Chương 27: 27: Nữ Nhân Cổ Mộ Không Nên Động Vào
Cơn chấn động đi qua, Vũ Minh Thành mới thả lỏng vòng tay, Hoa Linh Âm đỏ bừng như quả hồng chín cây, nàng bối rối lay hoay không muốn mọi người nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của nàng.
Vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về phía Tiểu Tuyết, đỡ nha đầu ngồi dậy mắng mỏ "Ngươi hay lắm, đánh nhau như vậy lỡ có chuyện gì rồi làm sao?"
"Ặc...!Ta không sao mà" Tiểu Tuyết hì hì cười, nhờ Hoa Linh Âm đỡ, nâng người ngồi dậy.
Chu Nhan cũng khá là vất vả để đứng lên, kết quả trận đấu này đã có.
"Hoà" Tư La Nam khẽ, Chu Nha tức giận dậm chân "Ta không chấp nhận, đấu lại."
"Đấu cái rắm nhà ngươi" Hoa Linh Âm mắng, trừng mắt, Chu Nhan bị nàng mắng liền nổi máu lửa dù đã kiệt sức "Tiểu ma đầu, ta nhất định phải treo gió ngươi."
Hắn đã kiệt sức như vậy, còn hung hăng như thế ư? Hoa Linh Âm mắng một tiếng.
"Treo cái muội muội ngươi! Đi, chúng ta về!"
Nàng dìu Tiểu Tuyết đi khỏi đó trở về Hoa gia trang, không dám nhìn Vũ Minh Thành, nghĩ đến cái ôm đó mặt nàng liền như bốc cháy.
Tần Tình Nhi trừng mắt nhìn Vũ Minh Thành, khẽ thăm dò "Minh Thành sư huynh, lúc nãy..."
Vũ Minh Thành không đáp, chỉ nhìn Tần Tình Nhi công chúa, giống như một cách từ chối trả lời.
Cái ôm của hai người lúc nãy, đột nhiên khiến cho Tần Tình Nhi nhớ lại lần đầu nhìn thấy Hoa Linh Âm, cũng là ở khu rừng, Hoa Linh Âm lúc đó chủ động hôn Vũ Minh Thành.
Hôm nay là Minh Thành ôm nàng ta, bảo vệ nàng ta như vậy.
Một cơn khó chịu ở trong lòng Tần Tình Nhi, nàng liếc mắt "Tư công tử, ta muốn về."
"Vậy chúng ta về" Tư La Nam dịu dàng, hai người rời đi nhanh, Chu Nhan tức giận đùng đùng cũng rời khỏi, con Vũ Minh Thành đứng tại chỗ, hắn khẽ nhìn xuống bàn tay của hắn.
Mềm mại vừa rồi ở trong lòng hắn, còn vươn lại một chút hơi ấm và mùi hương, hắn...!Chẳng lẽ nào?
Lại phải lòng Hoa Linh Âm?
Không, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng khỏi chấn động của trận đấu, vừa nãy nàng hồ đồ còn định lao vào ngăn cản, hắn chỉ là không muốn nàng bị thương.
...
Về đến Hoa gia trang, vào đến phòng, nàng đặt biệt dìu Tiểu Tuyết ngồi xuống bàn "Có đau ở đâu không?"
Nàng hỏi, cầm bàn tay của Tiểu Tuyết xem xét lòng bàn tay rồi ngón tay, hai tay hướng tới giữ mặt Tiểu Tuyết xem xét ngũ quan còn nguyên, ngắm nghía nha đầu thật kỹ lưỡng.
"Ta không sao hết" Tiểu Tuyết thở hắc, Hoa Linh Âm mới buông ra thở phào.
Hoa Linh Âm cầm lấy ấm trà ra lệnh cho Tiểu Tuyết "Ngồi im, ở đó, không đi đâu, ta đi pha trà cho ngươi."
"Ách..." Tiểu Tuyết giật mình, túm lấy ấm trà trên tay nàng "Tiểu thư ngồi đây, ta pha trà, ta không sao hết mà."
Hoa Linh Âm đá vào chân Tiểu Tuyết, nàng ta liền nhăn mặt, ngồi trên ghế ôm chân "Aa..."
"Đấy, lại bảo không sao" Hoa Linh Âm hừ một tiếng, cầm lấy ấm trà nghiêm mặt "Ngươi ở đó đi."
Hoa Linh Âm đi xuống bếp, nhờ nha hoàn dưới bếp nấu nước pha trà, còn lấy theo một đĩa bánh mức.
Mang trà và bánh lên phòng, mấy nha hoàn ngạc nhiên chớp chớp mắt, không biết Tiểu Tuyết đi đâu mà tiểu thư phải tự túc như vậy.
Mang trà và bánh đặt lên bàn, nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót cho Tiểu Tuyết một tách trà "Có đau hay không khoẻ ở đâu liền nói cho ta đấy, ta gọi đại phu."
Ôi lão thiên, nàng là lần đầu tiên thấy người ta choảng nhau đến khói bụi bay tứ tung, còn nổ lớn như vậy.
Lúc đùng đoàn lên một tiếng nàng đã sợ thót tim, Vũ Minh Thành ôm nàng khiến cho nàng đỡ hơn phần nào lo sợ.
Nhắc đến Vũ Minh Thành, mặt nàng liền bừng bừng, lập tức rót một tách trà thổi thổi rồi uống.
Cảnh ôm đó Tiểu Tuyết không có nhìn thấy cho nên cũng không rõ tiểu thư đang xấu hổ cái gì, chỉ nhẹ nhàng đáp "Ta vẫn khoẻ, không sao hết, chỉ là kiệt sức một chút."
"Vậy ăn bánh uống trà xong thì ngươi về phòng nghỉ ngơi đi" Hoa Linh Âm bảo, nhớ đến nàng ta phải bảo vệ nàng cho nên liền nói "Hôm nay ta cũng sẽ không ra ngoài nữa nên ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Tiểu Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, không tin tưởng, Hoa Linh Âm bĩu môi "Ta không ra ngoài nữa ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, thiệt tình..."
Thấy nàng khẳng định chắc nịch, Tiểu Tuyết mới nhẹ nhõm gật đầu "Ta biết rồi nha."
"Ngươi cũng thật là..." Hoa Linh Âm cắn môi, lầm bầm "Xung sức quá đấy."
"Bởi vì tiểu mất hết pháp lực, nếu không mười tên như Chu Nhan người còn không sợ" Tiểu Tuyết nhúng vai, rất tự hào vỗ ngực "Nữ nhi cổ mộ phái chúng ta không bao giờ yếu đuối nga, không phụ thuộc nam nhân, tên họ Chu kia dám khinh thường tiểu thư, nên ta muốn dạy hắn một bài học."
"Dù gì ta là người sai mà..." Nàng thì thầm nhỏ, do nàng treo người ta lên cây nha.
Tiểu Tuyết ăn một ít bánh với trà, sau đó trở về phòng nghỉ, Hoa Linh Âm không muốn gây rắc rối cho Tiểu Tuyết nên không đi đâu nữa, chỉ lanh quanh ở Hoa gia trang..
Vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về phía Tiểu Tuyết, đỡ nha đầu ngồi dậy mắng mỏ "Ngươi hay lắm, đánh nhau như vậy lỡ có chuyện gì rồi làm sao?"
"Ặc...!Ta không sao mà" Tiểu Tuyết hì hì cười, nhờ Hoa Linh Âm đỡ, nâng người ngồi dậy.
Chu Nhan cũng khá là vất vả để đứng lên, kết quả trận đấu này đã có.
"Hoà" Tư La Nam khẽ, Chu Nha tức giận dậm chân "Ta không chấp nhận, đấu lại."
"Đấu cái rắm nhà ngươi" Hoa Linh Âm mắng, trừng mắt, Chu Nhan bị nàng mắng liền nổi máu lửa dù đã kiệt sức "Tiểu ma đầu, ta nhất định phải treo gió ngươi."
Hắn đã kiệt sức như vậy, còn hung hăng như thế ư? Hoa Linh Âm mắng một tiếng.
"Treo cái muội muội ngươi! Đi, chúng ta về!"
Nàng dìu Tiểu Tuyết đi khỏi đó trở về Hoa gia trang, không dám nhìn Vũ Minh Thành, nghĩ đến cái ôm đó mặt nàng liền như bốc cháy.
Tần Tình Nhi trừng mắt nhìn Vũ Minh Thành, khẽ thăm dò "Minh Thành sư huynh, lúc nãy..."
Vũ Minh Thành không đáp, chỉ nhìn Tần Tình Nhi công chúa, giống như một cách từ chối trả lời.
Cái ôm của hai người lúc nãy, đột nhiên khiến cho Tần Tình Nhi nhớ lại lần đầu nhìn thấy Hoa Linh Âm, cũng là ở khu rừng, Hoa Linh Âm lúc đó chủ động hôn Vũ Minh Thành.
Hôm nay là Minh Thành ôm nàng ta, bảo vệ nàng ta như vậy.
Một cơn khó chịu ở trong lòng Tần Tình Nhi, nàng liếc mắt "Tư công tử, ta muốn về."
"Vậy chúng ta về" Tư La Nam dịu dàng, hai người rời đi nhanh, Chu Nhan tức giận đùng đùng cũng rời khỏi, con Vũ Minh Thành đứng tại chỗ, hắn khẽ nhìn xuống bàn tay của hắn.
Mềm mại vừa rồi ở trong lòng hắn, còn vươn lại một chút hơi ấm và mùi hương, hắn...!Chẳng lẽ nào?
Lại phải lòng Hoa Linh Âm?
Không, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng khỏi chấn động của trận đấu, vừa nãy nàng hồ đồ còn định lao vào ngăn cản, hắn chỉ là không muốn nàng bị thương.
...
Về đến Hoa gia trang, vào đến phòng, nàng đặt biệt dìu Tiểu Tuyết ngồi xuống bàn "Có đau ở đâu không?"
Nàng hỏi, cầm bàn tay của Tiểu Tuyết xem xét lòng bàn tay rồi ngón tay, hai tay hướng tới giữ mặt Tiểu Tuyết xem xét ngũ quan còn nguyên, ngắm nghía nha đầu thật kỹ lưỡng.
"Ta không sao hết" Tiểu Tuyết thở hắc, Hoa Linh Âm mới buông ra thở phào.
Hoa Linh Âm cầm lấy ấm trà ra lệnh cho Tiểu Tuyết "Ngồi im, ở đó, không đi đâu, ta đi pha trà cho ngươi."
"Ách..." Tiểu Tuyết giật mình, túm lấy ấm trà trên tay nàng "Tiểu thư ngồi đây, ta pha trà, ta không sao hết mà."
Hoa Linh Âm đá vào chân Tiểu Tuyết, nàng ta liền nhăn mặt, ngồi trên ghế ôm chân "Aa..."
"Đấy, lại bảo không sao" Hoa Linh Âm hừ một tiếng, cầm lấy ấm trà nghiêm mặt "Ngươi ở đó đi."
Hoa Linh Âm đi xuống bếp, nhờ nha hoàn dưới bếp nấu nước pha trà, còn lấy theo một đĩa bánh mức.
Mang trà và bánh lên phòng, mấy nha hoàn ngạc nhiên chớp chớp mắt, không biết Tiểu Tuyết đi đâu mà tiểu thư phải tự túc như vậy.
Mang trà và bánh đặt lên bàn, nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót cho Tiểu Tuyết một tách trà "Có đau hay không khoẻ ở đâu liền nói cho ta đấy, ta gọi đại phu."
Ôi lão thiên, nàng là lần đầu tiên thấy người ta choảng nhau đến khói bụi bay tứ tung, còn nổ lớn như vậy.
Lúc đùng đoàn lên một tiếng nàng đã sợ thót tim, Vũ Minh Thành ôm nàng khiến cho nàng đỡ hơn phần nào lo sợ.
Nhắc đến Vũ Minh Thành, mặt nàng liền bừng bừng, lập tức rót một tách trà thổi thổi rồi uống.
Cảnh ôm đó Tiểu Tuyết không có nhìn thấy cho nên cũng không rõ tiểu thư đang xấu hổ cái gì, chỉ nhẹ nhàng đáp "Ta vẫn khoẻ, không sao hết, chỉ là kiệt sức một chút."
"Vậy ăn bánh uống trà xong thì ngươi về phòng nghỉ ngơi đi" Hoa Linh Âm bảo, nhớ đến nàng ta phải bảo vệ nàng cho nên liền nói "Hôm nay ta cũng sẽ không ra ngoài nữa nên ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Tiểu Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, không tin tưởng, Hoa Linh Âm bĩu môi "Ta không ra ngoài nữa ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, thiệt tình..."
Thấy nàng khẳng định chắc nịch, Tiểu Tuyết mới nhẹ nhõm gật đầu "Ta biết rồi nha."
"Ngươi cũng thật là..." Hoa Linh Âm cắn môi, lầm bầm "Xung sức quá đấy."
"Bởi vì tiểu mất hết pháp lực, nếu không mười tên như Chu Nhan người còn không sợ" Tiểu Tuyết nhúng vai, rất tự hào vỗ ngực "Nữ nhi cổ mộ phái chúng ta không bao giờ yếu đuối nga, không phụ thuộc nam nhân, tên họ Chu kia dám khinh thường tiểu thư, nên ta muốn dạy hắn một bài học."
"Dù gì ta là người sai mà..." Nàng thì thầm nhỏ, do nàng treo người ta lên cây nha.
Tiểu Tuyết ăn một ít bánh với trà, sau đó trở về phòng nghỉ, Hoa Linh Âm không muốn gây rắc rối cho Tiểu Tuyết nên không đi đâu nữa, chỉ lanh quanh ở Hoa gia trang..