Chương 7: Vết thương trên bụng
Chỉ mỗi cô là có nửa chén cơm trắng và ly nước nhỏ như hôm qua.
Thì ra là vậy, cho cô ăn nhưng lại là cơm trắng. Nếu chỉ uống nước thì không chừng cô sẽ chết chắc, thế rồi cô cầm chén cơm lên ăn từ từ. Trong lúc ăn thì cô nhìn sang Cậu Hai bên cạnh. Cậu dù tay cầm đũa cầm chén nhưng hình như tâm trí để ở đâu rồi. Nói mới nhớ đến chuyện tối hôm qua là lòng cô gợn sóng.
Bữa cơm gia đình cứ vậy mà diễn ra trong yên lặng, phận con dâu như cô lại chả dám nói gì.
Sau khi ăn xong, cô lại đi vào phòng ngồi nghỉ. À phải rồi, cô rất thích viết ra những câu chuyện mà cô nghĩ. Dù sao cũng là lúc rảnh, nên cô kêu cái Sen lên dặn dò
''Sen ơi..Sen"
Ngay lập tức sau tiếng kêu, cái Sen khom khom người chạy vào
''Mợ cho gọi em"
''Ừm..em cho mợ hỏi nhà có giấy với mực không??"
Cái Sen nhìn cô gật đầu
''Dạ có, mợ muốn thì em sẽ lấy cho mợ".
Cô gật đầu, sau cái Sen chạy một mạch đi lấy giấy và mực
Sau khi có đủ giấy viết, cô ngồi lên ghế rồi bắt đầu viết từng chữ. Nét bút run run do lâu ngày cô không động tới viết. Cô ngồi lại, viết từng chút một mọi chuyện mà cô đã trải qua mấy ngày nay. Sở thích của cô cũng rất kì lạ, viết lại tất cả như nhớ về một kỉ niệm không mấy đẹp đẽ.
Trong lúc đang viết, Cậu Hai đi vào phòng rồi tiến lại gần cô
"Nàng đang viết gì đấy?".
Cô vội vàng lấy tay che lại, cô đâu thể để cho cậu biết cô có sở thích viết mọi thứ như này
"Dạ..em..em À em viết thư, gửi về cho cha mẹ. Cậu..."
Cậu Hai gật đầu ngồi xuống giường trầm tư hỏi
"Nàng thấy ở đây như thế nào??".
"Em thấy rất tốt, ngoài việc ăn uống ra.."
Cô đáp
Cậu Hai cười rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Kể từ lúc đó, Cậu Hai không còn tới hỏi thăm cô nữa. Duy chỉ nhờ con Sen đưa đồ ăn cho cô hằng ngày.
Cuộc sống làm dâu của cô cứ bình yên giản dị trôi qua..
Một tháng..Hai tháng...
Đã hai tháng rồi, ngày nào cũng dậy sớm ngủ trễ. Chả khi nào cô yên giấc được, lúc nào cũng trằn trọc lo cho cha mẹ ở nhà. Linh Nhi định là sẽ nhờ cậu xin cho cô về thăm cha mẹ. Cuộc sống an nhàn như thế này thật sự thì cô không quen
Tối đến cô bước lên giường nằm ngủ trước, thôi thì mai cô sẽ đi xin Cậu về nhà. Vừa lim dim ngủ thì tiếng đập cửa dồn dập đã làm cô thức giấc. Tim cô như rụng rời, tay chân lúng túng định ra mở cửa thì bỗng cô dừng lại lên tiếng
''Ai đó?? Giờ này mà còn đập cửa?".
Cô ráng nói bằng cái giọng giận dữ, chứ lỡ như người bên ngoài biết cô sợ hãi rồi lao vào cô lại không làm gì được.
Thế rồi giọng của Cậu Hai yếu ớt phát lên
''Là..là..Ta..hộc..hộc"
Cô vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra. Cậu Hai như tấm gỗ to lớn ngã xuống cô, mặt của cậu úp vào vai trái của cô thở dốc. Linh Nhi hốt hoảng ôm lưng của cậu, tay cô ôm người cậu kéo vào nằm trên giường.
Vừa đặt cậu nằm lên thì cô thấy ngay bụng của cậu có một con dao nhỏ găm lên. Máu tươi không ngừng chảy ra, mùi tanh nồng nặc khắp phòng. Linh Nhi hốt hoảng, tay chân lúng túng không biết làm thế nào.
''Cậu..cậu hai, cậu có sao không? Chuyện gì vậy??"
Cậu Hai thở dốc nói không nên tiếng
''Nàng..nàng đóng cửa lại, gài chốt cho chắc.".
Linh Nhi nhanh nhẹn chạy ra, khoá chốt rồi chạy lại chỗ Cậu đỡ cho cậu ngồi dậy. Lúc này, Cậu Hai mới kêu Nhi quay mặt sang hướng khác. Trong lúc đó, cậu từ từ cắn chặt răng mà rút con dao ra. Máu đỏ khi nảy đã bớt đi bây giờ lại tuôn trào ra như thác đổ. Cô quay mặt lại thì thấy cảnh tượng máu me, không nhịn được vì mùi tanh quá nồng nên cô đứng dậy tay bịt miệng để tránh không ói ra.
Cậu Hai thấy vậy nên nói
''Nàng..nàng gọi cái Sen vào, nó sẽ giúp được. Còn nếu nàng sợ thì để Sen ở đây, nàng ra ngoài. Xong Sen sẽ gọi nàng vào"
Định trả lời nhưng thấy tình hình căng quá nên cô đi ra ngoài gọi cái Sen. Cũng tránh lớn tiếng làm phiền Ông Bà. Sau khi cô đi một chút, cái Sen cũng cúi người chạy sau cô để vào phòng.
Vừa vào, đập vào mắt nó là cậu Hai đang ôm bụng. Vẻ mặt tái xanh, nhìn như chẳng còn tí máu nào. Nhưng không hiểu tại sao, Sen nó không kinh ngạc gì mấy mà nó lại rất bình thường. Trông như cảnh tượng này lặp đi lặp quá nhiều nên đối với nó là chuyện không đáng kinh ngạc. Nó nhanh tay dùng một miếng vải bịt chặt vết thương tránh chảy quá nhiều máu rồi nhìn cậu như hỏi nên làm gì tiếp.
Bởi vì đây là lần đầu cô thấy nhiều máu đến vậy nên Cậu cũng sợ cô không chịu được nên cho cô ra ngoài. Dù bản thân muốn ở lại chăm sóc, nhưng sự thật thì dù có ở lại cô cũng chẳng giúp được gì nên đành ngậm ngùi mà đi ra ngoài...
Chờ ở ngoài được hơn nữa canh giờ, Sen cũng đi ra ngoài. Nếu để Nhi chờ thêm tí nữa chắc là cô không chịu được mà vào trong.
''Mợ Hai, em đi nấu ít đồ cho Cậu. Mợ vào chăm cậu chờ em nhé".
Nói rồi cái Sen quay người bước đi, Nhi cũng mở cửa mà bước vào trong.
Lúc này Cậu Hai trông đã đỡ hơn nảy nhiều rồi. Vết thương cũng được xử lí rất tốt. Nhìn thấy như vậy, cô cũng đỡ lo vài phần.
''Cậu hai này...Mấy nay cậu đi đâu à??, Em không thấy cậu ăn cơm ở nhà.. Em"
Cô tò mò hỏi
Dù là cô và cậu chưa hề có quan hệ gì như vợ chồng bình thường, nhưng trên danh nghĩa. Cô là Mợ hai của gia đình, cũng là vợ Cậu nên hỏi chuyện này không có gì lạ
Cậu nhìn cô, ánh mắt như sáng lên trong một nháy. Cậu cười mỉm, giọng nói ấm áp cũng theo đó mà phát lên
''À...ta quên không suy nghĩ cho nàng, thật ra bình thường ta hay ở ngoài giải quyết vài ba chuyện lặt vặt. Mấy nay, cũng lo làm ăn nên không có thời gian về"
Nhìn cậu bình thản đáp thì cô biết là cậu nói thật, nên cũng chả hỏi gì thêm mà im lặng ngồi cạnh chờ con Sen vào mang đồ ăn cho cậu.
Một lúc sau..Cái Sen mang vào một chén thuốc cùng với ít canh. Sen nhìn thấy cô đang ở đó nên nó chỉ lặng lẽ đặt hai chén đấy lên bàn rồi nói
''Mợ cho cậu uống thuốc rồi tầm nữa canh giờ sau thì uống canh. Em xin phép ra ngoài trước''
Nghe vậy cô gật đầu
Lúc này cô cũng cầm chén thuốc từ từ đút cho cậu..
...Hết chương 7...
Thì ra là vậy, cho cô ăn nhưng lại là cơm trắng. Nếu chỉ uống nước thì không chừng cô sẽ chết chắc, thế rồi cô cầm chén cơm lên ăn từ từ. Trong lúc ăn thì cô nhìn sang Cậu Hai bên cạnh. Cậu dù tay cầm đũa cầm chén nhưng hình như tâm trí để ở đâu rồi. Nói mới nhớ đến chuyện tối hôm qua là lòng cô gợn sóng.
Bữa cơm gia đình cứ vậy mà diễn ra trong yên lặng, phận con dâu như cô lại chả dám nói gì.
Sau khi ăn xong, cô lại đi vào phòng ngồi nghỉ. À phải rồi, cô rất thích viết ra những câu chuyện mà cô nghĩ. Dù sao cũng là lúc rảnh, nên cô kêu cái Sen lên dặn dò
''Sen ơi..Sen"
Ngay lập tức sau tiếng kêu, cái Sen khom khom người chạy vào
''Mợ cho gọi em"
''Ừm..em cho mợ hỏi nhà có giấy với mực không??"
Cái Sen nhìn cô gật đầu
''Dạ có, mợ muốn thì em sẽ lấy cho mợ".
Cô gật đầu, sau cái Sen chạy một mạch đi lấy giấy và mực
Sau khi có đủ giấy viết, cô ngồi lên ghế rồi bắt đầu viết từng chữ. Nét bút run run do lâu ngày cô không động tới viết. Cô ngồi lại, viết từng chút một mọi chuyện mà cô đã trải qua mấy ngày nay. Sở thích của cô cũng rất kì lạ, viết lại tất cả như nhớ về một kỉ niệm không mấy đẹp đẽ.
Trong lúc đang viết, Cậu Hai đi vào phòng rồi tiến lại gần cô
"Nàng đang viết gì đấy?".
Cô vội vàng lấy tay che lại, cô đâu thể để cho cậu biết cô có sở thích viết mọi thứ như này
"Dạ..em..em À em viết thư, gửi về cho cha mẹ. Cậu..."
Cậu Hai gật đầu ngồi xuống giường trầm tư hỏi
"Nàng thấy ở đây như thế nào??".
"Em thấy rất tốt, ngoài việc ăn uống ra.."
Cô đáp
Cậu Hai cười rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Kể từ lúc đó, Cậu Hai không còn tới hỏi thăm cô nữa. Duy chỉ nhờ con Sen đưa đồ ăn cho cô hằng ngày.
Cuộc sống làm dâu của cô cứ bình yên giản dị trôi qua..
Một tháng..Hai tháng...
Đã hai tháng rồi, ngày nào cũng dậy sớm ngủ trễ. Chả khi nào cô yên giấc được, lúc nào cũng trằn trọc lo cho cha mẹ ở nhà. Linh Nhi định là sẽ nhờ cậu xin cho cô về thăm cha mẹ. Cuộc sống an nhàn như thế này thật sự thì cô không quen
Tối đến cô bước lên giường nằm ngủ trước, thôi thì mai cô sẽ đi xin Cậu về nhà. Vừa lim dim ngủ thì tiếng đập cửa dồn dập đã làm cô thức giấc. Tim cô như rụng rời, tay chân lúng túng định ra mở cửa thì bỗng cô dừng lại lên tiếng
''Ai đó?? Giờ này mà còn đập cửa?".
Cô ráng nói bằng cái giọng giận dữ, chứ lỡ như người bên ngoài biết cô sợ hãi rồi lao vào cô lại không làm gì được.
Thế rồi giọng của Cậu Hai yếu ớt phát lên
''Là..là..Ta..hộc..hộc"
Cô vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra. Cậu Hai như tấm gỗ to lớn ngã xuống cô, mặt của cậu úp vào vai trái của cô thở dốc. Linh Nhi hốt hoảng ôm lưng của cậu, tay cô ôm người cậu kéo vào nằm trên giường.
Vừa đặt cậu nằm lên thì cô thấy ngay bụng của cậu có một con dao nhỏ găm lên. Máu tươi không ngừng chảy ra, mùi tanh nồng nặc khắp phòng. Linh Nhi hốt hoảng, tay chân lúng túng không biết làm thế nào.
''Cậu..cậu hai, cậu có sao không? Chuyện gì vậy??"
Cậu Hai thở dốc nói không nên tiếng
''Nàng..nàng đóng cửa lại, gài chốt cho chắc.".
Linh Nhi nhanh nhẹn chạy ra, khoá chốt rồi chạy lại chỗ Cậu đỡ cho cậu ngồi dậy. Lúc này, Cậu Hai mới kêu Nhi quay mặt sang hướng khác. Trong lúc đó, cậu từ từ cắn chặt răng mà rút con dao ra. Máu đỏ khi nảy đã bớt đi bây giờ lại tuôn trào ra như thác đổ. Cô quay mặt lại thì thấy cảnh tượng máu me, không nhịn được vì mùi tanh quá nồng nên cô đứng dậy tay bịt miệng để tránh không ói ra.
Cậu Hai thấy vậy nên nói
''Nàng..nàng gọi cái Sen vào, nó sẽ giúp được. Còn nếu nàng sợ thì để Sen ở đây, nàng ra ngoài. Xong Sen sẽ gọi nàng vào"
Định trả lời nhưng thấy tình hình căng quá nên cô đi ra ngoài gọi cái Sen. Cũng tránh lớn tiếng làm phiền Ông Bà. Sau khi cô đi một chút, cái Sen cũng cúi người chạy sau cô để vào phòng.
Vừa vào, đập vào mắt nó là cậu Hai đang ôm bụng. Vẻ mặt tái xanh, nhìn như chẳng còn tí máu nào. Nhưng không hiểu tại sao, Sen nó không kinh ngạc gì mấy mà nó lại rất bình thường. Trông như cảnh tượng này lặp đi lặp quá nhiều nên đối với nó là chuyện không đáng kinh ngạc. Nó nhanh tay dùng một miếng vải bịt chặt vết thương tránh chảy quá nhiều máu rồi nhìn cậu như hỏi nên làm gì tiếp.
Bởi vì đây là lần đầu cô thấy nhiều máu đến vậy nên Cậu cũng sợ cô không chịu được nên cho cô ra ngoài. Dù bản thân muốn ở lại chăm sóc, nhưng sự thật thì dù có ở lại cô cũng chẳng giúp được gì nên đành ngậm ngùi mà đi ra ngoài...
Chờ ở ngoài được hơn nữa canh giờ, Sen cũng đi ra ngoài. Nếu để Nhi chờ thêm tí nữa chắc là cô không chịu được mà vào trong.
''Mợ Hai, em đi nấu ít đồ cho Cậu. Mợ vào chăm cậu chờ em nhé".
Nói rồi cái Sen quay người bước đi, Nhi cũng mở cửa mà bước vào trong.
Lúc này Cậu Hai trông đã đỡ hơn nảy nhiều rồi. Vết thương cũng được xử lí rất tốt. Nhìn thấy như vậy, cô cũng đỡ lo vài phần.
''Cậu hai này...Mấy nay cậu đi đâu à??, Em không thấy cậu ăn cơm ở nhà.. Em"
Cô tò mò hỏi
Dù là cô và cậu chưa hề có quan hệ gì như vợ chồng bình thường, nhưng trên danh nghĩa. Cô là Mợ hai của gia đình, cũng là vợ Cậu nên hỏi chuyện này không có gì lạ
Cậu nhìn cô, ánh mắt như sáng lên trong một nháy. Cậu cười mỉm, giọng nói ấm áp cũng theo đó mà phát lên
''À...ta quên không suy nghĩ cho nàng, thật ra bình thường ta hay ở ngoài giải quyết vài ba chuyện lặt vặt. Mấy nay, cũng lo làm ăn nên không có thời gian về"
Nhìn cậu bình thản đáp thì cô biết là cậu nói thật, nên cũng chả hỏi gì thêm mà im lặng ngồi cạnh chờ con Sen vào mang đồ ăn cho cậu.
Một lúc sau..Cái Sen mang vào một chén thuốc cùng với ít canh. Sen nhìn thấy cô đang ở đó nên nó chỉ lặng lẽ đặt hai chén đấy lên bàn rồi nói
''Mợ cho cậu uống thuốc rồi tầm nữa canh giờ sau thì uống canh. Em xin phép ra ngoài trước''
Nghe vậy cô gật đầu
Lúc này cô cũng cầm chén thuốc từ từ đút cho cậu..
...Hết chương 7...