Chương 36: 36: Luận Võ Chọn Rể
Trái tim Hoa Linh Âm lệch nhịp vì hành động của công chúa, công chúa cũng thích Vũ Minh Thành?
Tại sao có thể như vậy?
Đây không giống như tiểu thuyết gốc, sự xuất hiện của nàng thật sự đã thay đổi mạch truyện sao?
Hoa Linh Âm thẫn thờ nhìn Vũ Minh Thành, đôi mắt nàng phủ sương hoa, vậy là nam trung ý, nữ chung tình rồi ư?
Hoa Linh Âm không để nước mắt rơi, dù hai đôi mắt đã lấp lánh giọt nước, nàng kiên cường nhìn hắn, giọng nói có một chút run rẩy "Vậy...!Ngươi cũng thích nàng ấy?"
Nàng còn hỏi ngu muội cái gì, hắn chắc chắn thích Tần Tình Nhi công chúa, đây là tiểu thuyết mà Tần Tình Nhi là vai chính, người mà hắn thích mười bốn năm chính là Tình Nhi công chúa.
Nàng biết rõ nàng còn hỏi làm cái gì?
Vũ Minh Thành không có trả lời, mọi người cũng mong chờ câu trả lời của hắn.
Hắn tuy rằng không trả lời nhưng bàn tay cũng không có thu lại khỏi tay của Tình Nhi công chúa, cứ ở yên cho công chúa nắm tay như vậy, nàng hình như đã hiểu rồi.
"Hoa Linh tiểu thư" Tình Nhi công chúa vừa lên tiếng, Hoa Linh Âm liền bật giọng lạnh nhạt "Miễn."
Được rồi, nàng hiểu rồi, Hoa Linh Âm xoay người, y phục đỏ rực vội vã biến mất trong làn người.
Kết quả đã rõ, Tần Tình Nhi công chúa đã chiến thắng.
Hoa Linh Âm chạy về phòng của nàng, nàng trốn một góc trên giường, ôm chiếc gối vùi cả gương mặt vào chiếc gối.
Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng im lặng, tốt nhất Tiểu Tuyết nên im lặng để cho nàng khóc.
Nàng vùi mặt vào gối, lúc đầu không có một âm thanh nào, từ từ thút thích nhỏ rồi dần dần nức nở lớn.
Cốt truyện thay đổi, Tình Nhi công chúa cũng thích hắn, hắn thương công chúa đã lâu, hai người như vậy thành đôi.
Cũng thật tốt, hắn không đoạ ma là được, hắn sống vui sống khoẻ, hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mà tim nàng đau quá, bởi vì nàng thật sự rất thích hắn.
Hoa Linh Âm biết phải làm sao đây? Nàng bây giờ trông thực là thảm hại, nàng khóc đến mệt lả, nằm trên giường ôm chiếc gối thẫn thờ.
Nàng ở thế giới kia đã chết rồi, nàng phải sống cả quãng đời còn lại ở nơi này, ở đây nàng lại chỉ thích nhất là hắn.
Cuộc đời của nàng sao lại trớ trêu quá, bây giờ hắn hạnh phúc rồi, nàng nên làm sao để quên đi hắn mà an nhàn sống ở thế giới này.
"Tiểu Tuyết...!Ta phải làm sao đây?" Giọng nhỏ yếu ớt thì thầm, Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng khẽ nhủ "Nam nhân không thiếu, không có hắn còn có người khác đúng không?"
Không có hắn còn có người khác, Hoa Linh Âm thẫn thờ, nàng nâng mình ngồi dậy, nhìn nha hoàn của nàng với gương mặt trắng bệch "Ta muốn người khác, nếu không ta sẽ không quên được hắn, Tiểu Tuyết mau tìm người khác cho ta, ai cũng được."
"Cái gì mà ai cũng được" Tiểu Tuyết ngạc nhiên "Tiểu thư đừng hồ đồ nữa."
Hoa Linh Âm không có hồ đồ, ở thế giới trong tiểu thuyết này nàng thích hắn nhất, bây giờ hắn đã không đoạ ma nữa.
Còn chinh phục được tình yêu của Tần Tình Nhi, nàng lại yêu hắn thật, nàng không chịu nổi cảnh tượng nhìn hắn cùng Tần Tình Nhi bên nhau, nàng muốn quên đi hắn thì phải mượn một ai đó để tựa vào như một lẽ đương nhiên.
Nàng có biết một hình thức, gọi là luận võ chọn phu, Hoa Linh Âm nàng muốn thành hôn.
Ba ngày sau, sau khi bát quái về Vũ Minh Thành và Hoa Linh Âm, Tần Tình Nhi chưa kịp lắng xuống, bát quái mới nổi lên đưa tin Hoa gia tổ chức cuộc đấu võ, luận võ chọn rể, ai thắng cuộc luận võ này Hoa Linh Âm sẽ gả cho người đó.
Hoa Linh Phi không những không phản đối, ngược lại bà còn chủ trì cuộc đấu này.
Luận võ chọn ra người mạnh nhất có thể bảo vệ bảo bối của bà cả một đời, như vậy thì còn gì bằng.
Con gái bà cũng đã 20 tuổi là cái tuổi nam lấy vợ, gái gả chồng, còn mau mau sinh cháu bé cho Hoa Linh Phi bồng ẵm.
Trai tráng trong thành bắt đầu tập luyện chuẩn bị tinh thần, dù trước đây Hoa Linh Âm mang nhiều tiếng xấu nhưng nàng hoàn toàn không có, nàng bị oan.
Nàng còn xinh đẹp tựa như tiên giáng trần, tuyệt không thua kém Tần Tình Nhi công chúa.
Tuy tính tình nàng có hơi ngang bướng, kiêu ngạo, nhưng nàng chính là tuyệt sắc mỹ nhân, nam nhân nào từng nhìn qua nàng cũng liền sẽ yêu thích vẻ đẹp của nàng.
Do vậy, lượng người đăng kí cuộc luận võ càng nhiều, chuyện rầm rộ như vậy rất nhanh đến tai Vũ Minh Thành.
Hắn ngồi tựa mình vào chiếc ghế dựa màu đồng, năm ngón tay đang thả lỏng thư giản từ từ cuộn tròn lại.
Thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt nâng lên ló ra con ngươi đục ngầu.
Buổi tối, Hoa Linh Âm ngồi trong phòng ôm chiếc gối thẫn thờ, nàng đang suy nghĩ xem giờ này sư tôn của nàng đang làm cái gì? Có phải đang ở cùng Tần Tình Nhi không? Nàng hoàn toàn không có hứng thú với cuộc thi luận võ ấy, mà chỉ nghĩ về Vũ Minh Thành, Hoa Linh Âm vội vàng lắc lắc đầu, hắn chẳng hề quan tâm đến nàng, nàng còn ở đây nghĩ về hắn làm cái gì.
"Ngu xuẩn" Nàng mắng chính mình, Hoa Linh Âm không nên ngu ngốc nữa, nàng vội xoay người ôm chiếc gối nhắm mắt ngủ, khi nàng vừa vặn xoay người đi, một bóng dáng xuất hiện ngay bên cạnh giường của nàng.
Hoa Linh Âm chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ có người đột nhập vào phòng của nàng, bởi vì Hoa gia trang vốn nghiêm ngặt, phòng của nàng còn nghiêm hơn.
Nàng là bảo bối duy nhất của Hoa Linh Phi, phòng của nàng chính là chỗ được bảo vệ tốt nhất, đến cả con muỗi cũng chẳng thể lọt vào.
Cho nên Hoa Linh Âm hoàn toàn không nghĩ đến, nửa đêm lại có người có thể vào được phòng của nàng..
Tại sao có thể như vậy?
Đây không giống như tiểu thuyết gốc, sự xuất hiện của nàng thật sự đã thay đổi mạch truyện sao?
Hoa Linh Âm thẫn thờ nhìn Vũ Minh Thành, đôi mắt nàng phủ sương hoa, vậy là nam trung ý, nữ chung tình rồi ư?
Hoa Linh Âm không để nước mắt rơi, dù hai đôi mắt đã lấp lánh giọt nước, nàng kiên cường nhìn hắn, giọng nói có một chút run rẩy "Vậy...!Ngươi cũng thích nàng ấy?"
Nàng còn hỏi ngu muội cái gì, hắn chắc chắn thích Tần Tình Nhi công chúa, đây là tiểu thuyết mà Tần Tình Nhi là vai chính, người mà hắn thích mười bốn năm chính là Tình Nhi công chúa.
Nàng biết rõ nàng còn hỏi làm cái gì?
Vũ Minh Thành không có trả lời, mọi người cũng mong chờ câu trả lời của hắn.
Hắn tuy rằng không trả lời nhưng bàn tay cũng không có thu lại khỏi tay của Tình Nhi công chúa, cứ ở yên cho công chúa nắm tay như vậy, nàng hình như đã hiểu rồi.
"Hoa Linh tiểu thư" Tình Nhi công chúa vừa lên tiếng, Hoa Linh Âm liền bật giọng lạnh nhạt "Miễn."
Được rồi, nàng hiểu rồi, Hoa Linh Âm xoay người, y phục đỏ rực vội vã biến mất trong làn người.
Kết quả đã rõ, Tần Tình Nhi công chúa đã chiến thắng.
Hoa Linh Âm chạy về phòng của nàng, nàng trốn một góc trên giường, ôm chiếc gối vùi cả gương mặt vào chiếc gối.
Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng im lặng, tốt nhất Tiểu Tuyết nên im lặng để cho nàng khóc.
Nàng vùi mặt vào gối, lúc đầu không có một âm thanh nào, từ từ thút thích nhỏ rồi dần dần nức nở lớn.
Cốt truyện thay đổi, Tình Nhi công chúa cũng thích hắn, hắn thương công chúa đã lâu, hai người như vậy thành đôi.
Cũng thật tốt, hắn không đoạ ma là được, hắn sống vui sống khoẻ, hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mà tim nàng đau quá, bởi vì nàng thật sự rất thích hắn.
Hoa Linh Âm biết phải làm sao đây? Nàng bây giờ trông thực là thảm hại, nàng khóc đến mệt lả, nằm trên giường ôm chiếc gối thẫn thờ.
Nàng ở thế giới kia đã chết rồi, nàng phải sống cả quãng đời còn lại ở nơi này, ở đây nàng lại chỉ thích nhất là hắn.
Cuộc đời của nàng sao lại trớ trêu quá, bây giờ hắn hạnh phúc rồi, nàng nên làm sao để quên đi hắn mà an nhàn sống ở thế giới này.
"Tiểu Tuyết...!Ta phải làm sao đây?" Giọng nhỏ yếu ớt thì thầm, Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng khẽ nhủ "Nam nhân không thiếu, không có hắn còn có người khác đúng không?"
Không có hắn còn có người khác, Hoa Linh Âm thẫn thờ, nàng nâng mình ngồi dậy, nhìn nha hoàn của nàng với gương mặt trắng bệch "Ta muốn người khác, nếu không ta sẽ không quên được hắn, Tiểu Tuyết mau tìm người khác cho ta, ai cũng được."
"Cái gì mà ai cũng được" Tiểu Tuyết ngạc nhiên "Tiểu thư đừng hồ đồ nữa."
Hoa Linh Âm không có hồ đồ, ở thế giới trong tiểu thuyết này nàng thích hắn nhất, bây giờ hắn đã không đoạ ma nữa.
Còn chinh phục được tình yêu của Tần Tình Nhi, nàng lại yêu hắn thật, nàng không chịu nổi cảnh tượng nhìn hắn cùng Tần Tình Nhi bên nhau, nàng muốn quên đi hắn thì phải mượn một ai đó để tựa vào như một lẽ đương nhiên.
Nàng có biết một hình thức, gọi là luận võ chọn phu, Hoa Linh Âm nàng muốn thành hôn.
Ba ngày sau, sau khi bát quái về Vũ Minh Thành và Hoa Linh Âm, Tần Tình Nhi chưa kịp lắng xuống, bát quái mới nổi lên đưa tin Hoa gia tổ chức cuộc đấu võ, luận võ chọn rể, ai thắng cuộc luận võ này Hoa Linh Âm sẽ gả cho người đó.
Hoa Linh Phi không những không phản đối, ngược lại bà còn chủ trì cuộc đấu này.
Luận võ chọn ra người mạnh nhất có thể bảo vệ bảo bối của bà cả một đời, như vậy thì còn gì bằng.
Con gái bà cũng đã 20 tuổi là cái tuổi nam lấy vợ, gái gả chồng, còn mau mau sinh cháu bé cho Hoa Linh Phi bồng ẵm.
Trai tráng trong thành bắt đầu tập luyện chuẩn bị tinh thần, dù trước đây Hoa Linh Âm mang nhiều tiếng xấu nhưng nàng hoàn toàn không có, nàng bị oan.
Nàng còn xinh đẹp tựa như tiên giáng trần, tuyệt không thua kém Tần Tình Nhi công chúa.
Tuy tính tình nàng có hơi ngang bướng, kiêu ngạo, nhưng nàng chính là tuyệt sắc mỹ nhân, nam nhân nào từng nhìn qua nàng cũng liền sẽ yêu thích vẻ đẹp của nàng.
Do vậy, lượng người đăng kí cuộc luận võ càng nhiều, chuyện rầm rộ như vậy rất nhanh đến tai Vũ Minh Thành.
Hắn ngồi tựa mình vào chiếc ghế dựa màu đồng, năm ngón tay đang thả lỏng thư giản từ từ cuộn tròn lại.
Thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt nâng lên ló ra con ngươi đục ngầu.
Buổi tối, Hoa Linh Âm ngồi trong phòng ôm chiếc gối thẫn thờ, nàng đang suy nghĩ xem giờ này sư tôn của nàng đang làm cái gì? Có phải đang ở cùng Tần Tình Nhi không? Nàng hoàn toàn không có hứng thú với cuộc thi luận võ ấy, mà chỉ nghĩ về Vũ Minh Thành, Hoa Linh Âm vội vàng lắc lắc đầu, hắn chẳng hề quan tâm đến nàng, nàng còn ở đây nghĩ về hắn làm cái gì.
"Ngu xuẩn" Nàng mắng chính mình, Hoa Linh Âm không nên ngu ngốc nữa, nàng vội xoay người ôm chiếc gối nhắm mắt ngủ, khi nàng vừa vặn xoay người đi, một bóng dáng xuất hiện ngay bên cạnh giường của nàng.
Hoa Linh Âm chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ có người đột nhập vào phòng của nàng, bởi vì Hoa gia trang vốn nghiêm ngặt, phòng của nàng còn nghiêm hơn.
Nàng là bảo bối duy nhất của Hoa Linh Phi, phòng của nàng chính là chỗ được bảo vệ tốt nhất, đến cả con muỗi cũng chẳng thể lọt vào.
Cho nên Hoa Linh Âm hoàn toàn không nghĩ đến, nửa đêm lại có người có thể vào được phòng của nàng..