Chương 17
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Thời gian trở lại lúc Lê Thiếu Hi cứu Giản Việt ra khỏi mặt nước tại cửa ải lam ngọc.
Tại trụ sở dưới đất.
Vân Duật cùng Tần Toái Ngọc đều đang theo dõi màn hình lớn.
Một trận ôm bụng cười to đột nhiên vang lên, âm thanh thanh thúy khoa trương, bỗng một bóng người với đôi tai thú màu đen xuất hiện từ hư không: "Tiểu hài tử này thật có ý tứ, không rên một tiếng liền đoạt lấy nụ hôn đầu của lão Việt?"
Không ai để ý tới hắn, điều này cũng không trở ngại hắn tự lẩm bẩm: "Lão Việt vậy mà không có đánh chết cậu ta, thật thú vị."
Lê Thiếu Hi khựng lại một giây sau khi Giản Việt tỉnh lại, khiến lông mày của ba người trước màn hình đều khẽ nhếch.
Không có gì bất ngờ khi đoạn sau toàn là chém giết.
Tiểu boss này trong mắt Giản Việt chỉ là sâu bọ thôi.
Nam sinh tai thú lại vui: "Đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy lão Việt nói nhiều như vậy."
Hắn nhìn về phía Vân Duật: "Lão hồ ly, tiểu hài tử này là người mới sao?"
Bị gọi là lão hồ ly, Vân Duật cũng không có điều gì bất mãn, anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ, dùng dư quang liếc sang đôi mắt không an phận của nam sinh tai thú: "Nhạc Hi."
Tai thú run lên: "Làm gì?" Lão hồ ly không có lòng tốt, chuẩn bị trước luôn không sai.
Vân Duật cong khóe miệng lên: "Có muốn đi nghênh đón người mới không?"
Con mắt Nhạc Hi lóe sáng: "Cậu ta ở đâu?"
Vân Duật thao tác trên màn hình, định vị của Lê Thiếu Hi đã được gửi qua.
Nhạc Hi hưng phấn nói: "Được thôi!"
Trước khi thân ảnh của hắn biến mất, Vân Duật không nhẹ không nặng buông một câu: "Đừng dọa sợ người ta."
Nhưng mà...
Nào còn chút bóng dáng của tai thú đâu.
Tần Toái Ngọc mặt không thay đổi lên tiếng nhắc nhở: "Nếu thật sự không muốn Lê Thiếu Hi bị kinh sợ, anh sẽ không chuyển địa chỉ qua cho Nhạc Hi."
Đôi mắt hẹp dài của hồ ly Vân Duật cong thành hình trăng non: "Yên tâm, Đa Đa không giống như một người nhát gan."
Lê Thiếu Hi cũng không có gan lớn như vậy, lúc này trong đầu cậu toàn là: Thao thao thao!
Này con mẹ nó, có thể càng thêm kích thích sao!
Nguyên bản cậu đang rất kích động, trong vài phút đã đánh cược một trăm vạn, đang chờ kết quả cuối cùng, thần kinh căng cứng đến cực hạn, sau đó...
Có người gõ cửa sổ.
Có người vào nhà.
Có người xách cậu đi rồi!
Càng muốn mệnh chính là, khi người Lê Thiếu Hi lơ lửng trên không trung, Đa Bảo Các còn hiện ra trước mặt cậu, thậm chí bình tĩnh hiện ra bốn chữ: "Chân hóa thành công."
Kinh hỉ chỉ còn kinh hách.
Lê Thiếu Hi nhìn pháp trượng gỗ mun nằm trong ô vuông, tâm, không, vui, nổi! (Bị bắt cóc, vui sao nổi)
Đầu óc cậu nhớ lại thuộc tính của pháp trượng, sau khi công kích sẽ được miễn dịch tổn thương, cậu có thể dùng nó để công kích người áo đen, về phần sau đó...
Người áo đen mà buông lỏng tay, cậu có thể rơi xuống đất trong 0.2 giây sao?
Không thể...
Miễn dịch tổn thương cái quỷ á, cậu sẽ rơi đến đầu rơi máu chảy!
Không thể hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí cậu phải...
Lê Thiếu Hi ôm chặt lấy eo của người áo đen, như bạch tuộc mà quấn lên người hắn.
Người áo đen buồn cười lên tiếng: "Xem ra là không biết bay."
Lê Thiếu Hi: "..." Mẹ nó, người bình thường ai sẽ biết bay!
Âm thanh của người áo đen nghe rất trẻ trung, nhưng có thể phân biệt được rằng hắn không phải người tốt từ âm điệu của hắn: "Ngoan, té xuống sẽ chết."
Lê Thiếu Hi bị gió lạnh gào thét thổi đến run rẩy, lời ra đến khóe miệng, cuối cùng đều nói không nên lời.
Tốc độ này... là tàu lượn siêu tốc sao!
Qúa nhanh!
Lê Thiếu Hi lớn gan sao?
So với người đồng trang lứa, cậu có thể một mình thông quan mật thất đề tài khủng bố, có thể đêm khuya dùng thiết bị VR để coi phim kinh dị, có thể tỉnh táo phán đoán, tìm ra lựa chọn tối ưu khi bị bắt tiến vào "Trận".
Nhưng mà...
To gan không có nghĩa là cậu không sợ chết a!
Vừa vặn tương phản, cậu cực kỳ sợ chết.
Cậu mà chết rồi, Lê gia làm sao bây giờ!
Huống chi ai lại muốn chết một cách không thể hiểu được như vậy, chết oan như thế, chết... xấu như thế!
Toàn bộ hành trình Lê Thiếu Hi đều không mở mắt.
Cậu gắt gao ôm lấy người áo đen, cảm thụ tốc độ nhanh đến cực hạn, trải nghiệm cảm giác gió lạnh thổi phần phật đến mức lỗ tai đau nhói, chịu đựng tay chân đông lạnh vì mặc đồ ở nhà đơn bạc, càng cảm nhận rõ ràng nhân sinh vô thường.
*Nhân sinh vô thường: mình đã từng giải thích rùi, nó có nghĩa là đời không phải lúc nào cũng bất biến, nó sẽ thay đổi và bạn không biết được ngày mai sẽ ra sao.
Mẹ nó.
Mặc kệ tên chó chết này là ai, mặc kệ hắn muốn dẫn cậu đi chỗ nào.
Dù sao cừu oán đã kết rồi.
Đa Đa mà báo thù.
Chỉ cần nhiều nhất là mười ngày!
Cũng không biết qua bao lâu, người áo đen chọt chọt tai cậu: "Uy, không ngủ hả?"
Lê Thiếu Hi bị đông cứng: "Ngủ... đại gia anh." (Mình đoán là ẻm chửi, kiểu "làm anh" hoặc "f*ck you")
Người áo đen vui vẻ: "Rất có tinh thần a, không tồi, kích động thêm đi."
Lê Thiếu Hi: "...?"
Nếu nói "hành trình" vừa rồi là ngồi tàu lượn siêu tốc, vậy lúc này trực tiếp tăng mạnh thành phiên bản nhảy lầu cơ!
Lê Thiếu Hi chỉ cảm thấy cơ thể điên cuồng hạ xuống, mặc dù cậu chưa từng chơi bungee, nhưng cậu có thể chắc chắn nhảy lầu không thể tăng tốc độ, nó không có khả năng nhanh như vậy!
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt làm cậu càng dùng sức ôm lấy người áo đen.
So với sự chật vật của cậu, thần thái của người áo đen vẫn tự nhiên: "Sao cậu lại không khóc a."
Lê Thiếu Hi nói không ra lời.
Người áo đen tự lẩm bẩm: "Tôi thấy cậu rất dễ khóc khi ở chỗ lão Việt a."
Lê Thiếu Hi nghe thấy rõ ràng, cắn răng hỏi: "Anh biết Giản Việt?"
Người áo đen: "Đương nhiên."
Lê Thiếu Hi cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác: "Anh ấy ở đâu..."
Lời nói còn chưa dứt, người áo đen đã vui vẻ nói: "Đến."
Lê Thiếu Hi rốt cuộc cũng được cước đạp thực địa.
Ý trên mặt chữ, không cần giải thích gì thêm, cậu chính là đơn thuần được đặt chân trên mặt đất.
*Thành ngữ "cước đạp thực địa" (腳踏實地): Làm việc vững chãi, thiết thực, làm việc đến nơi đến chốn.
Cậu gắt gao ôm lấy người áo đen suốt quãng đường này, dù trong lòng cực kỳ hoảng sợ nhưng cậu không thể hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Cậu vẫn luôn lưu ý đến các kiến trúc đặc trưng, đếm thầm thời gian của toàn bộ lộ trình, chỉ tiếc là tính không ra tốc độ, dù sao người này không phải là phương tiện giao thông, chỉ đơn thuần... biết bay!
Khi đột nhiên hạ xuống không phải đơn thuần là từ trên cao rớt xuống, mà là từ một thông đạo rớt thẳng sâu xuống lòng đất.
Cảnh tượng trước mắt đã xác minh phỏng đoán của cậu.
Đây là một "tòa thành" được xây ở dưới lòng đất, sở dĩ dùng từ này là bởi vì cảnh tượng đập vào mắt cậu quá rộng lớn.
Cảm giác hoang đường khó lòng giải thích khi nhìn thấy công trình kiến trúc bị đảo ngược, rõ ràng không nên tồn tại ở thế gian nhưng lại gần ngay trước mắt.
Dưới tia sáng u ám, chiết xạ sắc thái lộng lẫy của sắt thép cứng rắn, chính giữa là cầu thang xoắn ốc thật lớn, kéo dài xuống phía dưới, tưởng chừng như không có tận cùng.
Ngẩng đầu là bầu trời xa không thể chạm tới.
Cúi đầu là vực sâu sâu không lường được.
Kiến trúc rộng lớn bên dưới mặt đất, lan tràn cảm giác vắng vẻ và tịch lãnh.
Lê Thiếu Hi nương theo ánh sáng không sáng lắm, thấy rõ người áo đen.
Hắn bỏ mũ áo choàng đen xuống, dưới mái tóc ngắn rối bời xốc xếch là một gương mặt phi thường trẻ tuổi, bộ dáng như mới mười bảy mười tám tuổi, lông mày hơi cong lên, đôi mắt to, mũi cao thẳng, bờ môi cong với độ cung rất lớn, lộ ra nụ cười vui vẻ lại nguy hiểm.
Ở cái cổ cao gầy trắng nõn của hắn, mang một cái choker bằng da, ổ khóa màu bạc rũ xuống chính giữa xương quai xanh.
Càng làm cho Lê Thiếu Hi kinh ngạc là...
Mũ trùm rơi xuống đất, ở giữa mái tóc đen dày xoăn xoăn là một đôi tai thú màu đen lông xù.
"A, quên tự giới thiệu," thiếu niên tai thú cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, âm thanh vẫn thanh thúy như cũ nhưng lại không có ý tốt: "Tôi tên là Nhạc Hi."
Nhạc Hi tựa hồ là nghĩ đến cái gì, lại cười hì hì nói: "Cậu cũng có thể gọi tôi là Hi ca."
Lê Thiếu Hi: "..."
Cái từ "cũng" này làm cậu giật mình trong lòng.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Trong tòa thành sắt thép trống trải, âm thanh ủng da giẫm lên cầu thang giống như nhịp trống, tạo ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
Lê Thiếu Hi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông tóc dài mặc quân trang phẳng phiu cùng nữ sinh cao gầy thanh tú bên cạnh hắn.
Diện mạo của nam nhân vừa vặn được ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi môi hơi cong cùng cái cằm thon gầy, thanh âm hoa lệ du dương: "Tiểu Đa Đa, hoan nghênh tiến vào Đám Mây."
Đám Mây?
Khóe miệng của Lê Thiếu Hi giật một cái, ngài gọi cái địa phương đen thùi lùi này là Đám Mây?
Với cả...
Tiểu Đa Đa là cái quái gì!
Thời gian trở lại lúc Lê Thiếu Hi cứu Giản Việt ra khỏi mặt nước tại cửa ải lam ngọc.
Tại trụ sở dưới đất.
Vân Duật cùng Tần Toái Ngọc đều đang theo dõi màn hình lớn.
Một trận ôm bụng cười to đột nhiên vang lên, âm thanh thanh thúy khoa trương, bỗng một bóng người với đôi tai thú màu đen xuất hiện từ hư không: "Tiểu hài tử này thật có ý tứ, không rên một tiếng liền đoạt lấy nụ hôn đầu của lão Việt?"
Không ai để ý tới hắn, điều này cũng không trở ngại hắn tự lẩm bẩm: "Lão Việt vậy mà không có đánh chết cậu ta, thật thú vị."
Lê Thiếu Hi khựng lại một giây sau khi Giản Việt tỉnh lại, khiến lông mày của ba người trước màn hình đều khẽ nhếch.
Không có gì bất ngờ khi đoạn sau toàn là chém giết.
Tiểu boss này trong mắt Giản Việt chỉ là sâu bọ thôi.
Nam sinh tai thú lại vui: "Đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy lão Việt nói nhiều như vậy."
Hắn nhìn về phía Vân Duật: "Lão hồ ly, tiểu hài tử này là người mới sao?"
Bị gọi là lão hồ ly, Vân Duật cũng không có điều gì bất mãn, anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ, dùng dư quang liếc sang đôi mắt không an phận của nam sinh tai thú: "Nhạc Hi."
Tai thú run lên: "Làm gì?" Lão hồ ly không có lòng tốt, chuẩn bị trước luôn không sai.
Vân Duật cong khóe miệng lên: "Có muốn đi nghênh đón người mới không?"
Con mắt Nhạc Hi lóe sáng: "Cậu ta ở đâu?"
Vân Duật thao tác trên màn hình, định vị của Lê Thiếu Hi đã được gửi qua.
Nhạc Hi hưng phấn nói: "Được thôi!"
Trước khi thân ảnh của hắn biến mất, Vân Duật không nhẹ không nặng buông một câu: "Đừng dọa sợ người ta."
Nhưng mà...
Nào còn chút bóng dáng của tai thú đâu.
Tần Toái Ngọc mặt không thay đổi lên tiếng nhắc nhở: "Nếu thật sự không muốn Lê Thiếu Hi bị kinh sợ, anh sẽ không chuyển địa chỉ qua cho Nhạc Hi."
Đôi mắt hẹp dài của hồ ly Vân Duật cong thành hình trăng non: "Yên tâm, Đa Đa không giống như một người nhát gan."
Lê Thiếu Hi cũng không có gan lớn như vậy, lúc này trong đầu cậu toàn là: Thao thao thao!
Này con mẹ nó, có thể càng thêm kích thích sao!
Nguyên bản cậu đang rất kích động, trong vài phút đã đánh cược một trăm vạn, đang chờ kết quả cuối cùng, thần kinh căng cứng đến cực hạn, sau đó...
Có người gõ cửa sổ.
Có người vào nhà.
Có người xách cậu đi rồi!
Càng muốn mệnh chính là, khi người Lê Thiếu Hi lơ lửng trên không trung, Đa Bảo Các còn hiện ra trước mặt cậu, thậm chí bình tĩnh hiện ra bốn chữ: "Chân hóa thành công."
Kinh hỉ chỉ còn kinh hách.
Lê Thiếu Hi nhìn pháp trượng gỗ mun nằm trong ô vuông, tâm, không, vui, nổi! (Bị bắt cóc, vui sao nổi)
Đầu óc cậu nhớ lại thuộc tính của pháp trượng, sau khi công kích sẽ được miễn dịch tổn thương, cậu có thể dùng nó để công kích người áo đen, về phần sau đó...
Người áo đen mà buông lỏng tay, cậu có thể rơi xuống đất trong 0.2 giây sao?
Không thể...
Miễn dịch tổn thương cái quỷ á, cậu sẽ rơi đến đầu rơi máu chảy!
Không thể hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí cậu phải...
Lê Thiếu Hi ôm chặt lấy eo của người áo đen, như bạch tuộc mà quấn lên người hắn.
Người áo đen buồn cười lên tiếng: "Xem ra là không biết bay."
Lê Thiếu Hi: "..." Mẹ nó, người bình thường ai sẽ biết bay!
Âm thanh của người áo đen nghe rất trẻ trung, nhưng có thể phân biệt được rằng hắn không phải người tốt từ âm điệu của hắn: "Ngoan, té xuống sẽ chết."
Lê Thiếu Hi bị gió lạnh gào thét thổi đến run rẩy, lời ra đến khóe miệng, cuối cùng đều nói không nên lời.
Tốc độ này... là tàu lượn siêu tốc sao!
Qúa nhanh!
Lê Thiếu Hi lớn gan sao?
So với người đồng trang lứa, cậu có thể một mình thông quan mật thất đề tài khủng bố, có thể đêm khuya dùng thiết bị VR để coi phim kinh dị, có thể tỉnh táo phán đoán, tìm ra lựa chọn tối ưu khi bị bắt tiến vào "Trận".
Nhưng mà...
To gan không có nghĩa là cậu không sợ chết a!
Vừa vặn tương phản, cậu cực kỳ sợ chết.
Cậu mà chết rồi, Lê gia làm sao bây giờ!
Huống chi ai lại muốn chết một cách không thể hiểu được như vậy, chết oan như thế, chết... xấu như thế!
Toàn bộ hành trình Lê Thiếu Hi đều không mở mắt.
Cậu gắt gao ôm lấy người áo đen, cảm thụ tốc độ nhanh đến cực hạn, trải nghiệm cảm giác gió lạnh thổi phần phật đến mức lỗ tai đau nhói, chịu đựng tay chân đông lạnh vì mặc đồ ở nhà đơn bạc, càng cảm nhận rõ ràng nhân sinh vô thường.
*Nhân sinh vô thường: mình đã từng giải thích rùi, nó có nghĩa là đời không phải lúc nào cũng bất biến, nó sẽ thay đổi và bạn không biết được ngày mai sẽ ra sao.
Mẹ nó.
Mặc kệ tên chó chết này là ai, mặc kệ hắn muốn dẫn cậu đi chỗ nào.
Dù sao cừu oán đã kết rồi.
Đa Đa mà báo thù.
Chỉ cần nhiều nhất là mười ngày!
Cũng không biết qua bao lâu, người áo đen chọt chọt tai cậu: "Uy, không ngủ hả?"
Lê Thiếu Hi bị đông cứng: "Ngủ... đại gia anh." (Mình đoán là ẻm chửi, kiểu "làm anh" hoặc "f*ck you")
Người áo đen vui vẻ: "Rất có tinh thần a, không tồi, kích động thêm đi."
Lê Thiếu Hi: "...?"
Nếu nói "hành trình" vừa rồi là ngồi tàu lượn siêu tốc, vậy lúc này trực tiếp tăng mạnh thành phiên bản nhảy lầu cơ!
Lê Thiếu Hi chỉ cảm thấy cơ thể điên cuồng hạ xuống, mặc dù cậu chưa từng chơi bungee, nhưng cậu có thể chắc chắn nhảy lầu không thể tăng tốc độ, nó không có khả năng nhanh như vậy!
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt làm cậu càng dùng sức ôm lấy người áo đen.
So với sự chật vật của cậu, thần thái của người áo đen vẫn tự nhiên: "Sao cậu lại không khóc a."
Lê Thiếu Hi nói không ra lời.
Người áo đen tự lẩm bẩm: "Tôi thấy cậu rất dễ khóc khi ở chỗ lão Việt a."
Lê Thiếu Hi nghe thấy rõ ràng, cắn răng hỏi: "Anh biết Giản Việt?"
Người áo đen: "Đương nhiên."
Lê Thiếu Hi cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác: "Anh ấy ở đâu..."
Lời nói còn chưa dứt, người áo đen đã vui vẻ nói: "Đến."
Lê Thiếu Hi rốt cuộc cũng được cước đạp thực địa.
Ý trên mặt chữ, không cần giải thích gì thêm, cậu chính là đơn thuần được đặt chân trên mặt đất.
*Thành ngữ "cước đạp thực địa" (腳踏實地): Làm việc vững chãi, thiết thực, làm việc đến nơi đến chốn.
Cậu gắt gao ôm lấy người áo đen suốt quãng đường này, dù trong lòng cực kỳ hoảng sợ nhưng cậu không thể hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Cậu vẫn luôn lưu ý đến các kiến trúc đặc trưng, đếm thầm thời gian của toàn bộ lộ trình, chỉ tiếc là tính không ra tốc độ, dù sao người này không phải là phương tiện giao thông, chỉ đơn thuần... biết bay!
Khi đột nhiên hạ xuống không phải đơn thuần là từ trên cao rớt xuống, mà là từ một thông đạo rớt thẳng sâu xuống lòng đất.
Cảnh tượng trước mắt đã xác minh phỏng đoán của cậu.
Đây là một "tòa thành" được xây ở dưới lòng đất, sở dĩ dùng từ này là bởi vì cảnh tượng đập vào mắt cậu quá rộng lớn.
Cảm giác hoang đường khó lòng giải thích khi nhìn thấy công trình kiến trúc bị đảo ngược, rõ ràng không nên tồn tại ở thế gian nhưng lại gần ngay trước mắt.
Dưới tia sáng u ám, chiết xạ sắc thái lộng lẫy của sắt thép cứng rắn, chính giữa là cầu thang xoắn ốc thật lớn, kéo dài xuống phía dưới, tưởng chừng như không có tận cùng.
Ngẩng đầu là bầu trời xa không thể chạm tới.
Cúi đầu là vực sâu sâu không lường được.
Kiến trúc rộng lớn bên dưới mặt đất, lan tràn cảm giác vắng vẻ và tịch lãnh.
Lê Thiếu Hi nương theo ánh sáng không sáng lắm, thấy rõ người áo đen.
Hắn bỏ mũ áo choàng đen xuống, dưới mái tóc ngắn rối bời xốc xếch là một gương mặt phi thường trẻ tuổi, bộ dáng như mới mười bảy mười tám tuổi, lông mày hơi cong lên, đôi mắt to, mũi cao thẳng, bờ môi cong với độ cung rất lớn, lộ ra nụ cười vui vẻ lại nguy hiểm.
Ở cái cổ cao gầy trắng nõn của hắn, mang một cái choker bằng da, ổ khóa màu bạc rũ xuống chính giữa xương quai xanh.
Càng làm cho Lê Thiếu Hi kinh ngạc là...
Mũ trùm rơi xuống đất, ở giữa mái tóc đen dày xoăn xoăn là một đôi tai thú màu đen lông xù.
"A, quên tự giới thiệu," thiếu niên tai thú cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, âm thanh vẫn thanh thúy như cũ nhưng lại không có ý tốt: "Tôi tên là Nhạc Hi."
Nhạc Hi tựa hồ là nghĩ đến cái gì, lại cười hì hì nói: "Cậu cũng có thể gọi tôi là Hi ca."
Lê Thiếu Hi: "..."
Cái từ "cũng" này làm cậu giật mình trong lòng.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Trong tòa thành sắt thép trống trải, âm thanh ủng da giẫm lên cầu thang giống như nhịp trống, tạo ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
Lê Thiếu Hi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông tóc dài mặc quân trang phẳng phiu cùng nữ sinh cao gầy thanh tú bên cạnh hắn.
Diện mạo của nam nhân vừa vặn được ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi môi hơi cong cùng cái cằm thon gầy, thanh âm hoa lệ du dương: "Tiểu Đa Đa, hoan nghênh tiến vào Đám Mây."
Đám Mây?
Khóe miệng của Lê Thiếu Hi giật một cái, ngài gọi cái địa phương đen thùi lùi này là Đám Mây?
Với cả...
Tiểu Đa Đa là cái quái gì!