Chương : 35
Trần Phong hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, nhưng dù không muốn tin cũng phải tin. Hắn đã nhìn thấy khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần rồi, đó là trong cuốn truyện Con rồng cháu tiên, đó là những bức tượng, và cả vị Long thần hắn quan tưởng. Đối với hắn vị này từ lâu đã trở thành một tồn tại khó có gì thay đổi. Nhưng hôm nay thì khác, cảnh tượng trên bầu trời quá chân thực.
Mà mấy trăm vị Linh giả xung quanh hiển nhiên cũng ngạc nhiên như vậy, liên tục hô lên:
"Sao lại có thể như vậy?"
"Rốt cục mọi chuyện là thế nào?"
....
"Các ngươi dù sao cũng chết, hỏi nhiều làm gì?"
Tên kia cười vang, một bàn tay khổng lồ từ trong hư không thò ra, chộp lấy thanh kiếm. Oanh oanh oanh ba tiếng, đột nhiên nó bộc phát từng đợt từng đợt kiếm quang, chém thẳng xuống tòa thành.
"Mọi người, dùng toàn...."
VỊ đứng đầu kia mới kịp nói mấy từ liền đứng nhìn ngơ ngác, mà mấy trăm vị Linh giả trong đây cũng đứng sững như trời trồng, ánh mắt thẫn thờ vô hồn.
"CHuyện gì..."
Trần Phong có chút run rẩy, vươn bàn tay muốn chạm vào vị Đặng gia lão tổ kia, đột nhiên hắn nhìn thấy nơi mi tâm của ông ta có một vết nứt nhỏ hình lưỡi kiếm, mà Tinh thần hải bên trong đỡ bị chém làm đôi, tựa như biển rộng bị chém thành hai nửa. Còn Linh hồn thì bị chém nát bét, lúc này đang hóa thành từng chùm sáng chậm rãi bay lên trời.
Mấy trăm vị Linh giả, trong đó đều là tồn tại cực kì mạnh mẽ, vậy mà chỉ sau mấy giây liền chết ngay lập tức, Linh hồn bị chém giết!
Tên kia ở trên cao nhìn xuống bọn hắn một lúc, đột nhiên thu kiếm về, phá không mà đi. CÒn Trần Phong vẫn chưa hết sốc, hắn cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, nhưng cảnh tượng này thật sự quá mức bi thương, quá mức thảm thiết.
Những hình ảnh trước mắt hắn một lần nữa lại biến đổi, lúc này có tầm chục người đang dùng Linh lực của mình xây dựng từng ngôi miếu, từng đền thờ, trong đó khắc tượng cùng bài vị. Vẻ mặt bọn họ cực độ đau thương, nhìn vào từng bài vị mà nước mắt trào ra, khóc lớn:
"Linh hữu, ta tiễn ngươi một đoạn đường.."
"Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, không thể bảo vệ được ngài."
"Em à, anh xin lỗi, là do anh quá yếu ớt, do anh quá kém cỏi, tất cả là do anh..."
......
Từng người khóc than buồn bã, không hề phát hiện ra Trần Phong đang đứng bên cạnh mình, tựa như hắn không tồn tại vậy.
"Tất cả đây là hư ảnh, có lẽ do những vị Linh giả này quá mạnh mẽ đi? Ta bằng cách nào đó đã mở ra những hư ảnh này, nhờ đó mới biết lịch sử tòa bí cảnh này." Hắn lẩm bẩm mấy tiếng, thở dài không thôi
Còn mấy người kia sau khi lập miếu thờ cho tất cả những người kia xong mới, sau đó từ trong người lấy ra một quả cầu. Mười người quát lớn một tiếng, Linh lực tựa thủy triều tràn vào quả cầu, khiến nó liên tục phồng to lên, to lên, bắt đầu bao trùm lấy mười người nọ, lại bao quanh tòa thành, sau đó bao trùm nơi đây.
"Phụng chiếu chỉ của thánh thượng, từ nay nơi đây gọi là Minh Dương bí cảnh, là nơi để các võ giả Tây Bắc Phủ tam thành lịch luyện, thu hoạch tài nguyên, các truyền thừa. Cách mười năm một lần, các ngươi sẽ được tiến vào đây!"
Mười người này làm xong việc liền bay đi mất, còn Trần Phong thì cúi đầu thật sâu trước những bài vị này, lòng đầy đủ thành kính.
"Này, Trần Phong, tỉnh lại đi!"
Đột nhiên thanh âm Ánh Nguyệt vang lên, mà hắn cũng sực tỉnh, nhìn xung quanh. Không có Linh giả, cũng không có vị tồn tại đáng sợ kia. Bây giờ Ánh Nguyệt cũng Hà My đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, hỏi:
"Có chuyện gì sao? Cậu sao đứng nhìn ngơ ngác như vậy? Có vấn đề gì à."
Hắn lắc đầu, dùng hai tay khẽ xoa nhẹ mi tâm, sau đó mới nói:
"Ánh Nguyệt, vị lão tổ của Đặng gia các cậu sau khi vào đây thì như thế nào? Ông ấy có trở về không?"
Cô nàng cảm thấy có chút kì lạ vì Trần Phong hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời:
"Không rõ. Trong lịch sử gia tộc chỉ ghi ông ấy vào đây sau đó không trở về nữa."
"Quả nhiên là thật, quả nhiên là thật..."
Hắn lầm bầm trong miệng, cảm thấy cực kì đắng chát. Cả ngàn Linh giả đã chết đi, và thủ phạm lại là một người được hắn xem như là thần trong lòng mình, Lạc Long Quân!
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi vậy."
Hắn thở dài, sau đó liền đi trước. Mà Ánh Nguyệt cùng Hà My lại càng cảm thấy không hiểu, Trần Phong có vấn đề gì vậy?
Bọn hắn đi quanh tòa thành một lượt, thấy nơi nơi đều là đền đài miếu chùa, bàn thờ bài vị khắp nơi. Có nhiều chỗ vì lâu năm không dọn dẹp nên bụi dày đến kinh người, vừa đi vào bụi đã bay lên mù mịt, bởi vậy hắn cùng Hà My đã phải dùng Phong hệ Ma pháp, quét bay tất cả. Mỗi lần đi vào bọn họ đều dâng hương, cầu nguyện, tỏ rõ sự tôn trọng với những vị Linh giả đã chết ở đây.
"Phát hiện di tích của một vị Linh giả rồi!"
Không biết là ai hô lớn, khiến cho tất cả mọi người đồng thời sôi trào cả lên, người người nối đuôi nhau mà đi, chạy về nơi phát ra âm thanh đó.
"Chúng ta cũng đi nào!"
Trần Phong đem những cảm xúc buồn bã nọ đè nén xuống, sau đó liền chạy nhanh đến. Chỗ này bây giờ đã có hai mươi ba mươi người, tu vi từ Tụ khí đến Khai Huyệt cảnh, cực kì không đồng đều. Nhưng vẻ mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khát vọng, bởi vì truyền thừa của một vị Linh giả quả thật quá sức hấp dẫn, dù là người tâm tính trầm ổn cũng khó mà kìm nổi vẻ tham lam.
"Nguyễn Nam Linh giả, một vị tán tu, khi còn sống là ChânLinh cảnh đỉnh cao. Hôm nay mở ra di tích, mong có người có thể kế thừa những di sản của ta, đem nó phát triển."
Một thanh âm chậm rãi vang lên, cùng với đó là một màn sáng xuất hiện trước mặt bọn hắn. Mà mọi người lúc này cùng không đợi được nữa, đồng thời nhảy vào!
"Ánh Nguyệt, Hà My, hai người có muốn tiến vào di tích này luôn không, hay là muốn tìm kiếm truyền thừa khác?"
"Em...em đi với anh." Hà My có chút rụt rè, đem cái mũ trùm đầu kéo xuống, che kín mặt.
"Nếu hai người đã đi với nhau, chẳng lẽ tôi lại đi riêng? Cậu vớ vẩn quá Trần Phong ạ."
Cô nàng lè lưỡi cười một tiếng, dáng vẻ cực kì tinh nghịch.
"Tôi đi một mình lỡ may bị bắt nạt thì sao? Cậu không thấy đáng thương cho một cô gái xinh đẹp như tôi ư? Phải biết là nhiều người muốn bắt nạt tôi lắm nhé!"
Trần Phong há hốc mồm, khóe mắt giật liên hồi, cười khổ đáp:
"Vâng vâng, chị hai em đã hiểu. Mời chị đi cùng bọn em ạ."
"Thế mới ngoan chứ." Ánh Nguyệt cười khanh khách, khẽ đẩy nhẹ vào lưng hắn, nói:
"Đi nào!".
Không gian trước mặt bọn hắn lại biến đổi, lần này không chỉ có Linh hồn mà thân thể bọn hắn cũng bị hút vào. Trước mắt là một căn phòng lớn xây bằng đá ong, lúc này cũng đã có hơn ba mươi người tiến vào, và số lượng tăng đến năm mươi người tức một nửa số võ giả trong khu vực Cánh đồng lúa này.
"Vòng khảo nghiệm đầu tiên, kiểm tra tư chất. Trong giới tu luyện giả, thứ cần hàng đầu chính là tư chất! Các ngươi đặt tay lên Linh cầu, thả lỏng cơ thể, tuyệt đối không thể chống lại."
Từng người một xếp hàng, theo hàng dọc mà đi. Linh cầu này tương đối giống Linh cầu mà Tần Thiên đã dùng với hắn trước đây, không biết phương pháp đo có giống nhau hay không.
Ngươi thứ nhất, người thứ hai....người thứ mười. Mấy người này thiên phú thấp đến đáng thương, nếu có thể chia từ phàm thể đến Nhất tinh Linh thể là mười đoạn, thì bọn hắn tuyệt đối là đoạn 3-4! Thiên phú như vậy trừ phi có đại cơ duyên, nếu không đời này chỉ có thể dừng lại ở Nội cương cảnh. Mà quả thật như vậy, bọn hắn đều đã tuổi trung niên nhưng mới tu thành Nội cương sơ kì, có lẽ đến già mới có thể đạt đến Nội cương đỉnh cao.
Người thứ mười một!
Oanh oanh oanh
Quả cầu đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, mà trong cầu cũng chậm rãi xuất hiện một vòng sáng.
Nhất tinh Linh thể!
Người trắc nghiệm là một thanh niên đến từ Quỳ Phong học viện, năm nay mười tám tuổi nhưng đã là Nội cương trung kì cao thủ, hơn nữa thông tin đó chỉ là trước khi vào bí cảnh. Còn vào bí cảnh rồi thì không biết cảnh giới hắn ở mức nào.
Người này lập tức bị một vòng sáng đem hút đi, mà người sau lại lên kiểm tra. Có thêm vài cái thể chất tương đối tốt được phát hiện, hầu hết đều là Phầm thể tám chín đoạn. Cứ thế cho đến người thứ hai mươi chín là Ánh Nguyệt.
"Tôi sẽ lên thử xem."
Cô nàng nói, trong lòng có chút hồi hộp. Trải qua thời gian dài tu luyện khiến cô nàng cảm thấy không người khang khác, nhất là khi nhận được Liên Nguyệt Linh giả truyền thừa thì càng khác nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng khẽ chạm lấy Linh cầu, lập tức quả cầu lại tỏa sáng, trong quả cầu hiện ra một vòng sáng!
Linh thể, là Linh thể!
Cô nàng mừng đến phát khóc, hiển nhiên thể chất cô đã tăng lên một mảng lớn. Linh thể, chỉ cần có sự chăm chỉ nỗ lực thì Linh giả không phải cái gì quá to tát!
Trần Phong ở sau thấy vậy liền giơ ngón cái lên, cười chúc mừng.
Lại có mấy người lục tục đi lên, đáng tiếc thiên phú không cao, chỉ là Phàm thể năm sáu đoạn, chỉ đành ở lại mà thôi.
"Đến lượt em rồi đấy!"
Hắn đẩy nhẹ Hà My lên trước, nhưng cô bé đáp:
"A...hay là thôi đi, em cũng không muốn."
"Nhưng nếu em không thông qua vòng này thì sẽ không được đi tiếp!"
Hà My nghe vậy liền mím môi, đột nhiên đem cái mũ trùm đầu siết chặt, che kín mặt, sau đó mới chậm rãi đi lên đài.
Lúc ngón tay trắng nõn của cô bé chạm vào quả cầu thì đột nhiên nó rung động dữ dội, mà luồng sáng từ đó tỏa ra tựa như mặt trời ban trưa, chói sáng vô cùng.
"Trời ạ thể chất như thế nào đây?"
"Cái này phải là Nhị tinh Linh thể!"
"Không, ta đã có một lần thấy qua Nhị tinh Linh thể, ánh sáng tỏa ra kém thế này cả mấy chục lần!"
.....
Sau khi luồng hào quang tản đi, thì mọi người mới nhìn thấy. Và ánh mắt mọi người sợ hãi đến cực điểm!
Bên trong quả cầu là sáu vòng sáng, mà giữa sáu vòng sáng đó là sáu cây cột thẳng đứng, thuần một màu trắng.
Lục tinh Linh thể! Hơn nữa còn là Ma pháp cùng Linh đạo!
Hoàn mỹ nhất thân thể!
Cô bé xong việc lập tức chạy lại bên cạnh hắn, thì thầm:
"Em đã nói rồi, em không muốn lên đâu."
Trần Phong triệt để câm lặng.
LỤC TINH LINH THỂ! LỤC TINH MA PHÁP THỂ!
Cái quái gì đó chứ không phải là con người.
"Cô bé, cháu con nhà ai?"
Lập tức có mấy người nhanh chóng chạy đến, nhìn cô bé như một khối bảo tàng Linh giả vậy, mỗi người vẻ mặt đều cực độ vui mừng. Mấy người này là người thuộc các đại gia tộc trong ba thành, phân biệt là Triệu, Phạm của thành Minh Dương, Nguyễn, Mùa của Quỳ Dương và Xồng, Trần của thành Tương Phong.
Thiên phú như vậy quá khủng bố, chỉ cần toàn lực tài bồi, dốc cả tộc tài lực tuyệt đối sẽ bổi dưỡng ra Tông cấp thậm chí là Tôn giả Tôn Linh cảnh!
Viện trưởng cũng theo bọn hắn tiến vào đây, thấy cảnh này liền chắn trước mặt hai người, nói:
"Xin lỗi, con bé đã là người của học viện Minh Dương ta, giờ các ngươi làm vậy ý là sao?"
"Học viện Minh Dương? Cái học viện của một thành phố rớt hạng sao có thể bồi dưỡng một người có thiên phú như con bé chứ, như vậy không phải quá mức phí phạm sao? Về Nguyễn gia ta đi, Nguyễn gia ta có cường giả Huyền Linh cảnh, hơn nữa còn có quan hệ rất sâu đậm với Nguyễn Hữu tộc. Mà biết Nguyễn Hữu tộc chứ? Đó là đại tộc trong Nguyễn tộc, trong đó có cường giả Tôn Linh cảnh!!!"
Lời này nói ra khiến tất cả đều khiếp sợ! Không ngờ Nguyễn gia này lại có quan hệ sâu với đại tộc như vậy! Thảo nào trở thành một trong các thế lực lớn nhất thành Tương Phong!
Hết chương 135
Cầu phiếu đề cử. Cho tác xin chút ít nào:3
Mà mấy trăm vị Linh giả xung quanh hiển nhiên cũng ngạc nhiên như vậy, liên tục hô lên:
"Sao lại có thể như vậy?"
"Rốt cục mọi chuyện là thế nào?"
....
"Các ngươi dù sao cũng chết, hỏi nhiều làm gì?"
Tên kia cười vang, một bàn tay khổng lồ từ trong hư không thò ra, chộp lấy thanh kiếm. Oanh oanh oanh ba tiếng, đột nhiên nó bộc phát từng đợt từng đợt kiếm quang, chém thẳng xuống tòa thành.
"Mọi người, dùng toàn...."
VỊ đứng đầu kia mới kịp nói mấy từ liền đứng nhìn ngơ ngác, mà mấy trăm vị Linh giả trong đây cũng đứng sững như trời trồng, ánh mắt thẫn thờ vô hồn.
"CHuyện gì..."
Trần Phong có chút run rẩy, vươn bàn tay muốn chạm vào vị Đặng gia lão tổ kia, đột nhiên hắn nhìn thấy nơi mi tâm của ông ta có một vết nứt nhỏ hình lưỡi kiếm, mà Tinh thần hải bên trong đỡ bị chém làm đôi, tựa như biển rộng bị chém thành hai nửa. Còn Linh hồn thì bị chém nát bét, lúc này đang hóa thành từng chùm sáng chậm rãi bay lên trời.
Mấy trăm vị Linh giả, trong đó đều là tồn tại cực kì mạnh mẽ, vậy mà chỉ sau mấy giây liền chết ngay lập tức, Linh hồn bị chém giết!
Tên kia ở trên cao nhìn xuống bọn hắn một lúc, đột nhiên thu kiếm về, phá không mà đi. CÒn Trần Phong vẫn chưa hết sốc, hắn cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, nhưng cảnh tượng này thật sự quá mức bi thương, quá mức thảm thiết.
Những hình ảnh trước mắt hắn một lần nữa lại biến đổi, lúc này có tầm chục người đang dùng Linh lực của mình xây dựng từng ngôi miếu, từng đền thờ, trong đó khắc tượng cùng bài vị. Vẻ mặt bọn họ cực độ đau thương, nhìn vào từng bài vị mà nước mắt trào ra, khóc lớn:
"Linh hữu, ta tiễn ngươi một đoạn đường.."
"Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, không thể bảo vệ được ngài."
"Em à, anh xin lỗi, là do anh quá yếu ớt, do anh quá kém cỏi, tất cả là do anh..."
......
Từng người khóc than buồn bã, không hề phát hiện ra Trần Phong đang đứng bên cạnh mình, tựa như hắn không tồn tại vậy.
"Tất cả đây là hư ảnh, có lẽ do những vị Linh giả này quá mạnh mẽ đi? Ta bằng cách nào đó đã mở ra những hư ảnh này, nhờ đó mới biết lịch sử tòa bí cảnh này." Hắn lẩm bẩm mấy tiếng, thở dài không thôi
Còn mấy người kia sau khi lập miếu thờ cho tất cả những người kia xong mới, sau đó từ trong người lấy ra một quả cầu. Mười người quát lớn một tiếng, Linh lực tựa thủy triều tràn vào quả cầu, khiến nó liên tục phồng to lên, to lên, bắt đầu bao trùm lấy mười người nọ, lại bao quanh tòa thành, sau đó bao trùm nơi đây.
"Phụng chiếu chỉ của thánh thượng, từ nay nơi đây gọi là Minh Dương bí cảnh, là nơi để các võ giả Tây Bắc Phủ tam thành lịch luyện, thu hoạch tài nguyên, các truyền thừa. Cách mười năm một lần, các ngươi sẽ được tiến vào đây!"
Mười người này làm xong việc liền bay đi mất, còn Trần Phong thì cúi đầu thật sâu trước những bài vị này, lòng đầy đủ thành kính.
"Này, Trần Phong, tỉnh lại đi!"
Đột nhiên thanh âm Ánh Nguyệt vang lên, mà hắn cũng sực tỉnh, nhìn xung quanh. Không có Linh giả, cũng không có vị tồn tại đáng sợ kia. Bây giờ Ánh Nguyệt cũng Hà My đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, hỏi:
"Có chuyện gì sao? Cậu sao đứng nhìn ngơ ngác như vậy? Có vấn đề gì à."
Hắn lắc đầu, dùng hai tay khẽ xoa nhẹ mi tâm, sau đó mới nói:
"Ánh Nguyệt, vị lão tổ của Đặng gia các cậu sau khi vào đây thì như thế nào? Ông ấy có trở về không?"
Cô nàng cảm thấy có chút kì lạ vì Trần Phong hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời:
"Không rõ. Trong lịch sử gia tộc chỉ ghi ông ấy vào đây sau đó không trở về nữa."
"Quả nhiên là thật, quả nhiên là thật..."
Hắn lầm bầm trong miệng, cảm thấy cực kì đắng chát. Cả ngàn Linh giả đã chết đi, và thủ phạm lại là một người được hắn xem như là thần trong lòng mình, Lạc Long Quân!
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi vậy."
Hắn thở dài, sau đó liền đi trước. Mà Ánh Nguyệt cùng Hà My lại càng cảm thấy không hiểu, Trần Phong có vấn đề gì vậy?
Bọn hắn đi quanh tòa thành một lượt, thấy nơi nơi đều là đền đài miếu chùa, bàn thờ bài vị khắp nơi. Có nhiều chỗ vì lâu năm không dọn dẹp nên bụi dày đến kinh người, vừa đi vào bụi đã bay lên mù mịt, bởi vậy hắn cùng Hà My đã phải dùng Phong hệ Ma pháp, quét bay tất cả. Mỗi lần đi vào bọn họ đều dâng hương, cầu nguyện, tỏ rõ sự tôn trọng với những vị Linh giả đã chết ở đây.
"Phát hiện di tích của một vị Linh giả rồi!"
Không biết là ai hô lớn, khiến cho tất cả mọi người đồng thời sôi trào cả lên, người người nối đuôi nhau mà đi, chạy về nơi phát ra âm thanh đó.
"Chúng ta cũng đi nào!"
Trần Phong đem những cảm xúc buồn bã nọ đè nén xuống, sau đó liền chạy nhanh đến. Chỗ này bây giờ đã có hai mươi ba mươi người, tu vi từ Tụ khí đến Khai Huyệt cảnh, cực kì không đồng đều. Nhưng vẻ mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khát vọng, bởi vì truyền thừa của một vị Linh giả quả thật quá sức hấp dẫn, dù là người tâm tính trầm ổn cũng khó mà kìm nổi vẻ tham lam.
"Nguyễn Nam Linh giả, một vị tán tu, khi còn sống là ChânLinh cảnh đỉnh cao. Hôm nay mở ra di tích, mong có người có thể kế thừa những di sản của ta, đem nó phát triển."
Một thanh âm chậm rãi vang lên, cùng với đó là một màn sáng xuất hiện trước mặt bọn hắn. Mà mọi người lúc này cùng không đợi được nữa, đồng thời nhảy vào!
"Ánh Nguyệt, Hà My, hai người có muốn tiến vào di tích này luôn không, hay là muốn tìm kiếm truyền thừa khác?"
"Em...em đi với anh." Hà My có chút rụt rè, đem cái mũ trùm đầu kéo xuống, che kín mặt.
"Nếu hai người đã đi với nhau, chẳng lẽ tôi lại đi riêng? Cậu vớ vẩn quá Trần Phong ạ."
Cô nàng lè lưỡi cười một tiếng, dáng vẻ cực kì tinh nghịch.
"Tôi đi một mình lỡ may bị bắt nạt thì sao? Cậu không thấy đáng thương cho một cô gái xinh đẹp như tôi ư? Phải biết là nhiều người muốn bắt nạt tôi lắm nhé!"
Trần Phong há hốc mồm, khóe mắt giật liên hồi, cười khổ đáp:
"Vâng vâng, chị hai em đã hiểu. Mời chị đi cùng bọn em ạ."
"Thế mới ngoan chứ." Ánh Nguyệt cười khanh khách, khẽ đẩy nhẹ vào lưng hắn, nói:
"Đi nào!".
Không gian trước mặt bọn hắn lại biến đổi, lần này không chỉ có Linh hồn mà thân thể bọn hắn cũng bị hút vào. Trước mắt là một căn phòng lớn xây bằng đá ong, lúc này cũng đã có hơn ba mươi người tiến vào, và số lượng tăng đến năm mươi người tức một nửa số võ giả trong khu vực Cánh đồng lúa này.
"Vòng khảo nghiệm đầu tiên, kiểm tra tư chất. Trong giới tu luyện giả, thứ cần hàng đầu chính là tư chất! Các ngươi đặt tay lên Linh cầu, thả lỏng cơ thể, tuyệt đối không thể chống lại."
Từng người một xếp hàng, theo hàng dọc mà đi. Linh cầu này tương đối giống Linh cầu mà Tần Thiên đã dùng với hắn trước đây, không biết phương pháp đo có giống nhau hay không.
Ngươi thứ nhất, người thứ hai....người thứ mười. Mấy người này thiên phú thấp đến đáng thương, nếu có thể chia từ phàm thể đến Nhất tinh Linh thể là mười đoạn, thì bọn hắn tuyệt đối là đoạn 3-4! Thiên phú như vậy trừ phi có đại cơ duyên, nếu không đời này chỉ có thể dừng lại ở Nội cương cảnh. Mà quả thật như vậy, bọn hắn đều đã tuổi trung niên nhưng mới tu thành Nội cương sơ kì, có lẽ đến già mới có thể đạt đến Nội cương đỉnh cao.
Người thứ mười một!
Oanh oanh oanh
Quả cầu đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, mà trong cầu cũng chậm rãi xuất hiện một vòng sáng.
Nhất tinh Linh thể!
Người trắc nghiệm là một thanh niên đến từ Quỳ Phong học viện, năm nay mười tám tuổi nhưng đã là Nội cương trung kì cao thủ, hơn nữa thông tin đó chỉ là trước khi vào bí cảnh. Còn vào bí cảnh rồi thì không biết cảnh giới hắn ở mức nào.
Người này lập tức bị một vòng sáng đem hút đi, mà người sau lại lên kiểm tra. Có thêm vài cái thể chất tương đối tốt được phát hiện, hầu hết đều là Phầm thể tám chín đoạn. Cứ thế cho đến người thứ hai mươi chín là Ánh Nguyệt.
"Tôi sẽ lên thử xem."
Cô nàng nói, trong lòng có chút hồi hộp. Trải qua thời gian dài tu luyện khiến cô nàng cảm thấy không người khang khác, nhất là khi nhận được Liên Nguyệt Linh giả truyền thừa thì càng khác nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng khẽ chạm lấy Linh cầu, lập tức quả cầu lại tỏa sáng, trong quả cầu hiện ra một vòng sáng!
Linh thể, là Linh thể!
Cô nàng mừng đến phát khóc, hiển nhiên thể chất cô đã tăng lên một mảng lớn. Linh thể, chỉ cần có sự chăm chỉ nỗ lực thì Linh giả không phải cái gì quá to tát!
Trần Phong ở sau thấy vậy liền giơ ngón cái lên, cười chúc mừng.
Lại có mấy người lục tục đi lên, đáng tiếc thiên phú không cao, chỉ là Phàm thể năm sáu đoạn, chỉ đành ở lại mà thôi.
"Đến lượt em rồi đấy!"
Hắn đẩy nhẹ Hà My lên trước, nhưng cô bé đáp:
"A...hay là thôi đi, em cũng không muốn."
"Nhưng nếu em không thông qua vòng này thì sẽ không được đi tiếp!"
Hà My nghe vậy liền mím môi, đột nhiên đem cái mũ trùm đầu siết chặt, che kín mặt, sau đó mới chậm rãi đi lên đài.
Lúc ngón tay trắng nõn của cô bé chạm vào quả cầu thì đột nhiên nó rung động dữ dội, mà luồng sáng từ đó tỏa ra tựa như mặt trời ban trưa, chói sáng vô cùng.
"Trời ạ thể chất như thế nào đây?"
"Cái này phải là Nhị tinh Linh thể!"
"Không, ta đã có một lần thấy qua Nhị tinh Linh thể, ánh sáng tỏa ra kém thế này cả mấy chục lần!"
.....
Sau khi luồng hào quang tản đi, thì mọi người mới nhìn thấy. Và ánh mắt mọi người sợ hãi đến cực điểm!
Bên trong quả cầu là sáu vòng sáng, mà giữa sáu vòng sáng đó là sáu cây cột thẳng đứng, thuần một màu trắng.
Lục tinh Linh thể! Hơn nữa còn là Ma pháp cùng Linh đạo!
Hoàn mỹ nhất thân thể!
Cô bé xong việc lập tức chạy lại bên cạnh hắn, thì thầm:
"Em đã nói rồi, em không muốn lên đâu."
Trần Phong triệt để câm lặng.
LỤC TINH LINH THỂ! LỤC TINH MA PHÁP THỂ!
Cái quái gì đó chứ không phải là con người.
"Cô bé, cháu con nhà ai?"
Lập tức có mấy người nhanh chóng chạy đến, nhìn cô bé như một khối bảo tàng Linh giả vậy, mỗi người vẻ mặt đều cực độ vui mừng. Mấy người này là người thuộc các đại gia tộc trong ba thành, phân biệt là Triệu, Phạm của thành Minh Dương, Nguyễn, Mùa của Quỳ Dương và Xồng, Trần của thành Tương Phong.
Thiên phú như vậy quá khủng bố, chỉ cần toàn lực tài bồi, dốc cả tộc tài lực tuyệt đối sẽ bổi dưỡng ra Tông cấp thậm chí là Tôn giả Tôn Linh cảnh!
Viện trưởng cũng theo bọn hắn tiến vào đây, thấy cảnh này liền chắn trước mặt hai người, nói:
"Xin lỗi, con bé đã là người của học viện Minh Dương ta, giờ các ngươi làm vậy ý là sao?"
"Học viện Minh Dương? Cái học viện của một thành phố rớt hạng sao có thể bồi dưỡng một người có thiên phú như con bé chứ, như vậy không phải quá mức phí phạm sao? Về Nguyễn gia ta đi, Nguyễn gia ta có cường giả Huyền Linh cảnh, hơn nữa còn có quan hệ rất sâu đậm với Nguyễn Hữu tộc. Mà biết Nguyễn Hữu tộc chứ? Đó là đại tộc trong Nguyễn tộc, trong đó có cường giả Tôn Linh cảnh!!!"
Lời này nói ra khiến tất cả đều khiếp sợ! Không ngờ Nguyễn gia này lại có quan hệ sâu với đại tộc như vậy! Thảo nào trở thành một trong các thế lực lớn nhất thành Tương Phong!
Hết chương 135
Cầu phiếu đề cử. Cho tác xin chút ít nào:3