Chương 30: Loan Châu múa...võ
Thấy Ngọc Liên đi bên cạnh công chúa, tất thảy đều im bặt không dám trêu ghẹo, Huyền Vy nhìn con gái quan Đô đốc thì lôi Loan Châu đi lại, cô đẩy mạnh Diệp Lan ra rồi kéo Loan Châu sát cạnh Thiên Phúc, cô vỗ tay khen.
“Đây mới là một cặp đây này. Chứ những kẻ dòm ngó phu quân của người khác thì chẳng đáng phận thiếp tì nhỏ bé nữa là xứng đôi!”
Diệp Lan nghe tức đỏ mặt, dù vậy thì vẫn phải chịu nhịn vì người trước mặt là công chúa Huyền Vy, cô con gái được lòng vua Thế Minh nhất.
Thiên Phúc nhìn sang Loan Châu, tay nắm lấy tay cô rồi xin phép vào điện trước, ông Trần Khiêm cũng cùng đi vào. Tất nhiên công chúa đi theo Loan Châu, cả hai lại tíu tít trò chuyện.
Diệp Lan quay sang dậm chân với cha mình.
“Cha xem…”
Chưa để Diệp Lan nói hết câu thì đã vang lên tiếng trống dồn dập hào hùng. Những người còn bên ngoài điện Bách An lục tục kéo nhau vào chỗ ngồi.
Tiếng vị Thái giám ẻo lả vang lên.
“Hoàng thượng giá đáo!!!”
Tất thảy quan thần đều đứng dậy chắp tay hành lễ hô vang.
“Hoàng thượng vạn tuế!!!”
“Trẫm cho các khanh bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Sau màn hành lễ, mọi người ngồi lại vị trí, vị Thái giám đi ra trước tuyên bố buổi yến tiệc hôm nay.
Tiếng nhạc vang lên, Loan Châu nhìn về phía những nhạc công. Họ đang say sưa tấu lên khúc nhạc vui tươi bắt tai, rồi từ hai bên cổng điện, dàn cung nữ uyển chuyển trong những tà áo đủ màu bước vào sảnh.
Những động tác thướt tha nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng nhạc cụ dân tộc tạo ra một phần trình diễn đặc sắc. Loan Châu xem không rời mắt, cô đã từng được tham gia xem Nhã nhạc cung đình nhưng sự trau chuốt, uyển chuyển lả lướt không thể sánh thời bấy giờ. Cô liên tục khen không ngớt lời.
Ngoài phần trình diễn ca múa nhạc, phần khiến mọi người mong đợi nhất có lẽ là những món ăn được dâng lên.
Khai vị bữa tiệc được bắt đầu với món Trúc Nữ Dương Xuân cùng Nem Công.
Món Trúc Nữ Dương Xuân là sự kết hợp giữa măng, một loại măng được Ngự Thiện phòng tuyển chọn từ vùng đất giàu phù sa của Huế, cùng với những con tôm tươi ngọt, hòa quyện cùng gia vị chua cay mặn ngọt, vị thơm nồng nhẹ của rau thơm khiến người thưởng thức cảm nhận rõ vị ngọt giòn tươi của măng non, vị ngọt từ tôm, những gia vị bên trong món ăn.
Nem Công là món đi cùng gỏi, phần thịt để chế biến nem lấy từ chim Trĩ được nuôi nhốt kĩ lưỡng. Thịt chim được trộn cùng gia vị, người chế biến nắm lại vào thanh tre nướng trên than hồng. Vị thịt chim hòa cùng gia vị đậm đà, thoang thoảng còn có mùi tre trong mỗi miếng cắn vào miệng.
Thức uống cho buổi tiệc là rượu nếp được một vùng nổi tiếng tiến cống vào cung, chất rượu ngọt nhẹ, độ nồng vừa phải thêm phần tăng độ đậm đà của món ăn.
Ngoài ra còn có các món chế biến từ tổ yến, thịt nai, vi cá…
Loan Châu ăn món nào cũng ngon cũng lạ, cô không ngờ chuyến du lịch “bất đắc dĩ” này lại vô cùng thú vị như vậy.k.s##
Đàn ca múa hay, món ngon rượu ngon, cung nữ thướt tha nhẹ nhàng xoay theo điệu múa. Tuy cô đang say mê thưởng thức thì vẫn không quên chuyện đêm qua.
Phía đối diện Diệp Lan vẫn say đắm nhìn Thiên Phúc, chất men rượu làm đôi má cô gái hồng hồng trông thêm yêu kiều.
Một lát sau, nhóm cung nữ cũng lui ra ngoài, lúc này chợt Diệp Lan bước ra, cô tạo dáng chuẩn bị rồi khi nhịp nhạc vang lên, Diệp Lan thể hiện từng điệu múa của mình. Mỗi khi cô tung dải lụa hồng đều khiến văn võ bá quan vỗ tay tấm tắc khen.
Vuốt chòm râu ra vẻ đắc ý trước cô con gái tài sắc của mình, quan Đô đốc khẽ gật đầu cười mỗi khi nghe ai đó khen con gái.
Dù rất muốn con gái được gả cho Thiên Phúc, nhưng nếu chỉ có thể làm phận thiếp nhỏ bé, chi bằng để con gái làm thiếp của một người nào đó trong hoàng tộc chẳng phải sẽ tốt hơn?
Kết thúc điệu múa, Diệp Lan hành lễ trước vua Thế Minh cùng mọi người, công chúa Huyền Vy ngồi bên cạnh bĩu môi ra chiều chẳng khoái.
Loan Châu vẫn đang uống bát canh hầm thì cô bị sặc khi Diệp Lan lên tiếng.
“Nghe nói phu nhân của Phó tướng cũng biết múa! Hay mời người làm một điệu?”
Loan Châu ngơ ngác, bảo cô đánh võ đi đường quyền cô biết. Chứ bảo cô múa, cô biết múa gì đây?
Khổ nỗi lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, ông Trần Khiêm biết tiểu thư Diệp Lan cố tình chơi xấu con gái thì đứng lên thưa.
“Bẩm Hoàng thượng, con gái thần đang bệnh không thể trình diễn được, mong Hoàng thượng xá tội!”
Thiên Phúc nhìn qua thấy Loan Châu đang ngơ ngác thì cậu lại liếc sang Diệp Lan.
Cô ấy đang vênh mặt lên vì biết Ngọc Liên sẽ bị xấu mặt.
Đang không biết làm sao thì công chúa Huyền Vy đi xuống lôi Loan Châu ra ngoài.
Khuất sau lối đu, Loan Châu nói.
“Công chúa, tôi đâu biết múa đâu!”
Huyền Vy nhăn nhó.
“Nhìn là biết cô ta muốn chơi khó chị đó, hay chị cứ múa đại rồi ta đánh đàn cho chị!”
"Hả? Múa đại á? Tôi…tôi múa võ được không?
Huyền Vy tròn mắt ngạc nhiên.
“Múa võ á? Được được, vậy ta sẽ đánh trống cho chị!”
“Đây mới là một cặp đây này. Chứ những kẻ dòm ngó phu quân của người khác thì chẳng đáng phận thiếp tì nhỏ bé nữa là xứng đôi!”
Diệp Lan nghe tức đỏ mặt, dù vậy thì vẫn phải chịu nhịn vì người trước mặt là công chúa Huyền Vy, cô con gái được lòng vua Thế Minh nhất.
Thiên Phúc nhìn sang Loan Châu, tay nắm lấy tay cô rồi xin phép vào điện trước, ông Trần Khiêm cũng cùng đi vào. Tất nhiên công chúa đi theo Loan Châu, cả hai lại tíu tít trò chuyện.
Diệp Lan quay sang dậm chân với cha mình.
“Cha xem…”
Chưa để Diệp Lan nói hết câu thì đã vang lên tiếng trống dồn dập hào hùng. Những người còn bên ngoài điện Bách An lục tục kéo nhau vào chỗ ngồi.
Tiếng vị Thái giám ẻo lả vang lên.
“Hoàng thượng giá đáo!!!”
Tất thảy quan thần đều đứng dậy chắp tay hành lễ hô vang.
“Hoàng thượng vạn tuế!!!”
“Trẫm cho các khanh bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Sau màn hành lễ, mọi người ngồi lại vị trí, vị Thái giám đi ra trước tuyên bố buổi yến tiệc hôm nay.
Tiếng nhạc vang lên, Loan Châu nhìn về phía những nhạc công. Họ đang say sưa tấu lên khúc nhạc vui tươi bắt tai, rồi từ hai bên cổng điện, dàn cung nữ uyển chuyển trong những tà áo đủ màu bước vào sảnh.
Những động tác thướt tha nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng nhạc cụ dân tộc tạo ra một phần trình diễn đặc sắc. Loan Châu xem không rời mắt, cô đã từng được tham gia xem Nhã nhạc cung đình nhưng sự trau chuốt, uyển chuyển lả lướt không thể sánh thời bấy giờ. Cô liên tục khen không ngớt lời.
Ngoài phần trình diễn ca múa nhạc, phần khiến mọi người mong đợi nhất có lẽ là những món ăn được dâng lên.
Khai vị bữa tiệc được bắt đầu với món Trúc Nữ Dương Xuân cùng Nem Công.
Món Trúc Nữ Dương Xuân là sự kết hợp giữa măng, một loại măng được Ngự Thiện phòng tuyển chọn từ vùng đất giàu phù sa của Huế, cùng với những con tôm tươi ngọt, hòa quyện cùng gia vị chua cay mặn ngọt, vị thơm nồng nhẹ của rau thơm khiến người thưởng thức cảm nhận rõ vị ngọt giòn tươi của măng non, vị ngọt từ tôm, những gia vị bên trong món ăn.
Nem Công là món đi cùng gỏi, phần thịt để chế biến nem lấy từ chim Trĩ được nuôi nhốt kĩ lưỡng. Thịt chim được trộn cùng gia vị, người chế biến nắm lại vào thanh tre nướng trên than hồng. Vị thịt chim hòa cùng gia vị đậm đà, thoang thoảng còn có mùi tre trong mỗi miếng cắn vào miệng.
Thức uống cho buổi tiệc là rượu nếp được một vùng nổi tiếng tiến cống vào cung, chất rượu ngọt nhẹ, độ nồng vừa phải thêm phần tăng độ đậm đà của món ăn.
Ngoài ra còn có các món chế biến từ tổ yến, thịt nai, vi cá…
Loan Châu ăn món nào cũng ngon cũng lạ, cô không ngờ chuyến du lịch “bất đắc dĩ” này lại vô cùng thú vị như vậy.k.s##
Đàn ca múa hay, món ngon rượu ngon, cung nữ thướt tha nhẹ nhàng xoay theo điệu múa. Tuy cô đang say mê thưởng thức thì vẫn không quên chuyện đêm qua.
Phía đối diện Diệp Lan vẫn say đắm nhìn Thiên Phúc, chất men rượu làm đôi má cô gái hồng hồng trông thêm yêu kiều.
Một lát sau, nhóm cung nữ cũng lui ra ngoài, lúc này chợt Diệp Lan bước ra, cô tạo dáng chuẩn bị rồi khi nhịp nhạc vang lên, Diệp Lan thể hiện từng điệu múa của mình. Mỗi khi cô tung dải lụa hồng đều khiến văn võ bá quan vỗ tay tấm tắc khen.
Vuốt chòm râu ra vẻ đắc ý trước cô con gái tài sắc của mình, quan Đô đốc khẽ gật đầu cười mỗi khi nghe ai đó khen con gái.
Dù rất muốn con gái được gả cho Thiên Phúc, nhưng nếu chỉ có thể làm phận thiếp nhỏ bé, chi bằng để con gái làm thiếp của một người nào đó trong hoàng tộc chẳng phải sẽ tốt hơn?
Kết thúc điệu múa, Diệp Lan hành lễ trước vua Thế Minh cùng mọi người, công chúa Huyền Vy ngồi bên cạnh bĩu môi ra chiều chẳng khoái.
Loan Châu vẫn đang uống bát canh hầm thì cô bị sặc khi Diệp Lan lên tiếng.
“Nghe nói phu nhân của Phó tướng cũng biết múa! Hay mời người làm một điệu?”
Loan Châu ngơ ngác, bảo cô đánh võ đi đường quyền cô biết. Chứ bảo cô múa, cô biết múa gì đây?
Khổ nỗi lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, ông Trần Khiêm biết tiểu thư Diệp Lan cố tình chơi xấu con gái thì đứng lên thưa.
“Bẩm Hoàng thượng, con gái thần đang bệnh không thể trình diễn được, mong Hoàng thượng xá tội!”
Thiên Phúc nhìn qua thấy Loan Châu đang ngơ ngác thì cậu lại liếc sang Diệp Lan.
Cô ấy đang vênh mặt lên vì biết Ngọc Liên sẽ bị xấu mặt.
Đang không biết làm sao thì công chúa Huyền Vy đi xuống lôi Loan Châu ra ngoài.
Khuất sau lối đu, Loan Châu nói.
“Công chúa, tôi đâu biết múa đâu!”
Huyền Vy nhăn nhó.
“Nhìn là biết cô ta muốn chơi khó chị đó, hay chị cứ múa đại rồi ta đánh đàn cho chị!”
"Hả? Múa đại á? Tôi…tôi múa võ được không?
Huyền Vy tròn mắt ngạc nhiên.
“Múa võ á? Được được, vậy ta sẽ đánh trống cho chị!”