Chương : 60
Ngày hôm đó, Phủ Nghệ An có một phen rung động. Dù là người thường hay võ giả, Linh giả đều có một phen mở rộng tầm mắt. Mặt sông Thanh Long Giang nơi rộng nhất không biết bao nhiêu mà lần, đứng bên này sông chỉ có thể thấy mờ mờ bờ bên kia. Nhưng mà lúc này lại có một cái đầu rồng thật lớn xuất hiện, chỉ riêng con mắt thôi cũng đã lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nói gì đến toàn bộ đầu hay là cả thân thể?
Bên sông còn có rất nhiều thế lực đại phái, mỗi thế lực đều không hề yếu, đều có cường giả Tông cấp trấn thủ. Nhưng bây giờ bọn hắn cũng không thể không di chuyển toàn tông, nhanh chóng rút chạy.
Bởi vị Thanh Long này quá cường đại!
Ầm ầm ầm
Lão Thanh Long thân thể chậm rãi lơ lửng trên cao, hai con mắt nhìn về nơi xa xăm, hét lớn:
"Tên khốn, mau ra đây!"
Không gian chậm rãi mở ra, theo đó là một con người xuất hiện. Người này tay cầm kiếm, áo bào dài, trông rất tuấn tú phiêu dật, duy chỉ có nụ cười là cực kì quỷ dị.
"Lão Thanh Long, ta tha ngươi một mạng, vậy mà ngươi bây giờ tìm đường chết làm gì? Đi đi thôi."
Lão Thanh Long lắc đầu, giọng ồm ồm:
"Tha cho ta? Ha ha, đừng tưởng ta không biết mục đích của ngươi. Không cần phải giả bộ, ngươi cầm kiếm đến đây, hẳn là muốn giết ta!"
Lão gầm lên, vuốt rồng ầm ầm chụp xuống, vậy mà khiến không gian xung quanh vỡ nát!
Người nọ cười quỷ dị, ném cây kiếm lên, không ngờ kiếm cũng hóa thành một vuốt rồng màu vàng kim, đối chọi với lão Thanh Long.
Lúc này Trần Phong đã thu viên ngọc mà lão Thanh Long đưa cho hắn, ánh mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời.
"Lão ấy đã đi làm việc của mình. Thiếu niên, chúng ta cũng nên đi thôi!"
Khoai thở dài, lại chui vào Tinh thần hải của hắn, nằm nhoài trên đốt tre. Dáng vẻ nó rất buồn bã, tuy muốn che dấu nhưng cũng không được.
"Ông ấy đi đâu vậy?" Trần Phong hỏi.
"Đi tìm tương lai cho chủng tộc các người."
Trần Phong nghe vậy thì đột nhiên cúi đầu, vái ba vái, rồi nói:
"Kính ngài."
Trêm không trung, lão Thanh Long đang chiến đấu kịch liệt với người lạ mặt kia, lúc này vết thương đã đầy rẫy. Lão lúc còn sống tuy là tồn tại gần thần, nhưng hai vạn năm trấn áp đã khiến thực lực lão suy giảm đến tột độ, nay chỉ có thể so với Đế cấp mà thôi. Đế cấp trong trận chiến bậc này, sớm muộn sẽ chết mà thôi.
Đột nhiên từ phía mặt đất một luồng sáng vàng kim vọt lên, chiếu vào thân thể lão. Mà theo đó thân thể lão bành trướng gấp mấy lần, từng thớ cơ cuộn trào, Long lực tựa biển rộng sông dài, khiến thực lực lão ầm ầm kéo về Thánh cấp!
"Thiếu niên....."
Lão cười vang, hai mắt lộ ra vẻ quyết tâm.
"Ra là ở đây. Ta biết hắn trốn ở gần đây, nhưng không ngờ đã gặp được ngươi. Cũng tốt thôi."
Người nọ nhếch mép, mũi kiếm đột nhiên quay lại, đang định đâm xuống phía dưới thì từ đâu nghe tiếng chuông vang vọng, một cái chuông từ trong không gian đi ra, nện thẳng vào ót hắn.
"Một trong tứ đại Thần khí của Đại Việt quốc sao? Các ngươi rốt cục nhịn không được."
Người này thân thể rung lên mấy lần, hiển nhiên đang cố gắng hóa giải công kích, đột nhiên trên trời sáng lóa, một cánh cổng từ từ mở ra,từ bên trong có bốn thanh kiếm bắn xuống, rơi vào xung quanh hắn ta.
"Tru tiên tứ kiếm? Là dư nghiệt Cổ Thiên Đình sao?"
Đứng trong trận người nọ vẻ mặt có chút trầm trọng, nhìn lên trời cao. Nơi đó có một cánh cổng cực kì rách nát, thủng trăm ngàn lỗ, phía trên vẫn có thể thấy được ba chữ Nam Thiên Môn, hiển nhiên là một trong bốn tòa Thiên Môn của viễn cổ Thiên Đình, tòa Thiên Môn hướng xuống hạ giới.
Hắn ta đột nhiên nắm chặt cây kiếm, một kiếm chém ra, không ngờ đánh bay Tru tiên tứ kiếm, lập tức nhảy ra khỏi vây công thì từ đâu Phật Quang chiếu rọi, một bàn tay áp lên thân thể hắn, chấn hắn lùi lại.
"Phật giới dư nghiệt?"
Hắn vừa ổn định thân hình thì ầm một tiếng, một luồng sấm sét từ đâu phá không đánh tới, lôi lực khủng bố càn quét xung quanh.
"Tây Phương Ma pháp giới? Các ngươi cũng lộ mặt?"
Hắn ho ra một ngụm máu tươi, vậy mà vẫn cười:
"Đúng trong kế hoạch. Một lưới đem đám dư đảng các ngươi bắt sạch, trả lại một thế giới ổn định!"
Hai bên bùng nổ đại chiến.
Chiến trường cũng chậm rãi bị thay đổi, bọn hắn đánh từ trong đất liền ra ngoài Đông Hải, mỗi một chiêu đều khiến biển lớn rung động, không biết bao nhiêu Hải tộc bên trong chết đi, máu nhuộm đỏ một vùng.
Càng lâu càng nhiều tồn tại cường đại đi đến, người thì hóa thành trạng thái thân người đuôi rắn, đuôi vẫy nhẹ liền có thể bay lên trời. Kẻ thì tế ra một cái kính, nghe bảo là Côn Lôn Kính. Tên thì quanh thân ngập tràn thần hỏa, tựa như một mặt trời vậy.
Mười mấy nhóm thế lực cùng vây công người nọ, khiến một kẻ có chiến lực như Thần cũng phải trọng thương, liên tục phun máu.
"Luyện chết hắn!"
Linh lực cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành từng đạo thần thông tiên thuật uy năng vô cùng. Những người này hợp lực lại thậm chí có thể đánh chết Thần nhân!
Đứng giữa công kích khủng bố như vậy nhưng người nọ vẫn không chút nao núng, lo pắng hay sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười quỷ dị. Trong tay hắn thanh kiếm ngày một sáng lên, trên đó tỏa ra từng trận uy áp, dù là những cường giả gần thần ở đây cũng cảm thấy có chút áp bức.
"Các ngươi không làm gì được ta, các ngươi chỉ có thể chết mà thôi."
Uy áp ngày càng mạnh, thậm chí các đòn công kích có một ít đã bị ảnh hưởng, uy lực giảm xuống ít nhiều.
Lão Thanh Long lúc này râu rồng bạc trắng đã nhuộm hồng, thân thể đầy rẫy vết thương, cố gắng kêu to:
"Cẩn thận, hắn đi theo chính là Thiên đạo, hắn có thể điều động lực lượng từ Thiên Địa, lại có thể mượn Thiên uy! Đến khi đại thành thì chúng ta đều phải chết!"
Mọi người xung quanh đều hiểu chuyện, rất nhanh đã gia tăng công kích, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất luyện chết người nọ.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, một vị cường giả bị một cây đinh ba từ đâu đâm tới, đem lồng ngực hắn xuyên thủng. Những người khác đang định cứu viện thì không gian ầm ầm rung động, hóa thành năm vết nứt, từ năm vết nứt đó xuất hiện năm người.
Một là vị Phật Tổ, Phật quang vô biên, sau ót hiẻn hóa ra một đạo quang luân, hai tay chắp trước ngực.
Một vị là Thiên Đế, đầu đội đạo quan, thân mặc long bào, có một cỗ khí thế không giận tự uy.
Một người khác thì quanh thân sấm chớp chạy ngang dọc, hai tay nắm lấy sấm chớp.
Một người khác thì trên đỉnh đầu hóa thành một cây thần thụ, trên treo chín thế giới, nhân thần yêu ma.....đủ loại.
Một người dáng vẻ hiền hậu, tựa như một vị thánh nhân đang truyền giảng cho mọi người đạo lí sống, cách làm người.
"Ngọc hoàng đại đế, sao lại là ngài ấy?"
Phía trong tòa Nam Thiên Môn kia vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi.
"Sao không thể là ta?"
"Ngọc Hoàng" cười nói, tay phải khẽ vẫy nhẹ. Lập tức Tru tiên tứ kiếm bị thu hồi, rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Đám loạn thần tặc tử, cấu kết với yêu ma hạ giới, lại dám lấy trộm bảo vật Thiên đình ta. Đáng tru!"
Nói rồi hắn búng nhẹ tay, lập tức Tru tiên tứ kiếm bắn lên, phá mở Nam Thiên Môn. Sau đó liền thấy từ tòa Nam Thiên Môn này xuất hiện từng dòng máu chảy ra, nhuộm đỏ mặt biển.
Máu của Tiên nhân.
Phật Tổ chắp hai tay lại, nhìn về phía mấy vị cổ lão Phật kia mà nói:
"Đường tu hành gian truân, hà cớ gì các người phải làm vậy? Cấu kết cùng yêu ma quỷ quái làm hại chúng sinh, các ngươi còn có tư cách xưng Phật nữa sao?"
Một vị Lão Phật gầm lên, nắm trong tay thiền trượng, hung hăng đập đến vị Phật Tổ này.
"Ngươi không...."
Hắn còn chưa kịp ra tay thì năm ngón tay đã hóa thành năm ngọn núi chụp xuống.
"Tội nghiệt quá nặng, không thể gột rửa."
Thân thể vị Lão Phật bị ép nát, hóa thành một bãi máu rơi trên mặt biển.
"Các ngươi cũng như hắn."
Phật Tổ mở bàn tay, hóa thành đài sen, nhẹ nhàng ép lên mấy người còn lại. Đến khi nhấc tay lên thì phía dưới chỉ còn là một mảnh trống không.
Ba người còn lại cũng đồng thời ra tay, giết đến những cường giả còn lại. Căn bản là đồ sát về một phía, năm người này đều có chiến lực như Thần, dù lấy một chọi bốn, chọi năm cũng chẳng hề gì. Hơn nữa đối thủ bọn hắn chọn đều bị bọn hắn khắc chế, bảo vật không thể sử dụng, rất nhanh bị đánh chết. Khắp nơi đều là một mùi máu tươi tanh tưởi đến gai người.
Người lạ mặt nọ lúc này cũng hiện rõ mặt, không ngờ đúng là Lạc Long Quân trong câu chuyện của mọi người Nam Việt Quốc.
"Lão Thanh Long, cần gì phải làm vậy? Còn bốn người các ngươi, trốn trong không gian làm gì nữa. Ta đều nhận ra các ngươi."
Nghe hắn nói vậy bốn người kia đều thở dài, từ trong không gian đi ra. Bốn người này dáng vẻ cực kì cổ lão, trên thân xăm đầy hình rồng, người đóng khố.
"Sao lại bắt ta giết các ngươi? Phải biết, ta không hề muốn làm như vậy."
Một người dáng vẻ trung niên tiến lên, đáp lời hắn:
"Cha, không..Long Quân. Ta mong ngài hãy tỉnh lại đi, đừng u mê nữa. Bao nhiêu chiến hữu, bao nhiêu tộc nhân đã ngã xuống, ngài biết hay không? Ngài...."
Hắn không nói tiếp, bởi tâm hắn đã loạn như ma.
"Ta chưa từng u mê, chưa bao giờ...."
Hắn lầm bầm, khẽ vung kiếm. Thiên uy theo đó bộc phát, khiến mấy người bọn họ rên lên một tiếng.
"Chỉ có chém hết đám loạn thần nghịch tử các ngươi, mới có thể khiến thế giới này trong sạch!"
Ầm ầm ầm
Thuận Thiên Kiếm va chạm cùng Chuông Điền, sóng xung kích lan đến ngàn vạn dặm, khiến biển hóa thành sóng thần ập vào bờ.
"Tế Tháp Báo Thiên ra!"
Bốn người đồng thời hét to, từ trong chuông Quy Điền bay ra một ngọn tháp, đè thẳng lên thân thể Lạc Long Quân. Hắn ta lập tức hóa thành hình thái Long Thần, vậy mà ngậm lấy ngọn tháp, đem nện lại bốn người.
"Ta tu Thiên đạo, các ngươi lại tế ra Tháp Báo Thiên, muốn chết sao?"
Bốn người một rồng trốn trong Chuông Quy Điền lập tức kêu thảm, máu tươi phun ra điên cuồng, thất khiếu đều có máu chảy.
Hết chương 160
Cầu đề cử, cầu Phiếu!
Bên sông còn có rất nhiều thế lực đại phái, mỗi thế lực đều không hề yếu, đều có cường giả Tông cấp trấn thủ. Nhưng bây giờ bọn hắn cũng không thể không di chuyển toàn tông, nhanh chóng rút chạy.
Bởi vị Thanh Long này quá cường đại!
Ầm ầm ầm
Lão Thanh Long thân thể chậm rãi lơ lửng trên cao, hai con mắt nhìn về nơi xa xăm, hét lớn:
"Tên khốn, mau ra đây!"
Không gian chậm rãi mở ra, theo đó là một con người xuất hiện. Người này tay cầm kiếm, áo bào dài, trông rất tuấn tú phiêu dật, duy chỉ có nụ cười là cực kì quỷ dị.
"Lão Thanh Long, ta tha ngươi một mạng, vậy mà ngươi bây giờ tìm đường chết làm gì? Đi đi thôi."
Lão Thanh Long lắc đầu, giọng ồm ồm:
"Tha cho ta? Ha ha, đừng tưởng ta không biết mục đích của ngươi. Không cần phải giả bộ, ngươi cầm kiếm đến đây, hẳn là muốn giết ta!"
Lão gầm lên, vuốt rồng ầm ầm chụp xuống, vậy mà khiến không gian xung quanh vỡ nát!
Người nọ cười quỷ dị, ném cây kiếm lên, không ngờ kiếm cũng hóa thành một vuốt rồng màu vàng kim, đối chọi với lão Thanh Long.
Lúc này Trần Phong đã thu viên ngọc mà lão Thanh Long đưa cho hắn, ánh mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời.
"Lão ấy đã đi làm việc của mình. Thiếu niên, chúng ta cũng nên đi thôi!"
Khoai thở dài, lại chui vào Tinh thần hải của hắn, nằm nhoài trên đốt tre. Dáng vẻ nó rất buồn bã, tuy muốn che dấu nhưng cũng không được.
"Ông ấy đi đâu vậy?" Trần Phong hỏi.
"Đi tìm tương lai cho chủng tộc các người."
Trần Phong nghe vậy thì đột nhiên cúi đầu, vái ba vái, rồi nói:
"Kính ngài."
Trêm không trung, lão Thanh Long đang chiến đấu kịch liệt với người lạ mặt kia, lúc này vết thương đã đầy rẫy. Lão lúc còn sống tuy là tồn tại gần thần, nhưng hai vạn năm trấn áp đã khiến thực lực lão suy giảm đến tột độ, nay chỉ có thể so với Đế cấp mà thôi. Đế cấp trong trận chiến bậc này, sớm muộn sẽ chết mà thôi.
Đột nhiên từ phía mặt đất một luồng sáng vàng kim vọt lên, chiếu vào thân thể lão. Mà theo đó thân thể lão bành trướng gấp mấy lần, từng thớ cơ cuộn trào, Long lực tựa biển rộng sông dài, khiến thực lực lão ầm ầm kéo về Thánh cấp!
"Thiếu niên....."
Lão cười vang, hai mắt lộ ra vẻ quyết tâm.
"Ra là ở đây. Ta biết hắn trốn ở gần đây, nhưng không ngờ đã gặp được ngươi. Cũng tốt thôi."
Người nọ nhếch mép, mũi kiếm đột nhiên quay lại, đang định đâm xuống phía dưới thì từ đâu nghe tiếng chuông vang vọng, một cái chuông từ trong không gian đi ra, nện thẳng vào ót hắn.
"Một trong tứ đại Thần khí của Đại Việt quốc sao? Các ngươi rốt cục nhịn không được."
Người này thân thể rung lên mấy lần, hiển nhiên đang cố gắng hóa giải công kích, đột nhiên trên trời sáng lóa, một cánh cổng từ từ mở ra,từ bên trong có bốn thanh kiếm bắn xuống, rơi vào xung quanh hắn ta.
"Tru tiên tứ kiếm? Là dư nghiệt Cổ Thiên Đình sao?"
Đứng trong trận người nọ vẻ mặt có chút trầm trọng, nhìn lên trời cao. Nơi đó có một cánh cổng cực kì rách nát, thủng trăm ngàn lỗ, phía trên vẫn có thể thấy được ba chữ Nam Thiên Môn, hiển nhiên là một trong bốn tòa Thiên Môn của viễn cổ Thiên Đình, tòa Thiên Môn hướng xuống hạ giới.
Hắn ta đột nhiên nắm chặt cây kiếm, một kiếm chém ra, không ngờ đánh bay Tru tiên tứ kiếm, lập tức nhảy ra khỏi vây công thì từ đâu Phật Quang chiếu rọi, một bàn tay áp lên thân thể hắn, chấn hắn lùi lại.
"Phật giới dư nghiệt?"
Hắn vừa ổn định thân hình thì ầm một tiếng, một luồng sấm sét từ đâu phá không đánh tới, lôi lực khủng bố càn quét xung quanh.
"Tây Phương Ma pháp giới? Các ngươi cũng lộ mặt?"
Hắn ho ra một ngụm máu tươi, vậy mà vẫn cười:
"Đúng trong kế hoạch. Một lưới đem đám dư đảng các ngươi bắt sạch, trả lại một thế giới ổn định!"
Hai bên bùng nổ đại chiến.
Chiến trường cũng chậm rãi bị thay đổi, bọn hắn đánh từ trong đất liền ra ngoài Đông Hải, mỗi một chiêu đều khiến biển lớn rung động, không biết bao nhiêu Hải tộc bên trong chết đi, máu nhuộm đỏ một vùng.
Càng lâu càng nhiều tồn tại cường đại đi đến, người thì hóa thành trạng thái thân người đuôi rắn, đuôi vẫy nhẹ liền có thể bay lên trời. Kẻ thì tế ra một cái kính, nghe bảo là Côn Lôn Kính. Tên thì quanh thân ngập tràn thần hỏa, tựa như một mặt trời vậy.
Mười mấy nhóm thế lực cùng vây công người nọ, khiến một kẻ có chiến lực như Thần cũng phải trọng thương, liên tục phun máu.
"Luyện chết hắn!"
Linh lực cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành từng đạo thần thông tiên thuật uy năng vô cùng. Những người này hợp lực lại thậm chí có thể đánh chết Thần nhân!
Đứng giữa công kích khủng bố như vậy nhưng người nọ vẫn không chút nao núng, lo pắng hay sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười quỷ dị. Trong tay hắn thanh kiếm ngày một sáng lên, trên đó tỏa ra từng trận uy áp, dù là những cường giả gần thần ở đây cũng cảm thấy có chút áp bức.
"Các ngươi không làm gì được ta, các ngươi chỉ có thể chết mà thôi."
Uy áp ngày càng mạnh, thậm chí các đòn công kích có một ít đã bị ảnh hưởng, uy lực giảm xuống ít nhiều.
Lão Thanh Long lúc này râu rồng bạc trắng đã nhuộm hồng, thân thể đầy rẫy vết thương, cố gắng kêu to:
"Cẩn thận, hắn đi theo chính là Thiên đạo, hắn có thể điều động lực lượng từ Thiên Địa, lại có thể mượn Thiên uy! Đến khi đại thành thì chúng ta đều phải chết!"
Mọi người xung quanh đều hiểu chuyện, rất nhanh đã gia tăng công kích, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất luyện chết người nọ.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, một vị cường giả bị một cây đinh ba từ đâu đâm tới, đem lồng ngực hắn xuyên thủng. Những người khác đang định cứu viện thì không gian ầm ầm rung động, hóa thành năm vết nứt, từ năm vết nứt đó xuất hiện năm người.
Một là vị Phật Tổ, Phật quang vô biên, sau ót hiẻn hóa ra một đạo quang luân, hai tay chắp trước ngực.
Một vị là Thiên Đế, đầu đội đạo quan, thân mặc long bào, có một cỗ khí thế không giận tự uy.
Một người khác thì quanh thân sấm chớp chạy ngang dọc, hai tay nắm lấy sấm chớp.
Một người khác thì trên đỉnh đầu hóa thành một cây thần thụ, trên treo chín thế giới, nhân thần yêu ma.....đủ loại.
Một người dáng vẻ hiền hậu, tựa như một vị thánh nhân đang truyền giảng cho mọi người đạo lí sống, cách làm người.
"Ngọc hoàng đại đế, sao lại là ngài ấy?"
Phía trong tòa Nam Thiên Môn kia vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi.
"Sao không thể là ta?"
"Ngọc Hoàng" cười nói, tay phải khẽ vẫy nhẹ. Lập tức Tru tiên tứ kiếm bị thu hồi, rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Đám loạn thần tặc tử, cấu kết với yêu ma hạ giới, lại dám lấy trộm bảo vật Thiên đình ta. Đáng tru!"
Nói rồi hắn búng nhẹ tay, lập tức Tru tiên tứ kiếm bắn lên, phá mở Nam Thiên Môn. Sau đó liền thấy từ tòa Nam Thiên Môn này xuất hiện từng dòng máu chảy ra, nhuộm đỏ mặt biển.
Máu của Tiên nhân.
Phật Tổ chắp hai tay lại, nhìn về phía mấy vị cổ lão Phật kia mà nói:
"Đường tu hành gian truân, hà cớ gì các người phải làm vậy? Cấu kết cùng yêu ma quỷ quái làm hại chúng sinh, các ngươi còn có tư cách xưng Phật nữa sao?"
Một vị Lão Phật gầm lên, nắm trong tay thiền trượng, hung hăng đập đến vị Phật Tổ này.
"Ngươi không...."
Hắn còn chưa kịp ra tay thì năm ngón tay đã hóa thành năm ngọn núi chụp xuống.
"Tội nghiệt quá nặng, không thể gột rửa."
Thân thể vị Lão Phật bị ép nát, hóa thành một bãi máu rơi trên mặt biển.
"Các ngươi cũng như hắn."
Phật Tổ mở bàn tay, hóa thành đài sen, nhẹ nhàng ép lên mấy người còn lại. Đến khi nhấc tay lên thì phía dưới chỉ còn là một mảnh trống không.
Ba người còn lại cũng đồng thời ra tay, giết đến những cường giả còn lại. Căn bản là đồ sát về một phía, năm người này đều có chiến lực như Thần, dù lấy một chọi bốn, chọi năm cũng chẳng hề gì. Hơn nữa đối thủ bọn hắn chọn đều bị bọn hắn khắc chế, bảo vật không thể sử dụng, rất nhanh bị đánh chết. Khắp nơi đều là một mùi máu tươi tanh tưởi đến gai người.
Người lạ mặt nọ lúc này cũng hiện rõ mặt, không ngờ đúng là Lạc Long Quân trong câu chuyện của mọi người Nam Việt Quốc.
"Lão Thanh Long, cần gì phải làm vậy? Còn bốn người các ngươi, trốn trong không gian làm gì nữa. Ta đều nhận ra các ngươi."
Nghe hắn nói vậy bốn người kia đều thở dài, từ trong không gian đi ra. Bốn người này dáng vẻ cực kì cổ lão, trên thân xăm đầy hình rồng, người đóng khố.
"Sao lại bắt ta giết các ngươi? Phải biết, ta không hề muốn làm như vậy."
Một người dáng vẻ trung niên tiến lên, đáp lời hắn:
"Cha, không..Long Quân. Ta mong ngài hãy tỉnh lại đi, đừng u mê nữa. Bao nhiêu chiến hữu, bao nhiêu tộc nhân đã ngã xuống, ngài biết hay không? Ngài...."
Hắn không nói tiếp, bởi tâm hắn đã loạn như ma.
"Ta chưa từng u mê, chưa bao giờ...."
Hắn lầm bầm, khẽ vung kiếm. Thiên uy theo đó bộc phát, khiến mấy người bọn họ rên lên một tiếng.
"Chỉ có chém hết đám loạn thần nghịch tử các ngươi, mới có thể khiến thế giới này trong sạch!"
Ầm ầm ầm
Thuận Thiên Kiếm va chạm cùng Chuông Điền, sóng xung kích lan đến ngàn vạn dặm, khiến biển hóa thành sóng thần ập vào bờ.
"Tế Tháp Báo Thiên ra!"
Bốn người đồng thời hét to, từ trong chuông Quy Điền bay ra một ngọn tháp, đè thẳng lên thân thể Lạc Long Quân. Hắn ta lập tức hóa thành hình thái Long Thần, vậy mà ngậm lấy ngọn tháp, đem nện lại bốn người.
"Ta tu Thiên đạo, các ngươi lại tế ra Tháp Báo Thiên, muốn chết sao?"
Bốn người một rồng trốn trong Chuông Quy Điền lập tức kêu thảm, máu tươi phun ra điên cuồng, thất khiếu đều có máu chảy.
Hết chương 160
Cầu đề cử, cầu Phiếu!