Chương 21: Đệ sợ lắm (h nhẹ)
" ưm…ư…ưm " Đằng sau bức tường, nơi vắng người qua lại, hai nam nhân dựa sát vào nhau, phát ra những âm thanh vô cùng ám muội.
" ha…ha ~ " Tiếng chóp chép không ngừng vang lên, sự va chạm của da thịt làm đầu óc người khác mụ mị.
Bàn tay thô ráp của nam nhân cao lớn phía trên không ngừng di chuyển trên người nam nhân nhỏ nhắn phía dưới.Một tay gã để ở sau gáy của y, để nụ hôn càng sâu hơn, tay kia không rảnh rỗi mà luồng vào áo của y.
Bàn tay linh hoạt mà tháo bỏ lớp phòng hộ bên trong, hai quả đồi to tròn, trắng mịn không có gì che dậy mà nhảy ra.Nam nhân nhỏ bé trợn to mắt lên, dùng sức đầy gã ra nhưng không được.
Lưỡi của gã luồng vào trong khoang miệng của y không ngừng mà càng quét, tay lại xoa nắn ngực y đủ nhìn dạng.Cảm nhận thấy người trong lòng thở không được gã mới ngừng lại, nụ hôn dài kéo ra sợi chỉ ám muội.
Nam nhân nhỏ con bị hôn đến mất dưỡng khí cả người mệt mỏi không còn sức, dựa vào tường để lấy điểm tựa.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, nhưng gã ta lại ép y càng sát vào tường, tay vén y phục lên, để lộ bầu ngực tròn trịa.
" Tiểu Hy em thật đẹp đó "
" dừng…dừng lại…" Lâm Ngôn Hy yếu ớt, không còn sức lực nói. ?hử đọc ?ruyệ? khô?g quả?g cáo ?ại ~ ?rU??r uyệ?.?N ~
Y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút để chờ đại hội bắt đầu mà thôi, đi được nữa đoạn đường thì bắt ngờ bị kéo vào trong.Lâm Ngôn Hy không hiểu, y chỉ muốn nghỉ một lát, nhưng sao lại thành như vậy.
Sợ, y rất sợ hãi, đây là từ duy nhất mà xuất hiện trong đầu y.
Nhưng Lâm Ngôn Hy càng sợ hơn khi mà Trương Đình Phong hôn lên từng tất da thịt của mình, y cảm nhận rất rõ hắn ngậm lấy v* mình, nhưng điều đáng sợ là cảm xúc giữa sợ hãi, kinh tởm còn có khoái cảm nữa.
Trương Đình Phong như không nghe thấy y nói, hắn say mê mà liếm mút điểm hồng hào trên ngực y, như thể là một đứa trẻ đói khát muốn uống sữa vậy.Thật tuyệt, Tiểu Hy Nhi của gã ở đây, Trương Đình Phong đã chờ đợi khoảng khắc này vô cùng lâu rồi.
Một bên ngực thì gã liếm mút, như thể sợ bên kia cô đơn mà gã xoa bóp, kéo nấm v* ra đủ mọi hình dạng, chơi đùa vô cùng thích thú.
" a…ha ha… đừng…mà… " Lâm Ngôn Hy giật mình khi nghe giọng của mình, y lấy tay che lại tiếng kêu của bản thân.Y vậy mà rên lên, nghe thật phóng đãng, nước mắt cũng không ngừng chảy ra, làm ơn ai cũng được đến cứu y đi.
Y sợ, sư tôn, sư huynh…cứu ta…Ngôn Hy sợ quá…
Trương Đình Phong vừa làm loạn trên người y mà còn cười cợt nhả nói " dáng vẻ này của đệ đã có nam nhân nào nhìn thấy chưa?"
" sư tôn, cùng đại sư huynh của đệ, cũng làm như vậy rồi sao?" Trương Đình Phong nghĩ đến cảnh nam nhân khác chạm vào y, gã liền điên chịu không nổi.
" tên…khốn…"
" ai…chạm vào ta…thì liên quan gì đến ngươi " Lâm Ngôn Hy cười nhạt, yếu ớt nói.
Vừa nghe đến đây Trương Đình Phong liền có điểm mất kiểm soát, đôi con ngươi đỏ lên mà mạnh mẽ xé y phục y ra.Sau đó như một con thú mà tấn công y.
" đừng mà…Trương Đình Phong…làm ơn…làm ơn đi "
" ta…sai rồi…cầu xin ngươi mà…"
Lâm Ngôn Hy hoảng loạn khi mà trên người lãnh lẽo, cảm nhận rõ được từng cơn gió lùa trên người mình.Càng sợ hãi hơn khi hắn đụng chạm vào nơi nhạy cảm ở phía dưới.
Gã cười nhẹ nói khi mà tay di di vào hoa ng**** nơi vẫn còn cách một lớp vải.
" bọn họ có làm như vậy với đệ không hả?" Gã xé quần lót của y, mà ngắm nhìn vật nhỏ của Tiểu Hy, gã liếm môi một cái khi thấy nguyệt động xinh đẹp của y.
Trương Đình Phong cho một ngón tay vào trong tiểu điệp xinh đẹp chưa từng ai khai phá.
Lâm Ngôn Hy sợ hãi đến độ lắc đầu liên tục, giọng nói của y đứt quảng nức nở liên hồi.
" Đừng mà…cầu xin ngươi mà…"
" Phong ca ca…đừng làm vậy với Tiểu Hy mà… "
Lúc này nghe thấy y gọi một tiếng ’ Phong ca ca ', làm cho gã chợt tỉnh táo lại.Ngước lên nhìn y, thì thấy Lâm Ngôn Hy đã khóc ướt cả khuôn mặt, trong vô cùng đáng thương, đôi con ngươi còn ánh lên sợ hãi với gã.
Lại nhìn cả người y, không có chỗ nào là lành lạnh toàn là dấu hôn, y phục cũng rách bưng.Lại nhìn bản thân vừa làm ra hành động gì, gã cảm thấy mình thật đáng chết.
" ta…ta…xin lỗi…Tiểu Hy "
" ta sai rồi, đệ đừng khóc nữa " Trương Đình Phong luống cuống mà cởi ngoại bào khoác lên cho y, ôm Lâm Ngôn Hy vào lòng không ngừng trấn an.
Nhưng Lâm Ngôn Hy càng khóc đến lợi hại, lúc này phía bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo mà đầy quen thuộc.
" ngươi làm gì Tiểu Hy của ta vậy hả?!"
Lâm Ngôn Hy liền ngước lên, y nức nở gọi " đại sư huynh…hức hức…"
Y dơ tay hướng về hắn, khuôn mặt ánh lên mong mỏi cùng hi vọng.Đại sư huynh đến rồi, y được cứu rồi.
Tiêu Dật nhanh chóng đi đến đánh một chưởng vào Trương Đình Phong và mang Lâm Ngôn Hy đi, trước khi rời đi hắn còn lạnh lùng nói.
" chuyện này chưa xong đâu "
Tiêu Dật ôm y thật chặt vào lòng, nhìn Tiểu Hy như vậy, tim hắn đau quá.Quặn thắt lại từng cơn, còn đau hơn là ai đâm vào người hắn nữa.
Nếu không phải sư tôn thấy y đi lâu quá, lo lắng nên lệnh hắn đi tìm thì sẽ ra sao? lúc đó Tiêu Dật cũng cảm thấy y đi thật lâu, tâm lo lắng nên cũng không chậm trễ mà đi tìm y.
Cả đời của hắn có lẽ cũng không quên được, tiểu sư đệ mà Tiêu Dật yêu thương, sủng ái trên lòng bàn tay.Lại có dáng vẻ sợ hãi, khóc không ngừng nhìn hắn như vị cứu tinh.
Tiêu Dật lúc này mới phát hiện ra, Lâm Ngôn Hy là một ca nhi, hắn lại càng câm ghét bản thân hơn tại sao không sớm nhận ra mà bảo vệ y.
" đừng sợ có sư huynh rồi "
" đệ…sợ…huynh đừng đi…" Lâm Ngôn Hy nức nở nắm chặt lấy vạt áo của Tiêu Dật nói.
" sẽ không…" Tiêu Dật dịu dàng nói.
…
Viết xong ngại quá đi thôi…
Các nàng chèo cp đi nha, vẫn chưa xác nhận cp chính.
À Trương Đình Phong là phản diện trong nguyên tác á, cái này về sau có thời gian sẽ nói rõ.
Đã có hai công cùng phản diện trong nguyên tác lên sàn, nữ chính nguyên tác cũng có luôn rồi, mà sao lạ quá.
" ha…ha ~ " Tiếng chóp chép không ngừng vang lên, sự va chạm của da thịt làm đầu óc người khác mụ mị.
Bàn tay thô ráp của nam nhân cao lớn phía trên không ngừng di chuyển trên người nam nhân nhỏ nhắn phía dưới.Một tay gã để ở sau gáy của y, để nụ hôn càng sâu hơn, tay kia không rảnh rỗi mà luồng vào áo của y.
Bàn tay linh hoạt mà tháo bỏ lớp phòng hộ bên trong, hai quả đồi to tròn, trắng mịn không có gì che dậy mà nhảy ra.Nam nhân nhỏ bé trợn to mắt lên, dùng sức đầy gã ra nhưng không được.
Lưỡi của gã luồng vào trong khoang miệng của y không ngừng mà càng quét, tay lại xoa nắn ngực y đủ nhìn dạng.Cảm nhận thấy người trong lòng thở không được gã mới ngừng lại, nụ hôn dài kéo ra sợi chỉ ám muội.
Nam nhân nhỏ con bị hôn đến mất dưỡng khí cả người mệt mỏi không còn sức, dựa vào tường để lấy điểm tựa.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, nhưng gã ta lại ép y càng sát vào tường, tay vén y phục lên, để lộ bầu ngực tròn trịa.
" Tiểu Hy em thật đẹp đó "
" dừng…dừng lại…" Lâm Ngôn Hy yếu ớt, không còn sức lực nói. ?hử đọc ?ruyệ? khô?g quả?g cáo ?ại ~ ?rU??r uyệ?.?N ~
Y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút để chờ đại hội bắt đầu mà thôi, đi được nữa đoạn đường thì bắt ngờ bị kéo vào trong.Lâm Ngôn Hy không hiểu, y chỉ muốn nghỉ một lát, nhưng sao lại thành như vậy.
Sợ, y rất sợ hãi, đây là từ duy nhất mà xuất hiện trong đầu y.
Nhưng Lâm Ngôn Hy càng sợ hơn khi mà Trương Đình Phong hôn lên từng tất da thịt của mình, y cảm nhận rất rõ hắn ngậm lấy v* mình, nhưng điều đáng sợ là cảm xúc giữa sợ hãi, kinh tởm còn có khoái cảm nữa.
Trương Đình Phong như không nghe thấy y nói, hắn say mê mà liếm mút điểm hồng hào trên ngực y, như thể là một đứa trẻ đói khát muốn uống sữa vậy.Thật tuyệt, Tiểu Hy Nhi của gã ở đây, Trương Đình Phong đã chờ đợi khoảng khắc này vô cùng lâu rồi.
Một bên ngực thì gã liếm mút, như thể sợ bên kia cô đơn mà gã xoa bóp, kéo nấm v* ra đủ mọi hình dạng, chơi đùa vô cùng thích thú.
" a…ha ha… đừng…mà… " Lâm Ngôn Hy giật mình khi nghe giọng của mình, y lấy tay che lại tiếng kêu của bản thân.Y vậy mà rên lên, nghe thật phóng đãng, nước mắt cũng không ngừng chảy ra, làm ơn ai cũng được đến cứu y đi.
Y sợ, sư tôn, sư huynh…cứu ta…Ngôn Hy sợ quá…
Trương Đình Phong vừa làm loạn trên người y mà còn cười cợt nhả nói " dáng vẻ này của đệ đã có nam nhân nào nhìn thấy chưa?"
" sư tôn, cùng đại sư huynh của đệ, cũng làm như vậy rồi sao?" Trương Đình Phong nghĩ đến cảnh nam nhân khác chạm vào y, gã liền điên chịu không nổi.
" tên…khốn…"
" ai…chạm vào ta…thì liên quan gì đến ngươi " Lâm Ngôn Hy cười nhạt, yếu ớt nói.
Vừa nghe đến đây Trương Đình Phong liền có điểm mất kiểm soát, đôi con ngươi đỏ lên mà mạnh mẽ xé y phục y ra.Sau đó như một con thú mà tấn công y.
" đừng mà…Trương Đình Phong…làm ơn…làm ơn đi "
" ta…sai rồi…cầu xin ngươi mà…"
Lâm Ngôn Hy hoảng loạn khi mà trên người lãnh lẽo, cảm nhận rõ được từng cơn gió lùa trên người mình.Càng sợ hãi hơn khi hắn đụng chạm vào nơi nhạy cảm ở phía dưới.
Gã cười nhẹ nói khi mà tay di di vào hoa ng**** nơi vẫn còn cách một lớp vải.
" bọn họ có làm như vậy với đệ không hả?" Gã xé quần lót của y, mà ngắm nhìn vật nhỏ của Tiểu Hy, gã liếm môi một cái khi thấy nguyệt động xinh đẹp của y.
Trương Đình Phong cho một ngón tay vào trong tiểu điệp xinh đẹp chưa từng ai khai phá.
Lâm Ngôn Hy sợ hãi đến độ lắc đầu liên tục, giọng nói của y đứt quảng nức nở liên hồi.
" Đừng mà…cầu xin ngươi mà…"
" Phong ca ca…đừng làm vậy với Tiểu Hy mà… "
Lúc này nghe thấy y gọi một tiếng ’ Phong ca ca ', làm cho gã chợt tỉnh táo lại.Ngước lên nhìn y, thì thấy Lâm Ngôn Hy đã khóc ướt cả khuôn mặt, trong vô cùng đáng thương, đôi con ngươi còn ánh lên sợ hãi với gã.
Lại nhìn cả người y, không có chỗ nào là lành lạnh toàn là dấu hôn, y phục cũng rách bưng.Lại nhìn bản thân vừa làm ra hành động gì, gã cảm thấy mình thật đáng chết.
" ta…ta…xin lỗi…Tiểu Hy "
" ta sai rồi, đệ đừng khóc nữa " Trương Đình Phong luống cuống mà cởi ngoại bào khoác lên cho y, ôm Lâm Ngôn Hy vào lòng không ngừng trấn an.
Nhưng Lâm Ngôn Hy càng khóc đến lợi hại, lúc này phía bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo mà đầy quen thuộc.
" ngươi làm gì Tiểu Hy của ta vậy hả?!"
Lâm Ngôn Hy liền ngước lên, y nức nở gọi " đại sư huynh…hức hức…"
Y dơ tay hướng về hắn, khuôn mặt ánh lên mong mỏi cùng hi vọng.Đại sư huynh đến rồi, y được cứu rồi.
Tiêu Dật nhanh chóng đi đến đánh một chưởng vào Trương Đình Phong và mang Lâm Ngôn Hy đi, trước khi rời đi hắn còn lạnh lùng nói.
" chuyện này chưa xong đâu "
Tiêu Dật ôm y thật chặt vào lòng, nhìn Tiểu Hy như vậy, tim hắn đau quá.Quặn thắt lại từng cơn, còn đau hơn là ai đâm vào người hắn nữa.
Nếu không phải sư tôn thấy y đi lâu quá, lo lắng nên lệnh hắn đi tìm thì sẽ ra sao? lúc đó Tiêu Dật cũng cảm thấy y đi thật lâu, tâm lo lắng nên cũng không chậm trễ mà đi tìm y.
Cả đời của hắn có lẽ cũng không quên được, tiểu sư đệ mà Tiêu Dật yêu thương, sủng ái trên lòng bàn tay.Lại có dáng vẻ sợ hãi, khóc không ngừng nhìn hắn như vị cứu tinh.
Tiêu Dật lúc này mới phát hiện ra, Lâm Ngôn Hy là một ca nhi, hắn lại càng câm ghét bản thân hơn tại sao không sớm nhận ra mà bảo vệ y.
" đừng sợ có sư huynh rồi "
" đệ…sợ…huynh đừng đi…" Lâm Ngôn Hy nức nở nắm chặt lấy vạt áo của Tiêu Dật nói.
" sẽ không…" Tiêu Dật dịu dàng nói.
…
Viết xong ngại quá đi thôi…
Các nàng chèo cp đi nha, vẫn chưa xác nhận cp chính.
À Trương Đình Phong là phản diện trong nguyên tác á, cái này về sau có thời gian sẽ nói rõ.
Đã có hai công cùng phản diện trong nguyên tác lên sàn, nữ chính nguyên tác cũng có luôn rồi, mà sao lạ quá.