Chương 9: Gặp gỡ nam phụ
Tất cả vải nhập về sau khi được kiểm duyệt đều đúng như đã bàn giao trước đó, buổi kí kết diễn ra khá suôn sẻ mà đa phần đều nhờ vào công lao của Vĩnh Hào anh là người làm hết tất cả từ kiểm kê đến xổ sách giấy tờ, còn cô chỉ đi theo anh nhìn và học hỏi vậy mà cuối cùng người chấm bút kí tên lại là cô. Uyển Như cảm thấy bản thân mình giống như kẻ đi cướp công lao của người khác vậy.
Quay trở về công ty Uyển Như cùng Vĩnh Hào lại tiếp tục theo sát từ khâu vận chuyển liệu vào kho rồi đưa qua bộ thiết kế kiểm tra kí mẫu kí màu rồi chỉ may và còn nhiều công đoạn nữa để có thể tiến hành thành phẩm đúng là vô cùng chuyên nghiệp và cầu kỳ bây giờ thì cô mới biết mỗi một công việc mỗi một nhãn hàng hay thương hiệu khi cho ra một sản phẩm bất kì nào đó đều là cả một tâm huyết lớn lao của họ.
Tan tầm về nhà lúc 6 giờ chiều Uyển Như ăn cơm tắm rửa rồi thay đồ ra ngoài. Cô nhờ bác Phúc chở mình đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D này bởi vì cô muốn xem thử những mẫu quần áo thời trang thịnh hành hiện bây giờ như thế nào mẫu mã kiểu dáng ra sao.
Xe chạy một hồi thì dừng trước một tòa nhà thương mại thật lớn nha 10 tầng lầu mỗi tầng là một cửa hàng khác nhau như mỹ phẩm, giày dép, túi xách, nước hoa, trang sức, đá quý khu ăn uống, vui chơi vv..vv có lẽ 27 năm qua đây là lần đầu tiên Uyển Như được đặt chân đến một nơi cao cấp xa hoa như thế này bởi vì trước đây cô chỉ là một cô gái xuất thân miền quê nghèo khó phải dành dụm tiết kiệm để gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ đối với cô những nơi như này là quá xa xỉ. Uyển Như xuống xe gật đầu rồi nói với bác Phúc "bác cứ cho xe đi nghỉ đi ạ khi nào xong việc con sẽ điện thoại cho bác, bác không cần đợi con đâu ạ" bác Phúc mĩm cười gật đầu "đã biết" rồi cho xe chạy đi.
Uyển Như bước vào cửa hàng điều đầu tiên đập vào mắt khiến cô choáng ngợp là không gian chưng bày và sản phẩm cực kì đẹp đến cả nhân viên còn xinh đẹp như hoa nữa là..sau khi xem qua một lượt cô bấm thang máy lên lầu 3 vì nơi đó là nơi chưng bày quần áo.
Cửa thang máy mở ra nhân viên túc trực sẵn ngay cửa nhìn cô mĩm cười cúi đầu rồi đưa tay điệu bộ mời mộc "Xin chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư muốn xem mặt hàng nào ạ, bên chúng tôi vừa mới về những mẫu quần áo mới nhất ạ " Uyển Như gật đầu đáp " Cứ để tôi tự nhiên" nghe được câu trả lời của Uyển Như nên một nhân viên nữ chỉ im lặng đi theo cô.
Những mẫu mã kiểu dáng ở đây điều rất đẹp đa dạng và độc đáo đặc biệt chất liệu vải vô cùng tốt từ quần áo đến áo khoác ngoài đều mềm mịn mát lạnh đường kim mũi chỉ thì không cần phải nói rất tinh xảo, Uyển Như khịt mũi " đúng là hàng cao cấp thật đáng đồng tiền bát gạo" đang mãi mê ngắm nghía thì điện thoại cô reo lên Uyển Như mở máy thì thấy người gọi đến là Vĩnh Hào cô gật đầu với nhân viên cửa hàng để ra ngoài nghe điện thoại
"Alo!..Vĩnh Hào anh gọi tôi à?" Uyển Như nghe máy, đầu dây bên kia có tiếng rột roạt một lát thì nghe thấy giọng Vĩnh Hào " Giai Kỳ..Là tôi bản thiết kế..màu.. sắc..có chút.."
"A lô..alo.. Vĩnh Hào anh nói gì tôi không nghe ở đây ồn quá đợi tôi một lát"..Không biết xung quanh đang có chuyện gì bỗng nhiên trở nên rất ồn ào tiếng mọi người la hét chói tai khiến Uyển Như không nghe được Vĩnh Hào đang nói gì nên cô phải vừa bịt một bên tai vừa di chuyển vào lang vắng vẻ.
" Alo..alo Vĩnh Hào anh còn ở đó không? Vĩnh Hào a..nh.." Uyển Như đang mãi nghe điện thoại thì bỗng một bóng người cao lớn không biết từ đâu tông xầm vào cô làm điện thoại của cô văng ra xa.Uyển Như vừa kịp la lên "A" một tiếng thì bóng người đó kéo cô vào một góc khuất một tay dùng sức bịch miệng cô lại một tay đưa lên miệng làm dấu hiệu im lặng "suỵt..đừng la tôi không phải người xấu" Người đang bịch miệng cô lúc này là một người đàn ông dáng vóc cao lớn anh ta đội một chiếc lưỡi trai màu đen trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang cũng màu đen, lúc này từ phía sau nghe thấy rất nhiều tiếng la hét và rất đông người đặc biệt là những cô gái trẻ đôi mươi đuổi theo về hướng này nếu cô nghe không nhầm thì họ đang hét gọi cái gì mà Minh Triết..Minh Triết..thì phải
Khi đám người đó đi mất người đàn ông này mới từ từ bỏ tay đang che miệng cô ra..Uyển Như được thả sợ hãi vội lùi về sau mấy bước miệng lắp bắp" Anh..anh là ai..sao bọn họ lại đuổi theo anh" thấy Uyển Như sợ mình người đàn ông cũng bước lùi về sau vài bước "Đừng sợ tôi không phải người xấu.." nói rồi người đàn ông đưa tay mở khẩu trang trên mặt mình ra " Tôi họ Trình tên Minh Triết" đằng sau chiếc khẩu trang được mở ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ nam tính và lãng tử ẩn hiện trong ánh đèn lập lòe lại càng thêm cuốn hút,người đàn ông thấy Uyển Như nhìn mình từ khuôn mặt ban đầu sợ hãi sau chuyển sang ngạc nhiên đôi mắt hạnh mở to không chớp, anh cong môi cười hẳn là cô cũng như bao cô gái khác cũng bất ngờ và đổ rạp trước nhan sắc tuấn mỹ này của anh.
Đúng là Uyển Như rất bất ngờ với nhan sắc tuấn mỹ này của anh nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn chính là cái tên Trình Minh Triết..Trình Minh Triết đây chẳng phải là tên của nam phụ trong cuốn tiểu thuyết sao! cô mới ngày đầu ra cửa vậy là đã va phải hậu cung của nữ chính..Ôi trời ơi!!
Quay trở về công ty Uyển Như cùng Vĩnh Hào lại tiếp tục theo sát từ khâu vận chuyển liệu vào kho rồi đưa qua bộ thiết kế kiểm tra kí mẫu kí màu rồi chỉ may và còn nhiều công đoạn nữa để có thể tiến hành thành phẩm đúng là vô cùng chuyên nghiệp và cầu kỳ bây giờ thì cô mới biết mỗi một công việc mỗi một nhãn hàng hay thương hiệu khi cho ra một sản phẩm bất kì nào đó đều là cả một tâm huyết lớn lao của họ.
Tan tầm về nhà lúc 6 giờ chiều Uyển Như ăn cơm tắm rửa rồi thay đồ ra ngoài. Cô nhờ bác Phúc chở mình đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố D này bởi vì cô muốn xem thử những mẫu quần áo thời trang thịnh hành hiện bây giờ như thế nào mẫu mã kiểu dáng ra sao.
Xe chạy một hồi thì dừng trước một tòa nhà thương mại thật lớn nha 10 tầng lầu mỗi tầng là một cửa hàng khác nhau như mỹ phẩm, giày dép, túi xách, nước hoa, trang sức, đá quý khu ăn uống, vui chơi vv..vv có lẽ 27 năm qua đây là lần đầu tiên Uyển Như được đặt chân đến một nơi cao cấp xa hoa như thế này bởi vì trước đây cô chỉ là một cô gái xuất thân miền quê nghèo khó phải dành dụm tiết kiệm để gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ đối với cô những nơi như này là quá xa xỉ. Uyển Như xuống xe gật đầu rồi nói với bác Phúc "bác cứ cho xe đi nghỉ đi ạ khi nào xong việc con sẽ điện thoại cho bác, bác không cần đợi con đâu ạ" bác Phúc mĩm cười gật đầu "đã biết" rồi cho xe chạy đi.
Uyển Như bước vào cửa hàng điều đầu tiên đập vào mắt khiến cô choáng ngợp là không gian chưng bày và sản phẩm cực kì đẹp đến cả nhân viên còn xinh đẹp như hoa nữa là..sau khi xem qua một lượt cô bấm thang máy lên lầu 3 vì nơi đó là nơi chưng bày quần áo.
Cửa thang máy mở ra nhân viên túc trực sẵn ngay cửa nhìn cô mĩm cười cúi đầu rồi đưa tay điệu bộ mời mộc "Xin chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư muốn xem mặt hàng nào ạ, bên chúng tôi vừa mới về những mẫu quần áo mới nhất ạ " Uyển Như gật đầu đáp " Cứ để tôi tự nhiên" nghe được câu trả lời của Uyển Như nên một nhân viên nữ chỉ im lặng đi theo cô.
Những mẫu mã kiểu dáng ở đây điều rất đẹp đa dạng và độc đáo đặc biệt chất liệu vải vô cùng tốt từ quần áo đến áo khoác ngoài đều mềm mịn mát lạnh đường kim mũi chỉ thì không cần phải nói rất tinh xảo, Uyển Như khịt mũi " đúng là hàng cao cấp thật đáng đồng tiền bát gạo" đang mãi mê ngắm nghía thì điện thoại cô reo lên Uyển Như mở máy thì thấy người gọi đến là Vĩnh Hào cô gật đầu với nhân viên cửa hàng để ra ngoài nghe điện thoại
"Alo!..Vĩnh Hào anh gọi tôi à?" Uyển Như nghe máy, đầu dây bên kia có tiếng rột roạt một lát thì nghe thấy giọng Vĩnh Hào " Giai Kỳ..Là tôi bản thiết kế..màu.. sắc..có chút.."
"A lô..alo.. Vĩnh Hào anh nói gì tôi không nghe ở đây ồn quá đợi tôi một lát"..Không biết xung quanh đang có chuyện gì bỗng nhiên trở nên rất ồn ào tiếng mọi người la hét chói tai khiến Uyển Như không nghe được Vĩnh Hào đang nói gì nên cô phải vừa bịt một bên tai vừa di chuyển vào lang vắng vẻ.
" Alo..alo Vĩnh Hào anh còn ở đó không? Vĩnh Hào a..nh.." Uyển Như đang mãi nghe điện thoại thì bỗng một bóng người cao lớn không biết từ đâu tông xầm vào cô làm điện thoại của cô văng ra xa.Uyển Như vừa kịp la lên "A" một tiếng thì bóng người đó kéo cô vào một góc khuất một tay dùng sức bịch miệng cô lại một tay đưa lên miệng làm dấu hiệu im lặng "suỵt..đừng la tôi không phải người xấu" Người đang bịch miệng cô lúc này là một người đàn ông dáng vóc cao lớn anh ta đội một chiếc lưỡi trai màu đen trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang cũng màu đen, lúc này từ phía sau nghe thấy rất nhiều tiếng la hét và rất đông người đặc biệt là những cô gái trẻ đôi mươi đuổi theo về hướng này nếu cô nghe không nhầm thì họ đang hét gọi cái gì mà Minh Triết..Minh Triết..thì phải
Khi đám người đó đi mất người đàn ông này mới từ từ bỏ tay đang che miệng cô ra..Uyển Như được thả sợ hãi vội lùi về sau mấy bước miệng lắp bắp" Anh..anh là ai..sao bọn họ lại đuổi theo anh" thấy Uyển Như sợ mình người đàn ông cũng bước lùi về sau vài bước "Đừng sợ tôi không phải người xấu.." nói rồi người đàn ông đưa tay mở khẩu trang trên mặt mình ra " Tôi họ Trình tên Minh Triết" đằng sau chiếc khẩu trang được mở ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ nam tính và lãng tử ẩn hiện trong ánh đèn lập lòe lại càng thêm cuốn hút,người đàn ông thấy Uyển Như nhìn mình từ khuôn mặt ban đầu sợ hãi sau chuyển sang ngạc nhiên đôi mắt hạnh mở to không chớp, anh cong môi cười hẳn là cô cũng như bao cô gái khác cũng bất ngờ và đổ rạp trước nhan sắc tuấn mỹ này của anh.
Đúng là Uyển Như rất bất ngờ với nhan sắc tuấn mỹ này của anh nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn chính là cái tên Trình Minh Triết..Trình Minh Triết đây chẳng phải là tên của nam phụ trong cuốn tiểu thuyết sao! cô mới ngày đầu ra cửa vậy là đã va phải hậu cung của nữ chính..Ôi trời ơi!!