Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mỹ Nhân Sao Chổi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mỹ Nhân Sao Chổi
  3. Chương 60: Trùng tộc x Vua #8

Chương 60: Trùng tộc x Vua #8

Edit: Bàn

"Heo heo, đi mua bữa sáng."

Lúc Thanh Trường Dạ tỉnh lại thì thấy thiếu niên đang ngủ cạnh mình. Rõ ràng bọn họ đặt phòng tiêu chuẩn, tối qua hai người ngủ riêng giường, nhưng chẳng biết Số 0 bò lên giường hắn từ lúc nào. Đôi mắt xanh mực hơi mở ra rồi nhanh chóng nhắm lại. Trong mơ hồ, Thanh Trường Dạ nghe thấy thiếu niên càu nhàu một tiếng anh muốn chết à, hắn hơi suy nghĩ rồi đạp thẳng đối phương xuống.

"... Đồ khốn nạn!"

0 hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Đói chết rồi," Thanh niên tóc đen mắt đen hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trắng ngần như ngọc lộ ra sự trong suốt vô cùng đẹp đẽ dưới ánh nắng, hắn liếm môi một cái. Rõ ràng Thanh Trường Dạ không làm hành động gì quá đáng, nhưng toàn thân lại trông cực kỳ gợi cảm: "Tôi muốn ăn."

"Anh... Anh..." 0 dừng cả ngày mà không nói ra được một câu đầy đủ. Thanh Trường Dạ nhìn gò má ửng hồng của thiếu niên, không khỏi nở một nụ cười như có như không. Hắn nghe thấy 0 mắng một câu không biết xấu hổ, Thanh Trường Dạ thuận tay lấy gối đập về phía đối phương: "Heo heo, đi nhanh lên."

"Tôi sẽ giết anh."

"Giết đi," Hắn nằm đổ xuống giường: "Nếu cậu nói lần nào giết lần đó thì tôi đã phải chết mấy trăm lần rồi. Nhớ là cà phê không thêm sữa."

"..."

Tối hôm qua, cuối cùng hắn và Số 0 vẫn không chọn ra được cái tên ưng ý. Thanh Trường Dạ lại rất thích Heo, nhưng lại bị người sau kiên quyết phản đối. Sau khi 0 ra ngoài, Thanh Trường Dạ vào nhà vệ sinh rửa mặt, ánh mắt vô tình rơi vào tấm gương mờ sương. Cũng ngay trong nháy mắt đó, Thanh Trường Dạ cảm nhận được trong phòng đã có thêm hơi thở của một người, bản năng khiến hắn lách mình sang bên cạnh. Người tới đáp xuống vị trí lúc trước của hắn. Hắn chưa từng thấy người này, nhưng quần áo của đối phương lại khiến Thanh Trường Dạ kinh sợ. Đó là quân phục của Liên bang. Cho dù là trên TV, internet, hay báo chí, bên trên là 6 cánh chim trắng dần chồng lên nhau, đại diện cho Liên bang. Thanh Trường Dạ nhấc chân lao về phía đối phương, hắn tóm lấy cổ tay của sĩ quan. Sử dụng dị năng trong tình huống không biết rõ năng lực của đối phương quả thực có phần mạo hiểm, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác. Người sau hình như rất quen với dị năng của hắn, người nọ móc ra một khẩu súng nhỏ, Thanh Trường Dạ đành phải bỏ cuộc rồi lao ra cửa.

"Phát hiện mục tiêu 1," Hắn nghe thấy âm thanh không mang chút cảm xúc gì của sĩ quan: "Mục tiêu 1 và mục tiêu 2 không ở cùng nhau, truy đuổi bắt đầu."

Hắn lấy dao găm từ trong nhẫn không gian ra, chiếc dao găm tê giác tẩm độc cực kỳ có ích vào lúc này. Hai người đứng chặn trước cửa lần lượt bị Thanh Trường Dạ đánh ngã. Chưa kịp suy nghĩ vì sao người sau lưng không bắn súng, hắn nhìn hướng hành lang, bên ngoài có ít nhất có bốn sĩ quan ở ngoài sáng, hắn chậc một tiếng rồi lập tức khoá cửa. Thanh Trường Dạ dùng hai ba bước lướt tới trước mặt sĩ quan cầm máy liên lạc trong tay. Hắn bỗng cười với đối phương, lúc người sau hơi ngơ ngác thì vút qua nhảy về phía sân thượng. Hai tay hắn chống lên rào chắn lan can --

"Mục tiêu vừa nhảy xuống dưới!"

Thanh Trường Dạ vững vàng chạm đất, cho dù là ở khách sạn hay biệt thự mình thuê, hắn đều có thói quen ở nơi thấp. Nhảy ra lúc gặp phải phiền phức có ích hơn bất cứ thứ gì khác. May mắn phía dưới là bãi cỏ, hắn chỉ có cổ tay và mắt cá chân hơi xước da. Thanh Trường Dạ đang chuẩn bị đứng dậy, hai chân đột nhiên mất trọng lượng, hắn suýt nữa ngã quỵ, có gì đó vừa lạnh lẽo vừa rắn chắc tì lên gáy hắn.

Là súng.

"Giơ tay lên, đừng cử động."

Đó là giọng của một người phụ nữ, nhưng lại có chút xa lạ với hắn. Chưa kịp suy nghĩ chủ nhân giọng nói này là ai, quân lính Liên bang đã từ từ đến gần, tạo thành lưới bao vây xung quanh hắn. Vẻ mặt Thanh Trường Dạ hơi thay đổi, hắn nghe thấy người phụ nữ sau lưng ra lệnh.

"Trói hắn lại. Hắn rất biết chạy, thắt nút chết."

Thanh Trường Dạ: "..."

Quý cô không nhìn thấy mặt này thật hung dữ.

Qua khoé mắt, hắn có thể thấy người sau lưng có một mái tóc dài thẳng màu nhạt, sĩ quan gần bọn họ nhất lấy khoá da từ trong nhẫn không gian ra. Mắt Thanh Trường Dạ hơi co lại trong nháy mắt, hắn nhận ra đây là gì. Lính trong quân đội dùng món đồ này để đối phó với tù binh tàn bạo nhất. Loại khoá làm từ da dị thú này càng giãy giụa càng trói chặt, hắn từng tận mắt thấy có người bị đứt gân tay vì liều mình muốn thoát khỏi khoá da. Sĩ quan hình như đang băn khoăn gì đó, không hề trói hắn quá chặt, bọn họ đẩy mạnh hắn lên phi hành khí. Cũng chính lúc này, hắn mới nhìn rõ người phụ nữ luôn dùng súng uy hiếp sau lưng mình là ai. Tóc dài nhạt, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình cao gầy của người phụ nữ như một thân cây. Cô là thị nữ trưởng của vua, hồi đó ở Vatican, hắn và người phụ nữ này đã có duyên gặp nhau một lần.

... Phiền phức rồi.

Theo lý thuyết, Edwin hẳn là hoàn toàn không biết tin tức của hắn. Thanh Trường Dạ mở miệng: "Quý cô này tên là gì?"

"Lydia," Hình như đoán được hắn đang nghĩ gì, cô liếc nhìn hắn: "Không liên quan đến bệ hạ. Chúng tôi chỉ vừa hay phát hiện anh trên đường thực hiện nhiệm vụ. Đến giờ bệ hạ vẫn chưa rõ tình hình."

Thanh Trường Dạ rất muốn nói nếu y không rõ tình hình thì ngài thả tôi đi? Nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương là biết câu đùa này không có tác dụng gì. Hắn nghĩ một chút rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn luôn vô thức cho rằng quân sĩ Liên bang đang truy kích hắn, nhưng theo lời Lydia, bọn họ rất có thể là đang trên đường theo dõi nhân viên chấp hành của cơ quan chủ quản thì phát hiện bóng dáng hắn. Trách thì trách cơ quan chủ quản luôn mâu thuẫn với Edwin, hắn và 0 lăn lộn cùng nhau chẳng khác nào chờ bị tận diệt. Trước khi phi hành khí khởi động, máy liên lạc trên người Lydia phát ra tiếng cảnh báo, âm thanh kia khiến tất cả mọi người ở đây biến sắc.

"Há miệng," Phản ứng của cô là nhanh nhất, trong tay người phụ nữ có thêm một bình ma dược: "Uống hết."

Thanh Trường Dạ không phản ứng, Lydia ra hiệu một sĩ quan bên cạnh tiến lên. Trước khi người sau cưỡng chế bóp hai má Thanh Trường Dạ buộc hắn uống ma dược, Thanh Trường Dạ mở miệng, đối phương nhân cơ hội đổ toàn bộ thuốc vào miệng hắn. Trong tầm mắt xuất hiện một thiếu niên toàn thân đầy vết máu. Lần đầu tiên Thanh Trường Dạ thấy dáng vẻ chật vật như vậy của 0. Rõ ràng đã thế này rồi, mà trong tay nhóc tâm thần vẫn cầm túi đóng gói, vậy mà y vẫn có thể không quên mang bữa sáng cho hắn. Trước khi chạy đến đây, 0 hẳn đã giết rất nhiều người. Thiếu niên thấy hắn và một đám người không quen ngồi trên phi hành khí, trong đôi mắt xanh đậm thật to lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Này," 0 hơi khó chịu lườm hắn một cái: "Anh làm gì trong đó thế?"

"Nói với hắn, cút đi."

... Cái gì?

"Cút đi." Hắn nghe thấy tiếng của mình.

Là ma dược! Ma dược lúc nãy Lydia cho hắn uống có thể ảnh hưởng đến lời hắn nói. Sắc mặt Thanh Trường Dạ thay đổi. Thấy nét mặt 0 không ổn, Lydia tiếp tục nói thầm, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy.

"Có phải cậu tưởng tôi rất thích cậu?"

"Còn lâu, ban đầu tôi có thể nói chuyện với cậu, hoàn toàn chỉ vì cậu có thể mang tôi rời khỏi bệnh viện tâm thần mà thôi."

"Nhưng cũng may nhờ có cậu, lần trước ở Winland tôi suýt nữa thì bị Nữ vu bắt được. Xem ra cậu vẫn có chút tác dụng."

"Mẹ, mẹ nói gì thế?"

Chỉ có lúc đùa giỡn hoặc cực kỳ nghiêm túc thì 0 mới gọi hắn như vậy. Thanh Trường Dạ mấp máy môi, hắn không phát ra được âm thanh nào. Hắn muốn nhắc thiếu niên rằng trong bụi cỏ sau lưng y có hai gã sĩ quan, những người kia đã dùng súng ngắm chĩa vào y! 0 hình như cũng đã nhận ra gì đó, bản năng chiến đấu của Trùng tộc khiến y nghiêng người theo bản năng. Giây tiếp theo, y lại nghe thấy tiếng Thanh Trường Dạ.

"Tôi nói, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cậu rồi, tôi rất vui đó."

"...?"

Cơ thể thiếu niên cứng đờ tại chỗ. Sau một tiếng vang nhỏ, thắt lưng của 0 xuất hiện một lỗ máu lớn. Ánh mắt thiếu niên từ từ trở nên lạnh lẽo khác thường, một đốm lửa cháy lên sâu trong mắt phải của y, ánh đỏ sáng rực. Không ai biết tên Trùng tộc kia làm thế nào, hai sĩ quan tập kích hắn bị cưỡng ép vặn vẹo thành một khối thịt máu me be bét, thiếu niên hình như có thể điều khiển không gian. Sắc mặt Lydia thay đổi, cô để ý thấy con Trùng kia đang nhìn mình.

"Cậu chạy nhanh lên thì tốt hơn đấy," Cô cố gắng phớt lờ sự run rẩy trong giọng nói của mình trước khi 0 lên tiếng: "Quân vây quét thứ hai sắp tới rồi, không giống những người vừa bị cậu giết đâu, bọn họ là lính đặc nhiệm chuyên xử lý dị đoan."

0 không để ý tới cô, Lydia thấy vậy cắn răng. Thực ra cô không dám đối phó với Thanh Trường Dạ, đối phương là người yêu của vua. Cho dù khi bắt về đế đô, vua sẽ hành hạ hắn thật lâu, nhưng Edwin cũng không bằng lòng để người khác chạm vào hắn. Cô đi theo vua nhiều năm, đương nhiên có thể thấy rõ những mặt xấu trong tính cách của đối phương. Nhưng cô không có cách nào, cô đến gần thanh niên mắt đen tóc đen, dùng âm lượng chỉ có bọn họ nghe thấy nói: "Mạng cũng không cần à? Cảm động quá. Nhưng tôi không muốn ở bên cậu chút nào, cậu có thể cho tôi cái gì? Ở cạnh cậu, tôi chẳng lấy được cái gì tốt, cậu còn dùng thời gian của tôi, đối với tôi, cậu là gánh nặng, hiểu không?"

Lời thoại này bỉ ổi quá. Lòng tự trọng của nhóc tâm thần cao lắm, nhất định sẽ ghét hắn.

"Mẹ." Lydia nói không sai. Ở trên phi hành khí, hắn có thể thấy rõ nhóm binh lính vây quét thứ 2 đang dùng hình thức để từ từ vây lại. Nhưng Số 0 nhìn trông không hề để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh: "Là vì tôi không có thời gian nên anh mới ghét tôi?"

"Đúng." Lydia rèn sắt khi còn nóng: "Nhưng cho dù cậu có rất nhiều thời gian, tôi vẫn sẽ không thích cậu, vì cậu là một con quái vật từ trong ra ngoài."

"Được," Đôi mắt hai màu một đỏ một xanh của thiếu niên tối tăm mờ mịt: "Tôi biết tôi là quái vật, chỉ không ngờ..."

Không ngờ ngay cả anh cũng không thích tôi.

Không ai muốn vừa ra đời đã là một con quái vật, mẹ hiểu không?

Số 0 còn chưa nói hết câu kia, nhưng Thanh Trường Dạ đã biết ý của y là gì. Trong đôi mắt đen nhánh hiếm khi xẹt qua chút tức giận, hắn thực sự rất ít khi có tâm trạng thất thường. Thanh Trường Dạ không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng không được đánh phụ nữ không được đánh phụ nữ. Hắn nhìn 0 vứt túi giấy đựng đồ ăn sáng, bên cạnh thiếu niên xuất hiện vô số binh lính vây quét, cho dù y đã ra hiệu đầu hàng, bọn họ vẫn hung hăng đè y xuống đất, những người đó lấy dây xích, mũ bảo hiểm và áo khoác bó ra.

"Chờ sau này tôi có rất nhiều thời gian rồi," Đôi mắt hai màu của 0 nhìn thẳng hắn, nhóc tâm thần không phải đồ ngu, lúc không đánh lại, y sẽ dứt khoát để lại cho mình một lối thoát: "Tôi sẽ dùng thời gian đó để đập chết anh."

Đập... đập chết mình?

Thanh Trường Dạ kinh hãi.

Thấy hắn không nói lời nào, Số 0 bỗng cười lớn. Tiếng cười này khiến tất cả mọi người có mặt không rét mà run. Thanh Trường Dạ ớn lạnh sống lưng. Lần đầu tiên gặp 0 ở bệnh viện tâm thần, thiếu niên toàn thân quấn băng vải cũng cười liên tục một cách điên khùng như vậy. Sau khi 0 và hắn sống cùng nhau, hành động điên rồ như vậy càng ngày càng ít, mặc dù thỉnh thoảng 0 sẽ cười không rõ lý do, nhưng cũng chưa từng tuyệt vọng như bây giờ.

Hình như hắn... lại đẩy 0 về vực sâu rồi.

"Hết hi vọng đi, anh trốn không thoát đâu. Anh là của tôi."

Giọng y rất nhẹ và mềm mại. Giống như lời bày tỏ dịu dàng bên tai người yêu. Đó rõ ràng vẫn là một đứa nhóc, nhưng lại khiến vô số người chỉ thấy sởn tóc gáy.

Nhưng cho dù là quái vật, khi bị mài đi nanh vuốt, đeo xiềng xích lên, đó vẫn chỉ là một con quái vật buồn cười đúng không?

"Các người định dẫn hắn đi đâu?"

Nhanh chóng có người tiêm thuốc mê cho 0. Thấy binh lính vây quét mang thiếu niên rời đi, Thanh Trường Dạ nghiêng đầu nhìn về phía Lydia chưa nói lại lời nào, người phụ nữ không trả lời câu hỏi của hắn. Thanh Trường Dạ không sợ phiền hà, lại hỏi lần nữa, người sau có phần bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết, bọn họ không cùng nhánh với chúng tôi, quyền hạn của tôi không thể hỏi tới hành động của bọn họ."

"Vậy tôi --"

Hắn còn chưa nói hết lời, có người dùng báng súng đánh thẳng vào gáy hắn. Trước khi hôn mê, Thanh Trường Dạ thoáng nghe thấy tiếng Lydia.

"Lột sạch hắn," Thân hình thanh tú của người phụ nữ như ẩn như hiện trong tầm mắt: "Quấn trong chăn lụa, dâng lên cho bệ hạ."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5996 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5445 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5162 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4789 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4766 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4706 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter