Chương 21: Trên môi em có một nốt ruồi, em biết không?
Giang Dục chẳng biết Lê Ứng có bị cảm hay không, nhưng cậu thì bị cảm là cái chắc rồi.
Sau khi quay về nhà trọ, hai người còn đang thảo luận xem ai tắm trước, rốt cuộc chưa nói được mấy câu thì Giang Dục đã hắt hơi liền tù tì hai cái.
Hai người trông nhau, Lê Ứng buông mắt nhìn cậu: “Em cảm rồi à?”
Giang Dục nhất thời cảm thấy bất lực, cậu khụt khịt lỗ mũi có phần ngứa ngáy rồi khẽ gật đầu.
Cả người Lê Ứng cũng ướt đẫm, đã vậy giọng anh còn khàn đi rất rõ. Dù sao thì Giang Dục chắc chắn sẽ bị cảm, cậu lo anh cũng ốm theo, bèn dứt khoát nói: “Hay bọn mình tắm chung đi, không thì cả hai đều bị cảm mất.”
Lê Ứng khựng lại, anh lập tức đi vào phòng tắm rồi lấy một cái khăn mặt: “Không cần đâu, anh vẫn ổn, em tắm trước đi.”
Suy cho cùng thì anh cũng có tính ưa sạch sẽ, vậy nên phản ứng đầu tiên của Giang Dục là cho rằng mình bị ghét bỏ, cậu nghe vậy thì bĩu môi, không ép anh nữa.
Thấy Giang Dục vẫn đứng bất động, Lê Ứng đành bước đến lau tóc cho cậu để cơn cảm mạo không trầm trọng thêm.
Trong lúc lau tóc, Giang Dục liên tục hắt hơi vài cái, đầu cậu cũng bắt đầu chếnh choáng, lúc này đây cậu chắc chắn mình bị cảm thật rồi.
Vì đang lau tóc nên hai người đứng khá gần nhau, Lê Ứng thấy vậy thì cụp mắt xuống nhìn Giang Dục đang gần ngay trước mắt mình. Cậu hơi khép mắt, chóp mũi ửng hồng, gương mặt chẳng hề có chút sức sống, cũng vì vậy mà trông có vẻ ngoan ngoãn hơn đôi chút.
Giang Dục như thế này rất hiếm thấy, vậy nên Lê Ứng không khỏi nhìn lâu hơn một chút, mãi đến khi Giang Dục chủ động nhận khăn mặt rồi tự lau tóc, sau đó cậu ném trả lại cho anh rồi lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh.
—
Đến khi hai người tắm rửa và ăn cơm xong thì trời đã không còn sớm. Giang Dục đã uống thuốc cảm, lúc bấy giờ cậu đang bọc mình trong một lớp chăn, cầm một ly trà gừng nóng hổi, vùi mình vào sô pha trong phòng khách xem phim.
Mà sau khi tắm xong, Lê Ứng – người ban đầu tự nhận mình bị cảm – lại có trạng thái tinh thần không tệ. Chỉ có điều giọng anh vẫn hơi khàn, Giang Dục đoán là do anh hút thuốc quá nhiều.
Bận rộn xong xuôi, Lê Ứng lại ngồi xuống bên cậu trên sô pha. Thấy Giang Dục bọc kín cả người, anh không khỏi hỏi: “Còn lạnh không em?”
“Giờ thì đỡ rồi ạ.” Giang Dục nhấp một ngụm nước gừng, lờ đờ nói: “Ban nãy em đổ chút mồ hôi lạnh.”
Nói xong Giang Dục lại nhìn về phía Lê Ứng, bỗng thấy anh đang mặc một bộ áo ngủ phong phanh. Cậu thoáng khựng lại, kế đó thì dịch người đến gần, chia cho anh một nửa lớp chăn mỏng.
“Anh cũng mắc mưa mà, cẩn thận đừng để bị cảm.” Giang Dục nói.
Lê Ứng cũng không từ chối lòng tốt của cậu, anh đắp lên người hơn phân nửa lớp chăn.
Kế đó hai người im lặng xem phim trong chốc lát. Giang Dục chọn một bộ phim hoạt hình vui nhộn, cậu vừa xem vừa cười khanh khách không ngừng, giọng nói khi cười nghe có vẻ hơi khàn.
Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, anh không kiềm được mà dặn dò một câu: “Lần sau ra ngoài em nhớ mang ô nhé.”
Giang Dục vâng một tiếng tỉnh bơ, sau đó thấy Lê Ứng vẫn còn nhìn mình, cậu cũng quay đầu nhìn lại.
Có lẽ vì nhận ra mình đáp hơi qua loa, Giang Dục lại khẽ gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Hơi khựng lại một lát, cậu nói: “Trước đây em rất hay mắc mưa nhưng chưa bao giờ bị cảm, nào ngờ hôm nay lại bị.”
Giọng điệu của cậu có phần tùy ý, nghe ra được cậu không coi đây là chuyện gì to tát.
Lê Ứng hỏi: “Rất hay mắc mưa, vậy bố mẹ em không mắng em à?”
“Mắng chứ,” Giang Dục nói, “Hồi bé, mỗi khi thấy trời mưa là em sẽ chạy ra để mưa xối vào người, về nhà bị phát hiện là sẽ phải ăn đòn một trận.”
Lê Ứng nhìn cậu, anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Anh nhìn ra rồi, bố mẹ em không quản được em.”
“Cũng thường thôi mà,” Giang Dục nở nụ cười lười biếng, “Nhìn chung, em thấy mình vẫn còn ngoan chán.”
“Ừ, rất ngoan.” Lê Ứng cũng gật đầu hùa theo, “Anh nhìn ra được điều đó.”
Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh nhìn ra được?”
Cậu dừng một lát rồi nói: “Anh có nhận ra mình hơi ba phải không?”
“Hửm?” Lê Ứng vô thức phát ra một tiếng nghi vấn, “Ba phải gì cơ? Anh ư?”
“Đúng đó,” Giang Dục nói, “Tức là em nói cái gì thì anh tin cái đó, anh chẳng có chính kiến gì cả.”
Nghe vậy, Lê Ứng bèn cong môi nở nụ cười, anh suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Bởi vì anh thấy em nói gì cũng đúng cả.”
Chững lại một lát, anh lại bổ sung: “Trông em thật sự rất ngoan mà.”
Thấy anh phải vất vả tìm cách để dỗ dành mình, Giang Dục không kiềm được mà bật cười khúc khích.
Lê Ứng ngắm nhìn gương mặt bơ phờ của cậu, vì ý cười mà gương mặt ấy trở nên rạng rỡ hơn đôi chút.
Phải một lát sau, Lê Ứng mới dời ánh mắt đi rồi nhìn về phía màn hình TV. Thấy anh nghiêm túc xem TV, Giang Dục cũng không nói gì nữa.
Ấy vậy mà không được bao lâu, Lê Ứng đột nhiên hỏi: “Hôm nay đi hẹn hò xong sớm vậy à?”
“Dạ?”
Giang Dục chỉ mới vừa nhập tâm vào bộ phim, cậu nghe vậy thì ngẩng đầu một cách khó hiểu: “Hẹn hò gì cơ? Anh đang nói chuyện với em ạ?”
Lê Ứng thoáng khựng lại, anh ma sát hai đầu ngón tay, đoạn nghiêng đầu nhìn cậu: “Không phải hôm nay em đi hẹn hò với Trần Tinh Tinh sao?”
“Đâu có, bọn em mà hẹn hò gì chứ.” Giang Dục ôm vẻ mặt khó hiểu, ngay sau đó cậu hiểu ra ngay: “Giang Mộng kể phải không?”
“Không hẹn hò gì cả, bọn họ ở quán net nên kêu em qua chơi, có mấy người lận cơ.” Giang Dục giải thích ngắn gọn, cậu không kể chi tiết những gút mắt cắt không được mà gỡ cũng không xong của bọn họ.
Lúc này Giang Dục mới sực nhớ ra, hình như hôm nay cậu suýt thì cho Lê Ứng leo cây, còn đến muộn một lúc nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Dục có hơi chột dạ, cậu khẽ liếm đôi môi khô khốc, đoạn nghiêng đầu: “Có phải hôm nay anh đợi em lâu lắm không?”
“Không đâu,” Lê Ứng nhàn nhạt nói, “Anh nấu xong chưa bao lâu thì em tới.”
“À, thế thì tốt rồi.” Giang Dục không nghi ngờ anh, cậu lén thở phào, sau đó lại giải thích: “Em không kịp kiểm tra di động, hồi chiều em không sạc nên sau đó điện thoại hết pin.”
Lê Ứng ừ một tiếng.
Khoảng mười một giờ, cơn mưa có vẻ đã ngớt đi nhiều. Lê Ứng bèn lái xe đưa Giang Dục về nhà, lúc này đã là bệnh nhân nên cậu rất tự giác mà không từ chối.
Tuy ngắn ngủi nhưng mùa xuân vẫn là một mùa vô cùng lãng mạn. Lúc chiếc xe băng qua cơn mưa đêm xuân, có mùi cỏ xanh đã được mưa tắm táp và mùi hoa lượn lờ trong không khí.
Xe chạy một mạch đến tàng cây nằm dưới nhà Giang Dục rồi dừng lại, hạt mưa xuyên qua khe hở của lá cây rồi lộp bộp rơi xuống kính chắn gió.
Lê Ứng tắt máy, anh cởi dây an toàn rồi nghiêng đầu kiểm tra trán Giang Dục.
Cũng may là nhiệt độ cơ thể bình thường.
“Em không phát sốt chứ ạ?” Giang Dục cũng sờ sờ trán mình.
“Không,” Lê Ứng nói, “Về nhà đừng quên uống thuốc nhé.”
Giang Dục vâng một tiếng.
Lê Ứng dừng một lát rồi lại nói: “Anh sẽ gọi điện kiểm tra em đấy.”
Giang Dục nghe vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười, cậu thầm nghĩ, chắc hẳn trong lòng anh thì mình chẳng đáng tin chút nào. Kế đó cậu khẽ hít chiếc mũi hơi nghẹt, đoạn gật đầu: “Dạ, em nghe anh.”
Lại ngồi thêm vài giây, hình như hai người không còn gì để nói, Giang Dục bèn bảo: “Vậy em về nhé?”
“Ừ,” Lê Ứng gật đầu.
Giang Dục đẩy cửa xe, mưa bụi thổi vào theo làn gió xuân, cậu đột nhiên khựng lại, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Ứng: “Anh cũng hút thuốc ít thôi.”
Lê Ứng thoáng sững sờ, chạm phải ánh mắt đang lia đến của Giang Dục. Cậu không trưng ra biểu cảm gì, ấy vậy mà đôi mắt lại hiện lên chút ánh sáng trong màn đêm.
Sau giây lát, Lê Ứng bèn cong môi cười, ý cười cũng đong đầy trong ánh mắt: “Được, anh nghe em.”
—
Những ngày sau đó, quả nhiên Lê Ứng làm rất tròn bổn phận, vừa đến giờ cơm là anh sẽ dặn dò Giang Dục đừng quên uống thuốc. Đến khi cơn cảm mạo đã gần như khỏi hẳn, anh lại dặn cậu chuyển sang uống gói thuốc hòa với nước.
Giang Dục cảm thấy Lê Ứng cứ như quản gia của mình, so với mẹ cậu thì anh còn nghiêm túc hơn. Ít nhất là khi còn bé, mỗi khi cậu sinh bệnh thì mẹ cậu cũng không giám sát kĩ càng đến vậy.
Bởi vì chuyện này mà tuần này bọn họ liên hệ rất thường xuyên. Đôi lúc Giang Dục cũng sẽ tiện tay kể mấy chuyện thú vị ở trường cho anh nghe. Cậu vốn không phải là một người thích chia sẻ, nhưng cách Lê Ứng luôn đáp lại tất cả mọi chuyện khiến cậu phần nào cảm nhận được niềm vui của việc sẻ chia.
Tối thứ sáu tuần đó, vốn là Giang Dục định đi ăn đồ nướng với các bạn, kết quả là cậu lại nhận được cuộc gọi của Giang Mộng.
Giang Mộng nói tổ dự án của bọn cô đã hẹn nhau sẽ ăn tối ở nhà hàng của gia đình nhà họ Giang. Tất cả mọi người đều đã gặp Giang Dục, họ còn uống trà sữa mà cậu mang đến, vậy nên ai nấy đều bảo Giang Mộng rủ Giang Dục đến chơi.
Ban đầu Giang Dục định từ chối, so với cơm nhà thì cậu muốn ăn đồ nướng hơn. Nhưng ngẫm lại, đồ nướng thì khi nào ăn mà chẳng được, hình như khó khăn lắm cậu mới có dịp gặp Lê Ứng, cậu phải để anh nhìn thấy thành quả giám sát của bản thân mới được.
Nghĩ thế, Giang Dục bèn từ chối các bạn học rồi đến nhà hàng của gia đình mình.
—
Khi Giang Dục đến nơi thì đám Giang Mộng mới vào ngồi chưa được bao lâu.
Giang Dục không quen lắm với mọi người đang ngồi ở bàn, mà xưa nay cậu và Giang Mộng lại là oan gia, vậy nên cậu vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lê Ứng, bên còn lại thì vừa khéo là Tần Dương.
Lê Ứng thấy vậy thì rót nước cho cậu, lúc đưa anh còn nhìn cậu hồi lâu, đoạn cười nói: “Trông khỏe khoắn hơn tuần trước nhiều rồi.”
“Khỏi lâu rồi mà.” Giang Dục đã quen được anh chăm sóc, cậu cứ thế cầm ly lên rồi hớp hai ngụm nước, kế đó mới ghé đầu qua, “Em nói anh nghe, sức đề kháng của em tốt lắm đó.”
“Ừ, anh tin rồi.” Lê Ứng cười đáp.
Nhác thấy cảnh này, Giang Mộng không nhịn được mà lắc đầu. Cô nghĩ bụng, thôi quên đi, mình không quản nổi.
Tuy gần đây khi ở với Lê Ứng, Giang Dục càng lúc càng nói chuyện nhiều hơn, song cậu vẫn chưa quen với những dịp có lắm người lạ như thế này. Vì thế khi cả bàn đang nói chuyện phiếm, cậu chỉ tự mình ăn phần mình.
Có điều Lê Ứng cứ liên tục gắp thức ăn cho Giang Dục, bát cậu chẳng bao giờ vơi, mỗi khi ăn xong là anh sẽ lập tức gắp thêm cho cậu ngay. Điều này khiến Giang Dục hơi tò mò, rốt cuộc bằng cách nào mà anh có thể vừa trả lời câu hỏi của nhiều người đến vậy, lại vừa có thể liên tục chú ý đến cậu.
Thấy Giang Dục chẳng nói gì mấy mà chỉ lo ăn cơm, Tần Dương bèn rót rượu cho mình rồi thuận miệng hỏi cậu: “Cậu muốn uống chút rượu không?”
Lê Ứng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua, anh không từ chối thay Giang Dục mà lại nhìn cậu trước. Chỉ thấy biểu cảm của cậu thoáng do dự, trong mắt lộ ra vẻ nôn nóng muốn thử.
“Em muốn uống à?” Lê Ứng hỏi.
“Dạ,” Giang Dục xáp lại gần rồi nói nhỏ, “Em chưa thử rượu đế bao giờ đâu, bạn bè em thì đã uống hết rồi.”
Nghe vậy, Lê Ứng nhẹ giọng cười, anh nhìn cậu rồi nói: “Nặng đô lắm đấy, em chắc mình uống được không?”
Câu này nghe không vui lắm à nha.
Giang Dục nhướng mày: “Ý gì đó, anh coi thường em hả?”
Lê Ứng không khỏi nở nụ cười, anh lập tức phủ nhận: “Không đâu, ý anh không phải vậy.”
Lúc này, thấy hai người bọn họ cứ thầm thì to nhỏ, Giang Mộng không khỏi tò mò hỏi: “Mọi người đang nói gì thế?”
Tần Dương nghe tiếng thì ngẩng đầu, y giải thích: “À, em cậu muốn nếm thử chút rượu đế ấy mà, cả nhà cậu có cho nhóc ấy uống không?”
“Uống thì uống thôi.” Giang Mộng liếc nhìn Giang Dục, “Nó đã bao lớn rồi, đang ở nhà nên uống chút rượu cũng không sao.”
Vì thế Tần Dương bèn rót một ly cho Giang Dục.
Lúc buổi liên hoan kết thúc, Giang Mộng đi trước để trả tiền thay mọi người. Thanh toán xong, cô lại đứng ở quầy thu ngân trò chuyện với mẹ Giang vài câu.
Thấy bạn học của cô lục tục đi đến, mẹ Giang thò đầu nhìn thoáng qua rồi đột nhiên hỏi: “Có phải cái cậu rất cao kia là người mà hồi trước con cứ treo trên miệng không?”
Giang Mộng nghe vậy thì nhìn sang mẹ mình, cô có thể đoán được đại khái bà định nói gì, bèn thản nhiên dạ một tiếng.
Quả nhiên mẹ Giang nghe vậy thì hào hứng hơn hẳn: “Thế cậu ấy có bạn gái không? Bình thường quan hệ của bọn con thế nào?”
Giang Mộng không kiềm được mà đảo mắt, cô nghĩ bụng người ta thích con trai mẹ cơ.
Sau đó Giang Mộng lại liếc nhìn mẹ mình, cô nhanh chóng khiến bà từ bỏ ý định không có khả năng kia: “Cậu ấy chướng mắt con.”
Mẹ Giang: “……”
—
Giang Dục chỉ uống ba ly nhỏ, sắc mặt cậu cũng có vẻ bình thường, vậy nên Lê Ứng cũng không phát hiện ra cậu có gì đó không đúng.
Mãi đến khi mọi người lục tục đứng dậy, Lê Ứng thấy cậu vẫn ngồi đó mà không hề nhúc nhích, đang nhìn một điểm nào đó trên bàn với ánh mắt mềm mại.
Lê Ứng nhìn theo tầm mắt của cậu, lại thấy chẳng có gì ở đó.
“Em say rồi à?” Lê Ứng dịu giọng hỏi.
Giang Dục nghe vậy thì chậm rãi giương mắt nhìn anh, hai giây sau, cậu khoát tay áo: “Không, em, không có say, bọn anh, về trước đi.”
Trong phòng vẫn còn vài người chưa đi ra ngoài, một nam sinh thấy vậy bèn cười nói: “Đúng là say thật rồi, chỉ là không hiện lên trên mặt thôi. Lúc ăn cơm tôi có nhìn nhóc này, còn tưởng nhóc ấy có tửu lượng rất cao chứ.”
“Em ấy uống không ít rồi đó, Tần Dương cứ rót cho em ấy mãi.” Một nữ sinh cũng không nhịn được mà nói một câu.
Dường như biết mọi người đang nói về mình, Giang Dục bèn nhìn về phía họ, cậu nói với giọng điệu mơ hồ mà chậm rãi: “Em không sao, mấy anh chị về trước đi, em ở đây nghỉ ngơi một lát rồi đi liền.”
Ý thức của cậu vẫn rất tỉnh táo, nói xong còn vẫy tay với từng người rồi nói tiếng ‘tạm biệt’.
“……”
Thấy thế, Lê Ứng cũng nói với mọi người: “Các cậu đi trước đi, tôi ngồi đây với em ấy một lát.”
Hai người bọn họ vốn thân thiết, những người còn lại nghe vậy thì cũng không phản đối, ai nấy lần lượt rời đi.
Dáng vẻ say rượu của Giang Dục có phần ngoan ngoãn, Lê Ứng bèn ngồi ngắm nghía trong chốc lát.
Như nhận ra ánh mắt của anh, Giang Dục nhẹ nhàng liếc qua một cái, giọng điệu có phần khó ở: “Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?”
Bộ dạng này của cậu thật sự rất đáng yêu, Lê Ứng bèn nở nụ cười, anh không nhịn được mà trêu: “Vì em đẹp.”
“Cần anh nói nữa hả?” Giang Dục nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Em đây đã đẹp trai sẵn rồi.”
“Ừ, là rất đẹp trai.” Lê Ứng gật đầu hùa theo.
Thấy anh vẫn còn nhìn mình, Giang Dục đưa mắt nhìn anh một chốc, sau đó cậu đột nhiên xoay người về phía anh: “Nếu anh thích nhìn đến vậy, thì anh nhìn cho đã đi.”
Lê Ứng không kiềm được mà nở nụ cười, người say rượu lại không thể nói lý, thấy thái độ của anh không nghiêm túc, trên mặt Giang Dục có vẻ không vui.
Lê Ứng nhẹ nhàng hắng giọng, anh nén lại ý cười bên khóe miệng, đoạn nói: “Được, vậy anh nhìn cho đã.”
Giờ này trong nhà hàng không còn nhiều người, căn phòng lại càng yên tĩnh hơn.
Hai người nhìn nhau cả buổi, Giang Dục bỗng dưng phát hiện tầm mắt của anh không đúng lắm.
“Anh đang nhìn gì đó?” Cậu hỏi.
Lê Ứng nhấc mi, anh chạm phải ánh mắt của cậu, song lại chẳng nói gì.
Giang Dục lại bướng bỉnh hỏi thêm lần nữa: “Anh đang nhìn gì đó?”
“Anh đang nhìn…”
Lê Ứng nhìn cậu một chốc, sau đó anh chậm rãi hỏi: “Trên môi em có một nốt ruồi đấy, em có biết không?”
—
Hết chương 21.
Sau khi quay về nhà trọ, hai người còn đang thảo luận xem ai tắm trước, rốt cuộc chưa nói được mấy câu thì Giang Dục đã hắt hơi liền tù tì hai cái.
Hai người trông nhau, Lê Ứng buông mắt nhìn cậu: “Em cảm rồi à?”
Giang Dục nhất thời cảm thấy bất lực, cậu khụt khịt lỗ mũi có phần ngứa ngáy rồi khẽ gật đầu.
Cả người Lê Ứng cũng ướt đẫm, đã vậy giọng anh còn khàn đi rất rõ. Dù sao thì Giang Dục chắc chắn sẽ bị cảm, cậu lo anh cũng ốm theo, bèn dứt khoát nói: “Hay bọn mình tắm chung đi, không thì cả hai đều bị cảm mất.”
Lê Ứng khựng lại, anh lập tức đi vào phòng tắm rồi lấy một cái khăn mặt: “Không cần đâu, anh vẫn ổn, em tắm trước đi.”
Suy cho cùng thì anh cũng có tính ưa sạch sẽ, vậy nên phản ứng đầu tiên của Giang Dục là cho rằng mình bị ghét bỏ, cậu nghe vậy thì bĩu môi, không ép anh nữa.
Thấy Giang Dục vẫn đứng bất động, Lê Ứng đành bước đến lau tóc cho cậu để cơn cảm mạo không trầm trọng thêm.
Trong lúc lau tóc, Giang Dục liên tục hắt hơi vài cái, đầu cậu cũng bắt đầu chếnh choáng, lúc này đây cậu chắc chắn mình bị cảm thật rồi.
Vì đang lau tóc nên hai người đứng khá gần nhau, Lê Ứng thấy vậy thì cụp mắt xuống nhìn Giang Dục đang gần ngay trước mắt mình. Cậu hơi khép mắt, chóp mũi ửng hồng, gương mặt chẳng hề có chút sức sống, cũng vì vậy mà trông có vẻ ngoan ngoãn hơn đôi chút.
Giang Dục như thế này rất hiếm thấy, vậy nên Lê Ứng không khỏi nhìn lâu hơn một chút, mãi đến khi Giang Dục chủ động nhận khăn mặt rồi tự lau tóc, sau đó cậu ném trả lại cho anh rồi lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh.
—
Đến khi hai người tắm rửa và ăn cơm xong thì trời đã không còn sớm. Giang Dục đã uống thuốc cảm, lúc bấy giờ cậu đang bọc mình trong một lớp chăn, cầm một ly trà gừng nóng hổi, vùi mình vào sô pha trong phòng khách xem phim.
Mà sau khi tắm xong, Lê Ứng – người ban đầu tự nhận mình bị cảm – lại có trạng thái tinh thần không tệ. Chỉ có điều giọng anh vẫn hơi khàn, Giang Dục đoán là do anh hút thuốc quá nhiều.
Bận rộn xong xuôi, Lê Ứng lại ngồi xuống bên cậu trên sô pha. Thấy Giang Dục bọc kín cả người, anh không khỏi hỏi: “Còn lạnh không em?”
“Giờ thì đỡ rồi ạ.” Giang Dục nhấp một ngụm nước gừng, lờ đờ nói: “Ban nãy em đổ chút mồ hôi lạnh.”
Nói xong Giang Dục lại nhìn về phía Lê Ứng, bỗng thấy anh đang mặc một bộ áo ngủ phong phanh. Cậu thoáng khựng lại, kế đó thì dịch người đến gần, chia cho anh một nửa lớp chăn mỏng.
“Anh cũng mắc mưa mà, cẩn thận đừng để bị cảm.” Giang Dục nói.
Lê Ứng cũng không từ chối lòng tốt của cậu, anh đắp lên người hơn phân nửa lớp chăn.
Kế đó hai người im lặng xem phim trong chốc lát. Giang Dục chọn một bộ phim hoạt hình vui nhộn, cậu vừa xem vừa cười khanh khách không ngừng, giọng nói khi cười nghe có vẻ hơi khàn.
Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, anh không kiềm được mà dặn dò một câu: “Lần sau ra ngoài em nhớ mang ô nhé.”
Giang Dục vâng một tiếng tỉnh bơ, sau đó thấy Lê Ứng vẫn còn nhìn mình, cậu cũng quay đầu nhìn lại.
Có lẽ vì nhận ra mình đáp hơi qua loa, Giang Dục lại khẽ gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Hơi khựng lại một lát, cậu nói: “Trước đây em rất hay mắc mưa nhưng chưa bao giờ bị cảm, nào ngờ hôm nay lại bị.”
Giọng điệu của cậu có phần tùy ý, nghe ra được cậu không coi đây là chuyện gì to tát.
Lê Ứng hỏi: “Rất hay mắc mưa, vậy bố mẹ em không mắng em à?”
“Mắng chứ,” Giang Dục nói, “Hồi bé, mỗi khi thấy trời mưa là em sẽ chạy ra để mưa xối vào người, về nhà bị phát hiện là sẽ phải ăn đòn một trận.”
Lê Ứng nhìn cậu, anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Anh nhìn ra rồi, bố mẹ em không quản được em.”
“Cũng thường thôi mà,” Giang Dục nở nụ cười lười biếng, “Nhìn chung, em thấy mình vẫn còn ngoan chán.”
“Ừ, rất ngoan.” Lê Ứng cũng gật đầu hùa theo, “Anh nhìn ra được điều đó.”
Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh nhìn ra được?”
Cậu dừng một lát rồi nói: “Anh có nhận ra mình hơi ba phải không?”
“Hửm?” Lê Ứng vô thức phát ra một tiếng nghi vấn, “Ba phải gì cơ? Anh ư?”
“Đúng đó,” Giang Dục nói, “Tức là em nói cái gì thì anh tin cái đó, anh chẳng có chính kiến gì cả.”
Nghe vậy, Lê Ứng bèn cong môi nở nụ cười, anh suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Bởi vì anh thấy em nói gì cũng đúng cả.”
Chững lại một lát, anh lại bổ sung: “Trông em thật sự rất ngoan mà.”
Thấy anh phải vất vả tìm cách để dỗ dành mình, Giang Dục không kiềm được mà bật cười khúc khích.
Lê Ứng ngắm nhìn gương mặt bơ phờ của cậu, vì ý cười mà gương mặt ấy trở nên rạng rỡ hơn đôi chút.
Phải một lát sau, Lê Ứng mới dời ánh mắt đi rồi nhìn về phía màn hình TV. Thấy anh nghiêm túc xem TV, Giang Dục cũng không nói gì nữa.
Ấy vậy mà không được bao lâu, Lê Ứng đột nhiên hỏi: “Hôm nay đi hẹn hò xong sớm vậy à?”
“Dạ?”
Giang Dục chỉ mới vừa nhập tâm vào bộ phim, cậu nghe vậy thì ngẩng đầu một cách khó hiểu: “Hẹn hò gì cơ? Anh đang nói chuyện với em ạ?”
Lê Ứng thoáng khựng lại, anh ma sát hai đầu ngón tay, đoạn nghiêng đầu nhìn cậu: “Không phải hôm nay em đi hẹn hò với Trần Tinh Tinh sao?”
“Đâu có, bọn em mà hẹn hò gì chứ.” Giang Dục ôm vẻ mặt khó hiểu, ngay sau đó cậu hiểu ra ngay: “Giang Mộng kể phải không?”
“Không hẹn hò gì cả, bọn họ ở quán net nên kêu em qua chơi, có mấy người lận cơ.” Giang Dục giải thích ngắn gọn, cậu không kể chi tiết những gút mắt cắt không được mà gỡ cũng không xong của bọn họ.
Lúc này Giang Dục mới sực nhớ ra, hình như hôm nay cậu suýt thì cho Lê Ứng leo cây, còn đến muộn một lúc nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Dục có hơi chột dạ, cậu khẽ liếm đôi môi khô khốc, đoạn nghiêng đầu: “Có phải hôm nay anh đợi em lâu lắm không?”
“Không đâu,” Lê Ứng nhàn nhạt nói, “Anh nấu xong chưa bao lâu thì em tới.”
“À, thế thì tốt rồi.” Giang Dục không nghi ngờ anh, cậu lén thở phào, sau đó lại giải thích: “Em không kịp kiểm tra di động, hồi chiều em không sạc nên sau đó điện thoại hết pin.”
Lê Ứng ừ một tiếng.
Khoảng mười một giờ, cơn mưa có vẻ đã ngớt đi nhiều. Lê Ứng bèn lái xe đưa Giang Dục về nhà, lúc này đã là bệnh nhân nên cậu rất tự giác mà không từ chối.
Tuy ngắn ngủi nhưng mùa xuân vẫn là một mùa vô cùng lãng mạn. Lúc chiếc xe băng qua cơn mưa đêm xuân, có mùi cỏ xanh đã được mưa tắm táp và mùi hoa lượn lờ trong không khí.
Xe chạy một mạch đến tàng cây nằm dưới nhà Giang Dục rồi dừng lại, hạt mưa xuyên qua khe hở của lá cây rồi lộp bộp rơi xuống kính chắn gió.
Lê Ứng tắt máy, anh cởi dây an toàn rồi nghiêng đầu kiểm tra trán Giang Dục.
Cũng may là nhiệt độ cơ thể bình thường.
“Em không phát sốt chứ ạ?” Giang Dục cũng sờ sờ trán mình.
“Không,” Lê Ứng nói, “Về nhà đừng quên uống thuốc nhé.”
Giang Dục vâng một tiếng.
Lê Ứng dừng một lát rồi lại nói: “Anh sẽ gọi điện kiểm tra em đấy.”
Giang Dục nghe vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười, cậu thầm nghĩ, chắc hẳn trong lòng anh thì mình chẳng đáng tin chút nào. Kế đó cậu khẽ hít chiếc mũi hơi nghẹt, đoạn gật đầu: “Dạ, em nghe anh.”
Lại ngồi thêm vài giây, hình như hai người không còn gì để nói, Giang Dục bèn bảo: “Vậy em về nhé?”
“Ừ,” Lê Ứng gật đầu.
Giang Dục đẩy cửa xe, mưa bụi thổi vào theo làn gió xuân, cậu đột nhiên khựng lại, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Ứng: “Anh cũng hút thuốc ít thôi.”
Lê Ứng thoáng sững sờ, chạm phải ánh mắt đang lia đến của Giang Dục. Cậu không trưng ra biểu cảm gì, ấy vậy mà đôi mắt lại hiện lên chút ánh sáng trong màn đêm.
Sau giây lát, Lê Ứng bèn cong môi cười, ý cười cũng đong đầy trong ánh mắt: “Được, anh nghe em.”
—
Những ngày sau đó, quả nhiên Lê Ứng làm rất tròn bổn phận, vừa đến giờ cơm là anh sẽ dặn dò Giang Dục đừng quên uống thuốc. Đến khi cơn cảm mạo đã gần như khỏi hẳn, anh lại dặn cậu chuyển sang uống gói thuốc hòa với nước.
Giang Dục cảm thấy Lê Ứng cứ như quản gia của mình, so với mẹ cậu thì anh còn nghiêm túc hơn. Ít nhất là khi còn bé, mỗi khi cậu sinh bệnh thì mẹ cậu cũng không giám sát kĩ càng đến vậy.
Bởi vì chuyện này mà tuần này bọn họ liên hệ rất thường xuyên. Đôi lúc Giang Dục cũng sẽ tiện tay kể mấy chuyện thú vị ở trường cho anh nghe. Cậu vốn không phải là một người thích chia sẻ, nhưng cách Lê Ứng luôn đáp lại tất cả mọi chuyện khiến cậu phần nào cảm nhận được niềm vui của việc sẻ chia.
Tối thứ sáu tuần đó, vốn là Giang Dục định đi ăn đồ nướng với các bạn, kết quả là cậu lại nhận được cuộc gọi của Giang Mộng.
Giang Mộng nói tổ dự án của bọn cô đã hẹn nhau sẽ ăn tối ở nhà hàng của gia đình nhà họ Giang. Tất cả mọi người đều đã gặp Giang Dục, họ còn uống trà sữa mà cậu mang đến, vậy nên ai nấy đều bảo Giang Mộng rủ Giang Dục đến chơi.
Ban đầu Giang Dục định từ chối, so với cơm nhà thì cậu muốn ăn đồ nướng hơn. Nhưng ngẫm lại, đồ nướng thì khi nào ăn mà chẳng được, hình như khó khăn lắm cậu mới có dịp gặp Lê Ứng, cậu phải để anh nhìn thấy thành quả giám sát của bản thân mới được.
Nghĩ thế, Giang Dục bèn từ chối các bạn học rồi đến nhà hàng của gia đình mình.
—
Khi Giang Dục đến nơi thì đám Giang Mộng mới vào ngồi chưa được bao lâu.
Giang Dục không quen lắm với mọi người đang ngồi ở bàn, mà xưa nay cậu và Giang Mộng lại là oan gia, vậy nên cậu vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lê Ứng, bên còn lại thì vừa khéo là Tần Dương.
Lê Ứng thấy vậy thì rót nước cho cậu, lúc đưa anh còn nhìn cậu hồi lâu, đoạn cười nói: “Trông khỏe khoắn hơn tuần trước nhiều rồi.”
“Khỏi lâu rồi mà.” Giang Dục đã quen được anh chăm sóc, cậu cứ thế cầm ly lên rồi hớp hai ngụm nước, kế đó mới ghé đầu qua, “Em nói anh nghe, sức đề kháng của em tốt lắm đó.”
“Ừ, anh tin rồi.” Lê Ứng cười đáp.
Nhác thấy cảnh này, Giang Mộng không nhịn được mà lắc đầu. Cô nghĩ bụng, thôi quên đi, mình không quản nổi.
Tuy gần đây khi ở với Lê Ứng, Giang Dục càng lúc càng nói chuyện nhiều hơn, song cậu vẫn chưa quen với những dịp có lắm người lạ như thế này. Vì thế khi cả bàn đang nói chuyện phiếm, cậu chỉ tự mình ăn phần mình.
Có điều Lê Ứng cứ liên tục gắp thức ăn cho Giang Dục, bát cậu chẳng bao giờ vơi, mỗi khi ăn xong là anh sẽ lập tức gắp thêm cho cậu ngay. Điều này khiến Giang Dục hơi tò mò, rốt cuộc bằng cách nào mà anh có thể vừa trả lời câu hỏi của nhiều người đến vậy, lại vừa có thể liên tục chú ý đến cậu.
Thấy Giang Dục chẳng nói gì mấy mà chỉ lo ăn cơm, Tần Dương bèn rót rượu cho mình rồi thuận miệng hỏi cậu: “Cậu muốn uống chút rượu không?”
Lê Ứng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua, anh không từ chối thay Giang Dục mà lại nhìn cậu trước. Chỉ thấy biểu cảm của cậu thoáng do dự, trong mắt lộ ra vẻ nôn nóng muốn thử.
“Em muốn uống à?” Lê Ứng hỏi.
“Dạ,” Giang Dục xáp lại gần rồi nói nhỏ, “Em chưa thử rượu đế bao giờ đâu, bạn bè em thì đã uống hết rồi.”
Nghe vậy, Lê Ứng nhẹ giọng cười, anh nhìn cậu rồi nói: “Nặng đô lắm đấy, em chắc mình uống được không?”
Câu này nghe không vui lắm à nha.
Giang Dục nhướng mày: “Ý gì đó, anh coi thường em hả?”
Lê Ứng không khỏi nở nụ cười, anh lập tức phủ nhận: “Không đâu, ý anh không phải vậy.”
Lúc này, thấy hai người bọn họ cứ thầm thì to nhỏ, Giang Mộng không khỏi tò mò hỏi: “Mọi người đang nói gì thế?”
Tần Dương nghe tiếng thì ngẩng đầu, y giải thích: “À, em cậu muốn nếm thử chút rượu đế ấy mà, cả nhà cậu có cho nhóc ấy uống không?”
“Uống thì uống thôi.” Giang Mộng liếc nhìn Giang Dục, “Nó đã bao lớn rồi, đang ở nhà nên uống chút rượu cũng không sao.”
Vì thế Tần Dương bèn rót một ly cho Giang Dục.
Lúc buổi liên hoan kết thúc, Giang Mộng đi trước để trả tiền thay mọi người. Thanh toán xong, cô lại đứng ở quầy thu ngân trò chuyện với mẹ Giang vài câu.
Thấy bạn học của cô lục tục đi đến, mẹ Giang thò đầu nhìn thoáng qua rồi đột nhiên hỏi: “Có phải cái cậu rất cao kia là người mà hồi trước con cứ treo trên miệng không?”
Giang Mộng nghe vậy thì nhìn sang mẹ mình, cô có thể đoán được đại khái bà định nói gì, bèn thản nhiên dạ một tiếng.
Quả nhiên mẹ Giang nghe vậy thì hào hứng hơn hẳn: “Thế cậu ấy có bạn gái không? Bình thường quan hệ của bọn con thế nào?”
Giang Mộng không kiềm được mà đảo mắt, cô nghĩ bụng người ta thích con trai mẹ cơ.
Sau đó Giang Mộng lại liếc nhìn mẹ mình, cô nhanh chóng khiến bà từ bỏ ý định không có khả năng kia: “Cậu ấy chướng mắt con.”
Mẹ Giang: “……”
—
Giang Dục chỉ uống ba ly nhỏ, sắc mặt cậu cũng có vẻ bình thường, vậy nên Lê Ứng cũng không phát hiện ra cậu có gì đó không đúng.
Mãi đến khi mọi người lục tục đứng dậy, Lê Ứng thấy cậu vẫn ngồi đó mà không hề nhúc nhích, đang nhìn một điểm nào đó trên bàn với ánh mắt mềm mại.
Lê Ứng nhìn theo tầm mắt của cậu, lại thấy chẳng có gì ở đó.
“Em say rồi à?” Lê Ứng dịu giọng hỏi.
Giang Dục nghe vậy thì chậm rãi giương mắt nhìn anh, hai giây sau, cậu khoát tay áo: “Không, em, không có say, bọn anh, về trước đi.”
Trong phòng vẫn còn vài người chưa đi ra ngoài, một nam sinh thấy vậy bèn cười nói: “Đúng là say thật rồi, chỉ là không hiện lên trên mặt thôi. Lúc ăn cơm tôi có nhìn nhóc này, còn tưởng nhóc ấy có tửu lượng rất cao chứ.”
“Em ấy uống không ít rồi đó, Tần Dương cứ rót cho em ấy mãi.” Một nữ sinh cũng không nhịn được mà nói một câu.
Dường như biết mọi người đang nói về mình, Giang Dục bèn nhìn về phía họ, cậu nói với giọng điệu mơ hồ mà chậm rãi: “Em không sao, mấy anh chị về trước đi, em ở đây nghỉ ngơi một lát rồi đi liền.”
Ý thức của cậu vẫn rất tỉnh táo, nói xong còn vẫy tay với từng người rồi nói tiếng ‘tạm biệt’.
“……”
Thấy thế, Lê Ứng cũng nói với mọi người: “Các cậu đi trước đi, tôi ngồi đây với em ấy một lát.”
Hai người bọn họ vốn thân thiết, những người còn lại nghe vậy thì cũng không phản đối, ai nấy lần lượt rời đi.
Dáng vẻ say rượu của Giang Dục có phần ngoan ngoãn, Lê Ứng bèn ngồi ngắm nghía trong chốc lát.
Như nhận ra ánh mắt của anh, Giang Dục nhẹ nhàng liếc qua một cái, giọng điệu có phần khó ở: “Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?”
Bộ dạng này của cậu thật sự rất đáng yêu, Lê Ứng bèn nở nụ cười, anh không nhịn được mà trêu: “Vì em đẹp.”
“Cần anh nói nữa hả?” Giang Dục nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Em đây đã đẹp trai sẵn rồi.”
“Ừ, là rất đẹp trai.” Lê Ứng gật đầu hùa theo.
Thấy anh vẫn còn nhìn mình, Giang Dục đưa mắt nhìn anh một chốc, sau đó cậu đột nhiên xoay người về phía anh: “Nếu anh thích nhìn đến vậy, thì anh nhìn cho đã đi.”
Lê Ứng không kiềm được mà nở nụ cười, người say rượu lại không thể nói lý, thấy thái độ của anh không nghiêm túc, trên mặt Giang Dục có vẻ không vui.
Lê Ứng nhẹ nhàng hắng giọng, anh nén lại ý cười bên khóe miệng, đoạn nói: “Được, vậy anh nhìn cho đã.”
Giờ này trong nhà hàng không còn nhiều người, căn phòng lại càng yên tĩnh hơn.
Hai người nhìn nhau cả buổi, Giang Dục bỗng dưng phát hiện tầm mắt của anh không đúng lắm.
“Anh đang nhìn gì đó?” Cậu hỏi.
Lê Ứng nhấc mi, anh chạm phải ánh mắt của cậu, song lại chẳng nói gì.
Giang Dục lại bướng bỉnh hỏi thêm lần nữa: “Anh đang nhìn gì đó?”
“Anh đang nhìn…”
Lê Ứng nhìn cậu một chốc, sau đó anh chậm rãi hỏi: “Trên môi em có một nốt ruồi đấy, em có biết không?”
—
Hết chương 21.