Chương 5
Ngày tốt kéo dài không lâu.
Hôm nay, trên quẻ cho thấy có miệng lưỡi thịphi.
Ta nhìn một vòng quanh Nguyệt Thú Các cũng không thấy có ai đến tranh chấp miệng lưỡi với ta. Buổi trưa, ta đang chuẩn bị ăn cơm, hôm nay có món tôm kho tộ mà ta thích nhất.
“Ôi, Quy Mỹ nhân thật là có lộc ăn.”
Một phu nhân ăn mặc lộng lẫy sang trọng xông vào.
Nói là xông vào,
chính là vì mấy tiểu nha đầu trong cung của ta đều bị đẩy sang một bên, quỳ hết trên mặt đất. Đây là người tranh chấp miệng lưỡi với ta sao?
“Mỹ nhân, đây là Linh Tần nương nương.” Mai Chu ở bên cạnh nói nhỏvào tai ta.
“Ta biết rồi.”
Ta xua tay: “Linh
Tần nương nương cũng muốn ăn món tôm kho tộnày sao?”
Linh Tần hiển nhiên không đoán được ta sẽ hỏi câu này, nàng ta sửng sốt một lát rồi tức giận hơn: “Quy Mỹ nhân, tại sao ngươi thấy ta lại không hành lễ?”
Hành lễ?
Rùa đen ngàn tuổi như ta lại hành lễ với người phàm trần?
Sợ rằng sẽ tổn thọ mất.
Trên đời này người có thể nhận được đại lễ của ta không nhiều lắm, Hoàng thượng xem như là một người.
Vì dù sao ta cũng nhận ân huệ của hắn.
Nghĩ như vậy, ta cảm thấy chỉ cần mình không tranh chấp với nàng ta thì miệng lưỡi thị phi này hẳn là sẽ được xóa bỏ.
Ta dứt khoát không để ý đến nàng ta, gắp một miếng tôm kho tộ cho vào trong miệng.
Đôi đũa này ta vẫn dùng chưa quen, bàn tay chưa được linh hoạt cho lắm.
“Không coi ai ra
gì, không có chút lễ nghĩa nào!” Linh Tần nương nương tức giận đến mức vung vẩy khăn tay.
“Tôm hôm nay
không được tươi lắm.” Ta ăn cơm cũng không còn vui vẻ.
“Vậy thì không cần ăn nữa.”
Linh Tần vung tay lên làm rơi đĩa, tôm kho tộ vương vãi đầy trên đất.
“Tuy rằng không được tươi nhưng cũng không đến mức phải vứt đi.” Ta khoanh chân
ngồi xuống, cẩn thận bóc vỏ tôm rồi nhét vào miệng. Ban đầu ta thích ăn tôm nguyên cả con, nhưng bây giờ làm người lại cảm thấy vỏ tôm hơi châm chích lưỡi.
“Suy cho cùng vẫn là nha hoàn nông thôn chưa từng được ăn món gì ngon, rơi trên mặt đất cũng không nỡ vứt đi.” Linh Tần mỉm cười ngạo mạn, ta không thể ngồi yên được nữa.
Nói ta thì được, nhưng nói đồ ăn của ta lại không được.
Ta sống hơn ngàn năm, đối với mỗi đũa thức ăn được đưa vào miệng đều vô cùng tôn trọng.
Ta bấm tay niệm thần chú.
Linh Tần ngã bịch một tiếng xuống đất.
“Chuyện gì thếnày! Ta…”
Linh Tần bốc một nắm tôm trên đất nhét vào miệng, nhai rôm rốp rôm rốp, thậm chí nàng ta còn không nói nên lời.
“Ta… Đây là…”
“Nếu Linh Tần thích, thì ta tặng cho ngươi.” Ta vỗ vỗ tay, đứng dậy từ trên đất. Cái gì mà miệng lưỡi thị phi, ta là rùa đen ngàn năm, sao phải tranh cãi ồn ào với một người phàm.
“Ngươi… Ngươi!”
Linh Tần ăn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, vạt váy thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá dính đầy mảnh vụn linh tinh.
Ta thấy còn ghét bỏ.
Sau khi Linh Tần ăn hết mọi thứ trên mặt đất, nàng ta lảo đảo bò dậy, hét chói tai:
“Yêu nữ!”
“Tên yêu nữ nhà ngươi cứ đợi đấy!”
“Nếu ngươi còn muốn ăn tôm kho tộ thì tự mình đi tìm người, đừng đến nơi này của ta nữa. Ta còn ăn chưa đủ đâu.”
“Đợi ta tìm pháp sư tới thu thập ngươi!”
Ta bật cười, cái gì mà pháp
sư tới đây chứ, đều không thể làm gì được rùa đen ngàn năm ta đây.
Ta tu hành ngàn năm độ kiếp biến hình, tuân theo đạo trời, chưa từng làm chuyện tàn nhẫn độc ác gì, tuân
theo luân lý làm người, cho dù là chân
thần hạ giới, ta cũng không sợ.
“Mỹ nhân!” Mai Chu quỳ gối bên cạnh: “Tôn ti khác
biệt, nói thế nào thì nàng ta cũng là tần vị. Ầm ĩ thành ra như vậy, chỉ sợ phải bị trách tội!”
“Mai Chu…” Ta
quay người, giả vờ bị hoa mắt chóng mặt: “Linh Tần thật đáng sợ, ta đau đầu quá!”
Không biết pháp sư mà Linh Tần mời đã đến hay chưa, nhưng Nguyệt Thú Các đã có hai vị thái y đến rồi.
Mặc dù cung nữ vẩy nước quét nhà cũng biết, buổi trưa hôm nay, trên quần áo của Linh Tần dính đầy vỏ tôm, điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Nguyệt Lầu Các, trong miệng còn la lối ồn ào Quy Mỹnhân là yêu tà.
Nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết, mọi chuyện đều là chiêu trò
tranh sủng của Linh Tần mà thôi.
Nếu Quy Mỹ nhân thật sự là yêu tà, thì tại sao Linh Tần cơ thể khỏe mạnh, trái ngược với Quy Mỹ nhân bị Linh Tần dọa sợ đến mức tinh thần bất an, ngay cả thái y bắt mạch cũng trực tiếp lắc đầu.
Hậu vị bỏ không, hiện giờ hậu cung vẫn do Thái hậu phụ trách, sau khi thái y rời khỏi Nguyệt Thú Các, ý chỉ của Thái hậu đã đến Trầm Phương Cung của Linh Tần.
“Linh Tần thất thố, nói không lựa lời, cấm túc ba tháng,
chép kinh trăm lần, suy nghĩ lỗi lầm của mình.”
Hôm nay, trên quẻ cho thấy có miệng lưỡi thịphi.
Ta nhìn một vòng quanh Nguyệt Thú Các cũng không thấy có ai đến tranh chấp miệng lưỡi với ta. Buổi trưa, ta đang chuẩn bị ăn cơm, hôm nay có món tôm kho tộ mà ta thích nhất.
“Ôi, Quy Mỹ nhân thật là có lộc ăn.”
Một phu nhân ăn mặc lộng lẫy sang trọng xông vào.
Nói là xông vào,
chính là vì mấy tiểu nha đầu trong cung của ta đều bị đẩy sang một bên, quỳ hết trên mặt đất. Đây là người tranh chấp miệng lưỡi với ta sao?
“Mỹ nhân, đây là Linh Tần nương nương.” Mai Chu ở bên cạnh nói nhỏvào tai ta.
“Ta biết rồi.”
Ta xua tay: “Linh
Tần nương nương cũng muốn ăn món tôm kho tộnày sao?”
Linh Tần hiển nhiên không đoán được ta sẽ hỏi câu này, nàng ta sửng sốt một lát rồi tức giận hơn: “Quy Mỹ nhân, tại sao ngươi thấy ta lại không hành lễ?”
Hành lễ?
Rùa đen ngàn tuổi như ta lại hành lễ với người phàm trần?
Sợ rằng sẽ tổn thọ mất.
Trên đời này người có thể nhận được đại lễ của ta không nhiều lắm, Hoàng thượng xem như là một người.
Vì dù sao ta cũng nhận ân huệ của hắn.
Nghĩ như vậy, ta cảm thấy chỉ cần mình không tranh chấp với nàng ta thì miệng lưỡi thị phi này hẳn là sẽ được xóa bỏ.
Ta dứt khoát không để ý đến nàng ta, gắp một miếng tôm kho tộ cho vào trong miệng.
Đôi đũa này ta vẫn dùng chưa quen, bàn tay chưa được linh hoạt cho lắm.
“Không coi ai ra
gì, không có chút lễ nghĩa nào!” Linh Tần nương nương tức giận đến mức vung vẩy khăn tay.
“Tôm hôm nay
không được tươi lắm.” Ta ăn cơm cũng không còn vui vẻ.
“Vậy thì không cần ăn nữa.”
Linh Tần vung tay lên làm rơi đĩa, tôm kho tộ vương vãi đầy trên đất.
“Tuy rằng không được tươi nhưng cũng không đến mức phải vứt đi.” Ta khoanh chân
ngồi xuống, cẩn thận bóc vỏ tôm rồi nhét vào miệng. Ban đầu ta thích ăn tôm nguyên cả con, nhưng bây giờ làm người lại cảm thấy vỏ tôm hơi châm chích lưỡi.
“Suy cho cùng vẫn là nha hoàn nông thôn chưa từng được ăn món gì ngon, rơi trên mặt đất cũng không nỡ vứt đi.” Linh Tần mỉm cười ngạo mạn, ta không thể ngồi yên được nữa.
Nói ta thì được, nhưng nói đồ ăn của ta lại không được.
Ta sống hơn ngàn năm, đối với mỗi đũa thức ăn được đưa vào miệng đều vô cùng tôn trọng.
Ta bấm tay niệm thần chú.
Linh Tần ngã bịch một tiếng xuống đất.
“Chuyện gì thếnày! Ta…”
Linh Tần bốc một nắm tôm trên đất nhét vào miệng, nhai rôm rốp rôm rốp, thậm chí nàng ta còn không nói nên lời.
“Ta… Đây là…”
“Nếu Linh Tần thích, thì ta tặng cho ngươi.” Ta vỗ vỗ tay, đứng dậy từ trên đất. Cái gì mà miệng lưỡi thị phi, ta là rùa đen ngàn năm, sao phải tranh cãi ồn ào với một người phàm.
“Ngươi… Ngươi!”
Linh Tần ăn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, vạt váy thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá dính đầy mảnh vụn linh tinh.
Ta thấy còn ghét bỏ.
Sau khi Linh Tần ăn hết mọi thứ trên mặt đất, nàng ta lảo đảo bò dậy, hét chói tai:
“Yêu nữ!”
“Tên yêu nữ nhà ngươi cứ đợi đấy!”
“Nếu ngươi còn muốn ăn tôm kho tộ thì tự mình đi tìm người, đừng đến nơi này của ta nữa. Ta còn ăn chưa đủ đâu.”
“Đợi ta tìm pháp sư tới thu thập ngươi!”
Ta bật cười, cái gì mà pháp
sư tới đây chứ, đều không thể làm gì được rùa đen ngàn năm ta đây.
Ta tu hành ngàn năm độ kiếp biến hình, tuân theo đạo trời, chưa từng làm chuyện tàn nhẫn độc ác gì, tuân
theo luân lý làm người, cho dù là chân
thần hạ giới, ta cũng không sợ.
“Mỹ nhân!” Mai Chu quỳ gối bên cạnh: “Tôn ti khác
biệt, nói thế nào thì nàng ta cũng là tần vị. Ầm ĩ thành ra như vậy, chỉ sợ phải bị trách tội!”
“Mai Chu…” Ta
quay người, giả vờ bị hoa mắt chóng mặt: “Linh Tần thật đáng sợ, ta đau đầu quá!”
Không biết pháp sư mà Linh Tần mời đã đến hay chưa, nhưng Nguyệt Thú Các đã có hai vị thái y đến rồi.
Mặc dù cung nữ vẩy nước quét nhà cũng biết, buổi trưa hôm nay, trên quần áo của Linh Tần dính đầy vỏ tôm, điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Nguyệt Lầu Các, trong miệng còn la lối ồn ào Quy Mỹnhân là yêu tà.
Nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết, mọi chuyện đều là chiêu trò
tranh sủng của Linh Tần mà thôi.
Nếu Quy Mỹ nhân thật sự là yêu tà, thì tại sao Linh Tần cơ thể khỏe mạnh, trái ngược với Quy Mỹ nhân bị Linh Tần dọa sợ đến mức tinh thần bất an, ngay cả thái y bắt mạch cũng trực tiếp lắc đầu.
Hậu vị bỏ không, hiện giờ hậu cung vẫn do Thái hậu phụ trách, sau khi thái y rời khỏi Nguyệt Thú Các, ý chỉ của Thái hậu đã đến Trầm Phương Cung của Linh Tần.
“Linh Tần thất thố, nói không lựa lời, cấm túc ba tháng,
chép kinh trăm lần, suy nghĩ lỗi lầm của mình.”