Chương 3: Chân gà ngâm tiêu
Có rất nhiều thứ Lam Thiên không hiểu. Cậu quen thói hướng về phía Triển Thành Chu cầu cứu. Triển Thành Chu lần nào cũng kiên trì giảng giải cho cậu, mặc dù cũng có lúc không tình nguyện lắm.
Hắn dần dần nhận ra Lam Thiên thật tốt tính, tuy ngốc nghếch nhưng hiểu chuyện, thường xuyên cho Triển Thành Chu một ít đồ ăn vặt để báo đáp.
Ban đầu là kẹo dẻo, có vị sữa chua, cola, nho, dâu và chanh, đều là những mùi vị có thể tìm thấy trong căn tin.
Lam Thiên mua một gói, cho hai cô bạn ngồi phía trước mỗi người một viên, còn lại thì chia sẻ với Triển Thành Chu. Triển Thành Chu lần nào cũng để kẹo trong hộp bút, đôi khi còn quên ăn.
Vậy là Lam Thiên tập thành thói quen, khi đến trường, việc đầu tiên cậu làm là nhìn vào hộp bút của Triển Thành Chu. Đây là lúc Triển Thành Chu lo lắng nhất, vì Lam Thiên xách cặp, từ trên cao nhìn xuống. Hắn sợ góc độ này sẽ khiến mình bị bại lộ.
Mỗi khi Lam Thiên thấy kẹo vẫn còn đó sẽ hỏi: "Cậu không thích vị này à?"
Triển Thành Chu trước sau đều đáp không phải, mặc dù có vài vị thật sự rất khó ăn.
Hắn dần dần cũng thấy kỳ quái, giống như kẹo của Lam Thiên đều là vì hắn thích nên cậu mới mua.
Hắn cảm thấy cách làm của Lam Thiên khiến việc giảng bài trở thành loại giao dịch. Hắn tựa hồ cũng không phải vì một viên kẹo mới giảng bài cho Lam Thiên — thế này cũng quá thực dụng rồi. Rốt cuộc, vào một buổi sáng, hắn siết chặt tay trái, giấu ngón cái vào trong, ngẩng đầu nhìn Lam Thiên nói: "Đừng mua kẹo nữa."
Lam Thiên hiểu ý gật đầu.
Lúc nhận được chân gà ngâm tiêu, Triển Thành Chu mới nhận ra mình chưa nói rõ ràng.
Chuông còn chưa reo, Lam Thiên đã như gió cuốn mà lao về chỗ ngồi, một thân mồ hôi, chưa kịp thở đã ném bịch chân gà ngâm tiêu sang phía bàn của Triển Thành Chu: "Nghe nói đây là món mới ở căn tin."
Thầy Du dạy toán đứng trên bục giảng, Triển Thành Chu thừa dịp thầy viết bảng mà đẩy gói chân gà về chỗ Lam Thiên, nhỏ giọng nói: "Không cần mua cho tôi những thứ này."
Ánh mắt Lam Thiên dán chặt vào ót thầy Du, người lại hướng về phía Triển Thành Chu: "Cậu không thích sao?"
"Ừm."
"Tôi biết rồi."
Cậu không nhìn thầy nữa, rũ mi khẽ thở dài, nhét chân gà vào cặp.
Triển Thành Chu không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy, bày ra bộ dáng ủ rũ này cho ai xem đây?
Lam Thiên thơ thẩn suốt nửa tiết, chẳng biết đang nghĩ gì.
Triển Thành Chu thở dài. Người này ngốc nghếch như vậy còn không chịu nghe giảng đàng hoàng, sau này hỏi lại, người gặp phiền phức chính là hắn.
Triển Thành Chu viết trên sách toán: "Tôi không thích ăn chân gà."
Hắn dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Lam Thiên rồi khoanh tròn dòng chữ.
Lam Thiên lập tức vui vẻ, không đợi giáo viên xoay người viết bảng đã ghé sát vào tai Triển Thành Chu hỏi: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"
Triển Thành Chu bảo cậu nghe giảng.
Lam Thiên bỏ lỡ nửa tiết đầu, nửa tiết sau theo không kịp nữa, lông mày nhíu lại, vẻ mặt đau khổ.
Mà vẻ đau khổ này kéo dài chằng bao lâu, chuông vừa vang lên, Lam Thiên từ trong cặp lấy ra một gói kẹo chưa ăn hết, trực tiếp nhét một viên vào hộp bút của Triển Thành Chu, lại đột nhiên cẩn thận hỏi: "Cậu ăn cái này chứ?"
"Ăn."
Lam Thiên vẫn còn hoài nghi, Triển Thành Chu liền hỏi: "Ban nãy nghe hiểu không?"
Sắc mặt Lam Thiên lại trở nên cay đắng.
Triển Thành Chu chưa từng thấy ai có biểu cảm phong phú như Lam Thiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt mưa bay thoắt gió thổi, mà phần lớn thời gian đều là dương quang xán lạn. Cậu thật sự dễ nhìn, mắt to mi dài, dù đeo lên vẻ mặt sầu khổ vẫn rất đáng yêu.
Triển Thành Chu vốn không muốn quan tâm Lam Thiên, mà nhìn viên kẹo trong hộp bút lại cảm thấy không thể thấy chết không cứu. Hắn đành dành thời gian giảng giải môn toán cho Lam Thiên, nhận lại được một câu: "Cậu thật tốt bụng."
Hắn dần dần nhận ra Lam Thiên thật tốt tính, tuy ngốc nghếch nhưng hiểu chuyện, thường xuyên cho Triển Thành Chu một ít đồ ăn vặt để báo đáp.
Ban đầu là kẹo dẻo, có vị sữa chua, cola, nho, dâu và chanh, đều là những mùi vị có thể tìm thấy trong căn tin.
Lam Thiên mua một gói, cho hai cô bạn ngồi phía trước mỗi người một viên, còn lại thì chia sẻ với Triển Thành Chu. Triển Thành Chu lần nào cũng để kẹo trong hộp bút, đôi khi còn quên ăn.
Vậy là Lam Thiên tập thành thói quen, khi đến trường, việc đầu tiên cậu làm là nhìn vào hộp bút của Triển Thành Chu. Đây là lúc Triển Thành Chu lo lắng nhất, vì Lam Thiên xách cặp, từ trên cao nhìn xuống. Hắn sợ góc độ này sẽ khiến mình bị bại lộ.
Mỗi khi Lam Thiên thấy kẹo vẫn còn đó sẽ hỏi: "Cậu không thích vị này à?"
Triển Thành Chu trước sau đều đáp không phải, mặc dù có vài vị thật sự rất khó ăn.
Hắn dần dần cũng thấy kỳ quái, giống như kẹo của Lam Thiên đều là vì hắn thích nên cậu mới mua.
Hắn cảm thấy cách làm của Lam Thiên khiến việc giảng bài trở thành loại giao dịch. Hắn tựa hồ cũng không phải vì một viên kẹo mới giảng bài cho Lam Thiên — thế này cũng quá thực dụng rồi. Rốt cuộc, vào một buổi sáng, hắn siết chặt tay trái, giấu ngón cái vào trong, ngẩng đầu nhìn Lam Thiên nói: "Đừng mua kẹo nữa."
Lam Thiên hiểu ý gật đầu.
Lúc nhận được chân gà ngâm tiêu, Triển Thành Chu mới nhận ra mình chưa nói rõ ràng.
Chuông còn chưa reo, Lam Thiên đã như gió cuốn mà lao về chỗ ngồi, một thân mồ hôi, chưa kịp thở đã ném bịch chân gà ngâm tiêu sang phía bàn của Triển Thành Chu: "Nghe nói đây là món mới ở căn tin."
Thầy Du dạy toán đứng trên bục giảng, Triển Thành Chu thừa dịp thầy viết bảng mà đẩy gói chân gà về chỗ Lam Thiên, nhỏ giọng nói: "Không cần mua cho tôi những thứ này."
Ánh mắt Lam Thiên dán chặt vào ót thầy Du, người lại hướng về phía Triển Thành Chu: "Cậu không thích sao?"
"Ừm."
"Tôi biết rồi."
Cậu không nhìn thầy nữa, rũ mi khẽ thở dài, nhét chân gà vào cặp.
Triển Thành Chu không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy, bày ra bộ dáng ủ rũ này cho ai xem đây?
Lam Thiên thơ thẩn suốt nửa tiết, chẳng biết đang nghĩ gì.
Triển Thành Chu thở dài. Người này ngốc nghếch như vậy còn không chịu nghe giảng đàng hoàng, sau này hỏi lại, người gặp phiền phức chính là hắn.
Triển Thành Chu viết trên sách toán: "Tôi không thích ăn chân gà."
Hắn dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Lam Thiên rồi khoanh tròn dòng chữ.
Lam Thiên lập tức vui vẻ, không đợi giáo viên xoay người viết bảng đã ghé sát vào tai Triển Thành Chu hỏi: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"
Triển Thành Chu bảo cậu nghe giảng.
Lam Thiên bỏ lỡ nửa tiết đầu, nửa tiết sau theo không kịp nữa, lông mày nhíu lại, vẻ mặt đau khổ.
Mà vẻ đau khổ này kéo dài chằng bao lâu, chuông vừa vang lên, Lam Thiên từ trong cặp lấy ra một gói kẹo chưa ăn hết, trực tiếp nhét một viên vào hộp bút của Triển Thành Chu, lại đột nhiên cẩn thận hỏi: "Cậu ăn cái này chứ?"
"Ăn."
Lam Thiên vẫn còn hoài nghi, Triển Thành Chu liền hỏi: "Ban nãy nghe hiểu không?"
Sắc mặt Lam Thiên lại trở nên cay đắng.
Triển Thành Chu chưa từng thấy ai có biểu cảm phong phú như Lam Thiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt mưa bay thoắt gió thổi, mà phần lớn thời gian đều là dương quang xán lạn. Cậu thật sự dễ nhìn, mắt to mi dài, dù đeo lên vẻ mặt sầu khổ vẫn rất đáng yêu.
Triển Thành Chu vốn không muốn quan tâm Lam Thiên, mà nhìn viên kẹo trong hộp bút lại cảm thấy không thể thấy chết không cứu. Hắn đành dành thời gian giảng giải môn toán cho Lam Thiên, nhận lại được một câu: "Cậu thật tốt bụng."