Chương 13: Cạn ly
Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn bị ánh nắng rọi vào đánh thức.
Cậu choáng váng bò dậy, việc đầu tiên làm là mở cửa sổ nhìn ra biển, ngắm đủ rồi mới thay quần áo đi ra ngoài.
Đường Mẫn đang rửa mặt trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc. Cậu biết Nghiêm Tầm đã về, ú ớ hỏi: "Tối qua cậu ngủ ở đâu thế Nghiêm Tầm?"
Nghiêm Tầm đặt đồ ăn sáng lên bàn, nghe Đường Mẫn hỏi thì chợt khựng lại, sau lại trả lời như không có việc gì: "Chú heo con nào đó nằm hình chữ X chiếm hết cả giường, tớ phải lên trên tầng ngủ."
Đường Mẫn nghe vậy thì ngượng ngùng, nói xin lỗi: "Tối nay tớ sẽ chú ý hơn, nếu không chắc cậu phải ra sofa ngủ."
"Ừ, mau ra ăn sáng đi."
Tối hôm qua Nghiêm Tầm bế Đường Mẫn lên giường. Tư thế ngủ của cậu rất ngoan, chỉ là Nghiêm Tầm căn bản không dám ngủ chung với cậu.
Trong lòng có dục niệm, ngủ chung với Nghiêm Tầm mà nói có thể coi là một loại giày vò. Bình thường thì không sao, cố tình hôm qua bỗng nổi lên rất nhiều suy nghĩ không nên có, hỗn loạn lung tung trong đầu. Nghiêm Tầm thật sự thấy sợ hãi.
Sợ gì? Sợ quá lâu, đến bản thân Nghiêm Tầm cũng không rõ. Chỉ có thể trấn thủ ranh giới kia từng giây từng phút, không dám lấn qua dù chỉ một bước.
"Nghiêm Tầm, bao giờ mọi người đến thế?" Đường Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý tưởng đi xe điện đến đón.
Nghiêm Tầm chỉ có thể nói thật với cậu: "Hơn một giờ nữa là đến. Nhưng xa lắm, chúng ta thuê ôtô đi nhé? Tớ đưa cậu đi hóng gió."
Đường Mẫn nghĩ hóng gió cũng rất đã, vì thế đồng ý.
Nghiêm Tầm thuê một chiếc xe việt dã màu đen. Đường Mẫn vừa nhìn đã hai mắt sáng ngời, chạy xung quanh xe một vòng.
Người trong nhà hằng ngày đều đi xe ôtô bình thường, cậu rất ít có cơ hội ngồi xe việt dã.
Ngồi vào xe càng thấy chỗ nào cũng thích, cậu nghiêm trang nhận xét: "Xe việt dã thích ghê, không gian rộng lại thoải mái."
Nghiêm Tầm ngốc nghếch phụ họa: "Tớ cũng thấy vậy, lúc nào về mua một cái."
"Tớ thấy được đó." Đường Mẫn trộm vui vẻ. Nếu Nghiêm Tầm có xe thì lúc nào cậu muốn cũng có thể đi.
Bọn họ xuất phát không tính là sớm, trước khi đến sân bay Nghiêm Tầm đã đặt taxi. Dù sao xe việt dã không chở được quá nhiều người. Chờ hơn 10 phút thì thấy một đám người ăn mặc hoa lá chim cò chạy như điên đến.
Lộ Thập An đi đầu, mặc kệ hành lý phi lên trước, hưng phấn gọi: "Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn của tôi! Tôi đến rồi!"
Nghiêm Tầm chắn trước mặt Mẫn Mẫn, cắt đứt cái ôm không lý do của hắn: "Không phải là của ông." Giọng lạnh đến mức kết cả băng.
Đường Mẫn cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào hỏi: "Lộ Thập An! Mọi người nữa, buổi trưa tốt lành! Mọi người có mệt không?"
Đái Đại chạy được một nửa thì tuột dây giày, đang cúi đầu buộc lại, nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu trả lời: "Khỏe như vâm! Tớ khỏe lắm Đường bé bi! Không mệt chút nào luôn!"
Tuy là bạn tốt đã nhiều năm nhưng Đường Mẫn vẫn không thể miễn dịch trước tình cảm nhiệt tình của Đái Đại, cậu lúc nào cũng sẽ im lặng đỏ mặt.
Tôn Như Thiến hiểu ý, gõ Đái Đại một cái, nhỏ giọng nói: "Tém lại đi, bà làm Đường bé bi sợ rồi kìa."
Các cô gái đi đến ôm Đường Mẫn, Nghiêm Tầm không nói gì. Lộ Thập An thấy thế thì trừng hắn một cái hung tợn. Nghiêm Tầm đã quen nên chẳng có cảm giác gì, còn không buồn liếc mắt nhìn hắn.
Mọi người bàn xem nên chia xe như thế nào.
Tiền Minh phóng khoáng, nhìn thấy xe việt dã vừa ngầu vừa đẹp thì ngứa ngáy, nhận được ánh mắt đồng ý của Nghiêm Tầm thì mới ngồi lên ghế sau trước. Lộ Thập An thấy vậy cũng muốn lên xe, lại bị Đái Đại chỉ tay sang xe taxi bên cạnh: "Ông muốn tranh với thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối tụi tôi à? Ngồi taxi với lớp trưởng đi."
Lộ Thập An chấn động: "Bà? Yếu đuối?"
Tôn Như Thiến đã tận dụng kẽ hở trèo lên xe, chiếm lĩnh vị trí cuối cùng.
Lộ Thập An không ôm chút hy vọng nào, hỏi Đường Mẫn: "Mẫn Mẫn, chúng ta cùng đi taxi đi?"
Đường Mẫn khó xử nhìn trước nhìn sau. Nghiêm Tầm lạnh lùng dắt Đường Mẫn ngồi lên ghế phụ, không màng đến ánh mắt áy náy của Đường Mẫn. Hắn xoay người trào phúng: "Ông không biết xấu hổ à? Không lẽ không biết ngồi xe nào sẽ thoải mái hơn?"
Lộ Thập An nghĩ lại thấy đúng, đành bịn rịn bước từng bước lên xe taxi dưới tiếng gọi lưu luyến của Lý Trác Nhiên.
Mọi người đến nơi, vào homestay cất hành lý trước.
Đường Mẫn lo lắng hỏi Nghiêm Tầm: "Khi nãy tớ làm vậy có phải không ổn không? Có vẻ như Thập An rất muốn đi chung một xe với tớ."
Nghiêm Tầm nhíu mày, đang đinh dạy Đường Mẫn bài học Tránh Bẫy Của Những Kẻ Giả Trân 101 thì Đái Đại ngồi sau vội vàng chen lời: "Không có gì đâu Đường bé bi, ổng sẽ không trách cậu. Với lại đi có mỗi một đoạn, không sao đâu! Hay là bàn xem trưa nay ăn gì đi? Tớ mời cậu ăn cà ri cá viên nhé?"
Đường Mẫn đỏ mặt, đại khái đoán được tấm ảnh Nghiêm Tầm chụp là tấm nào, từ chối: "Không ăn cà ri cá viên đâu, ăn món khác đi."
Đái Đại chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.
Tôn Như Thiến đề nghị: "Hay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài về đi? Trời nóng quá, giờ mà ra ngoài thì hun chết."
Tiền Minh đồng ý hai tay hai chân. Hắn mở Poll bầu chọn trong group chat, lựa chọn "Gọi đồ ăn về" được toàn dân thống nhất thông qua.
Xuống xe, Đường Mẫn muốn giúp các cô gái xách hành lý, Đái Đại từ chối: "Tớ xách được! Để tớ tự xách! Cậu cứ ngoan ngoãn đứng đó là được." Cô rất khỏe, lúc nào cũng hấp tấp như một cậu nhóc. Đường Mẫn cũng không cưỡng ép, chuyển hướng sang Tôn Như Thiến.
Tôn Như Thiến chuẩn bị cười cự tuyệt thì Tiền Minh vui tươi hớn hở thò đầu qua, nhấc vali của cô một cách rất tự nhiên: "Đường Mẫn, cậu làm vậy là không được. Sao lại muốn cướp công việc của tôi vậy?"
Tôn Như Thiến đỏ mặt, kéo Đường Mẫn nói nhỏ: "Cậu đừng để ý cậu ấy, tớ vẫn chưa đồng ý đâu."
Đường Mẫn biết Tiền Minh đã theo đuổi Tôn Như Thiên từ cấp ba đến hiện tại. Hắn theo đuổi khua chiêng gõ trống ai nấy đều biết. Thành tích học tập của Tôn Như Thiến dẫn đầu khối. Để vào cùng một trường đại học với cô, năm cuối cùng Tiền Minh phải liều mạng học tập, game cũng không chơi, cứ gặp Đường Mẫn là hỏi cậu về đề thi.
Đường Mẫn tò mò, hỏi hắn sao không đi hỏi Tôn Như Thiến, tiện đường bồi đắp tình cảm luôn. Tiền Minh cao 1m8 như một tên ngốc to con, hiếm hoi lắm mới xấu hổ gãi đầu, nói sợ làm tốn thời gian học tập của Tôn Như Thiến, áp lực của cô rất lớn.
... Đường Mẫn thấy bỗng nhiên bị nhét cơm cún vào miệng.
Nhưng đến giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau. Ai cũng nói chỉ có Tiền Minh đơn phương, nhưng Đường Mẫn thấy Tôn Như Thiến vậy lại nổi một ít máu bà tám, phối hợp khẽ meo meo thì thầm: "Vậy cậu thích cậu ấy à?"
"Ấy!" Tôn Như Thiến càng đỏ mặt hơn, hiện ra vẻ lấp lánh đáng yêu: "Nói như thế nào nhỉ? Đường bé bi, cậu không thích ai, không hiểu được cảm giác này đâu."
Đường Mẫn đúng là không hiểu thật. Cậu chưa từng rung rinh trước ai đó, cũng không biết thích một người rốt cuộc là tình cảm huyền diệu như thế nào. Trong cuộc đời cậu, có rất nhiều người đến rồi lại đi. Cậu cũng không quá để ý, có thể ở lại làm bạn thì tốt, nhưng nếu càng lúc càng xa cũng không sao.
Vì có diện mạo vượt xa phần lớn mọi người, tính cách lại hiền hòa, từ nhỏ đến lớn Đường Mẫn đã được rất nhiều người thổ lộ tình cảm. Từ chặn ngay trên đường, sau đó dạn dĩ tỏ tình đến gửi gắm tâm sự vào thư tình, hoặc qua tin nhắn trên mạng ấp úng nói một câu "Tớ thích cậu." Dù bằng cách nào đi nữa, Đường Mẫn cũng vẫn cảm kích, quý trọng từng phần tình cảm nhận được. Cậu sẽ nghiêm túc nói lời cảm ơn, sau đó lại vắt hết óc suy nghĩ để uyển chuyển cự tuyệt người đó.
Cậu luôn rất dịu dàng, sợ tạo đả kích quá lớn cho đối phương, nhưng từ chối nhẹ nhàng lại tựa như cắm đao ngầm, khiến người ta thất vọng lại không nhịn được chờ đợi: Cậu ấy tốt như vậy, biết đâu một ngày nào đó sẽ đồng ý.
Đường Mẫn cũng không biết bản thân cậu trong cảm nhận của các bạn học là hình tượng vừa gần gũi vừa xa xách khó đến gần như thế nào. Cậu cầm cốc nước trái cây, ngồi khoanh chân trên đất với Nghiêm Tầm.
Lý Trác Nhiên đi đâu cũng không bỏ được thói xấu là phát biểu như lãnh đạo. Hắn thao thao bất tuyệt một lúc, cuối cùng mới chịu kết bài dưới ánh mắt lên án của mọi người: "... Tóm lại! Chúc mừng chương mới trong cuộc đời của chúng ta. Vạn sự như ý, mỗi ngày đều vui vẻ!"
Tôn Như Thiến hô thêm: "Thật nhiều sức khỏe!"
Tiền Minh lập tức đu theo: "Mọi chuyện đều được hồi đáp!" Tôn Như Thiến cười, không phản bác.
Lộ Thập An nhìn về phía Đường Mẫn: "Được như ước nguyện."
Đái Đại không khách khí phá đám: "Ăn nhiều không béo!"
Đường Mẫn vẫn luôn cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ngàn ly không say!"
Nghiêm Tầm cười khẽ, xoa mái tóc xõa tung của Đường Mẫn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy, trừ bỏ Lộ Thập An, chúc nguyện vọng của mọi người đều thành sự thật."
Lộ Thập An:...
"Keng" một tiếng, tiếng ly cốc chạm vào nhau: "Cạn ly!"
"Cạn ly!"
- -------------------
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Muốn đánh lui tình địch, phải bắt đầu từ từng chuyện nhỏ nhất.
Hết chương 13.
- --
Trích dẫn một số bình luận của độc giả trên Trường Bội:
? Độc giả [Cá Thanh Hoa_fko3ktt263d]: Tui muốn hỏi một câu, đến chương nào thì công mới hiểu chuyện tình cảm thế?
- > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Phải rất rất lâu nữa nha
? Độc giả [Mỗi ngày đã uống đủ 8 cốc nước chưa]: Quả là một người theo đuổi rất có tinh thần tự giác
- > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Cực kỳ tự giác!
? Độc giả [Liên Vũ]: Lộ và Nghiêm đúng là không cùng một đẳng cấp hahaha, có điều thụ chính quy phải chất như vậy mới có thể ôm công bảo đại mỹ nữ đi được
Cậu choáng váng bò dậy, việc đầu tiên làm là mở cửa sổ nhìn ra biển, ngắm đủ rồi mới thay quần áo đi ra ngoài.
Đường Mẫn đang rửa mặt trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc. Cậu biết Nghiêm Tầm đã về, ú ớ hỏi: "Tối qua cậu ngủ ở đâu thế Nghiêm Tầm?"
Nghiêm Tầm đặt đồ ăn sáng lên bàn, nghe Đường Mẫn hỏi thì chợt khựng lại, sau lại trả lời như không có việc gì: "Chú heo con nào đó nằm hình chữ X chiếm hết cả giường, tớ phải lên trên tầng ngủ."
Đường Mẫn nghe vậy thì ngượng ngùng, nói xin lỗi: "Tối nay tớ sẽ chú ý hơn, nếu không chắc cậu phải ra sofa ngủ."
"Ừ, mau ra ăn sáng đi."
Tối hôm qua Nghiêm Tầm bế Đường Mẫn lên giường. Tư thế ngủ của cậu rất ngoan, chỉ là Nghiêm Tầm căn bản không dám ngủ chung với cậu.
Trong lòng có dục niệm, ngủ chung với Nghiêm Tầm mà nói có thể coi là một loại giày vò. Bình thường thì không sao, cố tình hôm qua bỗng nổi lên rất nhiều suy nghĩ không nên có, hỗn loạn lung tung trong đầu. Nghiêm Tầm thật sự thấy sợ hãi.
Sợ gì? Sợ quá lâu, đến bản thân Nghiêm Tầm cũng không rõ. Chỉ có thể trấn thủ ranh giới kia từng giây từng phút, không dám lấn qua dù chỉ một bước.
"Nghiêm Tầm, bao giờ mọi người đến thế?" Đường Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý tưởng đi xe điện đến đón.
Nghiêm Tầm chỉ có thể nói thật với cậu: "Hơn một giờ nữa là đến. Nhưng xa lắm, chúng ta thuê ôtô đi nhé? Tớ đưa cậu đi hóng gió."
Đường Mẫn nghĩ hóng gió cũng rất đã, vì thế đồng ý.
Nghiêm Tầm thuê một chiếc xe việt dã màu đen. Đường Mẫn vừa nhìn đã hai mắt sáng ngời, chạy xung quanh xe một vòng.
Người trong nhà hằng ngày đều đi xe ôtô bình thường, cậu rất ít có cơ hội ngồi xe việt dã.
Ngồi vào xe càng thấy chỗ nào cũng thích, cậu nghiêm trang nhận xét: "Xe việt dã thích ghê, không gian rộng lại thoải mái."
Nghiêm Tầm ngốc nghếch phụ họa: "Tớ cũng thấy vậy, lúc nào về mua một cái."
"Tớ thấy được đó." Đường Mẫn trộm vui vẻ. Nếu Nghiêm Tầm có xe thì lúc nào cậu muốn cũng có thể đi.
Bọn họ xuất phát không tính là sớm, trước khi đến sân bay Nghiêm Tầm đã đặt taxi. Dù sao xe việt dã không chở được quá nhiều người. Chờ hơn 10 phút thì thấy một đám người ăn mặc hoa lá chim cò chạy như điên đến.
Lộ Thập An đi đầu, mặc kệ hành lý phi lên trước, hưng phấn gọi: "Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn của tôi! Tôi đến rồi!"
Nghiêm Tầm chắn trước mặt Mẫn Mẫn, cắt đứt cái ôm không lý do của hắn: "Không phải là của ông." Giọng lạnh đến mức kết cả băng.
Đường Mẫn cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào hỏi: "Lộ Thập An! Mọi người nữa, buổi trưa tốt lành! Mọi người có mệt không?"
Đái Đại chạy được một nửa thì tuột dây giày, đang cúi đầu buộc lại, nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu trả lời: "Khỏe như vâm! Tớ khỏe lắm Đường bé bi! Không mệt chút nào luôn!"
Tuy là bạn tốt đã nhiều năm nhưng Đường Mẫn vẫn không thể miễn dịch trước tình cảm nhiệt tình của Đái Đại, cậu lúc nào cũng sẽ im lặng đỏ mặt.
Tôn Như Thiến hiểu ý, gõ Đái Đại một cái, nhỏ giọng nói: "Tém lại đi, bà làm Đường bé bi sợ rồi kìa."
Các cô gái đi đến ôm Đường Mẫn, Nghiêm Tầm không nói gì. Lộ Thập An thấy thế thì trừng hắn một cái hung tợn. Nghiêm Tầm đã quen nên chẳng có cảm giác gì, còn không buồn liếc mắt nhìn hắn.
Mọi người bàn xem nên chia xe như thế nào.
Tiền Minh phóng khoáng, nhìn thấy xe việt dã vừa ngầu vừa đẹp thì ngứa ngáy, nhận được ánh mắt đồng ý của Nghiêm Tầm thì mới ngồi lên ghế sau trước. Lộ Thập An thấy vậy cũng muốn lên xe, lại bị Đái Đại chỉ tay sang xe taxi bên cạnh: "Ông muốn tranh với thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối tụi tôi à? Ngồi taxi với lớp trưởng đi."
Lộ Thập An chấn động: "Bà? Yếu đuối?"
Tôn Như Thiến đã tận dụng kẽ hở trèo lên xe, chiếm lĩnh vị trí cuối cùng.
Lộ Thập An không ôm chút hy vọng nào, hỏi Đường Mẫn: "Mẫn Mẫn, chúng ta cùng đi taxi đi?"
Đường Mẫn khó xử nhìn trước nhìn sau. Nghiêm Tầm lạnh lùng dắt Đường Mẫn ngồi lên ghế phụ, không màng đến ánh mắt áy náy của Đường Mẫn. Hắn xoay người trào phúng: "Ông không biết xấu hổ à? Không lẽ không biết ngồi xe nào sẽ thoải mái hơn?"
Lộ Thập An nghĩ lại thấy đúng, đành bịn rịn bước từng bước lên xe taxi dưới tiếng gọi lưu luyến của Lý Trác Nhiên.
Mọi người đến nơi, vào homestay cất hành lý trước.
Đường Mẫn lo lắng hỏi Nghiêm Tầm: "Khi nãy tớ làm vậy có phải không ổn không? Có vẻ như Thập An rất muốn đi chung một xe với tớ."
Nghiêm Tầm nhíu mày, đang đinh dạy Đường Mẫn bài học Tránh Bẫy Của Những Kẻ Giả Trân 101 thì Đái Đại ngồi sau vội vàng chen lời: "Không có gì đâu Đường bé bi, ổng sẽ không trách cậu. Với lại đi có mỗi một đoạn, không sao đâu! Hay là bàn xem trưa nay ăn gì đi? Tớ mời cậu ăn cà ri cá viên nhé?"
Đường Mẫn đỏ mặt, đại khái đoán được tấm ảnh Nghiêm Tầm chụp là tấm nào, từ chối: "Không ăn cà ri cá viên đâu, ăn món khác đi."
Đái Đại chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.
Tôn Như Thiến đề nghị: "Hay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài về đi? Trời nóng quá, giờ mà ra ngoài thì hun chết."
Tiền Minh đồng ý hai tay hai chân. Hắn mở Poll bầu chọn trong group chat, lựa chọn "Gọi đồ ăn về" được toàn dân thống nhất thông qua.
Xuống xe, Đường Mẫn muốn giúp các cô gái xách hành lý, Đái Đại từ chối: "Tớ xách được! Để tớ tự xách! Cậu cứ ngoan ngoãn đứng đó là được." Cô rất khỏe, lúc nào cũng hấp tấp như một cậu nhóc. Đường Mẫn cũng không cưỡng ép, chuyển hướng sang Tôn Như Thiến.
Tôn Như Thiến chuẩn bị cười cự tuyệt thì Tiền Minh vui tươi hớn hở thò đầu qua, nhấc vali của cô một cách rất tự nhiên: "Đường Mẫn, cậu làm vậy là không được. Sao lại muốn cướp công việc của tôi vậy?"
Tôn Như Thiến đỏ mặt, kéo Đường Mẫn nói nhỏ: "Cậu đừng để ý cậu ấy, tớ vẫn chưa đồng ý đâu."
Đường Mẫn biết Tiền Minh đã theo đuổi Tôn Như Thiên từ cấp ba đến hiện tại. Hắn theo đuổi khua chiêng gõ trống ai nấy đều biết. Thành tích học tập của Tôn Như Thiến dẫn đầu khối. Để vào cùng một trường đại học với cô, năm cuối cùng Tiền Minh phải liều mạng học tập, game cũng không chơi, cứ gặp Đường Mẫn là hỏi cậu về đề thi.
Đường Mẫn tò mò, hỏi hắn sao không đi hỏi Tôn Như Thiến, tiện đường bồi đắp tình cảm luôn. Tiền Minh cao 1m8 như một tên ngốc to con, hiếm hoi lắm mới xấu hổ gãi đầu, nói sợ làm tốn thời gian học tập của Tôn Như Thiến, áp lực của cô rất lớn.
... Đường Mẫn thấy bỗng nhiên bị nhét cơm cún vào miệng.
Nhưng đến giờ hai người vẫn chưa ở bên nhau. Ai cũng nói chỉ có Tiền Minh đơn phương, nhưng Đường Mẫn thấy Tôn Như Thiến vậy lại nổi một ít máu bà tám, phối hợp khẽ meo meo thì thầm: "Vậy cậu thích cậu ấy à?"
"Ấy!" Tôn Như Thiến càng đỏ mặt hơn, hiện ra vẻ lấp lánh đáng yêu: "Nói như thế nào nhỉ? Đường bé bi, cậu không thích ai, không hiểu được cảm giác này đâu."
Đường Mẫn đúng là không hiểu thật. Cậu chưa từng rung rinh trước ai đó, cũng không biết thích một người rốt cuộc là tình cảm huyền diệu như thế nào. Trong cuộc đời cậu, có rất nhiều người đến rồi lại đi. Cậu cũng không quá để ý, có thể ở lại làm bạn thì tốt, nhưng nếu càng lúc càng xa cũng không sao.
Vì có diện mạo vượt xa phần lớn mọi người, tính cách lại hiền hòa, từ nhỏ đến lớn Đường Mẫn đã được rất nhiều người thổ lộ tình cảm. Từ chặn ngay trên đường, sau đó dạn dĩ tỏ tình đến gửi gắm tâm sự vào thư tình, hoặc qua tin nhắn trên mạng ấp úng nói một câu "Tớ thích cậu." Dù bằng cách nào đi nữa, Đường Mẫn cũng vẫn cảm kích, quý trọng từng phần tình cảm nhận được. Cậu sẽ nghiêm túc nói lời cảm ơn, sau đó lại vắt hết óc suy nghĩ để uyển chuyển cự tuyệt người đó.
Cậu luôn rất dịu dàng, sợ tạo đả kích quá lớn cho đối phương, nhưng từ chối nhẹ nhàng lại tựa như cắm đao ngầm, khiến người ta thất vọng lại không nhịn được chờ đợi: Cậu ấy tốt như vậy, biết đâu một ngày nào đó sẽ đồng ý.
Đường Mẫn cũng không biết bản thân cậu trong cảm nhận của các bạn học là hình tượng vừa gần gũi vừa xa xách khó đến gần như thế nào. Cậu cầm cốc nước trái cây, ngồi khoanh chân trên đất với Nghiêm Tầm.
Lý Trác Nhiên đi đâu cũng không bỏ được thói xấu là phát biểu như lãnh đạo. Hắn thao thao bất tuyệt một lúc, cuối cùng mới chịu kết bài dưới ánh mắt lên án của mọi người: "... Tóm lại! Chúc mừng chương mới trong cuộc đời của chúng ta. Vạn sự như ý, mỗi ngày đều vui vẻ!"
Tôn Như Thiến hô thêm: "Thật nhiều sức khỏe!"
Tiền Minh lập tức đu theo: "Mọi chuyện đều được hồi đáp!" Tôn Như Thiến cười, không phản bác.
Lộ Thập An nhìn về phía Đường Mẫn: "Được như ước nguyện."
Đái Đại không khách khí phá đám: "Ăn nhiều không béo!"
Đường Mẫn vẫn luôn cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ngàn ly không say!"
Nghiêm Tầm cười khẽ, xoa mái tóc xõa tung của Đường Mẫn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy, trừ bỏ Lộ Thập An, chúc nguyện vọng của mọi người đều thành sự thật."
Lộ Thập An:...
"Keng" một tiếng, tiếng ly cốc chạm vào nhau: "Cạn ly!"
"Cạn ly!"
- -------------------
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Muốn đánh lui tình địch, phải bắt đầu từ từng chuyện nhỏ nhất.
Hết chương 13.
- --
Trích dẫn một số bình luận của độc giả trên Trường Bội:
? Độc giả [Cá Thanh Hoa_fko3ktt263d]: Tui muốn hỏi một câu, đến chương nào thì công mới hiểu chuyện tình cảm thế?
- > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Phải rất rất lâu nữa nha
? Độc giả [Mỗi ngày đã uống đủ 8 cốc nước chưa]: Quả là một người theo đuổi rất có tinh thần tự giác
- > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Cực kỳ tự giác!
? Độc giả [Liên Vũ]: Lộ và Nghiêm đúng là không cùng một đẳng cấp hahaha, có điều thụ chính quy phải chất như vậy mới có thể ôm công bảo đại mỹ nữ đi được