Chương 40: Túi Chườm Đá
Bản thân Lục Ảnh Quân trước giờ vốn dĩ sống rất ảm đạm, nếu như không muốn nói là vô cùng nhạt nhẽo, đối với anh mà nói ngoài công việc và công việc ra chưa từng có điều gì có thể khiến anh bận tâm
Vậy mà hôm nay lúc ở phòng họp nhìn thấy dáng vẻ vội vã của trợ lý Hàn, lại khiến anh có chút lưu tâm, anh chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của trợ lý Hàn, nhưng lần này không hiểu sao anh cứ cảm thấy trong lòng có chút không yên, những quản lý của các bộ phận cứ thay phiên nhau thuyết trình, báo cáo, nhưng bản thân anh một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng vẫn là nhịn không được, anh đứng bật dậy, bỏ lại một câu " Tạm dừng cuộc họp" rồi sải bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của những nhân viên có mặt
Sau khi bước ra từ phong họp,thấy được một màn trước mắt khiến Lục Ảnh Quân kinh ngạc, chân mày anh nhíu chặt, trước giờ Lục Ảnh Quân vốn dĩ luôn yêu thích sự tĩnh lặng, cho nên nơi làm việc của anh luôn không có một ai dám làm ồn hay tạo ra động tĩnh lớn, vậy mà hôm nay nơi này lại có thể loạn đến mức gà bay chó chạy như vậy
Khi tất cả mọi người nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, đều đồng loạt ngoái đầu nhìn lại
Lục Ảnh Quân đứng đó, đôi mắt hẹp dài đang híp lại, một tay đút vào túi quần, cả người tỏ ra đầy sát khí
Trợ lý Hàn vừa nhìn thấy anh liền ngạc nhiên lên tiếng
" Lục tổng, sao ngài lại ở đây, chẳng phải cuộc họp vẫn đang…". ?ì? đọc ?hê? ?ại [ ?rù? ?r??ện.Vn ]
Lục Ảnh Quân dường như không nghe thấy lời nói của trợ lý Hàn, chân dài sải từng bước thật chậm rải,từ từ đi đến đứng đối diện trước mặt Uyển Như và Phí Nam Dạ, đôi mắt màu hổ phách nheo lại
" Tôi hỏi, hai người quen biết nhau sao?"
Nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Lục Ảnh Quân,Uyển Như bất giác lùi về sau vài bước
Lúc này Phí Nam Dạ đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ rụt rè cúi đầu của Uyển Như, nghĩ rằng cô chỉ là một nhân viên nhỏ đang sợ hãi trước ông chủ của mình, anh vội lên tiếng
" Tôi từng tiện tay giúp em gái nhỏ này một lần, xem như có chút quen biết"
Ánh mắt Lục Ảnh Quân lúc này vẫn dán chặt trên người Uyển Như
" Là vậy sao?"
Uyển Như cúi đầu nhìn thấy đôi giày da bóng loáng đang đứng đối diện trước thân hình của chính mình, thì bắt đầu ngẩn mặt lên, giọng điệu có chút run run
" V…vâng…"
Khi ánh mắt Uyển Như vừa chạm vào ánh mắt của Lục Ảnh Quân thì đôi đồng tử của anh đột nhiên vừa dãn ra, liền co lại, anh rít lên từng chữ
" Là ai làm?.."
Mọi người khi nghe anh hỏi, tất cả đều im lặng nhìn nhau, không ai biết rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?
Đoàn Hân Nghiên nãy giờ vẫn đứng im lặng, lúc này mới bước lên nắm lấy cánh tay Lục Ảnh Quân, lắc lắc làm nũng, chỉ tiếc là khi cô còn chưa có nói hết câu thì đã bị Lục Ảnh Quân vung tay hất mạnh, làm Đoàn Hân Nghiên loạng choạng xuýt chút nữa thì té ngã
Anh xoay người đối diện với tất cả những người có mặt, hét lớn
" Tôi hỏi mặt của cô ấy là do ai làm"
Vừa dứt lời bầu không khí xung quanh liền như lạnh xuống âm độ, ngay cả tiếng hít thở mạnh cũng không có nghe thấy, tất cả đều run rẩy sợ hãi, ngay cả Đoàn Hân Nghiên đứng bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc, không phải cô chưa từng thấy anh nổi giận, mà đơn giản chỉ là anh chưa từng vì một người lạ mà nổi giận như thế
Nhìn thấy gương mặt hết sức dọa người của Lục Ảnh Quân, Uyển Như liền vội xua tay giải thích
" Không…không phải, Lục tổng… tôi…chỉ là… không cẩn thận bị té ngã, không liên quan đến ai cả"
" Không cẩn thận té ngã…cô tưởng ai cũng ngốc như cô sao"
Uyển Như bị anh quát, mặt đỏ, tía tai cúi đầu, bậm môi, như sắp khóc đến nơi
Phí Nam Dạ thấy vậy vội bước lên chắn trước mặt
" Ảnh Quân có chuyện gì chúng ta vào phòng từ từ nói, huống hồ em gái nhỏ này, trước tiên cần phải xử lý vết thương trên mặt"
Phí Nam Dạ và Lục Ảnh Quân quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, tính cách lão Lục nhà anh như thế nào làm sao anh có thể không biết được chứ, khi nãy chỉ mới nhìn thoáng qua anh liền biết, lão Lục nhà anh chính là xem trọng em gái nhỏ này, thấy vậy anh liền lấy cớ xử lý vết thương cho cô, để giải vây cho tất cả mọi người trước cơn thịnh nộ của Lục Ảnh Quân
Quả nhiên khi nghe Phí Nam Dạ nói như vậy, Lục Ảnh Quân liền chú ý đến vết thương vẫn còn đang sưng đỏ trên má của Uyển Như, nhìn thấy sự ủy khuất trên gương mặt cô, ánh mắt Lục Ảnh Quân liền có chút dịu lại, anh nắm lấy cánh tay Uyển Như kéo cô vào phòng làm việc của mình
Khi nhìn thấy Lục Ảnh Quân kéo tay Uyển Như vào phòng, bước theo sau là Phí Nam Dạ cùng Đoàn Hân Nghiên lần lượt vào theo, lúc này trợ lý Hàn mới xua tay bảo tất cả nhân viên quay trở về vị trí của mình, tiếp tục làm việc, riêng bản thân anh cũng sải bước đuổi theo vào phòng của Lục Ảnh Quân
Bước vào phòng, vừa ngồi vào ghế sopha, Lục Ảnh Quân đã lên tiếng gọi
" Khải Trạch, mau đem túi chườm đá vào đây!"
Lúc này trợ lý Hàn ở bên ngoài lúi cúi cầm túi chườm đá chạy vào
Lục Ảnh Quân cầm túi chườm đá từ tay trợ lý Hàn, chính mình chườm lên vết thương trên mặt của Uyển Như, khiến cô có chút hốt hoảng, theo phản xạ né người tránh khỏi tay anh
" Lục tổng, tôi có thể tự mình làm được"
Lục Ảnh Quân không có trả lời chỉ chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt đầy sắt lạnh, khiến cô sợ hãi ngoan ngoãn ngồi im, để mặc anh tùy ý chườm đá cho mình
Túi chườm vừa áp vào vết thương trên má, liền lập tức truyền đến cơn đau rát, khiến Uyển Như nhăn mày khó chịu
Nhìn thấy cô có vẻ đau đớn, cử chỉ chườm đá của Lục Ảnh Quân cũng bất giác nhẹ lại
Chứng kiến cả quá trình từ đầu đến cuối, Đoàn Hân Nghiên như không tin vào mắt mình, Lục Ảnh Quân vậy mà từ lúc cô bước vào đến giờ, một ánh mắt anh cũng chưa từng nhìn qua cô, đã vậy lúc nãy bên ngoài trước mặt bao nhiêu người anh còn hất tay cô, khiến cô ấm ức, nhìn anh gọi lớn
" Ảnh Quân…"
Nghe được tiếng gọi mình, Lục Ảnh Quân cũng không có nhìn lại, ánh mắt vẫn chung thủy dán chặt trên người Uyển Như
" Có chuyện gì?"
" Hôm nay em đến Lục thị tìm anh, bọn họ không cho em vào…họ bảo chính anh là người ra lệnh"
" Ừm…"
Nghe được tiếng " Ừm" đầy thản nhiên và thái độ thờ ơ của Lục Ảnh Quân cùng gương mặt méo mó khó coi của Đoàn Hân Nghiên, Phí Nam Dạ ngồi bên cạnh lúc này hơi cúi đầu, chân mày anh nhướng cao,đưa tay sờ sờ mũi nhịn cười, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ số EQ của lão Lục nhà anh, nếu đứng số hai thì không ai dám giành số một
Nhìn thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của Lục Ảnh Quân, Đoàn Hân Nghiên càng như phát điên, cô dường như mất đi bình tĩnh, bước nhanh về phía trước giật lấy túi chườm đá trên tay Lục Ảnh Quân, hét lớn
" Lục Ảnh Quân…anh nhìn em đây này…từ lúc em bước vào đến giờ, ngay cả nhìn anh cũng chưa từng nhìn em…trước giờ anh chưa từng đối xử với em như vậy"
Lục Ảnh Quân thấy túi chườm đá bị Đoàn Hân Nghiên lấy mất, liền tức giận đứng bật dậy, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm về phía Đoàn Hân Nghiên, chậm rải nâng cánh tay phải của mình đưa đến trước mặt cô
" Trả túi chườm đá lại cho anh"
" Em không trả"
Lục Ảnh Quân vậy mà hôm nay lại lớn tiếng với cô đến hai lần, Đoàn Hân Nghiên cảm thấy ấm ức hai mắt liền đỏ hoe, nước mắt như sắp trực trào ra, cô đưa tay giấu túi chườm đá ra sau lưng mình, gương mặt ủy khuất nhìn anh
Nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt Đoàn Hân Nghiên, sự tức giận của anh cũng vơi đi không ít, vốn dĩ cô và anh cùng nhau lớn lên, trong mắt mọi người bọn họ chính là thanh mai trúc mã, gia đình hai bên lại rất thân thiết, anh xem cô như em gái mình, dung túng cô thành thói, nên có lẽ bây giờ trong chốc lát bị anh đối xử như vậy liền có chút khó chấp nhận
Anh thu tay lại đút vào túi quần, ánh mắt nhìn Đoàn Hân Nghiên cũng không còn khó chịu nữa
" Hân Nghiên, đây là công ty là nơi làm việc,tất cả đều phải có quy củ, ai cũng không thể tự do tùy ý"
" Nhưng…em chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm thôi mà…"
" Nếu cùng ăn cơm,em cũng có thể gọi điện thoại cho anh, không cần phải đích thân đến tận đây, còn bây giờ trả lại túi chườm đá cho anh"
" Em…"
Thấy Đoàn Hân Nghiên vẫn chưa hết tức giận, không muốn trả túi chườm đá cho mình, Lục Ảnh Quân hít mạnh một hơi
" Khải Trạch, mau đem túi chườm đá khác đến đây"
Nghe Lục Ảnh Quân lên tiếng, Đoàn Hân Nghiên lúc này mới ngoan ngoãn trả lại túi chườm đá cho anh, bộ mặt không cam tâm, ngồi xuống ghế sopha bên cạnh Phí Nam Dạ
Vậy mà hôm nay lúc ở phòng họp nhìn thấy dáng vẻ vội vã của trợ lý Hàn, lại khiến anh có chút lưu tâm, anh chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của trợ lý Hàn, nhưng lần này không hiểu sao anh cứ cảm thấy trong lòng có chút không yên, những quản lý của các bộ phận cứ thay phiên nhau thuyết trình, báo cáo, nhưng bản thân anh một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng vẫn là nhịn không được, anh đứng bật dậy, bỏ lại một câu " Tạm dừng cuộc họp" rồi sải bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của những nhân viên có mặt
Sau khi bước ra từ phong họp,thấy được một màn trước mắt khiến Lục Ảnh Quân kinh ngạc, chân mày anh nhíu chặt, trước giờ Lục Ảnh Quân vốn dĩ luôn yêu thích sự tĩnh lặng, cho nên nơi làm việc của anh luôn không có một ai dám làm ồn hay tạo ra động tĩnh lớn, vậy mà hôm nay nơi này lại có thể loạn đến mức gà bay chó chạy như vậy
Khi tất cả mọi người nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, đều đồng loạt ngoái đầu nhìn lại
Lục Ảnh Quân đứng đó, đôi mắt hẹp dài đang híp lại, một tay đút vào túi quần, cả người tỏ ra đầy sát khí
Trợ lý Hàn vừa nhìn thấy anh liền ngạc nhiên lên tiếng
" Lục tổng, sao ngài lại ở đây, chẳng phải cuộc họp vẫn đang…". ?ì? đọc ?hê? ?ại [ ?rù? ?r??ện.Vn ]
Lục Ảnh Quân dường như không nghe thấy lời nói của trợ lý Hàn, chân dài sải từng bước thật chậm rải,từ từ đi đến đứng đối diện trước mặt Uyển Như và Phí Nam Dạ, đôi mắt màu hổ phách nheo lại
" Tôi hỏi, hai người quen biết nhau sao?"
Nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Lục Ảnh Quân,Uyển Như bất giác lùi về sau vài bước
Lúc này Phí Nam Dạ đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ rụt rè cúi đầu của Uyển Như, nghĩ rằng cô chỉ là một nhân viên nhỏ đang sợ hãi trước ông chủ của mình, anh vội lên tiếng
" Tôi từng tiện tay giúp em gái nhỏ này một lần, xem như có chút quen biết"
Ánh mắt Lục Ảnh Quân lúc này vẫn dán chặt trên người Uyển Như
" Là vậy sao?"
Uyển Như cúi đầu nhìn thấy đôi giày da bóng loáng đang đứng đối diện trước thân hình của chính mình, thì bắt đầu ngẩn mặt lên, giọng điệu có chút run run
" V…vâng…"
Khi ánh mắt Uyển Như vừa chạm vào ánh mắt của Lục Ảnh Quân thì đôi đồng tử của anh đột nhiên vừa dãn ra, liền co lại, anh rít lên từng chữ
" Là ai làm?.."
Mọi người khi nghe anh hỏi, tất cả đều im lặng nhìn nhau, không ai biết rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?
Đoàn Hân Nghiên nãy giờ vẫn đứng im lặng, lúc này mới bước lên nắm lấy cánh tay Lục Ảnh Quân, lắc lắc làm nũng, chỉ tiếc là khi cô còn chưa có nói hết câu thì đã bị Lục Ảnh Quân vung tay hất mạnh, làm Đoàn Hân Nghiên loạng choạng xuýt chút nữa thì té ngã
Anh xoay người đối diện với tất cả những người có mặt, hét lớn
" Tôi hỏi mặt của cô ấy là do ai làm"
Vừa dứt lời bầu không khí xung quanh liền như lạnh xuống âm độ, ngay cả tiếng hít thở mạnh cũng không có nghe thấy, tất cả đều run rẩy sợ hãi, ngay cả Đoàn Hân Nghiên đứng bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc, không phải cô chưa từng thấy anh nổi giận, mà đơn giản chỉ là anh chưa từng vì một người lạ mà nổi giận như thế
Nhìn thấy gương mặt hết sức dọa người của Lục Ảnh Quân, Uyển Như liền vội xua tay giải thích
" Không…không phải, Lục tổng… tôi…chỉ là… không cẩn thận bị té ngã, không liên quan đến ai cả"
" Không cẩn thận té ngã…cô tưởng ai cũng ngốc như cô sao"
Uyển Như bị anh quát, mặt đỏ, tía tai cúi đầu, bậm môi, như sắp khóc đến nơi
Phí Nam Dạ thấy vậy vội bước lên chắn trước mặt
" Ảnh Quân có chuyện gì chúng ta vào phòng từ từ nói, huống hồ em gái nhỏ này, trước tiên cần phải xử lý vết thương trên mặt"
Phí Nam Dạ và Lục Ảnh Quân quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, tính cách lão Lục nhà anh như thế nào làm sao anh có thể không biết được chứ, khi nãy chỉ mới nhìn thoáng qua anh liền biết, lão Lục nhà anh chính là xem trọng em gái nhỏ này, thấy vậy anh liền lấy cớ xử lý vết thương cho cô, để giải vây cho tất cả mọi người trước cơn thịnh nộ của Lục Ảnh Quân
Quả nhiên khi nghe Phí Nam Dạ nói như vậy, Lục Ảnh Quân liền chú ý đến vết thương vẫn còn đang sưng đỏ trên má của Uyển Như, nhìn thấy sự ủy khuất trên gương mặt cô, ánh mắt Lục Ảnh Quân liền có chút dịu lại, anh nắm lấy cánh tay Uyển Như kéo cô vào phòng làm việc của mình
Khi nhìn thấy Lục Ảnh Quân kéo tay Uyển Như vào phòng, bước theo sau là Phí Nam Dạ cùng Đoàn Hân Nghiên lần lượt vào theo, lúc này trợ lý Hàn mới xua tay bảo tất cả nhân viên quay trở về vị trí của mình, tiếp tục làm việc, riêng bản thân anh cũng sải bước đuổi theo vào phòng của Lục Ảnh Quân
Bước vào phòng, vừa ngồi vào ghế sopha, Lục Ảnh Quân đã lên tiếng gọi
" Khải Trạch, mau đem túi chườm đá vào đây!"
Lúc này trợ lý Hàn ở bên ngoài lúi cúi cầm túi chườm đá chạy vào
Lục Ảnh Quân cầm túi chườm đá từ tay trợ lý Hàn, chính mình chườm lên vết thương trên mặt của Uyển Như, khiến cô có chút hốt hoảng, theo phản xạ né người tránh khỏi tay anh
" Lục tổng, tôi có thể tự mình làm được"
Lục Ảnh Quân không có trả lời chỉ chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt đầy sắt lạnh, khiến cô sợ hãi ngoan ngoãn ngồi im, để mặc anh tùy ý chườm đá cho mình
Túi chườm vừa áp vào vết thương trên má, liền lập tức truyền đến cơn đau rát, khiến Uyển Như nhăn mày khó chịu
Nhìn thấy cô có vẻ đau đớn, cử chỉ chườm đá của Lục Ảnh Quân cũng bất giác nhẹ lại
Chứng kiến cả quá trình từ đầu đến cuối, Đoàn Hân Nghiên như không tin vào mắt mình, Lục Ảnh Quân vậy mà từ lúc cô bước vào đến giờ, một ánh mắt anh cũng chưa từng nhìn qua cô, đã vậy lúc nãy bên ngoài trước mặt bao nhiêu người anh còn hất tay cô, khiến cô ấm ức, nhìn anh gọi lớn
" Ảnh Quân…"
Nghe được tiếng gọi mình, Lục Ảnh Quân cũng không có nhìn lại, ánh mắt vẫn chung thủy dán chặt trên người Uyển Như
" Có chuyện gì?"
" Hôm nay em đến Lục thị tìm anh, bọn họ không cho em vào…họ bảo chính anh là người ra lệnh"
" Ừm…"
Nghe được tiếng " Ừm" đầy thản nhiên và thái độ thờ ơ của Lục Ảnh Quân cùng gương mặt méo mó khó coi của Đoàn Hân Nghiên, Phí Nam Dạ ngồi bên cạnh lúc này hơi cúi đầu, chân mày anh nhướng cao,đưa tay sờ sờ mũi nhịn cười, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ số EQ của lão Lục nhà anh, nếu đứng số hai thì không ai dám giành số một
Nhìn thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của Lục Ảnh Quân, Đoàn Hân Nghiên càng như phát điên, cô dường như mất đi bình tĩnh, bước nhanh về phía trước giật lấy túi chườm đá trên tay Lục Ảnh Quân, hét lớn
" Lục Ảnh Quân…anh nhìn em đây này…từ lúc em bước vào đến giờ, ngay cả nhìn anh cũng chưa từng nhìn em…trước giờ anh chưa từng đối xử với em như vậy"
Lục Ảnh Quân thấy túi chườm đá bị Đoàn Hân Nghiên lấy mất, liền tức giận đứng bật dậy, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm về phía Đoàn Hân Nghiên, chậm rải nâng cánh tay phải của mình đưa đến trước mặt cô
" Trả túi chườm đá lại cho anh"
" Em không trả"
Lục Ảnh Quân vậy mà hôm nay lại lớn tiếng với cô đến hai lần, Đoàn Hân Nghiên cảm thấy ấm ức hai mắt liền đỏ hoe, nước mắt như sắp trực trào ra, cô đưa tay giấu túi chườm đá ra sau lưng mình, gương mặt ủy khuất nhìn anh
Nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt Đoàn Hân Nghiên, sự tức giận của anh cũng vơi đi không ít, vốn dĩ cô và anh cùng nhau lớn lên, trong mắt mọi người bọn họ chính là thanh mai trúc mã, gia đình hai bên lại rất thân thiết, anh xem cô như em gái mình, dung túng cô thành thói, nên có lẽ bây giờ trong chốc lát bị anh đối xử như vậy liền có chút khó chấp nhận
Anh thu tay lại đút vào túi quần, ánh mắt nhìn Đoàn Hân Nghiên cũng không còn khó chịu nữa
" Hân Nghiên, đây là công ty là nơi làm việc,tất cả đều phải có quy củ, ai cũng không thể tự do tùy ý"
" Nhưng…em chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm thôi mà…"
" Nếu cùng ăn cơm,em cũng có thể gọi điện thoại cho anh, không cần phải đích thân đến tận đây, còn bây giờ trả lại túi chườm đá cho anh"
" Em…"
Thấy Đoàn Hân Nghiên vẫn chưa hết tức giận, không muốn trả túi chườm đá cho mình, Lục Ảnh Quân hít mạnh một hơi
" Khải Trạch, mau đem túi chườm đá khác đến đây"
Nghe Lục Ảnh Quân lên tiếng, Đoàn Hân Nghiên lúc này mới ngoan ngoãn trả lại túi chườm đá cho anh, bộ mặt không cam tâm, ngồi xuống ghế sopha bên cạnh Phí Nam Dạ