Chương 14: Trưởng thành
Sở Ngư cảm động đến rơi nước mắt: Đứa trẻ tốt! Nam chính tốt! Hắn ôm không sai đùi!
Đám thiếu nữ bị Tạ Hi thấp giọng quát lớn đều sửng sốt một chút. Nhưng Tạ Hi lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, quát lên nhìn như là làm nũng, mấy thiếu nữ bất quá sửng sốt một chút lại phục hồi tinh thần, không một chút tức giận, vẫn cười hì hì: "Tiểu sư đệ, Đại sư huynh của ngươi là ai? Người đó rất tốt sao? Tuấn tú không?"
Sở Ngư vốn dĩ đã bước một chân tới lại dừng lại, tiếp tục vuốt cằm, muốn nghe xem nam chính thật sự thấy hắn thế nào.
Giọng nói non nớt mềm mại của Tạ Hi truyền đến: "Đại sư huynh nhà ta ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành, tấm lòng hiệp nghĩa, nơi chốn vì người khác suy nghĩ, là sư huynh tốt nhất!"
Sở Ngư nghe được mặt già liền đỏ lên.
Khụ khụ, ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành cái gì? Tấm lòng hiệp nghĩa là cái quỷ gì? Nơi chốn vì người khác suy nghĩ lại là cái quỷ gì?
Các thiếu nữ đồng thời "Oa" một tiếng, truy hỏi vị Đại sư huynh kia tên họ là gì.
Tạ Hi mặt đầy kiêu ngạo, đang muốn nói ra tên Sở Ngư, phía trước bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh lãnh sạch sẽ: "Sư đệ, nói chuyện với ai thế?"
Sở Ngư không chịu nổi được Tạ Hi khen nữa.
Các thiếu nữ quay đầu liền thấy một người từ trên thềm đá đại điện đi xuống. Thân hình thon dài, đĩnh bạt như tùng, y phục tuyết trắng thêu vân văn. Nhìn lên sẽ thấy ngũ quan thanh tuấn tú dật nhưng lại quá mức thanh lãnh, đặc biệt là cặp mắt trong như hồ nước kia. Phảng phất chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác toàn thân phát lạnh.
Vừa thấy liền cảm thấy người này thật thanh lãnh cao quý, cao cao tại thượng.
Sở Ngư ở Thiên Uyên môn rất nổi tiếng, không chỉ bởi vì thiên tư hơn người, còn có một nguyên nhân khác là...... Hắn đứng trong hàng ngũ mười đại mỹ nam của Thiên Uyên môn, bức họa đã sớm được các sư tỷ sư muội truyền tay nhau, tính tình thanh lãnh cao ngạo ai cũng biết.
Vừa thấy Sở Ngư đến, vài vị thiếu nữ đồng thời cứng người, không thể tin được mà hướng tới tiểu thiếu niên, dùng ánh mắt chứa đựng kinh sợ long trời lở đất mà truyền đạt:
Đây là Đại sư huynh "Ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành, tấm lòng hiệp nghĩa, nơi chốn vì người khác suy nghĩ" của ngươi?!
Sở Ngư trước mặt người ngoài bày ra bộ dạng cao quý lãnh diễm đã quen cửa quen nẻo. Hắn hướng về phía các thiếu nữ nhàn nhạt gật đầu, đi đến bên Tạ Hi, cúi người đem y bế lên, ngự khởi Tầm Sanh, hướng Viễn Trần phong mà đi.
Mấy thiếu nữ đứng tại chỗ ngây người hồi lâu, đồng thời nghi hoặc.
Hình như......Khi đối đãi với tiểu sư đệ kia, thật sự rất ôn nhu......
Khi trở lại trên phong, chư vị đệ tử vẫn đang nghiêm túc học.
Nguyên chủ Sở Ngư tuy rằng khi đối xử với nam chính rất thích tự tìm đường chết, nhưng dạy dỗ các đệ tử vẫn là cực kỳ nghiêm khắc. Sở Ngư rời đi, bọn họ cũng tự cần cù chăm chỉ mà tiếp tục tu luyện, không có một tia chậm trễ.
Sở Ngư cảm thấy vui mừng.
Phát hiện ra hắn đầu tiên chính là Tam sư đệ, vừa thấy Sở Ngư đến, cậu thiếu chút nữa nhảy lên, ngạc nhiên nói: "Đại sư huynh, huynh......Đã trở lại?"
Sở Ngư gật đầu, biết cậu nghi hoặc cái gì, nhàn nhạt nói: "Xuống núi gặp phải ma tu nên về sớm hơn dự tính."
Nghe được hai chữ "Ma tu", Tam sư đệ lại cả kinh: "Chẳng lẽ là Hợp Hoan tông kia?"
"......Hả?"
"Cái đám đam mê nam sủng......"
Sở Ngư đen mặt tát một cái lên đỉnh đầu Tam sư đệ: "Câm miệng, đi tu luyện cho tốt đi."
Thằng nhóc xui xẻo, cả ngày đều suy nghĩ cái gì đâu?
Trên đường về tiểu viện, Tạ Hi vẫn luôn trong trạng thái trầm tư đột nhiên mở miệng, nghi hoặc hỏi: "Đại sư huynh, nam sủng......"
Sở Ngư nghe thấy cái từ này liền đau đầu, mặt nghiêm trang nói: "Trẻ con đừng hỏi Đông hỏi Tây."
Tạ Hi không nghe lời, không buông tha: "Nghe nói nam sủng rất được yêu thích...... Đại sư huynh, ta làm nam sủng của huynh được không?"
Phụt!
Sở Ngư thiếu chút nữa phun ra một búng máu. CMN!! Nam chính ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?!
Sở Ngư không nói gì mà cúi đầu, cặp mắt đen thuần khiết vô hạ trong như nước, khoé môi giật giật: "...... Sư đệ yên tâm, cho dù ngươi không phải......nam sủng của sư huynh, sư huynh vẫn sẽ luôn đối xử tốt với ngươi."
Tiếu thiếu niên tức khắc hai mắt sáng lên, phảng phất như màn trời đầy sao, rực rỡ lấp lánh, sáng ngời chói mắt.
Sở Ngư yên lặng xoay đầu.
...... Hy vọng nam chính sau này lớn lên khi nhớ lại một đoạn ký ức này sẽ không tức giận mà cầm kiếm thọc chết hắn......
***
Trên phong rất rộng rãi, cách đó không xa có mấy ngọn núi không có người ở. Sở Ngư tìm hai ngày, mới tìm được một hồ nước thanh triệt diện tích cực lớn ở một ngọn núi, xung quanh rất an tĩnh.
Tuy rằng nơi này so ra kém với thác nước luôn nước lưu động, nhưng hắn cũng không thể kén cá chọn canh. Sở Ngư ở đây đả tọa mấy ngày, cảm thấy linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, liền bắt đầu luyện tập hai pháp quyết đã sớm chuẩn bị tốt kia.
Mới luyện tập nửa ngày, hắn vừa nghỉ ngơi một chút, Tạ Hi liền tìm tới, vẻ mặt lên án cùng ủy khuất: "Đại sư huynh không cần ta, đột nhiên mất tích mấy ngày, đến cái bóng cũng không thấy......"
Sở Ngư theo thói quen ôm y, bóp bóp một cái, "Sao có thể, sư huynh là vì ba năm sau tiêu diệt Ma Trùng mà nỗ lực tu hành."
Chớp chớp mắt, Sở Ngư kinh ngạc: "Sư đệ, ngươi đã đến Luyện Khí tầng chín?"
Tốc độ này cũng quá nhanh đi! Mới từ dưới chân núi trở về chưa đến hai tháng! Quả nhiên nam chính sinh ra đã là kỳ tài......
Tạ Hi lại chú ý đến: "Ba năm sau tiêu diệt Ma Trùng?"
Sở Ngư không cẩn thận lỡ miệng, hắn mà không nói rõ ràng là Tạ Hi sẽ quấn lấy hỏi cho bằng được. Sở Ngư nhìn mặt nhỏ bạch ngọc trước mắt, do dự trong chốc lát, đơn giản toàn bộ nói cho Tạ Hi.
Tạ Hi nhíu mày: "Ta cũng phải đi! Rèn luyện như thế quá nguy hiểm, sư huynh bên người không thể không có ta!"
Không cần như vậy khinh thường sư huynh như vậy đâu......
"Ngươi không thể đi." Sở Ngư xoa đầu Tạ Hi, trầm giọng nói. Trong nguyên tác, ba năm sau Tạ Hi xác thật là không đi đánh cái phó bản này, bây giờ đi nếu gặp phải điều gì phiền toái thì làm sao bây giờ?
Tạ Hi quýnh lên thì sẽ làm nũng, Sở Ngư biết rõ điểm này, nhắm mắt lại không nhìn không y.
Thấy Sở Ngư nhắm mắt, Tạ Hi luống cuống một chút, kéo kéo tay áo Sở Ngư: "Đại sư huynh, không bằng như vậy: nếu ba năm sau ta đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, huynh phải cho ta đi theo. Nếu không tới, ta sẽ ngoan ngoãn ở trên núi chờ huynh trở về, như thế nào?"
Sở Ngư nhíu mày không nói. Tạ Hi bĩu môi, chơi xấu: "Đại sư huynh nếu không đồng ý, ba năm sau khi huynh rời đi ta sẽ bất chấp chạy theo huynh."
Sở Ngư trợn mắt, không biết nói mà nhìn chằm chằm vẻ mặt cẩn thận, kiên định bất di của tiểu thiếu niên.
Sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, các tầng sau liền khó gấp đôi, không thể so với Luyện Khí kỳ. Dù có là nam chính, muốn trong ba năm tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, cũng là rất khó khăn đi?
Suy tư một lát, Sở Ngư vui vẻ gật đầu.
***
Ngày hè nắng hè chói chang, trên núi một mảnh xanh lá mạ doanh mục, sinh cơ bừng bừng, linh khí dạt dào.
Rừng cây nhỏ, bóng cây dày đặc, cực kỳ mát mẻ. Thanh niên mặc áo bào trắng hai mắt nhắm lại. Hơn nửa khuôn mặt tuấn mỹ ẩn dưới bóng cây, vô cớ làm cho tâm người ngứa ngáy khó nhịn, muốn nhìn toàn cảnh.
Đột nhiên, phía sau một đạo kình phong đánh úp lại, nhanh như tia chớp, thế như sấm sét.
Thanh niên mở mắt ra, trong mắt một mảnh tĩnh lặng. Trở tay chặn lại đường kiếm, hai thanh kiếm chạm nhau phát ra một tiếng "Keng" thanh thúy. Một chiêu này không có hiệu quả, thanh kiếm chuyển hướng, kiếm thế sắc bén mà đâm thẳng xuống.
Sở Ngư nhướng mày, thu lại kiếm không đỡ, khóe môi nhàn nhạt ý cười: "Còn nháo?"
Thanh kiếm đẹp như sương tuyết ngừng trước ngực Sở Ngư, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển là có thể đem quần áo hắn đẩy ra.
Dừng một lát, trường kiếm lưu loát như nước chảy mây trôi mà thu hồi, thiếu niên trong sáng có giọng nói như gió mát, vang lên mang theo vài phần thanh nhu: "Đại sư huynh lâu rồi không chơi với ta."
Sở Ngư cười như không cười mà nhìn thiếu niên trước mắt.
Mới ba năm, vóc người y đã cao hơn rất nhiều, hiện giờ chỉ lùn hắn một chút. Một thân y phục tuyết trắng thêu vân văn, thân hình thon dài ngọc lập. Khuôn mặt bạch ngọc nho nhỏ lúc trước đã thay đổi không ít. Mày kiếm thư lãng, mắt như chứa tinh vũ, ý cười nhàn nhạt, tuấn mỹ vô cùng.
Sở Ngư nhìn chằm chằm một lát rồi theo thói quen mà định duỗi tay nhéo mặt y, thiếu niên cũng ngoan ngoãn tùy ý để Sở Ngư thích gì làm nấy, hai tròng mắt đen nhánh không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Sở Ngư.
"Ai, lớn rồi, nhéo không thích như trước kia nữa." Sở Ngư tiếc nuối, vỗ vỗ đầu y.
Tạ Hi bĩu môi, có chút ủy khuất. Trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương: "Đại sư huynh chẳng lẽ là ghét bỏ sư đệ?"
Nào dám đâu.
Sở Ngư thu hồi bàn tay to gan lớn mật, mỉm cười: "Sao có thể, sư huynh còn đang bắt đầu lo lắng sư đệ sẽ bị nữ tu mạo mỹ nào câu đi, không để ý tới sư huynh nữa."
Tạ Hi hừ nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt, ướt át trong mắt kia liền biến mất. Y tiến lên, theo thói quen chui vào trong lòng Sở Ngư cọ cọ, nói: "Mấy nữ tu đó, ta chướng mắt." Dừng một chút, y nói, "Sư huynh, huynh đến Trúc Cơ hậu kỳ?"
Sở Ngư gật đầu, xoa xoa đầu Tạ Hi. Đứa trẻ này tốc độ tu luyện ba năm nay rất nhanh. Sau khi Tạ Hi đến Trúc Cơ kỳ, Sở Ngư rốt cuộc nhìn không thấu tu vi y, cảm thấy hơi buồn bực.
Tạ Hi vẻ mặt kinh hỉ: "Thật tốt, sư đệ cũng vậy!"
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư: "......Chúc mừng sư đệ."
=□= xong đời, bị vượt rồi. Về sau đứa trẻ này không nghe lời làm sao bây giờ! Hắn đánh không lại!
Tạ Hi cười tủm tỉm nói: "Sư huynh còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?"
Ước định gì?
Sở Ngư nghiêm túc suy tư một trận, đẩy đẩy Tạ Hi dính chặt trên người ra, cùng y đi về hướng tiểu viện, nói: "Chẳng lẽ là...... Đáp ứng thêu cho ngươi cái túi thơm?"
Nói đến việc này cũng khổ. Năm ngoái lễ Thất Tịch có vài nữ tu khác phong ngượng ngùng chạy tới đưa cho Sở Ngư túi thơm để truyền đạt tâm ý. Sở Ngư một mực cự tuyệt, quay đầu lại lại thấy Tạ Hi cười tủm tỉm đứng ở phía sau, vẻ mặt thuần khiết hỏi tại sao những nữ tu đó lại muốn tặng túi thơm.
Sở Ngư suy nghĩ một chút, vô cớ cảm thấy lưng như bị kim chích, theo bản năng mà không dám nói thật, thuận miệng đáp rằng: Thể hiện tình nghĩa đồng môn.
Ngay sau đó liền bị Tạ Hi quấn lấy đòi thêu túi thơm.
Sở Ngư không thêu vá, vì thế vẫn luôn trì hoãn, mắt thấy lại sắp đến lễ Thất Tịch, túi thơm đến bóng dáng còn không có.
Tạ Hi hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười: "Túi thơm tất nhiên là phải thêu. Sư đệ đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, đã đạt yêu cầu của ước định. Sư huynh xuống núi trừ diệt trừ yêu ma phải đưa sư đệ theo."
Sở Ngư có muốn không nhớ cũng không được nữa, suy sụp mà vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi."
Đi sớm về sớm, bảo hộ nam chính, vô luận như thế nào cũng không thể để nam chính bị thương. Nếu không sau khi trở về tham gia Tiên Kiếm đại hội, làm sao nam chính có thể tỏa sáng rực rỡ, thu tiểu đệ thu hậu cung?
Càng quan trọng là —— chỉ có 50 đệ tử xếp hạng cao nhất trong Tiên Kiếm đại hội, mới có tư cách tiến di chỉ thượng cổ của tu sĩ, Lăng Khư.
Đám thiếu nữ bị Tạ Hi thấp giọng quát lớn đều sửng sốt một chút. Nhưng Tạ Hi lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, quát lên nhìn như là làm nũng, mấy thiếu nữ bất quá sửng sốt một chút lại phục hồi tinh thần, không một chút tức giận, vẫn cười hì hì: "Tiểu sư đệ, Đại sư huynh của ngươi là ai? Người đó rất tốt sao? Tuấn tú không?"
Sở Ngư vốn dĩ đã bước một chân tới lại dừng lại, tiếp tục vuốt cằm, muốn nghe xem nam chính thật sự thấy hắn thế nào.
Giọng nói non nớt mềm mại của Tạ Hi truyền đến: "Đại sư huynh nhà ta ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành, tấm lòng hiệp nghĩa, nơi chốn vì người khác suy nghĩ, là sư huynh tốt nhất!"
Sở Ngư nghe được mặt già liền đỏ lên.
Khụ khụ, ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành cái gì? Tấm lòng hiệp nghĩa là cái quỷ gì? Nơi chốn vì người khác suy nghĩ lại là cái quỷ gì?
Các thiếu nữ đồng thời "Oa" một tiếng, truy hỏi vị Đại sư huynh kia tên họ là gì.
Tạ Hi mặt đầy kiêu ngạo, đang muốn nói ra tên Sở Ngư, phía trước bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh lãnh sạch sẽ: "Sư đệ, nói chuyện với ai thế?"
Sở Ngư không chịu nổi được Tạ Hi khen nữa.
Các thiếu nữ quay đầu liền thấy một người từ trên thềm đá đại điện đi xuống. Thân hình thon dài, đĩnh bạt như tùng, y phục tuyết trắng thêu vân văn. Nhìn lên sẽ thấy ngũ quan thanh tuấn tú dật nhưng lại quá mức thanh lãnh, đặc biệt là cặp mắt trong như hồ nước kia. Phảng phất chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác toàn thân phát lạnh.
Vừa thấy liền cảm thấy người này thật thanh lãnh cao quý, cao cao tại thượng.
Sở Ngư ở Thiên Uyên môn rất nổi tiếng, không chỉ bởi vì thiên tư hơn người, còn có một nguyên nhân khác là...... Hắn đứng trong hàng ngũ mười đại mỹ nam của Thiên Uyên môn, bức họa đã sớm được các sư tỷ sư muội truyền tay nhau, tính tình thanh lãnh cao ngạo ai cũng biết.
Vừa thấy Sở Ngư đến, vài vị thiếu nữ đồng thời cứng người, không thể tin được mà hướng tới tiểu thiếu niên, dùng ánh mắt chứa đựng kinh sợ long trời lở đất mà truyền đạt:
Đây là Đại sư huynh "Ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành, tấm lòng hiệp nghĩa, nơi chốn vì người khác suy nghĩ" của ngươi?!
Sở Ngư trước mặt người ngoài bày ra bộ dạng cao quý lãnh diễm đã quen cửa quen nẻo. Hắn hướng về phía các thiếu nữ nhàn nhạt gật đầu, đi đến bên Tạ Hi, cúi người đem y bế lên, ngự khởi Tầm Sanh, hướng Viễn Trần phong mà đi.
Mấy thiếu nữ đứng tại chỗ ngây người hồi lâu, đồng thời nghi hoặc.
Hình như......Khi đối đãi với tiểu sư đệ kia, thật sự rất ôn nhu......
Khi trở lại trên phong, chư vị đệ tử vẫn đang nghiêm túc học.
Nguyên chủ Sở Ngư tuy rằng khi đối xử với nam chính rất thích tự tìm đường chết, nhưng dạy dỗ các đệ tử vẫn là cực kỳ nghiêm khắc. Sở Ngư rời đi, bọn họ cũng tự cần cù chăm chỉ mà tiếp tục tu luyện, không có một tia chậm trễ.
Sở Ngư cảm thấy vui mừng.
Phát hiện ra hắn đầu tiên chính là Tam sư đệ, vừa thấy Sở Ngư đến, cậu thiếu chút nữa nhảy lên, ngạc nhiên nói: "Đại sư huynh, huynh......Đã trở lại?"
Sở Ngư gật đầu, biết cậu nghi hoặc cái gì, nhàn nhạt nói: "Xuống núi gặp phải ma tu nên về sớm hơn dự tính."
Nghe được hai chữ "Ma tu", Tam sư đệ lại cả kinh: "Chẳng lẽ là Hợp Hoan tông kia?"
"......Hả?"
"Cái đám đam mê nam sủng......"
Sở Ngư đen mặt tát một cái lên đỉnh đầu Tam sư đệ: "Câm miệng, đi tu luyện cho tốt đi."
Thằng nhóc xui xẻo, cả ngày đều suy nghĩ cái gì đâu?
Trên đường về tiểu viện, Tạ Hi vẫn luôn trong trạng thái trầm tư đột nhiên mở miệng, nghi hoặc hỏi: "Đại sư huynh, nam sủng......"
Sở Ngư nghe thấy cái từ này liền đau đầu, mặt nghiêm trang nói: "Trẻ con đừng hỏi Đông hỏi Tây."
Tạ Hi không nghe lời, không buông tha: "Nghe nói nam sủng rất được yêu thích...... Đại sư huynh, ta làm nam sủng của huynh được không?"
Phụt!
Sở Ngư thiếu chút nữa phun ra một búng máu. CMN!! Nam chính ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?!
Sở Ngư không nói gì mà cúi đầu, cặp mắt đen thuần khiết vô hạ trong như nước, khoé môi giật giật: "...... Sư đệ yên tâm, cho dù ngươi không phải......nam sủng của sư huynh, sư huynh vẫn sẽ luôn đối xử tốt với ngươi."
Tiếu thiếu niên tức khắc hai mắt sáng lên, phảng phất như màn trời đầy sao, rực rỡ lấp lánh, sáng ngời chói mắt.
Sở Ngư yên lặng xoay đầu.
...... Hy vọng nam chính sau này lớn lên khi nhớ lại một đoạn ký ức này sẽ không tức giận mà cầm kiếm thọc chết hắn......
***
Trên phong rất rộng rãi, cách đó không xa có mấy ngọn núi không có người ở. Sở Ngư tìm hai ngày, mới tìm được một hồ nước thanh triệt diện tích cực lớn ở một ngọn núi, xung quanh rất an tĩnh.
Tuy rằng nơi này so ra kém với thác nước luôn nước lưu động, nhưng hắn cũng không thể kén cá chọn canh. Sở Ngư ở đây đả tọa mấy ngày, cảm thấy linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, liền bắt đầu luyện tập hai pháp quyết đã sớm chuẩn bị tốt kia.
Mới luyện tập nửa ngày, hắn vừa nghỉ ngơi một chút, Tạ Hi liền tìm tới, vẻ mặt lên án cùng ủy khuất: "Đại sư huynh không cần ta, đột nhiên mất tích mấy ngày, đến cái bóng cũng không thấy......"
Sở Ngư theo thói quen ôm y, bóp bóp một cái, "Sao có thể, sư huynh là vì ba năm sau tiêu diệt Ma Trùng mà nỗ lực tu hành."
Chớp chớp mắt, Sở Ngư kinh ngạc: "Sư đệ, ngươi đã đến Luyện Khí tầng chín?"
Tốc độ này cũng quá nhanh đi! Mới từ dưới chân núi trở về chưa đến hai tháng! Quả nhiên nam chính sinh ra đã là kỳ tài......
Tạ Hi lại chú ý đến: "Ba năm sau tiêu diệt Ma Trùng?"
Sở Ngư không cẩn thận lỡ miệng, hắn mà không nói rõ ràng là Tạ Hi sẽ quấn lấy hỏi cho bằng được. Sở Ngư nhìn mặt nhỏ bạch ngọc trước mắt, do dự trong chốc lát, đơn giản toàn bộ nói cho Tạ Hi.
Tạ Hi nhíu mày: "Ta cũng phải đi! Rèn luyện như thế quá nguy hiểm, sư huynh bên người không thể không có ta!"
Không cần như vậy khinh thường sư huynh như vậy đâu......
"Ngươi không thể đi." Sở Ngư xoa đầu Tạ Hi, trầm giọng nói. Trong nguyên tác, ba năm sau Tạ Hi xác thật là không đi đánh cái phó bản này, bây giờ đi nếu gặp phải điều gì phiền toái thì làm sao bây giờ?
Tạ Hi quýnh lên thì sẽ làm nũng, Sở Ngư biết rõ điểm này, nhắm mắt lại không nhìn không y.
Thấy Sở Ngư nhắm mắt, Tạ Hi luống cuống một chút, kéo kéo tay áo Sở Ngư: "Đại sư huynh, không bằng như vậy: nếu ba năm sau ta đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, huynh phải cho ta đi theo. Nếu không tới, ta sẽ ngoan ngoãn ở trên núi chờ huynh trở về, như thế nào?"
Sở Ngư nhíu mày không nói. Tạ Hi bĩu môi, chơi xấu: "Đại sư huynh nếu không đồng ý, ba năm sau khi huynh rời đi ta sẽ bất chấp chạy theo huynh."
Sở Ngư trợn mắt, không biết nói mà nhìn chằm chằm vẻ mặt cẩn thận, kiên định bất di của tiểu thiếu niên.
Sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, các tầng sau liền khó gấp đôi, không thể so với Luyện Khí kỳ. Dù có là nam chính, muốn trong ba năm tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, cũng là rất khó khăn đi?
Suy tư một lát, Sở Ngư vui vẻ gật đầu.
***
Ngày hè nắng hè chói chang, trên núi một mảnh xanh lá mạ doanh mục, sinh cơ bừng bừng, linh khí dạt dào.
Rừng cây nhỏ, bóng cây dày đặc, cực kỳ mát mẻ. Thanh niên mặc áo bào trắng hai mắt nhắm lại. Hơn nửa khuôn mặt tuấn mỹ ẩn dưới bóng cây, vô cớ làm cho tâm người ngứa ngáy khó nhịn, muốn nhìn toàn cảnh.
Đột nhiên, phía sau một đạo kình phong đánh úp lại, nhanh như tia chớp, thế như sấm sét.
Thanh niên mở mắt ra, trong mắt một mảnh tĩnh lặng. Trở tay chặn lại đường kiếm, hai thanh kiếm chạm nhau phát ra một tiếng "Keng" thanh thúy. Một chiêu này không có hiệu quả, thanh kiếm chuyển hướng, kiếm thế sắc bén mà đâm thẳng xuống.
Sở Ngư nhướng mày, thu lại kiếm không đỡ, khóe môi nhàn nhạt ý cười: "Còn nháo?"
Thanh kiếm đẹp như sương tuyết ngừng trước ngực Sở Ngư, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển là có thể đem quần áo hắn đẩy ra.
Dừng một lát, trường kiếm lưu loát như nước chảy mây trôi mà thu hồi, thiếu niên trong sáng có giọng nói như gió mát, vang lên mang theo vài phần thanh nhu: "Đại sư huynh lâu rồi không chơi với ta."
Sở Ngư cười như không cười mà nhìn thiếu niên trước mắt.
Mới ba năm, vóc người y đã cao hơn rất nhiều, hiện giờ chỉ lùn hắn một chút. Một thân y phục tuyết trắng thêu vân văn, thân hình thon dài ngọc lập. Khuôn mặt bạch ngọc nho nhỏ lúc trước đã thay đổi không ít. Mày kiếm thư lãng, mắt như chứa tinh vũ, ý cười nhàn nhạt, tuấn mỹ vô cùng.
Sở Ngư nhìn chằm chằm một lát rồi theo thói quen mà định duỗi tay nhéo mặt y, thiếu niên cũng ngoan ngoãn tùy ý để Sở Ngư thích gì làm nấy, hai tròng mắt đen nhánh không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Sở Ngư.
"Ai, lớn rồi, nhéo không thích như trước kia nữa." Sở Ngư tiếc nuối, vỗ vỗ đầu y.
Tạ Hi bĩu môi, có chút ủy khuất. Trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương: "Đại sư huynh chẳng lẽ là ghét bỏ sư đệ?"
Nào dám đâu.
Sở Ngư thu hồi bàn tay to gan lớn mật, mỉm cười: "Sao có thể, sư huynh còn đang bắt đầu lo lắng sư đệ sẽ bị nữ tu mạo mỹ nào câu đi, không để ý tới sư huynh nữa."
Tạ Hi hừ nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt, ướt át trong mắt kia liền biến mất. Y tiến lên, theo thói quen chui vào trong lòng Sở Ngư cọ cọ, nói: "Mấy nữ tu đó, ta chướng mắt." Dừng một chút, y nói, "Sư huynh, huynh đến Trúc Cơ hậu kỳ?"
Sở Ngư gật đầu, xoa xoa đầu Tạ Hi. Đứa trẻ này tốc độ tu luyện ba năm nay rất nhanh. Sau khi Tạ Hi đến Trúc Cơ kỳ, Sở Ngư rốt cuộc nhìn không thấu tu vi y, cảm thấy hơi buồn bực.
Tạ Hi vẻ mặt kinh hỉ: "Thật tốt, sư đệ cũng vậy!"
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư: "......Chúc mừng sư đệ."
=□= xong đời, bị vượt rồi. Về sau đứa trẻ này không nghe lời làm sao bây giờ! Hắn đánh không lại!
Tạ Hi cười tủm tỉm nói: "Sư huynh còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?"
Ước định gì?
Sở Ngư nghiêm túc suy tư một trận, đẩy đẩy Tạ Hi dính chặt trên người ra, cùng y đi về hướng tiểu viện, nói: "Chẳng lẽ là...... Đáp ứng thêu cho ngươi cái túi thơm?"
Nói đến việc này cũng khổ. Năm ngoái lễ Thất Tịch có vài nữ tu khác phong ngượng ngùng chạy tới đưa cho Sở Ngư túi thơm để truyền đạt tâm ý. Sở Ngư một mực cự tuyệt, quay đầu lại lại thấy Tạ Hi cười tủm tỉm đứng ở phía sau, vẻ mặt thuần khiết hỏi tại sao những nữ tu đó lại muốn tặng túi thơm.
Sở Ngư suy nghĩ một chút, vô cớ cảm thấy lưng như bị kim chích, theo bản năng mà không dám nói thật, thuận miệng đáp rằng: Thể hiện tình nghĩa đồng môn.
Ngay sau đó liền bị Tạ Hi quấn lấy đòi thêu túi thơm.
Sở Ngư không thêu vá, vì thế vẫn luôn trì hoãn, mắt thấy lại sắp đến lễ Thất Tịch, túi thơm đến bóng dáng còn không có.
Tạ Hi hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười: "Túi thơm tất nhiên là phải thêu. Sư đệ đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, đã đạt yêu cầu của ước định. Sư huynh xuống núi trừ diệt trừ yêu ma phải đưa sư đệ theo."
Sở Ngư có muốn không nhớ cũng không được nữa, suy sụp mà vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi."
Đi sớm về sớm, bảo hộ nam chính, vô luận như thế nào cũng không thể để nam chính bị thương. Nếu không sau khi trở về tham gia Tiên Kiếm đại hội, làm sao nam chính có thể tỏa sáng rực rỡ, thu tiểu đệ thu hậu cung?
Càng quan trọng là —— chỉ có 50 đệ tử xếp hạng cao nhất trong Tiên Kiếm đại hội, mới có tư cách tiến di chỉ thượng cổ của tu sĩ, Lăng Khư.