Chương 27-2: 2: Mã Chiêu Đệ của ta
Tâm điểm nhân vật: Hàn Y Trân - Na Tra - Khương Tử Nha
________
" Y Trân! " - Na Tra từ ngày dọn qua ở Khương phủ luôn bận rộn phải bay qua bay lại, lúc thì cai quản ở Miếu Na Tra, lúc thì phải theo sát Y Trân
Hàn Y Trân đang ngồi thẫn thờ ở sau khuôn viên, nghe tiếng Na Tra liền bất giác quay đầu
" Na Tra...huynh về rồi " - Y Trân chạy lại bên Na Tra, gương mặt hớn hở mừng hắn trở về
" Cô nói như kiểu tôi rất lâu rồi mới về đó...cô xem tôi có gì cho cô nè " - Na Tra tay giơ lên một bao đầy màn thầu khoe cho Y Trân
" A! Màn thầu " - Y Trân tròn mắt, môi mím chặt, nuốt xuống
" Đều cho cô "
" Hí...đa tạ " - Y Trân hai tay cầm màn thầu, cái miệng nhỏ tham lan cắn một cái nhai nhồm nhoàm
" Ăn gấp như vậy chắc là đang đói, giờ đã qua bữa trưa rồi, không ai nấu cho cô ăn sao "
" Um...không phải " - Y Trân đôi má căng phồng vẫn cố đáp lại Na Tra
" A Mãn với A Mễ luôn nấu cho mọi người ăn, đồ ăn hai người họ nấu rất ngon, có điều..."
" Sao? " - Na Tra nghiêm túc lắng nghe
" Tôi luôn có cảm giác không no, đã ăn rất nhiều nhưng vẫn thiếu sức. Bây giờ cũng không thiết ăn nữa...nhưng không ăn thì lại đói " - nói đoạn Y Trân nhìn chằm chằm vào cái màn thầu bị cắn nham nhở trên tay
" Kì lạ...cô như vậy từ khi nào " - Na Tra trở nên bất an, nhìn một lượt Y Trân uể oải cảm thấy lo lắng
" Từ khi chúng ta từ vườn hoa của Bách Hoa tiên tử trở về "
" Sao chứ " - Na Tra nhíu mày
" Có khi nào là do hôm đó cô ta làm cô bị thương không...đáng ghét "
" Cô nói cho Sư thúc chưa "
" Nghĩa phụ người chưa biết "
" Được, vậy chúng ta đi " - Na Tra nắm tay Y Trân định đưa cô đi đâu đó
" Hai con muốn đi đâu " - Khương Tử Nha lù lù xuất hiện phía sau hai đứa nhóc hiếu chiến này
" Hớ...Sư thúc...nghĩa phụ " - Na Tra Y Trân đều giật mình
" Na Tra con không được dẫn đầu gây chuyện " - Khương Tử Nha từ tốn bước lại, đôi câu khiển trách Na Tra
" Sư thúc à...Y Trân đang bình thường từ khi Bách Hoa đó ra tay liền thành ra như vậy " - Na Tra bất mãn
" Người xem cái bụng nhỏ xíu như vậy sao có thể ăn hoài vẫn cảm thấy đói chứ "
" Con thật là...chỉ là con bé ăn nhiều một chút thôi, có cần phải luýnh quýnh lên như vậy không "
" Nhưng mà..." - Na Tra định phản bác nhưng bị ánh nhìn của Khương Tử Nha chặn lại
" Trân nhi ta có cái này cho con " - nói đoạn Khương Tử Nha biến ra các hạt tinh khiết lấp lánh bay lơ lửng trên lòng bàn tay
" Cái này là gì vậy Sư thúc "
" Um...có mùi rất thơm " - Y Trân trố mắt nhìn Na Tra
" Đây là kết tụ của loài sương tinh khiết được ta chắt ngay ở trên lá sen mọc ở Tiên giới "
" Người đưa Y Trân thứ này...Sư thúc, có phải nó có thể giúp cô ấy không "
" Y Trân từ bé đã theo Linh Bảo đại pháp sư học đạo, khó trách tư chất khác người, con bé chỉ là đang trong quá trình phát triển thôi " - Khương Tử Nha dùng phép đẩy hết kết tụ lại trước mặt Y Trân
Y Trân tròn mắt, thích thú hít lấy mùi hương dễ chịu
" Tạ nghĩa phụ " - Y Trân xòe hai tay đón lấy
Cô nhìn Na Tra rồi háo hức nhắm mắt hấp thụ thanh khí tinh khiết. Y Trân gương mặt nhẹ nhõm thoải mái, khóe miệng vô thức cong lên mãn nguyện cả người tràn đầy sinh lực
" Cô sao rồi " - Na Tra đứng cạnh nôn nao
Y Trân mở mắt, cảm nhận trong cô lúc này thật dễ chịu, mọi thứ như được thanh lọc vô cùng thanh thoát
" Nghĩa phụ, con cảm thấy rất khỏe "
Khương Tử Nha mỉm cười " Tốt rồi "
" Cô không còn cảm giác đói nữa sao "
" Phải, rất thoải mái, huynh xem " - Y Trân xoay một vòng
" Vậy thì hay quá " - Na Tra giọng điệu vui vẻ
" Còn con đó Na Tra, ta không đến kịp thì chắc giờ này con đang náo loạn vườn tiên rồi, không được nóng nảy nghe rõ chưa "
Nghe giáo huấn Na Tra chỉ biết gãi đầu, suy cho cùng cũng là chưa thuần hóa hết bản tính của tiểu tử này, Khương Tử Nha chỉ có thể lắc đầu
Bất chợt Huyết túi luôn ở bên người Na Tra rung lên, Na Tra liếc sang nhìn Khương Tử Nha, hắn cũng thấy điều đó. Cả hai xoay đầu cùng nhìn Y Trân, cô ấy vẫn ở đây vẫn rất bình thường
" Sao nó lại quyết liệt như vậy " - Na Tra thì thầm với Khương Tử Nha, tay nắm chặt miệng túi không nó sẽ bay ra mất
" Có chuyện gì vậy Nghĩa phụ " - Y Trân thấy sắc mặt hai người kì lạ cũng thắc mắc
" À...Y Trân à không có gì, có điều tôi phải về Miếu...hình như có lời cầu nào đó cần tôi đích thân chứng giám...tôi...tôi phải đi đây " - Na Tra đảo mắt nhìn Khương Tử Nha, hắn là đang đợi Sư thúc ra lệnh
Y Trân ngơ ngác " Gấp vậy sao, mới về đã đi rồi "
" Huynh lại đi nữa, ai sẽ chơi với tôi "
Y Trân cúi mặt buồn bã, chợt cô nhớ đến gì đó liền chạy đến nắm cánh tay Khương Tử Nha " Nghĩa phụ, người ở lại chơi với con "
" Được " - Khương Tử Nha mỉm cười, xoa đầu Y Trân rồi quay sang nhìn Na Tra gật đầu ra lệnh hắn mau đi
[ Là Triệu Di ] - Khương Tử Nha truyền âm cho mỗi Na Tra nghe được, tiểu hoa sen hiểu ý liền gật đầu chào, tay giật Huyết túi cho nó bay chỉ đường
[ Võ Cát, mau đi theo Na Tra ]
[ Dạ, Sư phụ ] - Võ Cát đang ở gian bếp ăn vụng, nghe truyền âm của Khương Tử Nha liền bị giật mình nhưng cũng nhanh chóng đáp lệnh rồi tung người bay đi
Sắp xếp gấp rút, Khương Tử Nha thật muốn đích thân đi cùng Na Tra nhưng ngặt nỗi đứa con nghịch ngợm này lại giữ hắn ở cùng
" Rồi, con muốn cùng ta làm việc gì đây, hay là ta bày cho con..."
Lời còn chưa kịp dứt, nha đầu Y Trân đã cắt ngang " Nghĩa phụ người kể về nghĩa mẫu đi "
Khương Tử Nha khựng lại, Y Trân vậy mà gọi nương tử hắn là nghĩa mẫu, lòng thầm nghĩ nếu nàng còn sống, nghe được lời này chắc sẽ vui lắm
" Con thật sự muốn nghe sao "
" Con rất tò mò, không biết nghĩa mẫu là người ra sao mà lại được nhiều người yêu mến như vậy. Hơn nữa là nữ nhân của đệ nhất Xiển giáo chắc chắn không phải tầm thường " - Ánh mắt Y Trân sáng rực, nhìn Khương Tử Nha như đợi chờ gì đó
" Thôi được, ta sẽ kể cho con nghe về...nghĩa mẫu của con "
" Hí...hay quá...ờm...người mau ngồi, mau ngồi xuống đây Nghĩa phụ! " - Y Trân kéo tay Khương Tử Nha ngồi xuống mộc bàn
Khương Tử Nha ánh mắt nuông chiều, để mặc Y Trân lôi kéo miễn cô cảm thấy vui vẻ. Hàn Y Trân dùng phép thuật, chu đáo biến ra một bàn trà rồi nhấc lên đưa cho Khương Tử Nha một chén
" Nghĩa phụ, người uống đi...uống cho thấm giọng rồi kể cho Trân nhi nghe "
" Tinh nghịch! " - Khương Tử Nha cười ấm áp, hắn đón lấy chén trà từ tay Y Trân, nhấp một ngụm theo ý cô
Vị trà đăng đắng chạm vào đầu lưỡi, chuyện sắp kể đây khiến lòng hắn cảm thấy bồi hồi. Nhớ lại năm đó từng có một Mã Chiêu Đệ cũng thường hay pha trà cho hắn dùng, nấu canh cho hắn uống, ngày tháng đó bình yên biết bao nhiêu
Y Trân thấy Khương Tử Nha đặt chén trà xuống, cô mong chờ chóng tay lên bàn chăm chú nhìn hắn
" Nghĩa mẫu con là một tiểu thư của một gia tộc danh giá Mã thị. Thân phụ nàng có qua lại thân thiết với Thừa tướng Tỷ Can của Triều Ca. Ta thì là khách ở nhờ phủ của Thừa tướng, một hôm Mã lão gia và phu nhân ghé thăm nên ta có duyên gặp nàng "
" Oa...nghe cứ như duyên trời sắp đặt vậy đó...hai người là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao "
" Cũng có thể là như vậy, vừa gặp mặt không lâu ta đã cưới nàng ấy, nhưng chỉ có nàng là thích ta, một mực muốn gả cho ta, còn ta lúc đó vẫn chưa muốn thành gia lập thất
Ta và nàng là được số trời an bài từ trước, không thể tránh. Ta cưới nàng về, không lo được cho nàng sung túc như khi còn ở Mã phủ. Bắt nàng theo ta phiêu bạt một thời gian, rồi ở lại Hầu phủ Tây Kỳ. Mã Chiêu Đệ nàng rất là hoạt bát, lúc nào cũng cười cười nói nói không ngớt. Có lúc hơi phiền toái nhưng lại rất là đáng yêu
Năm đó vì muốn thảo phạt Đế Tân vô đạo, Tây Kỳ đã đứng lên chống phá, ta thân là Thừa tướng Tây Kỳ phải xông pha trận mạc vì vậy cũng chẳng thể ở bên chăm sóc cho nàng ấy. Nàng vì ta mà đối mặt biết bao nhiêu là nguy hiểm, có lần suýt chút nữa là mất mạng còn bị hủy dung "
" Hớ...nghĩa mẫu người bị hủy dung sao " - Y Trân có chút kinh ngạc
" May mắn một vị Sư huynh của ta đã chỉ cho ta cách khôi phục lại dung mạo của nàng, còn giúp nàng thay da đổi thịt, còn trở nên xinh đẹp. Trải qua biết bao nhiêu là cách trở, ta càng thêm yêu nàng ấy, trân trọng nàng ấy vô cùng. Nàng là một nương tử tốt, luôn ở cạnh khi ta cần, chuyện phòng the một mình nàng quán xuyến. Nàng từng hái trái cây cho ta, từng nấu thuốc cho ta, từng dọn dẹp cho ta. Còn đã từng vì ta mà khóc đến khàn giọng, vì ta mà mất ăn mất ngủ khi ta ra chiến trường. Nghĩa mẫu con tuy không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng là một phàm nhân lương thiện hết mực tòng phu "
" Hóa ra nghĩa mẫu là một nữ nhân người phàm! " - Trong suy nghĩ của Y Trân, Mã Chiêu Đệ phải là một tiên tử giáng thế mới là một mẫu người tốt bụng như lời Na Tra kể
" Phải, nàng là người phàm, là nữ nhân duy nhất mà ta yêu sâu đậm. Ta rất ít khi thể hiện tâm tư của mình, nhưng ta yêu nghĩa mẫu con hơn ai hết " - Khi nghĩ đến Mã Chiêu Đệ, ánh mắt của hắn luôn tràn ngập yêu thương, đong đầy nỗi nhớ về nàng. Hắn yêu nàng bằng cả bản ngã, bằng tất cả phong thái và tận chân tâm
" Người nói tòng phu?... Vậy nghĩa mẫu đâu rồi, sao lại không đi cùng người "
" Mã Chiêu Đệ của ta vì ta mà bị phong ấn rồi, nàng không thể ở cùng ta được nữa " - Khương Tử Nha thanh sắc chợt biến đổi, hắn chưa thể nói ra chuyện cô chính là người phong ấn hồn phách của Mã Chiêu Đệ trong thần trí, cô là phân phách của nàng, là một trong ba chuyển thế mà hắn cần thu thập
" Tại sao chứ "
" Nàng cũng là vì đại cuộc...chuyện này..."
" Khó nói sao Nghĩa phụ? "
" Trân nhi...ta muốn hỏi con, nếu có một ngày ta có thể tìm ra cách giải trừ phong ấn cho Nghĩa mẫu con, con có giúp cho nàng, giúp cho ta không? " - Khương Tử Nha bất giác gặng hỏi, mắt long lên tia hy vọng
" Nghĩa phụ...con đã nghe Na Tra nói Nghĩa mẫu rất tốt với huynh ấy, rất tốt với mọi người...Nghĩa mẫu còn là người mà Nghĩa phụ yêu nhất trên đời này, nếu được Trân nhi nguyện mang hết tài cán công sức để giúp cho hai người đoàn tụ, Trân nhi rất muốn có mẫu thân "
Nghe Y Trân bộc trực như vậy, lòng Khương Tử Nha cảm giác như được xoa dịu, hắn luôn cảm thấy có lỗi khi mang cái danh đang lợi dụng cô, nhưng nếu hôm nay cô không nói ra lời này, có lẽ hắn sẽ mang nỗi tự trách đến hết đời
" Trân nhi, con thật tốt...tốt như Mã Chiêu Đệ của ta vậy...lúc nào cũng nghĩ cho ta " - Khương Tử Nha cảm động, đưa tay vuốt tóc Y Trân
" Tình cảm của Nghĩa phụ mẫu, đến trời cao cũng sớm đã có sắp đặt, Trân nhi không muốn cả hai chia lìa đâu "
" Lần trước có vài lời không hay về Nghĩa mẫu, chắc người giận con lắm "
Khương Tử Nha khóe môi cong nhẹ rồi lắc đầu " Con là lệnh ái của ta, sao có thể giận "
Y Trân không nói không rằng lại rơi nước mắt khiến Khương Tử Nha chợt khó hiểu
" Sao vậy Trân nhi " - Khương Tử Nha giọng điệu quan tâm
" Con cảm thấy thương cho Nghĩa phụ mẫu...con còn thấy rất vui vì lần đầu tiên có người gọi con là lệnh ái...Nghĩa phụ, Trân nhi trước giờ là người rất trọng tình nghĩa, người tốt với Trân nhi như vậy, còn giúp Trân nhi tìm lại thân phận, sau này dù có xuất thân từ đâu, con vẫn sẽ không quên cái ân tình này, sẽ báo đáp! " - Quả thật ngoài Sư phụ của Y Trân, cô chưa từng nhận tình cảm phụ tử này từ bất kỳ ai, nghe rồi thì lại kích động vui mừng
Khương Tử Nha cười bất lực, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Y Trân an ủi " Ngốc thật đó, giữa chúng ta không nói đến ân nghĩa báo đáp "
" Trân nhi hứa với người, sau này chỉ cần người muốn Trân nhi cùng người cứu Nghĩa mẫu, Trân nhi sẽ không màng tính mạng giúp người "
Y Trân xòa vào lòng hắn, Khương Tử Nha cũng theo đó dang tay ôm lấy Y Trân vuốt ve an ủi. Hắn cảm thấy có lỗi, với bản tính của Y Trân, Khương Tử Nha thầm mong sau này chỉ cần cô không hận hắn vì đã lừa gạt mình hắn đã mãn nguyện rồi, cần gì báo đáp gì đó đều thật vô nghĩa " Tiểu nha đầu! "
??? ????? ?????
________
" Y Trân! " - Na Tra từ ngày dọn qua ở Khương phủ luôn bận rộn phải bay qua bay lại, lúc thì cai quản ở Miếu Na Tra, lúc thì phải theo sát Y Trân
Hàn Y Trân đang ngồi thẫn thờ ở sau khuôn viên, nghe tiếng Na Tra liền bất giác quay đầu
" Na Tra...huynh về rồi " - Y Trân chạy lại bên Na Tra, gương mặt hớn hở mừng hắn trở về
" Cô nói như kiểu tôi rất lâu rồi mới về đó...cô xem tôi có gì cho cô nè " - Na Tra tay giơ lên một bao đầy màn thầu khoe cho Y Trân
" A! Màn thầu " - Y Trân tròn mắt, môi mím chặt, nuốt xuống
" Đều cho cô "
" Hí...đa tạ " - Y Trân hai tay cầm màn thầu, cái miệng nhỏ tham lan cắn một cái nhai nhồm nhoàm
" Ăn gấp như vậy chắc là đang đói, giờ đã qua bữa trưa rồi, không ai nấu cho cô ăn sao "
" Um...không phải " - Y Trân đôi má căng phồng vẫn cố đáp lại Na Tra
" A Mãn với A Mễ luôn nấu cho mọi người ăn, đồ ăn hai người họ nấu rất ngon, có điều..."
" Sao? " - Na Tra nghiêm túc lắng nghe
" Tôi luôn có cảm giác không no, đã ăn rất nhiều nhưng vẫn thiếu sức. Bây giờ cũng không thiết ăn nữa...nhưng không ăn thì lại đói " - nói đoạn Y Trân nhìn chằm chằm vào cái màn thầu bị cắn nham nhở trên tay
" Kì lạ...cô như vậy từ khi nào " - Na Tra trở nên bất an, nhìn một lượt Y Trân uể oải cảm thấy lo lắng
" Từ khi chúng ta từ vườn hoa của Bách Hoa tiên tử trở về "
" Sao chứ " - Na Tra nhíu mày
" Có khi nào là do hôm đó cô ta làm cô bị thương không...đáng ghét "
" Cô nói cho Sư thúc chưa "
" Nghĩa phụ người chưa biết "
" Được, vậy chúng ta đi " - Na Tra nắm tay Y Trân định đưa cô đi đâu đó
" Hai con muốn đi đâu " - Khương Tử Nha lù lù xuất hiện phía sau hai đứa nhóc hiếu chiến này
" Hớ...Sư thúc...nghĩa phụ " - Na Tra Y Trân đều giật mình
" Na Tra con không được dẫn đầu gây chuyện " - Khương Tử Nha từ tốn bước lại, đôi câu khiển trách Na Tra
" Sư thúc à...Y Trân đang bình thường từ khi Bách Hoa đó ra tay liền thành ra như vậy " - Na Tra bất mãn
" Người xem cái bụng nhỏ xíu như vậy sao có thể ăn hoài vẫn cảm thấy đói chứ "
" Con thật là...chỉ là con bé ăn nhiều một chút thôi, có cần phải luýnh quýnh lên như vậy không "
" Nhưng mà..." - Na Tra định phản bác nhưng bị ánh nhìn của Khương Tử Nha chặn lại
" Trân nhi ta có cái này cho con " - nói đoạn Khương Tử Nha biến ra các hạt tinh khiết lấp lánh bay lơ lửng trên lòng bàn tay
" Cái này là gì vậy Sư thúc "
" Um...có mùi rất thơm " - Y Trân trố mắt nhìn Na Tra
" Đây là kết tụ của loài sương tinh khiết được ta chắt ngay ở trên lá sen mọc ở Tiên giới "
" Người đưa Y Trân thứ này...Sư thúc, có phải nó có thể giúp cô ấy không "
" Y Trân từ bé đã theo Linh Bảo đại pháp sư học đạo, khó trách tư chất khác người, con bé chỉ là đang trong quá trình phát triển thôi " - Khương Tử Nha dùng phép đẩy hết kết tụ lại trước mặt Y Trân
Y Trân tròn mắt, thích thú hít lấy mùi hương dễ chịu
" Tạ nghĩa phụ " - Y Trân xòe hai tay đón lấy
Cô nhìn Na Tra rồi háo hức nhắm mắt hấp thụ thanh khí tinh khiết. Y Trân gương mặt nhẹ nhõm thoải mái, khóe miệng vô thức cong lên mãn nguyện cả người tràn đầy sinh lực
" Cô sao rồi " - Na Tra đứng cạnh nôn nao
Y Trân mở mắt, cảm nhận trong cô lúc này thật dễ chịu, mọi thứ như được thanh lọc vô cùng thanh thoát
" Nghĩa phụ, con cảm thấy rất khỏe "
Khương Tử Nha mỉm cười " Tốt rồi "
" Cô không còn cảm giác đói nữa sao "
" Phải, rất thoải mái, huynh xem " - Y Trân xoay một vòng
" Vậy thì hay quá " - Na Tra giọng điệu vui vẻ
" Còn con đó Na Tra, ta không đến kịp thì chắc giờ này con đang náo loạn vườn tiên rồi, không được nóng nảy nghe rõ chưa "
Nghe giáo huấn Na Tra chỉ biết gãi đầu, suy cho cùng cũng là chưa thuần hóa hết bản tính của tiểu tử này, Khương Tử Nha chỉ có thể lắc đầu
Bất chợt Huyết túi luôn ở bên người Na Tra rung lên, Na Tra liếc sang nhìn Khương Tử Nha, hắn cũng thấy điều đó. Cả hai xoay đầu cùng nhìn Y Trân, cô ấy vẫn ở đây vẫn rất bình thường
" Sao nó lại quyết liệt như vậy " - Na Tra thì thầm với Khương Tử Nha, tay nắm chặt miệng túi không nó sẽ bay ra mất
" Có chuyện gì vậy Nghĩa phụ " - Y Trân thấy sắc mặt hai người kì lạ cũng thắc mắc
" À...Y Trân à không có gì, có điều tôi phải về Miếu...hình như có lời cầu nào đó cần tôi đích thân chứng giám...tôi...tôi phải đi đây " - Na Tra đảo mắt nhìn Khương Tử Nha, hắn là đang đợi Sư thúc ra lệnh
Y Trân ngơ ngác " Gấp vậy sao, mới về đã đi rồi "
" Huynh lại đi nữa, ai sẽ chơi với tôi "
Y Trân cúi mặt buồn bã, chợt cô nhớ đến gì đó liền chạy đến nắm cánh tay Khương Tử Nha " Nghĩa phụ, người ở lại chơi với con "
" Được " - Khương Tử Nha mỉm cười, xoa đầu Y Trân rồi quay sang nhìn Na Tra gật đầu ra lệnh hắn mau đi
[ Là Triệu Di ] - Khương Tử Nha truyền âm cho mỗi Na Tra nghe được, tiểu hoa sen hiểu ý liền gật đầu chào, tay giật Huyết túi cho nó bay chỉ đường
[ Võ Cát, mau đi theo Na Tra ]
[ Dạ, Sư phụ ] - Võ Cát đang ở gian bếp ăn vụng, nghe truyền âm của Khương Tử Nha liền bị giật mình nhưng cũng nhanh chóng đáp lệnh rồi tung người bay đi
Sắp xếp gấp rút, Khương Tử Nha thật muốn đích thân đi cùng Na Tra nhưng ngặt nỗi đứa con nghịch ngợm này lại giữ hắn ở cùng
" Rồi, con muốn cùng ta làm việc gì đây, hay là ta bày cho con..."
Lời còn chưa kịp dứt, nha đầu Y Trân đã cắt ngang " Nghĩa phụ người kể về nghĩa mẫu đi "
Khương Tử Nha khựng lại, Y Trân vậy mà gọi nương tử hắn là nghĩa mẫu, lòng thầm nghĩ nếu nàng còn sống, nghe được lời này chắc sẽ vui lắm
" Con thật sự muốn nghe sao "
" Con rất tò mò, không biết nghĩa mẫu là người ra sao mà lại được nhiều người yêu mến như vậy. Hơn nữa là nữ nhân của đệ nhất Xiển giáo chắc chắn không phải tầm thường " - Ánh mắt Y Trân sáng rực, nhìn Khương Tử Nha như đợi chờ gì đó
" Thôi được, ta sẽ kể cho con nghe về...nghĩa mẫu của con "
" Hí...hay quá...ờm...người mau ngồi, mau ngồi xuống đây Nghĩa phụ! " - Y Trân kéo tay Khương Tử Nha ngồi xuống mộc bàn
Khương Tử Nha ánh mắt nuông chiều, để mặc Y Trân lôi kéo miễn cô cảm thấy vui vẻ. Hàn Y Trân dùng phép thuật, chu đáo biến ra một bàn trà rồi nhấc lên đưa cho Khương Tử Nha một chén
" Nghĩa phụ, người uống đi...uống cho thấm giọng rồi kể cho Trân nhi nghe "
" Tinh nghịch! " - Khương Tử Nha cười ấm áp, hắn đón lấy chén trà từ tay Y Trân, nhấp một ngụm theo ý cô
Vị trà đăng đắng chạm vào đầu lưỡi, chuyện sắp kể đây khiến lòng hắn cảm thấy bồi hồi. Nhớ lại năm đó từng có một Mã Chiêu Đệ cũng thường hay pha trà cho hắn dùng, nấu canh cho hắn uống, ngày tháng đó bình yên biết bao nhiêu
Y Trân thấy Khương Tử Nha đặt chén trà xuống, cô mong chờ chóng tay lên bàn chăm chú nhìn hắn
" Nghĩa mẫu con là một tiểu thư của một gia tộc danh giá Mã thị. Thân phụ nàng có qua lại thân thiết với Thừa tướng Tỷ Can của Triều Ca. Ta thì là khách ở nhờ phủ của Thừa tướng, một hôm Mã lão gia và phu nhân ghé thăm nên ta có duyên gặp nàng "
" Oa...nghe cứ như duyên trời sắp đặt vậy đó...hai người là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao "
" Cũng có thể là như vậy, vừa gặp mặt không lâu ta đã cưới nàng ấy, nhưng chỉ có nàng là thích ta, một mực muốn gả cho ta, còn ta lúc đó vẫn chưa muốn thành gia lập thất
Ta và nàng là được số trời an bài từ trước, không thể tránh. Ta cưới nàng về, không lo được cho nàng sung túc như khi còn ở Mã phủ. Bắt nàng theo ta phiêu bạt một thời gian, rồi ở lại Hầu phủ Tây Kỳ. Mã Chiêu Đệ nàng rất là hoạt bát, lúc nào cũng cười cười nói nói không ngớt. Có lúc hơi phiền toái nhưng lại rất là đáng yêu
Năm đó vì muốn thảo phạt Đế Tân vô đạo, Tây Kỳ đã đứng lên chống phá, ta thân là Thừa tướng Tây Kỳ phải xông pha trận mạc vì vậy cũng chẳng thể ở bên chăm sóc cho nàng ấy. Nàng vì ta mà đối mặt biết bao nhiêu là nguy hiểm, có lần suýt chút nữa là mất mạng còn bị hủy dung "
" Hớ...nghĩa mẫu người bị hủy dung sao " - Y Trân có chút kinh ngạc
" May mắn một vị Sư huynh của ta đã chỉ cho ta cách khôi phục lại dung mạo của nàng, còn giúp nàng thay da đổi thịt, còn trở nên xinh đẹp. Trải qua biết bao nhiêu là cách trở, ta càng thêm yêu nàng ấy, trân trọng nàng ấy vô cùng. Nàng là một nương tử tốt, luôn ở cạnh khi ta cần, chuyện phòng the một mình nàng quán xuyến. Nàng từng hái trái cây cho ta, từng nấu thuốc cho ta, từng dọn dẹp cho ta. Còn đã từng vì ta mà khóc đến khàn giọng, vì ta mà mất ăn mất ngủ khi ta ra chiến trường. Nghĩa mẫu con tuy không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng là một phàm nhân lương thiện hết mực tòng phu "
" Hóa ra nghĩa mẫu là một nữ nhân người phàm! " - Trong suy nghĩ của Y Trân, Mã Chiêu Đệ phải là một tiên tử giáng thế mới là một mẫu người tốt bụng như lời Na Tra kể
" Phải, nàng là người phàm, là nữ nhân duy nhất mà ta yêu sâu đậm. Ta rất ít khi thể hiện tâm tư của mình, nhưng ta yêu nghĩa mẫu con hơn ai hết " - Khi nghĩ đến Mã Chiêu Đệ, ánh mắt của hắn luôn tràn ngập yêu thương, đong đầy nỗi nhớ về nàng. Hắn yêu nàng bằng cả bản ngã, bằng tất cả phong thái và tận chân tâm
" Người nói tòng phu?... Vậy nghĩa mẫu đâu rồi, sao lại không đi cùng người "
" Mã Chiêu Đệ của ta vì ta mà bị phong ấn rồi, nàng không thể ở cùng ta được nữa " - Khương Tử Nha thanh sắc chợt biến đổi, hắn chưa thể nói ra chuyện cô chính là người phong ấn hồn phách của Mã Chiêu Đệ trong thần trí, cô là phân phách của nàng, là một trong ba chuyển thế mà hắn cần thu thập
" Tại sao chứ "
" Nàng cũng là vì đại cuộc...chuyện này..."
" Khó nói sao Nghĩa phụ? "
" Trân nhi...ta muốn hỏi con, nếu có một ngày ta có thể tìm ra cách giải trừ phong ấn cho Nghĩa mẫu con, con có giúp cho nàng, giúp cho ta không? " - Khương Tử Nha bất giác gặng hỏi, mắt long lên tia hy vọng
" Nghĩa phụ...con đã nghe Na Tra nói Nghĩa mẫu rất tốt với huynh ấy, rất tốt với mọi người...Nghĩa mẫu còn là người mà Nghĩa phụ yêu nhất trên đời này, nếu được Trân nhi nguyện mang hết tài cán công sức để giúp cho hai người đoàn tụ, Trân nhi rất muốn có mẫu thân "
Nghe Y Trân bộc trực như vậy, lòng Khương Tử Nha cảm giác như được xoa dịu, hắn luôn cảm thấy có lỗi khi mang cái danh đang lợi dụng cô, nhưng nếu hôm nay cô không nói ra lời này, có lẽ hắn sẽ mang nỗi tự trách đến hết đời
" Trân nhi, con thật tốt...tốt như Mã Chiêu Đệ của ta vậy...lúc nào cũng nghĩ cho ta " - Khương Tử Nha cảm động, đưa tay vuốt tóc Y Trân
" Tình cảm của Nghĩa phụ mẫu, đến trời cao cũng sớm đã có sắp đặt, Trân nhi không muốn cả hai chia lìa đâu "
" Lần trước có vài lời không hay về Nghĩa mẫu, chắc người giận con lắm "
Khương Tử Nha khóe môi cong nhẹ rồi lắc đầu " Con là lệnh ái của ta, sao có thể giận "
Y Trân không nói không rằng lại rơi nước mắt khiến Khương Tử Nha chợt khó hiểu
" Sao vậy Trân nhi " - Khương Tử Nha giọng điệu quan tâm
" Con cảm thấy thương cho Nghĩa phụ mẫu...con còn thấy rất vui vì lần đầu tiên có người gọi con là lệnh ái...Nghĩa phụ, Trân nhi trước giờ là người rất trọng tình nghĩa, người tốt với Trân nhi như vậy, còn giúp Trân nhi tìm lại thân phận, sau này dù có xuất thân từ đâu, con vẫn sẽ không quên cái ân tình này, sẽ báo đáp! " - Quả thật ngoài Sư phụ của Y Trân, cô chưa từng nhận tình cảm phụ tử này từ bất kỳ ai, nghe rồi thì lại kích động vui mừng
Khương Tử Nha cười bất lực, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Y Trân an ủi " Ngốc thật đó, giữa chúng ta không nói đến ân nghĩa báo đáp "
" Trân nhi hứa với người, sau này chỉ cần người muốn Trân nhi cùng người cứu Nghĩa mẫu, Trân nhi sẽ không màng tính mạng giúp người "
Y Trân xòa vào lòng hắn, Khương Tử Nha cũng theo đó dang tay ôm lấy Y Trân vuốt ve an ủi. Hắn cảm thấy có lỗi, với bản tính của Y Trân, Khương Tử Nha thầm mong sau này chỉ cần cô không hận hắn vì đã lừa gạt mình hắn đã mãn nguyện rồi, cần gì báo đáp gì đó đều thật vô nghĩa " Tiểu nha đầu! "
??? ????? ?????