Chương : 91
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 91:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Lấy một đống đồ ăn vặt ra, vừa ăn, vừa thúc giục: "Diệp Mặc, cậu nhanh một chút."
Diệp Mặc không nhịn được nở nụ cười, có thể nói hắn hiểu rất rõ người này.
Tống Hi Đông nói cho hắn biết, anh trai cô nhát gan thì thôi đi, còn một mực thích xem phim kinh dị, mỗi lần đều bị cô nàng dọa cho sợ đến gần chết.
Diệp Mặc không phát ra bất kỳ thanh âm gì, lặng lẽ đi tới phía sau Tống Đàn Vũ, vừa vặn hình ảnh xuất hiện khá là quỷ dị.
Tống Đàn Vũ ôm gối, nghĩ thầm, sao Diệp Mặc còn chưa đến.
"Này!" Diệp Mặc ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng.
Tống Đàn Vũ sợ đến nỗi nắm gối đánh hắn, Diệp Mặc bị đánh một cái có chút đau đầu, bất đắc dĩ nhìn hung thủ.
"Cậu làm tôi hết hồn đó!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Cậu đi không có tiếng động, tôi còn tưởng..."
"Còn tưởng là trinh tử à?" Ánh mắt Diệp Mặc có chút xem thường, "Nhát gan thì đừng có xem."
"Tôi vẫn muốn xem." Tống Đàn Vũ không phủ định bản thân nhát gan, tiếp tục xem phim.
Diệp Mặc nhìn cậu, bất đắc dĩ ngồi xem phim bên cạnh cậu.
Bộ phim rất dài, Diệp Mặc vừa xem vừa buồn ngủ, hắn đối với mấy bộ phim điện ảnh không có chút hứng thú. Khi Diệp Mặc dự định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì phát hiện Tống Đàn Vũ ngồi ngày càng gần, rõ ràng lúc bắt đầu bộ phim khoảng cách giữa bọn họ có tới hai cái gối, hiện tại chỉ cần khoát tay là có thể đụng tới.
Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay của người này, dọa Tống Đàn Vũ nhảy dựng một cái.
"Sợ thì lại đây ngồi một chút, tôi cũng không từ chối." Diệp Mặc cười nhẹ nói, "Được Vũ nhi ỷ lại tôi rất vui vẻ."
Tống Đàn Vũ gật đầu, nhưng cũng không tới gần, kết quả sau đó, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Mặc.
Ngoài mặt Diệp Mặc bình tĩnh, mặt khác cảm xúc nội tâm lại hết sức mãnh liệt dâng trào. Nghĩ thầm, lần sau có đi xem phim, hắn nên lựa chọn phim kinh dị kiểu này.
Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, kết quả lúc muốn đi tắm, đột nhiên nhìn Diệp Mặc lại hỏi: "Tối hôm nay ngủ cùng nhau nha?"
"Nếu như anh hôn tôi một cái thì chúng ta ngủ chung." Diệp Mặc được voi đòi tiên.
"Vậy thì tự cậu ngủ một mình đi!" Tống Đàn Vũ tức giận đi tắm rửa, Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi tối, Diệp Mặc nằm ở trên giường dùng cồn tiêu độc cho di động.
Như trong dự liệu cửa mở ra, Diệp Mặc nhìn người ở cửa, cười hỏi: "Sao vậy?"
"Sau này tôi không xem phim đó nữa." Tống Đàn Vũ nói, "Hôm nay cùng ngủ."
"Không được, tôi nói yêu cầu rồi." Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ đòi hỏi, "Anh hôn một cái cũng đâu mất gì."
"Cậu..." Tống Đàn Vũ không biết phải nói gì, cuối cùng mạnh mẽ ngã xuống giường của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ Tống Đàn Vũ như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tống Đàn Vũ tiến vào trong mền, sau đó giả chết.
"Nhát gan thì nên xem chứ." Diệp Mặc cười nói, "Nếu như tôi không ở đây anh phải làm sao bây giờ?"
"Cậu không ở đây tôi cũng sẽ không xem." Tống Đàn Vũ nói vô cùng có lý.
"Bên ngoài trời còn mưa, ngày mai cũng không ra ngoài được." Diệp Mặc nhìn trời bên ngoài nói, "Vẫn đúng là phải cảm ơn khí trời này."
"Khí trời này thì có gì mà cảm ơn chứ? Không thể ra cửa, cũng không thể làm việc, thật sự rất nhàm chán." Tống Đàn Vũ nhàn nhạt nói.
"Ở với tôi, anh còn nhàm chán à." Diệp Mặc hôn cổ Tống Đàn Vũ, "Thật hy vọng có thể vĩnh viễn như vậy."
Tống Đàn Vũ không nói gì, cậu biết rằng như mọi khi từ "Hi vọng" đều là giả.
"Vũ nhi, tại sao còn không thích tôi." Diệp Mặc có chút oán giận nói, "Nói yêu tôi thật sự khó như vậy sao?"
"Khó." Tống Đàn Vũ trả lời hắn.
"Ừm, tôi biết." Diệp Mặc chăm chú ôm cậu, "Bởi vì tôi là người buông tay trước, bây giờ muốn anh lại muốn yêu tôi quả thật có chút quá đáng. Cho nên anh mới có thể tùy ý tùy hứng như vậy, dù vậy tôi vẫn chờ một ngày nào đó anh sẽ nói câu đồng ý."
"Diệp Mặc, tại sao cậu chấp nhất với tôi như vậy?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn, "Tôi không tin cậu thích một người đàn ông vô vị như tôi đây."
"Chính là yêu đó! Lúc Vũ nhi đi làm rất đẹp trai, nấu cơm rất ngon, hơn nữa đối với tôi cũng rất ôn nhu." Diệp Mặc càng ôm càng chặt, "Nhanh yêu tôi một chút đi!"
"Ừm." Tống Đàn Vũ đáp một tiếng, "Sẽ thích cậu một lần nữa."
Nghe được một câu này, đột nhiên Diệp Mặc thấy an tâm, còn có thể yêu lại một lần là được rồi.
Sáng sớm Diệp Mặc tỉnh dậy, bên ngoài gió đã dừng, xem ra mặt trời đang lên.
Sờ trán người bên cạnh, xác định hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Tống Đàn Vũ cảm giác có người nên mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Diệp Mặc đang xỏ áo sơmi.
"Cậu muốn ra ngoài sao?" Âm thanh Tống Đàn Vũ mềm nhũn.
Diệp Mặc nhìn cậu, ghé sát vào cậu nói: "Sáng tốt lành."
"Sáng..." Từ vừa nói ra khỏi miệng liền bị người kia hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm môi, không có hôn sâu.
"Hôm nay mưa tạnh, tôi muốn đi gặp người trong nhà." Diệp Mặc cười nói, "Có chút lo lắng, anh đi cùng tôi đi."
"Người nhà cậu?" Tống Đàn Vũ có chút giật mình, "Cha cậu?"
"Không, xưa nay cha tôi không cần tôi lo lắng." Diệp Mặc khẽ mỉm cười, "Giúp tôi cài cúc áo sơmi đi!"
"Hả!" Biểu tình Tống Đàn Vũ không muốn.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc đem lồng ngực mình lộ trước mặt cậu, nâng cằm Tống Đàn Vũ lên, con mắt bắt đầu phóng điện, âm thanh tràn ngập mê hoặc nói: "Không giúp, tôi chỉ có thể làm chuyện khác."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, rồi đàng hoàng giúp Diệp Mặc cài cúc áo.
Thân nhiệt Diệp Mặc thấp hơn thân nhiệt của Tống Đàn Vũ, lúc chạm được bụng Diệp Mặc, Tống Đàn Vũ không nhịn được sờ soạng một hồi.
"Vũ nhi đây là muốn làm gì?" Diệp Mặc nắm lấy tay Tống Đàn Vũ, "Sao lại không thành thật như thế."
"Không, tôi chỉ sờ có chút thôi." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói, "Cơ bụng cậu thật đẹp."
"Nếu như anh muốn sờ, buổi tối tùy tiện cho anh sờ." Diệp Mặc cài viên cúc áo cuối cùng nói, "Còn bây giờ anh đi thay quần áo, theo tôi đi thăm mẹ tôi."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, mẹ Diệp Mặc, nếu như cậu nhớ không lầm, Diệp Mặc không có mẹ!
Tống Đàn Vũ thay quần áo xong, Diệp Mặc đã ở cửa chờ cậu.
"Đi thôi." Diệp Mặc cầm lấy dù cạnh cửa, "Rất xa đó."
Tống Đàn Vũ tính đi lấy xe, nhưng Diệp Mặc kéo cậu lại nói: "Lái xe tới chỗ đó, xe có thể sẽ tắt máy."
" Địa hình ở đó có hơi thấp, tôi có chút lo nước sẽ ngập chỗ đó." Diệp Mặc vừa nói, vừa kéo Tống Đàn Vũ rời đi.
Tống Đàn Vũ theo hắn lên núi, phát hiện tay Diệp Mặc rất lạnh.
Mặc dù biết thân nhiệt Diệp Mặc thấp hơn mình, nhưng mà nhiệt độ như thế này có phải là quá thấp không.
"Diệp Mặc, cậu lạnh không?" Tống Đàn Vũ quan tâm hỏi.
Diệp Mặc nhìn cậu không nói gì, hắn có lạnh không? Đã lâu rồi không có ai hỏi hắn vấn đề thế này.
Diệp Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tạnh, bầu trời vẫn còn nhiều áng mây. Ngồi trên xe, nhìn con đường bên ngoài, đều bị ngập, trận bão này để lại cho thành phố khá nhiều vấn đề.
Xe ngừng, tài xế nói, xe không qua được phía trước nữa, nước quá sâu, hai người liền xuống xe.
Bên ngoài mưa bắt đầu nhỏ lại, Diệp Mặc mở dù ra, kéo tay Tống Đàn Vũ nói: "Lại đây một chút, bằng không sẽ bị ướt."
"Vậy cậu làm gì không mang theo hai cái?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
"Đem hai cái thì vô vị lắm." Diệp Mặc trả lời như chuyện đương nhiên.
Tống Đàn Vũ cảm giác đứa nhỏ này cũng thật tâm cơ!
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 91~~
Chương 91:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Lấy một đống đồ ăn vặt ra, vừa ăn, vừa thúc giục: "Diệp Mặc, cậu nhanh một chút."
Diệp Mặc không nhịn được nở nụ cười, có thể nói hắn hiểu rất rõ người này.
Tống Hi Đông nói cho hắn biết, anh trai cô nhát gan thì thôi đi, còn một mực thích xem phim kinh dị, mỗi lần đều bị cô nàng dọa cho sợ đến gần chết.
Diệp Mặc không phát ra bất kỳ thanh âm gì, lặng lẽ đi tới phía sau Tống Đàn Vũ, vừa vặn hình ảnh xuất hiện khá là quỷ dị.
Tống Đàn Vũ ôm gối, nghĩ thầm, sao Diệp Mặc còn chưa đến.
"Này!" Diệp Mặc ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng.
Tống Đàn Vũ sợ đến nỗi nắm gối đánh hắn, Diệp Mặc bị đánh một cái có chút đau đầu, bất đắc dĩ nhìn hung thủ.
"Cậu làm tôi hết hồn đó!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Cậu đi không có tiếng động, tôi còn tưởng..."
"Còn tưởng là trinh tử à?" Ánh mắt Diệp Mặc có chút xem thường, "Nhát gan thì đừng có xem."
"Tôi vẫn muốn xem." Tống Đàn Vũ không phủ định bản thân nhát gan, tiếp tục xem phim.
Diệp Mặc nhìn cậu, bất đắc dĩ ngồi xem phim bên cạnh cậu.
Bộ phim rất dài, Diệp Mặc vừa xem vừa buồn ngủ, hắn đối với mấy bộ phim điện ảnh không có chút hứng thú. Khi Diệp Mặc dự định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì phát hiện Tống Đàn Vũ ngồi ngày càng gần, rõ ràng lúc bắt đầu bộ phim khoảng cách giữa bọn họ có tới hai cái gối, hiện tại chỉ cần khoát tay là có thể đụng tới.
Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay của người này, dọa Tống Đàn Vũ nhảy dựng một cái.
"Sợ thì lại đây ngồi một chút, tôi cũng không từ chối." Diệp Mặc cười nhẹ nói, "Được Vũ nhi ỷ lại tôi rất vui vẻ."
Tống Đàn Vũ gật đầu, nhưng cũng không tới gần, kết quả sau đó, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Mặc.
Ngoài mặt Diệp Mặc bình tĩnh, mặt khác cảm xúc nội tâm lại hết sức mãnh liệt dâng trào. Nghĩ thầm, lần sau có đi xem phim, hắn nên lựa chọn phim kinh dị kiểu này.
Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, kết quả lúc muốn đi tắm, đột nhiên nhìn Diệp Mặc lại hỏi: "Tối hôm nay ngủ cùng nhau nha?"
"Nếu như anh hôn tôi một cái thì chúng ta ngủ chung." Diệp Mặc được voi đòi tiên.
"Vậy thì tự cậu ngủ một mình đi!" Tống Đàn Vũ tức giận đi tắm rửa, Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi tối, Diệp Mặc nằm ở trên giường dùng cồn tiêu độc cho di động.
Như trong dự liệu cửa mở ra, Diệp Mặc nhìn người ở cửa, cười hỏi: "Sao vậy?"
"Sau này tôi không xem phim đó nữa." Tống Đàn Vũ nói, "Hôm nay cùng ngủ."
"Không được, tôi nói yêu cầu rồi." Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ đòi hỏi, "Anh hôn một cái cũng đâu mất gì."
"Cậu..." Tống Đàn Vũ không biết phải nói gì, cuối cùng mạnh mẽ ngã xuống giường của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ Tống Đàn Vũ như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tống Đàn Vũ tiến vào trong mền, sau đó giả chết.
"Nhát gan thì nên xem chứ." Diệp Mặc cười nói, "Nếu như tôi không ở đây anh phải làm sao bây giờ?"
"Cậu không ở đây tôi cũng sẽ không xem." Tống Đàn Vũ nói vô cùng có lý.
"Bên ngoài trời còn mưa, ngày mai cũng không ra ngoài được." Diệp Mặc nhìn trời bên ngoài nói, "Vẫn đúng là phải cảm ơn khí trời này."
"Khí trời này thì có gì mà cảm ơn chứ? Không thể ra cửa, cũng không thể làm việc, thật sự rất nhàm chán." Tống Đàn Vũ nhàn nhạt nói.
"Ở với tôi, anh còn nhàm chán à." Diệp Mặc hôn cổ Tống Đàn Vũ, "Thật hy vọng có thể vĩnh viễn như vậy."
Tống Đàn Vũ không nói gì, cậu biết rằng như mọi khi từ "Hi vọng" đều là giả.
"Vũ nhi, tại sao còn không thích tôi." Diệp Mặc có chút oán giận nói, "Nói yêu tôi thật sự khó như vậy sao?"
"Khó." Tống Đàn Vũ trả lời hắn.
"Ừm, tôi biết." Diệp Mặc chăm chú ôm cậu, "Bởi vì tôi là người buông tay trước, bây giờ muốn anh lại muốn yêu tôi quả thật có chút quá đáng. Cho nên anh mới có thể tùy ý tùy hứng như vậy, dù vậy tôi vẫn chờ một ngày nào đó anh sẽ nói câu đồng ý."
"Diệp Mặc, tại sao cậu chấp nhất với tôi như vậy?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn, "Tôi không tin cậu thích một người đàn ông vô vị như tôi đây."
"Chính là yêu đó! Lúc Vũ nhi đi làm rất đẹp trai, nấu cơm rất ngon, hơn nữa đối với tôi cũng rất ôn nhu." Diệp Mặc càng ôm càng chặt, "Nhanh yêu tôi một chút đi!"
"Ừm." Tống Đàn Vũ đáp một tiếng, "Sẽ thích cậu một lần nữa."
Nghe được một câu này, đột nhiên Diệp Mặc thấy an tâm, còn có thể yêu lại một lần là được rồi.
Sáng sớm Diệp Mặc tỉnh dậy, bên ngoài gió đã dừng, xem ra mặt trời đang lên.
Sờ trán người bên cạnh, xác định hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Tống Đàn Vũ cảm giác có người nên mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Diệp Mặc đang xỏ áo sơmi.
"Cậu muốn ra ngoài sao?" Âm thanh Tống Đàn Vũ mềm nhũn.
Diệp Mặc nhìn cậu, ghé sát vào cậu nói: "Sáng tốt lành."
"Sáng..." Từ vừa nói ra khỏi miệng liền bị người kia hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm môi, không có hôn sâu.
"Hôm nay mưa tạnh, tôi muốn đi gặp người trong nhà." Diệp Mặc cười nói, "Có chút lo lắng, anh đi cùng tôi đi."
"Người nhà cậu?" Tống Đàn Vũ có chút giật mình, "Cha cậu?"
"Không, xưa nay cha tôi không cần tôi lo lắng." Diệp Mặc khẽ mỉm cười, "Giúp tôi cài cúc áo sơmi đi!"
"Hả!" Biểu tình Tống Đàn Vũ không muốn.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc đem lồng ngực mình lộ trước mặt cậu, nâng cằm Tống Đàn Vũ lên, con mắt bắt đầu phóng điện, âm thanh tràn ngập mê hoặc nói: "Không giúp, tôi chỉ có thể làm chuyện khác."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, rồi đàng hoàng giúp Diệp Mặc cài cúc áo.
Thân nhiệt Diệp Mặc thấp hơn thân nhiệt của Tống Đàn Vũ, lúc chạm được bụng Diệp Mặc, Tống Đàn Vũ không nhịn được sờ soạng một hồi.
"Vũ nhi đây là muốn làm gì?" Diệp Mặc nắm lấy tay Tống Đàn Vũ, "Sao lại không thành thật như thế."
"Không, tôi chỉ sờ có chút thôi." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói, "Cơ bụng cậu thật đẹp."
"Nếu như anh muốn sờ, buổi tối tùy tiện cho anh sờ." Diệp Mặc cài viên cúc áo cuối cùng nói, "Còn bây giờ anh đi thay quần áo, theo tôi đi thăm mẹ tôi."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, mẹ Diệp Mặc, nếu như cậu nhớ không lầm, Diệp Mặc không có mẹ!
Tống Đàn Vũ thay quần áo xong, Diệp Mặc đã ở cửa chờ cậu.
"Đi thôi." Diệp Mặc cầm lấy dù cạnh cửa, "Rất xa đó."
Tống Đàn Vũ tính đi lấy xe, nhưng Diệp Mặc kéo cậu lại nói: "Lái xe tới chỗ đó, xe có thể sẽ tắt máy."
" Địa hình ở đó có hơi thấp, tôi có chút lo nước sẽ ngập chỗ đó." Diệp Mặc vừa nói, vừa kéo Tống Đàn Vũ rời đi.
Tống Đàn Vũ theo hắn lên núi, phát hiện tay Diệp Mặc rất lạnh.
Mặc dù biết thân nhiệt Diệp Mặc thấp hơn mình, nhưng mà nhiệt độ như thế này có phải là quá thấp không.
"Diệp Mặc, cậu lạnh không?" Tống Đàn Vũ quan tâm hỏi.
Diệp Mặc nhìn cậu không nói gì, hắn có lạnh không? Đã lâu rồi không có ai hỏi hắn vấn đề thế này.
Diệp Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tạnh, bầu trời vẫn còn nhiều áng mây. Ngồi trên xe, nhìn con đường bên ngoài, đều bị ngập, trận bão này để lại cho thành phố khá nhiều vấn đề.
Xe ngừng, tài xế nói, xe không qua được phía trước nữa, nước quá sâu, hai người liền xuống xe.
Bên ngoài mưa bắt đầu nhỏ lại, Diệp Mặc mở dù ra, kéo tay Tống Đàn Vũ nói: "Lại đây một chút, bằng không sẽ bị ướt."
"Vậy cậu làm gì không mang theo hai cái?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
"Đem hai cái thì vô vị lắm." Diệp Mặc trả lời như chuyện đương nhiên.
Tống Đàn Vũ cảm giác đứa nhỏ này cũng thật tâm cơ!
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 91~~