Chương 17
Nhìn mọi thứ trước mắt toàn là màu trắng, có phải là tôi đã chết rồi không? Ở giữa khoảng không gian có để một quyển sách kì lạ. Tôi tò mò đi đến mở xem.
Mà nội dung trong cuốn sách càng khiến tôi kinh ngạc hơn.
Hoá ra thế giới tôi đang sống là một quyển sách đam mỹ nhất công đa thụ, còn nhân vật chính lại là Yến Phong, tên khốn kẻ thù truyền kiếp của tôi. Thậm chí là Hứa Quân Dục, Mục Ý, Theo Lasper, cùng vương tử người cá. Tất cả họ đều là mỹ nhân thụ nằm trong dàn hậu cung của Yến Phong.
Mà còn tôi chỉ là một tên phản diện luôn đối đầu với Yến Phong. Từ sau khi phát hiện mình bị cắm sừng thì tôi luôn tìm mọi cách để hại Yến Phong, cuối cùng bị dàn hậu cung của hắn hại cho đến chết.
Nhưng mà sự thực thì tôi đâu có làm vậy, nếu nói gây khó dễ thì cũng chỉ là vài lần cho tên đấy uống thuốc sổ mà thôi.
Thế còn gia đình tôi thì sao? Họ đã làm gì sai chứ để phải chịu cảnh như vậy?! Chỉ vì những kẻ đó mà gia đình tôi bị giận cá chém thớt theo sao? Thật bất công!!
Họ thì có thể thảnh thơi trả thù còn gia đình tôi lại phải chịu chết trong oan ức như vậy rốt cuộc đám người này có còn tính người không.
Chẳng lẽ chỉ vì là nhân vậy phụ mà người nhà và tôi phải chịu cảnh thảm thiết như vậy sao?! Không, không thể như vậy!!! Tại sao họ cũng phải chịu lấy tội lỗi của tôi chứ? Và tại sao không ai trừng phạt họ. Thật đúng là nực cười.
“Kẻ viết ra quyển sách này hẳn là một tên ngu ngốc.”
Nhưng số mệnh là số mệnh, những điều viết trong quyển tiểu thuyết này e là sẽ không thể thay đổi được. Vậy còn kết cục của tôi thì sao liệu sẽ có thể thay đổi được chứ? Chỉ cần mình không dính dáng tới nhân vật chính là Yến Phong thì liệu tôi có bảo vệ được gia đình mình và giữ được mạng mình không? Liệu có thể chứ.
“Hoàn toàn có thể.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, mình không có nghe nhầm chứ ở đây ngoài tôi ra thì đâu còn ai.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, tôi hoảng hốt chạy đi nhưng không thể thoát được.
Tôi rơi xuống vực sâu vô thẳm, hàng loạt những hình ảnh của cuộc sống xung quanh tôi kiếp trước dần hiện lên. Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa.
“Cậu hoàn toàn có thể thay đổi được vận mệnh mình. Nhưng chỉ có duy nhất một điều cậu không thay đổi được chính là đấu lại nhân vật chính.”
“Cái gì cơ?!”
Sau đó tôi liền bị một thế lực hút mạnh xuống dưới trước khi rời khỏi chỗ đó giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên.
“Nhớ kĩ không được chống lại họ.”
————————————————
Tôi choàng tỉnh giấc, nhìn mọi thứ xung quanh là phòng ngủ quen thuộc của mình. Tôi vội cầm cái điện thoại cạnh bàn để xem như nào.
Ngày 12/1/2024.
Tôi đã quay trở lại một năm trước rồi sao?! Phải rồi khi nãy vì đống ký ức kia đột ngột hiện lên nên tôi mới bị đau đầu dữ dội. Sau đó là được Mục Ý đưa vào phòng.
Ha, ngả mình lên chiếc giường quen thuộc, tôi thở dài một hơi. Vậy là tôi được tái sinh rồi. Mọi chuyện đều chưa diễn ra, việc nhà tôi bị kết tội phản quốc, Mục Ý ngoại tình, Hứa Quân Dục báo hại nhà tôi. Tất cả đều chưa xảy ra.
Thật may quá.
Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội để sửa chữa tất cả.
Sự nóng bức trong người khiến tôi khó chịu, tôi đứng dậy rót cho mình một ly nước. Phải rồi hình như lúc này tôi đang bị ốm. Lý do ốm là do làm nhiệm vụ à hay cái gì ý nhở.
Chợt trong đầu tôi hiện lên hình ảnh làn nước xanh. Chiếc đuôi cá màu xanh đang bị thương nặng không ngừng giãy giụa, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết tôi. Đôi bàn tay có móng sắc nhọn lao tới và bóp chặt lấy cổ tôi. Khiến tôi bị ngạt thở, sức lực cũng dần yếu đi. Hình ảnh trước mắt cũng mờ dần.
Tôi nhớ ra rồi, tôi bị ốm là do cứu một tên người cá không những thế cậu ta còn ấn đầu tôi xuống muốn giết tôi.
Aaa!! Cái con cá chết tiệt đó tôi đã cứu cậu ta rồi mà lại dám báo đáp tôi như vậy. Mà gã đó là vương tử người cá bị thất lạc thì phải. Chẳng phải sau này cậu ta cũng nằm trong dàn hậu cung của tên kia sao? Đúng là đồng vợ đồng chồng, khốn nạn như nhau.
Mà nội dung trong cuốn sách càng khiến tôi kinh ngạc hơn.
Hoá ra thế giới tôi đang sống là một quyển sách đam mỹ nhất công đa thụ, còn nhân vật chính lại là Yến Phong, tên khốn kẻ thù truyền kiếp của tôi. Thậm chí là Hứa Quân Dục, Mục Ý, Theo Lasper, cùng vương tử người cá. Tất cả họ đều là mỹ nhân thụ nằm trong dàn hậu cung của Yến Phong.
Mà còn tôi chỉ là một tên phản diện luôn đối đầu với Yến Phong. Từ sau khi phát hiện mình bị cắm sừng thì tôi luôn tìm mọi cách để hại Yến Phong, cuối cùng bị dàn hậu cung của hắn hại cho đến chết.
Nhưng mà sự thực thì tôi đâu có làm vậy, nếu nói gây khó dễ thì cũng chỉ là vài lần cho tên đấy uống thuốc sổ mà thôi.
Thế còn gia đình tôi thì sao? Họ đã làm gì sai chứ để phải chịu cảnh như vậy?! Chỉ vì những kẻ đó mà gia đình tôi bị giận cá chém thớt theo sao? Thật bất công!!
Họ thì có thể thảnh thơi trả thù còn gia đình tôi lại phải chịu chết trong oan ức như vậy rốt cuộc đám người này có còn tính người không.
Chẳng lẽ chỉ vì là nhân vậy phụ mà người nhà và tôi phải chịu cảnh thảm thiết như vậy sao?! Không, không thể như vậy!!! Tại sao họ cũng phải chịu lấy tội lỗi của tôi chứ? Và tại sao không ai trừng phạt họ. Thật đúng là nực cười.
“Kẻ viết ra quyển sách này hẳn là một tên ngu ngốc.”
Nhưng số mệnh là số mệnh, những điều viết trong quyển tiểu thuyết này e là sẽ không thể thay đổi được. Vậy còn kết cục của tôi thì sao liệu sẽ có thể thay đổi được chứ? Chỉ cần mình không dính dáng tới nhân vật chính là Yến Phong thì liệu tôi có bảo vệ được gia đình mình và giữ được mạng mình không? Liệu có thể chứ.
“Hoàn toàn có thể.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, mình không có nghe nhầm chứ ở đây ngoài tôi ra thì đâu còn ai.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, tôi hoảng hốt chạy đi nhưng không thể thoát được.
Tôi rơi xuống vực sâu vô thẳm, hàng loạt những hình ảnh của cuộc sống xung quanh tôi kiếp trước dần hiện lên. Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa.
“Cậu hoàn toàn có thể thay đổi được vận mệnh mình. Nhưng chỉ có duy nhất một điều cậu không thay đổi được chính là đấu lại nhân vật chính.”
“Cái gì cơ?!”
Sau đó tôi liền bị một thế lực hút mạnh xuống dưới trước khi rời khỏi chỗ đó giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên.
“Nhớ kĩ không được chống lại họ.”
————————————————
Tôi choàng tỉnh giấc, nhìn mọi thứ xung quanh là phòng ngủ quen thuộc của mình. Tôi vội cầm cái điện thoại cạnh bàn để xem như nào.
Ngày 12/1/2024.
Tôi đã quay trở lại một năm trước rồi sao?! Phải rồi khi nãy vì đống ký ức kia đột ngột hiện lên nên tôi mới bị đau đầu dữ dội. Sau đó là được Mục Ý đưa vào phòng.
Ha, ngả mình lên chiếc giường quen thuộc, tôi thở dài một hơi. Vậy là tôi được tái sinh rồi. Mọi chuyện đều chưa diễn ra, việc nhà tôi bị kết tội phản quốc, Mục Ý ngoại tình, Hứa Quân Dục báo hại nhà tôi. Tất cả đều chưa xảy ra.
Thật may quá.
Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội để sửa chữa tất cả.
Sự nóng bức trong người khiến tôi khó chịu, tôi đứng dậy rót cho mình một ly nước. Phải rồi hình như lúc này tôi đang bị ốm. Lý do ốm là do làm nhiệm vụ à hay cái gì ý nhở.
Chợt trong đầu tôi hiện lên hình ảnh làn nước xanh. Chiếc đuôi cá màu xanh đang bị thương nặng không ngừng giãy giụa, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết tôi. Đôi bàn tay có móng sắc nhọn lao tới và bóp chặt lấy cổ tôi. Khiến tôi bị ngạt thở, sức lực cũng dần yếu đi. Hình ảnh trước mắt cũng mờ dần.
Tôi nhớ ra rồi, tôi bị ốm là do cứu một tên người cá không những thế cậu ta còn ấn đầu tôi xuống muốn giết tôi.
Aaa!! Cái con cá chết tiệt đó tôi đã cứu cậu ta rồi mà lại dám báo đáp tôi như vậy. Mà gã đó là vương tử người cá bị thất lạc thì phải. Chẳng phải sau này cậu ta cũng nằm trong dàn hậu cung của tên kia sao? Đúng là đồng vợ đồng chồng, khốn nạn như nhau.