Chương 14: Bắt được con mồi
Hơn nửa tháng nay tất cả mọi người trong công ty Tống gia như bị vắt kiệt sức, Tống Giai Ý thức trắng mấy đêm liền để tìm ý tưởng cho mẫu thiết kế, Tống Vỹ Thành thì chạy đôn chạy đáo vừa chuyện kí kết hợp đồng với Lục thị vừa chuyện kinh doanh của công ty, mới có mấy ngày mà Uyển Như thấy ông già đi trông thấy,còn bản thân cô cũng chẳng tốt hơn,cô cũng thức khuya dậy sớm vừa kiểm tra liệu vải vừa theo dõi từng khâu công đoạn vừa phải chạy tới chạy lui về chuyện xuất nhập hàng ở kho cũng chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, Uyển Như nhớ lại bản thân mình lúc chưa xuyên sách chỉ là một kế toán nhỏ mặc dù tiền kiếm mỗi tháng không thể gọi là nhiều nhưng mỗi ngày làm việc cũng không phải vất vả như bây giờ đúng là thuyền càng lớn thì sóng càng to mà
Bận rộn cả tháng trời cuối cùng thì cái ngày quan trọng ấy cũng đến, ngày kỉ niệm 40 năm thành lập tập đoàn Lục thị cũng là ngày quyết định kí kết hợp đồng.Hôm nay Tống Giai Ý mặc một bộ đầm trắng thiết kế trang nhã,tóc xoăn nhẹ xõa dài đến thắt lưng trông rất xinh đẹp và thuần khiết, nhưng nét mặt Tống Giai Ý lại rất căng thẳng có lẽ cô đang rất lo lắng về mẫu thiết kế tring việc kí kết hợp đồng lần này với tập đoàn Lục thị,còn bản thân Uyển Như thì mặc một chiếc váy màu đen làm nổi bật làn da trắng sứ,tóc búi cao khoe trọn chiếc cổ thon và xương quai xanh quyến rũ nhưng nhan sắc của Tống Giai Kỳ vốn không xinh đẹp động lòng bằng Tống Giai Ý, nhan sắc của nguyên chủ vốn chỉ là khả ái ưa nhìn mà thôi
"Đi thôi " lúc này Tống Vỹ Thành và Liễu Thi Hàm mới từ trên lầu bước xuống,ông một thân tây trang màu xanh đen trông rất phong độ còn Liễu Thi Hàm mặc một chiếc váy dài cũng màu xanh đen đính hạt lấp lánh còn khoác thêm chiếc áo ngoài bằng lông rất kiêu kỳ và sang trọng.Cả bốn người cùng bước lên xe đến buổi tiệc.
Tại buổi tiệc kỉ niệm ngày thành lập của tập đoàn Lục thị lúc này cũng vừa mới bắt đầu, các công ty đối tác cũng vừa mới đến trên khuôn mặt ai nấy đều có vẻ rất căng thẳng và lo lắng họ bắt tay với những người đến chào hỏi xong, chốc chốc chân mày chau lại cúi đầu chăm chú kiểm tra bản thảo trên tay mình..Xe của Tống gia đến nơi,cả bốn người lần lượt bước xuống Uyển Như cảm thấy choáng ngợp trước sự lộng lẫy và xa hoa này có lẽ trong suốt hơn 27 năm qua đây là lần đầu tiên cô được đặt chân đến, bước vào cổng đã có rất nhiều nhân viên được bố trí để hướng dẫn địa điểm vị trí chỗ ngồi cho khách mời, họ làm việc rất có quy trình và chu đáo.
Khi tất cả khách mời đã đến khá đông đủ và đều đã được an vị chỗ ngồi,lúc này người đại diện bước lên khán đài bắt đầu phát biểu,cả nhà bốn người Tống gia được bài trí ngồi một bàn khá xa với khán đài có lẽ vì công ty Tống gia cũng chỉ là một công ty nhỏ nên vị trí khách mời mới được sắp xếp như vậy.Trong khi người đại diện đang phát biểu trên khán đài,mọi người trong buổi tiệc đều im lặng chăm chú lắng nghe thì chỉ có Uyển Như là mắt cứ đảo quanh khắp mọi gian phòng như đang tìm kiếm gì đó, phải nha..cái người mà cô đang tìm chính là tên mặt lạnh bệnh kiều nam chính Lục Ảnh Quân...khi đã nhìn quanh khắp nơi mà cũng không thấy bóng dáng anh cô tự trấn an mình "đông người như vậy chắc là nam chính sẽ không thể nào nhìn thấy cô mà có nhìn thấy thì cũng sẽ không thể để tâm đến một vai phụ nhỏ bé như cô được" nghĩ như vậy khiến Uyển Như cảm thấy an tâm hơn nhưng cô đâu biết ở một góc khuất nào đấy có bóng dáng một người đàn ông cao lớn trên tay cầm ly rượu vang đỏ đặt trên môi nhấp nháp từng ngủm nhỏ, ánh mắt chim ưng nhìn thẳng về phía cô.
Buổi phát biểu kết thúc,người đại diện lúc này mới bắt đầu mời người chủ trì buổi lễ lên phát biểu người chủ trì được người đại diện gọi tên chính là "tổng giám đốc tập đoàn Lục thị Lục Ảnh Quân" khi nghe gọi tên anh tất cả khách mời đều vỗ tay thật lớn...Lục Ảnh Quân bước ra một thân tây trang thẳng tấp đi thẳng đến chỗ phát biểu nhìn xuống khán đài,hôm nay anh cực kỳ lịch lãm trong bộ vest đen cao cấp tóc được chải cao để lộ cặp mài nghiêm nghị cùng đôi mắt màu hổ phách sắc bén khi giọng nói anh cất lên khí thế trên người anh toát ra lấn áp tất cả "Hôm nay là kỉ niệm ngày tập đoàn Lục thị được tròn 40 năm thành lập, tập đoàn Lục thị sẽ còn phát triển hơn nữa và sẽ đem đến những sản phẩm tốt nhất chất lượng nhất cao cấp nhất đến cho tất cả người tiêu dùng, khiến người tiêu dùng cảm thấy hài lòng với sản phẩm của tập đoàn Lục thị và sau đây người tôi muốn cám ơn là bà của tôi Phương Mỹ Kỳ người đã luôn bên tôi cổ vũ và động viên tôi suốt thời gian qua" lúc này bà của Lục Ảnh Quân từ trong cánh gà bước ra tiếng vỗ tay một lần nữa được vang lên..Phương Mỹ Kỳ đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn và khỏe mạnh dáng đi vững vàng bà mặc một chiếc sườn sám hoa văn đen cổ điển dài đến mắc cá chân khoác thêm một chiếc áo ngoài bằng vải bông mềm cao cấp, tóc búi cao sang trọng khuôn mặt và khí chất của bà vô cùng thần thái và quý phái.Lục Ảnh Quân bước đến đỡ lấy tay bà, bà nhìn mọi người dưới khán đài khuôn miệng hiền hậu nở nụ cười bắt đầu phát biểu...trong lúc tất cả mọi người đều im lặng nghe bà phát biểu thì Uyển Như đang ngồi bên dưới bỗng nhiên hoảng hốt cô không biết là do cô nhìn lầm hay bản thân quá nhạy cảm mà lại thấy ánh mắt của Lục Ảnh Quân trên sân khấu đang nhìn thẳng về phía cô, Uyển Như đưa tay bưng ly nước trên bàn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống cô cố trấn an bản thân phải bình tĩnh Uyển Như ngước mắt nhìn lên khán đài một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Lục Ảnh Quân không chỉ là vẫn đang nhìn cô chằm chằm mà môi mỏng còn khẽ nhếch lên một đường cong, có lẽ anh đang cảm thấy hài lòng, hài lòng vì bản thân dường như đã bắt được con mồi.
Bận rộn cả tháng trời cuối cùng thì cái ngày quan trọng ấy cũng đến, ngày kỉ niệm 40 năm thành lập tập đoàn Lục thị cũng là ngày quyết định kí kết hợp đồng.Hôm nay Tống Giai Ý mặc một bộ đầm trắng thiết kế trang nhã,tóc xoăn nhẹ xõa dài đến thắt lưng trông rất xinh đẹp và thuần khiết, nhưng nét mặt Tống Giai Ý lại rất căng thẳng có lẽ cô đang rất lo lắng về mẫu thiết kế tring việc kí kết hợp đồng lần này với tập đoàn Lục thị,còn bản thân Uyển Như thì mặc một chiếc váy màu đen làm nổi bật làn da trắng sứ,tóc búi cao khoe trọn chiếc cổ thon và xương quai xanh quyến rũ nhưng nhan sắc của Tống Giai Kỳ vốn không xinh đẹp động lòng bằng Tống Giai Ý, nhan sắc của nguyên chủ vốn chỉ là khả ái ưa nhìn mà thôi
"Đi thôi " lúc này Tống Vỹ Thành và Liễu Thi Hàm mới từ trên lầu bước xuống,ông một thân tây trang màu xanh đen trông rất phong độ còn Liễu Thi Hàm mặc một chiếc váy dài cũng màu xanh đen đính hạt lấp lánh còn khoác thêm chiếc áo ngoài bằng lông rất kiêu kỳ và sang trọng.Cả bốn người cùng bước lên xe đến buổi tiệc.
Tại buổi tiệc kỉ niệm ngày thành lập của tập đoàn Lục thị lúc này cũng vừa mới bắt đầu, các công ty đối tác cũng vừa mới đến trên khuôn mặt ai nấy đều có vẻ rất căng thẳng và lo lắng họ bắt tay với những người đến chào hỏi xong, chốc chốc chân mày chau lại cúi đầu chăm chú kiểm tra bản thảo trên tay mình..Xe của Tống gia đến nơi,cả bốn người lần lượt bước xuống Uyển Như cảm thấy choáng ngợp trước sự lộng lẫy và xa hoa này có lẽ trong suốt hơn 27 năm qua đây là lần đầu tiên cô được đặt chân đến, bước vào cổng đã có rất nhiều nhân viên được bố trí để hướng dẫn địa điểm vị trí chỗ ngồi cho khách mời, họ làm việc rất có quy trình và chu đáo.
Khi tất cả khách mời đã đến khá đông đủ và đều đã được an vị chỗ ngồi,lúc này người đại diện bước lên khán đài bắt đầu phát biểu,cả nhà bốn người Tống gia được bài trí ngồi một bàn khá xa với khán đài có lẽ vì công ty Tống gia cũng chỉ là một công ty nhỏ nên vị trí khách mời mới được sắp xếp như vậy.Trong khi người đại diện đang phát biểu trên khán đài,mọi người trong buổi tiệc đều im lặng chăm chú lắng nghe thì chỉ có Uyển Như là mắt cứ đảo quanh khắp mọi gian phòng như đang tìm kiếm gì đó, phải nha..cái người mà cô đang tìm chính là tên mặt lạnh bệnh kiều nam chính Lục Ảnh Quân...khi đã nhìn quanh khắp nơi mà cũng không thấy bóng dáng anh cô tự trấn an mình "đông người như vậy chắc là nam chính sẽ không thể nào nhìn thấy cô mà có nhìn thấy thì cũng sẽ không thể để tâm đến một vai phụ nhỏ bé như cô được" nghĩ như vậy khiến Uyển Như cảm thấy an tâm hơn nhưng cô đâu biết ở một góc khuất nào đấy có bóng dáng một người đàn ông cao lớn trên tay cầm ly rượu vang đỏ đặt trên môi nhấp nháp từng ngủm nhỏ, ánh mắt chim ưng nhìn thẳng về phía cô.
Buổi phát biểu kết thúc,người đại diện lúc này mới bắt đầu mời người chủ trì buổi lễ lên phát biểu người chủ trì được người đại diện gọi tên chính là "tổng giám đốc tập đoàn Lục thị Lục Ảnh Quân" khi nghe gọi tên anh tất cả khách mời đều vỗ tay thật lớn...Lục Ảnh Quân bước ra một thân tây trang thẳng tấp đi thẳng đến chỗ phát biểu nhìn xuống khán đài,hôm nay anh cực kỳ lịch lãm trong bộ vest đen cao cấp tóc được chải cao để lộ cặp mài nghiêm nghị cùng đôi mắt màu hổ phách sắc bén khi giọng nói anh cất lên khí thế trên người anh toát ra lấn áp tất cả "Hôm nay là kỉ niệm ngày tập đoàn Lục thị được tròn 40 năm thành lập, tập đoàn Lục thị sẽ còn phát triển hơn nữa và sẽ đem đến những sản phẩm tốt nhất chất lượng nhất cao cấp nhất đến cho tất cả người tiêu dùng, khiến người tiêu dùng cảm thấy hài lòng với sản phẩm của tập đoàn Lục thị và sau đây người tôi muốn cám ơn là bà của tôi Phương Mỹ Kỳ người đã luôn bên tôi cổ vũ và động viên tôi suốt thời gian qua" lúc này bà của Lục Ảnh Quân từ trong cánh gà bước ra tiếng vỗ tay một lần nữa được vang lên..Phương Mỹ Kỳ đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn và khỏe mạnh dáng đi vững vàng bà mặc một chiếc sườn sám hoa văn đen cổ điển dài đến mắc cá chân khoác thêm một chiếc áo ngoài bằng vải bông mềm cao cấp, tóc búi cao sang trọng khuôn mặt và khí chất của bà vô cùng thần thái và quý phái.Lục Ảnh Quân bước đến đỡ lấy tay bà, bà nhìn mọi người dưới khán đài khuôn miệng hiền hậu nở nụ cười bắt đầu phát biểu...trong lúc tất cả mọi người đều im lặng nghe bà phát biểu thì Uyển Như đang ngồi bên dưới bỗng nhiên hoảng hốt cô không biết là do cô nhìn lầm hay bản thân quá nhạy cảm mà lại thấy ánh mắt của Lục Ảnh Quân trên sân khấu đang nhìn thẳng về phía cô, Uyển Như đưa tay bưng ly nước trên bàn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống cô cố trấn an bản thân phải bình tĩnh Uyển Như ngước mắt nhìn lên khán đài một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Lục Ảnh Quân không chỉ là vẫn đang nhìn cô chằm chằm mà môi mỏng còn khẽ nhếch lên một đường cong, có lẽ anh đang cảm thấy hài lòng, hài lòng vì bản thân dường như đã bắt được con mồi.