Chương 16
Gần đây đại học Kinh Bình cũng không yên ổn, nhóm sinh viên lan truyền nội bộ có một nữ sinh uống thuốc diệt cỏ tự sát, vẫn đang được điều trị trong bệnh viện. Mà quyết định xử lí vụ đánh nhau cũng được thi hành, nhân vật Ôn Trác là hotboy nổi tiếng của trường cũng xuất hiện trên tờ thông báo, bên trên ghi lỗi của tổng cộng bốn người, trong đó có một sinh viên khoa luật và hai nghiên cứu sinh.
Ngô Niệm Hi đọc thông báo xong tâm lý cũng không có gợn sóng gì, nhưng Trang Lộ lại nhịn không được châm chọc: "May là mình đuổi không kịp, không thì hai kẻ tồi tệ kia đánh nhau nghiêm trọng hơn rồi!"
Chỉ là trên đường đi trong lòng nàng vẫn khó chịu, đi học nhìn thấy Chương Khôn Vinh, nàng siết chặt tay định bước lên phía trước, lại bị Ngô Niệm Hi ngăn lại: "Trang Trang, nhịn chút đi".
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngô Niệm Hi che nắm đấm của Trang Lộ lại, giống như đang tròng dây cương lên một con ngựa hung hăng.
Trang Lộ không bước lên, chỉ là hạ giọng, tràn đầy bất mãn: "Loại người này nhìn có vẻ hiền lành, nhưng chuyện hắn ta làm ra quá hèn hạ buồn nôn! Mình thật sự không chịu nổi nữa rồi".
Chương Khôn Vinh luôn được xem là người hiền lành, cả Ôn Trác cũng đã nghe danh, lúc đó hắn cản Trang Lộ cũng là vì lí do này. Nhưng thực tế thì sao, bỏ thuốc cưỡng bức chuyện như vậy cũng có thể làm ra được. Không chỉ vậy, xong việc còn đem chuyện này khí thế ngút trời nói với bạn bè, bởi vậy mà mới có thể từ miệng người khác truyền đến tai Ôn Trác, còn Thái Tịnh tự nhiên lại biến thành con nhỏ không biết liêm sỉ.
Ngô Niệm Hi đương nhiên biết Trang Lộ ghét cái ác như kẻ thù, cô nhìn bóng lưng Chương Khôn Vinh không khỏi lạnh lùng nói: "Thông báo kỉ luật mới ban hành, ít nhất chúng ta không thể hành động ngay giữa công cộng".
Mặt cô như nước, trầm ngâm bình tĩnh, an ủi nói: "Thiếu gì cách đối phó".
Không thể đánh người, vậy chỉ có thể đi học.
Học kỳ sắp kết thúc, tháng sau sẽ bắt đầu thi định kì hàng tháng.
Môn Thẩm mỹ học của lão Triệu cố vấn học tập không tập trung vào trọng điểm, thay vào đó là giảng dạy sinh động hơn —— chiếu phim.
Lão Triệu mặc một chiếc áo len cổ lọ sẫm màu, khoác thêm áo jean rách bên ngoài, nói đến "thẩm mỹ" thì ông không có chút hình tượng nào. Ông ho khan vài tiếng, phòng học liền yên tĩnh lại, giọng nói của lão Triệu rất êm tai, ông nói: "Hôm nay chúng ta sẽ cảm nhận tính nghệ thuật của bạo lực".
Ông tắt đèn phòng học đi, máy chiếu trên màn hình bắt đầu chiếu phim 《 Thành phố tội ác 》của Robert Rodriguez, Frank Miller và Quentin Tallon, quan sát quá trình bạo lực trở thành nghệ thuật.
Trang Lộ ngồi ở mấy hàng cuối, một tay chống đầu, một tay khác vân vê cuốn giáo trình trầm tư như lạc vào cõi thần tiên. Tối hôm qua nàng tra vài thông tin về paraquat, thật sự lo lắng cho tình trạng của Thái Tịnh.
Nhưng dần dần nàng cũng hoà mình vào bộ phim. Nancy, vũ nữ thoát y ở thành phố tội ác múa cùng chiếc roi màu xám, đen và trắng trên tay, eo nhỏ uốn lượn theo nhạc, lắc cái mông nhỏ gợi cảm gợi tình, bộ ngực theo vũ đạo di chuyển lên xuống. Một đường cong nóng bỏng được vẽ nên, tóc dài bị thổi bay, khẽ vuốt lên khuôn mặt tinh nghịch, dục vọng in hằn sâu vào cô gái trẻ đẹp này, tựa như một vẻ đẹp sống động.
Trang Lộ nghe thấy Ngô Niệm Hi bên cạnh khẽ hít sâu một hơi:
"Sao đấy?" - Nàng xích lại gần, nhẹ nhàng hỏi.
Hai mắt Ngô Niệm Hi sáng lấp lánh, mím môi thận trọng trả lời: "Đẹp quá".
Thời điểm cô nói đẹp quá, ánh nắng mùa đông vừa khéo rọi lên trên bàn của cô, đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô đang xoay xoay cây bút màu đen. Ánh sáng làm khung cảnh nhoè đi, tạo nên cảm giác vô thực. Mà chủ nhân đôi tay sau khi nói ra hai chữ này, lại còn ngượng ngùng le lưỡi, cũng rất đẹp.
Đây chính là cái đẹp mà lão Triệu nói, có "thẩm" có "mỹ", khí chất tự nhiên, trời sinh hoàn mỹ. Trang Lộ trong lòng cảm thán vài tiếng, đột nhiên bật cười.
"Cậu đẹp hơn" - Nàng nói thật lòng.
Ngô Niệm Hi mở to mắt, vành tai ẩn sau mái tóc ửng đỏ lên, đột nhiên cô cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong tim, không nói nên lời đó là cảm giác gì, tóm lại rất hạnh phúc. Giây tiếp theo cô cười cong mắt, giống như trăng non đẹp nhất: "Cảm ơn Trang Trang".
"Có sao nói vậy" - Trang Lộ chớp chớp mắt.
Phía trước có bạn học đang giải thích cốt truyện cho Tôn Nhụy, Trang Lộ nghe xong không có lỗ tai nào tán đồng, người nọ nói rằng:
"Cảnh ân ái đầu tiên là giữa gã to con Marv với Goldie, đây là kiểu tình một đêm rất phổ biến. Nhưng vẻ đẹp và sự dịu dàng của Goldie làm gã to con có cảm giác được chữa lành, cũng làm ông ta lần đầu tiên cảm nhận được "tình yêu" từ một người phụ nữ. Nhưng Goldie không yêu gã to con, chẳng qua cô ấy chỉ đang tìm kiếm sự bảo vệ của Marv mà thôi. Sau đó Goldie bị giết, Marv lại vì người phụ nữ này bắt tay vào hành trình trả thù".
"Tại sao Goldie sẽ không yêu Marv?" - Tôn Nhụy hỏi.
Bạn học kia nói bừa: "Việc này chẳng phải rất dễ hiểu hay sao, gã to con xấu như vậy, Goldie lại đẹp như vậy. Chúng ta đều là động vật thị giác, xấu với đẹp thì không thể ở bên nhau, trời định sẵn như vậy rồi".
Trang Lộ không tỏ ý kiến, nhưng bĩu môi không nói chuyện.
Ngược lại Ngô Niệm Hi vốn luôn ôn hòa xen vào nói: "Vậy thì chưa chắc! ".
Giọng nói của cô có chút lớn tiếng, khiến lão Triệu ở trên ngẩng đầu nhìn sang đây, Tôn Nhụy và bạn học kia đồng thời cúi đầu xuống, tỏ ý là họ không liên quan đến chuyện này.
Còn Ngô Niệm Hi lại thẳng sống lưng, trong mắt còn chất chứa lửa giận, ánh mắt khi nhìn lão Triệu cũng lạnh nhạt đi.
Lão Triệu tính tình rất tốt, cũng không nói gì.
Trái lại dưới gầm bàn Trang Lộ kéo kéo áo Ngô Niệm Hi: "Sao thế? Sao tự nhiên cậu lại nổi giận? ".
Ngô Niệm Hi cũng không biết ngọn lửa ác liệt này từ đâu đến: "Cậu ta nói không đúng".
"Đương nhiên rồi, trên đời này làm gì có sự phân biệt tuyệt đối giữa cái xấu và đẹp".
"Đúng vậy, tại sao người đẹp lại không thể sóng vai cùng quái vật, vẻ đẹp bề ngoài là nông cạn! Tâm hồn sâu sắc mới là ngàn dặm mới tìm được một!" - Ngô Niệm Hi chu chu môi, trên khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp hiện lên một tia uất ức.
Trang Lộ đột nhiên bật cười: "Mình biết rồi, cậu đang cảm thấy bất bình cho mình chứ gì".
Nghe Trang Lộ nói như vậy, Ngô Niệm Hi ngẩn người, cô ngẫm nghĩ trong lòng, hình như đúng như vậy, cơ mà cũng không phải như vậy...... Có một vài cảm xúc khó tả đọng lại trong lòng cô, cô cũng không rõ đó là cái gì.
Sau khi hết tiết "Thẩm mỹ học", Trang Lộ và Ngô Niệm Hi ngồi xe buýt đến bệnh viện thành phố thăm Thái Tịnh. Tình trạng của Thái Tịnh không tốt, đầu giường gắn sẵn máy đo điện tâm đồ và máy thở. Thái Nhã đờ đẫn ngồi trên ghế, nắm chặt lấy tay Thái Tịnh, nước mắt trên mặt đều đã bị gió hong khô.
Sau khi Trang Lộ và Ngô Niệm Hi ở bên cạnh giúp Thái Tịnh truyền máu xong, thì bị Thái Tịnh suy nhược đuổi về.
Thái Tịnh đeo máy thở, nói chuyện khó khăn, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết nói: "Các cậu đi về đi, đừng ở đây lãng phí thời gian. Tôi không sao đâu, chờ tôi qua đợt này, tôi sẽ mời hai cậu ăn cơm, cảm ơn hai cậu nhé!"
Vừa nói, nàng vừa đưa tay kéo chị họ của mình, giống như khi còn nhỏ nhờ Thái Nhã giúp vậy, thận trọng nói: "Chị Nhã giúp em tiễn bạn học của em về được không? ".
Nước mắt bên khoé mắt Thái Nhã suýt nữa đã rơi xuống, chị cắn răng kìm nén cảm giác muốn khóc, gật gật đầu.
Đưa Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi đến cửa thang máy, cô luật sư vốn luôn mạnh mẽ, vốn luôn trang nhã công bằng mới lộ ra nỗi khổ của mình: "Chị còn chưa nói với em ấy, chị nói không nên lời, chị nói không nên lời! ".
Nhìn Thái Nhã kêu gào, Trang Lộ có hơi luống cuống.
Ngô Niệm Hi từ trong túi xách con lạc đà lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho Thái Nhã, nhẹ nhàng cẩn thận an ủi: "Mấy thứ bác sĩ nói cũng chỉ là xác suất thôi, tình trạng mỗi người mỗi khác, không nhất định sẽ là kết quả kia đâu, chúng ta phải tin vào kỳ tích!"
Trong lúc chờ xe buýt, Trang Lộ cảm khái nói: "Mình cũng tin sẽ có kỳ tích! Chúng ta không trễ thời gian cấp cứu, gần như là rửa ruột ngay lập tức, với lại lúc nào cũng được hỗ trợ suốt mà".
Ngô Niệm Hi không nói gì, chỉ là nhìn vào khoảng không giữa trời.
Thứ gì đó màu trắng bay từ trên trời xuống, xung quanh đột nhiên xôn xao.
Có người qua đường reo lên: "Tuyết rơi kìa! ".
Ngô Niệm Hi vươn tay đón trận tuyết rơi đầu tiên trong năm, trong lòng nặng trĩu cũng vực dậy đôi chút.
Tuyết rơi rồi......
"Tuyết rơi rồi, là dấu hiệu tốt, Thái Tịnh nhất định có thể vượt qua được!" - Trang Lộ vốn luôn lạc quan ngẩng đầu lên, cảm nhận được bông tuyết rơi trên mặt, vui vẻ nói.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, qua ngày hôm sau đã tích tụ thành một lớp dày, sinh viên đại học Kinh Bình ai cũng rất hào hứng, có thể thấy mọi người chơi ném tuyết, viết chữ lên tuyết, đắp người tuyết khắp nơi.
Ngô Niệm Hi lấy áo phao từ trong tủ ra, vừa nhìn cảnh tuyết sáng ngời bên ngoài cửa sổ, vừa chậm rãi khoác áo phao vào.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là Trang Lộ.
Sắc mặt Trang Lộ nặng nề, nhìn Ngô Niệm Hi bằng vẻ mặt hoảng hốt ngỡ ngàng. Một lúc sau, nàng mới chầm chậm mở miệng:
"Niệm Niệm à, chị Thái Nhã mới gọi mình, Thái Tịnh..... Đi rồi.....".
Thời gian Thái Tịnh uống paraquat đã qua gần năm ngày, cô gái rạng rỡ mãi mãi rời khỏi nhân thế, mang theo những lời đồn vô căn cứ, cuối cùng cũng không cam lòng khép đôi mắt lại......
Ngô Niệm Hi đọc thông báo xong tâm lý cũng không có gợn sóng gì, nhưng Trang Lộ lại nhịn không được châm chọc: "May là mình đuổi không kịp, không thì hai kẻ tồi tệ kia đánh nhau nghiêm trọng hơn rồi!"
Chỉ là trên đường đi trong lòng nàng vẫn khó chịu, đi học nhìn thấy Chương Khôn Vinh, nàng siết chặt tay định bước lên phía trước, lại bị Ngô Niệm Hi ngăn lại: "Trang Trang, nhịn chút đi".
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngô Niệm Hi che nắm đấm của Trang Lộ lại, giống như đang tròng dây cương lên một con ngựa hung hăng.
Trang Lộ không bước lên, chỉ là hạ giọng, tràn đầy bất mãn: "Loại người này nhìn có vẻ hiền lành, nhưng chuyện hắn ta làm ra quá hèn hạ buồn nôn! Mình thật sự không chịu nổi nữa rồi".
Chương Khôn Vinh luôn được xem là người hiền lành, cả Ôn Trác cũng đã nghe danh, lúc đó hắn cản Trang Lộ cũng là vì lí do này. Nhưng thực tế thì sao, bỏ thuốc cưỡng bức chuyện như vậy cũng có thể làm ra được. Không chỉ vậy, xong việc còn đem chuyện này khí thế ngút trời nói với bạn bè, bởi vậy mà mới có thể từ miệng người khác truyền đến tai Ôn Trác, còn Thái Tịnh tự nhiên lại biến thành con nhỏ không biết liêm sỉ.
Ngô Niệm Hi đương nhiên biết Trang Lộ ghét cái ác như kẻ thù, cô nhìn bóng lưng Chương Khôn Vinh không khỏi lạnh lùng nói: "Thông báo kỉ luật mới ban hành, ít nhất chúng ta không thể hành động ngay giữa công cộng".
Mặt cô như nước, trầm ngâm bình tĩnh, an ủi nói: "Thiếu gì cách đối phó".
Không thể đánh người, vậy chỉ có thể đi học.
Học kỳ sắp kết thúc, tháng sau sẽ bắt đầu thi định kì hàng tháng.
Môn Thẩm mỹ học của lão Triệu cố vấn học tập không tập trung vào trọng điểm, thay vào đó là giảng dạy sinh động hơn —— chiếu phim.
Lão Triệu mặc một chiếc áo len cổ lọ sẫm màu, khoác thêm áo jean rách bên ngoài, nói đến "thẩm mỹ" thì ông không có chút hình tượng nào. Ông ho khan vài tiếng, phòng học liền yên tĩnh lại, giọng nói của lão Triệu rất êm tai, ông nói: "Hôm nay chúng ta sẽ cảm nhận tính nghệ thuật của bạo lực".
Ông tắt đèn phòng học đi, máy chiếu trên màn hình bắt đầu chiếu phim 《 Thành phố tội ác 》của Robert Rodriguez, Frank Miller và Quentin Tallon, quan sát quá trình bạo lực trở thành nghệ thuật.
Trang Lộ ngồi ở mấy hàng cuối, một tay chống đầu, một tay khác vân vê cuốn giáo trình trầm tư như lạc vào cõi thần tiên. Tối hôm qua nàng tra vài thông tin về paraquat, thật sự lo lắng cho tình trạng của Thái Tịnh.
Nhưng dần dần nàng cũng hoà mình vào bộ phim. Nancy, vũ nữ thoát y ở thành phố tội ác múa cùng chiếc roi màu xám, đen và trắng trên tay, eo nhỏ uốn lượn theo nhạc, lắc cái mông nhỏ gợi cảm gợi tình, bộ ngực theo vũ đạo di chuyển lên xuống. Một đường cong nóng bỏng được vẽ nên, tóc dài bị thổi bay, khẽ vuốt lên khuôn mặt tinh nghịch, dục vọng in hằn sâu vào cô gái trẻ đẹp này, tựa như một vẻ đẹp sống động.
Trang Lộ nghe thấy Ngô Niệm Hi bên cạnh khẽ hít sâu một hơi:
"Sao đấy?" - Nàng xích lại gần, nhẹ nhàng hỏi.
Hai mắt Ngô Niệm Hi sáng lấp lánh, mím môi thận trọng trả lời: "Đẹp quá".
Thời điểm cô nói đẹp quá, ánh nắng mùa đông vừa khéo rọi lên trên bàn của cô, đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô đang xoay xoay cây bút màu đen. Ánh sáng làm khung cảnh nhoè đi, tạo nên cảm giác vô thực. Mà chủ nhân đôi tay sau khi nói ra hai chữ này, lại còn ngượng ngùng le lưỡi, cũng rất đẹp.
Đây chính là cái đẹp mà lão Triệu nói, có "thẩm" có "mỹ", khí chất tự nhiên, trời sinh hoàn mỹ. Trang Lộ trong lòng cảm thán vài tiếng, đột nhiên bật cười.
"Cậu đẹp hơn" - Nàng nói thật lòng.
Ngô Niệm Hi mở to mắt, vành tai ẩn sau mái tóc ửng đỏ lên, đột nhiên cô cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong tim, không nói nên lời đó là cảm giác gì, tóm lại rất hạnh phúc. Giây tiếp theo cô cười cong mắt, giống như trăng non đẹp nhất: "Cảm ơn Trang Trang".
"Có sao nói vậy" - Trang Lộ chớp chớp mắt.
Phía trước có bạn học đang giải thích cốt truyện cho Tôn Nhụy, Trang Lộ nghe xong không có lỗ tai nào tán đồng, người nọ nói rằng:
"Cảnh ân ái đầu tiên là giữa gã to con Marv với Goldie, đây là kiểu tình một đêm rất phổ biến. Nhưng vẻ đẹp và sự dịu dàng của Goldie làm gã to con có cảm giác được chữa lành, cũng làm ông ta lần đầu tiên cảm nhận được "tình yêu" từ một người phụ nữ. Nhưng Goldie không yêu gã to con, chẳng qua cô ấy chỉ đang tìm kiếm sự bảo vệ của Marv mà thôi. Sau đó Goldie bị giết, Marv lại vì người phụ nữ này bắt tay vào hành trình trả thù".
"Tại sao Goldie sẽ không yêu Marv?" - Tôn Nhụy hỏi.
Bạn học kia nói bừa: "Việc này chẳng phải rất dễ hiểu hay sao, gã to con xấu như vậy, Goldie lại đẹp như vậy. Chúng ta đều là động vật thị giác, xấu với đẹp thì không thể ở bên nhau, trời định sẵn như vậy rồi".
Trang Lộ không tỏ ý kiến, nhưng bĩu môi không nói chuyện.
Ngược lại Ngô Niệm Hi vốn luôn ôn hòa xen vào nói: "Vậy thì chưa chắc! ".
Giọng nói của cô có chút lớn tiếng, khiến lão Triệu ở trên ngẩng đầu nhìn sang đây, Tôn Nhụy và bạn học kia đồng thời cúi đầu xuống, tỏ ý là họ không liên quan đến chuyện này.
Còn Ngô Niệm Hi lại thẳng sống lưng, trong mắt còn chất chứa lửa giận, ánh mắt khi nhìn lão Triệu cũng lạnh nhạt đi.
Lão Triệu tính tình rất tốt, cũng không nói gì.
Trái lại dưới gầm bàn Trang Lộ kéo kéo áo Ngô Niệm Hi: "Sao thế? Sao tự nhiên cậu lại nổi giận? ".
Ngô Niệm Hi cũng không biết ngọn lửa ác liệt này từ đâu đến: "Cậu ta nói không đúng".
"Đương nhiên rồi, trên đời này làm gì có sự phân biệt tuyệt đối giữa cái xấu và đẹp".
"Đúng vậy, tại sao người đẹp lại không thể sóng vai cùng quái vật, vẻ đẹp bề ngoài là nông cạn! Tâm hồn sâu sắc mới là ngàn dặm mới tìm được một!" - Ngô Niệm Hi chu chu môi, trên khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp hiện lên một tia uất ức.
Trang Lộ đột nhiên bật cười: "Mình biết rồi, cậu đang cảm thấy bất bình cho mình chứ gì".
Nghe Trang Lộ nói như vậy, Ngô Niệm Hi ngẩn người, cô ngẫm nghĩ trong lòng, hình như đúng như vậy, cơ mà cũng không phải như vậy...... Có một vài cảm xúc khó tả đọng lại trong lòng cô, cô cũng không rõ đó là cái gì.
Sau khi hết tiết "Thẩm mỹ học", Trang Lộ và Ngô Niệm Hi ngồi xe buýt đến bệnh viện thành phố thăm Thái Tịnh. Tình trạng của Thái Tịnh không tốt, đầu giường gắn sẵn máy đo điện tâm đồ và máy thở. Thái Nhã đờ đẫn ngồi trên ghế, nắm chặt lấy tay Thái Tịnh, nước mắt trên mặt đều đã bị gió hong khô.
Sau khi Trang Lộ và Ngô Niệm Hi ở bên cạnh giúp Thái Tịnh truyền máu xong, thì bị Thái Tịnh suy nhược đuổi về.
Thái Tịnh đeo máy thở, nói chuyện khó khăn, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết nói: "Các cậu đi về đi, đừng ở đây lãng phí thời gian. Tôi không sao đâu, chờ tôi qua đợt này, tôi sẽ mời hai cậu ăn cơm, cảm ơn hai cậu nhé!"
Vừa nói, nàng vừa đưa tay kéo chị họ của mình, giống như khi còn nhỏ nhờ Thái Nhã giúp vậy, thận trọng nói: "Chị Nhã giúp em tiễn bạn học của em về được không? ".
Nước mắt bên khoé mắt Thái Nhã suýt nữa đã rơi xuống, chị cắn răng kìm nén cảm giác muốn khóc, gật gật đầu.
Đưa Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi đến cửa thang máy, cô luật sư vốn luôn mạnh mẽ, vốn luôn trang nhã công bằng mới lộ ra nỗi khổ của mình: "Chị còn chưa nói với em ấy, chị nói không nên lời, chị nói không nên lời! ".
Nhìn Thái Nhã kêu gào, Trang Lộ có hơi luống cuống.
Ngô Niệm Hi từ trong túi xách con lạc đà lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho Thái Nhã, nhẹ nhàng cẩn thận an ủi: "Mấy thứ bác sĩ nói cũng chỉ là xác suất thôi, tình trạng mỗi người mỗi khác, không nhất định sẽ là kết quả kia đâu, chúng ta phải tin vào kỳ tích!"
Trong lúc chờ xe buýt, Trang Lộ cảm khái nói: "Mình cũng tin sẽ có kỳ tích! Chúng ta không trễ thời gian cấp cứu, gần như là rửa ruột ngay lập tức, với lại lúc nào cũng được hỗ trợ suốt mà".
Ngô Niệm Hi không nói gì, chỉ là nhìn vào khoảng không giữa trời.
Thứ gì đó màu trắng bay từ trên trời xuống, xung quanh đột nhiên xôn xao.
Có người qua đường reo lên: "Tuyết rơi kìa! ".
Ngô Niệm Hi vươn tay đón trận tuyết rơi đầu tiên trong năm, trong lòng nặng trĩu cũng vực dậy đôi chút.
Tuyết rơi rồi......
"Tuyết rơi rồi, là dấu hiệu tốt, Thái Tịnh nhất định có thể vượt qua được!" - Trang Lộ vốn luôn lạc quan ngẩng đầu lên, cảm nhận được bông tuyết rơi trên mặt, vui vẻ nói.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, qua ngày hôm sau đã tích tụ thành một lớp dày, sinh viên đại học Kinh Bình ai cũng rất hào hứng, có thể thấy mọi người chơi ném tuyết, viết chữ lên tuyết, đắp người tuyết khắp nơi.
Ngô Niệm Hi lấy áo phao từ trong tủ ra, vừa nhìn cảnh tuyết sáng ngời bên ngoài cửa sổ, vừa chậm rãi khoác áo phao vào.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là Trang Lộ.
Sắc mặt Trang Lộ nặng nề, nhìn Ngô Niệm Hi bằng vẻ mặt hoảng hốt ngỡ ngàng. Một lúc sau, nàng mới chầm chậm mở miệng:
"Niệm Niệm à, chị Thái Nhã mới gọi mình, Thái Tịnh..... Đi rồi.....".
Thời gian Thái Tịnh uống paraquat đã qua gần năm ngày, cô gái rạng rỡ mãi mãi rời khỏi nhân thế, mang theo những lời đồn vô căn cứ, cuối cùng cũng không cam lòng khép đôi mắt lại......