Chương 15: Nuông chiều
Loan Châu cùng Thiên Phúc ra bên ngoài, đúng là ngoài này nhộn nhịp tươi vui hơn hẳn, cô thích thú nhìn bên này rồi ngắm bên kia. Thiên Phúc để cô tự do dạo quanh, ánh mắt nhìn cô chẳng còn tia nào khó chịu.
Nói cho cùng cả hai đã là một đôi, dù cô không bị nhập hồn thì vẫn là vợ của cậu, lâu dần chuyện tình cảm ắt sẽ có. Chỉ có điều cậu thích Ngọc Liên của khi này hơn.
Tươi tắn dù có chút bướng bỉnh, nhưng cậu lại bị thu hút bởi sự mạnh mẽ của cô.
Còn lơ đãng thì Loan Châu đã lôi cậu hòa vào đám đông coi múa rồng, tiếng trống chiêng theo mỗi bước chạy của đội múa.
Bọn trẻ trong làng gặp lại cô, một đứa trai nhanh nhảu gọi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Chị đẹp kìa, chị cũng đi coi múa rồng ạ?"
Loan Châu nhận ra đám trẻ liền giơ tay chào, Cậu Thiên Phúc nhìn theo, hóa ra hôm qua đúng là cô ra ngoài cùng đám nhóc này.
"Chị ơi ăn bánh đi!"
Cô bé nhỏ tuổi nhất chìa miếng bánh nhỏ ra trước mặt cô mời gọi, Loan Châu vui vẻ nhận lấy ăn ngon lành. Cô bé nhỏ thó cứ nhón chân để cố xem múa, nhưng dù cố cũng chỉ thấy được vảy rồng lượn qua.
Thiên Phúc nhận ra liền ngồi xuống bảo cô bé leo lên để cậu cõng, cô bé lúc đầu còn ngại vì biết là cậu Thiên Phúc nhà ông Lý. Nhưng Thiên Phúc dọa chậm chạp sẽ không xem được thì nó liền leo lên lưng cậu.
Tầm nhìn của cô bé được mở rộng, ánh mắt nó lấp lánh ánh sáng của đèn lồng, nụ cười tươi cứ hiện ra. Loan Châu đứng bên cạnh cũng cười, cô không ngờ cậu Thiên Phúc cũng biết giúp đỡ người khác.
Cậu vừa cõng cô bé trên lưng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Loan Châu vì sợ cô bị đám đông tách ra, tiếng hò reo cổ vũ vẫn vang lên cho đến khi đội múa dừng lại.
Trong khi mọi người đã tản ra, đội múa còn đang nghỉ mệt thì Thiên Phúc đi đến đưa ra trước mặt những đồng xu mệnh giá cao.
Loan Châu còn dạo vài vòng mới chịu theo cậu về phủ, cô vừa đi vào thì đội múa rồng cũng đánh trống đi vào.
Nghe lời cậu, tên hầu mở rộng cổng để bọn trẻ vào xem, lần này không phải tranh với người lớn, bọn nhóc ngồi bệt trước cổng phủ mà xem, những đứa nhỏ con được lên trước ngồi cho rõ.
Loan Châu lại nói với bà Lý.
"Cho...con đem bánh chia cho bọn trẻ nha mẹ!"
Bà Lý đang vui nên gật đầu đồng ý cho cô, Loan Châu không quên cảm ơn rồi nhanh tay bưng khay bánh đi ra chia cho bọn nhóc. Cả phủ rộn rã tiếng trống chiên, tiếng người hò reo và cả tiếng cười của bọn nhóc.
Ông Lý đẩy nhẹ tay vợ cố tình hất mặt về phía Loan Châu.
"Con bé cũng tốt mà!"
"Ừ thì...!"
Trung thu năm nay phủ Lý rôm rả vui vẻ nhất, thường ngày phủ Lý vẫn qua lại với mọi người, nhưng hôm nay có lẽ là vui nhất, Loan Châu đã khiến một người chỉ biết đao kiếm như Thiên Phúc quan tâm người khác. Ngay cả bà Lý lúc trước còn khó chịu với cô con dâu của mình thì nay cũng đã dễ chịu với cô ấy hơn.
Thiên Đức đã về phòng từ trước, nghe tiếng cười nói cùng tiếng trống thì tò mò ra bên ngoài nhìn xem. Cậu tỏ ra ngạc nhiên khi thấy sự việc trước mắt, rồi cậu nhìn sang anh trai mình đang đứng sau lưng Loan Châu.
Trong một phút giây ngắn ngủi, Thiên Đức nhận thấy ánh mắt Thiên Phúc nhìn cô gái trước mặt đã khác.
Không còn sự chán chường mà lại nuông chiều theo cô.
Đôi mi buồn khẽ chớp, cũng phải thôi, dù sao họ là vợ chồng kia mà. Cánh cửa phòng khép lại, Thiên Đức ngồi vào bàn xe lại sổ sách hàng hóa để hòng xua đi cảm giác trong lòng.
Sau một đêm vui chơi, Loan Châu mệt nhừ mà vẫn cười được, lần xuyên không này quả là tuyệt vời với cô tuy là nguyện vọng của Ngọc Liên khó mà thành.
Thiên Phúc đưa cô về phòng, cậu chần chừ chưa chịu quay bước đi, cứ tìm cách nán lại. Loan Châu nhăn mặt nói.
"Cậu chưa về sao?"
"Chờ mợ ngủ rồi tôi về!"
Thiên Phúc chột dạ, cậu nói vừa rồi nó không những vô tri mà còn rất rất khó hiểu. Cả Loan Châu cũng á khẩu, riêng con Tỵ đang uống nước thì xém sặc, nó trợn mắt nhìn cậu Thiên Phúc.
Cô gãi mũi khó hiểu nói.
"Cậu nói gì vậy? Tôi không phải trẻ con!"
Cô đóng sầm cửa lại, đứng chắn cửa mà cô hồi hộp thở, cậu Thiên Phúc bị uống nhầm thuốc à. Con Tỵ nói nhăn mặt kéo tay Loan Châu.
"Mợ ơi, chẳng phải lúc trước mợ đều chờ cậu đến sao? Nay cậu muốn ở lại thì mợ lại đuổi cậu?"
"Cái gì?"
Cô nhếch mép mở lời, Loan Châu thầm nghĩ cái cô Ngọc Liên này cũng quá đậm tình rồi. Rõ ràng cậu có yêu cô ấy đâu mà cứ phải mong đợi cậu kia chứ.
...****************...
Nói cho cùng cả hai đã là một đôi, dù cô không bị nhập hồn thì vẫn là vợ của cậu, lâu dần chuyện tình cảm ắt sẽ có. Chỉ có điều cậu thích Ngọc Liên của khi này hơn.
Tươi tắn dù có chút bướng bỉnh, nhưng cậu lại bị thu hút bởi sự mạnh mẽ của cô.
Còn lơ đãng thì Loan Châu đã lôi cậu hòa vào đám đông coi múa rồng, tiếng trống chiêng theo mỗi bước chạy của đội múa.
Bọn trẻ trong làng gặp lại cô, một đứa trai nhanh nhảu gọi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Chị đẹp kìa, chị cũng đi coi múa rồng ạ?"
Loan Châu nhận ra đám trẻ liền giơ tay chào, Cậu Thiên Phúc nhìn theo, hóa ra hôm qua đúng là cô ra ngoài cùng đám nhóc này.
"Chị ơi ăn bánh đi!"
Cô bé nhỏ tuổi nhất chìa miếng bánh nhỏ ra trước mặt cô mời gọi, Loan Châu vui vẻ nhận lấy ăn ngon lành. Cô bé nhỏ thó cứ nhón chân để cố xem múa, nhưng dù cố cũng chỉ thấy được vảy rồng lượn qua.
Thiên Phúc nhận ra liền ngồi xuống bảo cô bé leo lên để cậu cõng, cô bé lúc đầu còn ngại vì biết là cậu Thiên Phúc nhà ông Lý. Nhưng Thiên Phúc dọa chậm chạp sẽ không xem được thì nó liền leo lên lưng cậu.
Tầm nhìn của cô bé được mở rộng, ánh mắt nó lấp lánh ánh sáng của đèn lồng, nụ cười tươi cứ hiện ra. Loan Châu đứng bên cạnh cũng cười, cô không ngờ cậu Thiên Phúc cũng biết giúp đỡ người khác.
Cậu vừa cõng cô bé trên lưng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Loan Châu vì sợ cô bị đám đông tách ra, tiếng hò reo cổ vũ vẫn vang lên cho đến khi đội múa dừng lại.
Trong khi mọi người đã tản ra, đội múa còn đang nghỉ mệt thì Thiên Phúc đi đến đưa ra trước mặt những đồng xu mệnh giá cao.
Loan Châu còn dạo vài vòng mới chịu theo cậu về phủ, cô vừa đi vào thì đội múa rồng cũng đánh trống đi vào.
Nghe lời cậu, tên hầu mở rộng cổng để bọn trẻ vào xem, lần này không phải tranh với người lớn, bọn nhóc ngồi bệt trước cổng phủ mà xem, những đứa nhỏ con được lên trước ngồi cho rõ.
Loan Châu lại nói với bà Lý.
"Cho...con đem bánh chia cho bọn trẻ nha mẹ!"
Bà Lý đang vui nên gật đầu đồng ý cho cô, Loan Châu không quên cảm ơn rồi nhanh tay bưng khay bánh đi ra chia cho bọn nhóc. Cả phủ rộn rã tiếng trống chiên, tiếng người hò reo và cả tiếng cười của bọn nhóc.
Ông Lý đẩy nhẹ tay vợ cố tình hất mặt về phía Loan Châu.
"Con bé cũng tốt mà!"
"Ừ thì...!"
Trung thu năm nay phủ Lý rôm rả vui vẻ nhất, thường ngày phủ Lý vẫn qua lại với mọi người, nhưng hôm nay có lẽ là vui nhất, Loan Châu đã khiến một người chỉ biết đao kiếm như Thiên Phúc quan tâm người khác. Ngay cả bà Lý lúc trước còn khó chịu với cô con dâu của mình thì nay cũng đã dễ chịu với cô ấy hơn.
Thiên Đức đã về phòng từ trước, nghe tiếng cười nói cùng tiếng trống thì tò mò ra bên ngoài nhìn xem. Cậu tỏ ra ngạc nhiên khi thấy sự việc trước mắt, rồi cậu nhìn sang anh trai mình đang đứng sau lưng Loan Châu.
Trong một phút giây ngắn ngủi, Thiên Đức nhận thấy ánh mắt Thiên Phúc nhìn cô gái trước mặt đã khác.
Không còn sự chán chường mà lại nuông chiều theo cô.
Đôi mi buồn khẽ chớp, cũng phải thôi, dù sao họ là vợ chồng kia mà. Cánh cửa phòng khép lại, Thiên Đức ngồi vào bàn xe lại sổ sách hàng hóa để hòng xua đi cảm giác trong lòng.
Sau một đêm vui chơi, Loan Châu mệt nhừ mà vẫn cười được, lần xuyên không này quả là tuyệt vời với cô tuy là nguyện vọng của Ngọc Liên khó mà thành.
Thiên Phúc đưa cô về phòng, cậu chần chừ chưa chịu quay bước đi, cứ tìm cách nán lại. Loan Châu nhăn mặt nói.
"Cậu chưa về sao?"
"Chờ mợ ngủ rồi tôi về!"
Thiên Phúc chột dạ, cậu nói vừa rồi nó không những vô tri mà còn rất rất khó hiểu. Cả Loan Châu cũng á khẩu, riêng con Tỵ đang uống nước thì xém sặc, nó trợn mắt nhìn cậu Thiên Phúc.
Cô gãi mũi khó hiểu nói.
"Cậu nói gì vậy? Tôi không phải trẻ con!"
Cô đóng sầm cửa lại, đứng chắn cửa mà cô hồi hộp thở, cậu Thiên Phúc bị uống nhầm thuốc à. Con Tỵ nói nhăn mặt kéo tay Loan Châu.
"Mợ ơi, chẳng phải lúc trước mợ đều chờ cậu đến sao? Nay cậu muốn ở lại thì mợ lại đuổi cậu?"
"Cái gì?"
Cô nhếch mép mở lời, Loan Châu thầm nghĩ cái cô Ngọc Liên này cũng quá đậm tình rồi. Rõ ràng cậu có yêu cô ấy đâu mà cứ phải mong đợi cậu kia chứ.
...****************...