Chương 15
“Tiệp dư!”
Ngay khi cao tăng vừa rời đi, Mai Chu liền xông vào. Thấy ta không sao, mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Ta trở lại phòng, bắt đầu bói lại lần nữa.
Vừa nãy cao tăng nói, vị tiểu hoàng đế kia có một kiếp nạn, không biết là kiếp nạn gì. “Bệnh tật giáng xuống, sát tinh vân
tụ hội.” Là điềm đại hung.
Tai họa của tiểu hoàng đế lại nguy hiểm đến như vậy. Xem ra ba ngày sau, ta thoát không được rồi.
“Mai Chu, ngươi đem hộp thức này trả lại cho Huệ Phi nương nương, sau đó gửi lời nhắn, nói cảm tạ ban thưởng, ba ngày sau
ta sẽ lại tới thăm.”
Lúc Mai Chu quay
trở lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Huệ Phi nghe nói Tiệp dư đến thăm, tự nhiên lại nổi cáu. Ngay cả khi hoàng thượng không đến, cũng không đến mức như vậy.”
“Con nha đầu nhà ngươi, sao càng ngày càng ăn nói linh tinh rồi? Không được nói bậy.” Ta vỗ mu bàn tay Mai
Chu: “Huệ Phi là người lương thiện tốt bụng nhất trong cả cái cung này. Sau này ngươi có chuyện gì khó khăn có thể đi tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ lo liệu.”
“Nếu nô tỳ có việc gì, nô tỳ sẽ tìm Tiệp vụ.” Nàng ta lẩm bẩm nói.
Sau đó, ta đóng kín cửa phòng không ra ngoài.
Cho đến ba ngày sau, ta đến Vân Lộ Cung một chuyến. Cũng chỉ là đứng ngoài cửa nói một tiếng vào. Kể từ hôm nay, Đỗ Quy Lương sẽ tọa thiền trong Nguyệt Thú Các, không tiếp khách, cũng không ra ngoài. Ta đang đợi.
Mỗi buổi sáng tinh mơ, ta đều sẽ bói một quẻ, hỏi cát hung.
Mai Chu nói rằng thức ăn ở Nguyệt Thú Các mấy ngày nay càng
lúc càng tệ, đến cả thịt cũng không có. Ta lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tu hành cho đến nay, ta nhịn ăn cũng không vấn đề gì, chỉ là tham cho cái miệng yếu mềm này thôi.
Có điều, chỉ qua vài ngày sau, những bữa ăn lại bắt đầu dần trở nên tốt hơn, không chỉ có thịt, mà còn có những món ăn yêu thích của ta. Quẻ hôm nay không được tốt cho lắm.
Hướng ở ngoại ô Bắc Kinh dường như có rắc rối.
Ta tính bói lại một quẻ nữa, xem thử xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng quẻ còn chưa bói ra, Mai Chu đã vội vội vàng vàng xông vào: “Tiệp dư, không ổn rồi, trong cung có
bệnh đậu mùa!” Mai rùa rơi xuống đất.
Vậy mà lại là bệnh đậu mùa.
Rắc rối ở ngoại ô Bắc Kinh xem ra cũng là do bệnh đậu mùa rồi. Hóa ra là chuyện này.
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng?” Mai Chu sửng người một hồi: “Người chắc hẳn là không sao.
“Chúng ta mới là vấn đề, mấy ngày nay không nên ra ngoài nữa.”
Ta nhặt mai rùa lên, vuốt ve vết nứt trên đó: “Ngươi dặn dò cho tất cả cung nhân trong
các, khoảng thời gian này không được ra ngoài nữa.”
“Tiệp vụ, người đi đâu thế?” Mai Chu thấy ta mở cửa cũng đi theo.
“Ngươi cũng ở lại trong các đi.”
Ta bấm tay niệm chú, nhân lúc
nàng ta tạm dừng sức, thoát thân rời khỏi Nguyệt Thú Các, khóa cửa bên ngoài.
Quẻ của Đỗ Quy Lương ta không bao
giờ sai được, rắc rối đã xảy ra, tử khí ở hướng của tiểu hoàng đế cũng đang động đậy, hắn ta sợ rằng mình đã nhiễm bệnh.
Cũng chỉ vì ổn định chính cuộc mà giấu đi.
Quả nhiên, tẩm cung của hắn khắp nơi đều có lính canh, nhiều hơn gấp lúc trước ba lần. Tên lính canh
này có thể phòng được bất kì ai, nhưng không thể ngăn được rùa đen. Lơ la một cái, ta đã bước vào tẩm cung của hắn một cách dễdàng.
Huệ Phi cũng ở đó.
Nhưng cũng chỉ là ở ngoài điện, lo lắng đi tới đi lui, hoàn toàn mất đi vẻ điềm đạm như lúc trước. Trong nội điện ngoại trừ hai thái y ra, cũng không có ai khác.
Dù sao cũng là bệnh đậu mùa, những người chưa bị mắc bệnh đậu mùa đều không thể đến gần được. Sau khi dụ hai thái y ra ngoài, lúc này ta mới bước đến bên cạnh hắn. Cũng may chứng bệnh chỉ mới đây, nhưng cả người sốt cao liên tục, nổi nhiều mẩn ngứa.
“Sao nàng lại đến đây.”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy là ta, ngây người một lúc mới hỏi.
“Trẫm bảo nàng đi đi, sao nàng không đi.”
“Là đang trách trẫm sao?”
“Giờ trẫm bệnh rồi, nàng mau rời khỏi đây đi.”
“Dù cho như thế nào, đợi trẫm khỏe lại, trẫm đều đồng ý với nàng.”
“Quy Lương…”
Hắn lẩm bẩm vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tử khí xung quanh hắn đung đưa theo gió như một ngọn lửa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Ta vuốt nhẹ vầng trán đã nóng bừng của hắn, phà một hơi linh khíqua.
Tuy ta không biết chữa bách bệnh, nhưng chút linh khí này cũng đủ để hắn qua được bệnh đậu mùa. Trong khoảnh khắc ấy, tử khí vốn đang lắc lư dao động đã ngưng tụ lại rất nhiều. Ta kìm không được lại hít một hơi thật sâu.
Dưới gối nằm của hắn, ta lật ra một bản tấu, là tấu báo tin dữ về sự lây lan bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh. Mực đỏ của hắn đã duyệt, trẫm đích thân đi.
Sau chuyến đi đó, bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh không ngừng lại được, mà bản thân hắn lại còn bị nhiễm trước. Cũng không biết đám đại thần đó sao lại không ngăn cản hắn.
Thôi bỏ đi.
Ta thở dài một hơi: “Tiểu hoàng đế, Quy Lương phải đi rồi. Thật ra Quy Lương chính là con rùa đen mà người nuôi mấy năm nay, bây giờ ta tới báo đáp ân tình này.”
“Người yên tâm ngủ đi nhé. Bệnh đậu mùa, Quy Lương giúp người giải quyết.”
Ta gục trên ngực hắn, cơn sốt cao đã hạ. Xem ra, rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại. Vị cao tăng kia nói đúng, ơn nghĩa khó đền đáp. Thật sự rất khó.
Nếu ta muốn dẹp bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh, thì phải mất toàn bộ tu vi của mình.
Ta thèm muốn long khí của hắn, lại nhờ sợ che chở của hắn mà trốn thiên lôi. Hiện tại không chỉ phải đền đáp, mà còn phải thêm vào đó tu luyện ngàn năm của mình. Thực sự là một mất mát.
Ta rời khỏi tẩm cung của hắn, trước khi đi còn lấy đi một đĩa bánh đậu xanh trong hộp thức ăn.
Lại nhìn Huệ Phi ở ngoài sảnh thêm một cái.
Linh hồn phượng hoàng của nàng ấy vẫn như vậy. Có nàng ấy ở đây, ta không còn gì phải lo lắng nữa cả.
Ta dùng thuật che mắt, tìm một cây bút và một tờ giấy, để lại một lời nhắn ngắn ngủi, đặt nó vào hộp thức ăn vốn để bánh đậu xanh ban đầu. Cuối cùng, lại nhìn cung điện nguy nga tráng lệ một lần nữa.
Tấm túi lưới bắt ta vào cung năm đó, lần đầu tiên gặp hắn, hắn chỉ là một tiểu tử choai choai. Nay đã làm vua, bên cạnh lại có linh hồn phượng hoàng.
Mấy năm ngắn ngủi, ta hóa thành
hình người, nếm đủ bao trái đắng ngọt bùi. Hắn dù sao cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước của ta.
Một giấc mộng yêu mà không thể có được.
Đường đường là rùa đen, tu luyện ngàn năm, vậy mà cũng học được con đường của tình kiếp. Không biết tên hòa thượng kia nhìn thấy ta thì có cười ngặt nghẽo không. Tiêu hết tất cả tu vi này của ta, căn bệnh ở ngoại ô Bắc Kinh cũng đã bị diệt hoàn toàn. Ta vẫy vẫy đuôi, mất đi tu vi, cũng mất đi thân thể người này, nhưng rốt cuộc vẫn là làm một con rùa đen tự tại hơn.
Ngay khi cao tăng vừa rời đi, Mai Chu liền xông vào. Thấy ta không sao, mới vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Ta trở lại phòng, bắt đầu bói lại lần nữa.
Vừa nãy cao tăng nói, vị tiểu hoàng đế kia có một kiếp nạn, không biết là kiếp nạn gì. “Bệnh tật giáng xuống, sát tinh vân
tụ hội.” Là điềm đại hung.
Tai họa của tiểu hoàng đế lại nguy hiểm đến như vậy. Xem ra ba ngày sau, ta thoát không được rồi.
“Mai Chu, ngươi đem hộp thức này trả lại cho Huệ Phi nương nương, sau đó gửi lời nhắn, nói cảm tạ ban thưởng, ba ngày sau
ta sẽ lại tới thăm.”
Lúc Mai Chu quay
trở lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Huệ Phi nghe nói Tiệp dư đến thăm, tự nhiên lại nổi cáu. Ngay cả khi hoàng thượng không đến, cũng không đến mức như vậy.”
“Con nha đầu nhà ngươi, sao càng ngày càng ăn nói linh tinh rồi? Không được nói bậy.” Ta vỗ mu bàn tay Mai
Chu: “Huệ Phi là người lương thiện tốt bụng nhất trong cả cái cung này. Sau này ngươi có chuyện gì khó khăn có thể đi tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ lo liệu.”
“Nếu nô tỳ có việc gì, nô tỳ sẽ tìm Tiệp vụ.” Nàng ta lẩm bẩm nói.
Sau đó, ta đóng kín cửa phòng không ra ngoài.
Cho đến ba ngày sau, ta đến Vân Lộ Cung một chuyến. Cũng chỉ là đứng ngoài cửa nói một tiếng vào. Kể từ hôm nay, Đỗ Quy Lương sẽ tọa thiền trong Nguyệt Thú Các, không tiếp khách, cũng không ra ngoài. Ta đang đợi.
Mỗi buổi sáng tinh mơ, ta đều sẽ bói một quẻ, hỏi cát hung.
Mai Chu nói rằng thức ăn ở Nguyệt Thú Các mấy ngày nay càng
lúc càng tệ, đến cả thịt cũng không có. Ta lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tu hành cho đến nay, ta nhịn ăn cũng không vấn đề gì, chỉ là tham cho cái miệng yếu mềm này thôi.
Có điều, chỉ qua vài ngày sau, những bữa ăn lại bắt đầu dần trở nên tốt hơn, không chỉ có thịt, mà còn có những món ăn yêu thích của ta. Quẻ hôm nay không được tốt cho lắm.
Hướng ở ngoại ô Bắc Kinh dường như có rắc rối.
Ta tính bói lại một quẻ nữa, xem thử xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng quẻ còn chưa bói ra, Mai Chu đã vội vội vàng vàng xông vào: “Tiệp dư, không ổn rồi, trong cung có
bệnh đậu mùa!” Mai rùa rơi xuống đất.
Vậy mà lại là bệnh đậu mùa.
Rắc rối ở ngoại ô Bắc Kinh xem ra cũng là do bệnh đậu mùa rồi. Hóa ra là chuyện này.
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng?” Mai Chu sửng người một hồi: “Người chắc hẳn là không sao.
“Chúng ta mới là vấn đề, mấy ngày nay không nên ra ngoài nữa.”
Ta nhặt mai rùa lên, vuốt ve vết nứt trên đó: “Ngươi dặn dò cho tất cả cung nhân trong
các, khoảng thời gian này không được ra ngoài nữa.”
“Tiệp vụ, người đi đâu thế?” Mai Chu thấy ta mở cửa cũng đi theo.
“Ngươi cũng ở lại trong các đi.”
Ta bấm tay niệm chú, nhân lúc
nàng ta tạm dừng sức, thoát thân rời khỏi Nguyệt Thú Các, khóa cửa bên ngoài.
Quẻ của Đỗ Quy Lương ta không bao
giờ sai được, rắc rối đã xảy ra, tử khí ở hướng của tiểu hoàng đế cũng đang động đậy, hắn ta sợ rằng mình đã nhiễm bệnh.
Cũng chỉ vì ổn định chính cuộc mà giấu đi.
Quả nhiên, tẩm cung của hắn khắp nơi đều có lính canh, nhiều hơn gấp lúc trước ba lần. Tên lính canh
này có thể phòng được bất kì ai, nhưng không thể ngăn được rùa đen. Lơ la một cái, ta đã bước vào tẩm cung của hắn một cách dễdàng.
Huệ Phi cũng ở đó.
Nhưng cũng chỉ là ở ngoài điện, lo lắng đi tới đi lui, hoàn toàn mất đi vẻ điềm đạm như lúc trước. Trong nội điện ngoại trừ hai thái y ra, cũng không có ai khác.
Dù sao cũng là bệnh đậu mùa, những người chưa bị mắc bệnh đậu mùa đều không thể đến gần được. Sau khi dụ hai thái y ra ngoài, lúc này ta mới bước đến bên cạnh hắn. Cũng may chứng bệnh chỉ mới đây, nhưng cả người sốt cao liên tục, nổi nhiều mẩn ngứa.
“Sao nàng lại đến đây.”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy là ta, ngây người một lúc mới hỏi.
“Trẫm bảo nàng đi đi, sao nàng không đi.”
“Là đang trách trẫm sao?”
“Giờ trẫm bệnh rồi, nàng mau rời khỏi đây đi.”
“Dù cho như thế nào, đợi trẫm khỏe lại, trẫm đều đồng ý với nàng.”
“Quy Lương…”
Hắn lẩm bẩm vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tử khí xung quanh hắn đung đưa theo gió như một ngọn lửa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Ta vuốt nhẹ vầng trán đã nóng bừng của hắn, phà một hơi linh khíqua.
Tuy ta không biết chữa bách bệnh, nhưng chút linh khí này cũng đủ để hắn qua được bệnh đậu mùa. Trong khoảnh khắc ấy, tử khí vốn đang lắc lư dao động đã ngưng tụ lại rất nhiều. Ta kìm không được lại hít một hơi thật sâu.
Dưới gối nằm của hắn, ta lật ra một bản tấu, là tấu báo tin dữ về sự lây lan bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh. Mực đỏ của hắn đã duyệt, trẫm đích thân đi.
Sau chuyến đi đó, bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh không ngừng lại được, mà bản thân hắn lại còn bị nhiễm trước. Cũng không biết đám đại thần đó sao lại không ngăn cản hắn.
Thôi bỏ đi.
Ta thở dài một hơi: “Tiểu hoàng đế, Quy Lương phải đi rồi. Thật ra Quy Lương chính là con rùa đen mà người nuôi mấy năm nay, bây giờ ta tới báo đáp ân tình này.”
“Người yên tâm ngủ đi nhé. Bệnh đậu mùa, Quy Lương giúp người giải quyết.”
Ta gục trên ngực hắn, cơn sốt cao đã hạ. Xem ra, rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại. Vị cao tăng kia nói đúng, ơn nghĩa khó đền đáp. Thật sự rất khó.
Nếu ta muốn dẹp bệnh đậu mùa ở ngoại ô Bắc Kinh, thì phải mất toàn bộ tu vi của mình.
Ta thèm muốn long khí của hắn, lại nhờ sợ che chở của hắn mà trốn thiên lôi. Hiện tại không chỉ phải đền đáp, mà còn phải thêm vào đó tu luyện ngàn năm của mình. Thực sự là một mất mát.
Ta rời khỏi tẩm cung của hắn, trước khi đi còn lấy đi một đĩa bánh đậu xanh trong hộp thức ăn.
Lại nhìn Huệ Phi ở ngoài sảnh thêm một cái.
Linh hồn phượng hoàng của nàng ấy vẫn như vậy. Có nàng ấy ở đây, ta không còn gì phải lo lắng nữa cả.
Ta dùng thuật che mắt, tìm một cây bút và một tờ giấy, để lại một lời nhắn ngắn ngủi, đặt nó vào hộp thức ăn vốn để bánh đậu xanh ban đầu. Cuối cùng, lại nhìn cung điện nguy nga tráng lệ một lần nữa.
Tấm túi lưới bắt ta vào cung năm đó, lần đầu tiên gặp hắn, hắn chỉ là một tiểu tử choai choai. Nay đã làm vua, bên cạnh lại có linh hồn phượng hoàng.
Mấy năm ngắn ngủi, ta hóa thành
hình người, nếm đủ bao trái đắng ngọt bùi. Hắn dù sao cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước của ta.
Một giấc mộng yêu mà không thể có được.
Đường đường là rùa đen, tu luyện ngàn năm, vậy mà cũng học được con đường của tình kiếp. Không biết tên hòa thượng kia nhìn thấy ta thì có cười ngặt nghẽo không. Tiêu hết tất cả tu vi này của ta, căn bệnh ở ngoại ô Bắc Kinh cũng đã bị diệt hoàn toàn. Ta vẫy vẫy đuôi, mất đi tu vi, cũng mất đi thân thể người này, nhưng rốt cuộc vẫn là làm một con rùa đen tự tại hơn.