Chương 20: Thay đổi nhân sinh của người 20 (1)
Edit + beta: hkanvhan.
"Chị ấy có làm sao không? Các người không làm chị ấy bị thương chứ?" Vừa đến nơi, Tống Tinh Dập đã không kiềm được dò hỏi tình hình của Đồng Linh, nhưng lời vừa thốt ra, cậu lại thấy bản thân mình phạm tiện, "Thôi, chị ấy chịu khổ cũng là xứng đáng!"
Nhớ lại hình ảnh chị ấy từ chối mình không chút lưu tình, rồi ánh mắt đồng tình thương hại của đám đông, trái tim Tống Tinh Dập rét buốt.
Cấp dưới đứng bên cạnh hai mắt nhìn nhau, cạn lời trước vị thiếu gia cảm xúc thay đổi thất thường này. Trước đó, khi nghe mệnh lệnh, bọn họ được căn dặn rõ là phải cẩn thận "mời" cô Dư lại đây, thế nên dọc đường đi êm ru, không dám làm người ta bị xóc nảy, càng không dám tùy tiện đụng chạm người ta, tránh khiến cho Tống Tinh Dập xù lông.
Vị thiếu gia nhà Tống này bề ngoài như là thiên thần, nhưng mà có thể mời cô Dư đến bằng cách này chứng tỏ cậu ta cũng không phải là người dễ động đến. Làm phật ý người như vậy, cũng không biết cô Dư sẽ bị cậu ta trả thù thế nào.
Gia thế của nhà họ Tống tất nhiên là gia đình bình thường không thể đấu lại được, nghe nói cô Dư kia vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, dù cho có mối quan hệ với thiếu gia nhà Diệp thì thân phận thế thân cũng thật sự không hề có chút mặt mũi nào.
Thiếu gia nhà họ Diệp sẽ vì thế thân mà gây mâu thuẫn với nhà Tống sao? Nghĩ thôi cũng thấy là không thể rồi.
Một người phụ nữ mà thôi, muốn trách thì trách cô Dư đã động đến người không nên động.
Cấp dưới như bọn họ chỉ nhận tiền làm việc thôi, mặc dù trong lòng cũng thấy hơi tiếc cho cô Dư kia nhưng cũng không nói thêm gì, báo cáo xong tình hình thì yên lặng lui xuống.
Tống Tinh Dập đứng trước cửa do dự một hồi, cậu cực kì oán giận chị ấy, khi vừa đến, cậu thậm chí còn nghĩ ra đủ cách để trừng phạt chị ấy. Cậu sẽ nhốt chị ấy lại, để chị ấy phải sám hối vì quyết định của mình, làm cho chị ấy phải xin lỗi cậu, lấy lòng cậu, làm cho chị ấy không thể rời khỏi cậu!
Mà khi đến trước cửa rồi, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể có được chị ấy, cậu lại... Chần chừ.
Nếu cậu làm như vậy chị ấy có chán ghét cậu thậm chí là hận cậu không? Sao giờ phút này rồi cậu còn tự hỏi câu như vậy! Tống Tinh Dập đập mạnh đầu vào cánh cửa, đau đớn làm cho cậu tỉnh táo hơn nhiều. Là chị ấy có lỗi với cậu trước, cho nên cậu làm gì cũng không sai!
Tống Tinh Dập chuẩn bị tốt tâm lý, lạnh mặt mở cửa bước vào phòng.
Nhưng mà có một điều làm cậu không ngờ tới, vừa bước vào thì đập vào mắt cậu hình ảnh chị ấy ngồi trên giường nghiêng đầu cười với cậu. Nụ cười của chị ấy ngọt ngào như vậy, làn váy màu rượu champagne giống một đóa hoa nở rộ, chị ấy yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, cả người tỏa ra mùi hương ngọt lịm của mật đường.
Sao chị ấy lại tỉnh rồi? Không phải, chị ấy tỉnh lại sao còn cười tươi với cậu như vậy? Chẳng lẽ chị ấy không biết là cậu sai người bắt chị ấy về đây sao?
Tống Tinh Dập bị hình ảnh như vậy làm cho bất ngờ, suýt thì không giữ nổi biểu cảm lạnh lùng.
"Xem ra là cấp dưới của tôi làm ăn không chuẩn rồi, tưởng là chị sẽ hôn mê một lúc cơ, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh rồi..." Tống Tinh Dập nhanh chóng ổn định tâm lý, rồi thong thả khóa cửa phòng lại, "Chị à, gặp được em ở đây chị có vui không?"
Lúc này Tống Tinh Dập vẫn còn mặc bộ vest màu trắng, cậu vẫn lịch sự như ở phòng tiệc, khuôn mặt đáng yêu và vô hại, nhưng trong mắt lại tràn đầy ác ý, điều mâu thuẫn ấy mang lại cho cậu sự kì dị nguy hiểm.
Cậu dường như là mọc thêm răng nanh, chỉ cần con mồi hơi chút phản kháng là sẵn sàng xông lên xé xác thành trăm mảnh máu me đầm đìa. .
Đồng Linh làm như không thấy sự 'quái dị' này của Tống Tinh Dập, cô dang hai tai, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tinh Dập! Em còn không mau tới ôm chị một cái!"
Tống Tinh Dập tức giận vô cùng, sao chị ấy có thể làm như không biết gì mà nói như vậy! Đáng lẽ chị ấy phải sợ hãi mà xin lỗi cậu, chứ không phải vờ như chưa có gì xảy ra mà thản nhiên làm nũng với cậu, không lẽ chị ấy vẫn nghĩ là cậu sẽ khờ khạo mà chui vào bẫy rập, làm con chó bên chân chị ấy hay sao!!
"Tinh Dập?" Hình như là bất mãn trước sự trì trệ của Tống Tinh Dập, Đồng Linh hơi hướng thân mình về phía trước, lần nữa nũng nịu nói: "Em mau đến đây đi, chẳng lẽ em không nhớ chị sao?"
"Nhớ chị?" Tống Tinh Dập siết tay lại thành nắm đấm, nghiến răng đến mức phát ra tiếng cót két, "Đúng vậy, em nhớ chị, nhớ đến phát điên!"
"Còn chị thì sao? Chị ở bên cạnh thằng khác, chơi đùa với em, làm em tưởng rằng chị cũng thích em, sau đó không chút do dự từ chối em, giẫm đạp tình cảm của em, người phụ nữ như chị ——!"
Cậu coi trọng buổi tiệc này như vậy, trang điểm tỉ mỉ vì chị ấy, còn chị ấy? Chị ấy ở bên Diệp Hoán, vờ như không nhìn thấy cậu, lạnh nhạt thờ ơ với cậu.
Vào lúc đó, Tống Tinh Dập thậm chí còn nghi ngờ không biết trước kia những khi cậu vui vẻ với chị ấy có phải chỉ là ảo giác do cậu tưởng tượng ra không.
Người này lạnh lùng với cậu như vậy, có lẽ không phải là chị ấy.
Đồng Linh cắn môi, trong mắt như có sương mù phủ kín, "Tinh Dập, thì ra em nghĩ chị như vậy sao..."
"Tinh Dập cái gì, không phải khi nãy chị gọi là thiếu gia Tống à?" Tống Tinh Dập đi đến mép giường, mơn man với sợi tóc mượt mà, cúi đầu cười mỉa bên tai Đồng Linh: "Định dùng cách này để em tha cho chị sao? Chị ngây thơ quá đó, chị à ~"
Tống Tinh Dập biết đây đúng thật là chị ấy.
Dù cho là mỉm cười ngọt ngào, hay là ra vẻ ấm ức đáng thương, chị ấy luôn có cách khiến cho cậu không thể bình tĩnh nổi.
Đồng Linh với tay bắt lấy tay Tống Tinh Dập, rất mềm nhẹ, chỉ là đầu ngón tay lướt qua cổ tay thiếu niên, thử cậu ta một chút thôi, ánh mắt vẫn đáng thương vôi tội như cũ.
Tống Tinh Dập cảm giác như cậu đe dọa không hề có tác dụng, chẳng lẽ cậu không đủ đáng sợ, dọa người hay sao? Hành động ấu trĩ như trẻ con này... Cho rằng vậy là cậu sẽ nguôi giận à? Gương mặt Tống Tinh Dập đỏ ửng vì bực tức.
"Chị đang làm gì vậy!" Tống Tinh Dập bực bội nói: "Em sẽ không dễ dàng..."
"Đồ ngốc." Không chờ Tống Tinh Dập nói xong, Đồng Linh bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, "Em vẫn chưa nhận ra à?"
"Nhận ra cái gì?" Một ánh mắt của chị ấy cũng đủ khiến cho cậu tim đập loạn nhịp, Tống Tinh Dập biết rõ nếu bản thân mềm lòng thì quyết tâm ban nãy cũng tan thành mây khói, vậy nên độc mồm độc miệng: "Em nói cho chị biết, em sẽ không để bị chị lừa nữa đâu! Mặc kệ chị với Diệp Hoán có quan hệ thế nào, từ nay về sau chị sẽ là người của em!"
Một hơi nói hết những lời này, cơ thể Tống Tinh Dập cứng đờ, mặt căng cứng, lại nhấn mạnh thêm một lần: "Người phụ nữ của em!"
Đồng Linh phụt một tiếng bật cười, duỗi tay nhéo vành tai Tống Tinh Dập vành tai, "Thiếu gia Tống, vành tai của cậu đỏ hết rồi kìa."
Giọng nói của Tống Tinh Dập dù lạnh lùng, vẻ mặt lại hung ác, nhưng vành tai đỏ ứng lại bán đứng cậu.
Đồng Linh cong khóe môi, dựa vào sát tai Tống Tinh Dập, nhả từng câu từng chữ: "Thiếu gia Tống, cậu còn đáng yêu hơn Tinh Dập đó nha!"
Tống Tinh Dập như muốn nổ tung rồi, cậu vừa thẹn vừa tức mà tránh khỏi tay người phụ nữ, đẩy cô ra xa, "Em thấy chị đúng là phải cho chị một bài học!"
Đồng Linh an phận ngồi tại chỗ, nghiêng đầy nói: "Vậy em muốn cho chị bài học như nào, nói nghe thử?"
Tống Tinh Dập: "......"
Đáng giận, nhìn người phụ nữ này, cậu dường như không có cách nào với cô!
"Em muốn chị xin lỗi, nài nỉ em hả?" Đồng Linh gối đầu lên chiếc gối tơ ngỗng mềm mại, dáng vẻ lười biếng và thích thú, "Chị không phải đã lén đi tới đây với em hay sao, còn không hề phản kháng nữa, chị có thành ý như vậy, em còn giận chị?"
"Cái gì mà lén ra đây chứ, rõ ràng là..." Tống Tinh Dập nói đến một nửa, mới ngờ ngợ, "Chị biết là em muốn mang chị đi hả?"
Đồng Linh hừ nhẹ: "Em lúc nào chẳng xốc nổi như thế, nghĩ cái gì là làm cái đó, không cố kị chút nào."
"Không phải cấp dưới của em làm ăn vớ vẩn đâu, mà là từ đầu chị đã không bị chuốc thuốc mê rồi, chị tự nguyện bị đưa tới đây. Cũng chỉ có đồ ngốc như em mới không nhận ra mảy may, em nói xem có ai bị chuốc thuốc mà không bị tác dụng phụ nào không? Đâu ra nhiều sức mà đôi co với em như vậy?"
Tống Tinh Dập sắp khờ luôn, nếu chị ấy yêu Diệp Hoán thật thì sao lại biết người đứng sau là cậu mà còn đi theo, nếu không yêu Diệp Hoán thì sao ở yến tiệc lại từ chối cậu?
"Bị chị từ chối, em buồn lắm, tức giận lắm hả?" Ánh mắt Đồng Linh thay đổi, khí chất mềm mại cũng trở nên sắc bén, "Em không biết trái phải gây phiền toái cho chị, còn muốn chị phải quan tâm đến cảm xúc của em?"
"Tống Tinh Dập, em ích kỷ hệt như Diệp Hoán vậy! Chẳng màng chị cảm thấy thế nào!"
"Ích kỷ? Em với Diệp Hoán giống nhau chỗ nào chứ!" Tống Tinh Dập ghét cay ghét đắng Diệp Hoán, chị ấy nói cậu giống với anh ta làm cậu rất là ấm ức!
"Em sẽ không đối xử với chị như Diệp Hoán, làm chị phải dùng tên người khác, làm thế thân cho người ta!"
Dáng vẻ Đồng Linh lúc này còn lạnh lùng hơn cả Tống Tinh Dập khi nãy, cô giương mắt nhìn thẳng vào Tống Tinh Dập, hỏi: "Em cho rằng em tốt Diệp Hoán hay sao? Em tốt hơn ở điểm nào?"
Tống Tinh Dập hơi hé miệng, cậu muốn nói toàn bộ trái tim cậu đều là chị ấy, cậu ngoan ngoãn lại còn nghe lời nữa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của chị ấy, nhớ lại cách mà cậu đối xử với chị ấy, lòng dạ của cậu như cũng trùng xuống.
"Chị ấy có làm sao không? Các người không làm chị ấy bị thương chứ?" Vừa đến nơi, Tống Tinh Dập đã không kiềm được dò hỏi tình hình của Đồng Linh, nhưng lời vừa thốt ra, cậu lại thấy bản thân mình phạm tiện, "Thôi, chị ấy chịu khổ cũng là xứng đáng!"
Nhớ lại hình ảnh chị ấy từ chối mình không chút lưu tình, rồi ánh mắt đồng tình thương hại của đám đông, trái tim Tống Tinh Dập rét buốt.
Cấp dưới đứng bên cạnh hai mắt nhìn nhau, cạn lời trước vị thiếu gia cảm xúc thay đổi thất thường này. Trước đó, khi nghe mệnh lệnh, bọn họ được căn dặn rõ là phải cẩn thận "mời" cô Dư lại đây, thế nên dọc đường đi êm ru, không dám làm người ta bị xóc nảy, càng không dám tùy tiện đụng chạm người ta, tránh khiến cho Tống Tinh Dập xù lông.
Vị thiếu gia nhà Tống này bề ngoài như là thiên thần, nhưng mà có thể mời cô Dư đến bằng cách này chứng tỏ cậu ta cũng không phải là người dễ động đến. Làm phật ý người như vậy, cũng không biết cô Dư sẽ bị cậu ta trả thù thế nào.
Gia thế của nhà họ Tống tất nhiên là gia đình bình thường không thể đấu lại được, nghe nói cô Dư kia vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, dù cho có mối quan hệ với thiếu gia nhà Diệp thì thân phận thế thân cũng thật sự không hề có chút mặt mũi nào.
Thiếu gia nhà họ Diệp sẽ vì thế thân mà gây mâu thuẫn với nhà Tống sao? Nghĩ thôi cũng thấy là không thể rồi.
Một người phụ nữ mà thôi, muốn trách thì trách cô Dư đã động đến người không nên động.
Cấp dưới như bọn họ chỉ nhận tiền làm việc thôi, mặc dù trong lòng cũng thấy hơi tiếc cho cô Dư kia nhưng cũng không nói thêm gì, báo cáo xong tình hình thì yên lặng lui xuống.
Tống Tinh Dập đứng trước cửa do dự một hồi, cậu cực kì oán giận chị ấy, khi vừa đến, cậu thậm chí còn nghĩ ra đủ cách để trừng phạt chị ấy. Cậu sẽ nhốt chị ấy lại, để chị ấy phải sám hối vì quyết định của mình, làm cho chị ấy phải xin lỗi cậu, lấy lòng cậu, làm cho chị ấy không thể rời khỏi cậu!
Mà khi đến trước cửa rồi, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể có được chị ấy, cậu lại... Chần chừ.
Nếu cậu làm như vậy chị ấy có chán ghét cậu thậm chí là hận cậu không? Sao giờ phút này rồi cậu còn tự hỏi câu như vậy! Tống Tinh Dập đập mạnh đầu vào cánh cửa, đau đớn làm cho cậu tỉnh táo hơn nhiều. Là chị ấy có lỗi với cậu trước, cho nên cậu làm gì cũng không sai!
Tống Tinh Dập chuẩn bị tốt tâm lý, lạnh mặt mở cửa bước vào phòng.
Nhưng mà có một điều làm cậu không ngờ tới, vừa bước vào thì đập vào mắt cậu hình ảnh chị ấy ngồi trên giường nghiêng đầu cười với cậu. Nụ cười của chị ấy ngọt ngào như vậy, làn váy màu rượu champagne giống một đóa hoa nở rộ, chị ấy yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, cả người tỏa ra mùi hương ngọt lịm của mật đường.
Sao chị ấy lại tỉnh rồi? Không phải, chị ấy tỉnh lại sao còn cười tươi với cậu như vậy? Chẳng lẽ chị ấy không biết là cậu sai người bắt chị ấy về đây sao?
Tống Tinh Dập bị hình ảnh như vậy làm cho bất ngờ, suýt thì không giữ nổi biểu cảm lạnh lùng.
"Xem ra là cấp dưới của tôi làm ăn không chuẩn rồi, tưởng là chị sẽ hôn mê một lúc cơ, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh rồi..." Tống Tinh Dập nhanh chóng ổn định tâm lý, rồi thong thả khóa cửa phòng lại, "Chị à, gặp được em ở đây chị có vui không?"
Lúc này Tống Tinh Dập vẫn còn mặc bộ vest màu trắng, cậu vẫn lịch sự như ở phòng tiệc, khuôn mặt đáng yêu và vô hại, nhưng trong mắt lại tràn đầy ác ý, điều mâu thuẫn ấy mang lại cho cậu sự kì dị nguy hiểm.
Cậu dường như là mọc thêm răng nanh, chỉ cần con mồi hơi chút phản kháng là sẵn sàng xông lên xé xác thành trăm mảnh máu me đầm đìa. .
Đồng Linh làm như không thấy sự 'quái dị' này của Tống Tinh Dập, cô dang hai tai, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tinh Dập! Em còn không mau tới ôm chị một cái!"
Tống Tinh Dập tức giận vô cùng, sao chị ấy có thể làm như không biết gì mà nói như vậy! Đáng lẽ chị ấy phải sợ hãi mà xin lỗi cậu, chứ không phải vờ như chưa có gì xảy ra mà thản nhiên làm nũng với cậu, không lẽ chị ấy vẫn nghĩ là cậu sẽ khờ khạo mà chui vào bẫy rập, làm con chó bên chân chị ấy hay sao!!
"Tinh Dập?" Hình như là bất mãn trước sự trì trệ của Tống Tinh Dập, Đồng Linh hơi hướng thân mình về phía trước, lần nữa nũng nịu nói: "Em mau đến đây đi, chẳng lẽ em không nhớ chị sao?"
"Nhớ chị?" Tống Tinh Dập siết tay lại thành nắm đấm, nghiến răng đến mức phát ra tiếng cót két, "Đúng vậy, em nhớ chị, nhớ đến phát điên!"
"Còn chị thì sao? Chị ở bên cạnh thằng khác, chơi đùa với em, làm em tưởng rằng chị cũng thích em, sau đó không chút do dự từ chối em, giẫm đạp tình cảm của em, người phụ nữ như chị ——!"
Cậu coi trọng buổi tiệc này như vậy, trang điểm tỉ mỉ vì chị ấy, còn chị ấy? Chị ấy ở bên Diệp Hoán, vờ như không nhìn thấy cậu, lạnh nhạt thờ ơ với cậu.
Vào lúc đó, Tống Tinh Dập thậm chí còn nghi ngờ không biết trước kia những khi cậu vui vẻ với chị ấy có phải chỉ là ảo giác do cậu tưởng tượng ra không.
Người này lạnh lùng với cậu như vậy, có lẽ không phải là chị ấy.
Đồng Linh cắn môi, trong mắt như có sương mù phủ kín, "Tinh Dập, thì ra em nghĩ chị như vậy sao..."
"Tinh Dập cái gì, không phải khi nãy chị gọi là thiếu gia Tống à?" Tống Tinh Dập đi đến mép giường, mơn man với sợi tóc mượt mà, cúi đầu cười mỉa bên tai Đồng Linh: "Định dùng cách này để em tha cho chị sao? Chị ngây thơ quá đó, chị à ~"
Tống Tinh Dập biết đây đúng thật là chị ấy.
Dù cho là mỉm cười ngọt ngào, hay là ra vẻ ấm ức đáng thương, chị ấy luôn có cách khiến cho cậu không thể bình tĩnh nổi.
Đồng Linh với tay bắt lấy tay Tống Tinh Dập, rất mềm nhẹ, chỉ là đầu ngón tay lướt qua cổ tay thiếu niên, thử cậu ta một chút thôi, ánh mắt vẫn đáng thương vôi tội như cũ.
Tống Tinh Dập cảm giác như cậu đe dọa không hề có tác dụng, chẳng lẽ cậu không đủ đáng sợ, dọa người hay sao? Hành động ấu trĩ như trẻ con này... Cho rằng vậy là cậu sẽ nguôi giận à? Gương mặt Tống Tinh Dập đỏ ửng vì bực tức.
"Chị đang làm gì vậy!" Tống Tinh Dập bực bội nói: "Em sẽ không dễ dàng..."
"Đồ ngốc." Không chờ Tống Tinh Dập nói xong, Đồng Linh bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, "Em vẫn chưa nhận ra à?"
"Nhận ra cái gì?" Một ánh mắt của chị ấy cũng đủ khiến cho cậu tim đập loạn nhịp, Tống Tinh Dập biết rõ nếu bản thân mềm lòng thì quyết tâm ban nãy cũng tan thành mây khói, vậy nên độc mồm độc miệng: "Em nói cho chị biết, em sẽ không để bị chị lừa nữa đâu! Mặc kệ chị với Diệp Hoán có quan hệ thế nào, từ nay về sau chị sẽ là người của em!"
Một hơi nói hết những lời này, cơ thể Tống Tinh Dập cứng đờ, mặt căng cứng, lại nhấn mạnh thêm một lần: "Người phụ nữ của em!"
Đồng Linh phụt một tiếng bật cười, duỗi tay nhéo vành tai Tống Tinh Dập vành tai, "Thiếu gia Tống, vành tai của cậu đỏ hết rồi kìa."
Giọng nói của Tống Tinh Dập dù lạnh lùng, vẻ mặt lại hung ác, nhưng vành tai đỏ ứng lại bán đứng cậu.
Đồng Linh cong khóe môi, dựa vào sát tai Tống Tinh Dập, nhả từng câu từng chữ: "Thiếu gia Tống, cậu còn đáng yêu hơn Tinh Dập đó nha!"
Tống Tinh Dập như muốn nổ tung rồi, cậu vừa thẹn vừa tức mà tránh khỏi tay người phụ nữ, đẩy cô ra xa, "Em thấy chị đúng là phải cho chị một bài học!"
Đồng Linh an phận ngồi tại chỗ, nghiêng đầy nói: "Vậy em muốn cho chị bài học như nào, nói nghe thử?"
Tống Tinh Dập: "......"
Đáng giận, nhìn người phụ nữ này, cậu dường như không có cách nào với cô!
"Em muốn chị xin lỗi, nài nỉ em hả?" Đồng Linh gối đầu lên chiếc gối tơ ngỗng mềm mại, dáng vẻ lười biếng và thích thú, "Chị không phải đã lén đi tới đây với em hay sao, còn không hề phản kháng nữa, chị có thành ý như vậy, em còn giận chị?"
"Cái gì mà lén ra đây chứ, rõ ràng là..." Tống Tinh Dập nói đến một nửa, mới ngờ ngợ, "Chị biết là em muốn mang chị đi hả?"
Đồng Linh hừ nhẹ: "Em lúc nào chẳng xốc nổi như thế, nghĩ cái gì là làm cái đó, không cố kị chút nào."
"Không phải cấp dưới của em làm ăn vớ vẩn đâu, mà là từ đầu chị đã không bị chuốc thuốc mê rồi, chị tự nguyện bị đưa tới đây. Cũng chỉ có đồ ngốc như em mới không nhận ra mảy may, em nói xem có ai bị chuốc thuốc mà không bị tác dụng phụ nào không? Đâu ra nhiều sức mà đôi co với em như vậy?"
Tống Tinh Dập sắp khờ luôn, nếu chị ấy yêu Diệp Hoán thật thì sao lại biết người đứng sau là cậu mà còn đi theo, nếu không yêu Diệp Hoán thì sao ở yến tiệc lại từ chối cậu?
"Bị chị từ chối, em buồn lắm, tức giận lắm hả?" Ánh mắt Đồng Linh thay đổi, khí chất mềm mại cũng trở nên sắc bén, "Em không biết trái phải gây phiền toái cho chị, còn muốn chị phải quan tâm đến cảm xúc của em?"
"Tống Tinh Dập, em ích kỷ hệt như Diệp Hoán vậy! Chẳng màng chị cảm thấy thế nào!"
"Ích kỷ? Em với Diệp Hoán giống nhau chỗ nào chứ!" Tống Tinh Dập ghét cay ghét đắng Diệp Hoán, chị ấy nói cậu giống với anh ta làm cậu rất là ấm ức!
"Em sẽ không đối xử với chị như Diệp Hoán, làm chị phải dùng tên người khác, làm thế thân cho người ta!"
Dáng vẻ Đồng Linh lúc này còn lạnh lùng hơn cả Tống Tinh Dập khi nãy, cô giương mắt nhìn thẳng vào Tống Tinh Dập, hỏi: "Em cho rằng em tốt Diệp Hoán hay sao? Em tốt hơn ở điểm nào?"
Tống Tinh Dập hơi hé miệng, cậu muốn nói toàn bộ trái tim cậu đều là chị ấy, cậu ngoan ngoãn lại còn nghe lời nữa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của chị ấy, nhớ lại cách mà cậu đối xử với chị ấy, lòng dạ của cậu như cũng trùng xuống.