Chương 15
15.
Mẹ cô dâu rất thích thiết kế của Cố Khinh Thiển, ở ngay trước mặt nhà họ Dư đặt may quần áo với cô.
Cố Khinh Thiển đưa danh thiếp cho bà ấy, nói là để trợ lý liên lạc lại, sau đó trò chuyện thêm vài câu mới kiếm chỗ ngồi xuống.
Tống Quân Nham cởi áo khoác ngoài ra, choàng lên lưng ghế, tiếp đó cởi cúc áo sơ mi đen đầu tiên, yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống, anh ngó sang người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt một lời khó nói hết.
Cố Khinh Thiển đặt ví cầm tay ra sau lưng, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của anh, cô cảm thấy buồn cười, “Sao vậy?”
“Hôm nay thấy cô khá bất thường.” Tống Quân Nham rất chắc chắn.
Cố Khinh Thiển hiểu ý anh, ăn ngay nói thật: “Nếu không giả vờ là bạn trai bạn gái, viện trưởng chắc chắn sẽ gọi tôi về chỗ ngồi nhà họ Dư.”
Dầu gì cô với anh cũng ‘nương tựa nhau mà sống’ được một thời gian, trong thâm tâm đã sớm xem anh như một người bạn, huống hồ anh còn là người phụ trách vụ án của cô, cảm giác an toàn đã hình thành thì việc thổ lộ tâm sự đương nhiên cũng ngày một nhiều hơn.
Chỉ vỏn vẹn một câu mà anh đã hiểu: “Ghét nhà họ Dư à?”
Cố Khinh Thiển đáp: “Nên nói là không hợp nhau mới đúng.”
Tống Quân Nham sáng tỏ trong lòng.
Nhà họ Dư tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, từ câu nói ‘Phong cách của cô vẫn khiến người ta khó diễn tả thành lời như ngày nào’ của Dư Văn Xuyến cũng có thể biết được cô và nhà họ Dư có bao nhiêu bất đồng…
Nhưng anh cứ cảm thấy những tranh chấp bất hòa của cô và nhà họ Dư e rằng không đơn giản như vậy.
Là bởi vì nguyên nhân gì mới ghét bỏ một gia đình đã nuôi nấng mình trưởng thành?
“Nói mới nhớ, tôi cứ tưởng anh đã là đại đội trưởng rồi đấy.” Cố Khinh Thiển thoa nước rửa tay khô, tiện thể đổ cho anh một ít.
“Đám người Hách Tân lười gọi thêm một chữ ‘phó’, cứ thế gọi thành quen, tháng sau đại đội trưởng cũ về hưu tôi mới chính thức nhậm chức.”
Tống Quân Nham lau sạch nước rửa tay khô, rót trà nóng vào cốc.
Cô vội vàng bảo anh dừng lại, lấy khăn giấy lau qua chén đĩa rồi mới kêu anh rót trà.
Anh thoáng sửng sốt, tiện tay rót cho cô một cốc.
Người phụ nữ bên cạnh nói chuyện nhỏ nhẹ, người đàn ông thỉnh thoảng nghiêng đầu ghé tai lại gần, trong mắt người ngoài không khác gì một đôi tình nhân mặn nồng.
“Thiển Thiển?”
Chú rể trong bộ vest chỉnh tề trông thấy hai người thì bước lại chào hỏi, “Quả nhiên là em, lâu quá không gặp, dạo này đẹp lên hẳn luôn đấy.”
“Anh Dư.” Cố Khinh Thiển nhàn nhạt gật đầu.
Tống Quân Nham không nói chuyện, mơ hồ cảm thấy biểu cảm của người phụ nữ bên cạnh không còn thoải mái như lúc nãy.
“Vị này là…” Ánh mắt của chú rể rơi vào người anh, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Anh ấy là con trai của dì Giang…Viện trưởng nói lúc trước bọn anh có từng chơi với nhau.” Cố Khinh Thiển trả lời xong, quay sang giới thiệu với người đàn ông bên cạnh, “A Nham, đây là ‘chú rể’ của hôm nay, con trai của viện trưởng Hoàng.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên chân anh, động tác vô cùng tự nhiên.
Tống Quân Nham nhướng mày, không chọc thủng chút tâm tư của cô.
“Con trai của dì Giang Linh? Hình như có chút ấn tượng…”
Chú rể khẽ nheo mắt, vươn tay, “Chào anh, tôi là Dư Văn Lạc, giáo viên của trường trung học trực thuộc đại học A.”
Tống Quân Nham rất hợp tác, “Tôi là Tống Quân Nham, công tác tại đội điều tra của cục cảnh sát thành phố.”
Dư Văn Lạc kinh ngạc, ánh mắt hơi lóe lên, qua một lúc lâu mới cười hỏi: “Sao dì không tới?”
“Mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, kêu tôi nghỉ phép đi với Thiển Thiển.”
Tống Quân Nham nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói xong còn liếc mắt nhìn nhau một cái, hệt như một cặp đôi tình nồng ý đậm, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Con ngươi của Dư Văn Lạc hơi tối xuống, đang lúc định nói gì đó thì có người tới gọi anh ta, hình như là hậu trường xảy ra vấn đề gì đó, muốn anh ta đến xác nhận.
Anh ta hết cách, đành cười nói: “Hôm nay có rất nhiều món ăn Thiển Thiển thích, nhớ thưởng thức đấy nhé. Anh đi trước đây, lát nói chuyện sau.” Nói xong chào tạm biệt trước.
Đợi người đi rồi, Cố Khinh Thiển mới thở hắt ra một hơi, giọng nói của người đàn ông bên cạnh đột nhiên vang lên.
“Ánh mắt người đó nhìn cô có chút kỳ lạ.” Tống Quân Nham quan sát biểu cảm của cô, như thể muốn nhìn ra chút manh mối nào đó.
“Ánh mắt của anh mới kỳ lạ đấy…” Cô bĩu môi lè lưỡi.
Anh không hề lay chuyển, vẻ mặt nghiêm nghị, “Thiển Thiển, cứ nói thật đi.”
Cố Khinh Thiển khẽ mím môi, tính tình cô cứng đầu, đã không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không mở miệng, nhưng người đàn ông bỗng trở nên nghiêm nghị thật sự không phải đáng sợ bình thường.
Hai người nhất thời rơi vào thế giằng co, nhưng cô vẫn thua trước uy nghiêm của anh, mềm giọng nói, “Ở đây không thích hợp, quay về sẽ nói cho anh nghe…”
Xung quanh người càng lúc càng đông, Tống Quân Nham biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, càng không muốn cưỡng ép cô, anh vỗ khẽ tay cô, sắp xếp lại bộ đồ ăn.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, ánh đèn ở hội trường tối xuống, người dẫn chương trình giới thiệu câu chuyện từ nhỏ đến khi trưởng thành của chú rể và cô dâu, sau đó là quá trình quen biết yêu nhau của họ.
Mấy người trên bàn ăn cô đều không quen biết, lại càng không hứng thú với phía trước mặt, lực chú ý dều dồn hết vào đồ ăn.
Nhân viên phục vụ bưng lên món ‘Cua biển hoa tươi cay’, hai mắt Cố Khinh Thiển chợt rực sáng, vươn tay gắp một con bỏ vào bát của mình.
Tống Quân Nham cũng động đũa gắp một con, nhưng lại bỏ vào cái đĩa của cô.
Cô ngơ ngác nhìn sang.
Anh không có ý định giải thích, chỉ múc một bát ‘Súp gà hầm với nhân sâm’ đặt trước mặt cô, “Làm ấm bụng trước đã rồi hẵng ăn thứ khác.”
Cố Khinh Thiển lúc này mới nhận ra người đàn ông đang quan tâm đến căn bệnh đau dạ dày của mình, hai má hơi nóng lên.
Cô nghe lời làm ấm dạ dày trước, sau đó tóm lấy con cua hoa, những ngón tay mảnh dẻ nhuốm đầy màu đỏ của ớt.
Như người phụ nữ khác có lẽ sẽ cảm thấy hành động này kém duyên và muốn người đàn ông giúp đỡ, nhưng động tác của Cố Khinh Thiển khá tao nhã, nhanh chóng bóc mai cua rồi cạo thịt cua.
Tống Quân Nham nhướng mày, anh biết người phụ nữ này rất thích ăn cay, nhưng không ngờ cô còn thạo ăn những động vật có vỏ.
Thấy cô vui vẻ bóc vỏ, anh cũng không chen tay vào nữa, gắp một miếng sườn cừu mật ong bỏ vào bát của mình…
Mẹ cô dâu rất thích thiết kế của Cố Khinh Thiển, ở ngay trước mặt nhà họ Dư đặt may quần áo với cô.
Cố Khinh Thiển đưa danh thiếp cho bà ấy, nói là để trợ lý liên lạc lại, sau đó trò chuyện thêm vài câu mới kiếm chỗ ngồi xuống.
Tống Quân Nham cởi áo khoác ngoài ra, choàng lên lưng ghế, tiếp đó cởi cúc áo sơ mi đen đầu tiên, yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống, anh ngó sang người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt một lời khó nói hết.
Cố Khinh Thiển đặt ví cầm tay ra sau lưng, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của anh, cô cảm thấy buồn cười, “Sao vậy?”
“Hôm nay thấy cô khá bất thường.” Tống Quân Nham rất chắc chắn.
Cố Khinh Thiển hiểu ý anh, ăn ngay nói thật: “Nếu không giả vờ là bạn trai bạn gái, viện trưởng chắc chắn sẽ gọi tôi về chỗ ngồi nhà họ Dư.”
Dầu gì cô với anh cũng ‘nương tựa nhau mà sống’ được một thời gian, trong thâm tâm đã sớm xem anh như một người bạn, huống hồ anh còn là người phụ trách vụ án của cô, cảm giác an toàn đã hình thành thì việc thổ lộ tâm sự đương nhiên cũng ngày một nhiều hơn.
Chỉ vỏn vẹn một câu mà anh đã hiểu: “Ghét nhà họ Dư à?”
Cố Khinh Thiển đáp: “Nên nói là không hợp nhau mới đúng.”
Tống Quân Nham sáng tỏ trong lòng.
Nhà họ Dư tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, từ câu nói ‘Phong cách của cô vẫn khiến người ta khó diễn tả thành lời như ngày nào’ của Dư Văn Xuyến cũng có thể biết được cô và nhà họ Dư có bao nhiêu bất đồng…
Nhưng anh cứ cảm thấy những tranh chấp bất hòa của cô và nhà họ Dư e rằng không đơn giản như vậy.
Là bởi vì nguyên nhân gì mới ghét bỏ một gia đình đã nuôi nấng mình trưởng thành?
“Nói mới nhớ, tôi cứ tưởng anh đã là đại đội trưởng rồi đấy.” Cố Khinh Thiển thoa nước rửa tay khô, tiện thể đổ cho anh một ít.
“Đám người Hách Tân lười gọi thêm một chữ ‘phó’, cứ thế gọi thành quen, tháng sau đại đội trưởng cũ về hưu tôi mới chính thức nhậm chức.”
Tống Quân Nham lau sạch nước rửa tay khô, rót trà nóng vào cốc.
Cô vội vàng bảo anh dừng lại, lấy khăn giấy lau qua chén đĩa rồi mới kêu anh rót trà.
Anh thoáng sửng sốt, tiện tay rót cho cô một cốc.
Người phụ nữ bên cạnh nói chuyện nhỏ nhẹ, người đàn ông thỉnh thoảng nghiêng đầu ghé tai lại gần, trong mắt người ngoài không khác gì một đôi tình nhân mặn nồng.
“Thiển Thiển?”
Chú rể trong bộ vest chỉnh tề trông thấy hai người thì bước lại chào hỏi, “Quả nhiên là em, lâu quá không gặp, dạo này đẹp lên hẳn luôn đấy.”
“Anh Dư.” Cố Khinh Thiển nhàn nhạt gật đầu.
Tống Quân Nham không nói chuyện, mơ hồ cảm thấy biểu cảm của người phụ nữ bên cạnh không còn thoải mái như lúc nãy.
“Vị này là…” Ánh mắt của chú rể rơi vào người anh, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Anh ấy là con trai của dì Giang…Viện trưởng nói lúc trước bọn anh có từng chơi với nhau.” Cố Khinh Thiển trả lời xong, quay sang giới thiệu với người đàn ông bên cạnh, “A Nham, đây là ‘chú rể’ của hôm nay, con trai của viện trưởng Hoàng.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên chân anh, động tác vô cùng tự nhiên.
Tống Quân Nham nhướng mày, không chọc thủng chút tâm tư của cô.
“Con trai của dì Giang Linh? Hình như có chút ấn tượng…”
Chú rể khẽ nheo mắt, vươn tay, “Chào anh, tôi là Dư Văn Lạc, giáo viên của trường trung học trực thuộc đại học A.”
Tống Quân Nham rất hợp tác, “Tôi là Tống Quân Nham, công tác tại đội điều tra của cục cảnh sát thành phố.”
Dư Văn Lạc kinh ngạc, ánh mắt hơi lóe lên, qua một lúc lâu mới cười hỏi: “Sao dì không tới?”
“Mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, kêu tôi nghỉ phép đi với Thiển Thiển.”
Tống Quân Nham nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói xong còn liếc mắt nhìn nhau một cái, hệt như một cặp đôi tình nồng ý đậm, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Con ngươi của Dư Văn Lạc hơi tối xuống, đang lúc định nói gì đó thì có người tới gọi anh ta, hình như là hậu trường xảy ra vấn đề gì đó, muốn anh ta đến xác nhận.
Anh ta hết cách, đành cười nói: “Hôm nay có rất nhiều món ăn Thiển Thiển thích, nhớ thưởng thức đấy nhé. Anh đi trước đây, lát nói chuyện sau.” Nói xong chào tạm biệt trước.
Đợi người đi rồi, Cố Khinh Thiển mới thở hắt ra một hơi, giọng nói của người đàn ông bên cạnh đột nhiên vang lên.
“Ánh mắt người đó nhìn cô có chút kỳ lạ.” Tống Quân Nham quan sát biểu cảm của cô, như thể muốn nhìn ra chút manh mối nào đó.
“Ánh mắt của anh mới kỳ lạ đấy…” Cô bĩu môi lè lưỡi.
Anh không hề lay chuyển, vẻ mặt nghiêm nghị, “Thiển Thiển, cứ nói thật đi.”
Cố Khinh Thiển khẽ mím môi, tính tình cô cứng đầu, đã không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không mở miệng, nhưng người đàn ông bỗng trở nên nghiêm nghị thật sự không phải đáng sợ bình thường.
Hai người nhất thời rơi vào thế giằng co, nhưng cô vẫn thua trước uy nghiêm của anh, mềm giọng nói, “Ở đây không thích hợp, quay về sẽ nói cho anh nghe…”
Xung quanh người càng lúc càng đông, Tống Quân Nham biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, càng không muốn cưỡng ép cô, anh vỗ khẽ tay cô, sắp xếp lại bộ đồ ăn.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, ánh đèn ở hội trường tối xuống, người dẫn chương trình giới thiệu câu chuyện từ nhỏ đến khi trưởng thành của chú rể và cô dâu, sau đó là quá trình quen biết yêu nhau của họ.
Mấy người trên bàn ăn cô đều không quen biết, lại càng không hứng thú với phía trước mặt, lực chú ý dều dồn hết vào đồ ăn.
Nhân viên phục vụ bưng lên món ‘Cua biển hoa tươi cay’, hai mắt Cố Khinh Thiển chợt rực sáng, vươn tay gắp một con bỏ vào bát của mình.
Tống Quân Nham cũng động đũa gắp một con, nhưng lại bỏ vào cái đĩa của cô.
Cô ngơ ngác nhìn sang.
Anh không có ý định giải thích, chỉ múc một bát ‘Súp gà hầm với nhân sâm’ đặt trước mặt cô, “Làm ấm bụng trước đã rồi hẵng ăn thứ khác.”
Cố Khinh Thiển lúc này mới nhận ra người đàn ông đang quan tâm đến căn bệnh đau dạ dày của mình, hai má hơi nóng lên.
Cô nghe lời làm ấm dạ dày trước, sau đó tóm lấy con cua hoa, những ngón tay mảnh dẻ nhuốm đầy màu đỏ của ớt.
Như người phụ nữ khác có lẽ sẽ cảm thấy hành động này kém duyên và muốn người đàn ông giúp đỡ, nhưng động tác của Cố Khinh Thiển khá tao nhã, nhanh chóng bóc mai cua rồi cạo thịt cua.
Tống Quân Nham nhướng mày, anh biết người phụ nữ này rất thích ăn cay, nhưng không ngờ cô còn thạo ăn những động vật có vỏ.
Thấy cô vui vẻ bóc vỏ, anh cũng không chen tay vào nữa, gắp một miếng sườn cừu mật ong bỏ vào bát của mình…