Chương 14
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
=== Bắt đầu từ chương này bình sẽ đổi xưng hô của Lê Thiếu Hi trong các đoạn miêu tả, độc thoại thành "cậu" thay vì "hắn" nha. Dùng cách gọi "hắn" nghe không hiện đại sao á ===
Giản Việt không lên tiếng trong một lúc lâu.
Anh duy trì động tác kề chủy thủ gần trái tim của Lê Thiếu Hi, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cậu.
Sau lưng cậu là tiếng sóng biển đập lên bờ cát.
Trong gian phòng có diện tích hữu hạn này, nước biển lại là vô hạn, vì boss đã ngã xuống nên bầu trời khôi phục lại long lanh trong suốt như ngọc bích.
Một tia ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, ôn nhu chiếu vào thân thể cao gầy của thiếu niên, cậu cong cong khóe miệng lộ ra lúm đồng tiên nhỏ trên má.
Cười sẽ lây nhiễm người khác.
Nhất là nụ cười trong sáng sạch sẽ như vậy.
Lê Thiếu Hi là một người khó có thể khiến người khác chán ghét.
Nếu nói cậu chân thành, người bị 'Vết rách' chọn trúng sẽ không đơn giản như vậy.
Cho dù nói cậu dối trá đi, cậu vẫn cứu anh dù biết rõ cậu có lẽ sẽ phải chết.
Giản Việt hiểu rõ trò chơi [Thợ mỏ đào bảo] này, nhưng anh lại không hiểu rõ về "Trận" [Thợ mỏ đào bảo].
Mỗi trò chơi khi biến thành "Trận" đều sẽ thay đổi.
Ai cũng không biết biểu tượng game quen thuộc sẽ ẩn giấu nguy cơ như thế nào.
Từ ngày 'Vết rách' xuất hiện, mỗi cái "Trận" đều là độc nhất vô nhị, cũng chú định* sẽ tiêu tán --- hoặc là "Trận" thôn phệ "Người chơi", hoặc là "Người chơi" giết chết "Trận".
*Chú định: Điều không thể tránh khỏi, nhất định sẽ xảy ra.
Cho dù bọn họ ghi chép lại rất nhiều "Trận", cũng không có cách nào công lược "Trận" tiếp theo, chúng chỉ tăng kinh nghiệm cho "Người chơi" thôi.
Bởi vì năng lực của mình nên Giản Việt mất đi năng lực bơi lội, đương nhiên anh cũng không thể chết đuối vì năng lực không cho phép.
Lê Thiếu Hi mà không cứu anh, anh sẽ hôn mê rồi từ từ trồi lên mặt nước, rồi phiêu bạt đến bên bờ sau một thời gian dài, cuối cùng anh sẽ tỉnh lại.
Tỉnh lại từ sự cô độc dài dằng dặc.
Thời điểm Giản Việt hôn mê sẽ không đánh mất ý thức, tương phản, trừ không có cách nào điều khiển cơ thể thì cả năm giác quan của anh vẫn còn.
Nghe được, cảm giác được, thậm chí anh vẫn "nhìn" được.
Lúc đang ngâm nước, anh biết Lê Thiếu Hi kéo anh lên bờ, anh vô cùng rõ ràng cảm nhận được cánh môi mang theo nước biển mặn chát lại ngoài ý muốn cực kỳ mềm mại, càng cảm nhận được thiếu niên không màng sinh tử mà cố chấp muốn cứu anh.
Giản Việt sẽ không chết.
Lê Thiếu Hi sẽ.
Cậu không phải là sợ chết nhất sao?
Tại sao lại...
To gan lớn mật.
Lúc tỉnh lại, Giản Việt rất bực bội, anh cũng không rõ mình giận cái gì, chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên người boss, cho đến lúc quái vật ngã ầm xuống đất, phiền muộn trong lòng vẫn không giảm cho dù là nửa điểm.
Anh chống chủy thủ trước ngực Lê Thiếu Hi là để cho cậu cảm thụ tử vong rõ ràng hơn.
- -- Đây không phải trò chơi.
- -- Cậu thật sự sẽ chết.
Cho nên đừng vì muốn cứu người khác mà hành động ngu xuẩn.
Nhưng mà Lê Thiếu Hi lại cười và nói lời cảm tạ từ đáy lòng: "Đúng vậy a, thật sự chết, cho nên... cảm ơn anh."
Một câu nói ra hết tâm tư.
Giờ khắc này, cậu chắc chắn rằng Giản Việt cũng giống như mình, không phải là đang chơi game VR, mà là ở một cái địa phương quỷ quái có thể chết.
Thời điểm không biết, Lê Thiếu Hi có thể sợ hãi mà trốn sau lưng Giản Việt, chờ đại lão mang cậu bay, dù sao... đây là trò chơi nha, giống như bọn Phương Diệc Hoài, lão đại chết rồi có thể quay lại nhà gỗ.
Hiện tại cậu đã biết, việc này đối với Giản Việt cũng không phải là trò chơi, bọn họ sẽ thật sự chết, những việc trước kia Giản Việt làm vì cậu không thể dùng vài lời cảm động để bỏ qua.
Anh chân chính cản trước mặt cậu.
Anh che chở cậu.
Giản Việt cứu cậu mấy lần.
Cho nên Lê Thiếu Hi không có khả năng bỏ chạy khi thấy Giản Việt chết đuối.
Sợ thì sợ.
Không được vong ân phụ nghĩa.
*Vong ân phụ nghĩa: Nhận được sự giúp đỡ nhưng không giúp đỡ họ lại, báo thủ á.
Lê gia không có nuôi ra một thằng chó không thể đảm đương như vậy.
Lửa giận của Giản Việt nghẹn ở cổ, nhịn không được phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
Lê Thiếu Hi cũng không thèm để ý, cậu hiểu được ý tứ của Giản Việt, đơn giản là cảm thấy cậu không tự lượng sức mình... Nghĩ lại thì cậu rất sợ, nhưng không hối hận.
"Việt ca, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?" Lê Thiếu Hi nhẹ nhàng đẩy thanh thủy chủ đẫm máu đi, nhỏ giọng hỏi anh.
Giản Việt lời ít ý nhiều: "Trận."
Lê Thiếu Hi mộng bức: "Hả?"
Giản Việt không có giải thích, hỏi ngược lại cậu: "Trong hiện thực, cậu gặp phải biến cố gì?"
Lê Thiếu Hi không hiểu vì sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Biến cố... Nha... Trong nhà mắc nợ tám ngàn vạn có tính không?"
Giản Việt: "..."
Tuy đã sớm biết rằng tiểu tử này có tấm lòng rộng lớn, chỉ là không nghĩ nó sẽ lớn đến mức này.
*Thật, nhà mình mà nợ 280 tỷ VNĐ thì mình đã stress đến trầm cảm mẹ nó rồi chứ không lạc quan được như ẻm:)))
Giản Việt: "Đây chính là nguyên nhân cậu được chọn."
Lê Thiếu Hi càng mộng bức: "Chọn trúng? Mắc nợ sẽ bị tuyển chọn? Kia..." Có nhiều người còn nợ nhiều hơn cả cậu đấy thôi! Dựa vào cái gì mà chỉ chọn cậu?
Giản Việt nhíu mày, hiển nhiên nói về mấy thứ này đối với anh là quá phiền phức, anh cũng không phải là một người kiên nhẫn, chỉ là khoan dung một chút đối với Lê Thiếu Hi: "Ở trọng tuyệt cảnh nhưng không tuyệt vọng, đây chính là điều kiện."
Lê Thiếu Hi chớp chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt thêm vài lần, cái đầu của cậu quả nhiên là đủ linh hoạt: "A a a, thì ra là vậy..."
Cậu đúng là đã hiểu, từ những lời giản lược ít ỏi của Giản Việt mà ngộ ra.
Địa phương quỷ quái này được gọi là "Trận".
Cậu là người bị chọn trúng.
Về phần tại sao bị chọn, bởi vì sáng sớm hắn biết tuyệt cảnh của gia đình --- mắc nợ tám ngàn vạn.
Chỉ trải qua tuyệt cảnh hiển nhiên là chưa đủ, còn phải không được tuyệt vọng.
Lê Thiếu Hi tuyệt vọng sao?
Thật đúng là không có...
Sinh hoạt thay đổi nghiêng trời lệch đất, tương lai một mảnh u ám... Thậm chí việc mắc nợ này không phải là do cậu tạo ra, nhưng Lê Thiếu Hi không có phàn nàn, không có oán trách, tâm tính rất tích cực, hướng nghĩa.
Cậu ngoại trừ đau lòng cha mẹ thì lo suy nghĩ biện pháp trả nợ.
Đúng vậy, gặp phải biến cố như vậy, cậu chỉ nghĩ cách đối mặt, giải quyết chứ không phải trốn tránh, tuyệt vọng.
Đạo lý thì Lê Thiếu Hi hiểu, chỉ là cậu không cam lòng: "Cho nên... không tuyệt vọng là bị ném vào đây?"
Cậu đã tích cực đối mặt, vì cái gì còn muốn ném cậu vào một địa phương quỷ quái để sinh tồn?
Trân Châu tai to mặt lớn, Hồng Ngọc máu me be bét, Lam Ngọc mùi hôi ngập trời...
Tùy tiện một con đều có thể giẫm chết cậu a!
Cậu mắc nợ tám ngàn vạn còn chưa đủ thảm, nên muốn cậu đã thảm thì càng thêm thảm sao!?
Giản Việt tạm ngừng, hơi kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Cậu không có phát động năng lực sao?"
Lê Thiếu Hi: "???"
Giản Việt cũng hơi nghi hoặc: "Người bị chọn trúng khi tiến vào "Trận" đều sẽ thu hoạch một năng lực ban đầu."
Lê Thiếu Hi mờ mịt: "Năng lực?"
Giản Việt nhắc nhở cậu: "Ấn mở mục xem xét kỹ năng."
"Nga nga nga!" Lê Thiếu Hi vội vàng ấn mở giao diện hệ thống, ấn vào nút kỹ năng.
Thì ra là thế, hóa ra kỹ năng là năng lực, cậu...
Lê Thiếu Hi khựng lại.
Giản Việt: "Chuyện gì?"
Hai mắt Lê Thiếu Hi rưng rưng: "Tôi... không có năng lực."
Cậu không những không có năng lực, đến cả nút kỹ năng cũng không có!
*Khiếu nại nhà sản xuất đi em ơi:))
Giao diện hệ thống của cậu chỉ có ba nút, theo thứ tự là: Thuộc tính, bạn tốt, nhiệm vụ.
Cho dù cậu nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống này lâu đến cỡ nào, cũng không có cách để nó biến ra một nút kỹ năng.
Ngẫm lại [Harry Potter] mà mình yêu thích nhất, Lê Thiếu Hi thê lương nói: "Tôi chỉ sợ là Muggle* trong truyền thuyết...?"
*Trong truyện Harry Potter, Muggle dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Xuyên đến thế giới ma pháp, ngoài ý muốn trở thành một Muggle, đây không phải là mệnh pháo hôi à.
Giản Việt cũng sửng sốt: "Không có năng lực?"
Lê Thiếu Hi hận không thể lật giao diện hệ thống lên trời: "... Không có."
Giản Việt: "..."
*Ẻm muốn làm thế này với cái giao diện hệ thống nè:
Lê Thiếu Hi cẩn thận hỏi: "Người bị chọn đều có năng lực sao?"
Ngược lại điểm này thì Giản Việt chắc chắn: "Đều có." Nếu không chỉ còn đường chết.
Giản Việt suy nghĩ nửa câu sau một chút, vẫn không nên dọa nhóc khóc nhiều này.
Lê Thiếu Hi tràn đầy hi vọng hỏi: "Liệu có một khả năng, chính là... có người phát dục chậm chút, năng lực xuất hiện trễ một chút?"
Giản Việt khựng lại.
Mắt Lê Thiếu Hi trông mong nhìn anh.
Giản Việt: "... Cũng có khả năng."
Lê Thiếu Hi thở phào, an ủi mình: "Trễ chút cũng không sao... Mình có tài nhưng thành đạt muộn, có khả năng năng lực này quá mạnh, cần nhiều thời gian để ấp ủ hơn."
Truyện ma quỷ này đến cả Lê Thiếu Hi cũng không tin!
Nhưng cậu có thể làm gì?
Giao diện hệ thống của cậu không có thanh kỹ năng a!
Lê Thiếu Hi không thể không tìm đường sống cho mình: "Cái kia... Việt ca..."
Thái độ của Giản Việt đối với cậu tốt hơn nhiều: "Ừm?"
Sự biến đối tốt trong thái độ này không trấn an được Lê Thiếu Hi, ngược lại cậu càng sợ --- đại lão, thái độ này của anh giống như đối xử với người đáng thương bị bệnh nan y a!
Lê Thiếu Hi chưa từ bỏ ý định: "Rời khỏi nơi này, tôi có thể trờ về cuộc sống yên ả của mình không?"
Cút mẹ nó đi đám vàng bạc châu báu, cậu đúng là muốn trả nợ, nhưng cậu muốn sống hơn.
Cái gì "Trận" với không "Trận", cậu không nghĩ quay lại!
Giản Việt: "..."
Tâm Lê Thiếu Hi chìm thêm: "Tôi sẽ bị tuyển chọn lần nữa?"
Giản Việt lắc đầu: "Sẽ chỉ bị tuyển chọn một lần."
Mắt Lê Thiếu Hi sáng lên: "Cho nên chỉ cần tôi ra ngoài, về sau..."
Giản Việt: "Sau này sẽ thành người chơi thường trú, cách bảy ngày sẽ bị kéo vào một "Trận" ngẫu nhiên."
Lê Thiếu Hi: "..."
Thiếu niên đứng trước món nợ tám ngàn vạn mà vẫn không tuyệt vọng, giờ phút này, lâm, vào, tuyệt, vọng!
Cái đồ chơi quỷ quái gì thế này, cách bảy ngày sẽ kéo cậu vào một địa phương quỷ quái hung hiểm ngẫu nhiên?
Mấu chốt là người khác có năng lực, cậu không có?
Con mẹ nó, đây không phải là chọn trúng cậu, là muốn cạo chết cậu thì có!
May mà cậu gặp Giản Việt trong "Trận" này, những "Trận" sau thì sao?
Giản Việt cứu cậu một hồi nghĩa là anh nhân nghĩa phúc hậu, làm sao có thể che chở cậu nhiều lần sau được?
Cậu không thể làm một em bé to xác ăn vạ nhân gia mỗi ngày a!
Lúc Lê Thiếu Hi đang thất hồn lạc phách, âm thanh hệ thống vang lên.
[Ngày thứ ba, các vị anh hùng vẫn chưa trở về.]
Lê Thiếu Hi giật mình, hoàn hồn lại.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba...
Nhiệm vụ của cậu chỉ là sống sót ba ngày, không cần thông quan, không cần đánh boss, chỉ cần giữ được cái mạng chó này thôi.
Ba ngày đã trôi qua, vậy cậu...
Lê Thiếu Hi vội vàng ấn mở nút nhiệm vụ, nhìn thấy dòng chữ mới xuất hiện ở mục nhiệm vụ: Nhiệm vụ đã hoàn thành, người chơi sẽ được rời khỏi trò chơi sau mười giây.
Lê Thiếu Hi: "!!!"
Mười giây đồng hồ!
Trong bọc hành lý của cậu không có vật gì!
Trước đó cậu đã vứt toàn bộ đám hồng ngọc xuống biển để cứu Giản Việt, còn chưa kịp bổ sung.
Chỉ còn mười giây đồng hồ, chẳng lẽ cậu không những không có năng lực mà còn phải tay không mà về?
Không để ý đến việc nói chuyện phiếm nữa, Lê Thiếu Hi nhào về phía bảo rương trong một giây, lại dùng một giây để xốc nắp rương lên, rồi bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng ném đồ vào bọc hành lý.
Ai quản "tỉ suất chi phí – hiệu quả*" nữa, ai quản đồ vật có thích hợp hay không, cậu chỉ có thể giành giật từng giây!
*Tỷ suất chi phí là chỉ tiêu chất lượng phản ánh trong một thời kỳ nhất định, để đạt được một đồng doanh thu, doanh nghiệp cần phải bỏ ra bao nhiêu đồng chi phí.
"Việt ca..." Lê Thiếu Hi tay thì vội vàng, miệng thì không ngừng nói: "Tôi tên Lê Thiếu Hi, ID liên lạc là..."
Cậu khó khăn lắm mới nói xong phương thức liên lạc cho Giản Việt, cũng không biết đối phương có thể ghi nhớ hay không, trước mắt đã tối sầm.
Đếm ngược kết thúc, cậu đã trở lại hiện thực.
Trong giây lát tháo xuống thiết bị VR, cả người Lê Thiếu Hi đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Ánh nắng sáng sớm lười biếng chiếu vào, cậu ở trong trò chơi "ba ngày", trong hiện thực dường như chỉ là một nháy mắt.
Hết thảy đều không có sự biến hóa nào, đồng hồ chậm chạp chuyển từ 7:08 đến 7:09.
Lê Thiếu Hi đè lên huyệt thái dương, đè nén cảm giác hôn mê mãnh liệt, quay đầu nhìn bốn phía.
Trên tường treo một huy chương Ravenclaw, bên cạnh là hai hàng giá sách, một sườn kệ sách khác chứa toàn bộ khen thưởng, bên trong đặt thành tựu từ nhỏ đến lớn của cậu...
Sau đó là bàn đọc sách, ghế dựa, dưới giường là các bộ đồ Ravenclaw.
Phòng ngủ của cậu.
Phòng ngủ tràn đầy cảm giác trung nhị của cậu.
Cậu đã trở về.
Cậu đã về nhà.
Lê Thiếu Hi hít nhẹ, tiếp tục đánh giá.
Đá quý đâu?
Lam ngọc nhiều như vậy đâu!
- -- Vô dụng.
- -- Hết thảy đồ ở nơi này, đều không tồn tại ở hiện thực.
Lời Giản Việt quanh quẩn trong đầu cậu, Lê Thiếu Hi thất vọng tột độ.
Cho nên nói...
Tất cả đều không tồn tại.
Cậu không chỉ không có năng lực, cậu còn không có bảo thạch.
Cậu không chỉ đứng trước món nợ tám ngàn vạn, cách mỗi ngày cậu còn phải trải nghiệm một đường sinh tử.
Lê Thiếu Hi... Lê Thiếu Hi mười tám tuổi.
Còn trẻ mà đã phải gánh vác quá nhiều áp lực trên lưng.
Lê Thiếu Hi ngã vào giữa giường, hữu khí vô lực mà giơ tay, muốn che lại đôi mắt để thả lỏng.
Ngay lúc cậu nâng cánh tay lên, chợt phát hiện trên cổ tay mình có thêm một cái vòng tay.
Tia nắng ban mai rơi vào trên cánh tay thon gầy, một cái vòng tay dài nhỏ màu xanh đậm bám sát vào cổ tay với xương cốt rõ ràng, nó ước chừng rộng cỡ một khoan ngón tay, nhan sắc lại như viên ngọc bích sáng trong.
Lam, ngọc?
Lê Thiếu Hi ấn lên vòng tay, một âm thanh "hưu" vang lên, một "cái rương" nửa mét vuông đột ngột xuất hiện trước mặt cậu.
Lê Thiếu Hi bị dọa đến ngồi thẳng người, nó giống như một hình chiếu, khoảng cách vừa vặn cho Lê Thiếu Hi vươn tay tới.
Cái này...
Cực kỳ giống giao diện trò chơi, chỉ là nhìn nó càng tinh tế, càng thật.
Lê Thiếu Hi xác định mình đang ở trong nhà, ở trong phòng ngủ của mình, như vậy... đồ vật trước mắt này tuyệt đối không phải ở trong trò chơi.
Nó là thứ đồ gì?
Trong đầu cậu vừa mới hiện ra ý nghĩ này, cái rương đã bắn ra một hàng chữ: "Bao nhỏ (Rương nhỏ) Tụ Đa Đa, tên gọi tắt là Đa Bảo Các."
Lê Thiếu Hi: "..." Cái tên gọi tắt trừ chữ "Đa" ("Nhiều") ra thì chẳng có liên quan gì tới nhau hết á!
Đa Bảo Các tự lau đi hàng chữ này, một dòng khác trồi lên: "Khe thẻ ban đầu: 80 (đã đủ).
Lê Thiếu Hi sửng sốt một chút --- trong [Thợ mỏ đào bảo], phụ trọng của cậu bên trong đó vừa đủ 80.
Sau khi hàng chữ này biến mất, vài hàng chữ bắt đầu lục tục xuất hiện.
"Cấp bậc trước mắt: 2."
"Khe thẻ chân hóa: 2."
"Cấp bậc chân hóa: 2."
*Bản convert ghi "nhưng nở", "nhưng phu hóa" mà mình méo hỉu nghĩa là gì cho đến chương sau, nó đáng lẽ nghĩa là hóa thật, từ đồ 2D thành đồ thật có thể cầm mà từ "thật" trong hán việt là "chân" nên mình để chân hóa.
Nguyên một hàng hai này, khóe miệng Lê Thiếu Hi giật một cái: "Nhị nhị nhị, mắng ai ngốc đấy!
*Theo kinh nghiệm đọc truyện dịch của mình, dùng số hai ("nhị" theo hán việt) nghĩa là nói người ta ngốc.
Sau khi các dòng chữ biến mất, Đa Bảo Các mở ra.
Lê Thiếu Hi nhìn thấy toàn bộ tám mươi tấm thẻ bài.
Bảy mươi sáu tấm thẻ đầu tiên ngoài trừ phẩm chất khác biệt, toàn bộ đều là lam ngọc, trên tấm thẻ bài để có hình vẽ những viên lam ngọc với dáng vẻ khác nhau.
Bốn tấm cuối cùng không phải là thẻ đá quý.
Là trang bị Lê Thiếu Hi chưa kịp lấy xuống lúc vội vàng.
Cậu lấy ra một tấm trong đó, hình vẽ phía trên là căn pháp trượng cậu đã dùng qua trong game.
=== Bắt đầu từ chương này bình sẽ đổi xưng hô của Lê Thiếu Hi trong các đoạn miêu tả, độc thoại thành "cậu" thay vì "hắn" nha. Dùng cách gọi "hắn" nghe không hiện đại sao á ===
Giản Việt không lên tiếng trong một lúc lâu.
Anh duy trì động tác kề chủy thủ gần trái tim của Lê Thiếu Hi, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cậu.
Sau lưng cậu là tiếng sóng biển đập lên bờ cát.
Trong gian phòng có diện tích hữu hạn này, nước biển lại là vô hạn, vì boss đã ngã xuống nên bầu trời khôi phục lại long lanh trong suốt như ngọc bích.
Một tia ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, ôn nhu chiếu vào thân thể cao gầy của thiếu niên, cậu cong cong khóe miệng lộ ra lúm đồng tiên nhỏ trên má.
Cười sẽ lây nhiễm người khác.
Nhất là nụ cười trong sáng sạch sẽ như vậy.
Lê Thiếu Hi là một người khó có thể khiến người khác chán ghét.
Nếu nói cậu chân thành, người bị 'Vết rách' chọn trúng sẽ không đơn giản như vậy.
Cho dù nói cậu dối trá đi, cậu vẫn cứu anh dù biết rõ cậu có lẽ sẽ phải chết.
Giản Việt hiểu rõ trò chơi [Thợ mỏ đào bảo] này, nhưng anh lại không hiểu rõ về "Trận" [Thợ mỏ đào bảo].
Mỗi trò chơi khi biến thành "Trận" đều sẽ thay đổi.
Ai cũng không biết biểu tượng game quen thuộc sẽ ẩn giấu nguy cơ như thế nào.
Từ ngày 'Vết rách' xuất hiện, mỗi cái "Trận" đều là độc nhất vô nhị, cũng chú định* sẽ tiêu tán --- hoặc là "Trận" thôn phệ "Người chơi", hoặc là "Người chơi" giết chết "Trận".
*Chú định: Điều không thể tránh khỏi, nhất định sẽ xảy ra.
Cho dù bọn họ ghi chép lại rất nhiều "Trận", cũng không có cách nào công lược "Trận" tiếp theo, chúng chỉ tăng kinh nghiệm cho "Người chơi" thôi.
Bởi vì năng lực của mình nên Giản Việt mất đi năng lực bơi lội, đương nhiên anh cũng không thể chết đuối vì năng lực không cho phép.
Lê Thiếu Hi mà không cứu anh, anh sẽ hôn mê rồi từ từ trồi lên mặt nước, rồi phiêu bạt đến bên bờ sau một thời gian dài, cuối cùng anh sẽ tỉnh lại.
Tỉnh lại từ sự cô độc dài dằng dặc.
Thời điểm Giản Việt hôn mê sẽ không đánh mất ý thức, tương phản, trừ không có cách nào điều khiển cơ thể thì cả năm giác quan của anh vẫn còn.
Nghe được, cảm giác được, thậm chí anh vẫn "nhìn" được.
Lúc đang ngâm nước, anh biết Lê Thiếu Hi kéo anh lên bờ, anh vô cùng rõ ràng cảm nhận được cánh môi mang theo nước biển mặn chát lại ngoài ý muốn cực kỳ mềm mại, càng cảm nhận được thiếu niên không màng sinh tử mà cố chấp muốn cứu anh.
Giản Việt sẽ không chết.
Lê Thiếu Hi sẽ.
Cậu không phải là sợ chết nhất sao?
Tại sao lại...
To gan lớn mật.
Lúc tỉnh lại, Giản Việt rất bực bội, anh cũng không rõ mình giận cái gì, chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên người boss, cho đến lúc quái vật ngã ầm xuống đất, phiền muộn trong lòng vẫn không giảm cho dù là nửa điểm.
Anh chống chủy thủ trước ngực Lê Thiếu Hi là để cho cậu cảm thụ tử vong rõ ràng hơn.
- -- Đây không phải trò chơi.
- -- Cậu thật sự sẽ chết.
Cho nên đừng vì muốn cứu người khác mà hành động ngu xuẩn.
Nhưng mà Lê Thiếu Hi lại cười và nói lời cảm tạ từ đáy lòng: "Đúng vậy a, thật sự chết, cho nên... cảm ơn anh."
Một câu nói ra hết tâm tư.
Giờ khắc này, cậu chắc chắn rằng Giản Việt cũng giống như mình, không phải là đang chơi game VR, mà là ở một cái địa phương quỷ quái có thể chết.
Thời điểm không biết, Lê Thiếu Hi có thể sợ hãi mà trốn sau lưng Giản Việt, chờ đại lão mang cậu bay, dù sao... đây là trò chơi nha, giống như bọn Phương Diệc Hoài, lão đại chết rồi có thể quay lại nhà gỗ.
Hiện tại cậu đã biết, việc này đối với Giản Việt cũng không phải là trò chơi, bọn họ sẽ thật sự chết, những việc trước kia Giản Việt làm vì cậu không thể dùng vài lời cảm động để bỏ qua.
Anh chân chính cản trước mặt cậu.
Anh che chở cậu.
Giản Việt cứu cậu mấy lần.
Cho nên Lê Thiếu Hi không có khả năng bỏ chạy khi thấy Giản Việt chết đuối.
Sợ thì sợ.
Không được vong ân phụ nghĩa.
*Vong ân phụ nghĩa: Nhận được sự giúp đỡ nhưng không giúp đỡ họ lại, báo thủ á.
Lê gia không có nuôi ra một thằng chó không thể đảm đương như vậy.
Lửa giận của Giản Việt nghẹn ở cổ, nhịn không được phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
Lê Thiếu Hi cũng không thèm để ý, cậu hiểu được ý tứ của Giản Việt, đơn giản là cảm thấy cậu không tự lượng sức mình... Nghĩ lại thì cậu rất sợ, nhưng không hối hận.
"Việt ca, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?" Lê Thiếu Hi nhẹ nhàng đẩy thanh thủy chủ đẫm máu đi, nhỏ giọng hỏi anh.
Giản Việt lời ít ý nhiều: "Trận."
Lê Thiếu Hi mộng bức: "Hả?"
Giản Việt không có giải thích, hỏi ngược lại cậu: "Trong hiện thực, cậu gặp phải biến cố gì?"
Lê Thiếu Hi không hiểu vì sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Biến cố... Nha... Trong nhà mắc nợ tám ngàn vạn có tính không?"
Giản Việt: "..."
Tuy đã sớm biết rằng tiểu tử này có tấm lòng rộng lớn, chỉ là không nghĩ nó sẽ lớn đến mức này.
*Thật, nhà mình mà nợ 280 tỷ VNĐ thì mình đã stress đến trầm cảm mẹ nó rồi chứ không lạc quan được như ẻm:)))
Giản Việt: "Đây chính là nguyên nhân cậu được chọn."
Lê Thiếu Hi càng mộng bức: "Chọn trúng? Mắc nợ sẽ bị tuyển chọn? Kia..." Có nhiều người còn nợ nhiều hơn cả cậu đấy thôi! Dựa vào cái gì mà chỉ chọn cậu?
Giản Việt nhíu mày, hiển nhiên nói về mấy thứ này đối với anh là quá phiền phức, anh cũng không phải là một người kiên nhẫn, chỉ là khoan dung một chút đối với Lê Thiếu Hi: "Ở trọng tuyệt cảnh nhưng không tuyệt vọng, đây chính là điều kiện."
Lê Thiếu Hi chớp chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt thêm vài lần, cái đầu của cậu quả nhiên là đủ linh hoạt: "A a a, thì ra là vậy..."
Cậu đúng là đã hiểu, từ những lời giản lược ít ỏi của Giản Việt mà ngộ ra.
Địa phương quỷ quái này được gọi là "Trận".
Cậu là người bị chọn trúng.
Về phần tại sao bị chọn, bởi vì sáng sớm hắn biết tuyệt cảnh của gia đình --- mắc nợ tám ngàn vạn.
Chỉ trải qua tuyệt cảnh hiển nhiên là chưa đủ, còn phải không được tuyệt vọng.
Lê Thiếu Hi tuyệt vọng sao?
Thật đúng là không có...
Sinh hoạt thay đổi nghiêng trời lệch đất, tương lai một mảnh u ám... Thậm chí việc mắc nợ này không phải là do cậu tạo ra, nhưng Lê Thiếu Hi không có phàn nàn, không có oán trách, tâm tính rất tích cực, hướng nghĩa.
Cậu ngoại trừ đau lòng cha mẹ thì lo suy nghĩ biện pháp trả nợ.
Đúng vậy, gặp phải biến cố như vậy, cậu chỉ nghĩ cách đối mặt, giải quyết chứ không phải trốn tránh, tuyệt vọng.
Đạo lý thì Lê Thiếu Hi hiểu, chỉ là cậu không cam lòng: "Cho nên... không tuyệt vọng là bị ném vào đây?"
Cậu đã tích cực đối mặt, vì cái gì còn muốn ném cậu vào một địa phương quỷ quái để sinh tồn?
Trân Châu tai to mặt lớn, Hồng Ngọc máu me be bét, Lam Ngọc mùi hôi ngập trời...
Tùy tiện một con đều có thể giẫm chết cậu a!
Cậu mắc nợ tám ngàn vạn còn chưa đủ thảm, nên muốn cậu đã thảm thì càng thêm thảm sao!?
Giản Việt tạm ngừng, hơi kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Cậu không có phát động năng lực sao?"
Lê Thiếu Hi: "???"
Giản Việt cũng hơi nghi hoặc: "Người bị chọn trúng khi tiến vào "Trận" đều sẽ thu hoạch một năng lực ban đầu."
Lê Thiếu Hi mờ mịt: "Năng lực?"
Giản Việt nhắc nhở cậu: "Ấn mở mục xem xét kỹ năng."
"Nga nga nga!" Lê Thiếu Hi vội vàng ấn mở giao diện hệ thống, ấn vào nút kỹ năng.
Thì ra là thế, hóa ra kỹ năng là năng lực, cậu...
Lê Thiếu Hi khựng lại.
Giản Việt: "Chuyện gì?"
Hai mắt Lê Thiếu Hi rưng rưng: "Tôi... không có năng lực."
Cậu không những không có năng lực, đến cả nút kỹ năng cũng không có!
*Khiếu nại nhà sản xuất đi em ơi:))
Giao diện hệ thống của cậu chỉ có ba nút, theo thứ tự là: Thuộc tính, bạn tốt, nhiệm vụ.
Cho dù cậu nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống này lâu đến cỡ nào, cũng không có cách để nó biến ra một nút kỹ năng.
Ngẫm lại [Harry Potter] mà mình yêu thích nhất, Lê Thiếu Hi thê lương nói: "Tôi chỉ sợ là Muggle* trong truyền thuyết...?"
*Trong truyện Harry Potter, Muggle dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Xuyên đến thế giới ma pháp, ngoài ý muốn trở thành một Muggle, đây không phải là mệnh pháo hôi à.
Giản Việt cũng sửng sốt: "Không có năng lực?"
Lê Thiếu Hi hận không thể lật giao diện hệ thống lên trời: "... Không có."
Giản Việt: "..."
*Ẻm muốn làm thế này với cái giao diện hệ thống nè:
Lê Thiếu Hi cẩn thận hỏi: "Người bị chọn đều có năng lực sao?"
Ngược lại điểm này thì Giản Việt chắc chắn: "Đều có." Nếu không chỉ còn đường chết.
Giản Việt suy nghĩ nửa câu sau một chút, vẫn không nên dọa nhóc khóc nhiều này.
Lê Thiếu Hi tràn đầy hi vọng hỏi: "Liệu có một khả năng, chính là... có người phát dục chậm chút, năng lực xuất hiện trễ một chút?"
Giản Việt khựng lại.
Mắt Lê Thiếu Hi trông mong nhìn anh.
Giản Việt: "... Cũng có khả năng."
Lê Thiếu Hi thở phào, an ủi mình: "Trễ chút cũng không sao... Mình có tài nhưng thành đạt muộn, có khả năng năng lực này quá mạnh, cần nhiều thời gian để ấp ủ hơn."
Truyện ma quỷ này đến cả Lê Thiếu Hi cũng không tin!
Nhưng cậu có thể làm gì?
Giao diện hệ thống của cậu không có thanh kỹ năng a!
Lê Thiếu Hi không thể không tìm đường sống cho mình: "Cái kia... Việt ca..."
Thái độ của Giản Việt đối với cậu tốt hơn nhiều: "Ừm?"
Sự biến đối tốt trong thái độ này không trấn an được Lê Thiếu Hi, ngược lại cậu càng sợ --- đại lão, thái độ này của anh giống như đối xử với người đáng thương bị bệnh nan y a!
Lê Thiếu Hi chưa từ bỏ ý định: "Rời khỏi nơi này, tôi có thể trờ về cuộc sống yên ả của mình không?"
Cút mẹ nó đi đám vàng bạc châu báu, cậu đúng là muốn trả nợ, nhưng cậu muốn sống hơn.
Cái gì "Trận" với không "Trận", cậu không nghĩ quay lại!
Giản Việt: "..."
Tâm Lê Thiếu Hi chìm thêm: "Tôi sẽ bị tuyển chọn lần nữa?"
Giản Việt lắc đầu: "Sẽ chỉ bị tuyển chọn một lần."
Mắt Lê Thiếu Hi sáng lên: "Cho nên chỉ cần tôi ra ngoài, về sau..."
Giản Việt: "Sau này sẽ thành người chơi thường trú, cách bảy ngày sẽ bị kéo vào một "Trận" ngẫu nhiên."
Lê Thiếu Hi: "..."
Thiếu niên đứng trước món nợ tám ngàn vạn mà vẫn không tuyệt vọng, giờ phút này, lâm, vào, tuyệt, vọng!
Cái đồ chơi quỷ quái gì thế này, cách bảy ngày sẽ kéo cậu vào một địa phương quỷ quái hung hiểm ngẫu nhiên?
Mấu chốt là người khác có năng lực, cậu không có?
Con mẹ nó, đây không phải là chọn trúng cậu, là muốn cạo chết cậu thì có!
May mà cậu gặp Giản Việt trong "Trận" này, những "Trận" sau thì sao?
Giản Việt cứu cậu một hồi nghĩa là anh nhân nghĩa phúc hậu, làm sao có thể che chở cậu nhiều lần sau được?
Cậu không thể làm một em bé to xác ăn vạ nhân gia mỗi ngày a!
Lúc Lê Thiếu Hi đang thất hồn lạc phách, âm thanh hệ thống vang lên.
[Ngày thứ ba, các vị anh hùng vẫn chưa trở về.]
Lê Thiếu Hi giật mình, hoàn hồn lại.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba...
Nhiệm vụ của cậu chỉ là sống sót ba ngày, không cần thông quan, không cần đánh boss, chỉ cần giữ được cái mạng chó này thôi.
Ba ngày đã trôi qua, vậy cậu...
Lê Thiếu Hi vội vàng ấn mở nút nhiệm vụ, nhìn thấy dòng chữ mới xuất hiện ở mục nhiệm vụ: Nhiệm vụ đã hoàn thành, người chơi sẽ được rời khỏi trò chơi sau mười giây.
Lê Thiếu Hi: "!!!"
Mười giây đồng hồ!
Trong bọc hành lý của cậu không có vật gì!
Trước đó cậu đã vứt toàn bộ đám hồng ngọc xuống biển để cứu Giản Việt, còn chưa kịp bổ sung.
Chỉ còn mười giây đồng hồ, chẳng lẽ cậu không những không có năng lực mà còn phải tay không mà về?
Không để ý đến việc nói chuyện phiếm nữa, Lê Thiếu Hi nhào về phía bảo rương trong một giây, lại dùng một giây để xốc nắp rương lên, rồi bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng ném đồ vào bọc hành lý.
Ai quản "tỉ suất chi phí – hiệu quả*" nữa, ai quản đồ vật có thích hợp hay không, cậu chỉ có thể giành giật từng giây!
*Tỷ suất chi phí là chỉ tiêu chất lượng phản ánh trong một thời kỳ nhất định, để đạt được một đồng doanh thu, doanh nghiệp cần phải bỏ ra bao nhiêu đồng chi phí.
"Việt ca..." Lê Thiếu Hi tay thì vội vàng, miệng thì không ngừng nói: "Tôi tên Lê Thiếu Hi, ID liên lạc là..."
Cậu khó khăn lắm mới nói xong phương thức liên lạc cho Giản Việt, cũng không biết đối phương có thể ghi nhớ hay không, trước mắt đã tối sầm.
Đếm ngược kết thúc, cậu đã trở lại hiện thực.
Trong giây lát tháo xuống thiết bị VR, cả người Lê Thiếu Hi đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Ánh nắng sáng sớm lười biếng chiếu vào, cậu ở trong trò chơi "ba ngày", trong hiện thực dường như chỉ là một nháy mắt.
Hết thảy đều không có sự biến hóa nào, đồng hồ chậm chạp chuyển từ 7:08 đến 7:09.
Lê Thiếu Hi đè lên huyệt thái dương, đè nén cảm giác hôn mê mãnh liệt, quay đầu nhìn bốn phía.
Trên tường treo một huy chương Ravenclaw, bên cạnh là hai hàng giá sách, một sườn kệ sách khác chứa toàn bộ khen thưởng, bên trong đặt thành tựu từ nhỏ đến lớn của cậu...
Sau đó là bàn đọc sách, ghế dựa, dưới giường là các bộ đồ Ravenclaw.
Phòng ngủ của cậu.
Phòng ngủ tràn đầy cảm giác trung nhị của cậu.
Cậu đã trở về.
Cậu đã về nhà.
Lê Thiếu Hi hít nhẹ, tiếp tục đánh giá.
Đá quý đâu?
Lam ngọc nhiều như vậy đâu!
- -- Vô dụng.
- -- Hết thảy đồ ở nơi này, đều không tồn tại ở hiện thực.
Lời Giản Việt quanh quẩn trong đầu cậu, Lê Thiếu Hi thất vọng tột độ.
Cho nên nói...
Tất cả đều không tồn tại.
Cậu không chỉ không có năng lực, cậu còn không có bảo thạch.
Cậu không chỉ đứng trước món nợ tám ngàn vạn, cách mỗi ngày cậu còn phải trải nghiệm một đường sinh tử.
Lê Thiếu Hi... Lê Thiếu Hi mười tám tuổi.
Còn trẻ mà đã phải gánh vác quá nhiều áp lực trên lưng.
Lê Thiếu Hi ngã vào giữa giường, hữu khí vô lực mà giơ tay, muốn che lại đôi mắt để thả lỏng.
Ngay lúc cậu nâng cánh tay lên, chợt phát hiện trên cổ tay mình có thêm một cái vòng tay.
Tia nắng ban mai rơi vào trên cánh tay thon gầy, một cái vòng tay dài nhỏ màu xanh đậm bám sát vào cổ tay với xương cốt rõ ràng, nó ước chừng rộng cỡ một khoan ngón tay, nhan sắc lại như viên ngọc bích sáng trong.
Lam, ngọc?
Lê Thiếu Hi ấn lên vòng tay, một âm thanh "hưu" vang lên, một "cái rương" nửa mét vuông đột ngột xuất hiện trước mặt cậu.
Lê Thiếu Hi bị dọa đến ngồi thẳng người, nó giống như một hình chiếu, khoảng cách vừa vặn cho Lê Thiếu Hi vươn tay tới.
Cái này...
Cực kỳ giống giao diện trò chơi, chỉ là nhìn nó càng tinh tế, càng thật.
Lê Thiếu Hi xác định mình đang ở trong nhà, ở trong phòng ngủ của mình, như vậy... đồ vật trước mắt này tuyệt đối không phải ở trong trò chơi.
Nó là thứ đồ gì?
Trong đầu cậu vừa mới hiện ra ý nghĩ này, cái rương đã bắn ra một hàng chữ: "Bao nhỏ (Rương nhỏ) Tụ Đa Đa, tên gọi tắt là Đa Bảo Các."
Lê Thiếu Hi: "..." Cái tên gọi tắt trừ chữ "Đa" ("Nhiều") ra thì chẳng có liên quan gì tới nhau hết á!
Đa Bảo Các tự lau đi hàng chữ này, một dòng khác trồi lên: "Khe thẻ ban đầu: 80 (đã đủ).
Lê Thiếu Hi sửng sốt một chút --- trong [Thợ mỏ đào bảo], phụ trọng của cậu bên trong đó vừa đủ 80.
Sau khi hàng chữ này biến mất, vài hàng chữ bắt đầu lục tục xuất hiện.
"Cấp bậc trước mắt: 2."
"Khe thẻ chân hóa: 2."
"Cấp bậc chân hóa: 2."
*Bản convert ghi "nhưng nở", "nhưng phu hóa" mà mình méo hỉu nghĩa là gì cho đến chương sau, nó đáng lẽ nghĩa là hóa thật, từ đồ 2D thành đồ thật có thể cầm mà từ "thật" trong hán việt là "chân" nên mình để chân hóa.
Nguyên một hàng hai này, khóe miệng Lê Thiếu Hi giật một cái: "Nhị nhị nhị, mắng ai ngốc đấy!
*Theo kinh nghiệm đọc truyện dịch của mình, dùng số hai ("nhị" theo hán việt) nghĩa là nói người ta ngốc.
Sau khi các dòng chữ biến mất, Đa Bảo Các mở ra.
Lê Thiếu Hi nhìn thấy toàn bộ tám mươi tấm thẻ bài.
Bảy mươi sáu tấm thẻ đầu tiên ngoài trừ phẩm chất khác biệt, toàn bộ đều là lam ngọc, trên tấm thẻ bài để có hình vẽ những viên lam ngọc với dáng vẻ khác nhau.
Bốn tấm cuối cùng không phải là thẻ đá quý.
Là trang bị Lê Thiếu Hi chưa kịp lấy xuống lúc vội vàng.
Cậu lấy ra một tấm trong đó, hình vẽ phía trên là căn pháp trượng cậu đã dùng qua trong game.