Chương : 15
Hôm sau đi làm, Tiểu Thúy đã được tài xế Tiểu Chu lái xe jeep đến bãi đỗ xe sau Nhật Lạc Đại Đạo lấy về rồi để ở dưới lầu nhà ở Lâm Giang Uyển của cô.
Đình Đình cám ơn tài xế Tiểu Chu rồi đưa hai phiếu ăn buffet cho Tiểu Chu. Tiểu Chu chối từ mãi không được mới chịu nhận.
“Tiệc buffet hải sản bên kia ăn thật ngon, khi nào ba của tôi không cần dùng xe thì anh đưa bạn gái đến ăn nhé.” Đình Đình biết rõ Tiểu Chu có một người bạn gái từ dưới quê lên, bây giờ đang làm bảo mẫu cho gia đình một vị thủ trưởng trong đại viện.
Tiểu Chu cười một cái lại giúp Đình Đình mang thùng quả anh đào và chôm chôm nhập khẩu ba Triệu cho lên lầu “Đình Đình cô có chuyện gì muốn dùng xe cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy làm phiền anh rồi, Tiểu Chu.” Đột nhiên tiếng Phan Công Tử từ phía sau vọng đến.
Đình Đình liếc mắt xem thường Phan Công Tử xuất quỷ nhập thần, sau đó ra hiệu Tiểu Chu có thể đi.
Tiểu Chu gật đầu với Phan Công Tử rồi đi xuống lầu.
Phan Công Tử liếc nhìn hoa quả đặt trên bàn phòng khách, đi đến lấy một quả chôm chôm, lột vỏ cứng lông xù bên ngoài rồi cho thịt quả trong suốt trắng noãn vào miệng, lập tức bị chua đến nhíu mày. “Sao em lại thích thứ chua chát này?”
Đình Đình không để ý tới y, cất quần áo đã giặt sạch sẽ bỏ vào tủ quần áo, lại lấy quần áo muốn mặc ra, trước khi đóng cửa phòng ngủ, cảnh cáo Phan Công Tử “Giao chìa khóa ra đây!”
Phan Công Tử cười một cái, chỉ coi như không nghe thấy, chờ Đình Đình đóng cửa lại thì vẻ tươi cười liền biến mất.
Tuy y không ở trong đại viện, nhưng tin tức tai mắt vẫn còn. Hôm sau đã có người nói với hắn chuyện tối hôm trước Đình Đình uống rượu say, do một người đàn ông lạ đưa về nhà, Triệu trưởng phòng còn bảo người đàn ông kia đi vào ngồi khoảng mười phút.
Lông mày Phan Công Tử không khỏi nhíu chặt lại. Đình Đình là cô gái ngây thơ thẳng thắn ít gặp, tính cách này không chỉ nói ít gặp trong đại viện mà ở trong xã hội cũng chính là hiếm thấy. Trước kia y khi dễ cô, lạnh nhạt cô, cô cũng chưa bao giờ đi về nhà cáo trạng —— tuy sau đó y cũng không thể không bị phạt; sau khi lớn lên, y chiếu cố cô, che chở cô, cô cũng không tự cho mình có được đặc quyền mà vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thái độ của Đình Đình đối với mọi đàn ông đều như nhau, không thân mật quá phận, cũng không cao ngạo quá đáng.
Chính bởi vì như vậy, y mới càng thêm nguyện ý ở chung với Đình Đình.
Đình Đình khiến hắn nhớ tới ánh mặt trời trong sáng tươi đẹp nhất lúc tám chín giờ sáng sớm.
Chỉ là —— ánh mặt trời tươi mát trong sáng này, dường như muốn chiếu vào trái tim người khác.
Phan Công Tử nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ Đình Đình.
Cô bé ngốc này sẽ không bị thiệt thòi chứ?
Đang nghĩ như vậy thì Đình Đình đã thay quần áo xong đi ra.
“Chú Triệu đã cho anh biết, bảo anh cùng em đi chọn xe, khi nào thì em rảnh?” Phan Công Tử tạm bỏ qua vấn đề chịu thiệt trong nội tâm, tà mị cười hỏi Đình Đình.
“Thứ Bảy tuần sau hoặc là chủ nhật đi.” Đình Đình lật sổ ghi chép ra nhìn một cái, gần đây trong đài bận, vừa phải thu tiết mục đặc biệt cho Tết âm lịch, vừa phải theo tiết mục mới mà vẫn phải cam đoan tiết mục phát ra bình thường, còn phải tổ chức hoạt động ký bán tranh ảnh tư liệu trong hai tuần, rất có thể làm không ngơi nghỉ.
Phan Công Tử gật đầu, hắn luôn luôn biết rõ Đình Đình quá mức coi trọng công việc hơn cái khác cho nên cũng không hỏi nhiều “Thứ bảy anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Sau đó đưa túi giấy mang đến cho Đình Đình “Này, đồ ăn sáng mua cho em, bánh bao thịt heo BBQ (món nướng có nướt sốt) ở lầu Hạnh Hoa, tương đậu đen, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
“Cám ơn anh Đông Tử.” Đình Đình thành tâm cám ơn, buổi sáng mùa đông có điểm tâm nóng hổi để ăn thật quá hạnh phúc.
“Hừ, cám ơn một tiếng là đủ rồi sao?” Phan Công Tử làm bộ tức giận.
Vậy anh muốn thế nào? Đình Đình trừng mắt liếc y một cái, mở túi giấy ra, lấy ra một cái bánh bao thịt heo BBQ mềm mịn, cắn một cái, chà chà... quá ngon...
Phan Công Tử chỉ một ngón tay lên gương mặt của mình, hôn một cái!
Đình Đình nhìn thoáng qua bánh bao thịt heo BBQ trong tay, lại liếc nhìn gò má bóng loáng sạch sẽ, sáng sớm mới cạo râu của Phan Công Tử, nhìn qua nhìn lại.
Sự vui vẻ trong mắt Phan Công Tử càng đậm thêm khi thấy Đình Đình đi tới.
Sau đó, cô nhét bánh bao thịt heo BBQ đã cắn một miếng và túi giấy vào tay Phan Công Tử, “Ừ, trả lại cho anh.”
Phan Công Tử đầu tiên là sững sờ rồi lập tức phì cười, “Làm gì vậy, trêu chọc em mà”
“Nhìn mặt em đi.” Đình Đình dùng hai ngón tay chỉ chỉ mặt của mình “Em không phải dễ trêu.”
Phan Công Tử đặt lại bánh bao thịt heo BBQ vào tay Đình Đình, “Được rồi, không trêu em, tranh thủ thời gian ăn rồi đi làm.”
“...” Đình Đình lặng yên.
Vào đài truyền hình Nghiễm Điện, Đình Đình lại gặp Na Na trong thang máy.
Hôm nay Na Na đổi một cái áo khoác nhung màu đen ở ngoài, bên trong mặc áo đầm đến đầu gối màu xám khói thuốc có thêu chỉ bạc, mang một đôi giày lộ mắt cá chân, tóc dài búi ở sau ót, mắt vẽ viền đen, đeo túi xách màu xanh ngọc xen kẽ bạch kim, cả người hào quang phản chiếu.
Đình Đình đứng chung với cô, quả thực giống như phụ tá của cô.
Đình Đình còn chưa kịp ấn nút đi lên, một bàn tay sạch sẽ đã chặn cửa thang máy sắp đóng “Chờ một chút.”
Hứa Đình Vũ mặc áo khoác màu đen lách vào thang máy, trông thấy Đình Đình và Na Na sóng vai đứng ở trong thang máy thì khẽ nhíu mày.
“Buổi sáng tốt lành, tiểu Đình. Buổi sáng tốt lành, cô Bảo.” Giọng nói dễ nghe của anh Hứa vang lên trong thang máy.
“Buổi sáng tốt lành.” Đình Đình nhẹ gật đầu. Cô vẫn cảm thấy anh Hứa tạo cho người ta một cảm giác xa cách. Kinh nghiệm chủ trì của anh phong phú, con người cũng không tự cao tự đại nhưng không biết vì cái gì mà vẫn có áp lực vô hình, cô sợ khi cộng tác mình sẽ có chỗ sơ suất.
Na Na tựa ở trên vai Đình Đình che miệng cười, “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong đài truyền hình, gọi cô quá khách sáo đi, không phải sao anh Hứa? Xin gọi tôi Na Na là tốt rồi.”
Anh Hứa nhìn Na Na mang giày cao gót cao hơn Đình Đình một nửa mà lại như con chim nhỏ nép vào trên vai Đình Đình thì cảm thấy có phần không thích hợp, nhưng có quan hệ gì với anh đâu, chính cô ta cho rằng như vậy mới đẹp là được rồi.
Trong chốc lát không khí trong thang máy có vẻ tẻ ngắt. Nhưng Na Na vốn đã quen chủ động trong mọi tình huống liền mỉm cười hỏi Đình Đình, “Hôm trước cô trở về không có việc gì chứ?”
Có thể có chuyện gì chứ? Đình Đình nghĩ, “Không có gì, về đến nhà liền ngủ.”
“Vậy là tốt rồi. Là tôi suy nghĩ không chu toàn, lại còn làm phiền bạn của cô tới đón cô làm gì? Tôi trực tiếp đưa cô về nhà chẳng phải tốt hơn sao? Tôi cũng vui vẻ đến hồ đồ rồi.” Vẻ mặt Na Na mười phần tự trách.
“Không sao.” Đình Đình còn chưa quá quen nhiệt tình kỳ quái của Na Na.
“Chúng tôi đã đến.” Hứa Đình Vũ kịp thời nói.
“Đình Đình, nếu có thời gian chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn nhỉ” Giọng nói mềm mại của Na Na truyền đến.
“Uh.” Đình Đình đi ra thang máy cùng anh Hứa như chạy trốn.
Na Na nhìn theo bóng lưng Đình Đình và Hứa Đình Vũ đi ra thang máy, ánh mắt nheo lại lạnh lùng.
Khuya ngày hôm trước, cô từ Nhật Lạc Đại Đạo đi ra, cũng không lập tức lái đi, mà là đứng ở bên lề đường, mắt thấy Đình Đình ngồi trên một chiếc xe Peugeot 207 rời đi.
Peugeot 207 mặc dù là xe nhập khẩu, nhưng so với BMW, vẫn kém rất nhiều.
Hiển nhiên người đàn ông đeo kính gặp trong hành lang Nhật Lạc Đại Đạo và nam tử đi BMW gặp trước đó một lần không phải là một người.
Na Na cắn cắn môi, trong lòng không cam tâm càng thêm nhiều nghi vấn.
Na Na từ nhỏ đã xinh đẹp. Mẹ mang cô ra ngoài, ai nấy gặp đều nói cô là đứa bé rất dễ thương, mắt to môi đỏ lông mi dài. Mọi người cả ngõ biết có một bé gái xinh đẹp gọi là Bảo Na.
Nhưng xinh đẹp thì làm được gì? Khi cô học tiểu học, cha mẹ cùng nghỉ việc. Cha không có bằng cấp chỉ có chút tay nghề, mẹ vốn làm việc ở tập đoàn Bách Thị nhưng vì hiệu quả kinh doanh kém mà lần lượt đóng cửa. Lúc đó mẹ dứt khoát nghỉ việc giải thoát mình khỏi một đám phụ nữ bán hàng.
Vợ chồng công nhân viên nghỉ việc, trong nhà có một con gái còn đang học tiểu học nên khu phố phát cho một ít tiền để bảo đảm cuộc sống ở mức tối thiểu
Mẹ Na Na cầm chút tiền bảo đảm cuộc sống lòng đầy lo lắng. Chút tiền ấy làm sao đủ chi tiêu trong nhà? Nhưng ba Na Na có chút tiền thì thấy thoả mãn rồi, không cần làm việc mà còn có tiền cầm, đủ để ông hút thuốc uống rượu chơi mạt chược.
Từ đó trở đi, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cãi vã của cha mẹ. Cha mẹ cãi nhau xong thì cha đẩy cửa ra, đến ngõ bên cạnh chơi mạt chược, cả cơm tối cũng không về ăn.
Cô là một cô gái mạnh mẽ, thấy cha mẹ khắc khẩu cũng không có cách nào khuyên can đành chỉ yên lặng học bài trên gác xép nho nhỏ sau đó giúp mẹ làm thức ăn nấu cơm trên bếp than. Ai nhìn thấy đều cảm khái gia đình cô nhà cửa sơ sài mà con cái lại ngoan ngoãn.
Đến khi Na Na lên cấp 2 thì cha Bảo đã không còn về nhà, dường như chỉ còn một mình mẹ chèo chống cuộc sống của hai mẹ con. Dần dần Na Na nghe thấy sau lưng có tin đồn, nói mẹ Na Na thừa dịp Na Na tới trường học, thì làm gái trong nhà.
Na Na đã hiểu chuyện, biết rõ làm gái là ý gì, tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Về đến nhà, mẹ nấu một bàn thức ăn ngon, có tôm có cá, còn có vịt nướng cười tủm tỉm kêu Na Na nhanh rửa tay ăn cơm.
Na Na hỏi: đây đều là mẹ làm gái đổi lấy sao?
Lần đầu tiên trong đời, mẹ Bảo đánh con gái, tức giận ngập đầu, nghiến răng như muốn đánh cho đến chết.
Na Na cũng không kêu la khóc lóc, cứ như vậy để mẹ phát tiết, đến khi mẹ đánh mệt quá nhìn thấy vết thương đầy người con gái, đau lòng đến nỗi khóc oà lên.
Nếu như mẹ không làm gái thì kiếm đâu ra tiền nuôi hai mẹ con ta? Na Na nghe thấy giọng nói khàn khàn bị nén trong cổ họng của mẹ tựa như con thú bị vây hãm.
Đêm đó hai mẹ con cũng không biết đối diện nhau như thế nào, chỉ yên lặng không nói gì ăn hết chỗ vịt nướng tôm cá đã lạnh trên bàn.
Từ khoảnh khắc đó, Na Na trưởng thành, cô bé Na Na ngây thơ ngày nào một đi không trở lại.
Na Na lớn lên trong vòng một đêm, vóc người cũng dần dần nẩy nở, khuôn mặt mỹ lệ như búp bê. Sau đó thì gầy đi, không đẹp hơn so với khi còn bé, nhưng lại có vẻ trẻ trung phong tình. Đi đường ban đêm không thiếu nam sinh chú ý.
Có một lần cô gặp một người đàn ông trẻ tuổi nói tiếng phổ thông khẩu âm Lĩnh Nam, tự xưng mình là trợ lý của đạo diễn nổi tiếng đang tìm diễn viên cho phim. Anh ta chặn Na Na lại hỏi cô có hứng thú đi quay thử hay không.
Na Na suy nghĩ một chút rồi nói dối mẹ đi.
Nhưng cô vừa đi thì liền hối hận.
Địa điểm quay thử bố trí trong phòng một khách sạn, ngọn đèn mờ ảo, không khí mờ ám.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy Na Na đúng hẹn mà đến, phả một ngụm khói lên mặt cô: chúng tôi làm việc có quy củ, nếu như cô muốn lên cao phải hầu hạ cho đạo diễn hài lòng. Người khác muốn cơ hội này cũng chưa chắc có. Nói dứt lời thì tiến tới định cởi áo khoác Na Na.
Na Na sử dụng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ, chạy hốt hoảng.
Về đến nhà, cô trốn lên gác xép âm thầm khóc nhưng cũng không hề kể ra với người nào.
Na Na từng xem phim truyền hình Hoa Quý mười sáu tuổi, biết rõ diễn viên trẻ có một vài người thì nổi danh, có một số khác thì yên lặng. Cô muốn dùng sức mình, cô muốn có tiếng, muốn có tiền, muốn cho mẹ được sống những ngày tốt lành mà không cần bị người ta chỉ sau lưng nói nà này dựa vào bán dâm nuôi sống cả nhà.
Na Na lên phổ thông trung học thì nhan sắc của mẹ đã không bằng lúc trước. Kinh tế càng thêm khó khăn nhưng mẹ chưa từng than một chữ khổ với cô. Na Na lại gạt mẹ một lần nữa, đi nhảy ở phòng khiêu vũ.
Chỗ này vô cùng lộn xộn đủ mọi loại người hỗn tạp. Na Na mặc quần áo ít ỏi không thể tránh khỏi bị người ta sờ soạng. Từ lúc đó Na Na bắt đầu học cười mềm mại, dụ khách mua rượu uống rồi chia phần với chủ quán. Đương nhiên có khách nam mời cô đi ra ngoài, đáp ứng sẽ có biện pháp làm cho cô thành danh, nhưng Na Na một mực giữ gìn trong sạch của mình.
Na Na nghĩ, nếu quả thật phải mất đi trinh tiết thì cũng phải có giá trị xứng đáng của nó.
Ngày đó rất nhanh đã đến.
Đại học năm thứ nhất, Na Na thi đậu khoá người chủ trì học viện hí kịch. Lúc này cô vẫn đang nhảy trong vũ trường. Một người đàn ông có tiền có vợ đến đó giao thiệp nhìn trúng Na Na. Lúc Na Na tan việc thì lấy xe đón cô đi.
Lúc này, Na Na không phản kháng.
Người đàn ông này cho Na Na rất nhiều tiền, mua cho Na Na một căn hộ nhỏ hai phòng, cho Na Na tự do xứng đáng. Điều kiện duy nhất là khi ông ta cần gọi, Na Na phải đến.
Na Na ban ngày đi học ở trường học, tham gia hoạt động, buổi tối đi múa, hoặc ở trong ngực người đàn ông đó, vượt qua một đêm tràn ngập dục tình.
Cô vẫn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, chỉ giao thiệp qua loa. Trường học cho rằng cô học ngoại trú, mẹ cho rằng cô trọ ở trường, có việc đều gọi điện thoại cô. Không có ai biết cô đã không còn là Na Na khờ dại thuần khiết ngày xưa.
Nghĩ tới đây, Na Na lạnh lùng cười. Gia cảnh Triệu Đình Đình vô cùng tốt, từ nhỏ đã không biết đến khó khăn thì làm sao hiểu nổi cô đã phải trả giá bao nhiêu vì hôm nay?
Đình Đình cám ơn tài xế Tiểu Chu rồi đưa hai phiếu ăn buffet cho Tiểu Chu. Tiểu Chu chối từ mãi không được mới chịu nhận.
“Tiệc buffet hải sản bên kia ăn thật ngon, khi nào ba của tôi không cần dùng xe thì anh đưa bạn gái đến ăn nhé.” Đình Đình biết rõ Tiểu Chu có một người bạn gái từ dưới quê lên, bây giờ đang làm bảo mẫu cho gia đình một vị thủ trưởng trong đại viện.
Tiểu Chu cười một cái lại giúp Đình Đình mang thùng quả anh đào và chôm chôm nhập khẩu ba Triệu cho lên lầu “Đình Đình cô có chuyện gì muốn dùng xe cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy làm phiền anh rồi, Tiểu Chu.” Đột nhiên tiếng Phan Công Tử từ phía sau vọng đến.
Đình Đình liếc mắt xem thường Phan Công Tử xuất quỷ nhập thần, sau đó ra hiệu Tiểu Chu có thể đi.
Tiểu Chu gật đầu với Phan Công Tử rồi đi xuống lầu.
Phan Công Tử liếc nhìn hoa quả đặt trên bàn phòng khách, đi đến lấy một quả chôm chôm, lột vỏ cứng lông xù bên ngoài rồi cho thịt quả trong suốt trắng noãn vào miệng, lập tức bị chua đến nhíu mày. “Sao em lại thích thứ chua chát này?”
Đình Đình không để ý tới y, cất quần áo đã giặt sạch sẽ bỏ vào tủ quần áo, lại lấy quần áo muốn mặc ra, trước khi đóng cửa phòng ngủ, cảnh cáo Phan Công Tử “Giao chìa khóa ra đây!”
Phan Công Tử cười một cái, chỉ coi như không nghe thấy, chờ Đình Đình đóng cửa lại thì vẻ tươi cười liền biến mất.
Tuy y không ở trong đại viện, nhưng tin tức tai mắt vẫn còn. Hôm sau đã có người nói với hắn chuyện tối hôm trước Đình Đình uống rượu say, do một người đàn ông lạ đưa về nhà, Triệu trưởng phòng còn bảo người đàn ông kia đi vào ngồi khoảng mười phút.
Lông mày Phan Công Tử không khỏi nhíu chặt lại. Đình Đình là cô gái ngây thơ thẳng thắn ít gặp, tính cách này không chỉ nói ít gặp trong đại viện mà ở trong xã hội cũng chính là hiếm thấy. Trước kia y khi dễ cô, lạnh nhạt cô, cô cũng chưa bao giờ đi về nhà cáo trạng —— tuy sau đó y cũng không thể không bị phạt; sau khi lớn lên, y chiếu cố cô, che chở cô, cô cũng không tự cho mình có được đặc quyền mà vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thái độ của Đình Đình đối với mọi đàn ông đều như nhau, không thân mật quá phận, cũng không cao ngạo quá đáng.
Chính bởi vì như vậy, y mới càng thêm nguyện ý ở chung với Đình Đình.
Đình Đình khiến hắn nhớ tới ánh mặt trời trong sáng tươi đẹp nhất lúc tám chín giờ sáng sớm.
Chỉ là —— ánh mặt trời tươi mát trong sáng này, dường như muốn chiếu vào trái tim người khác.
Phan Công Tử nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ Đình Đình.
Cô bé ngốc này sẽ không bị thiệt thòi chứ?
Đang nghĩ như vậy thì Đình Đình đã thay quần áo xong đi ra.
“Chú Triệu đã cho anh biết, bảo anh cùng em đi chọn xe, khi nào thì em rảnh?” Phan Công Tử tạm bỏ qua vấn đề chịu thiệt trong nội tâm, tà mị cười hỏi Đình Đình.
“Thứ Bảy tuần sau hoặc là chủ nhật đi.” Đình Đình lật sổ ghi chép ra nhìn một cái, gần đây trong đài bận, vừa phải thu tiết mục đặc biệt cho Tết âm lịch, vừa phải theo tiết mục mới mà vẫn phải cam đoan tiết mục phát ra bình thường, còn phải tổ chức hoạt động ký bán tranh ảnh tư liệu trong hai tuần, rất có thể làm không ngơi nghỉ.
Phan Công Tử gật đầu, hắn luôn luôn biết rõ Đình Đình quá mức coi trọng công việc hơn cái khác cho nên cũng không hỏi nhiều “Thứ bảy anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Sau đó đưa túi giấy mang đến cho Đình Đình “Này, đồ ăn sáng mua cho em, bánh bao thịt heo BBQ (món nướng có nướt sốt) ở lầu Hạnh Hoa, tương đậu đen, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
“Cám ơn anh Đông Tử.” Đình Đình thành tâm cám ơn, buổi sáng mùa đông có điểm tâm nóng hổi để ăn thật quá hạnh phúc.
“Hừ, cám ơn một tiếng là đủ rồi sao?” Phan Công Tử làm bộ tức giận.
Vậy anh muốn thế nào? Đình Đình trừng mắt liếc y một cái, mở túi giấy ra, lấy ra một cái bánh bao thịt heo BBQ mềm mịn, cắn một cái, chà chà... quá ngon...
Phan Công Tử chỉ một ngón tay lên gương mặt của mình, hôn một cái!
Đình Đình nhìn thoáng qua bánh bao thịt heo BBQ trong tay, lại liếc nhìn gò má bóng loáng sạch sẽ, sáng sớm mới cạo râu của Phan Công Tử, nhìn qua nhìn lại.
Sự vui vẻ trong mắt Phan Công Tử càng đậm thêm khi thấy Đình Đình đi tới.
Sau đó, cô nhét bánh bao thịt heo BBQ đã cắn một miếng và túi giấy vào tay Phan Công Tử, “Ừ, trả lại cho anh.”
Phan Công Tử đầu tiên là sững sờ rồi lập tức phì cười, “Làm gì vậy, trêu chọc em mà”
“Nhìn mặt em đi.” Đình Đình dùng hai ngón tay chỉ chỉ mặt của mình “Em không phải dễ trêu.”
Phan Công Tử đặt lại bánh bao thịt heo BBQ vào tay Đình Đình, “Được rồi, không trêu em, tranh thủ thời gian ăn rồi đi làm.”
“...” Đình Đình lặng yên.
Vào đài truyền hình Nghiễm Điện, Đình Đình lại gặp Na Na trong thang máy.
Hôm nay Na Na đổi một cái áo khoác nhung màu đen ở ngoài, bên trong mặc áo đầm đến đầu gối màu xám khói thuốc có thêu chỉ bạc, mang một đôi giày lộ mắt cá chân, tóc dài búi ở sau ót, mắt vẽ viền đen, đeo túi xách màu xanh ngọc xen kẽ bạch kim, cả người hào quang phản chiếu.
Đình Đình đứng chung với cô, quả thực giống như phụ tá của cô.
Đình Đình còn chưa kịp ấn nút đi lên, một bàn tay sạch sẽ đã chặn cửa thang máy sắp đóng “Chờ một chút.”
Hứa Đình Vũ mặc áo khoác màu đen lách vào thang máy, trông thấy Đình Đình và Na Na sóng vai đứng ở trong thang máy thì khẽ nhíu mày.
“Buổi sáng tốt lành, tiểu Đình. Buổi sáng tốt lành, cô Bảo.” Giọng nói dễ nghe của anh Hứa vang lên trong thang máy.
“Buổi sáng tốt lành.” Đình Đình nhẹ gật đầu. Cô vẫn cảm thấy anh Hứa tạo cho người ta một cảm giác xa cách. Kinh nghiệm chủ trì của anh phong phú, con người cũng không tự cao tự đại nhưng không biết vì cái gì mà vẫn có áp lực vô hình, cô sợ khi cộng tác mình sẽ có chỗ sơ suất.
Na Na tựa ở trên vai Đình Đình che miệng cười, “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong đài truyền hình, gọi cô quá khách sáo đi, không phải sao anh Hứa? Xin gọi tôi Na Na là tốt rồi.”
Anh Hứa nhìn Na Na mang giày cao gót cao hơn Đình Đình một nửa mà lại như con chim nhỏ nép vào trên vai Đình Đình thì cảm thấy có phần không thích hợp, nhưng có quan hệ gì với anh đâu, chính cô ta cho rằng như vậy mới đẹp là được rồi.
Trong chốc lát không khí trong thang máy có vẻ tẻ ngắt. Nhưng Na Na vốn đã quen chủ động trong mọi tình huống liền mỉm cười hỏi Đình Đình, “Hôm trước cô trở về không có việc gì chứ?”
Có thể có chuyện gì chứ? Đình Đình nghĩ, “Không có gì, về đến nhà liền ngủ.”
“Vậy là tốt rồi. Là tôi suy nghĩ không chu toàn, lại còn làm phiền bạn của cô tới đón cô làm gì? Tôi trực tiếp đưa cô về nhà chẳng phải tốt hơn sao? Tôi cũng vui vẻ đến hồ đồ rồi.” Vẻ mặt Na Na mười phần tự trách.
“Không sao.” Đình Đình còn chưa quá quen nhiệt tình kỳ quái của Na Na.
“Chúng tôi đã đến.” Hứa Đình Vũ kịp thời nói.
“Đình Đình, nếu có thời gian chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn nhỉ” Giọng nói mềm mại của Na Na truyền đến.
“Uh.” Đình Đình đi ra thang máy cùng anh Hứa như chạy trốn.
Na Na nhìn theo bóng lưng Đình Đình và Hứa Đình Vũ đi ra thang máy, ánh mắt nheo lại lạnh lùng.
Khuya ngày hôm trước, cô từ Nhật Lạc Đại Đạo đi ra, cũng không lập tức lái đi, mà là đứng ở bên lề đường, mắt thấy Đình Đình ngồi trên một chiếc xe Peugeot 207 rời đi.
Peugeot 207 mặc dù là xe nhập khẩu, nhưng so với BMW, vẫn kém rất nhiều.
Hiển nhiên người đàn ông đeo kính gặp trong hành lang Nhật Lạc Đại Đạo và nam tử đi BMW gặp trước đó một lần không phải là một người.
Na Na cắn cắn môi, trong lòng không cam tâm càng thêm nhiều nghi vấn.
Na Na từ nhỏ đã xinh đẹp. Mẹ mang cô ra ngoài, ai nấy gặp đều nói cô là đứa bé rất dễ thương, mắt to môi đỏ lông mi dài. Mọi người cả ngõ biết có một bé gái xinh đẹp gọi là Bảo Na.
Nhưng xinh đẹp thì làm được gì? Khi cô học tiểu học, cha mẹ cùng nghỉ việc. Cha không có bằng cấp chỉ có chút tay nghề, mẹ vốn làm việc ở tập đoàn Bách Thị nhưng vì hiệu quả kinh doanh kém mà lần lượt đóng cửa. Lúc đó mẹ dứt khoát nghỉ việc giải thoát mình khỏi một đám phụ nữ bán hàng.
Vợ chồng công nhân viên nghỉ việc, trong nhà có một con gái còn đang học tiểu học nên khu phố phát cho một ít tiền để bảo đảm cuộc sống ở mức tối thiểu
Mẹ Na Na cầm chút tiền bảo đảm cuộc sống lòng đầy lo lắng. Chút tiền ấy làm sao đủ chi tiêu trong nhà? Nhưng ba Na Na có chút tiền thì thấy thoả mãn rồi, không cần làm việc mà còn có tiền cầm, đủ để ông hút thuốc uống rượu chơi mạt chược.
Từ đó trở đi, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cãi vã của cha mẹ. Cha mẹ cãi nhau xong thì cha đẩy cửa ra, đến ngõ bên cạnh chơi mạt chược, cả cơm tối cũng không về ăn.
Cô là một cô gái mạnh mẽ, thấy cha mẹ khắc khẩu cũng không có cách nào khuyên can đành chỉ yên lặng học bài trên gác xép nho nhỏ sau đó giúp mẹ làm thức ăn nấu cơm trên bếp than. Ai nhìn thấy đều cảm khái gia đình cô nhà cửa sơ sài mà con cái lại ngoan ngoãn.
Đến khi Na Na lên cấp 2 thì cha Bảo đã không còn về nhà, dường như chỉ còn một mình mẹ chèo chống cuộc sống của hai mẹ con. Dần dần Na Na nghe thấy sau lưng có tin đồn, nói mẹ Na Na thừa dịp Na Na tới trường học, thì làm gái trong nhà.
Na Na đã hiểu chuyện, biết rõ làm gái là ý gì, tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Về đến nhà, mẹ nấu một bàn thức ăn ngon, có tôm có cá, còn có vịt nướng cười tủm tỉm kêu Na Na nhanh rửa tay ăn cơm.
Na Na hỏi: đây đều là mẹ làm gái đổi lấy sao?
Lần đầu tiên trong đời, mẹ Bảo đánh con gái, tức giận ngập đầu, nghiến răng như muốn đánh cho đến chết.
Na Na cũng không kêu la khóc lóc, cứ như vậy để mẹ phát tiết, đến khi mẹ đánh mệt quá nhìn thấy vết thương đầy người con gái, đau lòng đến nỗi khóc oà lên.
Nếu như mẹ không làm gái thì kiếm đâu ra tiền nuôi hai mẹ con ta? Na Na nghe thấy giọng nói khàn khàn bị nén trong cổ họng của mẹ tựa như con thú bị vây hãm.
Đêm đó hai mẹ con cũng không biết đối diện nhau như thế nào, chỉ yên lặng không nói gì ăn hết chỗ vịt nướng tôm cá đã lạnh trên bàn.
Từ khoảnh khắc đó, Na Na trưởng thành, cô bé Na Na ngây thơ ngày nào một đi không trở lại.
Na Na lớn lên trong vòng một đêm, vóc người cũng dần dần nẩy nở, khuôn mặt mỹ lệ như búp bê. Sau đó thì gầy đi, không đẹp hơn so với khi còn bé, nhưng lại có vẻ trẻ trung phong tình. Đi đường ban đêm không thiếu nam sinh chú ý.
Có một lần cô gặp một người đàn ông trẻ tuổi nói tiếng phổ thông khẩu âm Lĩnh Nam, tự xưng mình là trợ lý của đạo diễn nổi tiếng đang tìm diễn viên cho phim. Anh ta chặn Na Na lại hỏi cô có hứng thú đi quay thử hay không.
Na Na suy nghĩ một chút rồi nói dối mẹ đi.
Nhưng cô vừa đi thì liền hối hận.
Địa điểm quay thử bố trí trong phòng một khách sạn, ngọn đèn mờ ảo, không khí mờ ám.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy Na Na đúng hẹn mà đến, phả một ngụm khói lên mặt cô: chúng tôi làm việc có quy củ, nếu như cô muốn lên cao phải hầu hạ cho đạo diễn hài lòng. Người khác muốn cơ hội này cũng chưa chắc có. Nói dứt lời thì tiến tới định cởi áo khoác Na Na.
Na Na sử dụng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ, chạy hốt hoảng.
Về đến nhà, cô trốn lên gác xép âm thầm khóc nhưng cũng không hề kể ra với người nào.
Na Na từng xem phim truyền hình Hoa Quý mười sáu tuổi, biết rõ diễn viên trẻ có một vài người thì nổi danh, có một số khác thì yên lặng. Cô muốn dùng sức mình, cô muốn có tiếng, muốn có tiền, muốn cho mẹ được sống những ngày tốt lành mà không cần bị người ta chỉ sau lưng nói nà này dựa vào bán dâm nuôi sống cả nhà.
Na Na lên phổ thông trung học thì nhan sắc của mẹ đã không bằng lúc trước. Kinh tế càng thêm khó khăn nhưng mẹ chưa từng than một chữ khổ với cô. Na Na lại gạt mẹ một lần nữa, đi nhảy ở phòng khiêu vũ.
Chỗ này vô cùng lộn xộn đủ mọi loại người hỗn tạp. Na Na mặc quần áo ít ỏi không thể tránh khỏi bị người ta sờ soạng. Từ lúc đó Na Na bắt đầu học cười mềm mại, dụ khách mua rượu uống rồi chia phần với chủ quán. Đương nhiên có khách nam mời cô đi ra ngoài, đáp ứng sẽ có biện pháp làm cho cô thành danh, nhưng Na Na một mực giữ gìn trong sạch của mình.
Na Na nghĩ, nếu quả thật phải mất đi trinh tiết thì cũng phải có giá trị xứng đáng của nó.
Ngày đó rất nhanh đã đến.
Đại học năm thứ nhất, Na Na thi đậu khoá người chủ trì học viện hí kịch. Lúc này cô vẫn đang nhảy trong vũ trường. Một người đàn ông có tiền có vợ đến đó giao thiệp nhìn trúng Na Na. Lúc Na Na tan việc thì lấy xe đón cô đi.
Lúc này, Na Na không phản kháng.
Người đàn ông này cho Na Na rất nhiều tiền, mua cho Na Na một căn hộ nhỏ hai phòng, cho Na Na tự do xứng đáng. Điều kiện duy nhất là khi ông ta cần gọi, Na Na phải đến.
Na Na ban ngày đi học ở trường học, tham gia hoạt động, buổi tối đi múa, hoặc ở trong ngực người đàn ông đó, vượt qua một đêm tràn ngập dục tình.
Cô vẫn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, chỉ giao thiệp qua loa. Trường học cho rằng cô học ngoại trú, mẹ cho rằng cô trọ ở trường, có việc đều gọi điện thoại cô. Không có ai biết cô đã không còn là Na Na khờ dại thuần khiết ngày xưa.
Nghĩ tới đây, Na Na lạnh lùng cười. Gia cảnh Triệu Đình Đình vô cùng tốt, từ nhỏ đã không biết đến khó khăn thì làm sao hiểu nổi cô đã phải trả giá bao nhiêu vì hôm nay?