Chương 10: 10: Đau Hả
Triệu Sở Nhi nhìn Trạch Dương lắc đầu chật chật hai cái rồi khinh bỉ quay đầu lên.Giờ tự học mà sói điên cứ loanh quanh dãy hành lang kiểm tra trật tự lớp làm học sinh không đứa nào dám ho he gì chỉ sợ nhúc nhích một cái là rơi thẳng xuống địa ngục nghe lão ta tụng kinh nữa ngày mất.Thầy Lâm đi ngang đứng ngoài cửa lớp ló đầu vào nhìn Triệu Sở Nhi, cô biết thầy ấy đang ở trước cửa nhưng giả vờ như không thấy cứ cắm đầu vào tập đề trên bàn //Tên này bị gì vậy//Nhìn mãi mà Triệu Sở Nhi cũng không nhìn lấy anh một cái liền nãn sức mà thay đổi mặt lạnh nghiêm túc đi luôn.Nguyên lớp chẳng biết thầy chủ nhiệm làm cái trò gì cứ ló đầu loay hoay một lúc rồi tự dưng bỏ đi, ai cũng nhìn thầy chỉ có mỗi Triệu Sở Nhi là không nhìn.Vương Âu Lỗi chờ thầy đi qua khuất xa liền nhón nhón chân chạy lên chỗ Triệu Sở Nhi cười cười đưa tờ đề toán số lên bàn hỏi. Lớp trưởng cậu giảng tôi bài này lại đi Triệu Sở Nhi nhìn vào toàn là dạng bài bình thường cơ bản chẳng có gì khó hết liền liếc nhìn tên ngốc trước mặt muốn đấm cho vài phát.Học hành kiểu này sao Vương Âu Lỗi leo lên trường Thất Trung hay vậy.Cô chỉ đáp một câu Xuống hỏi Trương Tiêu đi cậu mà còn ở đây là tôi không giữ được mạng của cậu đâu Vương Âu Lỗi nhíu mày năn nỉ Cậu ta không chịu bày tôi gì hết chỉ có lớp trưởng xinh đẹp là tốt bụng cậu bày tôi điLượn xuống hỏi lớp phó học tập đi Vương Âu Lỗi bĩu môi lón nhón đi xuống cuối bàn chưa kịp nói gì thì Bạch Tuấn Minh liền nói. Lượn ra chỗ khác chơi đi ông đây đang giải đề không rảnh đâu Vương Âu Lỗi !.Trạch Dương ngồi sát bên phì cười thút thít.Bánh Bao nhỏ phũ người ta thật đó.Tí nữa là tiết thể dục rồi cả đám đi thay áo, lũ con gái đi hết vào nhà vệ sinh còn con trai có đứa đi vào nhà vệ sinh thay có đứa thay luôn trong lớp.Bạch Tuấn Minh vừa thay đồ từ trong nhà vệ sinh xong đi ra, từ đằng sau một cánh tay nặng trĩu ập đến đặt lên vai cậu.Không nói cũng biết là tên điên nào rồi.Cậu nhíu mày khó chịu hất tay của Trạch Dương ra mắng Đệt một cái.Trạch Dương phì cười nhìn cậu khó chịu xù lông lên trong đầu chỉ có dòng chữ.Bánh Bao Nhỏ khi giật mình nhìn rất đáng yêu nha.Bạch Tuấn Minh có thể hoà hợp với cả thế giới loài người lẫn loài vật chỉ chừa mỗi Trạch Dương là cái loài gì đó mà ngay từ nhỏ đã không hoà hợp nổi rồi.Trạch Dương cười cười nói.Nè lần sau thay đồ trong lớp luôn đi cho khỏi tốn công chạy qua nhà vệ sinh tốn thời gian lắm Bạch Tuấn Minh trợn mắt tỏ ra vẻ mặt đanh đá trả lời. Có cậu tôi mới không thèm thay đồ trong lớp đó Vương Âu Lỗi với Trương Tiêu chạy từ sau đến.Vương Âu Lỗi: Hai cậu lúc nào cũng đi trước không chờ ai hết Trạch Dương quay ra đằng sau nhìn qua nhìn lại rồi quay lên hỏi một câu đếch liên quan gì đến câu hỏi của Vương Ây Lỗi. Sở Nhi đâu Vương Âu Lỗi: Nè cậu đừng quan tâm con nhóc lớp trưởng nữa, lúc nãy không thèm chỉ bài cho tôi nữa Ai là con nhóc chứ Giọng của Triệu Sở Nhi từ đằng sau chuyền đến trong không khí như ma làm cả đám giật nãy lên tí nữa là bay hết cả hồn.Chưa kịp phản ứng lại cô đã nhảy lên kẹp chặt cổ Vương Âu Lỗi lôi đi vừa mắng. Thằng nhãi dám nói xấu bà đây để bà cho một bài học nào Cậu khổ sở bị kéo đi thêm thảm giãy giụa vừa lo lối chẳng hiểu sao con nhóc này rõ ràng là thân hình nhỏ nhắn mà lại mạnh khỏe đến vậy.Lớp trưởng điện hạ cậu bỏ qua cho tiểu nhân đi! Trạch Dương !..Bạch Tuấn Minh !..Trương Tiêu !..//Ngu Ngốc//Tưởng nói đùa ai ngờ thật sự Triệu Sở Nhi cho Vương Âu Lỗi một trận bầm dập tàn khốc đến khi học thể dục chẵn còn hơi đau tập nữa.Trạch Dương lắc đầu chậc lưỡi hai cái đứng cạnh Triệu Sở Nhi nói. Nhóc con cậu ra tay mạnh quá rồi đó Cậu muốn không Trạch Dương liền đánh trống lãng đi qua câu chuyện khác. Ể dạo này thầy chủ nhiệm thật sự không làm khó cậu à? Triệu Sở Nhi gật đầu nhìn về phía đám con trai chơi bóng rổ trả lời. Hừm~ trước mắt là thật sự không làm gì hết nên!.Cô còn chưa nói xong thì gương mặt thay đổi sang hốt hoảng hét lên Cẩn ThậnBạch Tuấn Minh bị bóng đập trúng thẳng vào mặt ngã nhào xuống giữa sân bóng rổ, cậu cúi đầu ôm mặt còn cả đám bu xung quanh hỏi han.Trạch Dương và Triệu Sở Nhi cũng hối hả chạy đến xem, Trạch Dương biểu lộ nét mặt lo lắng rõ trên khuôn mặt.Cậu đến ngồi khom xuống đưa tay áp lên một bên mặt Bạch Tuấn Minh dùng lực tay đẩy gương mặt cậu ngước lên. Có sao không, đau hả Trương Tiêu đứng cạnh nói.Không phải vô ý đâu, là đám người kia cố ý ném bóng vào cậu ấy đấy Triệu Sở Nhi Gì cơ?.