Chương 35
Đêm đầu tiên tôi ở lại trường cùng Minh Vũ, thế mà đã đụng phải giám thị kiểm tra."Mở cửa!" Cô giám thị gõ cửa, "Lề rề trong đó làm gì?"Cả phòng bỗng chốc lặng phắc, không ai dám cất tiếng."Các cô giấu đồ hay giấu người trong đó? Mau mở cửa!"Tôi hoảng hốt nhìn Minh Vũ, Minh Vũ nhìn về phía cửa, chắn cho tôi lùi lại hai bước, cứ như là như vậy có thể che tôi lại không để giám thị phát hiện.Ai ngờ Lý Giai Di cắn môi, mở miệng nói to: "Cô ơi, bọn em ngủ hết rồi."Tôi và Minh Vũ ngẩn ra."Ngủ rồi sao còn sáng đèn? Cấm có rề rà, mau mở cửa!"Giữa lúc cấp bách, tôi định chui xuống gầm giường, Minh Vũ túm chặt tôi kéo lên, tỏ ý "dưới đó dơ". Tôi khổ tâm quá đi! Chị hai ơi giờ là lúc lo ở sạch ở dơ hay sao?Chính vào lúc đó, túc xá nam bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh khá lớn, là giọng phát thanh viên nam cực kì tiêu chuẩn: "Từ đây là bắt đầu bài giảng số hai tiếng Đông Bắc cấp 6: Bạn làm gì vậy? Mi làm chi rứa." Giọng nữ: "Mi làm chi rứa".Giọng nam: Bên này - Bên ni. Giọng nữ: Bên ni. Giọng nam: Bên kia - Bên nớ. Giọng nữ: Bên nớ. Giọng nam: Bạn đi đâu vậy - Mi đi mô rứa. Giọng nữ: Mi đi mô rứa...Trong một thoáng, thế giới chìm vào yên tĩnh.Liền sau đó, cả thế giới bùng vỡ.Bên túc xá nam ầm ầm tiếng cười giỡn, có người mở cửa sổ hét: "Cái gì? Bật to lên? Nghe bé tí thế làm sao học?" Tiếng phát lập tức to vống lên theo yêu cầu, to đến rung trời.Giọng nam: Ăn ít chút - Ăn dín dín. Giọng nữ: Ăn dín dín.Giọng nam: Ba hồi này ba hồi kia - Ba hồi ri ba hồi rứa. Giọng nữ: Ba hồi ri ba hồi rứa.Giọng nam: Té cái oạch - Bổ cái oạch. Giọng nữ: Bổ cái oạch.Giọng nam: Đưa lên đưa xuống - Bơn lên bơn xuống. Giọng nữ: Bơn lên bơn xuống...."Hahahahahaha!" Tiếng cười muốn bể cả khu nhà ký túc, hai bên cửa sổ phòng ngủ đối diện nhau mở toang, đám con trai lũ lượt vừa huýt sáo vừa hò theo, có người còn hùng hồn đọc: "Ai bổ cái oạch ri? Bổ cái oạch ở mô?""Lại đứa nào kiếm chuyện đấy?" Giám thị đang đứng ngoài cửa phòng Phương Minh Vũ giận đến tím người, giậm chân bình bình đi sang. Con gái trong phòng đương đưa mắt ngó nhau, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp của Diệc Phi: "Cô giám thị đi rồi, Hoàng Doanh Tử cậu mau ra."Điện thoại của tôi cũng đồng thời réo vang, Tưởng Dực gầm lên trong ống nghe: "Còn đợi gì nữa? Mau ra đây!" "Aaaaaa!""A cái gì mà a, đợi bị tóm cổ à!"Tôi lập tức tỉnh người, mở cửa phòng chạy lao đi, ngoái lại nhắn với Phương Minh Vũ: "Giám thị ngủ rồi thì gọi điện cho tớ." Minh Vũ cuống lên: "Ai da cậu chạy đi đâu? Cậu biết xuống đó đi lối nào không?"Diệc Phi ở ngoài cửa nói: "Có tớ, yên tâm."Tôi cắm đầu cùng Diệc Phi chạy như bay theo lối thoát hiểm xuống tầng 1, Trang Viễn đã đứng ngay đó đợi, vừa thấy bọn tôi liền bấm điện thoại gọi Tưởng Dực: "Hai cậu ấy xuống rồi, cậu chuồn mau đi."Cùng lúc đó, tiếng phát bên khu túc xá nam ngưng bặt. Trên lối rẽ vào ngoài trời, các bạn nam ở mấy tầng trên dưới ra hóng chuyện cùng học trưởng đứng đón cô giám thị đi tới. Cả bọn nhiệt tình hơn hẳn mọi ngày, quây quanh cô chào hỏi: "Dì Hồ sao lại tới đây ạ? Sao dì toàn đi bên nữ không qua thăm tụi con? Dì qua học tiếng Đông Bắc với tụi con hở? Dì ơi con vừa bổ cái oạch dì coi hộ con được mô? Hahahahahaha...""Mấy thằng quỷ tụi mày cút ra!"Trên lầu vọng xuống tiếng của Liêu Tinh: "Dì ơi bữa trước tụi con đá banh bể mất cửa sổ, dì nói sửa cửa xong trả banh cho tụi con lại, sao dì không giữ lời?""Thằng quỷ mày đâu có học nội trú? Chui vào túc xá làm cái trò gì?""Ai dô dì đừng túm con, dì nhẹ nhẹ tay, trễ thế này rồi con gọi xe về nguy hiểm lắm!""Mày nguy hiểm hay tài xế nguy hiểm!""Dì quá đáng nha!"Dì Hồ vừa bực vừa buồn cười, cả khu túc xá nam lộn xà ngầu cả lên, cửa sau khu túc xá bấy giờ lặng lẽ mở ra. Trong bóng đêm, Tưởng Dực cao kều trong bộ áo thun đen quần jeans vác theo máy thu âm chạy ra, "Đi nhanh!"Trong thoáng chốc đó, trái tim hoảng hốt của tôi cứ như thế được an toàn đặt trở lại lồng ng.ực. Tôi vội vã hớp lại khí. "Cái thằng cầm máy thu âm kia là ai?" Ai ngờ giám thị ở trên lầu đã nhìn ra bóng dáng của bọn tôi. Liêu Tinh: "Đâu có ai? Dì ơi dì nhìn nhầm rồi."Trang Viễn trấn tĩnh chỉ đường: "Từ túc xá vòng qua sau lưng dãy nhà học mà đi, chỗ đó khuất dì Hồ không thấy." Diệc Phi nói: "Đi chỗ phòng bọn tớ tập múa, tớ có chìa khoá.""Ngẩn ra gì nữa? Đi thôi!" Tưởng Dực túm tay tôi kéo tôi cắm đầu cắm cổ chạy.Ở xa xa, là tiếng cười giỡn ồn ào của các bạn, ở ngay trước mắt, bóng lưng của Tưởng Dực bỗng dưng thân thuộc đến lạ, bàn tay quen cũng ấm nóng lạ lùng.Gió khuya mơn man, ngọt ngào như kẹo. Có lẽ vì chạy quá nhanh, tim của tôi bắt đầu bình bình đập loạn, ấy là nỗi xáo động mà Hoàng Doanh Tử đơn thuần, chậm lớn chưa từng bao giờ thật sự hiểu ra.Như vầy là sao nhỉ? Chừng như có một chút vui vẻ, lại có một chút chút bất an.Ai làm mình vui vẻ, ai làm mình bất an. Hoặc có khi chính sự không rõ ấy, khiến tôi chẳng biết nên thế nào.Trang Viễn và Diệc Phi khi này cũng chạy đến, bốn người chúng tôi đã như thế chạy băng qua sân bóng, băng qua màn đêm của trường học, băng qua hết thảy những nỗi niềm ngây ngô chát xít của tuổi thiếu niên.Năm đầu cấp 3, tháng đầu khai giảng, thần trộm áo đen lại tề tựu cùng bạch y đại hiệp, cô thiếu nữ nhà lành năm nào cũng đã tu luyện thành nữ hiệp, ba vị bắt tay liên thủ cứu lấy "tiểu ngoan đồng" Hoàng Doanh Tử vừa đâm đầu đi lạc vào chốn võ lâm.Từ giây phút ấy, câu chuyện của tôi bắt đầu.========