Chương 18: Biểu lộ
Triển Thành Chu lại mang về một chiến thắng nữa. Dư Kỷ đầu têu nhóm nam sinh tung hắn lên cao, hắn lơ lửng giữa không trung rồi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có gì đó đã không còn như cũ.
Hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lam Thiên. Người nọ đang ngồi dưới bóng cây ngẩng đầu nhìn hắn, mày cong cong, hai răng nanh lộ ra ý cười khiến lòng người yên tâm.
Triển Thành Chu tạm biệt đám bạn, đi về phía Lam Thiên.
Lam Thiên nói: "Không biết có cơ hội thi đấu cùng cậu không."
Triển Thành Chu nói cậu lo dưỡng thương đi, cơ hội chơi bóng còn nhiều.
Lam Thiên lại cười, mở chai nước đưa Triển Thành Chu: "Uống chút nước trước đi."
Lam Thiên đêm trước chuẩn bị tâm lý rất nhiều, thậm chí cân nhắc viết một bức thư tình, đến khi cầm bút, cậu mới phát hiện mình đang căng thẳng thái quá. Cậu mười bảy tuổi, tình yêu dâng tràn, đương nhiên phải dũng cảm tiến lên. Huống hồ, Triển Thành Chu biết cậu đồng tính còn đưa về nhà, cõng lên lầu.
Lam Thiên biết mình có ý nghĩa đặc biệt với Triển Thành Chu. Cậu là người duy nhất thân cận với hắn. Cậu muốn lợi dụng sự "đặc biệt" này để giành lấy cơ hội yêu sớm. Cậu nỗ lực như vậy, bây giờ chỉ là gặt hái thành quả thôi, không có gì là quá đáng,
"Triển Thành Chu, tôi thích một bạn nam."
Triển Thành Chu sửng sốt, tim đập thình thịch.
Hắn vừa uống nước mà miệng đã khô khốc.
"Thích nam" và "thích một bạn nam" là hai việc hoàn toàn khác nhau. Triển Thừa Chu có thể chấp nhận việc Lam Thiên thích nam, nhưng hắn không muốn cậu thích bất kỳ bạn nam nào.
Hắn biết bản thân mình vô lý, nhưng theo hắn, Lam Thiên nên dành thời gian học hành chăm chỉ với hắn cho đến khi tốt nghiệp cấp ba chứ không phải hẹn hò với người khác.
Hắn không muốn chia sẻ sự chú ý của Lam Thiên với người khác.
Nếu Lam Thiên thích người khác, cậu sẽ để ý đến chiều cao của người đó, còn nướng bánh quy sô cô la cho người đó. Chuyện này khiến Triển Thành Chu không vui.
"Làm sao anh biết anh thích người đó?" Triển Thành Chu ngồi cạnh Lam Thiên dưới bóng cây. Hắn cảm thấy cây to như vậy mà không đủ xanh, chẳng làm dịu nổi cái nắng tháng Năm gay gắt.
"Làm sao biết? Đơn giản mà. Tôi vừa thấy cậu ta tim đã nhảy loạn xạ. Đây hẳn là động lòng. Lúc nào cũng nhộn nhạo như vậy, tôi thấy mình bị rối loạn nhịp tim tới nới rồi."
Lam Thiên cười cười quơ quào cánh tay: "Nhảy loạn như vầy nè."
Triển Thành Chu cau mày.
Lam Thiên nhìn về phía sân bóng, tiếp tục huơ tay: "Lúc cậu ta đổ mồ hôi dưới nắng gắt, tôi lại nhìn thành một viên ngọc lấp lánh. Tấm lọc dày đến vậy đó."
Triển Thành Chu nghe cậu nói lại nhớ đến Trương Hi Nguyệt. Theo tiêu chuẩn của Lam Thiên thì hắn không thích Trương Hi Nguyệt rồi.
Ngược lại, Lam Thiên khiến tim hắn đập loạn. Hắn cũng cảm thấy cậu rực rỡ như mặt trời.
Triển Thành Chu có chút mê man, như vậy là thích sao?
Hắn nhìn Lam Thiên, thấy bộ dạng vui vẻ phấn khởi của cậu thật ưa nhìn.
Đây có thể xem như là một bộ lọc không?
Gió lướt qua, thổi ráo mồ hôi trên người nhưng không dập tắt được liệt hỏa trong lòng; thổi lá trên đỉnh đầu, gảy lên sợi tơ lòng của Triển Thành Chu.
Nếu "thích" của Lam Thiên đúng là "thích", thì hắn thật sự thích Lam Thiên.
Triển Thành Chu thở dài – biết làm sao cho phải đây.
Hắn phụ đạo Lam Thiên môn toán và vật lý, tự cho rằng mình thông minh, thế nhưng chuyện tình cảm phải nhờ Lam Thiên chỉ dạy, đến lúc hiểu ra, hắn mới muộn màng phát hiện mình bỏ lỡ cơ hội rồi. Lam Thiên đã có người cậu thích.
Đúng là thương tâm muốn chết.
Triển Thành Chu đứng dậy, vội vàng đề nghị: "Em hơi đói bụng, đi ăn cơm đi."
Hắn không muốn nghe Lam Thiên nói thích này thích nọ nữa.
Lam Thiên thấy Triển Thành Chu như vậy, trong lòng cũng hơi phát hoảng, mà lời nói lên tới miệng cả rồi, nói một nửa giữ một nửa không phải là phong cách của cậu. Cậu sốt sắng nắm tay Triển Thành Chu, nào có tâm trạng để ý cái gì, siết chặt một cái mới nhận ra thứ bị cậu bắt lấy là ngón cái tay trái của Triển Thành Chu.
Nhưng Lam Thiên không muốn buông ra, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm lên đầu ngón tay Triển Thành Chu.
"Tôi thích cậu ấy từ lần đầu tiên chạm mặt. Cậu ấy lạnh lùng, không thích cười, nghiêm mặt cũng đẹp trai."
"Tôi lảng vảng trước mặt cậu ấy, cố gắng để cậu ấy cũng nhìn thấy tôi."
"Tôi tìm thầy Ngô xin đổi chỗ, lải nhải miết thầy mới chịu xếp tôi ngồi cạnh cậu ấy."
"Tôi không biết cậu ấy nhỏ hơn tôi, cứ ầm ĩ nói cười."
"Cậu ấy rất thông minh, cũng rất kiên nhẫn, để tâm đến chuyện học hành của tôi, khó tính hơn cả mẹ tôi."
"Mỗi lần cậu ấy giảng bài, tôi lại thích cậu ấy thêm một chút."
"Nửa học kỳ, thêm một kỳ nghỉ đông, tình cảm của tôi đã tràn đầy đến không còn chỗ chứa nữa."
"Cậu ấy cực kỳ tốt, học giỏi, tốt bụng, chơi bóng cũng cừ."
"Tôi cảm thấy sau khi trở thành bạn cùng bàn của tôi, cậu ấy bắt đầu cười nhiều hơn. Vậy có thể nào cậu ấy cũng thích tôi không?"
"Triển Thành Chu, cậu nói xem, người tôi thích có thích tôi không?"
Có gì đó đã không còn như cũ.
Hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lam Thiên. Người nọ đang ngồi dưới bóng cây ngẩng đầu nhìn hắn, mày cong cong, hai răng nanh lộ ra ý cười khiến lòng người yên tâm.
Triển Thành Chu tạm biệt đám bạn, đi về phía Lam Thiên.
Lam Thiên nói: "Không biết có cơ hội thi đấu cùng cậu không."
Triển Thành Chu nói cậu lo dưỡng thương đi, cơ hội chơi bóng còn nhiều.
Lam Thiên lại cười, mở chai nước đưa Triển Thành Chu: "Uống chút nước trước đi."
Lam Thiên đêm trước chuẩn bị tâm lý rất nhiều, thậm chí cân nhắc viết một bức thư tình, đến khi cầm bút, cậu mới phát hiện mình đang căng thẳng thái quá. Cậu mười bảy tuổi, tình yêu dâng tràn, đương nhiên phải dũng cảm tiến lên. Huống hồ, Triển Thành Chu biết cậu đồng tính còn đưa về nhà, cõng lên lầu.
Lam Thiên biết mình có ý nghĩa đặc biệt với Triển Thành Chu. Cậu là người duy nhất thân cận với hắn. Cậu muốn lợi dụng sự "đặc biệt" này để giành lấy cơ hội yêu sớm. Cậu nỗ lực như vậy, bây giờ chỉ là gặt hái thành quả thôi, không có gì là quá đáng,
"Triển Thành Chu, tôi thích một bạn nam."
Triển Thành Chu sửng sốt, tim đập thình thịch.
Hắn vừa uống nước mà miệng đã khô khốc.
"Thích nam" và "thích một bạn nam" là hai việc hoàn toàn khác nhau. Triển Thừa Chu có thể chấp nhận việc Lam Thiên thích nam, nhưng hắn không muốn cậu thích bất kỳ bạn nam nào.
Hắn biết bản thân mình vô lý, nhưng theo hắn, Lam Thiên nên dành thời gian học hành chăm chỉ với hắn cho đến khi tốt nghiệp cấp ba chứ không phải hẹn hò với người khác.
Hắn không muốn chia sẻ sự chú ý của Lam Thiên với người khác.
Nếu Lam Thiên thích người khác, cậu sẽ để ý đến chiều cao của người đó, còn nướng bánh quy sô cô la cho người đó. Chuyện này khiến Triển Thành Chu không vui.
"Làm sao anh biết anh thích người đó?" Triển Thành Chu ngồi cạnh Lam Thiên dưới bóng cây. Hắn cảm thấy cây to như vậy mà không đủ xanh, chẳng làm dịu nổi cái nắng tháng Năm gay gắt.
"Làm sao biết? Đơn giản mà. Tôi vừa thấy cậu ta tim đã nhảy loạn xạ. Đây hẳn là động lòng. Lúc nào cũng nhộn nhạo như vậy, tôi thấy mình bị rối loạn nhịp tim tới nới rồi."
Lam Thiên cười cười quơ quào cánh tay: "Nhảy loạn như vầy nè."
Triển Thành Chu cau mày.
Lam Thiên nhìn về phía sân bóng, tiếp tục huơ tay: "Lúc cậu ta đổ mồ hôi dưới nắng gắt, tôi lại nhìn thành một viên ngọc lấp lánh. Tấm lọc dày đến vậy đó."
Triển Thành Chu nghe cậu nói lại nhớ đến Trương Hi Nguyệt. Theo tiêu chuẩn của Lam Thiên thì hắn không thích Trương Hi Nguyệt rồi.
Ngược lại, Lam Thiên khiến tim hắn đập loạn. Hắn cũng cảm thấy cậu rực rỡ như mặt trời.
Triển Thành Chu có chút mê man, như vậy là thích sao?
Hắn nhìn Lam Thiên, thấy bộ dạng vui vẻ phấn khởi của cậu thật ưa nhìn.
Đây có thể xem như là một bộ lọc không?
Gió lướt qua, thổi ráo mồ hôi trên người nhưng không dập tắt được liệt hỏa trong lòng; thổi lá trên đỉnh đầu, gảy lên sợi tơ lòng của Triển Thành Chu.
Nếu "thích" của Lam Thiên đúng là "thích", thì hắn thật sự thích Lam Thiên.
Triển Thành Chu thở dài – biết làm sao cho phải đây.
Hắn phụ đạo Lam Thiên môn toán và vật lý, tự cho rằng mình thông minh, thế nhưng chuyện tình cảm phải nhờ Lam Thiên chỉ dạy, đến lúc hiểu ra, hắn mới muộn màng phát hiện mình bỏ lỡ cơ hội rồi. Lam Thiên đã có người cậu thích.
Đúng là thương tâm muốn chết.
Triển Thành Chu đứng dậy, vội vàng đề nghị: "Em hơi đói bụng, đi ăn cơm đi."
Hắn không muốn nghe Lam Thiên nói thích này thích nọ nữa.
Lam Thiên thấy Triển Thành Chu như vậy, trong lòng cũng hơi phát hoảng, mà lời nói lên tới miệng cả rồi, nói một nửa giữ một nửa không phải là phong cách của cậu. Cậu sốt sắng nắm tay Triển Thành Chu, nào có tâm trạng để ý cái gì, siết chặt một cái mới nhận ra thứ bị cậu bắt lấy là ngón cái tay trái của Triển Thành Chu.
Nhưng Lam Thiên không muốn buông ra, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm lên đầu ngón tay Triển Thành Chu.
"Tôi thích cậu ấy từ lần đầu tiên chạm mặt. Cậu ấy lạnh lùng, không thích cười, nghiêm mặt cũng đẹp trai."
"Tôi lảng vảng trước mặt cậu ấy, cố gắng để cậu ấy cũng nhìn thấy tôi."
"Tôi tìm thầy Ngô xin đổi chỗ, lải nhải miết thầy mới chịu xếp tôi ngồi cạnh cậu ấy."
"Tôi không biết cậu ấy nhỏ hơn tôi, cứ ầm ĩ nói cười."
"Cậu ấy rất thông minh, cũng rất kiên nhẫn, để tâm đến chuyện học hành của tôi, khó tính hơn cả mẹ tôi."
"Mỗi lần cậu ấy giảng bài, tôi lại thích cậu ấy thêm một chút."
"Nửa học kỳ, thêm một kỳ nghỉ đông, tình cảm của tôi đã tràn đầy đến không còn chỗ chứa nữa."
"Cậu ấy cực kỳ tốt, học giỏi, tốt bụng, chơi bóng cũng cừ."
"Tôi cảm thấy sau khi trở thành bạn cùng bàn của tôi, cậu ấy bắt đầu cười nhiều hơn. Vậy có thể nào cậu ấy cũng thích tôi không?"
"Triển Thành Chu, cậu nói xem, người tôi thích có thích tôi không?"