Chương 25: Lo lắng
Vì nam nhân kia cao lớn hơn y, lại nặng như vậy Lâm Ngôn Hy không thể đem hắn đi được, mà để người ở lại nơi hẻo lánh cũng không ổn.Do đó Lâm Ngôn Hy tìm vài cây gỗ, cùng vài sợi dây leo làm thành một tấm ván kéo hắn theo.
Mà đi không được bao lâu, hắn lại trượt xuống, Lâm Ngôn Hy bắt đắt dĩ liền cột hắn vào chung với tấm ván.Tới lúc người nọ mơ màng tỉnh lại, thấy bản thân mình bị cột vào một tấm ván, còn lắc lư qua lại bị người kéo đi.
Khỏi phải bàn có bao nhiêu kinh ngạc cùng xúc động rồi!.
"?!!" Hắn cử động thân thể, làm tấm ván lắc lư, khiến cho Lâm Ngôn Hy chú ý, y quay qua sau nhìn thì thấy người đã tỉnh.Liền thả tay ra, chạy ra nhìn hắn.
Nhưng mà nam nhân kia đang còn chưa có tiếp nhận được thông tin, thì đã bị y thả ra và rơi xuống nền đất, cư thể lắc lư va đập đầu hắn cũng quay vài vòng.Đây có thể là trải nghiệm khó quên nhất đời hắn, nếu để kẻ khác biết thì thanh danh cả đời này thật sự đi toi rồi.
" huynh tỉnh rồi à? may quá "
Hắn nhìn nam nhân nhỏ nhắn trước mặt, liền nhíu mày, có lẽ Lâm Ngôn Hy nhìn ra nghi hoặc trong đôi mắt của hắn liền giải thích.
" ta thấy huynh bị thương ở bên đường, mới cứu huynh đó, mà huynh nặng quá ta không đem đi được, nên mới làm tấm ván này khiêng huynh đi đó hi hi " Lâm Ngôn Hy rất tri kỉ mà giải thích, còn cười ngốc nhìn hắn.
" cho nên ngươi trói ta lại, rồi khiêng đi như một món đồ?" Nam nhân gân xanh nổi trên trán, không biết có nên giết người này hay không? nhưng kẻ ngu ngốc trước mặt là ân nhân của hắn, giết thì có điểm không thích hợp.
" nhưng ta không đem huynh đi nổi, huynh nặng quá " Lâm Ngôn Hy gãi đầu nói, y thấy bản thân rất sáng tạo mà? sao có vẻ huynh ấy tức giận vậy nhỉ?.
" ha ha " nam nhân tức quá hóa cười, hắn không biết nên nói y thật thông minh sáng tạo hay là ngu ngốc đây.Kéo hắn trên một tấm ván không vừa với cơ thể của hắn, tới bàn chân còn lộ ra ngoài, bị đất đá đụng vào đến trày cả rồi!
Tát Dật Dạ cảm thấy mình thật sự tức không nói nên lời, mà dùng sức thoát ra khỏi mấy sợi dây leo trói hắn.Dù cho bản thân có bị thương, nhưng chỉ mấy sợi dây leo mà cũng chói được thái tử của yêu tộc thì thật nực cười.
Lâm Ngôn Hy kinh ngạc nhìn nam nhân chỉ vung tay, dùng sức đã làm đứt mấy sợi dây leo cứng rắn kia.Ánh mắt y nhìn hắn tràn đầy hâm mộ.
" đa tạ sáng kiến của ngươi, mà chân ta sắp phế luôn rồi " Tát Dật Dạ cười một tiếng, nhìn hai bàn chân thảm không thể nói của mình.
“…” Lâm Ngôn Hy nhìn xuống chân của hắn, y không nghĩ đến trường hợp này, ai bảo hắn cao quá làm gì, ăn gì mà cao cũng chắc m9 chứ đùa, mà y chỉ làm tấm ván có m6 à?.
Y không có nghĩ đến trường hợp này, Lâm Ngôn Hy cũng có thắc mắc tại sao mấy nam nhân này cao vậy?.Sư phụ cùng sư huynh cao thì thôi đi? đến tên Trương Đình Phong khốn nạn kia của cao to, bây giờ người này cũng vậy?, vì lí do gì mà y lại thấp như vậy?.
…
Trong ngôi miếu hoang Lâm Ngôn Hy cùng Tất Dật Dạ, trầm ngâm không nói tiếng gì.Không khí vô cùng xấu hổ, từ lúc hắn tỉnh lại, cũng không nói gì khác với y nữa, mà Lâm Ngôn Hy chỉ biết đi theo hắn, cuối cùng dừng chân ở đây.
Đến cả tên của hắn y còn chưa biết đâu!.
Bên phía Lâm Ngôn Hy bỏ qua các tình tiết vừa rồi thì có thể coi là yên ổn, nhưng tại Thiên Kiếm Môn thì không khí vô cùng căng thẳng.
" không tìm ra? "
" còn sống thấy người, chết thấy xác, người lớn như vậy mà không tìm thấy?" Mục Nhã Trúc lạnh lùng hỏi.
Bây giờ trưởng môn cùng các phong chủ đang ngồi với nhau, bọn họ cũng thật lo cho củ cải nhà bọn họ.Chỉ biết lúc ma vật tập kích, sau đó Lâm Ngôn Hy ở lại kéo dài thời gian, sau khi bọn họ tới cứu viện đã không thấy người.
" Mục sư huynh bình tĩnh đi, sẽ tìm được Tiểu Hy thôi " Lục Hạo Minh Phong chủ Khâu Khung Đỉnh nói.
" đâu phải chỉ mỗi huynh lo lắng, muội cũng rất lo đó " Xú Phong Đỉnh Mẫu Đơn buồn rầu nói, nàng cùng phu nhân trưởng môn còn lau nước mắt, hai nữ nhân mạnh mẽ của Thiên Kiếm Môn còn phải lo lắng mức này.
“…” Mục Nhã Trúc trầm mặc không nói tiếng nói, tay cầm ly trà lại bốp mạnh đến bể nát, từng giọt nước tí tách rơi xuống nền đất.
Những giọt nước này cũng như nhỏ vào đáy lòng bình lặng bao lâu nay của hắn, bây giờ lại gợn từng cơn sóng và sắp biến thành bão tố.Mục Nhã Trúc cảm thấy bản thân lo lắng cùng hoảng loạn chưa từng có.
Mà lúc này không chỉ Mục Nhã Trúc có tâm trạng như vậy, mà hai nam nhân khác cũng lo lắng cho Lâm Ngôn Hy không kém hắn.
" đệ ấy rơi xuống vực, ha ha " Trương Đình Phong nắm lấy cổ áo của Lưu Thanh Trì cười lớn.
Sau đó lại ném mạnh hắn xuống đất, Trương Đình Phong mặc kệ sư đệ mình thương tích đầy mình, à do gã mất kìm chế mà đánh hắn đó.Ha ha ~ hắn ta bảo Tiểu Hy rơi xuống vực, lành ít dữ nhiều, nói bậy, tất cả là nói dối, làm sao có thể được!
Trương Đình Phong tay che nữa khuôn mặt, đám người nhìn không ra biểu cảm của gã.Nhưng Trương Đình Phong biết bản thân, trong lòng gã có thứ dần vỡ vụn đi.
Còn vị đại sư huynh mà Lâm Ngôn Hy tín nhiệm, lại đang tự đám vào cây cổ thụ to nhất ở Thanh Tiêu Phong.Đấm đến khi mệt thì thôi, lại đi lang thang vào rừng trúc nơi mà Lâm Ngôn Hy thích lười biếng đến đây nằm ngủ.
Không biết từ đâu Tiêu Dật lấy ra bình rượu, uống từng ngụm từng ngụm.Hắn rất ít đụng đến thứ này, trừ những buổi tiệc ra, Tiêu Dật chưa bao giờ uống rượu, hắn thấy không có gì bổ ích cả, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hiểu vì sau người ta lại thích uống như vậy rồi.
Tuệ Tĩnh Nhi bây giờ có lẽ là người còn tỉnh táo nhất của Thanh Tiêu Phong.Sư tôn mặc dù không nói gì, nhưng cũng không ổn, thường hay xuất thần, còn sư huynh thì lại bắt đầu uống rượu.
Nàng lo lắng lắm, nhị sư huynh đừng xảy ra chuyện gì nha, muội sợ lắm, không khí ở đây u ám quá.
Mà đi không được bao lâu, hắn lại trượt xuống, Lâm Ngôn Hy bắt đắt dĩ liền cột hắn vào chung với tấm ván.Tới lúc người nọ mơ màng tỉnh lại, thấy bản thân mình bị cột vào một tấm ván, còn lắc lư qua lại bị người kéo đi.
Khỏi phải bàn có bao nhiêu kinh ngạc cùng xúc động rồi!.
"?!!" Hắn cử động thân thể, làm tấm ván lắc lư, khiến cho Lâm Ngôn Hy chú ý, y quay qua sau nhìn thì thấy người đã tỉnh.Liền thả tay ra, chạy ra nhìn hắn.
Nhưng mà nam nhân kia đang còn chưa có tiếp nhận được thông tin, thì đã bị y thả ra và rơi xuống nền đất, cư thể lắc lư va đập đầu hắn cũng quay vài vòng.Đây có thể là trải nghiệm khó quên nhất đời hắn, nếu để kẻ khác biết thì thanh danh cả đời này thật sự đi toi rồi.
" huynh tỉnh rồi à? may quá "
Hắn nhìn nam nhân nhỏ nhắn trước mặt, liền nhíu mày, có lẽ Lâm Ngôn Hy nhìn ra nghi hoặc trong đôi mắt của hắn liền giải thích.
" ta thấy huynh bị thương ở bên đường, mới cứu huynh đó, mà huynh nặng quá ta không đem đi được, nên mới làm tấm ván này khiêng huynh đi đó hi hi " Lâm Ngôn Hy rất tri kỉ mà giải thích, còn cười ngốc nhìn hắn.
" cho nên ngươi trói ta lại, rồi khiêng đi như một món đồ?" Nam nhân gân xanh nổi trên trán, không biết có nên giết người này hay không? nhưng kẻ ngu ngốc trước mặt là ân nhân của hắn, giết thì có điểm không thích hợp.
" nhưng ta không đem huynh đi nổi, huynh nặng quá " Lâm Ngôn Hy gãi đầu nói, y thấy bản thân rất sáng tạo mà? sao có vẻ huynh ấy tức giận vậy nhỉ?.
" ha ha " nam nhân tức quá hóa cười, hắn không biết nên nói y thật thông minh sáng tạo hay là ngu ngốc đây.Kéo hắn trên một tấm ván không vừa với cơ thể của hắn, tới bàn chân còn lộ ra ngoài, bị đất đá đụng vào đến trày cả rồi!
Tát Dật Dạ cảm thấy mình thật sự tức không nói nên lời, mà dùng sức thoát ra khỏi mấy sợi dây leo trói hắn.Dù cho bản thân có bị thương, nhưng chỉ mấy sợi dây leo mà cũng chói được thái tử của yêu tộc thì thật nực cười.
Lâm Ngôn Hy kinh ngạc nhìn nam nhân chỉ vung tay, dùng sức đã làm đứt mấy sợi dây leo cứng rắn kia.Ánh mắt y nhìn hắn tràn đầy hâm mộ.
" đa tạ sáng kiến của ngươi, mà chân ta sắp phế luôn rồi " Tát Dật Dạ cười một tiếng, nhìn hai bàn chân thảm không thể nói của mình.
“…” Lâm Ngôn Hy nhìn xuống chân của hắn, y không nghĩ đến trường hợp này, ai bảo hắn cao quá làm gì, ăn gì mà cao cũng chắc m9 chứ đùa, mà y chỉ làm tấm ván có m6 à?.
Y không có nghĩ đến trường hợp này, Lâm Ngôn Hy cũng có thắc mắc tại sao mấy nam nhân này cao vậy?.Sư phụ cùng sư huynh cao thì thôi đi? đến tên Trương Đình Phong khốn nạn kia của cao to, bây giờ người này cũng vậy?, vì lí do gì mà y lại thấp như vậy?.
…
Trong ngôi miếu hoang Lâm Ngôn Hy cùng Tất Dật Dạ, trầm ngâm không nói tiếng gì.Không khí vô cùng xấu hổ, từ lúc hắn tỉnh lại, cũng không nói gì khác với y nữa, mà Lâm Ngôn Hy chỉ biết đi theo hắn, cuối cùng dừng chân ở đây.
Đến cả tên của hắn y còn chưa biết đâu!.
Bên phía Lâm Ngôn Hy bỏ qua các tình tiết vừa rồi thì có thể coi là yên ổn, nhưng tại Thiên Kiếm Môn thì không khí vô cùng căng thẳng.
" không tìm ra? "
" còn sống thấy người, chết thấy xác, người lớn như vậy mà không tìm thấy?" Mục Nhã Trúc lạnh lùng hỏi.
Bây giờ trưởng môn cùng các phong chủ đang ngồi với nhau, bọn họ cũng thật lo cho củ cải nhà bọn họ.Chỉ biết lúc ma vật tập kích, sau đó Lâm Ngôn Hy ở lại kéo dài thời gian, sau khi bọn họ tới cứu viện đã không thấy người.
" Mục sư huynh bình tĩnh đi, sẽ tìm được Tiểu Hy thôi " Lục Hạo Minh Phong chủ Khâu Khung Đỉnh nói.
" đâu phải chỉ mỗi huynh lo lắng, muội cũng rất lo đó " Xú Phong Đỉnh Mẫu Đơn buồn rầu nói, nàng cùng phu nhân trưởng môn còn lau nước mắt, hai nữ nhân mạnh mẽ của Thiên Kiếm Môn còn phải lo lắng mức này.
“…” Mục Nhã Trúc trầm mặc không nói tiếng nói, tay cầm ly trà lại bốp mạnh đến bể nát, từng giọt nước tí tách rơi xuống nền đất.
Những giọt nước này cũng như nhỏ vào đáy lòng bình lặng bao lâu nay của hắn, bây giờ lại gợn từng cơn sóng và sắp biến thành bão tố.Mục Nhã Trúc cảm thấy bản thân lo lắng cùng hoảng loạn chưa từng có.
Mà lúc này không chỉ Mục Nhã Trúc có tâm trạng như vậy, mà hai nam nhân khác cũng lo lắng cho Lâm Ngôn Hy không kém hắn.
" đệ ấy rơi xuống vực, ha ha " Trương Đình Phong nắm lấy cổ áo của Lưu Thanh Trì cười lớn.
Sau đó lại ném mạnh hắn xuống đất, Trương Đình Phong mặc kệ sư đệ mình thương tích đầy mình, à do gã mất kìm chế mà đánh hắn đó.Ha ha ~ hắn ta bảo Tiểu Hy rơi xuống vực, lành ít dữ nhiều, nói bậy, tất cả là nói dối, làm sao có thể được!
Trương Đình Phong tay che nữa khuôn mặt, đám người nhìn không ra biểu cảm của gã.Nhưng Trương Đình Phong biết bản thân, trong lòng gã có thứ dần vỡ vụn đi.
Còn vị đại sư huynh mà Lâm Ngôn Hy tín nhiệm, lại đang tự đám vào cây cổ thụ to nhất ở Thanh Tiêu Phong.Đấm đến khi mệt thì thôi, lại đi lang thang vào rừng trúc nơi mà Lâm Ngôn Hy thích lười biếng đến đây nằm ngủ.
Không biết từ đâu Tiêu Dật lấy ra bình rượu, uống từng ngụm từng ngụm.Hắn rất ít đụng đến thứ này, trừ những buổi tiệc ra, Tiêu Dật chưa bao giờ uống rượu, hắn thấy không có gì bổ ích cả, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hiểu vì sau người ta lại thích uống như vậy rồi.
Tuệ Tĩnh Nhi bây giờ có lẽ là người còn tỉnh táo nhất của Thanh Tiêu Phong.Sư tôn mặc dù không nói gì, nhưng cũng không ổn, thường hay xuất thần, còn sư huynh thì lại bắt đầu uống rượu.
Nàng lo lắng lắm, nhị sư huynh đừng xảy ra chuyện gì nha, muội sợ lắm, không khí ở đây u ám quá.