phó tướng sao???
Quan Đô đốc thấy tình hình ép buộc con gái thì nóng mặt, liền bẩm vua Thế Minh đưa cung nữ ra ngoài chịu tội. Huyền Vy nhanh trí hô lính vào bắt cô cung nữ chờ đến giờ chém đầu.
Khi hai tên lính vừa xách nách cô cung nữ lên thì giọng cô ta hoảng loạn hét lớn.
“Công chúa khai ân. Là…là tiểu thư Diệp Lan sai nô tì…”
Huyền Vy giơ tay ra hiệu ngăn lại, lúc này cô mới quay sang Diệp Lan nở nụ cười chờ đợi. Diệp Lan lập tức bước ra dập đầu minh oan, giọng cô lắp bắp.
“Hoàng thượng minh xét…thần không bỏ thuốc độc!”
Buổi tiệc bỗng dưng rối loạn, kẻ khóc người nói, Diệp Lan liền đi lại cố tình đánh cung nữ kia nhưng đã bị Huyền Vy cản lại. Giọng công chúa đanh thép.
“Cô chuẩn bị mà chịu tội đi. Chị Ngọc Liên có chuyện gì thì ta lấy mạng cô bồi táng theo.”
Quan Đô đốc không kiềm chế lên tiếng bênh vực con gái.
“Công chúa, chuyện hạ độc còn chưa rõ, tại sao một mực nói con gái thần làm kia chứ?”
“Vậy con gái ngươi dám uống lại chum rượu kia không? Mạng người chứ không phải trò chơi đâu!”
Dứt lời Huyền Vy đưa chum rượu khi nãy, hãy còn lại một chút cho Diệp Lan. Ánh mắt cô tiểu thư đảo chớp, nếu là xuân dược thì phải được giải tỏa, còn nếu thật sự là thuốc độc…
Diệp Lan chẳng dại mà uống, cô tỏ ra vô tội bị công chúa ép cung, lúc này Huyền Vy lại lên tiếng chém đầu cung nữ.
“Tiểu thư cứu nô tì, chẳng phải người nói đó là…là xuân dược sao? Sao lại chết người được chứ…”
…****************…
Cả cơ thể cô như có con sâu con kiến đang bò bên trong, Thiên Phúc lúc này hốt hoảng hỏi.
“Mợ sao vậy, mợ bị làm sao vậy?”
Loan Châu thở gấp gáp kể lại mọi chuyện, đôi mắt Thiên Phúc rưng rưng giọng ráo riết.
“Mợ biết rồi sao còn uống hả? Mợ…”
“Tôi…sợ bị chém đầu…”
Thiên Phúc tức tốc chạy ra bên ngoài bảo cung nữ gọi Thái y. Cung nữ liền vào điện bẩm báo, công chúa nghe thấy liền gọi một quan Thái y đi cùng mình sang Dinh Quán.
Mọi người xôn xao, vừa rồi còn đánh võ vậy mà thoáng cái đổ bệnh rồi ư? Những người đi theo nịnh bợ quan Đô đốc nay lại ra vẻ khinh bỉ.
“Thật là, làm hỏng cả buổi tiệc!”
“Bản thân không ổn thì ở nhà đi, lại còn đi cùng. Gặp bà nhà tôi là tôi khóa cửa nhốt hết!”
Ai cũng bàn tán, chỉ riêng Diệp Lan đang tái mặt, cô đang lo lắng lỡ như chuyện bỏ thuốc bị phát hiện thì sẽ thế nào đây.
Tại phòng Thiên Phúc.
Thái y bắt mạch rồi trầm ngâm.
“Mạch loạn, khí huyết loạn…”
Thiên Phúc cả ông Trần Khiêm đều sốt ruột.
Giọng quan Thái y lại nói tiếp.
“Phó tướng, ta e là phu nhân bị trúng độc rồi!”
Huyền Vy đang ngồi lau mồ hôi cho Loan Châu, nghe vậy liền tức khí quát.
“Khốn kiếp, trong yến tiệc kẻ nào dám hạ độc chứ!”
Thiên Phúc không nói gì, cậu biết là ai, cậu nhờ công chúa cùng ông Trần Khiêm ở lại rồi lôi quan Thái y đến điện Bách An.
Diệp Lan thấy Thiên Phúc quay lại ngỡ là cậu tiếp tục dự tiệc. Nào ngờ cậu đứng trước vua tâu.
“Bẩm Hoàng thượng, phu nhân của thần không hề bị bệnh, nàng bị kẻ xấu hạ độc!”
Xung quanh bàn tán, vua Thế Minh nghiêng đầu ra vẻ chưa hiểu Thiên Phúc nói, cậu lập tức cầm chum rượu của mình lên đưa cho quan Thái y, ông ấy ngửi mùi rồi giật mình thừa nhận.
“Quả là ngoài mùi men rượu, còn có cả mùi thuốc, e là…”
Nói đến đây vị quan nọ ghé sát tai Thiên Phúc nói nhỏ, chẳng biết ông ấy nói gì mà cậu đỏ bừng hai tai. Miệng lắp bắp.
“Ông…nói thật à?”
Thiên Phúc đảo mắt suy ngẫm, rồi cậu xin vua Thế Minh về phòng chăm sóc phu nhân của mình.
Diệp Lan nhìn quanh quất, gương mặt thất thần lo sợ, làm sao mà cậu biết được trong chum rượu có vấn đề chứ?
Một lát sau công chúa Huyền Vy cùng ông Trần Khiêm quay lại, giọng công chúa bực bội.
“Lôi cung nữ đó vào đây!”
Liền khi ấy hai tên lính lôi một cung nữ đi vào điện, dáng người cung nữ bò rạp, khóc lóc xin tha mạng.
Vua Thế Minh hỏi con gái, Huyền Vy đáp.
“Cung nữ này cố ý bỏ thuốc độc vào chum rượu của Phó tướng, phu nhân trông thấy đã thay ngài ấy uống. Bây giờ độc nhiễm cơ thể e là không qua khỏi!”
Nghe vậy, vua Thế Minh đập bàn quát lớn.
“To gan, trong yến tiệc của ta dám hạ độc!”
Cô cung nữ kia nghe thuốc độc thì run bần bật, cô ta gào khóc kêu tha. Huyền Vy nghiến răng.
“Ngươi muốn sống thì khai ra kẻ sai bảo ngươi. Nếu bao che thì ta cho ngươi chăn vịt!”
Nghe vậy cung nữ nọ lại khóc lóc, bởi cô ta biết “chăn vịt” mà công chúa nói chính xác là chém đầu. Giọng cung nữ van xin.
“Hoàng thượng khai ân, công chúa khai ân!”
Ông Trần Khiêm cũng quỳ xuống khóc xin vua Thế Minh.
“Hoàng thượng, con gái thần vì cứu phó tướng mà giờ mạng sống lay lắt…mong Hoàng thượng làm chủ…”
Đứng trước lời buộc tội của con gái, lời van xin của ông Trần Khiêm, vua Thế Minh tức giận ép buộc cung nữ kia. Cô cung nữ co rúm lại, cô nào biết thuốc kia là thuốc độc, chẳng phải Diệp Lan bảo chỉ là “Xuân dược” thôi sao?
Cô cung nữ lết đến phía Diệp Lan cầu cứu.
“Tiểu thư cứu nô tì…”
Diệp Lan trừng mắt chối cãi.
“Con nô tì này, ngươi nói gì hả? Ta…ta không biết gì cả!!”
“Tiểu thư…là mạng người đó, cái mạng nô tì không đền hết tội đâu ạ…”
Diệp Lan hoảng loạn, cô bị mọi người bàn tán dò xét, cô nhìn xung quanh ai cũng bắt đầu nhìn cô dò xét.
Tiểu thư Diệp Lan hạ độc với Phó tướng sao???
Quan Đô đốc thấy tình hình ép buộc con gái thì nóng mặt, liền bẩm vua Thế Minh đưa cung nữ ra ngoài chịu tội. Huyền Vy nhanh trí hô lính vào bắt cô cung nữ chờ đến giờ chém đầu.
Khi hai tên lính vừa xách nách cô cung nữ lên thì giọng cô ta hoảng loạn hét lớn.
“Công chúa khai ân. Là…là tiểu thư Diệp Lan sai nô tì…”
Huyền Vy giơ tay ra hiệu ngăn lại, lúc này cô mới quay sang Diệp Lan nở nụ cười chờ đợi. Diệp Lan lập tức bước ra dập đầu minh oan, giọng cô lắp bắp.
“Hoàng thượng minh xét…thần không bỏ thuốc độc!”
Buổi tiệc bỗng dưng rối loạn, kẻ khóc người nói, Diệp Lan liền đi lại cố tình đánh cung nữ kia nhưng đã bị Huyền Vy cản lại. Giọng công chúa đanh thép.
“Cô chuẩn bị mà chịu tội đi. Chị Ngọc Liên có chuyện gì thì ta lấy mạng cô bồi táng theo.”
Quan Đô đốc không kiềm chế lên tiếng bênh vực con gái.
“Công chúa, chuyện hạ độc còn chưa rõ, tại sao một mực nói con gái thần làm kia chứ?”
“Vậy con gái ngươi dám uống lại chum rượu kia không? Mạng người chứ không phải trò chơi đâu!”
Dứt lời Huyền Vy đưa chum rượu khi nãy, hãy còn lại một chút cho Diệp Lan. Ánh mắt cô tiểu thư đảo chớp, nếu là xuân dược thì phải được giải tỏa, còn nếu thật sự là thuốc độc…
Diệp Lan chẳng dại mà uống, cô tỏ ra vô tội bị công chúa ép cung, lúc này Huyền Vy lại lên tiếng chém đầu cung nữ.
“Tiểu thư cứu nô tì, chẳng phải người nói đó là…là xuân dược sao? Sao lại chết người được chứ…”
…****************…