Chương 31: 31: Không Nhìn Thấy
Trịnh Minh Tâm bỗng nhiên nhìn thấy một nhà tang lễ, không còn là những người mặt y phục thời cổ đại.
Nàng nhìn Từ Anh Trúc, bạn thân của nàng, Trịnh Minh Tâm vội vàng chạy lại trước mặt Từ Anh Trúc mừng rỡ nhảy cẩn "Mèn đét ơi, tớ nhớ cậu quá, nè nè tớ kể chuyện này cho cậu nghe, cậu không tin được đâu."
Trịnh Minh Tâm nói hết, Từ Anh Trúc vẫn không trả lời nàng, cứ ôm mặt khóc, nàng ta ôm tấm ảnh chụp chung của Minh Tâm và nàng ấy.
Trịnh Minh Tâm khó hiểu hỏi "Khóc cái gì vậy? Nè..."
Trịnh Minh Tâm định vỗ vai Từ Anh Trúc, lại không ngờ tay nàng xuyên qua cơ thể nàng ta, không thể chạm vào Anh Trúc, Trịnh Minh Tâm bị doạ hoảng, nàng cả kinh trợn mắt nhìn vào bàn tay trong suốt của nàng.
Nàng đang tồn tại như một linh hồn hư vô, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không ai nhận thấy sự tồn tại của nàng.
Nhìn thấy ba mẹ của nàng khóc đến ngã quỵ, Trịnh Minh Tâm đi đến trước mặt hai người thân yêu của nàng gọi lớn "Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Nàng muốn lay vai bà ấy, nhưng nàng không chạm vào được, Trịnh Minh Tâm nhìn cha của nàng, ông đang nhìn đăm chiêu về phía sau lưng nàng.
Trịnh Minh Tâm cảm giác sợ hãi tột cùng, nàng từ từ xoay đầu lại, giống như chết đứng sững người, không thể tin vào mắt nhìn nhìn tấm di ảnh.
Chính là nàng, đây là tang lễ của nàng ư?
Nàng chết rồi?
Hôm đó nàng bị xe tải đâm trúng, nàng chết rồi ư?
Bỗng nhiên lồng ngực nàng đau khủng khiếp, Trịnh Minh Tâm đột nhiên phung máu, máu mũi cũng chảy xuống đỏ thẫm.
Nàng cảm giác như lồng ngực bị xé rách, như ai đó đấm một vạn cú đấm vào lòng ngực nàng, nàng cảm thấy khó thở, lòng ngực nàng thắc lại.
Nàng đau khủng khiếp, từng cơn tức ngực khiến cho nàng không thở được, lần nữa nàng phung ra máu.
"Áa!"
Hoa Linh Âm bật dậy, cảm giác lạnh lẽo đến thấu sương, nàng tự ôm lại bã vai rít lên một tiếng run rẩy "Lạnh quá..."
Cơ mà, tại sao nàng không nhìn thấy gì hết vậy? Hoa Linh Âm trợn mắt, không có một tia sáng, xung quanh nàng tối đen, tay nàng chạm lên gương mặt của chính mình, những ngón tay sờ lên đôi mắt.
Rõ ràng là đang mở, tại sao không nhìn thấy "Tại sao vậy?"
Nàng không nhìn thấy, chỗ này là chỗ nào, thật là lạnh, nàng còn không nhìn thấy, nàng chẳng lẽ nào chết rồi?
Đây là địa ngục sao?
"Hoa Linh Âm" Một giọng nói trầm thấp gọi tên nàng.
Hoa Linh Âm? Nàng không chết ư? Nàng nhớ là nàng bị Cận Thiên Bảo chưởng một chiêu, liền đau đớn đến ngất đi.
Sau đó nàng nhìn thấy hiện thực ở thế giới kia, nàng đã chết, mọi người làm tang lễ cho nàng.
Cha mẹ nàng khóc đến không đi nổi, Anh Trúc ôm mặt gục đầu mãi không thôi, lúc đó nàng còn nhìn thấy Anh Trúc ôm trong lòng tấm ảnh của hai người.
Ở thế giới của nàng, nàng đã thật sự chết đi, Hoa Linh Âm đỏ hoe đôi mắt, nước mắt rơi mạnh mẽ, bây giờ thì không nhìn thấy gì cả.
Bỗng một cỗ ấm áp phũ quanh nàng, Hoa linh Âm mếu khóc uất ức "Ta không nhìn thấy gì cả...!Tại sao ta không nhìn thấy được...!Huhu tối quá..."
Vũ Minh Thành ôm nàng vào lòng vỗ về, vết thương của nàng, Bạch Thiên Cổ bảo nàng sẽ không nhìn thấy một thời gian ngắn, hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng "Từ từ sẽ nhìn thấy lại, đừng sợ."
"Ta không phải yêu nữ..." Hoa Linh Âm bật khóc nức nở "Không có hại người...Ahuhu..."
"Ừm, ta xin lỗi" Vũ Minh Thành nhẹ nhàng vỗ về nàng, Hoa Linh Âm mếu máo khóc, bao nhiêu tức tưởi Hoa Linh Âm đều khóc ra hết.
Gương mặt dụi vào lòng ngực Vũ Minh Thành, phần y phục trước ngực của hắn toàn là nước mắt, nước mũi, nước miếng của nàng.
Nàng khóc hết nước mắt, ngồi sụt sịt hít hít, giọng nói khàn khàn đi "Ta chưa chết hả?"
Vũ Minh Thành véo chiếc má của Hoa Linh Âm "Ta chưa cho phép nàng chết."
Nàng chết cũng phải cần hắn cho phép ư? Hoa Linh Âm bĩu môi "Không phải, ta đã chết rồi."
Ở thế giới của nàng, nàng đã chết rồi nha.
Vũ Minh Thành nhéo chiếc má nàng "Đói chưa?"
Hoa Linh Âm gật gật, rùng người một cái "Đây là ở đâu vậy? Lạnh chết được..."
Bỗng nhiên nàng được khoác một lớp áo lông dày, ấm áp hơn phần nào, Hoa Linh Âm chui rút ở trong lớp áo tận hưởng.
Cơn lạnh bắt đầu từ phía dưới, Hoa Linh Âm nhăn mài, nàng nhảy khỏi chiếc giường "Cái giường..."
Chính là cái giường, nó lạnh như băng ấy, Hoa Linh Âm không thấy đường, nhảy đại xuống, may mắn là không va trúng gì cả.
Giường nàng nằm làm từ băng đá lại chẳng lạnh cho được, Vũ Minh Thành kéo nào vào trong lòng "Không thấy thì đừng có chạy loạn."
Hoa Linh Âm đỏ mặt, bị hắn giam vào trong lòng, hắn cầm lên bát cháo nóng hổi bốc khói, cơ thể liên tục vận khí giữ cho bát cháo còn nóng, không bị băng giá nơi đây làm cho nguội lạnh.
Đút cho nàng từng thìa cháo ấm, Hoa Linh Âm phải chịu số phận ở yên cho hắn đút, nàng có thấy đường đâu, bây giờ nàng có khác gì người mù.
Ăn được phân nữa, nàng liế/m môi, thìa cháo tiếp theo đưa đến miệng liền lắc lắc đầu, nàng không muốn ăn nữa.
Vũ Minh Thành khẽ giọng, âm thanh ở nên lỗ tai nàng trầm thấp, hai người rất gần, hắn từ phía sau bọc trọn nàng "Ngoan, ăn xong, khoẻ lại liền có thể về nhà.".
Nàng nhìn Từ Anh Trúc, bạn thân của nàng, Trịnh Minh Tâm vội vàng chạy lại trước mặt Từ Anh Trúc mừng rỡ nhảy cẩn "Mèn đét ơi, tớ nhớ cậu quá, nè nè tớ kể chuyện này cho cậu nghe, cậu không tin được đâu."
Trịnh Minh Tâm nói hết, Từ Anh Trúc vẫn không trả lời nàng, cứ ôm mặt khóc, nàng ta ôm tấm ảnh chụp chung của Minh Tâm và nàng ấy.
Trịnh Minh Tâm khó hiểu hỏi "Khóc cái gì vậy? Nè..."
Trịnh Minh Tâm định vỗ vai Từ Anh Trúc, lại không ngờ tay nàng xuyên qua cơ thể nàng ta, không thể chạm vào Anh Trúc, Trịnh Minh Tâm bị doạ hoảng, nàng cả kinh trợn mắt nhìn vào bàn tay trong suốt của nàng.
Nàng đang tồn tại như một linh hồn hư vô, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không ai nhận thấy sự tồn tại của nàng.
Nhìn thấy ba mẹ của nàng khóc đến ngã quỵ, Trịnh Minh Tâm đi đến trước mặt hai người thân yêu của nàng gọi lớn "Mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Nàng muốn lay vai bà ấy, nhưng nàng không chạm vào được, Trịnh Minh Tâm nhìn cha của nàng, ông đang nhìn đăm chiêu về phía sau lưng nàng.
Trịnh Minh Tâm cảm giác sợ hãi tột cùng, nàng từ từ xoay đầu lại, giống như chết đứng sững người, không thể tin vào mắt nhìn nhìn tấm di ảnh.
Chính là nàng, đây là tang lễ của nàng ư?
Nàng chết rồi?
Hôm đó nàng bị xe tải đâm trúng, nàng chết rồi ư?
Bỗng nhiên lồng ngực nàng đau khủng khiếp, Trịnh Minh Tâm đột nhiên phung máu, máu mũi cũng chảy xuống đỏ thẫm.
Nàng cảm giác như lồng ngực bị xé rách, như ai đó đấm một vạn cú đấm vào lòng ngực nàng, nàng cảm thấy khó thở, lòng ngực nàng thắc lại.
Nàng đau khủng khiếp, từng cơn tức ngực khiến cho nàng không thở được, lần nữa nàng phung ra máu.
"Áa!"
Hoa Linh Âm bật dậy, cảm giác lạnh lẽo đến thấu sương, nàng tự ôm lại bã vai rít lên một tiếng run rẩy "Lạnh quá..."
Cơ mà, tại sao nàng không nhìn thấy gì hết vậy? Hoa Linh Âm trợn mắt, không có một tia sáng, xung quanh nàng tối đen, tay nàng chạm lên gương mặt của chính mình, những ngón tay sờ lên đôi mắt.
Rõ ràng là đang mở, tại sao không nhìn thấy "Tại sao vậy?"
Nàng không nhìn thấy, chỗ này là chỗ nào, thật là lạnh, nàng còn không nhìn thấy, nàng chẳng lẽ nào chết rồi?
Đây là địa ngục sao?
"Hoa Linh Âm" Một giọng nói trầm thấp gọi tên nàng.
Hoa Linh Âm? Nàng không chết ư? Nàng nhớ là nàng bị Cận Thiên Bảo chưởng một chiêu, liền đau đớn đến ngất đi.
Sau đó nàng nhìn thấy hiện thực ở thế giới kia, nàng đã chết, mọi người làm tang lễ cho nàng.
Cha mẹ nàng khóc đến không đi nổi, Anh Trúc ôm mặt gục đầu mãi không thôi, lúc đó nàng còn nhìn thấy Anh Trúc ôm trong lòng tấm ảnh của hai người.
Ở thế giới của nàng, nàng đã thật sự chết đi, Hoa Linh Âm đỏ hoe đôi mắt, nước mắt rơi mạnh mẽ, bây giờ thì không nhìn thấy gì cả.
Bỗng một cỗ ấm áp phũ quanh nàng, Hoa linh Âm mếu khóc uất ức "Ta không nhìn thấy gì cả...!Tại sao ta không nhìn thấy được...!Huhu tối quá..."
Vũ Minh Thành ôm nàng vào lòng vỗ về, vết thương của nàng, Bạch Thiên Cổ bảo nàng sẽ không nhìn thấy một thời gian ngắn, hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng "Từ từ sẽ nhìn thấy lại, đừng sợ."
"Ta không phải yêu nữ..." Hoa Linh Âm bật khóc nức nở "Không có hại người...Ahuhu..."
"Ừm, ta xin lỗi" Vũ Minh Thành nhẹ nhàng vỗ về nàng, Hoa Linh Âm mếu máo khóc, bao nhiêu tức tưởi Hoa Linh Âm đều khóc ra hết.
Gương mặt dụi vào lòng ngực Vũ Minh Thành, phần y phục trước ngực của hắn toàn là nước mắt, nước mũi, nước miếng của nàng.
Nàng khóc hết nước mắt, ngồi sụt sịt hít hít, giọng nói khàn khàn đi "Ta chưa chết hả?"
Vũ Minh Thành véo chiếc má của Hoa Linh Âm "Ta chưa cho phép nàng chết."
Nàng chết cũng phải cần hắn cho phép ư? Hoa Linh Âm bĩu môi "Không phải, ta đã chết rồi."
Ở thế giới của nàng, nàng đã chết rồi nha.
Vũ Minh Thành nhéo chiếc má nàng "Đói chưa?"
Hoa Linh Âm gật gật, rùng người một cái "Đây là ở đâu vậy? Lạnh chết được..."
Bỗng nhiên nàng được khoác một lớp áo lông dày, ấm áp hơn phần nào, Hoa Linh Âm chui rút ở trong lớp áo tận hưởng.
Cơn lạnh bắt đầu từ phía dưới, Hoa Linh Âm nhăn mài, nàng nhảy khỏi chiếc giường "Cái giường..."
Chính là cái giường, nó lạnh như băng ấy, Hoa Linh Âm không thấy đường, nhảy đại xuống, may mắn là không va trúng gì cả.
Giường nàng nằm làm từ băng đá lại chẳng lạnh cho được, Vũ Minh Thành kéo nào vào trong lòng "Không thấy thì đừng có chạy loạn."
Hoa Linh Âm đỏ mặt, bị hắn giam vào trong lòng, hắn cầm lên bát cháo nóng hổi bốc khói, cơ thể liên tục vận khí giữ cho bát cháo còn nóng, không bị băng giá nơi đây làm cho nguội lạnh.
Đút cho nàng từng thìa cháo ấm, Hoa Linh Âm phải chịu số phận ở yên cho hắn đút, nàng có thấy đường đâu, bây giờ nàng có khác gì người mù.
Ăn được phân nữa, nàng liế/m môi, thìa cháo tiếp theo đưa đến miệng liền lắc lắc đầu, nàng không muốn ăn nữa.
Vũ Minh Thành khẽ giọng, âm thanh ở nên lỗ tai nàng trầm thấp, hai người rất gần, hắn từ phía sau bọc trọn nàng "Ngoan, ăn xong, khoẻ lại liền có thể về nhà.".