Chương 2: Hết thảy đều chưa muộn
Sau khi dưỡng bệnh non nửa tháng, Kỷ Uyển Diễm cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại. Từ ma ma đỡ nàng ngồi xuống cạnh chiếc gương đồng có chút mờ ảo, gương đồng này mới dùng được mấy năm mà phần rìa đã có chút biến dạng, tuy nhiên khuôn mặt phải chiếu từ trong gương vẫn làm Kỷ Uyển Diễm không nhịn được mà kinh ngạc.
Nàng thực sự đã quay trở lại rồi.
Nữ hài trong gương, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay tinh xảo không nói nên lời, đôi mắt lớn như hắc diệu thạch sáng ngời, đôi mắt nàng trời sinh giống như đen hơn sáng hơn người thường, đôi mắt này từng có người làm thơ tán dương qua, nói cái gì mà
Tình Ý sâu trong ánh mắt
hải đường cũng cúi mình
Mũi nhỏ cao thẳng yêu kiều
Đôi môi anh đào đỏ mọng
Khuân dung điểm phấn càng khó nén chút phong tình.
* Thơ ca toi không giỏi, mạn phép chém bừa.
Chút kinh diễm thoảng qua,nàng tỉnh lại lần nữa nhìn gương mặt xuất hiện trong gương tựa như Thanh thủy xuất phù dung, khuôn mặt đơn thuần non nớt không chút phấn son.
Tựa như khuôn mặt phảng phất trong trí nhớ của Kỷ Uyển Diễm chỉ là giấc mộng Nam Kha, chỉ là một thoáng thất thần khi nàng ngồi trước gương mà thôi.
Từ ma ma bưng mâm tiến vào, bên trên đặt một chén cháo thanh đạm cùng một đĩa nhỏ thái sợi màu màu tương không biết là thứ gì.
"- Aiya, Phòng bếp càng ngày càng quá phận. Đến chút thức ăn cũng bắt đầu bớt xén. Cô nương còn đang bệnh, bọn họ còn dám lơ là như thế này."
Từ ma ma nói vài lời oán trách cũng không làm Kỷ Uyển Diễm ảnh hưởng chút nào, nành đem ánh mắt chuyển qua chén cháo không còn chút hơi ấm, duỗi tay bưng chén lên, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tựa như ngọc Dương Chi mềm mại linh động.Kỷ Uyển Diễm lại chẳng chú ý tới điều này. Toàn lực chú ý đều đặt vào chén cháo trên tay.
Đã nhiều ngày qua đều là Từ Ma ma đút nàng ăn từng muỗng từng muỗng, chút đồ ăn nguội lạnh cũng không làm nàng dừng lại chốc lát, từng ngụm từng ngụm đem cháo trong bát ăn hết vào bụng. Từ ma ma có chút bất ngờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình hôm nay có chút khác lạ. Yên tĩnh cầm chén nhỏ không có oán giận phòng bếp, cũng không mắng những kẻ tiêủ nhân bỏ đá xuống giếng kia.
Kỷ Uyển Diễm ăn xong chén cháo nhỏ mới đứng lên. Từ ma ma muốn giúp nàng chải đầu lại bị nàng cự tuyệt. Nàng để mặc mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông rũ xuống, đi đến chiếc ghế bên cửa sổ phía tây.
Ánh nắnh bên ngoài tươi sáng chỉ khí trời là có chút lạnh. Kỷ Uyển Diễm giống như không cảm thấy lạnh lẽo bởi vì nàng hiện tại cần phải bình tĩnh lại.
Nàng là đích nữ của Đại phòng kỷ gia,trên nàng còn một ca ca đứng hàng thứ hai. Đời trước đại khái chính là sau sinh nhật mười tuổi của nàng liền được Lão Thái Quân đưa vào ở trong Linh lung Các. Nàng khi đó không biết được bản thân chẳng qua chỉ là món hàng hoá cao cấp do Lão Thái Quân cố ý bồi dưỡng ra, chính là món trang sức để trưng bày ngoài cửa. Nói dễ nghe chút thì là Tiểu thư khuê các, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một thương phẩm cao cấp mà thôi, tuy nàng không so bản thân với nữ tử thanh lâu nhưng bản chất lại chẳng khác là bao, Đều trang điểm xinh đẹp, đều bị đưa đến cho Đại quan quý nhân làm trò tiêu khiển. Mười năm sau mọi người đều biết, Tuy rằng Kỷ Gia sinh ra được mỹ nhân, nhưng lại chẳng vẹn toàn được tài đức. Mỹ nhân Kỷ Gia nổi danh xưa nay chỉ là thùng rỗng mà thôi.
Chắc cũng chỉ có cô nương Nhị Phòng Hầu Phủ được dạy dỗ so với các tiêu thư khác tốt hơn chút, Còn lại cô nương của Đại Phòng,Tam Phòng, Tứ Phòng nào có điểm gì hơn người
Mà trùng hợp, Kỷ Uyển Diễm lại là kẻ đặc biệt không có chút tài cán nào nhất trong số các cô nương Kỷ Gia. Tục tằng thô lỗ như con buôn, vừa ích kỷ lại ham vật chất, bên ngoài tô ngọc nạm vàng bên trong lại thối rữa.
Phụ thân nàng là đích trưởng tử Kỷ Gia, Đáng tiếng đoản mệnh. Một năm sau khi nàng được sinh ra liền qua đời, để lại Nương nàng một mình nuôi dưỡng nàng và ca ca. Nhưng vào ba năm trước nương cũng đổ bệnh, chính là điên loạn, lúc nào cũng kêu gào muốn giết người, Lão Thái Quân liền đem nương của nàng nhốt ở phía Tây Thiên Viện. Không cho bà ra ngoài cũng không cho người khác tiến vào nơi đó.
Mà Ca Ca Kỷ Hành của nàng cũng bị đưa đến ở lại trong Thư Viện, Trừ phi đến dịp lễ tết, bình thường đều không về nhà.
" - Aiya, sao thời tiết ngày càng lạnh, mấy người Quản sự phòng bên kia đúng là mắt chó nhìn người nâng cao đặt thấp, Than đưa tới viện chúng ta ngày càng kém. Để yên trong rổ cũng có thể chảy ra nước, cũng không biết có phải cố ý hắt nước lên không nữa, Vốn dĩ chất lượng đã không tốt, lại vẩy thêm nước càng thêm khói sặc sụa. Ngày trước phu nhân còn ở đây,tuy rằng khổ sở nhưng những kẻ đó cũng giám khoa tay múa chân. Cô nương đáng thương của ta không biết còn phải trải qua những ngày tháng như vậy bao lâu nữa."
Từ ma ma vừa dọn đống tro tàn, vừa than thở một hồi, trước giờ mỗi khi bà oán giận như vậy, Tứ cô nương đều sẽ ở bên cạnh phụ hoạ hai câu, hai người cùng nhau mắng đám cẩu nô tài Quản sự phòng, coi như là cùng nhau phát tiết, nhưng hôm nay bà nói nhiều lời như vậy, cô nương đều không đáp lại một câu nào, chỉ đem hai chân co lại trên ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh vật tiêu điều, chỉ lộ ra gò má không nói một lời oán trách, giống như tiên tử trên trời, tinh linh tuyết hạ phàm, nhìn thế nào cũng đều xinh đẹp.
Dung mạo Tứ cô nương hoàn toàn được thừa kế từ Đại phu nhân, nhưng như vậy thì sao? Đại phu nhân xinh đẹp như vậy nhưng giờ lại bị người ta nhốt ở trong Tây Thiên Viện cũng không rõ tình trạng ra sao. Từ ma ma lại thở dài trong lòng, đem tay xoa vào áo khoác ngoài, đi vào trong phòng, từ trên giường lấy kiện áo khoác bông đã bạc màu khoác lên người Kỷ Uyển Diễm, quan tâm nhắc nàng:
" - Cô nương xem một lát rồi về giường thôi, trong phòng quá lạnh lẽo, bệnh của người vừa mới tốt lên một chút."
Kỷ Uyển Diễm nhẹ gật đầu, bộ dáng nhìn thấy mà thương làm Từ ma ma đâu lòng một trận, lại thở dài nói:
" - Aiya, cô nương bỏ bao tài trí công sức, trắc trở học để học khúc cẩm phổ kia, vốn dĩ Lão thái quân nghe xong rất tán thưởng, muốn đem người lưu lại bên cạnh mấy ngày, Nếu việc thành,tất cả người trong phủ làm gì có kẻ nào dám khi dễ cô nương. Nhưng người đột nhiên lại bệnh một trận, sợ là không thể theo bên người Lão Thái Quân được. Hạ nhân trong phủ đều thấy rõ nên lại càng thêm chậm trễ, Người nhìn xem làm gì có cô nương tiểu thư phủ nào chịu đãi ngộ giống như người? Ngày sau cũng không biết phải trải qua như thế nào cho tốt đây."
Sau khi luyên thuyên một hồi, đợi một lúc cũng chỉ thấy trầm mặc như cũ, ngay lúc Từ ma ma cho rằng tâm tình Tứ cô nương không tốt, nên bà cũng không nhiều lời khiến nàng thêm ngột ngạt nữa, xoay người bước hai bước thì chợt nghe Kỷ Uyển Diễm mở miệng:
" - Ma ma không cần lo lắng. Ngày sau sẽ tốt thôi."
Nếu nàng thực sự đã trở lại, Như vậy thì sau thời điểm bệnh nặng này, Lưu tam Lang - Lưu lão tiên sinh ở Uyển Bình nổi danh là kẻ si mê âm luật sẽ tự mình tới cửa. Khúc nhạc ngày đó nàng tấu trong tiệc mừng thọ Lão Thái Quân chính là do Lưu Lão tiên sinh năm đó viết cho mẫu thân Lâm Thị của nàng. Lâm Thị cũng coi như là đệ tử nhập môn của ông. Chỉ tiếc sau khi Lâm Thị điên rồi, khúc nhạc kia không còn ai đàn lại nữa. Đêm đó Lưu Lão tiên sinh cũng tham gia tiệc mừng thọ của Lão Thái Quân, nghe nàng gẩy lên khúc nhạc xưa, đột nhiên gợi lại chút hồi ức khi xưa. Hiện tại, tiệc mừng thọ đã qua hơn nửa tháng, nếu không sai thì hẳn là mấy ngày này, Lưu Lão tiên sinh sẽ tới cửa bái phỏng. Chính là bắt đầu từ lúc đó, Lão Thái Quân liền chú ý tới nàng.
Tuy nhiên những việc này Từ ma ma đều ko biết, bà còn lo lắng nếu ngày tháng sau này vẫn phải ở lại nơi đây thì phải làm sao.
Nhưng với người nắm rõ chuyện tương lai như Kỷ Uyển Diễm lại thật lòng cảm thấy, So với Kim Mã Ngọc Đường, Phú quý xa hoa lãng phí,... thì nàng càng nguyện ý ở lại nơi chỉ có mái ngói che đầu, sân viện đơn sơ tiêu điều, bình an mà sống. Nàng đã sớm chán ghét Thanh Sắc Khuyển Mã, hàng đêm sênh ca, cuộc sống giao du nịnh nọt hoa mỹ vô dụng. Chỉ tiếc đời trước nàng cuỡi trên lưng hổ khó lòng leo xuống, không thể tránh khỏi vì cuộc sống đưa đẩy mà bước lên phía trước, bở vì nếu nàng không đi tiếp thì chờ đợi nàng chính là kết cục vạn kiếp bất phục. Trong lòng nàng luôn ý niệm không thể chịu thua, luôn muốn dùng mỹ mạo bản thân để cược một ván, nhưng nên cuối cùng thứ nàng nhận được lại là gì đây?
Từ ma ma lại không tin nhưng lời kia, nhưng không muốn nhiều lời làm cô nương nhà mình thương tâm. m thầm thở dài rồi sau đó mới dời đề tài:
" - A đúng rồi, Tối qua hơi muộn một chút, Châu Nhi bên cạnh Đại cô nương có tới đây, Đưa tới tặng cô nương chút Than ngân ti cùng vải bông và sợi bông. Châu Nhi nói mấy hôm trước Đại cô nương kêu nàng đi lĩnh than đốt, thấy trên sổ sách Hồi Sự phòng ghi than đưa tới Nguyệt Dao Uyển chúng ta đều là than vụn. Châu Nhi trở về nói lại với Đại cô nương. Đại cô nương nổi giận khi đó mới biết được cô nương mấy năm nay sống không dễ dàng. Hôm nay liền phái người đưa tới mấy thứ này. Tuy rằng không nhiêù lắm, cũng chỉ đủ dùng được mấy ngày, nhưng tốt xấu gì cũng là tình cảm, suy cho cùng vẫn là nhớ tình tỷ muội, Đại cô nương cũng thật tốt. "
Đại cô nương Kỷ Uyển Xuân từ nhỏ đã bát diện linh lung, nàng là trưởng nữ tam phòng,nhưng lại là thứ nữ, cũng coi như là thứ trưởng nữ Kỷ Gia, lớn lên bên người Tam phu nhân, Học theo tính tình Tam Phu Nhân * trường tụ thiện vũ không lệch chút nào. Ngày trước Kỷ Uyển Diễm thích nhất chính là vị thứ trưởng tỷ này, cảm thấy nàng ta là người tốt, đối với bản thân nàng cũng cực kỳ tốt, Dù cho về sau nàng ta có làm ra chút sự tình khó coi nhưng Kỷ Uyển Diễm cũng không thât sự hận nàng ta. Nghĩ lại có lẽ chính là từ lúc này đã sinh ra hào cảm với nàng ta.
*Trường tụ thiện vũ: chỉ người giỏi xã giao biết dùng thủ đoạn.
Khi xưa, Kỷ Uyển Diễm cũng chỉ là một hài tử không thể nhìn ra được, Tiếc là hiện giờ đã thay đổi, sống nhiều hơn mấy chục năm tích lũy, tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý trong đó.
Lưu lão tiên sinh muốn tới cửa tìm nàng, tất nhiên là phải gửi bái thiếp từ mấy ngày trước, nghĩ chút thì hiện giờ bái thiếp có lẽ đang nằm trong phủ rồi. Kỷ Uyển Xuân theo Tam Phu Nhân hầu hạ bên người Lão Thái Quân, dĩ nhiên so với người khác sẽ biết tình huống sớm hơn chút. Biết ý tứ của Lão Thái Quân, mang đồ tới cho nàng không phải là có lòng tốt mà là nghĩ trước tiên phải tạo quan hệ với nàng.
Haha, những thứ quanh co lòng vòng này, trước đây này vốn không để ý một lòng cảm thấy Tỷ muội trong nhà dù không thích nàng nổi bật hơn người nhưng ít nhất thời điểm chung sống đều hòa hợp yên ấm. Dù có không thích nàng, nhưng ít nhất cũng không hận nàng.
Nhưng...
Sau khi Lưu Lão tiên sinh tới cửa, Lão Thái Quân hẳn là sẽ phái người tới đón nàng, bởi vì không thể không nói, bề ngoài của nàng quả thật nổi bật nhất trong đám cô nương Kỷ gia, hơn nữa lại không có cha mẹ bảo hộ, khống chế lại càng dễ dàng hơn chút.
Dùng đôi tay lạnh lẽo tự xoa lên khuôn mặt của mình. Kỷ Uyển Diễm cười tự giễu, dung mạo xuất chúng, nhưng đầu óc lại không dùng được, bị người ta âm thầm đâm chọc lại còn đem những lời nói dối trá đó coi là sự quan tâm thiện ý. Nàng đã từng bảo bọc các cô nương Kỷ gia như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chính các nàng tự tay đem nàng đẩy vào địa ngục. Tình cảm tỷ muội cẩn thận giữ gìn đến cuối cùng lại chẳng dày bằng trang giấy.
Sở dĩ việc nàng gả ba lần cũng không khỏi có liên quan đến các tỷ muội này. Lúc đó Kỷ Uyển Diễm mới chân chính cảm giác được tường đổ do người đẩy là cái cảm giác gì. Người bên cạnh không thể quá tin dùng, tất cả hết thảy đều là giả dối. Không có kẻ nào nói lời thật lòng, các nàng cô lập nàng,bài xích nàng, khiến cho nàng không nắm được tin tức, chờ đến khi bị phu quân thứ hai bỏ đi mới hiểu được điều này thì đã muộn, nàng bị đưa tới chỗ người chồng thứ ba. Mà cũng chính tại đây đã hoàn toàn chặt đứt tất cả của nàng.
Đêm thành thân đó, nàng bị phu nhân chính thất đè xuống đất dùng dao rạch lên mặt hủy dung....
Thở ra một hơi mang theo sương trắng, Kỷ Uyển Diễm thấy chút hơi ấm trong không khí cũng không còn, cưối cùng cũng đặt chân xuống đất trở vào trong phòng.
Hiện giờ nàng đã trở lại. Một số việc cũng nên cần thay đổi.
______________
Lười muốn xỉu
Nàng thực sự đã quay trở lại rồi.
Nữ hài trong gương, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay tinh xảo không nói nên lời, đôi mắt lớn như hắc diệu thạch sáng ngời, đôi mắt nàng trời sinh giống như đen hơn sáng hơn người thường, đôi mắt này từng có người làm thơ tán dương qua, nói cái gì mà
Tình Ý sâu trong ánh mắt
hải đường cũng cúi mình
Mũi nhỏ cao thẳng yêu kiều
Đôi môi anh đào đỏ mọng
Khuân dung điểm phấn càng khó nén chút phong tình.
* Thơ ca toi không giỏi, mạn phép chém bừa.
Chút kinh diễm thoảng qua,nàng tỉnh lại lần nữa nhìn gương mặt xuất hiện trong gương tựa như Thanh thủy xuất phù dung, khuôn mặt đơn thuần non nớt không chút phấn son.
Tựa như khuôn mặt phảng phất trong trí nhớ của Kỷ Uyển Diễm chỉ là giấc mộng Nam Kha, chỉ là một thoáng thất thần khi nàng ngồi trước gương mà thôi.
Từ ma ma bưng mâm tiến vào, bên trên đặt một chén cháo thanh đạm cùng một đĩa nhỏ thái sợi màu màu tương không biết là thứ gì.
"- Aiya, Phòng bếp càng ngày càng quá phận. Đến chút thức ăn cũng bắt đầu bớt xén. Cô nương còn đang bệnh, bọn họ còn dám lơ là như thế này."
Từ ma ma nói vài lời oán trách cũng không làm Kỷ Uyển Diễm ảnh hưởng chút nào, nành đem ánh mắt chuyển qua chén cháo không còn chút hơi ấm, duỗi tay bưng chén lên, lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tựa như ngọc Dương Chi mềm mại linh động.Kỷ Uyển Diễm lại chẳng chú ý tới điều này. Toàn lực chú ý đều đặt vào chén cháo trên tay.
Đã nhiều ngày qua đều là Từ Ma ma đút nàng ăn từng muỗng từng muỗng, chút đồ ăn nguội lạnh cũng không làm nàng dừng lại chốc lát, từng ngụm từng ngụm đem cháo trong bát ăn hết vào bụng. Từ ma ma có chút bất ngờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình hôm nay có chút khác lạ. Yên tĩnh cầm chén nhỏ không có oán giận phòng bếp, cũng không mắng những kẻ tiêủ nhân bỏ đá xuống giếng kia.
Kỷ Uyển Diễm ăn xong chén cháo nhỏ mới đứng lên. Từ ma ma muốn giúp nàng chải đầu lại bị nàng cự tuyệt. Nàng để mặc mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông rũ xuống, đi đến chiếc ghế bên cửa sổ phía tây.
Ánh nắnh bên ngoài tươi sáng chỉ khí trời là có chút lạnh. Kỷ Uyển Diễm giống như không cảm thấy lạnh lẽo bởi vì nàng hiện tại cần phải bình tĩnh lại.
Nàng là đích nữ của Đại phòng kỷ gia,trên nàng còn một ca ca đứng hàng thứ hai. Đời trước đại khái chính là sau sinh nhật mười tuổi của nàng liền được Lão Thái Quân đưa vào ở trong Linh lung Các. Nàng khi đó không biết được bản thân chẳng qua chỉ là món hàng hoá cao cấp do Lão Thái Quân cố ý bồi dưỡng ra, chính là món trang sức để trưng bày ngoài cửa. Nói dễ nghe chút thì là Tiểu thư khuê các, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một thương phẩm cao cấp mà thôi, tuy nàng không so bản thân với nữ tử thanh lâu nhưng bản chất lại chẳng khác là bao, Đều trang điểm xinh đẹp, đều bị đưa đến cho Đại quan quý nhân làm trò tiêu khiển. Mười năm sau mọi người đều biết, Tuy rằng Kỷ Gia sinh ra được mỹ nhân, nhưng lại chẳng vẹn toàn được tài đức. Mỹ nhân Kỷ Gia nổi danh xưa nay chỉ là thùng rỗng mà thôi.
Chắc cũng chỉ có cô nương Nhị Phòng Hầu Phủ được dạy dỗ so với các tiêu thư khác tốt hơn chút, Còn lại cô nương của Đại Phòng,Tam Phòng, Tứ Phòng nào có điểm gì hơn người
Mà trùng hợp, Kỷ Uyển Diễm lại là kẻ đặc biệt không có chút tài cán nào nhất trong số các cô nương Kỷ Gia. Tục tằng thô lỗ như con buôn, vừa ích kỷ lại ham vật chất, bên ngoài tô ngọc nạm vàng bên trong lại thối rữa.
Phụ thân nàng là đích trưởng tử Kỷ Gia, Đáng tiếng đoản mệnh. Một năm sau khi nàng được sinh ra liền qua đời, để lại Nương nàng một mình nuôi dưỡng nàng và ca ca. Nhưng vào ba năm trước nương cũng đổ bệnh, chính là điên loạn, lúc nào cũng kêu gào muốn giết người, Lão Thái Quân liền đem nương của nàng nhốt ở phía Tây Thiên Viện. Không cho bà ra ngoài cũng không cho người khác tiến vào nơi đó.
Mà Ca Ca Kỷ Hành của nàng cũng bị đưa đến ở lại trong Thư Viện, Trừ phi đến dịp lễ tết, bình thường đều không về nhà.
" - Aiya, sao thời tiết ngày càng lạnh, mấy người Quản sự phòng bên kia đúng là mắt chó nhìn người nâng cao đặt thấp, Than đưa tới viện chúng ta ngày càng kém. Để yên trong rổ cũng có thể chảy ra nước, cũng không biết có phải cố ý hắt nước lên không nữa, Vốn dĩ chất lượng đã không tốt, lại vẩy thêm nước càng thêm khói sặc sụa. Ngày trước phu nhân còn ở đây,tuy rằng khổ sở nhưng những kẻ đó cũng giám khoa tay múa chân. Cô nương đáng thương của ta không biết còn phải trải qua những ngày tháng như vậy bao lâu nữa."
Từ ma ma vừa dọn đống tro tàn, vừa than thở một hồi, trước giờ mỗi khi bà oán giận như vậy, Tứ cô nương đều sẽ ở bên cạnh phụ hoạ hai câu, hai người cùng nhau mắng đám cẩu nô tài Quản sự phòng, coi như là cùng nhau phát tiết, nhưng hôm nay bà nói nhiều lời như vậy, cô nương đều không đáp lại một câu nào, chỉ đem hai chân co lại trên ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh vật tiêu điều, chỉ lộ ra gò má không nói một lời oán trách, giống như tiên tử trên trời, tinh linh tuyết hạ phàm, nhìn thế nào cũng đều xinh đẹp.
Dung mạo Tứ cô nương hoàn toàn được thừa kế từ Đại phu nhân, nhưng như vậy thì sao? Đại phu nhân xinh đẹp như vậy nhưng giờ lại bị người ta nhốt ở trong Tây Thiên Viện cũng không rõ tình trạng ra sao. Từ ma ma lại thở dài trong lòng, đem tay xoa vào áo khoác ngoài, đi vào trong phòng, từ trên giường lấy kiện áo khoác bông đã bạc màu khoác lên người Kỷ Uyển Diễm, quan tâm nhắc nàng:
" - Cô nương xem một lát rồi về giường thôi, trong phòng quá lạnh lẽo, bệnh của người vừa mới tốt lên một chút."
Kỷ Uyển Diễm nhẹ gật đầu, bộ dáng nhìn thấy mà thương làm Từ ma ma đâu lòng một trận, lại thở dài nói:
" - Aiya, cô nương bỏ bao tài trí công sức, trắc trở học để học khúc cẩm phổ kia, vốn dĩ Lão thái quân nghe xong rất tán thưởng, muốn đem người lưu lại bên cạnh mấy ngày, Nếu việc thành,tất cả người trong phủ làm gì có kẻ nào dám khi dễ cô nương. Nhưng người đột nhiên lại bệnh một trận, sợ là không thể theo bên người Lão Thái Quân được. Hạ nhân trong phủ đều thấy rõ nên lại càng thêm chậm trễ, Người nhìn xem làm gì có cô nương tiểu thư phủ nào chịu đãi ngộ giống như người? Ngày sau cũng không biết phải trải qua như thế nào cho tốt đây."
Sau khi luyên thuyên một hồi, đợi một lúc cũng chỉ thấy trầm mặc như cũ, ngay lúc Từ ma ma cho rằng tâm tình Tứ cô nương không tốt, nên bà cũng không nhiều lời khiến nàng thêm ngột ngạt nữa, xoay người bước hai bước thì chợt nghe Kỷ Uyển Diễm mở miệng:
" - Ma ma không cần lo lắng. Ngày sau sẽ tốt thôi."
Nếu nàng thực sự đã trở lại, Như vậy thì sau thời điểm bệnh nặng này, Lưu tam Lang - Lưu lão tiên sinh ở Uyển Bình nổi danh là kẻ si mê âm luật sẽ tự mình tới cửa. Khúc nhạc ngày đó nàng tấu trong tiệc mừng thọ Lão Thái Quân chính là do Lưu Lão tiên sinh năm đó viết cho mẫu thân Lâm Thị của nàng. Lâm Thị cũng coi như là đệ tử nhập môn của ông. Chỉ tiếc sau khi Lâm Thị điên rồi, khúc nhạc kia không còn ai đàn lại nữa. Đêm đó Lưu Lão tiên sinh cũng tham gia tiệc mừng thọ của Lão Thái Quân, nghe nàng gẩy lên khúc nhạc xưa, đột nhiên gợi lại chút hồi ức khi xưa. Hiện tại, tiệc mừng thọ đã qua hơn nửa tháng, nếu không sai thì hẳn là mấy ngày này, Lưu Lão tiên sinh sẽ tới cửa bái phỏng. Chính là bắt đầu từ lúc đó, Lão Thái Quân liền chú ý tới nàng.
Tuy nhiên những việc này Từ ma ma đều ko biết, bà còn lo lắng nếu ngày tháng sau này vẫn phải ở lại nơi đây thì phải làm sao.
Nhưng với người nắm rõ chuyện tương lai như Kỷ Uyển Diễm lại thật lòng cảm thấy, So với Kim Mã Ngọc Đường, Phú quý xa hoa lãng phí,... thì nàng càng nguyện ý ở lại nơi chỉ có mái ngói che đầu, sân viện đơn sơ tiêu điều, bình an mà sống. Nàng đã sớm chán ghét Thanh Sắc Khuyển Mã, hàng đêm sênh ca, cuộc sống giao du nịnh nọt hoa mỹ vô dụng. Chỉ tiếc đời trước nàng cuỡi trên lưng hổ khó lòng leo xuống, không thể tránh khỏi vì cuộc sống đưa đẩy mà bước lên phía trước, bở vì nếu nàng không đi tiếp thì chờ đợi nàng chính là kết cục vạn kiếp bất phục. Trong lòng nàng luôn ý niệm không thể chịu thua, luôn muốn dùng mỹ mạo bản thân để cược một ván, nhưng nên cuối cùng thứ nàng nhận được lại là gì đây?
Từ ma ma lại không tin nhưng lời kia, nhưng không muốn nhiều lời làm cô nương nhà mình thương tâm. m thầm thở dài rồi sau đó mới dời đề tài:
" - A đúng rồi, Tối qua hơi muộn một chút, Châu Nhi bên cạnh Đại cô nương có tới đây, Đưa tới tặng cô nương chút Than ngân ti cùng vải bông và sợi bông. Châu Nhi nói mấy hôm trước Đại cô nương kêu nàng đi lĩnh than đốt, thấy trên sổ sách Hồi Sự phòng ghi than đưa tới Nguyệt Dao Uyển chúng ta đều là than vụn. Châu Nhi trở về nói lại với Đại cô nương. Đại cô nương nổi giận khi đó mới biết được cô nương mấy năm nay sống không dễ dàng. Hôm nay liền phái người đưa tới mấy thứ này. Tuy rằng không nhiêù lắm, cũng chỉ đủ dùng được mấy ngày, nhưng tốt xấu gì cũng là tình cảm, suy cho cùng vẫn là nhớ tình tỷ muội, Đại cô nương cũng thật tốt. "
Đại cô nương Kỷ Uyển Xuân từ nhỏ đã bát diện linh lung, nàng là trưởng nữ tam phòng,nhưng lại là thứ nữ, cũng coi như là thứ trưởng nữ Kỷ Gia, lớn lên bên người Tam phu nhân, Học theo tính tình Tam Phu Nhân * trường tụ thiện vũ không lệch chút nào. Ngày trước Kỷ Uyển Diễm thích nhất chính là vị thứ trưởng tỷ này, cảm thấy nàng ta là người tốt, đối với bản thân nàng cũng cực kỳ tốt, Dù cho về sau nàng ta có làm ra chút sự tình khó coi nhưng Kỷ Uyển Diễm cũng không thât sự hận nàng ta. Nghĩ lại có lẽ chính là từ lúc này đã sinh ra hào cảm với nàng ta.
*Trường tụ thiện vũ: chỉ người giỏi xã giao biết dùng thủ đoạn.
Khi xưa, Kỷ Uyển Diễm cũng chỉ là một hài tử không thể nhìn ra được, Tiếc là hiện giờ đã thay đổi, sống nhiều hơn mấy chục năm tích lũy, tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý trong đó.
Lưu lão tiên sinh muốn tới cửa tìm nàng, tất nhiên là phải gửi bái thiếp từ mấy ngày trước, nghĩ chút thì hiện giờ bái thiếp có lẽ đang nằm trong phủ rồi. Kỷ Uyển Xuân theo Tam Phu Nhân hầu hạ bên người Lão Thái Quân, dĩ nhiên so với người khác sẽ biết tình huống sớm hơn chút. Biết ý tứ của Lão Thái Quân, mang đồ tới cho nàng không phải là có lòng tốt mà là nghĩ trước tiên phải tạo quan hệ với nàng.
Haha, những thứ quanh co lòng vòng này, trước đây này vốn không để ý một lòng cảm thấy Tỷ muội trong nhà dù không thích nàng nổi bật hơn người nhưng ít nhất thời điểm chung sống đều hòa hợp yên ấm. Dù có không thích nàng, nhưng ít nhất cũng không hận nàng.
Nhưng...
Sau khi Lưu Lão tiên sinh tới cửa, Lão Thái Quân hẳn là sẽ phái người tới đón nàng, bởi vì không thể không nói, bề ngoài của nàng quả thật nổi bật nhất trong đám cô nương Kỷ gia, hơn nữa lại không có cha mẹ bảo hộ, khống chế lại càng dễ dàng hơn chút.
Dùng đôi tay lạnh lẽo tự xoa lên khuôn mặt của mình. Kỷ Uyển Diễm cười tự giễu, dung mạo xuất chúng, nhưng đầu óc lại không dùng được, bị người ta âm thầm đâm chọc lại còn đem những lời nói dối trá đó coi là sự quan tâm thiện ý. Nàng đã từng bảo bọc các cô nương Kỷ gia như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chính các nàng tự tay đem nàng đẩy vào địa ngục. Tình cảm tỷ muội cẩn thận giữ gìn đến cuối cùng lại chẳng dày bằng trang giấy.
Sở dĩ việc nàng gả ba lần cũng không khỏi có liên quan đến các tỷ muội này. Lúc đó Kỷ Uyển Diễm mới chân chính cảm giác được tường đổ do người đẩy là cái cảm giác gì. Người bên cạnh không thể quá tin dùng, tất cả hết thảy đều là giả dối. Không có kẻ nào nói lời thật lòng, các nàng cô lập nàng,bài xích nàng, khiến cho nàng không nắm được tin tức, chờ đến khi bị phu quân thứ hai bỏ đi mới hiểu được điều này thì đã muộn, nàng bị đưa tới chỗ người chồng thứ ba. Mà cũng chính tại đây đã hoàn toàn chặt đứt tất cả của nàng.
Đêm thành thân đó, nàng bị phu nhân chính thất đè xuống đất dùng dao rạch lên mặt hủy dung....
Thở ra một hơi mang theo sương trắng, Kỷ Uyển Diễm thấy chút hơi ấm trong không khí cũng không còn, cưối cùng cũng đặt chân xuống đất trở vào trong phòng.
Hiện giờ nàng đã trở lại. Một số việc cũng nên cần thay đổi.
______________
Lười muốn xỉu